Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 11: Hổ tam gia tham lam
Trong trạch viện của Hổ tam gia ở Thuận Ý phường.
Hổ tam gia cầm danh sách mà Hoàng Bính Thành mang đến chỉ cười không nói, văn sĩ trung niên bên cạnh ông cầm chặt chiếc quạt, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
- Lý sư gia, thủ đoạn người nghĩa tử này của ta thế nào?
Hổ Tam gia ngước đầu lên hỏi.
Mở mạnh chiếc quạt ra, Lý sư gia trầm giọng nói:
- Thủ đoạn độc ác, có suy nghĩ, quan trọng nhất là biết tiến biết lùi.
Hổ tam gia chậm rãi nói:
- Nói đúng lắm, quan trọng nhất là nó biết tiến biết lùi, nếu không dù có nhiều thủ đoạn bao nhiêu đi nữa cũng chỉ vô dụng, nếu đã như vậy, tài sản sòng bạc Thuận Đức, ta nhận vậy.
- Vậy để lại cho Tô Tín bao nhiêu? - Lý sư gia hỏi.
- Để lại một vạn lượng đi, mảnh đất của sòng bạc Thuận Đức cũng để lại cho nó, chúng ta chỉ cần bạc.
Hổ tam gia xua tay, nhưng tâm tình vẫn khá tốt.
Mấy mươi vạn lượng bạc, thực ra với một đại đầu mục của Phi Ưng bang như ông đã là một khoản rất lớn.
Quan trọng nhất là chẳng phải chịu gánh nặng nào với số bạc này.
Người là do Tô Tín phế, bạc cũng là do cậu vơ vét.
Hổ tam gia chỉ phải ra mặt lo liệu phía bên quan phủ một chút, dùng thân phận của ông để đút lót họ là đã ổn thỏa.
Dù quan phủ có muốn tính sổ, tội danh cướp đoạt gia sản này cũng không đổ được lên đầu Hổ tam gia, mặc dù đa số bạc đều thuộc về ông.
Trong Khoái Hoạt Lâm, Hoàng Bính Thành vui vẻ báo lại với Tô Tín ý tứ của Hổ tam gia, khuôn mặt Tô Tín chẳng có chút hồ hởi nào, chỉ cười nhạt trong lòng một tiếng.
Người nghĩa phụ này của cậu tham lam hơn bản thân cậu tưởng tượng, vừa mở miệng là nuốt luôn chín phần ngân lượng, chỉ để lại cho cậu một vạn lượng.
Còn may mà Hổ tam gia không có hứng thú với đất của sòng bạc Thuận Đức, cuối cùng đã để lại cho Tô Tín.
- Lão Hoàng, lấy ra ba nghìn lượng trong một vạn lượng bạc này, còn được bảy nghìn lượng, số bạc này mang đi trang trí đơn giản lại cho sòng bạc Thuận Đức, nếu làm thành đường viện có đủ không?
- Lão đại người muốn xây đường viện sao? Tiền thì đủ, thậm chỉ chẳng cần trang hoàng lại, đổi biển và mua mới bàn ghế là được nhưng việc này không hợp quy tắc.
Hoàng Bính Thành có chút đau đầu, cảm thấy bản thân mãi mãi không hiểu được suy nghĩ của vị lão đại này.
Tô Tín hỏi:
- Vì sao lại không hợp với quy tắc?
Hoàng Bính Thành giải thích:
- Ở Phi Ưng bang, chỉ có cấp bậc đại đầu mục mới có tư cách xây đường viện, những tiểu đầu mục khác, đều chỉ được mướn tạm một trạch viện nào đó để ở.
Tô Tín gõ bàn, nói:
- Ngươi nói có tư cách, vậy là trong quy định của bang chưa được viết rõ ra quy tắc cần cấp bậc đại đầu mục mới có thể xây đường viện rồi?
Hoàng Bính Thành sững người nói:
- Dường như là vậy.
- Nếu đã như vậy, ta xây đường viện thì có sao?
Tô Tín muốn xây đường viện, thật ra chỉ có một mục đích, đó là tăng sự gắn kết các thuộc hạ của cậu lại.
Nghị sự trong một căn nhà nhỏ và nghị sự trong một ngôi đường viện rộng lớn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Hoàng Bính Thành nghĩ một lúc, cũng đã có chút thông suốt.
