Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 39

Edit by Náppu
*
Lúc dương v*t gắng gượng căng ra tiểu huyệt chậm rãi cắm vào, cậu không khống chế được hừ một tiếng, sau đó lập tức bưng kín miệng mình.
Này cũng coi như là phản xạ có điều kiện.
Nhưng Sở Tri Nam lại duỗi tay đem tay cậu từ trên miệng kéo xuống, ngón tay thon dài xuyên qua khe hở ngón tay của cậu cùng nhau gắt gao nắm chặt.
"Cậu kêu ra tiếng cũng không sao."
"... Chính là không phải anh không thích tôi kêu ra tiếng sao?"
Sở Tri Nam không lập tức trả lời, chỉ đem dương v*t chậm rãi rút ra rồi lại thật mạnh cắm vào, lần này đỉnh cho cậu nhẹ suyễn ra tiếng.
Môi bị Sở Tri Nam nhẹ nhàng liếm hôn, bên tai là thanh âm đầy từ tính của Sở Tri Nam: "Kỳ thật cậu kêu rất êm tai, nguyên nhân là ở tôi."
Cù Tầm Dương ngạc nhiên.
Giọng nói của Sở Tri Nam trầm thấp: "Nghe thấy cậu kêu sẽ muốn hung hăng khi dễ cậu, tôi không muốn như vậy, liền che lại miệng của cậu."
Cậu không thể tin được nguyên nhân Sở Tri Nam che lại miệng cậu là bởi vì cái này, đầu quả tim phảng phất như đang bị lông chim trêu chọc, ngứa ngáy lại mềm mại.
"Bất quá cậu mỗi lần đều lưu lại trên tay tôi toàn là nước miếng, là cố ý sao?"
Mặt Cù Tầm Dương lập tức phiếm hồng, lần này là trực tiếp hồng tới cần cổ, từ xương quai xanh đến ngực đều hiện ra màu hồng nhợt nhạt...
"Không phải..."
Khi đó cậu chỉ là cảm thấy hô hấp quá khó khăn, cho nên không ngừng há to miệng thở dốc mà thôi.
Sở Tri Nam cười khẽ một tiếng: "Tôi phát hiện, mỗi khi cậu nghe thấy mấy lời âu yếm này phản ứng thân thể sẽ trở nên kịch liệt, phía dưới đem tôi hút thật sự rất chặt."
Đêm nay Sở Tri Nam cho cậu cảm giác phá lệ bất đồng, mỗi một câu từ trong miệng hắn phát ra đều làm cho Cù Tầm Dương mặt đỏ tim đập.
Cậu trước nay chưa từng nghĩ tới có một ngày Sở Tri Nam sẽ ở trên giường cùng cậu nói mấy lời tán tỉnh thế này, tuy rằng không phải đặc biệt tình sắc, nhưng lại làm cho cậu phá lệ động tình.
Cậu dùng tay nhẹ nhàng che lại miệng Sở Tri Nam, vốn là muốn cho Sở Tri Nam không cần lại nói mấy lời làm cậu thẹn thùng kia, nhưng Sở Tri Nam lại vươn đầu lưỡi liếm một chút vào lòng bàn tay cậu, Cù Tầm Dương lập tức kinh hoảng rụt tay trở về.
Sở Tri Nam lại đem cái tay rụt về của cậu lần nữa kéo đến miệng mình, sau đó hé miệng đem ngón tay cậu ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm láp.
Nhìn ngón tay chính mình được môi răng hồng nhuận của Sở Tri Nam liếm cắn, cậu phảng phất đến hô hấp cũng đều quên mất, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt cùng tiếng thở dốc dồn dập.
"A ~"
Rõ ràng không có bao nhiêu xúc cảm kích thích, nhưng phản ứng của Cù Tầm Dương lại trở nên dị thường kịch liệt, hơi thở gấp gáp, thân thể cũng run rẩy, dương v*t phấn nộn tràn ra rất nhiều chất lỏng trong suốt, giống như là bắn tinh.
