Thập Niên 50 Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão
Chương 32: Nghi hoặc
Bảy ngày trôi qua, mưa vẫn rất lớn, đứng từ sườn núi nhìn xuống có thể thấy nước trông đã tràn vào thôn, những con đường đã không thấy rõ, thay vào đó là dòng nước lũ đo.c ngầu, những lúc chảy siết thậm chí thấy được cả lốc xoáy.
Các thôn dân bắt đầu giảm lượng thức ăn, bây giờ mỗi nhà chỉ ăn một ngày hai lần mà thôi. Buổi trưa là một phần cháo loãng, buổi chiều mới được ăn no, nhưng là ăn khoai lang.
Chu gia thôn bây giờ cũng xem như giàu có một vùng rồi, bất chợt đổi về từ trước, thật nhiều người đều không thích ứng.
Nhưng không thích ứng cũng phải thích ứng nha. Cái thời tiết quỷ quái này không biết đến khi nào mới kết thúc. Hết mưa còn phải chờ nước rút, nước rút rồi còn phải chờ sửa sang lại ruộng đồng mới có thể gieo hạt, sau đó còn phải chờ hoa màu trưởng thành, cả một quá trình có lẽ phải kéo dài đến cuối năm.
Nếu không tiết kiệm lương thực, bọn họ sợ chưa đến lúc thu hoạch thì cả nhà đã c.h.ế.t đói rồi. Ai không sợ c.h.ế.t nha, mà c.h.ế.t đói thê thảm hơn nhiều, cái đói giản xéo bao tử, bào mòn mỗi tế bào, trước khi c.h.ế.t còn vừa đói vừa đau, nghĩ vậy thà bây giờ ăn ít chút.
Chu Bắc Sơn không ở bên người, Tô Mãn trở nên không có cảm giác an toàn. Vì vậy, tối nay, khi bên ngoài tường vây vang lên những âm thanh lạ thì cô là người đầu tiên phát hiện.
Tinh thần lực chia thành thật nhiều sợi tơ, tràn qua cửa lớn, vòng qua những ngôi nhà đang có người ngủ say.
Có cái gì đó đang tiến lại gần.
Cơn mưa đã trở nên nhỏ hạt, khiến tiếng thở hồng hộc quen thuộc vang lên rất rõ ràng. Cửa gỗ nơi ra vào tường vây bị một đám sinh vật va chạm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tô Mãn bật dậy, lấy một hộp đạn bỏ vào túi quần, nhìn thoáng qua bọn nhỏ đang ngủ thì tiện tay vung lên, một vòng tròn cách âm trong suốt bao phủ lấy chúng.
Cô xách vội chiếc áo mưa, hai tay cầm s.ú.n.g đi ra gõ cửa phòng đại đội trưởng.
Bác Trương, bác gái, vợ chồng đại đội trưởng và vợ chồng Trương Lâm thị đều nghe tiếng động mà mở cửa.
Tô Mãn không kịp nói gì thì phát hiện cánh cửa chỗ tường vây đã có chút lung lay sắp đổ.
- Đại đội trưởng, có thú dữ tấn công tường vây.
Cô nhanh chóng lao ra phía trước, vừa chạy vừa mặc áo mưa, đến cửa thì mang vội đôi ủng, cấp tốc tiền lại hiện trường.
Mấy người còn đang trong cơn mê ngủ liền giật mình tỉnh táo, đại đội trưởng chạy vào nhà, trở ra thì đã mặc áo mưa, tay cầm hai cây s.ú.n.g săn, trở tay quăng cho bác Trương một cây, bác ấy cũng đã kịp thời mặc vào áo mưa từ trước.
Đây là đại đội trưởng học được từ Tô Chu hai người, trong thôn không thể có s.ú.n.g ngắn giống bọn họ nhưng thôn lưng dựa núi, có một hai cây s.ú.n.g săn để phòng thú dữ vẫn là có thể. Trong thôn cũng vừa lúc có bác và bác Trương hai người biết cầm súng, thôn dân có thể an toàn hơn rất nhiều.
