Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 12: Sự thay đổi của khoái hoạt lâm
Là một khách hàng trung thành của Khoái Hoạt Lâm, Tôn công tử vừa đến liền có người đi thông báo, ông chủ Lưu của Túy Nguyệt lâu đích thân đến đón tiếp.
- Ha ha ha, cả tháng nay Tôn công tử không đến, các cô nương Túy Nguyệt lâu nhớ người lắm đấy, hôm nay ta đặc biệt giữ lại hai cô nương xinh đẹp nhất cho Tôn công tử đấy nhé.
Ông chủ Lưu cười hà hà nói, khuôn mặt vui vẻ ôn hòa.
- Vẫn là ông chủ Lưu có lòng.
Tôn công tử vỗ vai ông chủ Lưu, rồi nắn bóp nói:
- Gia đây một tháng chưa vận động tay chân rồi, tích tụ vận may đã một tháng giờ cũng cần đại sát tứ phương mới đã tay, dẫn ta đi sòng bạc trước, cho các cô nương tắm rửa sạch sẽ đợi ta về.
Nói xong, Tôn công tử đi về hướng sòng bạc Thuận Đức.
Ông chủ Lưu vội vã kéo tay cậu lại:
- Sòng bạc Thuận Đức đã đóng cửa từ lâu, ở chỗ ta đã có mở sòng bạc, bên trong trang hoàng cũng rất mới mẻ, người phục vụ cũng là lấy từ bên sòng bạc Thuận Đức qua.
Tôn công tử kinh ngạc nói:
- Sòng bạc Thuận Đức của lão Hoàng ngày thu vạn lượng, sao đột nhiên lại đóng cửa?
Sắc mặt ông chủ Lưu có chút ngại ngùng, nhưng trong chốc lát đã bị ông giấu nhẹm đi, rồi ậm ờ chuyển đề tài.
Sòng bạc Thuận Đức nằm cạnh Túy Nguyệt lâu đã bị Tô Tín biến thành đường viện của mình, kế bên là sòng bạc Long Khánh mới mở.
Kể ra thì ông chủ sòng bạc Long Khánh vẫn có sự hiểu biết.
Khi nhìn thấy ông chủ Hoàng bị Tô Tín đánh tàn phế và cả những gì Tô Tín làm sau đó, không chỉ đoạt gia sản ông chủ Hoàng, còn chẳng cần để lại đường lui nào cho mình, ông liền biết rằng, đám thương nhân như bọn họ tuyệt nhiên đấu không lại với Tô Tín.
Nếu đã đấu không lại, vậy chi bằng hợp tác, khiến lợi ích tăng cao nhất.
Túy Nguyệt lâu là thanh lâu lớn nhất Khoái Hoạt Lâm, mở sòng bạc cạnh nó, chuyện làm ăn chắc chắc sẽ rất phát đạt.
Thế là ông quyết định chi ra một nghìn lượng đến tìm Tô Tín, mua lại mảnh đất cạnh Túy Nguyệt lâu.
- Ối? Các cô nương ở Túy Nguyệt lâu các ông sao lại đến chỗ sòng bạc này vậy?
Nhìn thấy một hàng các cô nương Túy Nguyệt lâu đứng ở cửa sòng bạc Long Khánh, Tôn công tử rất ngạc nhiên.
Ông chủ Lưu mỉm cười nói:
- Đây là dịch vụ mới ở chỗ Khoái Hoạt Lâm chúng tôi, Tôn công tử, người chọn lấy vài cô đi.
- Chà chà, đúng là không tồi.
Tôn Công vẫy tay, chọn ra hai cô nương quen thuộc cùng vào sòng bạc.
Vừa bước vào sòng bạc, Tôn công tử mới phát hiện có rất nhiều thứ đã được thay đổi.
Trong sòng bạc luôn có những tiểu nhị lanh lợi đi lui đi tới phục vụ các loại thức ăn vặt hay rượu nước, hễ ai muốn ăn uống gì, cứ đến lấy trực tiếp ở đó là được.
Nếu muốn ăn bữa chính, những tiểu nhị đó sẽ đưa ra danh sách chọn món, chọn xong lập tức sẽ có người dọn ra ở tửu lâu đối diện, họ sẽ lên món cho khách với tốc độ nhanh nhất có thể.