Sở Tri Nam bắt lấy ngón tay bị liếm đến ướt dầm dề kia, một đường lôi kéo đem ngón tay đè ở trên đầu v* Cù Tầm Dương.
Sở Tri Nam dùng tay mình điều khiển tay Cù Tầm Dương, xoa nắn đầu v* phấn nộn của cậu, làm mặt trên đầu v* dính đầy vệt nước ướt át.
Thẳng đến khi hai đầu v* đều bị đùa bỡn đến vừa hồng vừa sưng, Sở Tri Nam mới buông tha nơi này, chậm rãi lôi kéo tay cậu đi tới bụng dưới, sau đó đem tay điều khiển cho cầm lấy dương v*t của chính cậu, mà tay Sở Tri Nam lại bao trùm bên trên mu bàn tay cậu, hoàn toàn bao vây.
"Ngô ~"
Tuy nói là Sở Tri Nam kéo tay cậu loát động, nhưng khoái cảm lúc bị động tự an ủi vẫn là phi thường mãnh liệt.
Cậu nhắm hai mắt, tùy ý Sở Tri Nam chủ đạo thân thể mình, trong miệng phát ra rên rỉ rất nhỏ.
Sở Tri Nam một bên nắm tay cậu vuốt ve, một bên chậm rãi đĩnh động phần hông ở trong cơ thể cậu ra vào, dương v*t cũng không hoàn toàn cắm vào, giống như là cố ý, mỗi lần đều chỉ tiến vào một nửa, sau đó lại rút ra đỉnh vào.
Cho dù như thế, trước sau đồng thời bị kích thích vẫn làm cậu rất nhanh đạt tới cao trào.
Thân thể cùng tâm lý cực kỳ thỏa mãn làm cho lúc bắn tinh cậu nháy mắt ngẩng cao đầu phát ra âm thanh dâm đãng, từ bụng đến đùi đều co rút run rẩy, từng luồng tinh dịch màu trắng ngà tất cả đều bắn ở trên bụng cùng tay cậu.
Đương nhiên, trên tay Sở Tri Nam cũng bị cậu bắn lên không ít.
Sở Tri Nam đầu tiên là thưởng thức một chút ngón tay dính tinh dịch, sau đó đem tất cả tinh dịch này đều bôi trên đầu v* của cậu.
đầu v* chỉ bị ngón tay đụng chạm qua như vậy cũng làm cậu từng trận run rẩy.
Sở Tri Nam cười nhạt nói: "Cậu thực mẫn cảm, hơn nữa lời nói sắc tình cùng hành động sắc tình đều sẽ làm cậu kích động."
Cù Tầm Dương muốn che lại mặt, nhưng một bàn tay vẫn luôn bị Sở Tri Nam nắm, một bàn tay tất cả đều là tinh dịch chính mình.
"Đáng tiếc mấy chuyện này tôi biết không nhiều lắm, bất quá tôi có thể học, về sau sẽ càng làm cậu thoải mái hơn, được chứ?"
Toàn bộ mặt cậu đều đã xấu hổ đến đỏ bừng, nhắm hai mắt lựa chọn trốn tránh.
Rõ ràng cũng đã biết rất nhiều, cư nhiên còn nói chính mình biết không nhiều lắm, Sở Tri Nam còn muốn thêm nhiều sắc tình như thế nào nữa?
Sở Tri Nam đem hai tay cậu đều nắm lấy áp lên đỉnh đầu, sau đó hơi hơi cúi người nhìn cậu, "Hiện tại cậu nói cho tôi, muốn tôi ôn nhu làm, hay là dùng sức thao cậu?"
Cậu mở to mắt, lập tức bị hút vào đồng thử đen nhánh của Sở Tri Nam, sâu trong nơi đó chứa đựng dục vọng thâm trầm, phảng phất muốn đem cậu toàn bộ cắn nuốt.