Đợi đến lúc Tô Mãn chạy đến nơi, xung quanh đã tụ tập rất đông thôn dân ở gần đấy, trong tay đều cầm gậy gộc hoặc vũ khí.
Tô Mãn dùng tinh thần lực xuyên qua cửa gỗ đang chuẩn bị rách nát kia, tràn ra ngoài bắt đầu dò xét.
Một, hai, ba, bốn, năm,... hai mươi hai con heo rừng, nguyên một đàn. Tổng cộng mười lăm con heo lớn và bảy con heo con.
Tô Mãn:
Thật là ngoan cố tìm c.h.ế.t mà.
Cô cẩn thận rà quét xa hơn đề phòng có sói giống như lần trước, cũng may mắn chỉ có đàn heo rừng, không có con sói nào.
Xác định tính chất nguy hiểm, quay đầu lại nhìn những người đứng xem có cả phụ nữ và trẻ em, Tô Mãn quyết định giải quyết đàn heo không cho chúng chạy vào trong, nếu không hậu quả không thể tưởng được.
Nghĩ là làm, ở trong tiếng kinh hô của mọi người, Tô Mãn vèo một cái bay lên đầu tường vây. Hai tay cầm s.ú.n.g cẩn thận ngắm ngay đầu con heo rừng lớn nhất.
Đùng! Đùng! Bịch!
Súng nổ liên tiếp hai phát, đầu heo kia trong chớp mắt đã bị hai viên đạn đánh vào trong não, m.á.u văng ra xa, "bịch" một tiếng ngã lăn ra đất, c.h.ế.t thẳng cẳng.
Đàn heo rừng lập tức táo bạo lên, hung hăng mà đ.â.m cửa, một vài người xuyên qua khe hở thấy những chiếc răng nanh vừa dài vừa cong, thoắt ẩn thoắt hiện.
- Aaaaaaaaaaaaaa...
Mạc Hiểu Hiểu chưa thấy cảnh tượng nào như vậy, hoảng sợ gân cổ gào lên. Cô ta không biết, lúc này việc không nên làm nhất là gây ra tiếng động. Tô Mãn bực mình:
- Câm miệng!
Trước ánh mắt sắc như d.a.o của cô, Mạc Hiêu Hiểu nuốt lại tất cả âm thanh vào trong cuống họng, trong đầu chỉ quanh quấn ánh nhìn như sát thần của Tô Mãn, cả cơ thể co rúm núp sau một người khác.
Nhưng cô ta im miệng cũng đã trễ rồi, những con heo rừng mất đi đầu đàn, đang mất phương hướng, tiếng hét của Mạc Hiểu Hiểu như là đèn pin dẫn đường cho bọn chúng, cả đàn dồn sức dùng thân mình to lớn đ.â.m ầm ầm vào cửa gỗ. Tô Mãn kéo căng thân mình, nhắm chuẩn mục tiêu, vận sức chờ phát động.
Rầm! Cửa gỗ nháy mắt vỡ tan tành, đàn heo kéo nhau chen lấn muốn chạy vào trong. Đúng lúc này!
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Tô Mãn giơ s.ú.n.g b.ắ.n ngay phần đầu của bảy con đi trước, trực tiếp b.ắ.n hết bảy viên đạn còn lại trong khẩu súng, đánh ngã bảy con heo.
Thân mình to lớn của bọn chúng ngã xuống, nháy mắt làm thành một bước tường ngăn trở những con phía sau. Tô Mãn nhân cơ hội này nhanh chóng thay đạn.
Những con còn sống thấy đồng loại đã c.h.ế.t nhiều như vậy, như thường ngày bọn chúng sẽ quay đầu mà chạy khỏi nơi này, nhưng hôm nay không biết như thế nào, rất là cuồng táo. Bọn chúng chẳng những không muốn chạy mà còn muốn báo thù. Vậy là đỏ con mắt xông lên.
