Thập Niên 50 Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão
Chương 33: Khoe khoang
Vậy là sau một tuần chật vật trốn lũ, bị hoàn cảnh bắt buộc ăn chay của thôn dân, mọi người được thưởng thức một bữa thịt heo rừng thịnh soạn. Mùi thịt kho nồng đậm thơm tho bay khắp nơi, tiếng cười đùa nói chuyện vang vọng. Cả thôn dần tìm lại được niềm vui sau một thời gian đê mê mất phương hướng.
May mắn thời buổi bây giờ dân cư thưa thớt, khoảng cách giữa các thôn rất xa nhau nên khi tránh lũ cũng không tạm trú gần nhau, nếu không, thịt heo còn phải chia cho những người ở thôn khác nữa. Bởi lúc này, ăn mảnh chính là tội ác.
Thôn dân biết rõ ràng hôm nay họ được ăn thịt là nhờ ai. Cho nên khi Tô Mãn suy nghĩ cẩn thận, chuẩn bị ra phụ giúp mọi người thì đã được các cô dì chú bác đuổi ra khỏi chỗ nấu bếp. Mấy đứa nhỏ cũng được mọi người săn sóc bảo đi chơi.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã. Bây giờ cũng chỉ mới là bốn năm giờ sáng.
Không khí vừa ẩm ướt, vừa giá lạnh. Cảm giác như trời đã chuẩn bị vào đông rồi, nhưng sự thật là mới vào tháng ba mà thôi.
Hơn ba trăm người chỉ có thể sinh hoạt bên trong những căn nhà gỗ, nếu không phải mỗi căn phòng đều đủ lớn thì sự bí bách cũng sẽ khiến người ta phát điên.
Tất cả mọi người đều cầu mong cho mưa tạnh, nước rút. Nhưng những lời mong cầu ấy chú định là không thực hiện được.
Mỗi ngày trời mưa vẫn cứ tiếp tục, bây giờ nếu đứng ở nhà cũ, nước mưa đã dâng lên đến thắt lưng rồi.
Chu Bắc Sơn cũng đổi thành đi thuyền cứu người. Với dị năng giả, việc dòng nước chảy siết không phải là vấn đề lớn. Vấn đề của họ là làm sao không bại lộ năng lực siêu nhiên mà vẫn có thể cứu được thật nhiều người. Đây cũng là một loại kỹ năng.
Chu Bắc Sơn đã cảm thấy rất nhớ Tô Mãn, anh không biết cô có nhớ mình hay không, hay đang rất vui vẻ với mấy đứa con ở nhà. Mặc dù hơi ích kỷ, nhưng anh vẫn muốn cô nhớ anh nhiều hơn một chút, yêu anh nhiều hơn một chút.
Nghĩ đến vợ, Chu Bắc Sơn thong thả ung dung lấy trà gừng và bánh bao vẫn còn nóng hổi từ trong không gian ra trước cái nhìn thèm thuồng của đám đàn ông độc thân Đặc dị cục. Hoàng Hạo thấy thì nuốt nuốt nước miếng, vì có lần cộng tác chung nên da mặt dày thò đầu lại gần:
- Anh Bắc Sơn, đây là chị Mãn chuẩn bị cho anh ạ? Mấy hôm nay em thấy anh đã dùng rất nhiều.
Chu Bắc Sơn nhai chậm, cố ý để mùi hương bay ra, kiềm nén sự đắc ý trong lòng, trầm ổn mười phần đáp:
- Đúng vậy, vợ tôi cô ấy chuẩn bị, tôi đã bảo là không cần vất vả mà cô ấy không nghe, cứ sợ tôi công tác không kịp ăn uống mà có hại cho sức khoẻ.
Hoàng Hạo cũng coi như là fan của Tô Chu hai người rồi, nhưng lúc này cũng rất muốn liếc trắng Chu Bắc Sơn một cái. Anh hai à, anh muốn khoe ra thì cứ việc, nhưng anh cứ cái kiểu muốn khoe mà lại giả bộ bình tĩnh khiêm tốn như vậy, thật làm người khác ngứa răng. Cũng may, đi qua nhà Chu Bắc Sơn một lần, cũng coi như đối với con người này có chút hiểu biết, thế là anh ta chuyển giọng:
- Chị Mãn tốt với anh thật, chắc chắn chị ấy yêu anh lắm, anh xem xung quanh thật nhiều người có gia đình nhưng có ai được như anh đâu. Em thật sự hâm mộ.