Còn những người đổ xúc xắc cũng đã được thay bằng cô nương Túy Nguyệt lâu, động tác tuy không lanh lẹ, nhưng lại rất vui mắt.
Tôn công tử sáng mắt, tiện tay lấy một bình rượu ở chỗ tiểu nhị vừa đi qua rồi đặt một xấp ngân phiếu ngay xuống bàn chơi.
- Năm trăm lượng, gia đặt tiểu! Nhịn cả một tháng trời, hôm nay gia sẽ chơi lớn!
- Tôn công tử thật hào phóng.
Hai cô nương đứng bên cạnh kinh ngạc tán thán, nhất thời làm Tôn công tử cười ha hả một trận.
Vừa hay xúc xắc đổ ra năm-bốn-bốn, tổng mười ba điểm.
- Ha ha ha! Hôm nay đúng là đến lượt ta đại sát tứ phương rồi!
Tôn công tử cười tự mãn, lùa một đống bạc và ngân phiếu đến trước mặt mình, lấy ngay hai tờ nhét vào ngực hai cô nương kia, tiện tay xoa nắn một chút.
Nhìn thấy tờ ngân phiếu đó, hai cô nương bỗng sáng mắt lên.
Tờ ngân phiếu này có giá trị đến một trăm lượng, lúc trước là phải hầu hạ cho vị gia gia này thoải mái mới được từng ấy tiền thưởng, giờ chưa cần làm gì, đã có một trăm lượng về tay.
Những người khác nhìn ghen ghét, thi nhau nói lớn:
- Tìm cho ta hai cô nương đến đây, ngực to vào, lão tử hôm nay cũng cược lớn!
Ông chủ Lưu và ông chủ Trần của sòng bạc Long Khánh nhìn nhau, lần lượt lộ ra ý cười.
Trưa hôm sau, Tôn công tử bò dậy từ trong sự êm ái quen thuộc, chép miệng hồi tưởng lại cảnh đêm qua, không kìm được cười hì hì.
- Khoái Hoạt Lâm này làm thật ra trò! Sau khi về ta phải đưa bọn lão Lý nhà quê đó đến đây mở rộng tầm mắt mới được, so với Khoái Hoạt Lâm, Xương Đức phường là cái mống gì chứ!
Ngày đầu mở cửa làm ăn lại, Khoái Hoạt Lâm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tôn công tử và các vị khách quen khác.
Thường Ninh phủ lớn chỉ từng đó, một khi có tin tức mới, trong một ngày thôi đã được lan truyền đi khắp.
Chỉ trong ba ngày, cả Thường Ninh phủ đều biết tin tức về sự thay đổi mới mẻ của Khoái Hoạt Lâm, chỉ cần là người đã từng đến đây chơi thử, đều chưa có ai chê bai.
Thế là khoảng thời gian sau đó, lượng khách đến Khoái Hoạt Lâm bắt đầu tăng mạnh, mà đợi đến khi Xương Đức phường bên đó phản ứng lại thì đã quá muộn.
Bọn họ không có điều kiện để thay đổi, cũng không có thời gian để thay đổi.
Cũng chỉ có mấy ông chủ giàu có, quản lý đến mấy cửa hiệu, tiến hành trang hoàng cải tạo theo mô hình của Khoái Hoạt Lâm, nhưng so với quy mô của Khoái Hoạt Lâm vẫn thua kém xa.
Sau một tháng, các ông chủ ở Khoái Hoạt Lâm tính toán lại, chỉ riêng tiền thu vào tháng này của bọn họ, đâu chỉ tăng gấp đôi? Ít nhất cũng nhiều gấp ba lần!
Còn kiếm được nhiều nhất vẫn là ông chủ Lưu của Túy Nguyệt lâu, thậm chí còn đạt đến mốc đáng kinh ngạc đó là hơn gấp năm lần.
Vị trí làm ăn thu được lợi nhuận nhiều nhất trước kia là sòng bạc, giờ đây đã đổi thành thanh lâu.
Sau khi được Tô Tín thay đổi, các vị công tử chơi cược rất hào phóng, chỉ cần thắng một ván, liền nhét vào ngực các cô nương bạc thưởng.
Các ông chủ được bội thu, nên đều vui vẻ nộp cho Tô Tín phần tiền hoa hồng.
Nhưng đối với những ông chủ ở Khoái Hoạt Lâm này, dù có là ông chủ Lưu Túy Nguyệt lâu khôn khéo kia, Tô Tín cũng đều không tin một ai.
