Thập Niên 50 Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão
Chương 34: Điền Nhị Tráng xui xẻo
Ngày này, Chu Bắc Sơn đã dùng một chiếc thuyền nhỏ trở về nhà. Đương nhiên anh sẽ không chèo thuyền bằng tay như cách truyền thống, một cách làm vừa tốn sức vừa không an toàn giữa dòng nước chảy xiết. Anh ngưng tụ dị năng thành một chiếc quạt ở dưới dòng nước, khi quạt xoay tròn sẽ đẩy thuyền đi thật xa, lướt băng băng trên mặt nước.
Khi chuẩn bị đến nơi, Chu Bắc Sơn lấy vài bao khoai lang bỏ lên thuyền, sau đó mới tấp vào bờ.
Bây giờ trời đã tối rồi, anh buộc chặt thuyền vào một cái cây to gần đấy, gõ cửa vào thôn gọi người. Những bao khoai như cũ được đặt ở chỗ đại đội trưởng, sau đó mọi người cầm tiền mua về, giá cả không thay đổi.
Lần này Chu Bắc Sơn về là thay quốc gia nhận lấy số lương thực mà Tô Mãn và
Ái Quốc Vệ Quốc thúc giục hoàn thành. Tống cục trưởng lo lắng nếu tìm người khác sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Tô Mãn nên phái Chu Bắc Sơn trở về. Đây cũng là hợp ý của anh.
Năm đứa bé đã bắt đầu hiểu đến việc cha mẹ cần có không gian riêng tư nên bọn chúng đều thu dọn gối chăn qua ngủ cùng hai vợ chồng bác Trương. Hai vợ chồng bác đương nhiên là cười híp mắt đồng ý.
Bởi vì Tô Mãn mang thai đã hơn ba tháng, bọn họ lại có một thời gian dài không gần gũi nên tối nay Chu Bắc Sơn đã làm việc đến tận đêm khuya. Không phải anh không quan tâm đến việc vợ đang mang thai mà xằng bậy, nếu nói ai quan tâm vợ anh nhất, người đó chính là anh chứ không ai khác. Anh như vậy chỉ vì biết cơ thể vợ anh có thể chịu được mà thôi. Lúc xong việc anh muốn ôm vợ ngủ một giấc thật ngon thì lại có chuyện xảy ra.
Có lẽ ông trời nhìn anh hạnh phúc như vậy thì không vừa mắt nên tìm cho anh một phiền toái nho nhỏ.
Tường vây ở ngoài, kẻ mà một tháng trước lập mưu dẫn đàn lợn rừng tấn công Chu gia thôn, sau một tháng chờ đợi mà không thấy có hiệu quả, hôm nay hắn ta lại đến lần nữa.
Tinh thần hệ dị năng khác xa với tinh thần lực thông thường, bằng chứng là Tô Mãn chỉ có thế dùng tinh thần lực dò xét mục tiêu trong thời gian ngắn hoặc bạc trùm một phạm vi nhỏ. Nhưng Chu Bắc Sơn lại khác, khi vừa trở về thì tinh thần lực dị năng của anh đã bao trùm cả Chu gia thôn, dị năng tràn ra ngoài tường vây, mon men ra xa hơn bán kính mười mét mới dừng lại.
Vì vậy mà anh có thể "nhìn" thấy cái điều mà một tháng trước Tô Mãn không được nhìn thấy. Một người đàn ông đang xách một chiếc túi nhựa, dị năng xuyên qua chiếc túi thấy đó là một loại chất lỏng màu xanh.
Hắn ta nhìn chung quanh cảnh giác, sau đó giơ chiếc túi lên lấy đà muốn ném chất lỏng đấy vào cửa gỗ.
Chu Bắc Sơn không biết thứ trong túi là gì, nhưng anh biết đó không phải là thứ tốt, một phần nhờ trực giác của dị năng giả, phần còn lại là vì anh đã biết cái người lén lút này là ai.
Đây không phải Điền Nhị Tráng, chồng trước của Chu Nhã hay sao?
Chu Bắc Sơn còn chưa kịp biết được sự việc xảy ra một tháng trước nhưng cũng không ngăn cản anh biết việc không thể để cho hắn ta thực hiện được. Cái mùi chất lỏng này chỉ thông qua dị năng nhưng anh đã có thể cảm nhận được rất là không tốt.