Điều này cũng là sự thật. Cũng không phải nói vợ người khác không chu đáo, mà là ít ai có được không gian tuỳ thân như Chu Bắc Sơn, lại thêm không gian của anh là loại hai chiều, một đầu ở bên Tô Mãn và một đầu ở bên anh. Như vậy anh hay Tô Mãn bỏ đồ vật vào và lấy đồ vật ra đều được. Lúc cần thiết anh có thể lấy không gian làm trạm trung chuyển mà về bên Tô Mãn ngay lập tức.
Biết là biết như thế, nhưng anh vẫn đắc ý nha. Thế là môi cong càng lúc càng lớn.
Quay đầu cho Hoàng Hạo một cái thưởng thức ánh mắt. Nhìn nhìn trong không gian, lấy ra một cái bánh bao và một bình trà gừng quăng qua cho hắn.
Hoàng Hạo được như ý nguyện liền nhanh chóng ôm lấy bánh bao mà gặm lên. Ai u, vừa cắn một miếng, vỏ bánh bao vừa nóng vừa mềm, nước sốt ngay lập tức tràn vào trong răng lưỡi, mùi hương hòa quyện với vị thịt đậm đà, trong nháy mắt vậy mà có xúc động muốn khóc. Thật là quá ngon.
Những người còn lại nhìn thấy một màn, rất là không hiểu, tại sao nói nói Hoàng Hạo lại được cho bánh bao ăn nha. Đương nhiên cũng có kẻ thông minh, rà soát lại những câu đối thoại của hai người, từ đó rút ra bí quyết.
Có một thì có hai, hễ chỉ cần ai đến khen vợ chồng anh tình cảm tốt hoặc khen vợ anh một lần, anh đều tặng một phần. Đương nhiên chuyện này chỉ giới hạn trong Đặc dị cục, anh cũng không phải làm từ thiện nha, những người cùng làm chung ở Đặc dị cục, sau này có rất nhiều thời gian và nhiệm vụ cần phải tiếp xúc thì tạo mối quan hệ thân thiết cũng là điều nên làm.
Việc này Tô Mãn cũng đã tính trước, cô làm bánh bao và trà gừng cũng làm rất nhiều phần, dặn dò Chu Bắc Sơn lấy ra chia sẻ với đồng nghiệp. Nhưng Chu Bắc Sơn keo kiệt nha, không muốn những người đàn ông khác ăn thức ăn vợ anh làm, hơn nữa, không cho bọn họ chịu khổ một chút, bọn họ có thể biết vợ anh tốt sao?
Đương nhiên anh cũng có một chút tính toán nhỏ nhặt đó là cho mọi người biết vợ chồng anh ân ái hạnh phúc lắm, nên sau này lỡ mà bọn họ phát hiện vợ anh vừa đẹp vừa giỏi thì cũng nghĩ đến việc cô ấy đã có chồng rồi, không có cái suy nghĩ phải làm người thứ ba, người thứ tư gì đó chen chân vào gia đình anh.
Không nghĩ đến a, chỉ có mỗi cái việc chia thức ăn mà Chu Bắc Sơn đã vòng trong bụng vài vòng rồi, hơi có chút nham hiểm nha. ( Nhưng có lẽ Tô Mãn thích...)
Nói thật Chu Bắc Sơn suy nghĩ hơi nhiều, dù gì tất cả Đặc dị cục cũng đã gặp Tô Mãn được hai lần, không phủ nhận cô rất là xinh đẹp. Nhưng Chu Bắc Sơn không biết, sự hung tàn của Tô Mãn đã bao phủ cái đẹp của cô ấy, kêu Đặc dị cục có ý nghĩ không an phận với Tô Mãn? Không phải là kêu mọi người đi tìm c.h.ế.t sao. Cả đám còn muốn sống lâu một chút, cưới vợ sinh con đâu.
Còn nhớ có người đã nói rằng: "vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ, mà là trong đôi mắt của kẻ ai tình." Chu Bắc Sơn không phải là ví dụ điển hình như thế sao. Khi yêu con người ta trở nên kỳ lạ như thế đấy.
