Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 40

Edit by Náppu
*
Lúc cậu cõng một cái ba lô căng phồng đi xuống lầu, Dịch Dữ Kiệt trêu chọc nói: "Quần áo mới đều mang theo sao? Nhớ rõ phải mang hết, chờ trở lại lại nói Sở Tri Nam cùng cậu đi mua cái mới."
Thời điểm Thẩm Sơ Trạch đứng bên cạnh xe nhìn theo bọn họ rời đi khóc rất thương tâm.
Hắn sở dĩ khóc đến ủy khuất như vậy không chỉ bởi vì không thể đi theo bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, mà là chờ bọn họ đi rồi Thẩm Sơ Trạch sẽ không thể đơn độc ở trong tòa nhà, hắn phải đi đến chỗ đội lính gác được an bài trước đó.
Nguyên bản Thẩm Sơ Trạch hẳn đã phải sớm sống cùng đội lính gác kia, nhưng hắn không muốn, hắn nói bản thân sẽ phối hợp với đội lính gác kia làm khai thông, nếu có nhiệm vụ cũng sẽ không thoái thác, chính là không muốn cùng bọn họ ở cùng một chỗ, sau đó cầu xin Liên Hạc đem hắn mang về, cục quản lý đại khái là xem mặt mũi Liên Hạc mới đồng ý.
Nhưng lần này bọn họ phải rời khỏi thời gian dài như vậy, cho nên Thẩm Sơ Trạch không thể một mình ở lại tòa nhà này, cục quản lý yêu cầu hắn trong khoảng thời gian này phải ở cùng với đội lính gác kia, hắn không muốn đi, Liên Hạc liền nói nếu hắn không đi về sau cũng không cần lưu lại nơi này nữa.
Lúc ấy Thẩm Sơ Trạch mặt mũi trắng bệch, khóc đến ủy khuất lại đáng thương, nhưng thái độ của Liên Hạc vẫn quyết tuyệt như cũ.
Cù Tầm Dương lớn như vậy cũng chưa từng ở ngoài đời thấy qua phi cơ, càng miễn bàn ngồi bên trong.
Cậu chỉ ở trong mấy bộ phim phóng sự gặp qua hình ảnh phi cơ mấy thập niên trước giới thiệu, nghe nói trước kia con người đều có thể ngồi máy bay đi khắp nơi trên toàn thế giới du lịch, nhưng hiện tại người bình thường muốn rời khỏi khu an toàn cũng không thể, càng đừng nói cái gì đi ra ngoài du ngoạn, mấy chuyện này đều là không có khả năng phát sinh.
Cũng bởi vì như vậy, cho nên nhân loại càng khát vọng cuộc sống không có quái vật.
Liên Hạc đem xe chạy vào căn cứ quân sự.
Cù Tầm Dương chỉ từng nghe nói qua, cũng là lần đầu tiên tới, quân nhân hai bên trạm gác đứng thẳng, biểu tình nghiêm túc, cho cậu cảm giác so với cục quản lý còn phải có cảm giác áp bách hơn.
Người có siêu năng lực cùng quân đội tuy là nói đều lệ thuộc một đơn vị cấp trên, nhưng hiện tại cơ bản là người thức tỉnh siêu năng lực được cục quản lý trong khu an toàn thống trị.
Nhưng dù sao người bình thường cũng nhiều hơn lính gác, cho nên người bình thường có tố chất thân thể tốt vẫn có thể lựa chọn tòng quân.
Đóng lại hố đen, tìm kiếm nguyên nhân hố đen xuất hiện, còn có giết quái đương nhiên đều là công việc của lính gác, nhưng quản lý trị an bên trong khu an toàn, giải quyết cùng xử lý hành vi trái pháp luật, dưới tình huống bình thường bảo hộ quần chúng bên trong khu an toàn linh tinh, đều là công việc của quân nhân.
Lúc trước Cù Tầm Dương còn đang suy nghĩ sân bay bên trong khu an toàn rốt cuộc ở nơi nào, hiện tại cậu đã biết, khu an toàn không có loại sân bay giống như cái cậu thấy trên TV, chỉ có sân bay quân dụng.
Trong sân bay đã ngừng một cái phi cơ trực thăng toàn thân đen nhánh võ trang đầy đủ.
Cù Tầm Dương là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy, tuy rằng có một chút kích động, nhưng tưởng tượng đến đợi chút nữa phải ngồi trên phi cơ này bay lên tới vạn mét trên trời, cậu lại khẩn trương không ngừng nuốt nước miếng.