Vì vậy sau khi nhận được tiền hoa hồng đó, Tô Tín đã sai Hoàng Bính Thành mời vài tiên sinh của các cửa hiệu lớn đến kiểm kê sổ sách, xem bọn họ có giấu giếm khoản lợi nhuận nào không.
Đúng là khi kiểm tra, có một số không biết điều báo giả lợi nhuận.
Tô Tín cũng không nói gì, chỉ là ngay lúc ấy cho vài bang chúng đánh gãy tay mấy người quản lý sổ sách các nhà đó.
Các ông chủ nọ xanh mặt, không còn dám giở trò gì nữa, ngoan ngoãn giao nộp phần tiền hoa hồng thực sự ra.
Hoàng Bính Thành cho người mang hai rương lớn vào nhà Tô Tín, cười hớn hở nói:
- Lão đại người đoán xem, một tháng chúng ta thu về bao nhiêu?
- Hả? Bảo nhiêu?
Hoàng Bính Thành cho mở hai rương lớn, một mảng ánh sáng trắng lấp lánh phát ra.
- Tròn mười tám vạn lượng! Đây chỉ là tháng đầu tiên thôi, nếu đợi đến tháng sau, sự nổi tiếng của Khoái Hoạt Lâm tăng lên, chuyện làm ăn chắc chắn còn tiếp tục phát đạt, bạc chúng ta kiếm được chắc chắn nhiều hơn cả tháng này!
Hoàng Bính Thành phấn khởi đến đỏ mặt, như được bôi huyết gà lên vậy.
- Nhiều như vậy sao? - Tô Tín cũng giật mình.
So với dự tính của cậu, hoa hồng tháng đầu tiên sẽ khoảng năm vạn lượng, không ngờ lên đến tận mười tám vạn lượng, tăng đến gấp ba lần.
Xem ra có không ít người giàu ở Thường Ninh phủ này, dù sao nơi đây trước kia cũng là đô thành của Đại Chu, vẫn còn cái gốc xưa.
Sờ một chút rồi Tô Tín nói:
- Lấy tám vạn lượng trong số này, mang tặng cho Hổ tam gia, sau đó căn dặn các huynh đệ, tập trung hết ở đường viện cho ta.
- Tám… tám vạn lượng!
Hoàng Bính Thành nhìn Tô Tín, giương mắt đờ đẫn không nói nên lời.
Tuy lúc trước họ đã giao hết tài sản của sòng bạc Thuận Đức cho Hổ tam gia, nhưng đó là vì mượn danh nghĩa Hổ tam gia nuốt sòng bạc này.
Giờ đây tám vạn lượng hoa hồng này, đồng nghĩa với việc mang đi tặng không.
- Món tiền này chúng ta nuốt không hết được đâu, gắng gượng sẽ chỉ bị nghẹn thôi.
Khóe miệng Tô Tín hiện lên ý cười:
- Cái này gọi là vui một mình chi bằng vui cùng người, cứ coi như đó là tiền ta hiếu kính với “nghĩa phụ đại nhân” đi.
Hoàng Bính Thành cũng là người lâu năm trong Phi Ưng bang, chợt hiểu ra ý của Tô Tín, tiền này thực ra giống như tiền bảo kê vậy.
Tuy có chút ấm ức nhưng đưa thì vẫn phải đưa.
Hoàng Bính Thành dẫn người đi, trong đầu Tô Tín vang lên tiếng hệ thống:
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Tư thế kiêu hùng (1), thưởng thành công 200 điểm phản diện, một lần rút thưởng trung cấp.
Vào trong hệ thống, Tô Tín hỏi:
- Giờ tôi có bao nhiêu lần rút thưởng?
Hệ thống nói:
- Ký chủ hiện có 33 lần rút thưởng sơ cấp và một lần rút thưởng trung cấp, xin hỏi ký chủ muốn dùng ngay không?
Tô Tín nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Tạm khoan đã, lần sau rồi rút.
Tích lũy lượt rút thưởng sơ cấp hơn một tháng có thể đổi được ba lần rút thưởng trung cấp, cộng thêm thưởng của nhiệm vụ chính tuyến là được bốn lần.