Hoa hồng dù đẹp nhưng có gai, sự hung hãn của Tô Mãn đã khiến tập thể Đặc dị cục né xa ba bước, vừa sùng bái vừa sợ hãi, chỉ có Chu Bắc Sơn trước sau như một cảm thấy cô đáng yêu mà thôi.
Không nói Chu Bắc Sơn âm thầm khoe vợ như thế nào, bên trong không gian, Tô Mãn và Ái Quốc Vệ Quốc đang nỗ lực lao động, Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc cũng đang tích cực nhặt lấy những củ khoai lang, chia phần ăn được là lá và đọt sang một bên.
Trong không gian đã có một góc được trưng dụng để đặt rau lang, phần củ thì Tô Mãn sai bọn họ nhặt để vào nhẫn không gian, như vậy khi Chu Bắc Sơn muốn lấy ra cũng đơn giản hơn rất nhiều. Nhà bọn họ thiếu cái gì chứ nhẫn không gian thì không thiếu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Do trời đột ngột trở lạnh, Tô Mãn đã lấy những bộ quần áo thu đông ra để thay cho bọn nhỏ, mỗi ngày đều đặn dùng dị năng đưa vào cơ thể bọn họ một lần, sợ bọn họ không chịu được thời tiết bất thường mà bị bệnh.
Điều đáng nói là sau một thời gian ăn mộc hệ dị năng thúc giục ra lương thực, vợ chồng bác Trương và vợ chồng đại đội trưởng đều có dấu hiệu trẻ hoá, nếp nhăn cũng ít hơn trước nhiều. Đặc biệt là bác Trương và đại đội trưởng, hai người trước kia vì lên chiến trường mà có rất nhiều vết thương cũ, nay những vết thương ấy đang dần dần tốt lên, mỗi khi trời trở lạnh bọn họ đều không phải quá đau đớn nữa.
Nhưng đây là một quá trình thay đổi dài dòng, bởi vậy mấy người bọn họ không ai chú ý đến. Thậm chí bác Trương đều cảm thấy là vì bác ở đây rất vui vẻ nên cơ thể trẻ ra. Việc này không phải không có căn cứ, không phải nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ hay sao?
Từ khi về Chu gia thôn, vết thương cũ của bác đã dần không còn tái phát nữa, vợ bác cũng cười nhiều hơn, cuộc sống rất an nhàn hạnh phúc. Vì vậy mà bác Trương của chúng ta đang tính toán xin về hưu để ở đây dưỡng lão đến hết đời đâu. Nghĩ đến việc về già sẽ giống như bây giờ, có vợ chồng Tô Chu hai người quan tâm, có bọn nhỏ hiếu thuận, bác Trương cảm thấy rất là mong đợi. Trong lòng ý nghĩ nào đó càng thêm mãnh liệt.
Nói đến bọn nhỏ, đáng lẽ ra năm mới bọn nhỏ đều đã lên lớp hai, nhưng tình hình mưa lũ như thế này mặc dù có giáo viên ở bên cạnh thì bọn nhỏ cũng không đi học được, lý do không có bút viết và sách vở.
Bây giờ rất nhiều trường học chưa mở cửa trở lại nên việc mua một số lượng lớn sách vở cũng là một điều khó khăn, phải đợi Chu Bắc Sơn có dịp đi thành phố mới giải quyết được.
Đúng vậy, thôn dân đều cho con em của mình tiếp tục hướng lên trên mà đi học, không chỉ giới hạn ở việc biết đọc biết viết mà thôi. Lý do sao, đương nhiên là học theo Tô Chu hai người rồi. Không thấy hai người bản lĩnh nhất Chu gia thôn đều phải cho con của họ đi học tiếp sao. Đây không biết có phải ứng với câu trên làm dưới làm theo hay không.
Mỗi ngày lặp lại một lượng công việc khá lớn nên Tô Mãn không phát hiện đã bước vào tháng tư rồi. Thời gian cách sự kiện heo rừng đã đi qua một tháng.
Lúc này mưa đã nhỏ hạt hơn rất nhiều, đôi lúc chỉ là mưa phùn thoáng qua, nhưng vẫn chưa tạnh hẳn. Nước sông đã nhấn chìm những căn nhà cũ trong thôn rồi.