Cho nên, khi Điền đại tráng lén lút thập thò, con ngươi đảo quanh hốc mắt liên tục thì Chu Bắc Sơn một bên dùng dị năng giám thị hắn ta, một bên cẩn thận không đánh thức Tô Mãn, lấy s.ú.n.g bỏ túi, nhanh chóng mặc quần áo ra gọi người.
Với số lượng lớn chất lỏng này, Điền Nhị Tráng phải loay hoay một lúc lâu mới có thể kế hoạch làm sao nhanh chóng tạt chúng vào cửa gỗ mà không bị dính mùi lên người, sau đó có thể an toàn chạy thoát. Một tháng trước trót lọt đã nuôi lớn gan của hắn ta.
Trong đêm tối, khi đã mở dây buộc túi thành công, một tay hắn nắm đáy túi, một tay bóp chặt miệng túi, lấy đà, chuẩn bị một khi thành công dội chất lỏng vào mục tiêu sẽ cầm lấy túi mà chạy không để lại dấu vết.
Kinh nghiệm lần trước cho hắn tự tin.
Nhưng Điền Nhị Tráng quá xui xẻo, nếu hắn hành động vào ngày hôm qua hoặc ngày mai đều được, bởi lẽ lúc đó Chu Bắc Sơn không có nhà, tinh thần lực của Tô Mãn không thể giống tinh thần lực dị năng của Chu Bắc Sơn, phóng ra xa mà quan sát được quá trình phạm tội của hắn. Cô chắc chắn sẽ giữ được người trong thôn khỏi thương vong nhưng cũng bỏ lỡ thời cơ bắt được hung thủ. Một khi trời mưa to lần nữa, tất cả chứng cứ đều bị gột rửa, vụ án sẽ không có hồi kết.
Nhưng hôm nay Chu Bắc Sơn ở nhà, khi Điền Nhị Tráng bước đến gần Chu gia thôn thì xác định là đã vào "tầm ngắm" của anh. Còn không nói đến hắn quá tự tin, chậm chạp không hành động, cho Chu Bắc Sơn có thời gian đi kêu người.
Vậy nên, khi Điền Nhị Tráng đã nghĩ kỹ muốn làm như thế nào, khi hắn quăng chiếc túi theo hướng cánh cửa gỗ, hắn ta không biết trên đầu tường vây đã im lặng đứng rất nhiều người.
Và chất lỏng đó cũng không theo quán tính mà đi đúng phương hướng đã chỉ định.
Trong mắt hắn ta và tất cả mọi người, một cơn gió mạnh bất chợt thổi đến, cái loại chất lỏng màu xanh sền sệt ấy bị thổi bay ngược về phía Điền Nhị Tráng, tất cả đều thấm ướt lên quần áo của hắn.
Điền Nhị Tráng dại ra, từ trên đầu tường vây nhìn xuống, ai cũng thấy rõ ràng nét mặt hoảng sợ của hắn ta, hắn nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo, muốn chạy đi tìm nguồn nước rửa sạch trên người mùi vị.
Nhưng, người tính không bằng trời tính, những con heo rừng đã nghe được mùi vị trong không khí, chỉ có một ít đã đủ làm chúng phát cuồng chứ đừng nói nguyên một túi to. Một đám đông heo rừng lấy một tốc độ không thể tưởng được mà lao về phía Điền Nhị Tráng.
Hắn ta nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng hai chân làm sao chạy nhanh bằng bốn chân? Chẳng mấy chốc mà hắn ta đã bị đàn heo đuổi đến, một con lớn nhất trong đó dùng đầu húc bay hắn ta, cơ thể hắn bay thành một vòng parabol, "ầm" một tiếng văng vào một gốc cây gần đấy.
Hình ảnh làm da đầu con người ta tê dại. Đến đây thì Chu gia thôn cũng biết mục đích của Điền Nhị Tráng là gì, cả đám lòng đầy căm phẫn mà cầm chặt trong tay vũ khí, hận không thể lao đến đánh cho Điền Nhị Tráng một đốn.
Chu Bắc Sơn ra hiệu mọi người đừng lên tiếng. Cuộc ẩu đả bên dưới vẫn còn đang tiếp diễn. Phải nói là đơn phương ẩu đả, tình hình nghiêng về phía của đàn lợn rừng hung hăng kia.