Vốn không có quy định tiểu đầu mục không được xây đường viện, mà là không có ai đi xây cả.
Một tiểu đầu mục của Phi Ưng bang, nhiều nhất chỉ quản lý ba đến bốn con đường, tiền thuế mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ có khoảng vạn lượng.
Mà xây một ngôi đường viện, riêng tiền đất đai đã cần đến mười vạn lượng bạc trắng.
Lấy tiền đó đi xây đường viện, chi bằng giữ lại để bản thân từ từ hưởng thụ.
- Được rồi, việc này giao cho ngươi làm, một vạn lượng bạc này ngoài dùng cho những chi phí cần thiết, ngươi giữ lại cho mình năm trăm lượng, phần còn lại giao cho ngươi bảo quản.
Hoàng Bính Thành tuy là người có chút giảo hoạt, nhưng làm việc tỉ mỉ, Tô Tín rất yên tâm.
Muốn một người cống hiến cho mình, đầu tiên cần cho họ đủ lợi ích, nếu không người ta dựa vào gì để bán mạng bán sức cho mình?
Vì vậy dù là kiếp trước hay hiện tại, Tô Tín đối đãi với những người bên dưới của mình đều rất hào phóng.
- Đa tạ lão đại! Sau này mạng của lão Hoàng bán cho người!
Hoàng Bính Thành vỗ vào lồng ngực gầy gò của mình, cảm động rơi lệ.
Tất nhiên những điều này phần lớn là lời nịnh hót ra vẻ, nhưng trong đó cũng có chút cảm động thật.
Hắn ở Phi Ưng bang lăn lộn hơn mười năm, nhưng chỉ vì thực lực bản thân yếu kém nên dù lanh lẹ, cuối cùng vẫn không được trọng dụng
Giờ Tô Tín không những cho hắn quyền lợi, còn đưa hết ngân lượng trong tay cho hắn bảo quản, nhất thời làm Hoàng Bính Thành có cảm giác chết vì chủ cũng cam lòng.
Sau khi Hoàng Bính Thành lui xuống, Tô Tín cũng trở về trạch viện của mình, tiện đường mua một con gà nướng mang về.
Mở cửa ra, Hinh Nhi lập tức nhảy bổ vào, mũi hít hít, vui vẻ nói:
- Oa! Là gà nướng!
- Được rồi con mèo đói, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi. Tô Tín xoa đầu Hinh Nhi.
Hinh Nhi gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đi rửa tay.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Tín cho người đến dựng hai cọc gỗ trong vườn, rồi cho gọi Hoàng Bính Thành đến, bảo hắn đến nha môn lo liệu mang về hai thanh kiếm cho mình.
Binh khí mà thợ rèn đúc ra quá kém, dùng loại binh khí này chi bằng dùng mảnh sắt hiện có trong tay còn hơn.
Binh khí tốt nhất trong Thường Ninh phủ đều từ triều đình mà ra.
Các binh khí như đao thương kiếm kích, đều được phát về cho bổ khoái các nha môn châu phủ dùng sau khi quân đội triều đình đã dùng qua, chất liệu tuyệt đối tốt hơn hẳn, bởi chúng do thợ rèn trong quân đội chế tạo, đều được mài sắc nhọn, lại từng dính qua huyết tinh.
Hoàng Bính Thành đi một chuyến đến nha môn, chỉ dùng năm mươi lượng bạc, đã mang về cho Tô Tín hai thanh kiếm dài.
Triều Đại Chu mấy năm gần đây ít chiến sự, nên đã giải tán nhiều quân đội, trang bị của bọn họ cũng phát khá nhiều về cho các châu phủ.
Trong một kho của Thường Ninh phủ, binh khí, khôi giáp có thể đủ trang bị cho hơn cả nghìn người, nhưng tất cả bổ khoái của Thường Ninh Phủ lại chưa đến trăm người.
Vì vậy những thứ này, đa số đều chỉ vứt trong kho cho gỉ sét, đừng nói năm mươi lượng, dù chỉ là hai mươi lượng, người trong coi kho cũng sẽ vui vẻ bán chúng.
Hai thanh kiếm này một thanh là kiếm mỏng, dài ba tấc, rộng hai phân, nhẹ nhàng linh hoạt.