Nhiều người đội mưa ra nhìn, dòng nước trước sau vẫn chảy xiết như cũ, xa xa nhìn như một vùng biển lớn. Cây cối hai bên thậm chí có một ít đã bị bật gốc mà trôi đi, giữa dòng sông lâu lâu lại hình thành một con lốc xoáy, thật nhiều đồ vật từ đầu nguồn trôi xuống, hòa với con nước đục ngầu.
May mắn thời buổi bây giờ dân cư thưa thớt, khoảng cách giữa các thôn rất xa nhau nên khi tránh lũ cũng không tạm trú gần nhau, nếu không, thịt heo còn phải chia cho những người ở thôn khác nữa. Bởi lúc này, ăn mảnh chính là tội ác.
Thôn dân biết rõ ràng hôm nay họ được ăn thịt là nhờ ai. Cho nên khi Tô Mãn suy nghĩ cẩn thận, chuẩn bị ra phụ giúp mọi người thì đã được các cô dì chú bác đuổi ra khỏi chỗ nấu bếp. Mấy đứa nhỏ cũng được mọi người săn sóc bảo đi chơi.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã. Bây giờ cũng chỉ mới là bốn năm giờ sáng.
Không khí vừa ẩm ướt, vừa giá lạnh. Cảm giác như trời đã chuẩn bị vào đông rồi, nhưng sự thật là mới vào tháng ba mà thôi.
Hơn ba trăm người chỉ có thể sinh hoạt bên trong những căn nhà gỗ, nếu không phải mỗi căn phòng đều đủ lớn thì sự bí bách cũng sẽ khiến người ta phát điên.
Tất cả mọi người đều cầu mong cho mưa tạnh, nước rút. Nhưng những lời mong cầu ấy chú định là không thực hiện được.
Mỗi ngày trời mưa vẫn cứ tiếp tục, bây giờ nếu đứng ở nhà cũ, nước mưa đã dâng lên đến thắt lưng rồi.
Chu Bắc Sơn cũng đổi thành đi thuyền cứu người. Với dị năng giả, việc dòng nước chảy siết không phải là vấn đề lớn. Vấn đề của họ là làm sao không bại lộ năng lực siêu nhiên mà vẫn có thể cứu được thật nhiều người. Đây cũng là một loại kỹ năng.
Chu Bắc Sơn đã cảm thấy rất nhớ Tô Mãn, anh không biết cô có nhớ mình hay không, hay đang rất vui vẻ với mấy đứa con ở nhà. Mặc dù hơi ích kỷ, nhưng anh vẫn muốn cô nhớ anh nhiều hơn một chút, yêu anh nhiều hơn một chút.
Nghĩ đến vợ, Chu Bắc Sơn thong thả ung dung lấy trà gừng và bánh bao vẫn còn nóng hổi từ trong không gian ra trước cái nhìn thèm thuồng của đám đàn ông độc thân Đặc dị cục. Hoàng Hạo thấy thì nuốt nuốt nước miếng, vì có lần cộng tác chung nên da mặt dày thò đầu lại gần:
- Anh Bắc Sơn, đây là chị Mãn chuẩn bị cho anh ạ? Mấy hôm nay em thấy anh đã dùng rất nhiều.
Chu Bắc Sơn nhai chậm, cố ý để mùi hương bay ra, kiềm nén sự đắc ý trong lòng, trầm ổn mười phần đáp:
- Đúng vậy, vợ tôi cô ấy chuẩn bị, tôi đã bảo là không cần vất vả mà cô ấy không nghe, cứ sợ tôi công tác không kịp ăn uống mà có hại cho sức khoẻ.
Hoàng Hạo cũng coi như là fan của Tô Chu hai người rồi, nhưng lúc này cũng rất muốn liếc trắng Chu Bắc Sơn một cái. Anh hai à, anh muốn khoe ra thì cứ việc, nhưng anh cứ cái kiểu muốn khoe mà lại giả bộ bình tĩnh khiêm tốn như vậy, thật làm người khác ngứa răng. Cũng may, đi qua nhà Chu Bắc Sơn một lần, cũng coi như đối với con người này có chút hiểu biết, thế là anh ta chuyển giọng:
- Chị Mãn tốt với anh thật, chắc chắn chị ấy yêu anh lắm, anh xem xung quanh thật nhiều người có gia đình nhưng có ai được như anh đâu. Em thật sự hâm mộ.