Rút thưởng trung cấp cũng có tính không xác định, Tô Tín chuẩn bị tích lũy nhiều một chút nữa, để có thể rút một lúc nhiều lần, xem có thể rút được thứ gì tốt hay không.
- Ha ha ha, cả tháng nay Tôn công tử không đến, các cô nương Túy Nguyệt lâu nhớ người lắm đấy, hôm nay ta đặc biệt giữ lại hai cô nương xinh đẹp nhất cho Tôn công tử đấy nhé.
Ông chủ Lưu cười hà hà nói, khuôn mặt vui vẻ ôn hòa.
- Vẫn là ông chủ Lưu có lòng.
Tôn công tử vỗ vai ông chủ Lưu, rồi nắn bóp nói:
- Gia đây một tháng chưa vận động tay chân rồi, tích tụ vận may đã một tháng giờ cũng cần đại sát tứ phương mới đã tay, dẫn ta đi sòng bạc trước, cho các cô nương tắm rửa sạch sẽ đợi ta về.
Nói xong, Tôn công tử đi về hướng sòng bạc Thuận Đức.
Ông chủ Lưu vội vã kéo tay cậu lại:
- Sòng bạc Thuận Đức đã đóng cửa từ lâu, ở chỗ ta đã có mở sòng bạc, bên trong trang hoàng cũng rất mới mẻ, người phục vụ cũng là lấy từ bên sòng bạc Thuận Đức qua.
Tôn công tử kinh ngạc nói:
- Sòng bạc Thuận Đức của lão Hoàng ngày thu vạn lượng, sao đột nhiên lại đóng cửa?
Sắc mặt ông chủ Lưu có chút ngại ngùng, nhưng trong chốc lát đã bị ông giấu nhẹm đi, rồi ậm ờ chuyển đề tài.
Sòng bạc Thuận Đức nằm cạnh Túy Nguyệt lâu đã bị Tô Tín biến thành đường viện của mình, kế bên là sòng bạc Long Khánh mới mở.
Kể ra thì ông chủ sòng bạc Long Khánh vẫn có sự hiểu biết.
Khi nhìn thấy ông chủ Hoàng bị Tô Tín đánh tàn phế và cả những gì Tô Tín làm sau đó, không chỉ đoạt gia sản ông chủ Hoàng, còn chẳng cần để lại đường lui nào cho mình, ông liền biết rằng, đám thương nhân như bọn họ tuyệt nhiên đấu không lại với Tô Tín.
Nếu đã đấu không lại, vậy chi bằng hợp tác, khiến lợi ích tăng cao nhất.
Túy Nguyệt lâu là thanh lâu lớn nhất Khoái Hoạt Lâm, mở sòng bạc cạnh nó, chuyện làm ăn chắc chắc sẽ rất phát đạt.
Thế là ông quyết định chi ra một nghìn lượng đến tìm Tô Tín, mua lại mảnh đất cạnh Túy Nguyệt lâu.
- Ối? Các cô nương ở Túy Nguyệt lâu các ông sao lại đến chỗ sòng bạc này vậy?
Nhìn thấy một hàng các cô nương Túy Nguyệt lâu đứng ở cửa sòng bạc Long Khánh, Tôn công tử rất ngạc nhiên.
Ông chủ Lưu mỉm cười nói:
- Đây là dịch vụ mới ở chỗ Khoái Hoạt Lâm chúng tôi, Tôn công tử, người chọn lấy vài cô đi.
- Chà chà, đúng là không tồi.
Tôn Công vẫy tay, chọn ra hai cô nương quen thuộc cùng vào sòng bạc.
Vừa bước vào sòng bạc, Tôn công tử mới phát hiện có rất nhiều thứ đã được thay đổi.
Trong sòng bạc luôn có những tiểu nhị lanh lợi đi lui đi tới phục vụ các loại thức ăn vặt hay rượu nước, hễ ai muốn ăn uống gì, cứ đến lấy trực tiếp ở đó là được.
Nếu muốn ăn bữa chính, những tiểu nhị đó sẽ đưa ra danh sách chọn món, chọn xong lập tức sẽ có người dọn ra ở tửu lâu đối diện, họ sẽ lên món cho khách với tốc độ nhanh nhất có thể.
Còn những người đổ xúc xắc cũng đã được thay bằng cô nương Túy Nguyệt lâu, động tác tuy không lanh lẹ, nhưng lại rất vui mắt.