"Dùng sức... Thao tôi."
Sở Tri Nam cong cong khóe miệng, cúi đầu hôn cậu.
Kế tiếp chính là ra vào mãnh liệt mưa rền gió dữ.
Sở Tri Nam xé xuống lớp ngụy trang ôn nhu, lộ ra một mặt thô bạo khi làm tình.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Nhưng vẫn là có chút không giống.
Lần này Sở Tri Nam rất chiếu cố cảm thụ của cậu, tuy rằng mãnh liệt, nhưng cũng không có giống như trước kia không hề cố kỵ thao làm cậu.
Một đêm này Cù Tầm Dương như nổi nổi chìm chìm trong bể dục vọng, ý loạn tình mê, bị thao đến đầy miệng mê sảng, còn có dâm đãng rên rỉ...
Sau khi làm xong Sở Tri Nam còn ôm cậu đi phòng tắm giúp cậu mơ hồ rửa sạch thân thể.
Tuy rằng cậu mệt đến hai mắt đều không mở ra được, nhưng vẫn nghĩ tới phải về phòng chính mình ngủ.
Nhưng mà Sở Tri Nam trực tiếp đem cậu ôm tới trên giường, sau đó ôm vào trong lòng ngực, dán lên đầu cậu nói một câu: "Ngủ đi."
Cậu mỏng manh phản kháng vài cái, nhưng thật sự quá mệt mỏi, lập tức liền lâm vào ngủ say.
Ngày hôm sau lúc cậu từ trong ngủ say chậm rãi thanh tỉnh, thứ đầu tiên cậu cảm nhận được chính là bản thân bị một khối thân thể ấm áp bao lấy, tiếp theo mới là giường nệm mềm mại thoải mái.
Ý thức dần dần trở lại, Cù Tầm Dương mở mắt, mới phản ứng lại người phía sau kề sát thân thể cậu là ai, cậu cơ hồ có chút hoảng loạn ngồi lên.
Chăn từ bả vai trượt xuống, cậu mới phát hiện chính mình toàn thân trần trụi, nằm ở bên cạnh cậu là Sở Tri Nam cũng không mặc cái gì.
Trách không được vừa nãy cứ cảm thấy có cái gì cứng cứng để ở trên mông cậu.
Tầm mắt không theo khống chế đi xuống, sau đó dừng ở phần hông Sở Tri Nam, cây dương v*t kia giữa hai chân hắn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng ở nơi đó...
Cù Tầm Dương lập tức thu hồi tầm mắt, nhưng mà giây tiếp theo liền phát hiện Sở Tri Nam không biết lúc nào đã tỉnh, đang lẳng lặng nhìn cậu.
Cậu xấu hổ ho khan hai tiếng.
"Còn chưa tới thời gian ăn cơm, không muốn ngủ nhiều thêm một lát?"
Sở Tri Nam giống như không phát hiện cậu trước đó chú ý cái gì, giọng nói còn mang theo khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ, nghe phi thường gợi cảm.
Chỉ là cậu bởi vì chột dạ vẫn khống chế không được đỏ mặt, có chút nói lắp trả lời: "Tôi, tôi về phòng của mình ngủ."
Sở Tri Nam không ngăn cản, cậu cứ như vậy để mông trần chạy về phòng chính mình.
Sau khi dùng ghế dựa chặn lại cửa, cậu mới ôm ngực ngồi xuống trên giường.
Trái tim kinh hoàng nhất thời không cách nào bình ổn lại, nhiệt độ trên mặt nhất thời cũng không cách nào lui đi.
Cậu phản ứng kịch liệt như vậy không đơn giản chỉ bởi vì nhìn lén dương v*t của Sở Tri Nam "chào cờ", mà còn có chính là cậu cùng Sở Tri Nam cùng nhau ngủ một đêm êm đẹp.