Khi Điền Nhị Tráng bị ngược còn có một hơi, Chu Bắc Sơn mới ra hiệu cho đại đội trưởng và bác Trương nổ súng. Đây không phải vì Chu Bắc Sơn nhân từ muốn cứu hắn ta, mà là anh muốn "thẩm vấn" hắn, biện pháp hại người này không phải một anh nông dân có thể nghĩ đến.
Có Chu Bắc Sơn, bác Trương và đại đội trưởng ra tay, đàn heo rừng nhanh chóng bị hạ gục, mùi m.á.u tươi nồng nặc, m.á.u nhiễm đỏ cả một vùng đất. May mắn vì từ đầu Chu Bắc Sơn lo lắng chất lỏng sẽ mang đến những loài động vật khác nên đã lặng lẽ tạo ra một vòng dị năng ngăn cách nơi này. Nếu không, mùi chất lỏng kia cộng thêm mùi m.á.u tươi sẽ khiến Chu gia thôn thôn dân không được an bình.
Điền Nhị Tráng hơi thở đã thoi thóp. Chu Bắc Sơn dò xét một chút thấy chỉ là bị gãy một cây xương sườn, vấn đề không quá lớn liền trói hắn ta lại, dùng dị năng lục soát ký ức một lần.
Đừng nói, đúng là làm cho anh tìm thấy được một chuyện thú vị. Chu Bắc Sơn nhanh chóng từ trong ký ức của mình tìm ra hình ảnh so sánh với người trong ký ức của Điền Nhị Tráng, thấy tất cả thông tin ăn khớp liền cười cười, thật là không thể tin được a.
Điền Nhị Tráng làm ra chuyện lớn như vậy, mặc dù hắn ta đã tự nhận lấy hậu quả xấu nhưng ngày hôm sau khi Chu Bắc Sơn rời khỏi, anh vẫn còng lấy hắn ta mang đến đồn công an, cái người này không xứng sinh sống ở bên ngoài.
Cả đêm Tô Mãn ngủ ngon lành không hay biết chuyện gì. Thời gian này mặc dù ở nhà nhưng cô cũng rất bận rộn, khó được Chu Bắc Sơn trở về, cô thả lỏng rất nhiều nên ngủ ngon hơn. Cũng vì vậy mà bỏ lỡ trò hay tối hôm qua.
Chu Bắc Sơn lại cho cả Chu gia thôn đưa thịt, lần trước Tô Mãn săn đến còn chưa ăn hết, vậy là cả thôn quyết định làm thịt khô, lấy củi lửa hong thịt, như vậy thịt sẽ được giữ lâu hơn, quan trọng là lúc sau muốn ăn cũng không cần phải nấu lại, tất là tiện lợi.
Cả thôn vui như ăn tết, lần này tham gia bắt Điền Nhị Tráng cũng có thanh niên trí thức, bọn họ cũng thấy rõ ràng Chu Bắc Sơn móc còng tay từ trong túi quần ra, cả đám lúc này mới biết tại sao hai vợ chồng Tô Chu có súng. Qua chuyện này, bất kể là kẻ mới hay người cũ đều kiên định thành thật làm việc cho đến lúc có thể trở về nhà.
Bọn họ nghe lời cũng đổi lấy sự đổi mới từ thôn dân, dần dần thôn dân cũng thử tiếp xúc với bọn hắn, nâng cao tinh thần đoàn kết của Chu gia thôn lên rất nhiều.
Mãi rất lâu sau này, khi có dịp gặp được thanh niên trí thức ở nơi khác, bọn họ mới biết cuộc sống ở Chu gia thôn đáng hâm mộ đến nhường nào. Bọn họ cũng dần dần tự hào mình là một thành viên của Chu gia thôn, điều mà người khác mong muốn lại mãi chẳng thể thực hiện được.
Chu gia thôn là chỗ mà người khác muốn đến thì đến sao? Trong thôn nhiều nhân vật cấp bậc đại lão như vậy, phía trên mỗi lần an bài người đến đều suy nghĩ đắn đo cẩn thận, sợ một lần sai lầm khiến Tô Chu hai người từ chức không làm thì quốc gia có thể kể khổ với ai đây.
Không nói hàng năm Tô Mãn đều giao nộp số lượng lớn nhân sâm, năm nay còn giao lên hai lần số lương thực khổng lồ, chỉ nói đến một mình Chu Bắc Sơn đã giải quyết bao nhiêu vấn đề khó khăn cho quốc gia và ngài lãnh đạo rồi. Đối với có nhiều cống hiến đại lão, quốc gia có thể làm mất lòng sao?