Chiếc còn lại là trọng kiếm, dài bốn tấc, rộng bốn phân, chắc nặng dày dặn, dùng để chém giết.
Mũi kiếm hai thanh đều sắc nhọn, chỉ chạm nhẹ đã có thể nhìn thấy vết chém ở trên đó, có lẽ là được người ta mài lại, không khác gì với kiếm mới.
Tay trái Tô Tín cầm kiếm mỏng, tay phải cầm trọng kiếm, không ngừng đâm lên trên cọc gỗ kia.
Cậu không luyện sức mạnh xuất kiếm mà là luyện độ chính xác khi xuất kiếm.
Mỗi kiếm đều phải dừng lại ngay khi vừa tiếp xúc với cọc gỗ, chỉ cần để lại một dấu vết nhỏ trên đó, là đã thất bại.
Trên người Tô Tín giờ có hai loại kiếm pháp, một là Kinh Vô Mệnh khoái kiếm, loại khác là Đại Tu Di kiếm pháp
Trong đó Đại Tu Di kiếm pháp thiên về phòng thủ, chiêu thức phức tạp, chủ yếu Tô Tín muốn dùng nó để bù vào khoảng trống trong lúc khoái kiếm diệt địch, không để cho khoái kiếm bị khống chế và trở nên yếu thế.
Còn Kinh Vô Mệnh khoái kiếm không thể luyện thuần thục 100%, nhưng loại kiếm pháp này lại có kỹ năng giết người đơn giản nhất, chỉ chú trọng phát huy tột cùng sự nhanh, ác, chuẩn.
Ba điểm này không những thể hiện trong Kinh Vô Mệnh mà cũng có thể dùng được khi tu luyện những võ công khác.
Vì vậy giờ Tô Tín chỉ cần tăng độ thuần thục Kinh Vô Mệnh khoái kiếm, cũng là để rèn luyện võ công cơ bản.
Thấy ca ca đang luyện kiếm ở đây, Hinh Nhi ngoan ngoãn ngồi nhìn trên bậc thềm trước nhà.
Đợi Tô Tín luyện đến mồ hôi nhễ nhại, Hinh Nhi mới đi lấy nước và khăn, lau mồ hôi cho Tô Tín.
- Ca ca, muội có thể học luyện kiếm không?
Hình Nhi tròn mắt nhìn thanh kiếm mỏng trong tay Tô Tín, ánh lên sự thích thú.
- Được chứ, nhưng vì sao Hinh Nhi muốn luyện kiếm?
Tô Tín ngạc nhiên nhìn Hinh Nhi, nữ nhi ở tuổi này, đáng ra phải thích chơi búp bê mới đúng, loại đao kiếm này chẳng phải chỉ có nam nhi mới thích sao.
Hinh Nhi đưa tay thành hình nắm đấm nói:
- Học kiếm pháp, muội có thể bảo vệ ca ca, đánh đuổi hết bọn ức hiếp chúng ta.
- Được, ca ca đợi muội đến bảo vệ huynh.
Tô Tín xoa đầu Hinh Nhi cười, cậu không biết rằng, lời nói đùa đó sau này lại trở thành sự thật.
Tô Tín giao thanh kiếm mỏng đó cho Hinh Nhi, quả nhiên cô bé thích thú nhận lấy, nhưng mặt ỉu xìu, ra vẻ đáng thương nhìn Tô Tín.
Tuy thanh kiếm này nói là kiếm mỏng, nhưng được dùng sắt tinh luyện để chế tạo nên, tuy chỉ nặng khoảng hơn mười cân, nhưng với một cô bé bảy tuổi như Hinh Nhi, thực sự là rất nặng.
Hinh Nhi dùng cả hai tay mới miễn cưỡng nâng được nó lên, chứ chưa nói đến múa kiếm.
Tô Tín thấy vậy liền mỉm cười, cầm lại thanh kiếm mỏng đó, chặt một thanh gỗ trên cọc ra, nhanh chóng đẽo gọt nó thành một thanh kiếm gỗ rồi đưa cho Hinh Nhi, cứ như vậy một lớn một bé, thay nhau cầm kiếm trong tay đâm kiếm về phía cọc gỗ.
Thời gian một tháng nói dài không dài, nhưng ngắn cũng không ngắn.