Nhưng bọn họ cũng không có cho cậu bao nhiêu thời gian chuẩn bị tâm lý, trực tiếp kéo cậu lên phi cơ.
Chờ Cù Tầm Dương thấy Liên Hạc cùng Hứa Uyên ngồi vào vị trí ghế chính cùng ghế phụ, cậu hoảng sợ hô lên: "Từ từ!! Phi cơ này, phi cơ này là các anh lái?!"
Liên Hạc đã làm xong công tác cất cánh, đến đầu cũng không quay lại, chỉ ân một tiếng.
Hứa Uyên lại còn quay đầu lại cười hì hì nói một câu: "Đúng a, ca ca lái phi cơ chở cậu đi chơi.."
Dịch Dữ Kiệt duỗi tay nhẹ nhàng kéo Cù Tầm Dương ngồi xuống vị trí, sau đó hắn đem đai an toàn của mình cài lại, lúc này phi cơ trực thăng đã bắt đầu chậm rãi bay lên không trung.
Cậu run run rẩy rẩy muốn cài vào đai an toàn, nhưng bởi vì quá mức khẩn trương, vài lần đều không thể cài vào được đúng chỗ.
Dịch Dữ Kiệt chậc lưỡi, đưa tay qua bắt lấy đai an toàn của cậu cài vào, "Nhìn chút tiền đồ này của cậu, cũng không nên bị dọa khóc đi."
Nhưng mà cậu không những bị dọa khóc, còn bị dọa cho nôn ra.
Cù Tầm Dương chưa từng nghĩ tới những phản ứng khi ngồi phi cơ, chờ sau khi phi cơ trực thăng bay lên trời cao, cậu liền bắt đầu thiếu oxi, choáng váng đầu, ghê tởm, một loạt phản ứng xuất hiện.
Nhưng bọn họ đại khái chỉ mới bay hơn nửa giờ mà thôi, Dịch Dữ Kiệt nói muốn tới nơi mục tiêu bọn họ đại khái phải bay hơn mười tiếng, nhưng Cù Tầm Dương cảm thấy bản thân hiện tại đã khó chịu không nhịn được...
Cậu cùng Dịch Dữ Kiệt và Sở Tri Nam ngồi song song, cho nên lúc cậu sắc mặt tái nhợt hai mắt đăm đăm, hai người bọn họ lập tức phát hiện cậu có dị thường.
Lúc Dịch Dữ Kiệt mới vừa rút ra túi ni lông, cậu cũng đã nôn ra.
Còn tốt Dịch Dữ Kiệt phản ứng nhanh nhẹn, ngay trước khi cậu nôn ra một giây đã kịp đem túi chắn phía dưới miệng cậu.
Cù Tầm Dương khó chịu phun ra vài ngụm to, lúc ngẩng đầu lên nước mắt và nước mũi giàn giụa.
Sở Tri Nam lấy tờ khăn giấy giúp cậu lau mặt, cậu khóc lóc nói bản thân thật là khó chịu, mới vừa nói xong lại bắt đầu nôn ra.
Cù Tầm Dương nôn ba bốn lần, cơ bản đều là Dịch Dữ Kiệt giúp cậu lấy túi, Sở Tri Nam giúp cậu lau mặt.
Cậu đã cả người vô lực, cái gì cũng làm không được.
Dịch Dữ Kiệt khẽ nhíu mày: "Thân thể cậu cũng quá yếu."
"... Là do tôi chưa từng ngồi phi cơ." Cậu đầu váng mắt hoa oán giận.
Sở Tri Nam đột nhiên đem một viên thuốc màu trắng đè trên môi cậu, nói: "Uống thuốc đi."
Cậu mơ mơ màng màng nuốt xuống, "Là, là thuốc say máy bay sao?"
Sở Tri Nam đáp: "Ân."
Dịch Dữ Kiệt hơi hơi nhướng mày: "Chuẩn bị khi nào?"
Sở Tri Nam không trả lời.
Uống thuốc xong không được bao lâu, đầu cậu liền ngày càng hôn mê, sau đó bất tri bất giác ngủ mất.
Chờ xác nhận Cù Tầm Dương thật sự ngủ rồi, Sở Tri Nam mới không mặn không nhạt nói một câu: "Là thuốc ngủ."
Dịch Dữ Kiệt lúc này mới phản ứng lại Sở Tri Nam là đang trả lời vấn đề vừa rồi của mình, cười cười đáp lại một tiếng nga.