Tô Mãn cảm thấy chuyện này không thích hợp, nhưng trong thời gian quá ngắn không suy nghĩ ra, đành bỏ qua một bên, tập trung ngắm vào đầu những con đang lao tới.
Mười viên đạn vừa được lắp lại mau chóng ra hỏi vỏ, bay thẳng mục tiêu mà đến.
So với việc săn g.i.ế.c tang thi thì việc săn g.i.ế.c heo rừng chỉ là cấp bậc mẫu giáo bé mà thôi. Tô Mãn giải quyết tương đối nhẹ nhàng.
Khi đại đội trưởng và bác Trương cầm s.ú.n.g săn đuổi đến thì đã thấy đàn heo rừng nằm rạp, hai người giơ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t ba con heo con chuẩn bị chạy thoát. Máu hòà vào nước mưa, nhuộm đỏ cả một mảnh đất. Trong không khí mùi vị còn rất nồng nặc.
Tô Mãn lúc này mới đem cây s.ú.n.g đã hết đạn lần thứ hai cất vào trong túi áo.
Nhẹ nhàng từ trên đầu tường vây đáp xuống. Nhìn kỹ những con heo đã c.h.ế.t này.
Nhưng mãi vẫn không nhìn ra điều gì.
Trực giác nói cho cô nơi này có chuyện.
Nước mưa bắt đầu nặng hạt trở lại, đại đội trưởng kêu mọi người nhanh chóng kéo những con heo đã c.h.ế.t qua ngôi nhà sàn duy nhất được để trống, nơi được xây để làm phòng học và mở họp của thôn.
Người còn lại thì nhờ nước mưa cọ rửa phần m.á.u tươi, tìm một phần gỗ dày làm thành cánh cửa khác chắc chắn hơn, không để mỗi khi có động vật đ.â.m vài lần đều báo hỏng.
Đêm nay thật sự kinh hoàng.
Mọi người lúc này mới phản ứng kịp, nếu Tô Mãn không g.i.ế.c c.h.ế.t đàn heo này, nếu để chúng vào thôn thì không biết c.h.ế.t bao nhiêu người, thấy răng nhanh vừa cong vừa dài của chúng liền biết.
Mạc Hiểu Hiểu im thin thít. Giang Yến nhìn rất là khinh thường.
Lúc trước Mạc Hiểu Hiểu vừa đến đã muốn kéo bè kéo lũ nói xấu Tô Mãn, ai bảo Chu Bắc Sơn là chồng Tô Mãn, cưng chiều Tô Mãn mà lại đối xử tệ với cô ta như vậy, trong lòng cô ta rất là bất bình.
Nhưng xui cho Mạc Hiểu Hiểu, Giang Yến và Mộc Nhiên vừa nghe rõ cô ta muốn nói gì thì trong nháy mắt cách cô ta rất xa, sáu vị nam thanh niên trí thức mới thấy vậy liền biết trong này có chuyện xưa, chiều hôm đó liền tích cực giúp hai người bọn họ làm việc để hỏi rõ. Khi nghe xong sự tích của Tô Mãn và Chu Bắc Sơn, cả đám trong lòng vừa sùng bái vừa sợ hãi, cũng làm ra quyết định cách xa
Mạc Hiểu Hiểu, sợ bị cô ta kéo đi tìm đường chết.
Đương nhiên những việc này là tránh đi Mạc Hiểu Hiểu mới nói, bởi vậy cô ta đến bây giờ mới hiểu chuyện gì. Khiến cho cô ta trong lòng đang mang ý xấu, lại trực tiếp đu.ng vào sự hung hãn của Tô Mãn, vừa sợ vừa sốc, không nói nên lời. Từ đây triệt để im lặng xuống, không còn muốn gây chuyện nữa.
