Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật
Chương 43
Giang Khác Chi người cao chân dài, Chung Hi được anh ôm ngồi ở trên đùi anh, cả người dựa vào lòng anh, bộ ngực phập phồng.
Đợi đến khi cô gần như bình thường trở lại, cô ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy thứ trong suốt óng ánh trên môi Giang Khác Chi, đó chính là nước của cô.
Giờ đây anh ôm cô trong lòng mà mặt mũi vẫn lạnh tanh. Nhưng điều này chỉ càng kích thích sự ham muốn phá bỏ sự bình tĩnh giả tạo này của anh thôi.
Chung Hi thở hổn hển dơ tay lên, ngón trỏ sờ lên môi Giang Khác Chi.
Cô sờ trên bề mặt môi, “Anh xem đi, không khô nữa rồi.”
Giang Khác Chi cúi xuống chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt của anh nhìn Chung Hi vô cùng nóng bỏng, nó khiến cô hơi mất tự nhiên.
Cô không nhìn nữa nhưng tay vẫn vẽ vòng tròn trên môi anh, lẩm bẩm.
“Con người anh thật không biết điều, khi anh sờ lên miệng tôi, tôi luôn ngậm ngón tay của anh đấy.”
Cô oán trách như vậy rồi cố tình chọc nhẹ ngón trỏ vào trong miệng Giang Khác Chi.
Giang Khác Chi cứ nhìn cô không chớp mắt như thế, một lúc sau, anh khẽ cắn vào móng tay cô.
Thật nhẹ, thậm chí Chung Hi chẳng kịp phản ứng gì, Giang Khác Chi duỗi tay tóm lấy bàn tay vẫn đang làm loạn của cô, nắm nó trong tay mình.
“Được rồi.” Anh trầm giọng nói.
Chung Hi hoàn toàn không ngờ được rằng Giang Khác Chi có thể làm ra hành động như vậy, nhìn anh ngơ ngác.
“Anh cắn tôi.” Chung Hi nhìn anh.
Giang Khác Chi hơi căng thẳng, anh nhìn đi chỗ khác.
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Anh nói thế nhưng bàn tay nắm lấy tay Chung Hi lại dùng thêm lực.
Chung Hi thấy lòng bàn tay của mình hơi dính dính, hình như là tay cô toát mồ hôi, hoặc đó là của Giang Khác Chi.
Anh ngăn cô lại thì ngăn chứ làm gì mà phải nắm tay lâu như vậy? Lại còn chặt như thế nữa.
Bầu không khí như này khiến Chung Hi cũng không biết làm thế nào, cô quyết định tìm lại quyền chủ động của mình.
“Vừa rồi anh uống no chưa?” Khóe môi cô cong cong, nhướng mắt nhìn anh đầy ám muội.
Dù sao thì xác suất cao là Giang Khác Chi sẽ không trả lời cô, sẽ chỉ để mặc cô đùa giỡn, ai mà biết chỉ vài giây sau, cô đã nghe thấy giọng nói của anh.
“Ừm.” Anh nói bằng vẻ mặt tự nhiên, “Cô ra rất nhiều nước.”
Chung Hi bị câu trả lời của anh nghẹn họng, lát sau mới nói: “Anh bây giờ dùng mặt lạnh nói mấy lời thô bị đó càng ngày càng giỏi đấy.”
Bốn phía tĩnh lặng vô cùng, Giang Khác Chi chỉ thản nhiên nhìn cô, cũng không nói gì về những lời đánh giá của cô.
“Vẫn đứng dậy được chứ?” Anh hỏi.
Chung Hi gật đầu, anh nghĩ anh là ai chứ.
Khi cô đang động đậy trong lòng anh thì đã cảm nhận được ở phía dưới có thứ to cứng nào đó đang chọc vào mông mình.
“Tiểu Giang tổng của chúng ta hình như có động tĩnh rồi.” Chung Hi ôm cổ anh rồi ghé sát vào tai anh khẽ nói, “Có muốn tôi giúp anh không?”
Chung Hi nghĩ thầm, dù sao cái giao ước có liên quan tới ngày chủ nhật kia cũng đã bị phá vỡ, thêm chút nữa cũng chẳng sao đâu.
Giang Khác Chi lại coi như không nghe thấy, chỉ nói với cô: “Chân còn đi được thì đứng dậy đi.”
Cái tên đàn ông thần kinh này!