Còn không nói đến việc bác Trương cũng đang ở trong thôn đây, đừng quên bác ấy không có tội mà chỉ về quê "xây dựng nông thôn" mà thôi.
Khi chuẩn bị đến nơi, Chu Bắc Sơn lấy vài bao khoai lang bỏ lên thuyền, sau đó mới tấp vào bờ.
Bây giờ trời đã tối rồi, anh buộc chặt thuyền vào một cái cây to gần đấy, gõ cửa vào thôn gọi người. Những bao khoai như cũ được đặt ở chỗ đại đội trưởng, sau đó mọi người cầm tiền mua về, giá cả không thay đổi.
Lần này Chu Bắc Sơn về là thay quốc gia nhận lấy số lương thực mà Tô Mãn và
Ái Quốc Vệ Quốc thúc giục hoàn thành. Tống cục trưởng lo lắng nếu tìm người khác sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Tô Mãn nên phái Chu Bắc Sơn trở về. Đây cũng là hợp ý của anh.
Năm đứa bé đã bắt đầu hiểu đến việc cha mẹ cần có không gian riêng tư nên bọn chúng đều thu dọn gối chăn qua ngủ cùng hai vợ chồng bác Trương. Hai vợ chồng bác đương nhiên là cười híp mắt đồng ý.
Bởi vì Tô Mãn mang thai đã hơn ba tháng, bọn họ lại có một thời gian dài không gần gũi nên tối nay Chu Bắc Sơn đã làm việc đến tận đêm khuya. Không phải anh không quan tâm đến việc vợ đang mang thai mà xằng bậy, nếu nói ai quan tâm vợ anh nhất, người đó chính là anh chứ không ai khác. Anh như vậy chỉ vì biết cơ thể vợ anh có thể chịu được mà thôi. Lúc xong việc anh muốn ôm vợ ngủ một giấc thật ngon thì lại có chuyện xảy ra.
Có lẽ ông trời nhìn anh hạnh phúc như vậy thì không vừa mắt nên tìm cho anh một phiền toái nho nhỏ.
Tường vây ở ngoài, kẻ mà một tháng trước lập mưu dẫn đàn lợn rừng tấn công Chu gia thôn, sau một tháng chờ đợi mà không thấy có hiệu quả, hôm nay hắn ta lại đến lần nữa.
Tinh thần hệ dị năng khác xa với tinh thần lực thông thường, bằng chứng là Tô Mãn chỉ có thế dùng tinh thần lực dò xét mục tiêu trong thời gian ngắn hoặc bạc trùm một phạm vi nhỏ. Nhưng Chu Bắc Sơn lại khác, khi vừa trở về thì tinh thần lực dị năng của anh đã bao trùm cả Chu gia thôn, dị năng tràn ra ngoài tường vây, mon men ra xa hơn bán kính mười mét mới dừng lại.
Vì vậy mà anh có thể "nhìn" thấy cái điều mà một tháng trước Tô Mãn không được nhìn thấy. Một người đàn ông đang xách một chiếc túi nhựa, dị năng xuyên qua chiếc túi thấy đó là một loại chất lỏng màu xanh.
Hắn ta nhìn chung quanh cảnh giác, sau đó giơ chiếc túi lên lấy đà muốn ném chất lỏng đấy vào cửa gỗ.
Chu Bắc Sơn không biết thứ trong túi là gì, nhưng anh biết đó không phải là thứ tốt, một phần nhờ trực giác của dị năng giả, phần còn lại là vì anh đã biết cái người lén lút này là ai.
Đây không phải Điền Nhị Tráng, chồng trước của Chu Nhã hay sao?
Chu Bắc Sơn còn chưa kịp biết được sự việc xảy ra một tháng trước nhưng cũng không ngăn cản anh biết việc không thể để cho hắn ta thực hiện được. Cái mùi chất lỏng này chỉ thông qua dị năng nhưng anh đã có thể cảm nhận được rất là không tốt.
Cho nên, khi Điền đại tráng lén lút thập thò, con ngươi đảo quanh hốc mắt liên tục thì Chu Bắc Sơn một bên dùng dị năng giám thị hắn ta, một bên cẩn thận không đánh thức Tô Mãn, lấy s.ú.n.g bỏ túi, nhanh chóng mặc quần áo ra gọi người.