Người trong thôn sợ hãi qua đi còn lại niềm vui mừng khôn xiết. Hơn hai mươi đầu heo, mỗi nhà cũng được phân hơn nửa con, nấu chín đã có thể ăn rất lâu.
Bây giờ tài nguyên đều là của tập thể, nên cho dù heo rừng đều là Tô Mãn b.ắ.n c.h.ế.t thì cuối cùng cũng phải chia đều cho người trong thôn. Đối với chuyện này trước giờ Tô Mãn không có ý kiến. Gọi lên Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc đi ra ngoài phụ giúp mọi người.
Cô phải suy nghĩ cẩn thận chuyện hôm nay.
Đàn heo rừng hôm nay rất là kỳ lạ. Chưa nói đến việc trước khi Chu Bắc Sơn đi, anh đã dạo rất nhiều vòng trong núi nhằm đuổi đi tất cả đàn heo rừng và thú dữ khác ở xung quanh. Chỉ nói đến khi cô b.ắ.n c.h.ế.t những con đầu, theo lý thuyết đã c.h.ế.t hơn một nửa số heo rừng thành niên, những con khác phải chạy trốn mới đúng, chứ không phải tìm đường c.h.ế.t mà xông lên như vậy.
Cách đàn heo xuất hiện không thích hợp, cách chúng tấn công càng không thích hợp. Trực giác nói cho Tô Mãn, chuyện này là có nguyên nhân.
Nhưng cô dùng tinh thần lực điều tra một vòng cũng không phát hiện được gì, mọi thứ dấu vết đã bị nước mưa lau đi. Sau lại mưa càng lớn, muốn điều tra cũng sẽ không phát hiện được điều gì.
Thôi, về sau mỗi ngày trước khi ngủ, cô chịu khó đem tinh thần thực phóng ra ngoài vậy, như vậy mặc dù hơi mệt một chút nhưng có thể bảo đảm bất cứ tình huống nào. Nghĩ đến đây cũng quyết định tạm thời không nói chuyện này cho đại đội trưởng, một là vì cô không chắc chắn lắm, nói ra bác chỉ đi theo nhọc lòng, hai nếu là suy đoán là thật, không chắc còn có lần thứ hai, lúc đó nói cũng không muộn.
Các thôn dân bắt đầu giảm lượng thức ăn, bây giờ mỗi nhà chỉ ăn một ngày hai lần mà thôi. Buổi trưa là một phần cháo loãng, buổi chiều mới được ăn no, nhưng là ăn khoai lang.
Chu gia thôn bây giờ cũng xem như giàu có một vùng rồi, bất chợt đổi về từ trước, thật nhiều người đều không thích ứng.
Nhưng không thích ứng cũng phải thích ứng nha. Cái thời tiết quỷ quái này không biết đến khi nào mới kết thúc. Hết mưa còn phải chờ nước rút, nước rút rồi còn phải chờ sửa sang lại ruộng đồng mới có thể gieo hạt, sau đó còn phải chờ hoa màu trưởng thành, cả một quá trình có lẽ phải kéo dài đến cuối năm.
Nếu không tiết kiệm lương thực, bọn họ sợ chưa đến lúc thu hoạch thì cả nhà đã c.h.ế.t đói rồi. Ai không sợ c.h.ế.t nha, mà c.h.ế.t đói thê thảm hơn nhiều, cái đói giản xéo bao tử, bào mòn mỗi tế bào, trước khi c.h.ế.t còn vừa đói vừa đau, nghĩ vậy thà bây giờ ăn ít chút.
Chu Bắc Sơn không ở bên người, Tô Mãn trở nên không có cảm giác an toàn. Vì vậy, tối nay, khi bên ngoài tường vây vang lên những âm thanh lạ thì cô là người đầu tiên phát hiện.
Tinh thần lực chia thành thật nhiều sợi tơ, tràn qua cửa lớn, vòng qua những ngôi nhà đang có người ngủ say.
Có cái gì đó đang tiến lại gần.