Tô Tín ở trong tiểu viện không ra ngoài, chuyên tâm tu luyện, còn các cửa hiệu ở Khoái Hoạt Lâm đã trang hoàng xong, chuẩn bị mở cửa lại.
Chuyện đã đến nước đó, các ông chủ ở Khoái Hoạt Lâm đành đâm lao phải theo lao.
Dù sao cổ phần cũng đã đưa cho Tô Tín, cửa hiệu cũng đã trang hoàng xong, đầu tư vào một lượng bạc lớn, thành bại chỉ còn chờ xem sao.
Màn đêm buông xuống, các đoàn xe ngựa kéo đến bên ngoài Khoái Hoạt Lâm, lúc này, mới là lúc Khoái Hoạt Lâm thực sự vui vẻ.
Tôn công tử của Tôn gia ở Thành Đông xuống xe ngựa, nhìn thấy sự mới mẻ của Khoái Hoạt Lâm liền ngạc nhiên nói:
- Chà, một tháng không đến, tu sửa trang hoàng cũng đẹp phết, hôm nay gia phải chơi cho thỏa thích mới được.
Tôn công tử gia là thương nhân buôn bán dược liệu lớn nhất ở Thành Đông, chuyên phụ trách buôn bán các loại dược liệu quý hiếm của đất Nam Man, Tam Tương đến Đông Tấn.
Tuy chuyện làm ăn này nguy hiểm, nếu bị cấm quân Đại Chu bắt được thì chỉ có nước bị chém đầu, nhưng lại có lợi nhuận rất lớn, sự giàu có như Tôn gia cả Thường Ninh phủ chỉ có vài người.
Với sự giàu có của Tôn gia, dù Khoái Hoạt Lâm có tu sửa trang hoàng lại vẫn có thể đi đến nơi khác chơi, nhưng cậu ta lại nhịn cả một tháng không ra ngoài.
Bởi vì Tôn công tử cậu là một người hoài niệm.
Nhớ năm đó khi mới mười ba tuổi cậu đã bị đường thúc vô lương tâm kéo đến Khoái Hoạt Lâm chơi và đó cũng là lần đầu tiên của cậu, có lẽ vì vậy mà cậu có tình cảm thật sự với Khoái Hoạt Lâm này.
Hổ tam gia cầm danh sách mà Hoàng Bính Thành mang đến chỉ cười không nói, văn sĩ trung niên bên cạnh ông cầm chặt chiếc quạt, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
- Lý sư gia, thủ đoạn người nghĩa tử này của ta thế nào?
Hổ Tam gia ngước đầu lên hỏi.
Mở mạnh chiếc quạt ra, Lý sư gia trầm giọng nói:
- Thủ đoạn độc ác, có suy nghĩ, quan trọng nhất là biết tiến biết lùi.
Hổ tam gia chậm rãi nói:
- Nói đúng lắm, quan trọng nhất là nó biết tiến biết lùi, nếu không dù có nhiều thủ đoạn bao nhiêu đi nữa cũng chỉ vô dụng, nếu đã như vậy, tài sản sòng bạc Thuận Đức, ta nhận vậy.
- Vậy để lại cho Tô Tín bao nhiêu? - Lý sư gia hỏi.
- Để lại một vạn lượng đi, mảnh đất của sòng bạc Thuận Đức cũng để lại cho nó, chúng ta chỉ cần bạc.
Hổ tam gia xua tay, nhưng tâm tình vẫn khá tốt.
Mấy mươi vạn lượng bạc, thực ra với một đại đầu mục của Phi Ưng bang như ông đã là một khoản rất lớn.
Quan trọng nhất là chẳng phải chịu gánh nặng nào với số bạc này.
Người là do Tô Tín phế, bạc cũng là do cậu vơ vét.
Hổ tam gia chỉ phải ra mặt lo liệu phía bên quan phủ một chút, dùng thân phận của ông để đút lót họ là đã ổn thỏa.
Dù quan phủ có muốn tính sổ, tội danh cướp đoạt gia sản này cũng không đổ được lên đầu Hổ tam gia, mặc dù đa số bạc đều thuộc về ông.
Trong Khoái Hoạt Lâm, Hoàng Bính Thành vui vẻ báo lại với Tô Tín ý tứ của Hổ tam gia, khuôn mặt Tô Tín chẳng có chút hồ hởi nào, chỉ cười nhạt trong lòng một tiếng.