Điều này cũng là sự thật. Cũng không phải nói vợ người khác không chu đáo, mà là ít ai có được không gian tuỳ thân như Chu Bắc Sơn, lại thêm không gian của anh là loại hai chiều, một đầu ở bên Tô Mãn và một đầu ở bên anh. Như vậy anh hay Tô Mãn bỏ đồ vật vào và lấy đồ vật ra đều được. Lúc cần thiết anh có thể lấy không gian làm trạm trung chuyển mà về bên Tô Mãn ngay lập tức.
Biết là biết như thế, nhưng anh vẫn đắc ý nha. Thế là môi cong càng lúc càng lớn.
Quay đầu cho Hoàng Hạo một cái thưởng thức ánh mắt. Nhìn nhìn trong không gian, lấy ra một cái bánh bao và một bình trà gừng quăng qua cho hắn.
Hoàng Hạo được như ý nguyện liền nhanh chóng ôm lấy bánh bao mà gặm lên. Ai u, vừa cắn một miếng, vỏ bánh bao vừa nóng vừa mềm, nước sốt ngay lập tức tràn vào trong răng lưỡi, mùi hương hòa quyện với vị thịt đậm đà, trong nháy mắt vậy mà có xúc động muốn khóc. Thật là quá ngon.
Những người còn lại nhìn thấy một màn, rất là không hiểu, tại sao nói nói Hoàng Hạo lại được cho bánh bao ăn nha. Đương nhiên cũng có kẻ thông minh, rà soát lại những câu đối thoại của hai người, từ đó rút ra bí quyết.
Có một thì có hai, hễ chỉ cần ai đến khen vợ chồng anh tình cảm tốt hoặc khen vợ anh một lần, anh đều tặng một phần. Đương nhiên chuyện này chỉ giới hạn trong Đặc dị cục, anh cũng không phải làm từ thiện nha, những người cùng làm chung ở Đặc dị cục, sau này có rất nhiều thời gian và nhiệm vụ cần phải tiếp xúc thì tạo mối quan hệ thân thiết cũng là điều nên làm.
Việc này Tô Mãn cũng đã tính trước, cô làm bánh bao và trà gừng cũng làm rất nhiều phần, dặn dò Chu Bắc Sơn lấy ra chia sẻ với đồng nghiệp. Nhưng Chu Bắc Sơn keo kiệt nha, không muốn những người đàn ông khác ăn thức ăn vợ anh làm, hơn nữa, không cho bọn họ chịu khổ một chút, bọn họ có thể biết vợ anh tốt sao?
Đương nhiên anh cũng có một chút tính toán nhỏ nhặt đó là cho mọi người biết vợ chồng anh ân ái hạnh phúc lắm, nên sau này lỡ mà bọn họ phát hiện vợ anh vừa đẹp vừa giỏi thì cũng nghĩ đến việc cô ấy đã có chồng rồi, không có cái suy nghĩ phải làm người thứ ba, người thứ tư gì đó chen chân vào gia đình anh.
Không nghĩ đến a, chỉ có mỗi cái việc chia thức ăn mà Chu Bắc Sơn đã vòng trong bụng vài vòng rồi, hơi có chút nham hiểm nha. ( Nhưng có lẽ Tô Mãn thích...)
Nói thật Chu Bắc Sơn suy nghĩ hơi nhiều, dù gì tất cả Đặc dị cục cũng đã gặp Tô Mãn được hai lần, không phủ nhận cô rất là xinh đẹp. Nhưng Chu Bắc Sơn không biết, sự hung tàn của Tô Mãn đã bao phủ cái đẹp của cô ấy, kêu Đặc dị cục có ý nghĩ không an phận với Tô Mãn? Không phải là kêu mọi người đi tìm c.h.ế.t sao. Cả đám còn muốn sống lâu một chút, cưới vợ sinh con đâu.
Còn nhớ có người đã nói rằng: "vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ, mà là trong đôi mắt của kẻ ai tình." Chu Bắc Sơn không phải là ví dụ điển hình như thế sao. Khi yêu con người ta trở nên kỳ lạ như thế đấy.
Hoa hồng dù đẹp nhưng có gai, sự hung hãn của Tô Mãn đã khiến tập thể Đặc dị cục né xa ba bước, vừa sùng bái vừa sợ hãi, chỉ có Chu Bắc Sơn trước sau như một cảm thấy cô đáng yêu mà thôi.