Với số lượng lớn chất lỏng này, Điền Nhị Tráng phải loay hoay một lúc lâu mới có thể kế hoạch làm sao nhanh chóng tạt chúng vào cửa gỗ mà không bị dính mùi lên người, sau đó có thể an toàn chạy thoát. Một tháng trước trót lọt đã nuôi lớn gan của hắn ta.
Trong đêm tối, khi đã mở dây buộc túi thành công, một tay hắn nắm đáy túi, một tay bóp chặt miệng túi, lấy đà, chuẩn bị một khi thành công dội chất lỏng vào mục tiêu sẽ cầm lấy túi mà chạy không để lại dấu vết.
Kinh nghiệm lần trước cho hắn tự tin.
Nhưng Điền Nhị Tráng quá xui xẻo, nếu hắn hành động vào ngày hôm qua hoặc ngày mai đều được, bởi lẽ lúc đó Chu Bắc Sơn không có nhà, tinh thần lực của Tô Mãn không thể giống tinh thần lực dị năng của Chu Bắc Sơn, phóng ra xa mà quan sát được quá trình phạm tội của hắn. Cô chắc chắn sẽ giữ được người trong thôn khỏi thương vong nhưng cũng bỏ lỡ thời cơ bắt được hung thủ. Một khi trời mưa to lần nữa, tất cả chứng cứ đều bị gột rửa, vụ án sẽ không có hồi kết.
Nhưng hôm nay Chu Bắc Sơn ở nhà, khi Điền Nhị Tráng bước đến gần Chu gia thôn thì xác định là đã vào "tầm ngắm" của anh. Còn không nói đến hắn quá tự tin, chậm chạp không hành động, cho Chu Bắc Sơn có thời gian đi kêu người.
Vậy nên, khi Điền Nhị Tráng đã nghĩ kỹ muốn làm như thế nào, khi hắn quăng chiếc túi theo hướng cánh cửa gỗ, hắn ta không biết trên đầu tường vây đã im lặng đứng rất nhiều người.
Và chất lỏng đó cũng không theo quán tính mà đi đúng phương hướng đã chỉ định.
Trong mắt hắn ta và tất cả mọi người, một cơn gió mạnh bất chợt thổi đến, cái loại chất lỏng màu xanh sền sệt ấy bị thổi bay ngược về phía Điền Nhị Tráng, tất cả đều thấm ướt lên quần áo của hắn.
Điền Nhị Tráng dại ra, từ trên đầu tường vây nhìn xuống, ai cũng thấy rõ ràng nét mặt hoảng sợ của hắn ta, hắn nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo, muốn chạy đi tìm nguồn nước rửa sạch trên người mùi vị.
Nhưng, người tính không bằng trời tính, những con heo rừng đã nghe được mùi vị trong không khí, chỉ có một ít đã đủ làm chúng phát cuồng chứ đừng nói nguyên một túi to. Một đám đông heo rừng lấy một tốc độ không thể tưởng được mà lao về phía Điền Nhị Tráng.
Hắn ta nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng hai chân làm sao chạy nhanh bằng bốn chân? Chẳng mấy chốc mà hắn ta đã bị đàn heo đuổi đến, một con lớn nhất trong đó dùng đầu húc bay hắn ta, cơ thể hắn bay thành một vòng parabol, "ầm" một tiếng văng vào một gốc cây gần đấy.
Hình ảnh làm da đầu con người ta tê dại. Đến đây thì Chu gia thôn cũng biết mục đích của Điền Nhị Tráng là gì, cả đám lòng đầy căm phẫn mà cầm chặt trong tay vũ khí, hận không thể lao đến đánh cho Điền Nhị Tráng một đốn.
Chu Bắc Sơn ra hiệu mọi người đừng lên tiếng. Cuộc ẩu đả bên dưới vẫn còn đang tiếp diễn. Phải nói là đơn phương ẩu đả, tình hình nghiêng về phía của đàn lợn rừng hung hăng kia.
Khi Điền Nhị Tráng bị ngược còn có một hơi, Chu Bắc Sơn mới ra hiệu cho đại đội trưởng và bác Trương nổ súng. Đây không phải vì Chu Bắc Sơn nhân từ muốn cứu hắn ta, mà là anh muốn "thẩm vấn" hắn, biện pháp hại người này không phải một anh nông dân có thể nghĩ đến.