Người nghĩa phụ này của cậu tham lam hơn bản thân cậu tưởng tượng, vừa mở miệng là nuốt luôn chín phần ngân lượng, chỉ để lại cho cậu một vạn lượng.
Còn may mà Hổ tam gia không có hứng thú với đất của sòng bạc Thuận Đức, cuối cùng đã để lại cho Tô Tín.
- Lão Hoàng, lấy ra ba nghìn lượng trong một vạn lượng bạc này, còn được bảy nghìn lượng, số bạc này mang đi trang trí đơn giản lại cho sòng bạc Thuận Đức, nếu làm thành đường viện có đủ không?
- Lão đại người muốn xây đường viện sao? Tiền thì đủ, thậm chỉ chẳng cần trang hoàng lại, đổi biển và mua mới bàn ghế là được nhưng việc này không hợp quy tắc.
Hoàng Bính Thành có chút đau đầu, cảm thấy bản thân mãi mãi không hiểu được suy nghĩ của vị lão đại này.
Tô Tín hỏi:
- Vì sao lại không hợp với quy tắc?
Hoàng Bính Thành giải thích:
- Ở Phi Ưng bang, chỉ có cấp bậc đại đầu mục mới có tư cách xây đường viện, những tiểu đầu mục khác, đều chỉ được mướn tạm một trạch viện nào đó để ở.
Tô Tín gõ bàn, nói:
- Ngươi nói có tư cách, vậy là trong quy định của bang chưa được viết rõ ra quy tắc cần cấp bậc đại đầu mục mới có thể xây đường viện rồi?
Hoàng Bính Thành sững người nói:
- Dường như là vậy.
- Nếu đã như vậy, ta xây đường viện thì có sao?
Tô Tín muốn xây đường viện, thật ra chỉ có một mục đích, đó là tăng sự gắn kết các thuộc hạ của cậu lại.
Nghị sự trong một căn nhà nhỏ và nghị sự trong một ngôi đường viện rộng lớn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Hoàng Bính Thành nghĩ một lúc, cũng đã có chút thông suốt.
Vốn không có quy định tiểu đầu mục không được xây đường viện, mà là không có ai đi xây cả.
Một tiểu đầu mục của Phi Ưng bang, nhiều nhất chỉ quản lý ba đến bốn con đường, tiền thuế mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ có khoảng vạn lượng.
Mà xây một ngôi đường viện, riêng tiền đất đai đã cần đến mười vạn lượng bạc trắng.
Lấy tiền đó đi xây đường viện, chi bằng giữ lại để bản thân từ từ hưởng thụ.
- Được rồi, việc này giao cho ngươi làm, một vạn lượng bạc này ngoài dùng cho những chi phí cần thiết, ngươi giữ lại cho mình năm trăm lượng, phần còn lại giao cho ngươi bảo quản.
Hoàng Bính Thành tuy là người có chút giảo hoạt, nhưng làm việc tỉ mỉ, Tô Tín rất yên tâm.
Muốn một người cống hiến cho mình, đầu tiên cần cho họ đủ lợi ích, nếu không người ta dựa vào gì để bán mạng bán sức cho mình?
Vì vậy dù là kiếp trước hay hiện tại, Tô Tín đối đãi với những người bên dưới của mình đều rất hào phóng.
- Đa tạ lão đại! Sau này mạng của lão Hoàng bán cho người!
Hoàng Bính Thành vỗ vào lồng ngực gầy gò của mình, cảm động rơi lệ.
Tất nhiên những điều này phần lớn là lời nịnh hót ra vẻ, nhưng trong đó cũng có chút cảm động thật.
Hắn ở Phi Ưng bang lăn lộn hơn mười năm, nhưng chỉ vì thực lực bản thân yếu kém nên dù lanh lẹ, cuối cùng vẫn không được trọng dụng
Giờ Tô Tín không những cho hắn quyền lợi, còn đưa hết ngân lượng trong tay cho hắn bảo quản, nhất thời làm Hoàng Bính Thành có cảm giác chết vì chủ cũng cam lòng.
Sau khi Hoàng Bính Thành lui xuống, Tô Tín cũng trở về trạch viện của mình, tiện đường mua một con gà nướng mang về.