Cơn mưa đã trở nên nhỏ hạt, khiến tiếng thở hồng hộc quen thuộc vang lên rất rõ ràng. Cửa gỗ nơi ra vào tường vây bị một đám sinh vật va chạm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tô Mãn bật dậy, lấy một hộp đạn bỏ vào túi quần, nhìn thoáng qua bọn nhỏ đang ngủ thì tiện tay vung lên, một vòng tròn cách âm trong suốt bao phủ lấy chúng.
Cô xách vội chiếc áo mưa, hai tay cầm s.ú.n.g đi ra gõ cửa phòng đại đội trưởng.
Bác Trương, bác gái, vợ chồng đại đội trưởng và vợ chồng Trương Lâm thị đều nghe tiếng động mà mở cửa.
Tô Mãn không kịp nói gì thì phát hiện cánh cửa chỗ tường vây đã có chút lung lay sắp đổ.
- Đại đội trưởng, có thú dữ tấn công tường vây.
Cô nhanh chóng lao ra phía trước, vừa chạy vừa mặc áo mưa, đến cửa thì mang vội đôi ủng, cấp tốc tiền lại hiện trường.
Mấy người còn đang trong cơn mê ngủ liền giật mình tỉnh táo, đại đội trưởng chạy vào nhà, trở ra thì đã mặc áo mưa, tay cầm hai cây s.ú.n.g săn, trở tay quăng cho bác Trương một cây, bác ấy cũng đã kịp thời mặc vào áo mưa từ trước.
Đây là đại đội trưởng học được từ Tô Chu hai người, trong thôn không thể có s.ú.n.g ngắn giống bọn họ nhưng thôn lưng dựa núi, có một hai cây s.ú.n.g săn để phòng thú dữ vẫn là có thể. Trong thôn cũng vừa lúc có bác và bác Trương hai người biết cầm súng, thôn dân có thể an toàn hơn rất nhiều.
Đợi đến lúc Tô Mãn chạy đến nơi, xung quanh đã tụ tập rất đông thôn dân ở gần đấy, trong tay đều cầm gậy gộc hoặc vũ khí.
Tô Mãn dùng tinh thần lực xuyên qua cửa gỗ đang chuẩn bị rách nát kia, tràn ra ngoài bắt đầu dò xét.
Một, hai, ba, bốn, năm,... hai mươi hai con heo rừng, nguyên một đàn. Tổng cộng mười lăm con heo lớn và bảy con heo con.
Tô Mãn:
Thật là ngoan cố tìm c.h.ế.t mà.
Cô cẩn thận rà quét xa hơn đề phòng có sói giống như lần trước, cũng may mắn chỉ có đàn heo rừng, không có con sói nào.
Xác định tính chất nguy hiểm, quay đầu lại nhìn những người đứng xem có cả phụ nữ và trẻ em, Tô Mãn quyết định giải quyết đàn heo không cho chúng chạy vào trong, nếu không hậu quả không thể tưởng được.
Nghĩ là làm, ở trong tiếng kinh hô của mọi người, Tô Mãn vèo một cái bay lên đầu tường vây. Hai tay cầm s.ú.n.g cẩn thận ngắm ngay đầu con heo rừng lớn nhất.
Đùng! Đùng! Bịch!
Súng nổ liên tiếp hai phát, đầu heo kia trong chớp mắt đã bị hai viên đạn đánh vào trong não, m.á.u văng ra xa, "bịch" một tiếng ngã lăn ra đất, c.h.ế.t thẳng cẳng.
Đàn heo rừng lập tức táo bạo lên, hung hăng mà đ.â.m cửa, một vài người xuyên qua khe hở thấy những chiếc răng nanh vừa dài vừa cong, thoắt ẩn thoắt hiện.
- Aaaaaaaaaaaaaa...
Mạc Hiểu Hiểu chưa thấy cảnh tượng nào như vậy, hoảng sợ gân cổ gào lên. Cô ta không biết, lúc này việc không nên làm nhất là gây ra tiếng động. Tô Mãn bực mình:
- Câm miệng!