Tôn công tử sáng mắt, tiện tay lấy một bình rượu ở chỗ tiểu nhị vừa đi qua rồi đặt một xấp ngân phiếu ngay xuống bàn chơi.
- Năm trăm lượng, gia đặt tiểu! Nhịn cả một tháng trời, hôm nay gia sẽ chơi lớn!
- Tôn công tử thật hào phóng.
Hai cô nương đứng bên cạnh kinh ngạc tán thán, nhất thời làm Tôn công tử cười ha hả một trận.
Vừa hay xúc xắc đổ ra năm-bốn-bốn, tổng mười ba điểm.
- Ha ha ha! Hôm nay đúng là đến lượt ta đại sát tứ phương rồi!
Tôn công tử cười tự mãn, lùa một đống bạc và ngân phiếu đến trước mặt mình, lấy ngay hai tờ nhét vào ngực hai cô nương kia, tiện tay xoa nắn một chút.
Nhìn thấy tờ ngân phiếu đó, hai cô nương bỗng sáng mắt lên.
Tờ ngân phiếu này có giá trị đến một trăm lượng, lúc trước là phải hầu hạ cho vị gia gia này thoải mái mới được từng ấy tiền thưởng, giờ chưa cần làm gì, đã có một trăm lượng về tay.
Những người khác nhìn ghen ghét, thi nhau nói lớn:
- Tìm cho ta hai cô nương đến đây, ngực to vào, lão tử hôm nay cũng cược lớn!
Ông chủ Lưu và ông chủ Trần của sòng bạc Long Khánh nhìn nhau, lần lượt lộ ra ý cười.
Trưa hôm sau, Tôn công tử bò dậy từ trong sự êm ái quen thuộc, chép miệng hồi tưởng lại cảnh đêm qua, không kìm được cười hì hì.
- Khoái Hoạt Lâm này làm thật ra trò! Sau khi về ta phải đưa bọn lão Lý nhà quê đó đến đây mở rộng tầm mắt mới được, so với Khoái Hoạt Lâm, Xương Đức phường là cái mống gì chứ!
Ngày đầu mở cửa làm ăn lại, Khoái Hoạt Lâm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tôn công tử và các vị khách quen khác.
Thường Ninh phủ lớn chỉ từng đó, một khi có tin tức mới, trong một ngày thôi đã được lan truyền đi khắp.
Chỉ trong ba ngày, cả Thường Ninh phủ đều biết tin tức về sự thay đổi mới mẻ của Khoái Hoạt Lâm, chỉ cần là người đã từng đến đây chơi thử, đều chưa có ai chê bai.
Thế là khoảng thời gian sau đó, lượng khách đến Khoái Hoạt Lâm bắt đầu tăng mạnh, mà đợi đến khi Xương Đức phường bên đó phản ứng lại thì đã quá muộn.
Bọn họ không có điều kiện để thay đổi, cũng không có thời gian để thay đổi.
Cũng chỉ có mấy ông chủ giàu có, quản lý đến mấy cửa hiệu, tiến hành trang hoàng cải tạo theo mô hình của Khoái Hoạt Lâm, nhưng so với quy mô của Khoái Hoạt Lâm vẫn thua kém xa.
Sau một tháng, các ông chủ ở Khoái Hoạt Lâm tính toán lại, chỉ riêng tiền thu vào tháng này của bọn họ, đâu chỉ tăng gấp đôi? Ít nhất cũng nhiều gấp ba lần!
Còn kiếm được nhiều nhất vẫn là ông chủ Lưu của Túy Nguyệt lâu, thậm chí còn đạt đến mốc đáng kinh ngạc đó là hơn gấp năm lần.
Vị trí làm ăn thu được lợi nhuận nhiều nhất trước kia là sòng bạc, giờ đây đã đổi thành thanh lâu.
Sau khi được Tô Tín thay đổi, các vị công tử chơi cược rất hào phóng, chỉ cần thắng một ván, liền nhét vào ngực các cô nương bạc thưởng.
Các ông chủ được bội thu, nên đều vui vẻ nộp cho Tô Tín phần tiền hoa hồng.
Nhưng đối với những ông chủ ở Khoái Hoạt Lâm này, dù có là ông chủ Lưu Túy Nguyệt lâu khôn khéo kia, Tô Tín cũng đều không tin một ai.