Cù Tầm Dương là ở trong xóc nảy kịch liệt tỉnh lại, vừa mở mắt đã phát hiện phi cơ rung chuyển phi thường lợi hại, có thứ gì đó giống như đang không ngừng va chạm vào khung máy móc, mà bên ngoài cửa sổ phi cơ là một mảnh đen nhánh, cậu không biết là do trời tối, hay là cái gì khác...
"Làm sao vậy, làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?!"
Cù Tầm Dương còn đang say thuốc, cả người đều là trạng thái phát ngốc.
Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam đều đã rời khỏi chỗ ngồi, phân biệt từng người đứng hai bên, quanh thân bọn họ đều vờn quanh ánh sáng năng lượng.
Lúc này Cù Tầm Dương phát hiện tinh thần thể của Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam đều được thả ra, trong tình huống bình thường bọn họ sẽ không phóng thích tinh thần thể, này liền nói rõ bọn họ khẳng định đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
Cậu nhìn kỹ bên ngoài cửa sổ một chút, lúc thấy rõ vì sao bên ngoài lại là một mảnh hắc ám, cậu trực tiếp hít hà một hơi, trái tim lập tức nhảy tới cổ họng.
Bên ngoài rậm rạp toàn là quái vật có cánh, đem phi cơ của bọn họ hoàn toàn bao vây, kín không kẽ hở, đến ánh sáng cũng không thể lọt vào.
Quái vật này lớn lên trông như là khủng long thời viễn cổ, nhưng khuôn mặt càng thêm dữ tợn, hình thể cũng càng thêm to lớn, miệng lưỡi sắc bén, hai tròng mắt đều lóe tia sáng huỳnh quang màu xanh lục.
Cù Tầm Dương nhìn đến cả người phát lạnh.
Tuy rằng báo đen cùng sói xám đều đã mở ra vòng hộ thuẫn, nhưng số lượng quái vật rất nhiều, từ bốn phương tám hướng không ngừng va chạm vào vòng hộ thuẫn.
Thân thể quái vật đánh vào vòng hộ thuẫn phát ra tiếng vang nặng nề, còn có thanh âm da thịt bị nướng chín, lúc lớp quái vật bên trong bị vòng hộ thuẫn đốt cháy chết đi, một lớp quái vật khác lập tức lấp vào, bên ngoài vòng hộ thuẫn bị đâm cho sinh ra rung chuyển kịch liệt, sóng năng lượng cũng ảnh hưởng đến thân phi cơ làm cho rung động kịch liệt.
Cứ như vậy, cho dù quái vật đột phá không được vòng hộ thuẫn, phi cơ của bọn họ có khả năng cũng sẽ bởi vì không thể duy trì được cân bằng mà xảy ra chuyện.
Hơn nữa Cù Tầm Dương ở trong tình huống đong đưa như vậy càng thống khổ, một bên sợ hãi quái vật bên ngoài, một bên cố nén cơn nôn mửa.
Dịch Dữ Kiệt thấy mặt Cù Tầm Dương lại xanh mét, nhíu mày hướng Liên Hạc nói: "Chúng ta nhanh chóng nghĩ biện pháp khác đi, cứ như vậy không được, quá bị động, cũng không thể sử dụng năng lực."
Liên Hạc hai tay linh hoạt đùa nghịch thao túng cần lái, đầu cũng không quay lại hô to: "Tri Nam, Tầm Dương các cậu cầm lấy những thứ cần thiết, Dữ Kiệt cậu dùng sóng năng lượng đem quái vật xung quanh đẩy xa ra, sau đó mọi người làm tốt chuẩn bị nhảy phi cơ."
Sở Tri Nam đáp lại một tiếng: "Đã biết."
Cù Tầm Dương chỉ mới kịp lấy ba lô của chính mình, đã thấy tia chớp màu đỏ quanh thân Dịch Dữ Kiệt đột nhiên hướng bốn phương tám hướng nổ tung ra, Cù Tầm Dương chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, bên tai 'ong' một tiếng, sau đó thế giới phảng phất an tĩnh lại, chỉ còn lại thanh âm 'ong ong'.
Cậu có thể thấy thân phi cơ bị Dịch Dữ Kiệt cho nổ ra một cái khe, gió lớn kịch liệt thổi vào, sau đó đầu phi cơ trực thăng đột nhiên toàn bộ nghiêng xuống phía dưới, rồi cực nhanh lao xuống...