Trước ánh mắt sắc như d.a.o của cô, Mạc Hiêu Hiểu nuốt lại tất cả âm thanh vào trong cuống họng, trong đầu chỉ quanh quấn ánh nhìn như sát thần của Tô Mãn, cả cơ thể co rúm núp sau một người khác.
Nhưng cô ta im miệng cũng đã trễ rồi, những con heo rừng mất đi đầu đàn, đang mất phương hướng, tiếng hét của Mạc Hiểu Hiểu như là đèn pin dẫn đường cho bọn chúng, cả đàn dồn sức dùng thân mình to lớn đ.â.m ầm ầm vào cửa gỗ. Tô Mãn kéo căng thân mình, nhắm chuẩn mục tiêu, vận sức chờ phát động.
Rầm! Cửa gỗ nháy mắt vỡ tan tành, đàn heo kéo nhau chen lấn muốn chạy vào trong. Đúng lúc này!
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Tô Mãn giơ s.ú.n.g b.ắ.n ngay phần đầu của bảy con đi trước, trực tiếp b.ắ.n hết bảy viên đạn còn lại trong khẩu súng, đánh ngã bảy con heo.
Thân mình to lớn của bọn chúng ngã xuống, nháy mắt làm thành một bước tường ngăn trở những con phía sau. Tô Mãn nhân cơ hội này nhanh chóng thay đạn.
Những con còn sống thấy đồng loại đã c.h.ế.t nhiều như vậy, như thường ngày bọn chúng sẽ quay đầu mà chạy khỏi nơi này, nhưng hôm nay không biết như thế nào, rất là cuồng táo. Bọn chúng chẳng những không muốn chạy mà còn muốn báo thù. Vậy là đỏ con mắt xông lên.
Tô Mãn cảm thấy chuyện này không thích hợp, nhưng trong thời gian quá ngắn không suy nghĩ ra, đành bỏ qua một bên, tập trung ngắm vào đầu những con đang lao tới.
Mười viên đạn vừa được lắp lại mau chóng ra hỏi vỏ, bay thẳng mục tiêu mà đến.
So với việc săn g.i.ế.c tang thi thì việc săn g.i.ế.c heo rừng chỉ là cấp bậc mẫu giáo bé mà thôi. Tô Mãn giải quyết tương đối nhẹ nhàng.
Khi đại đội trưởng và bác Trương cầm s.ú.n.g săn đuổi đến thì đã thấy đàn heo rừng nằm rạp, hai người giơ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t ba con heo con chuẩn bị chạy thoát. Máu hòà vào nước mưa, nhuộm đỏ cả một mảnh đất. Trong không khí mùi vị còn rất nồng nặc.
Tô Mãn lúc này mới đem cây s.ú.n.g đã hết đạn lần thứ hai cất vào trong túi áo.
Nhẹ nhàng từ trên đầu tường vây đáp xuống. Nhìn kỹ những con heo đã c.h.ế.t này.
Nhưng mãi vẫn không nhìn ra điều gì.
Trực giác nói cho cô nơi này có chuyện.
Nước mưa bắt đầu nặng hạt trở lại, đại đội trưởng kêu mọi người nhanh chóng kéo những con heo đã c.h.ế.t qua ngôi nhà sàn duy nhất được để trống, nơi được xây để làm phòng học và mở họp của thôn.
Người còn lại thì nhờ nước mưa cọ rửa phần m.á.u tươi, tìm một phần gỗ dày làm thành cánh cửa khác chắc chắn hơn, không để mỗi khi có động vật đ.â.m vài lần đều báo hỏng.
Đêm nay thật sự kinh hoàng.
Mọi người lúc này mới phản ứng kịp, nếu Tô Mãn không g.i.ế.c c.h.ế.t đàn heo này, nếu để chúng vào thôn thì không biết c.h.ế.t bao nhiêu người, thấy răng nhanh vừa cong vừa dài của chúng liền biết.