Có Chu Bắc Sơn, bác Trương và đại đội trưởng ra tay, đàn heo rừng nhanh chóng bị hạ gục, mùi m.á.u tươi nồng nặc, m.á.u nhiễm đỏ cả một vùng đất. May mắn vì từ đầu Chu Bắc Sơn lo lắng chất lỏng sẽ mang đến những loài động vật khác nên đã lặng lẽ tạo ra một vòng dị năng ngăn cách nơi này. Nếu không, mùi chất lỏng kia cộng thêm mùi m.á.u tươi sẽ khiến Chu gia thôn thôn dân không được an bình.
Điền Nhị Tráng hơi thở đã thoi thóp. Chu Bắc Sơn dò xét một chút thấy chỉ là bị gãy một cây xương sườn, vấn đề không quá lớn liền trói hắn ta lại, dùng dị năng lục soát ký ức một lần.
Đừng nói, đúng là làm cho anh tìm thấy được một chuyện thú vị. Chu Bắc Sơn nhanh chóng từ trong ký ức của mình tìm ra hình ảnh so sánh với người trong ký ức của Điền Nhị Tráng, thấy tất cả thông tin ăn khớp liền cười cười, thật là không thể tin được a.
Điền Nhị Tráng làm ra chuyện lớn như vậy, mặc dù hắn ta đã tự nhận lấy hậu quả xấu nhưng ngày hôm sau khi Chu Bắc Sơn rời khỏi, anh vẫn còng lấy hắn ta mang đến đồn công an, cái người này không xứng sinh sống ở bên ngoài.
Cả đêm Tô Mãn ngủ ngon lành không hay biết chuyện gì. Thời gian này mặc dù ở nhà nhưng cô cũng rất bận rộn, khó được Chu Bắc Sơn trở về, cô thả lỏng rất nhiều nên ngủ ngon hơn. Cũng vì vậy mà bỏ lỡ trò hay tối hôm qua.
Chu Bắc Sơn lại cho cả Chu gia thôn đưa thịt, lần trước Tô Mãn săn đến còn chưa ăn hết, vậy là cả thôn quyết định làm thịt khô, lấy củi lửa hong thịt, như vậy thịt sẽ được giữ lâu hơn, quan trọng là lúc sau muốn ăn cũng không cần phải nấu lại, tất là tiện lợi.
Cả thôn vui như ăn tết, lần này tham gia bắt Điền Nhị Tráng cũng có thanh niên trí thức, bọn họ cũng thấy rõ ràng Chu Bắc Sơn móc còng tay từ trong túi quần ra, cả đám lúc này mới biết tại sao hai vợ chồng Tô Chu có súng. Qua chuyện này, bất kể là kẻ mới hay người cũ đều kiên định thành thật làm việc cho đến lúc có thể trở về nhà.
Bọn họ nghe lời cũng đổi lấy sự đổi mới từ thôn dân, dần dần thôn dân cũng thử tiếp xúc với bọn hắn, nâng cao tinh thần đoàn kết của Chu gia thôn lên rất nhiều.
Mãi rất lâu sau này, khi có dịp gặp được thanh niên trí thức ở nơi khác, bọn họ mới biết cuộc sống ở Chu gia thôn đáng hâm mộ đến nhường nào. Bọn họ cũng dần dần tự hào mình là một thành viên của Chu gia thôn, điều mà người khác mong muốn lại mãi chẳng thể thực hiện được.
Chu gia thôn là chỗ mà người khác muốn đến thì đến sao? Trong thôn nhiều nhân vật cấp bậc đại lão như vậy, phía trên mỗi lần an bài người đến đều suy nghĩ đắn đo cẩn thận, sợ một lần sai lầm khiến Tô Chu hai người từ chức không làm thì quốc gia có thể kể khổ với ai đây.
Không nói hàng năm Tô Mãn đều giao nộp số lượng lớn nhân sâm, năm nay còn giao lên hai lần số lương thực khổng lồ, chỉ nói đến một mình Chu Bắc Sơn đã giải quyết bao nhiêu vấn đề khó khăn cho quốc gia và ngài lãnh đạo rồi. Đối với có nhiều cống hiến đại lão, quốc gia có thể làm mất lòng sao?
Còn không nói đến việc bác Trương cũng đang ở trong thôn đây, đừng quên bác ấy không có tội mà chỉ về quê "xây dựng nông thôn" mà thôi.