Nếu không phải đai an toàn gắt gao siết chặt cậu, còn có do cậu dùng tất cả sức lực bắt lấy ghế dựa, Cù Tầm Dương cảm thấy cậu có khả năng đã lăn đến phòng điều khiển.
Mắt thấy phi cơ càng hạ càng thấp, đã có thể thấy rừng cây tươi tốt trên mặt đất.
Nhưng phía dưới tất cả đều là cây đại thụ xanh um tươi tốt, không có bất luận khoảng đất trống nào để phi cơ trực thăng có thể rớt xuống.
Giây tiếp theo đai an toàn trên người Cù Tầm Dương bị Dịch Dữ Kiệt bạo lực kéo đứt, cậu bị Dịch Dữ Kiệt ôm vào trong lòng ngực, sau đó...
Dịch Dữ Kiệt ôm chặt cậu trực tiếp nhảy ra ngoài khe nứt của phi cơ.
"A -- a a a a a --"
Toàn bộ không trung đều quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Cù Tầm Dương.
Cù Tầm Dương cơ hồ dùng hết toàn bộ sức lực ôm lấy Dịch Dữ Kiệt, sắp đem Dịch Dữ Kiệt ép đến nghẹt thở.
Việc này làm hại Dịch Dữ Kiệt không có biện pháp vững vàng rơi xuống, giữa không trung triệu hồi ra báo đen, đạp lên lưng nó mượn lực vài lần mới miễn cưỡng vững vàng rơi xuống mặt đất, nhưng mắt cá chân vẫn là bị trật một chút, chẳng qua hắn không tạm dừng chút nào trực tiếp lắc mình mấy cái chạy một đoạn xa, qua mười mấy giây phía sau liền truyền đến tiếng nổ mạnh khi phi cơ trực thăng rơi xuống.
"Được rồi, đã rơi xuống đất, mau buông lão tử ra!" Dịch Dữ Kiệt tức muốn hộc máu rống lên.
Nguyên bản Cù Tầm Dương còn đang giống như bạch tuộc gắt gao quấn chặt Dịch Dữ Kiệt, thẳng đến khi Dịch Dữ Kiệt rống lên một câu như vậy, cậu mới từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần, lấy hết can đảm hơi mở ra một chút mí mắt, sau khi xác nhận bọn họ thật sự đã bình an rơi xuống đất, mới trực tiếp thoát lực suy sụp ngồi trên mặt đất.
Lúc này Dịch Dữ Kiệt mới phát hiện quần áo vải dệt từ bụng dưới đến đùi chính mình đã ướt dầm dề một mảng lớn, sau khi nhận thấy đây là chất lỏng gì, mặt hắn nháy mắt liền đen: "Cù Tầm Dương!"
Cù Tầm Dương lập tức che lại đầu, khóc lóc xin tha: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi, tôi không biết, tôi tôi khống chế không được... Tôi thật sự sợ hãi, thực xin lỗi, anh đừng nóng giận, tôi lập tức lau cho anh."
Cậu cũng không biết chính mình là từ khi nào bị dọa cho tiểu ra quần, thẳng đến Dịch Dữ Kiệt kêu cậu đi xuống cậu mới phát hiện bản thân bị dọa cho tiểu ra.
Từ độ cao trăm mét đột nhiên ôm cậu nhảy phi cơ, nói thật, cậu không bị hù chết đã là không tồi rồi.
"Làm sao vậy, đứng gần đây đã nghe thấy cậu hung dữ với Tầm Dương, cậu ta lại chọc tới nơi nào của cậu rồi." Liên Hạc từ một bên sườn khác chậm rãi đi tới, vừa hỏi vừa đi đến trước mặt bọn họ, sau đó duỗi tay đem Cù Tầm Dương từ trên mặt đất kéo lên.
Nhưng Cù Tầm Dương vẫn là tay chân rụng rời, lúc được kéo lên còn lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Dịch Dữ Kiệt hừ lạnh một tiếng, cái gì cũng không nói.
Lúc này tầm mắt Liên Hạc chuyển qua chỗ quần áo bị ướt của Dịch Dữ Kiệt, sau đó liền hiểu được, mỉm cười xoa xoa đầu Cù Tầm Dương, ôn nhu an ủi nói: "Không có việc gì Tầm Dương, rất nhiều người lần đầu tiên nhảy dù đều sẽ bị dọa tiểu."
Cù Tầm Dương não trì độn hỏi một câu: "... Các anh cũng như vậy sao?"
Liên Hạc ngẩn ra một chút, "Khụ, chúng tôi không phải người thường, cho nên sẽ không."