Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 44

Vì không làm vận động gì tiêu hao thể lực quá nhiều, Chung Hi không cảm thấy đói chút nào.

Đến chiều tối chạng vạng, cô dạo quanh bờ biển một vòng rồi thuận tiện đánh răng luôn.

Lúc trở về, cô chạm mặt với Giang Khác Chi đang cầm quần áo sạch sẽ ra biển, cô giữ mặt lạnh, không liếc anh một cái liền đi vào lều.

Lều trại từ lúc buổi chiều cô trở về đã bị dịch xa một ít, Chung Hi ban ngày ngủ quá nhiều, mãi đến tối vẫn còn trằn trọc, nằm trong lều trại lăn tới lăn lui mới chợt nhớ ra một chuyện, cô đến bây giờ vẫn còn tức giận bởi vì thái độ cứt chó của Giang Khác Chi.

Hơn nữa cô còn rất nhanh nhớ lại, trước kia thái độ của Giang Khác Chi đối với mình xấu hơn nhiều, hiện tại có thể nói đã trở nên bình thường hơn, cô lại không chịu được rồi.

Đây là do bị đối xử như vậy thành quen rồi được không! Tên đàn ông thúi cảm xúc như giông tố thất thường kia đi tìm chết đi! Cô ở trong lòng thầm mắng.

Lúc sắp ngủ, cô nghe thấy ngoài lều có tiếng bước chân, âm thanh này càng ngày càng gần mình hơn. Chung Hi không chút nghĩ ngợi, đứng dậy “Xoát” một cái kéo khóa lều trại lên.

Xung quanh bỗng nhiên im bặt, không khí trong đêm tối càng kì dị hơn. Chung Hi nằm xuống, nhìn đỉnh lều nhòn nhọn, trong này rất tối, chẳng nhìn rõ gì.

Một lúc sau, bên tai vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng nhẹ đến khi không còn nghe thấy tiếng nữa.

Trong lòng cô vô cùng phẫn nộ, đồng thời cũng cảm thấy khuây khỏa một cách khó hiểu.

Cô không rõ bản thân trở nên hẹp hòi như vậy từ bao giờ? Mang theo tâm tình phức tạp khó giải thích này, Chung Hi cứ thế rơi vào giấc ngủ.

______

Ngủ một giấc dậy, Chung Hi cảm thấy bụng mình phất cờ khởi nghĩa mất, đói meo rồi.

Cô chống tay đứng dậy, ở trong mơ màng nửa này mơi chui ra ngoài.

Vừa mới đứng thẳng dậy, cô liếc mắt liền thấy Giang Khác Chi đang đứng ở cửa hang động cách đó không xa.



Nhìn qua có vẻ anh đang chỉnh sửa lại nếp uốn trên áo thun. Nghe thấy có tiếng bước chân, anh quay đầu lại đối diện với cô.

Chung Hi mới ngủ dậy, đầu óc còn hơi choáng váng, suýt nữa quên chuyện không vui hôm qua mà chào hỏi anh. Còn may còn may, cô kịp thời ngậm miệng lại.

Cô cũng có cái tôi của mình, đừng tưởng mình anh mới được làm mặt lạnh, làm mặt mẹ kế với ai chứ? Cô mới không thèm chủ động nói chuyện với anh.

Chung Hi nghĩ thầm, không chỉ trong công việc, kể cả chiến tranh lạnh người chiến thắng cũng phải là cô.

Nghĩ như vậy, cô quay đầu không nhìn nữa, mặt không cảm xúc cầm bàn chải đánh răng cùng tuýp kem đánh răng mới ra khỏi lều trại.

Cảm giác làm mặt lạnh với người khác đúng là tốt thật, đáng tiếc ở đây chỉ là đảo hoang xui xẻo, đạo cụ có hạn. Nếu chỗ này còn có người khác, Chung Hi sẽ cho Giang Khác Chi thấy, không có anh ở đây cô sẽ vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc muốn chết.

Tiếng bước chân trầm ổn từ phía sau vang lên, mãi khi đến bờ biển, hai người vẫn giữ im lặng, không ai nói một câu.

Chung Hi bực bội ngồi xổm xuống trên bờ, không biết Giang Khác Chi lại gần đây muốn làm cái gì nữa.

Cô chuẩn bị đem đồ lấy ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một tuýp kem đánh răng.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Giang Khác Chi đứng bên cạnh, đang hơi hơi cúi xuống, nhìn cô chăm chú.

Trước mắt anh là một mảng màu xanh, trong mắt còn hằn vài tơ máu: “Kem đánh răng của cô không phải dùng hết rồi sao?” Giọng nói Giang Khác Chi vẫn âm trầm như vậy, khuôn mặt nhìn vô cùng bình tĩnh.

Chung Hi nhìn chằm chằm vào tuýp kem đánh răng, thực ra cô đã sớm chuẩn bị tinh thần bọn họ như hai người câm không nói gì đến khi đội cứu viện tới.

Cô không ngờ Giang Khác Chi sẽ chủ động nói chuyện trước, còn nhanh như vậy.

Chung Hi thừa nhận bây giờ trong lòng cô đang nhảy nhót, nhưng chỉ có một xíu thôi, cô cố gắng không thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, chỉ đem cái tuýp nhỏ của mình lôi ra.



“Tôi có rồi.” Cô ra vẻ tự nhiên nói, đồng thời không quen lễ phép nói: “Cảm ơn.”

Quá đẹp, tư thái mười phần hoàn mỹ, Chung Hi đối với biểu hiện vừa rồi của mình vô cùng hài lòng.

Sau đó, không ai nói gì nữa, Giang Khác Chi im lặng cất tuýp kem đánh răng đi.

Chung Hi không biết bản thân nghĩ gì, cứ lẳng lặng đánh răng xong, cô nhìn về phía biển cả rộng lớn, cảm giác tâm trạng đều tốt hơn một tí.

Vừa đứng dậy, Giang Khác Chi đứng ở trước mặt cô, rũ mắt xuống hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì không?”

Chung Hi cảm thấy hình như mình lạc trôi đến một thế giới khác rồi, cô ngẩng đầu nhìn Giang Khác Chi, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải anh thông minh đến mức không biết cô đang tức giận sao?

Nếu không làm sao có thể làm bộ nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Cô há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chỉ nói: “Muốn ăn thì làm gì được chứ, chỗ này cũng không có.”

Giang Khác Chi cứ như vậy nhìn cô, sau một lúc lại vươn tay về phía cô.

Chung Hi nhìn anh, trong lòng bàn tay anh có một khối chocolate, là cái lần trước bọn họ còn chưa ăn hết trên du thuyền.

Cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay anh, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.

Điên rồi, hình như điên thật rồi…

Giang Khác Chi đang muốn làm cái gì đây?

Chắc không phải đang dỗ dành cô đâu, tự cô cảm thấy bản thân còn chưa xứng đáng được đãi ngộ thần tiên như vậy.

Cô nhịn hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh: “Giang Khác Chi, anh định làm gì?”