Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật
Chương 45
Chung Hi hỏi xong, dường như đã trôi qua thật lâu Giang Khác Chi mới trả lời.
“Tôi làm sao?” Đôi mắt anh không chớp nhìn chằm chằm cô, ba chữ này nói ra cũng rất chậm.
Chung Hi đối diện với tầm mắt của anh, lại là khuôn mặt không cảm xúc kia.
“Vì sao bỗng nhiên anh lại kỳ lạ như vậy?” Chung Hi không hiểu.
Cô lười nhắc lại những chuyện lúc trước, dù sao cũng sẽ không nhận lai được câu trả lời, cô nói: “Buổi chiều ngày hôm qua, đang yên đang lành sao anh lại nói mỉa tôi?”
Kết quả bây giờ lại làm như không có chuyện gì.
Giang Khác Chi nhấp môi, chột dạ nói: “Tôi không có.”
“Anh trăm nghìn lần đừng nói không có!”
Hai người đồng thời cất tiếng. Nghe vậy, vẻ mặt Giang Khác Chi lại cứng đờ.
Chung Hi biết, mỗi lần nhìn thấy anh nhíu mày người ta tưởng anh sẽ mở miệng ra thốt ra vài lời vàng ngọc gì đó, nhưng không anh vẫn câm như hến đây này!
“Nếu là chuyện bất đắc dĩ khó nói, anh cũng không cần phải giải thích với tôi.” Chung Hi giận dỗi nói.
Không nói thì thôi, tự nghẹn chết mình luôn đi, làm như cô quan tâm lắm ý.
“Anh không muốn nói với tôi thì tôi cũng chẳng còn cách nào.” Cô nói.
Cảm xúc Giang Khác Chi xoay chuyển mấy lần, cuối cùng môi mỏng chỉ nhả ra mấy chữ.
“Tôi nói rồi, mặt tôi từ trước đã vậy.”
Chung Hi hỏi: “Thói quen không tốt không phải nên sửa đi sao? Hơn nữa, chuyện hai chúng ta đang nói không cùng một tần số được không?”
Giang Khác Chi không nói gì nhìn cô.
Một lúc sau, Giang Khác Chi giọng điệu ôn hòa nói: “Trưa nay ăn cá nướng đi.”
Nói xong anh cúi đầu kéo tay Chung Hi, mặc kệ cô phản đối, đem miếng chocolate kia nhét vào tay cô rồi nhanh chóng buông tay ra.
Chung Hi nắm chặt miếng chocolate, lần đầu tiên trong đời tức sôi cả máu cũng không trút ra được.
Thật ra cô không phải là người hay tức giận, cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, có lẽ vì sống tách biệt khỏi đám đông quá lâu dễ bị nóng nảy đi.
“Quên đi.” Co có hơi nản lòng, nhỏ giọng nói: “Anh đây rõ ràng có tật xấu, tôi không thèm so đo.”
Giang Khác Chi chỉ nhìn cô, Chung Hi liếc qua liền thấy khóe miệng anh hình như hơi cong lên. Nhưng khi Chung Hi nhìn chính diện, vẫn là khuôn mặt vô cảm không phân biệt được buồn vui, tức giận kia.
Đúng thật, anh cũng không phải người có xu hướng M, sao bị mắng lại còn cười được chứ?
“Không ăn sáng sao?” Chung Hi định cứ thế mà cho qua vụ này, theo thói quen nhét kẹo chocolate vào trong cổ áo.
Giang Khác Chi rời ánh mắt, thấp giọng nói: “Nấu cháo rồi.”
Chung Hi xoay người, nhìn thấy cách đấy không xa trên đống củi gỗ xếp trồng có một cái nồi.
Cô nhìn cái nòi kia, trong lòng càng cảm thấy rối rắm.
Người này quái thật đấy?
Đến khi Chung Hi ngồi bên cạnh Giang Khác Chi, nhận bát cháo anh múc cho, miệng nhỏ vừa ăn vừa nghĩ: Giang Khác Chi sao lại làm như vậy?
__________
Hôm nay Chung Hi bắt được cá, hai người cùng im lặng làm cơm trưa.
Cá nướng không có chút gia vị nào, bọn họ cứ thế cầm ăn nhìn về phía biển, không ai nói một lời.
Đúng là phải cảm tạ lần du lịch đến Đảo Cua này rồi, Chung Hi chưa gì đã được trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt của người già.
Chung Hi nhìn qua người đàn ông ngồi im lặng như ngồi thiền bên cạnh, đột nhiên cảm thấy nếu cả đời cô có phải ngây ngốc ở đây, dù có bị khiếm thính hay bị câm cũng chẳng ảnh hưởng tới sinh hoạt của cô tí nào.
Vừa nghĩ như vậy đã thấy buồn cười.
Màn đêm dần buông xuống, hai người đun lại cháo từ sáng rồi giải quyết nốt, Chung Hi cảm thấy cả người có chút mệt mỏi.
Trên người cũng không đổ mồ hôi, cô cũng không định đi tắm.
Cô đánh răng xong, Giang Khác Chi vẫn đang dọn đồ, cô nghĩ nghĩ một lúc rồi nói một câu: “Vậy tôi về lều đây.”
Lúc đi ngang qua Giang Khác Chi, cổ tay bỗng bị người khác nắm lấy.
Cô quay đầu, khó hiểu hỏi: “Đống rác ti tí này anh còn cần tôi dọn cùng sao?”
Đáy mắt Giang Khác Chi thoáng có chút bất lực, anh không chớp mắt nhìn Chung Hi, sau một lúc mới đè thấp thanh âm nói: “Chờ tôi.”
Giọng điệu nghe qua rất bình thường, nhưng hai chữ nói ra lọt vào trong tai cô, Chung Hi đối diện với tầm mắt nóng rực của anh, chỉ thấy tầm mắt anh sâu thẳm không khác gì biển lớn sau lưng, như ngay giây tiếp theo sẽ hút cô vào trong đó.
Cô nhanh chóng hiểu ra, hôm nay là thứ hai.
Cổ tay bị chạm vào nóng lên, Chung Hi kéo dài “Ồ” một tiếng, Giang Khác Chi ngay lập tức thả tay ra.
Anh quay người lại tiếp tục dọn dẹp xương cá, Chung Hi nương theo ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Giang Khác Chi, trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng vành tai đỏ ửng đã bán đứng anh.
Chung Hi vì tức giận suýt nữa quên mất hiệp ước của hai người.
Càng khiến cô không ngờ tới, Giang Khác Chi lại chủ động trước?
Đây thực sự là một ngày đáng giá phải ghi lại vào trong tình(*) sử của hai người bọn họ đấy.
(*) Tình này là tình dục, làm tình chứ không phải tình yêu.