Vì vậy sau khi nhận được tiền hoa hồng đó, Tô Tín đã sai Hoàng Bính Thành mời vài tiên sinh của các cửa hiệu lớn đến kiểm kê sổ sách, xem bọn họ có giấu giếm khoản lợi nhuận nào không.
Đúng là khi kiểm tra, có một số không biết điều báo giả lợi nhuận.
Tô Tín cũng không nói gì, chỉ là ngay lúc ấy cho vài bang chúng đánh gãy tay mấy người quản lý sổ sách các nhà đó.
Các ông chủ nọ xanh mặt, không còn dám giở trò gì nữa, ngoan ngoãn giao nộp phần tiền hoa hồng thực sự ra.
Hoàng Bính Thành cho người mang hai rương lớn vào nhà Tô Tín, cười hớn hở nói:
- Lão đại người đoán xem, một tháng chúng ta thu về bao nhiêu?
- Hả? Bảo nhiêu?
Hoàng Bính Thành cho mở hai rương lớn, một mảng ánh sáng trắng lấp lánh phát ra.
- Tròn mười tám vạn lượng! Đây chỉ là tháng đầu tiên thôi, nếu đợi đến tháng sau, sự nổi tiếng của Khoái Hoạt Lâm tăng lên, chuyện làm ăn chắc chắn còn tiếp tục phát đạt, bạc chúng ta kiếm được chắc chắn nhiều hơn cả tháng này!
Hoàng Bính Thành phấn khởi đến đỏ mặt, như được bôi huyết gà lên vậy.
- Nhiều như vậy sao? - Tô Tín cũng giật mình.
So với dự tính của cậu, hoa hồng tháng đầu tiên sẽ khoảng năm vạn lượng, không ngờ lên đến tận mười tám vạn lượng, tăng đến gấp ba lần.
Xem ra có không ít người giàu ở Thường Ninh phủ này, dù sao nơi đây trước kia cũng là đô thành của Đại Chu, vẫn còn cái gốc xưa.
Sờ một chút rồi Tô Tín nói:
- Lấy tám vạn lượng trong số này, mang tặng cho Hổ tam gia, sau đó căn dặn các huynh đệ, tập trung hết ở đường viện cho ta.
- Tám… tám vạn lượng!
Hoàng Bính Thành nhìn Tô Tín, giương mắt đờ đẫn không nói nên lời.
Tuy lúc trước họ đã giao hết tài sản của sòng bạc Thuận Đức cho Hổ tam gia, nhưng đó là vì mượn danh nghĩa Hổ tam gia nuốt sòng bạc này.
Giờ đây tám vạn lượng hoa hồng này, đồng nghĩa với việc mang đi tặng không.
- Món tiền này chúng ta nuốt không hết được đâu, gắng gượng sẽ chỉ bị nghẹn thôi.
Khóe miệng Tô Tín hiện lên ý cười:
- Cái này gọi là vui một mình chi bằng vui cùng người, cứ coi như đó là tiền ta hiếu kính với “nghĩa phụ đại nhân” đi.
Hoàng Bính Thành cũng là người lâu năm trong Phi Ưng bang, chợt hiểu ra ý của Tô Tín, tiền này thực ra giống như tiền bảo kê vậy.
Tuy có chút ấm ức nhưng đưa thì vẫn phải đưa.
Hoàng Bính Thành dẫn người đi, trong đầu Tô Tín vang lên tiếng hệ thống:
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Tư thế kiêu hùng (1), thưởng thành công 200 điểm phản diện, một lần rút thưởng trung cấp.
Vào trong hệ thống, Tô Tín hỏi:
- Giờ tôi có bao nhiêu lần rút thưởng?
Hệ thống nói:
- Ký chủ hiện có 33 lần rút thưởng sơ cấp và một lần rút thưởng trung cấp, xin hỏi ký chủ muốn dùng ngay không?
Tô Tín nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Tạm khoan đã, lần sau rồi rút.
Tích lũy lượt rút thưởng sơ cấp hơn một tháng có thể đổi được ba lần rút thưởng trung cấp, cộng thêm thưởng của nhiệm vụ chính tuyến là được bốn lần.
Rút thưởng trung cấp cũng có tính không xác định, Tô Tín chuẩn bị tích lũy nhiều một chút nữa, để có thể rút một lúc nhiều lần, xem có thể rút được thứ gì tốt hay không.