Mạc Hiểu Hiểu im thin thít. Giang Yến nhìn rất là khinh thường.
Lúc trước Mạc Hiểu Hiểu vừa đến đã muốn kéo bè kéo lũ nói xấu Tô Mãn, ai bảo Chu Bắc Sơn là chồng Tô Mãn, cưng chiều Tô Mãn mà lại đối xử tệ với cô ta như vậy, trong lòng cô ta rất là bất bình.
Nhưng xui cho Mạc Hiểu Hiểu, Giang Yến và Mộc Nhiên vừa nghe rõ cô ta muốn nói gì thì trong nháy mắt cách cô ta rất xa, sáu vị nam thanh niên trí thức mới thấy vậy liền biết trong này có chuyện xưa, chiều hôm đó liền tích cực giúp hai người bọn họ làm việc để hỏi rõ. Khi nghe xong sự tích của Tô Mãn và Chu Bắc Sơn, cả đám trong lòng vừa sùng bái vừa sợ hãi, cũng làm ra quyết định cách xa
Mạc Hiểu Hiểu, sợ bị cô ta kéo đi tìm đường chết.
Đương nhiên những việc này là tránh đi Mạc Hiểu Hiểu mới nói, bởi vậy cô ta đến bây giờ mới hiểu chuyện gì. Khiến cho cô ta trong lòng đang mang ý xấu, lại trực tiếp đu.ng vào sự hung hãn của Tô Mãn, vừa sợ vừa sốc, không nói nên lời. Từ đây triệt để im lặng xuống, không còn muốn gây chuyện nữa.
Người trong thôn sợ hãi qua đi còn lại niềm vui mừng khôn xiết. Hơn hai mươi đầu heo, mỗi nhà cũng được phân hơn nửa con, nấu chín đã có thể ăn rất lâu.
Bây giờ tài nguyên đều là của tập thể, nên cho dù heo rừng đều là Tô Mãn b.ắ.n c.h.ế.t thì cuối cùng cũng phải chia đều cho người trong thôn. Đối với chuyện này trước giờ Tô Mãn không có ý kiến. Gọi lên Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc đi ra ngoài phụ giúp mọi người.
Cô phải suy nghĩ cẩn thận chuyện hôm nay.
Đàn heo rừng hôm nay rất là kỳ lạ. Chưa nói đến việc trước khi Chu Bắc Sơn đi, anh đã dạo rất nhiều vòng trong núi nhằm đuổi đi tất cả đàn heo rừng và thú dữ khác ở xung quanh. Chỉ nói đến khi cô b.ắ.n c.h.ế.t những con đầu, theo lý thuyết đã c.h.ế.t hơn một nửa số heo rừng thành niên, những con khác phải chạy trốn mới đúng, chứ không phải tìm đường c.h.ế.t mà xông lên như vậy.
Cách đàn heo xuất hiện không thích hợp, cách chúng tấn công càng không thích hợp. Trực giác nói cho Tô Mãn, chuyện này là có nguyên nhân.
Nhưng cô dùng tinh thần lực điều tra một vòng cũng không phát hiện được gì, mọi thứ dấu vết đã bị nước mưa lau đi. Sau lại mưa càng lớn, muốn điều tra cũng sẽ không phát hiện được điều gì.
Thôi, về sau mỗi ngày trước khi ngủ, cô chịu khó đem tinh thần thực phóng ra ngoài vậy, như vậy mặc dù hơi mệt một chút nhưng có thể bảo đảm bất cứ tình huống nào. Nghĩ đến đây cũng quyết định tạm thời không nói chuyện này cho đại đội trưởng, một là vì cô không chắc chắn lắm, nói ra bác chỉ đi theo nhọc lòng, hai nếu là suy đoán là thật, không chắc còn có lần thứ hai, lúc đó nói cũng không muộn.