Thập Niên 70 Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 250

Giang Noãn nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa nhà hàng cách đó không xa, vừa đi tới mái hiên, cơn mưa như trút nước đổ xuống.

Giang Noãn nhìn mưa to trước mặt, mưa quá to, cô lại không mang theo ô, trong chốc lát sẽ không đi được.

Một mùi thơm hấp dẫn từ nhà hàng tỏa ra, bụng cô cồn cào, cô nhìn đồng hồ, hóa ra đã là buổi trưa.

Cô chưa ăn sáng, lúc này cô rất đói, không nhịn được sờ bụng phẳng lì, cô mím môi đi vào nhà hàng.

Một lúc sau, Giang Noãn nhìn hai bát sủi cảo ăn không còn cái nào, lại rơi vào trầm tư, chẳng trách gần đây cô ăn rất nhiều, như trước chỉ có thể ăn một bát sủi cảo, nhiều nhất là một bát rưỡi, bây giờ cô đã ăn hết hai bát sủi cảo lớn, còn muốn ăn những thứ khác.

Hóa ra đã có dấu hiệu mang thai rồi, trong thời gian này ngoài ăn nhiều, cô cũng ngủ nhiều.

Giang Noãn thấy cô gái đang ngồi bên cạnh uống nước ô mai, cô không nhịn được nuốt nước miếng, cô cũng muốn uống, còn muốn ăn cổ vịt om cay...

Thèm quá, không được! Giang Noãn lắc đầu, ăn hết những thứ này eo nhỏ, tay chân mảnh mai của cô sẽ biến mất càng nhanh, biến dạng càng phóng đại hơn sao?

Nhưng cô thực sự thèm phát khóc...

Sau khi ăn trưa, cô ngồi một lúc, mưa bên ngoài trở nên nhẹ hơn, ngoài cửa có một đứa trẻ bán ô, cô mua một chiếc ô.

Mặt đất ướt, có những đoạn đường trơn, cô đi bộ cẩn thận.

Cô ra phố ăn vặt gần đó uống nước ô mai, ăn cổ vịt, nghỉ ngơi một lát rồi lại ghé vào cửa hàng hữu nghị, cô muốn mua hai cái váy rộng thùng thình, khi đi ngang qua khu bán đồ trẻ em, cô đứng lại nhón chân.

Lúc Giang Noãn xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi cửa hàng đã hơn bốn giờ chiều, bên ngoài trời đã tạnh mưa, sắc trời có chút u ám.

Nghĩ đến cô ra ngoài lâu như vậy không nói một lời nào với Hứa Yến, cũng không để lại lời nhắn, cô bực bội giậm chân, chỉ lo tâm trạng của mình mà quên mất anh, chắc anh đang rất lo lắng.

Về đến nhà đã là năm giờ, cô mở cửa cổng đi vào, liếc nhìn cửa sổ, rèm cửa đóng chặt, tối om không một tia sáng.

Hứa Yến không có ở nhà? Chẳng lẽ đã ra ngoài tìm cô?

Vừa mở cửa, Giang Noãn tiện tay bật đèn lên, ánh sáng rực rỡ khiến cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi sụp trên ghế sô pha trong phòng khách, lưng còng xuống, hai tay ôm đầu gối, nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẳm, ánh mắt đen như mực giống như đang kìm nén một cảm xúc.

Cô giật mình, sững người tại chỗ, thận trọng nói: "Anh, anh ở nhà sao không bật đèn? Hôm nay em không..." nói với anh em đi ra ngoài, xin lỗi đã làm anh lo lắng.

Cô chưa kịp nói hết lời thì câu hỏi lạnh lùng của Hứa Yến đã vang lên bên tai cô.

"Đi đâu? Tại sao không nói với anh một tiếng, em biết bây giờ mấy giờ rồi không? Biết như này khiến người khác lo lắng lắm không? Rốt cuộc em có biết, hai chữ lo lắng viết như nào không? Có xem xét đến cảm xúc của anh không?"

Giọng anh trầm thấp, khàn khàn như cát sỏi lăn, cũng lạnh lẽo, áp suất thấp khắp người khiến cô cảm thấy lạnh lẽo, anh chưa bao giờ nói với cô bằng giọng điệu như vậy.

Nói xong, anh quay đầu sang một bên, tấm lưng lạnh lẽo hướng về phía cô, tựa như không muốn nhìn thấy cô.

Cô tủi thân đôi mắt lập tức đỏ lên, cô nào không biết anh đang lo lắng, nhưng hôm nay cô biết chuyện lớn như vậy, đầu óc rối bời, khi cô nhớ ra lúc ra ngoài đã không nói với anh, cô cũng rất lo anh sẽ lo lắng, vừa nhớ đến anh đã lập tức trở về, mua sắm xong đói bụng cũng phải nhịn.

Cô không biết tại sao anh lại có thái độ lạnh nhạt với cô, cô cũng không cố ý làm vậy, tại sao anh lại không hiểu cho cô? Bây giờ anh bắt đầu giận dữ với cô, bạo lực lạnh với cô, có phải anh không còn yêu cô nữa, nhìn thái độ này? Sau này sẽ nâng cấp lên, có phải sẽ động tay đánh cô?

Nhìn vẻ thờ ơ sâu thẳm trong mắt anh vừa nãy, cứ như thể sắp g.i.ế.c cô vậy.

Càng nghĩ càng thấy suy nghĩ của mình có lý, cô vừa giận vừa tủi thân, nước mắt lưng tròng.

Cô tức giận ném những chiếc túi đang cầm xuống sàn.

Trên sàn gỗ phát ra âm thanh nghẹt thở, quần áo trong túi rơi tung tóe, bao gồm váy, quần áo cho trẻ sơ sinh, cả tờ giấy khám thai cũng nằm trên đó.

Hứa Yến nghe thấy âm thanh thì xoay người lại, anh cúi đầu đôi mắt nhiều tơ m.á.u liếc nhìn mặt sàn, đập vào mắt là giấy khám bệnh.

Anh ngẩn người nhìn nó chằm chằm, tay run run, nhặt nó lên một cách cứng ngắc.