“Lẽ nào tôi rất nặng sao?” Chung Hi lườm anh một cái, cô phải khen một câu đúng là có nguyên tắc thật đấy, nói uống nước là chỉ uống nước thôi.
Đợi đến khi cô rửa sạch vùng giữa hai chân của mình thì Giang Khác Chi cũng đã thu dọn bát đũa xong.
Hai người cùng nhau đi vào hang động như chưa có chuyện gì xảy ra, dù sao thì cũng chỉ có con đường này thôi.
Chung Hi rảnh tới mức phát chán, bắt đầu nghĩ đến chuyện của công ty sau khi về nước, cô kề sát vào cánh tay của Giang Khác Chi. Thấy anh lại bắt đầu giả câm giả điếc, không nhịn được mà lên tiếng quấy rầy anh.
Cô nói ra một cái tên, thấy Giang Khác Chi nhìn qua, cô hỏi, “Giám đốc Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia, các anh chắc đã gặp qua rồi nhỉ. Tôi nghe nói tuổi tác anh ta khá trẻ, không dính vào rượu, thuốc lá, người như anh ta có khó lắm không?”
Năm sau có vài hạng mục hợp tác với chính quyền thành phố, còn có một vài chi tiết chưa xác định, Chung Hi ở một nơi như thế này cũng chẳng biết có thể làm gì, chỉ đành đoán mò.
Cô nhìn Giang Khác Chi, phát hiện ra bước chân anh bỗng ngừng lại, nét mặt cũng trở nên kì lạ.
“Anh làm sao vậy hả? Lần này không phải là cướp mối làm ăn của công ty các anh đâu.” Cô nói.
Được coi là hai công ty đứng đầu trong ngành, công ty cô và công ty Giang Khác Chi không tránh được những lần phải cùng nhau làm việc, nhưng cũng không mang tính chất cạnh tranh gì.
“Đừng hỏi tôi những chuyện như vậy.” Giọng nói của Giang Khác Chi lạnh nhạt.
“Anh không nhỏ mọn tới mức đó chứ, tôi cũng có thể trao đổi thông tin với anh.”
Chung Hi nghĩ tới mục đích chuyến đi này của Giang Khác Chi, khả năng cao là vì chủ tịch Dương, thế nên tiện miệng nói.
“Quan hệ của tôi với vợ và cả con lớn của chủ tịch Dương không tệ, giúp các anh làm trung gian giới thiệu cũng không phải chuyện khó.” Dù sao cũng không tổn hại đến lợi ích của cô, ban chút ân huệ cũng không phải là không được.
Kết quả là Giang Khác Chi lại chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, “Tôi biết, quan hệ của mấy người rất tốt.”
Khóe môi anh hơi nhếch lên, nhưng nụ cười này lại chẳng có một chút ấm áp nào.
Chung Hi cau mày lại, nụ cười lạnh lùng quái gở này của anh là sao đây?
“Lẽ nào đến cả chuyện này anh cũng ghen tị à?” Chung Hi đưa ra câu hỏi này hoàn toàn là có ý tốt.
Biểu cảm của Giang Khác Chi trở nên cứng ngắc, sắc mặt nghiêm túc: “Tôi không đời nào lại ghen tị chuyện cô và…”
Chung Hi không kiên nhẫn nghe tiếp, khoanh hai tay lại, “Quan hệ giữa người với người vốn chỉ là một loại năng lực, anh không cân bằng được tại sao không tự mình cố gắng hơn?” Tức giận với cô cái quái gì chứ?
Đôi môi của Giang Khác Chi mím chặt lại, một lúc sau, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào thứ ở trên tay.
“Chẳng buồn nói chuyện với cô nữa!”
Chung Hi thật muốn cười lạnh, “Có lúc nào anh bằng lòng nói chuyện với tôi hả? Tức cười thật đấy.”
Nói xong, cô chẳng thèm quay đầu lại mà đi về lều, cô đúng là bị điên, đang yên lại nghĩ đến việc nói chuyện cùng Giang Khác Chi? Ngay cả bạn bè bọn họ cũng chẳng phải cơ mà?
Chẳng hiểu ra làm sao, sau khi Chung Hi nằm vào trong lều thì càng nghĩ càng tức, anh lại bày ra cái vẻ mặt đó hả? Nghĩ rằng cô sẽ chiều anh chứ gì?
Đừng có mà mơ!