Không nói Chu Bắc Sơn âm thầm khoe vợ như thế nào, bên trong không gian, Tô Mãn và Ái Quốc Vệ Quốc đang nỗ lực lao động, Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc cũng đang tích cực nhặt lấy những củ khoai lang, chia phần ăn được là lá và đọt sang một bên.
Trong không gian đã có một góc được trưng dụng để đặt rau lang, phần củ thì Tô Mãn sai bọn họ nhặt để vào nhẫn không gian, như vậy khi Chu Bắc Sơn muốn lấy ra cũng đơn giản hơn rất nhiều. Nhà bọn họ thiếu cái gì chứ nhẫn không gian thì không thiếu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Do trời đột ngột trở lạnh, Tô Mãn đã lấy những bộ quần áo thu đông ra để thay cho bọn nhỏ, mỗi ngày đều đặn dùng dị năng đưa vào cơ thể bọn họ một lần, sợ bọn họ không chịu được thời tiết bất thường mà bị bệnh.
Điều đáng nói là sau một thời gian ăn mộc hệ dị năng thúc giục ra lương thực, vợ chồng bác Trương và vợ chồng đại đội trưởng đều có dấu hiệu trẻ hoá, nếp nhăn cũng ít hơn trước nhiều. Đặc biệt là bác Trương và đại đội trưởng, hai người trước kia vì lên chiến trường mà có rất nhiều vết thương cũ, nay những vết thương ấy đang dần dần tốt lên, mỗi khi trời trở lạnh bọn họ đều không phải quá đau đớn nữa.
Nhưng đây là một quá trình thay đổi dài dòng, bởi vậy mấy người bọn họ không ai chú ý đến. Thậm chí bác Trương đều cảm thấy là vì bác ở đây rất vui vẻ nên cơ thể trẻ ra. Việc này không phải không có căn cứ, không phải nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ hay sao?
Từ khi về Chu gia thôn, vết thương cũ của bác đã dần không còn tái phát nữa, vợ bác cũng cười nhiều hơn, cuộc sống rất an nhàn hạnh phúc. Vì vậy mà bác Trương của chúng ta đang tính toán xin về hưu để ở đây dưỡng lão đến hết đời đâu. Nghĩ đến việc về già sẽ giống như bây giờ, có vợ chồng Tô Chu hai người quan tâm, có bọn nhỏ hiếu thuận, bác Trương cảm thấy rất là mong đợi. Trong lòng ý nghĩ nào đó càng thêm mãnh liệt.
Nói đến bọn nhỏ, đáng lẽ ra năm mới bọn nhỏ đều đã lên lớp hai, nhưng tình hình mưa lũ như thế này mặc dù có giáo viên ở bên cạnh thì bọn nhỏ cũng không đi học được, lý do không có bút viết và sách vở.
Bây giờ rất nhiều trường học chưa mở cửa trở lại nên việc mua một số lượng lớn sách vở cũng là một điều khó khăn, phải đợi Chu Bắc Sơn có dịp đi thành phố mới giải quyết được.
Đúng vậy, thôn dân đều cho con em của mình tiếp tục hướng lên trên mà đi học, không chỉ giới hạn ở việc biết đọc biết viết mà thôi. Lý do sao, đương nhiên là học theo Tô Chu hai người rồi. Không thấy hai người bản lĩnh nhất Chu gia thôn đều phải cho con của họ đi học tiếp sao. Đây không biết có phải ứng với câu trên làm dưới làm theo hay không.
Mỗi ngày lặp lại một lượng công việc khá lớn nên Tô Mãn không phát hiện đã bước vào tháng tư rồi. Thời gian cách sự kiện heo rừng đã đi qua một tháng.
Lúc này mưa đã nhỏ hạt hơn rất nhiều, đôi lúc chỉ là mưa phùn thoáng qua, nhưng vẫn chưa tạnh hẳn. Nước sông đã nhấn chìm những căn nhà cũ trong thôn rồi.
Nhiều người đội mưa ra nhìn, dòng nước trước sau vẫn chảy xiết như cũ, xa xa nhìn như một vùng biển lớn. Cây cối hai bên thậm chí có một ít đã bị bật gốc mà trôi đi, giữa dòng sông lâu lâu lại hình thành một con lốc xoáy, thật nhiều đồ vật từ đầu nguồn trôi xuống, hòa với con nước đục ngầu.