Mở cửa ra, Hinh Nhi lập tức nhảy bổ vào, mũi hít hít, vui vẻ nói:
- Oa! Là gà nướng!
- Được rồi con mèo đói, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi. Tô Tín xoa đầu Hinh Nhi.
Hinh Nhi gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đi rửa tay.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Tín cho người đến dựng hai cọc gỗ trong vườn, rồi cho gọi Hoàng Bính Thành đến, bảo hắn đến nha môn lo liệu mang về hai thanh kiếm cho mình.
Binh khí mà thợ rèn đúc ra quá kém, dùng loại binh khí này chi bằng dùng mảnh sắt hiện có trong tay còn hơn.
Binh khí tốt nhất trong Thường Ninh phủ đều từ triều đình mà ra.
Các binh khí như đao thương kiếm kích, đều được phát về cho bổ khoái các nha môn châu phủ dùng sau khi quân đội triều đình đã dùng qua, chất liệu tuyệt đối tốt hơn hẳn, bởi chúng do thợ rèn trong quân đội chế tạo, đều được mài sắc nhọn, lại từng dính qua huyết tinh.
Hoàng Bính Thành đi một chuyến đến nha môn, chỉ dùng năm mươi lượng bạc, đã mang về cho Tô Tín hai thanh kiếm dài.
Triều Đại Chu mấy năm gần đây ít chiến sự, nên đã giải tán nhiều quân đội, trang bị của bọn họ cũng phát khá nhiều về cho các châu phủ.
Trong một kho của Thường Ninh phủ, binh khí, khôi giáp có thể đủ trang bị cho hơn cả nghìn người, nhưng tất cả bổ khoái của Thường Ninh Phủ lại chưa đến trăm người.
Vì vậy những thứ này, đa số đều chỉ vứt trong kho cho gỉ sét, đừng nói năm mươi lượng, dù chỉ là hai mươi lượng, người trong coi kho cũng sẽ vui vẻ bán chúng.
Hai thanh kiếm này một thanh là kiếm mỏng, dài ba tấc, rộng hai phân, nhẹ nhàng linh hoạt.
Chiếc còn lại là trọng kiếm, dài bốn tấc, rộng bốn phân, chắc nặng dày dặn, dùng để chém giết.
Mũi kiếm hai thanh đều sắc nhọn, chỉ chạm nhẹ đã có thể nhìn thấy vết chém ở trên đó, có lẽ là được người ta mài lại, không khác gì với kiếm mới.
Tay trái Tô Tín cầm kiếm mỏng, tay phải cầm trọng kiếm, không ngừng đâm lên trên cọc gỗ kia.
Cậu không luyện sức mạnh xuất kiếm mà là luyện độ chính xác khi xuất kiếm.
Mỗi kiếm đều phải dừng lại ngay khi vừa tiếp xúc với cọc gỗ, chỉ cần để lại một dấu vết nhỏ trên đó, là đã thất bại.
Trên người Tô Tín giờ có hai loại kiếm pháp, một là Kinh Vô Mệnh khoái kiếm, loại khác là Đại Tu Di kiếm pháp
Trong đó Đại Tu Di kiếm pháp thiên về phòng thủ, chiêu thức phức tạp, chủ yếu Tô Tín muốn dùng nó để bù vào khoảng trống trong lúc khoái kiếm diệt địch, không để cho khoái kiếm bị khống chế và trở nên yếu thế.
Còn Kinh Vô Mệnh khoái kiếm không thể luyện thuần thục 100%, nhưng loại kiếm pháp này lại có kỹ năng giết người đơn giản nhất, chỉ chú trọng phát huy tột cùng sự nhanh, ác, chuẩn.
Ba điểm này không những thể hiện trong Kinh Vô Mệnh mà cũng có thể dùng được khi tu luyện những võ công khác.
Vì vậy giờ Tô Tín chỉ cần tăng độ thuần thục Kinh Vô Mệnh khoái kiếm, cũng là để rèn luyện võ công cơ bản.
Thấy ca ca đang luyện kiếm ở đây, Hinh Nhi ngoan ngoãn ngồi nhìn trên bậc thềm trước nhà.
Đợi Tô Tín luyện đến mồ hôi nhễ nhại, Hinh Nhi mới đi lấy nước và khăn, lau mồ hôi cho Tô Tín.
- Ca ca, muội có thể học luyện kiếm không?
Hình Nhi tròn mắt nhìn thanh kiếm mỏng trong tay Tô Tín, ánh lên sự thích thú.
- Được chứ, nhưng vì sao Hinh Nhi muốn luyện kiếm?
Tô Tín ngạc nhiên nhìn Hinh Nhi, nữ nhi ở tuổi này, đáng ra phải thích chơi búp bê mới đúng, loại đao kiếm này chẳng phải chỉ có nam nhi mới thích sao.
Hinh Nhi đưa tay thành hình nắm đấm nói:
- Học kiếm pháp, muội có thể bảo vệ ca ca, đánh đuổi hết bọn ức hiếp chúng ta.
- Được, ca ca đợi muội đến bảo vệ huynh.
Tô Tín xoa đầu Hinh Nhi cười, cậu không biết rằng, lời nói đùa đó sau này lại trở thành sự thật.
Tô Tín giao thanh kiếm mỏng đó cho Hinh Nhi, quả nhiên cô bé thích thú nhận lấy, nhưng mặt ỉu xìu, ra vẻ đáng thương nhìn Tô Tín.
Tuy thanh kiếm này nói là kiếm mỏng, nhưng được dùng sắt tinh luyện để chế tạo nên, tuy chỉ nặng khoảng hơn mười cân, nhưng với một cô bé bảy tuổi như Hinh Nhi, thực sự là rất nặng.
Hinh Nhi dùng cả hai tay mới miễn cưỡng nâng được nó lên, chứ chưa nói đến múa kiếm.
Tô Tín thấy vậy liền mỉm cười, cầm lại thanh kiếm mỏng đó, chặt một thanh gỗ trên cọc ra, nhanh chóng đẽo gọt nó thành một thanh kiếm gỗ rồi đưa cho Hinh Nhi, cứ như vậy một lớn một bé, thay nhau cầm kiếm trong tay đâm kiếm về phía cọc gỗ.
Thời gian một tháng nói dài không dài, nhưng ngắn cũng không ngắn.
Tô Tín ở trong tiểu viện không ra ngoài, chuyên tâm tu luyện, còn các cửa hiệu ở Khoái Hoạt Lâm đã trang hoàng xong, chuẩn bị mở cửa lại.
Chuyện đã đến nước đó, các ông chủ ở Khoái Hoạt Lâm đành đâm lao phải theo lao.
Dù sao cổ phần cũng đã đưa cho Tô Tín, cửa hiệu cũng đã trang hoàng xong, đầu tư vào một lượng bạc lớn, thành bại chỉ còn chờ xem sao.
Màn đêm buông xuống, các đoàn xe ngựa kéo đến bên ngoài Khoái Hoạt Lâm, lúc này, mới là lúc Khoái Hoạt Lâm thực sự vui vẻ.
Tôn công tử của Tôn gia ở Thành Đông xuống xe ngựa, nhìn thấy sự mới mẻ của Khoái Hoạt Lâm liền ngạc nhiên nói:
- Chà, một tháng không đến, tu sửa trang hoàng cũng đẹp phết, hôm nay gia phải chơi cho thỏa thích mới được.
Tôn công tử gia là thương nhân buôn bán dược liệu lớn nhất ở Thành Đông, chuyên phụ trách buôn bán các loại dược liệu quý hiếm của đất Nam Man, Tam Tương đến Đông Tấn.
Tuy chuyện làm ăn này nguy hiểm, nếu bị cấm quân Đại Chu bắt được thì chỉ có nước bị chém đầu, nhưng lại có lợi nhuận rất lớn, sự giàu có như Tôn gia cả Thường Ninh phủ chỉ có vài người.
Với sự giàu có của Tôn gia, dù Khoái Hoạt Lâm có tu sửa trang hoàng lại vẫn có thể đi đến nơi khác chơi, nhưng cậu ta lại nhịn cả một tháng không ra ngoài.
Bởi vì Tôn công tử cậu là một người hoài niệm.
Nhớ năm đó khi mới mười ba tuổi cậu đã bị đường thúc vô lương tâm kéo đến Khoái Hoạt Lâm chơi và đó cũng là lần đầu tiên của cậu, có lẽ vì vậy mà cậu có tình cảm thật sự với Khoái Hoạt Lâm này.