Tuy rằng lần trước cậu cũng ngủ trong phòng Dịch Dữ Kiệt, nhưng cảm thụ cũng không có mãnh liệt như lần này, lúc cậu tỉnh lại Dịch Dữ Kiệt đã sớm đã rời giường, mà lần này cậu là ở trong lòng ngực Sở Tri Nam tỉnh lại, Sở Tri Nam giống như đã ôm cậu ngủ một đêm.
Loại chuyện chỉ có thể phát sinh giữa tình nhân này, làm cậu tâm thần nhộn nhạo.
Nhưng cậu biết đây là bởi vì Sở Tri Nam còn chưa có thoát ra được nhân vật bạn trai mới có thể phát sinh, cho nên cậu lại chậm rãi bình tĩnh.
Cù Tầm Dương một lần nữa nằm lên trên giường nhỏ ngủ một lát, sau đó trước giờ cơm trưa mới rời giường.
Cậu cảm thấy ngày hôm qua đã cùng Thẩm Sơ Trạch nói những lời đó, về sau đại khái sẽ làm quan hệ giữa bọn họ sinh ra ngăn cách, cho nên cậu cũng ngượng ngùng ngủ tiếp để Thẩm Sơ Trạch tới kêu đi ăn cơm.
Lúc cậu từ trong phòng đi ra Sở Tri Nam cũng vừa lúc ra khỏi cửa.
Nháy mắt đối mặt vẫn làm trái tim cậu không thể khống chế đập loạn mấy nhịp, nhưng cậu làm bộ như không có việc gì cùng Sở Tri Nam đi xuống lầu.
Sau khi xuống lầu phát hiện những người khác đều đã ở phòng khách, lúc Thẩm Sơ Trạch bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra thấy cậu còn hơi kinh ngạc: "Tầm Dương cậu tỉnh rồi? Tôi còn tính lát nữa đi lên gọi cậu đó."
Cậu đành phải cười một cái sau đó ừ một tiếng.
Hứa Uyên từ sô pha ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Sở Tri Nam từ thang lầu cho tới lúc ngồi vào trên bàn cơm mới thu hồi tầm mắt.
Tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng trong ánh mắt Hứa Uyên lại không có bao hàm quá nhiều cảm xúc, là ánh mắt rất bình đạm.
Trong lúc ăn cơm Liên Hạc nói cậu buổi chiều chuẩn bị nhiều quần áo cùng đồ dùng cá nhân một chút, ngày mai bọn họ phải ra ngoài làm nhiệm vụ.
Mỗi lần vừa nghe thấy ra ngoài làm nhiệm vụ tâm cậu liền sẽ phát run, quái vật là dấu vết sợ hãi khắc sâu trong nội tâm cậu, cậu cảm thấy bản thân đời này có khả năng sẽ không thể chiến thắng được.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên Liên Hạc chủ động đưa ra yêu cầu nói cậu chuẩn bị nhiều đồ một chút.
"... Chúng ta lần này phải đi thời gian khá dài sao?"
Liên Hạc nói: "Không sai biệt lắm, có khả năng phải đến một tháng hoặc là càng lâu hơn không chừng, bởi vì phải đi Châu Âu bên kia."
Chiếc đũa cậu đang cầm trên tay khựng một chút: "Đi Châu Âu?! Có ý gì? Chúng ta phải đi xa như vậy sao?"
Liên Hạc gật đầu: "Đúng vậy, lần này lái phi cơ đi."
Lái phi cơ?! Cư nhiên còn có tình huống lái phi cơ?
Cả người Cù Tầm Dương đều luống cuống, "Lần này, lần này là nhiệm vụ gì?"
Nếu là hố đen, xa như vậy cũng phải đi qua đóng lại sao?
Liên Hạc nói: "Xem như là cứu người, giải quyết xung đột của khu an toàn Châu Âu bên kia, thuận tiện cùng khu an toàn bên kia thành lập một chút kết giao."
"Châu Âu còn có khu an toàn?!"
Dịch Dữ Kiệt cười nhạo một tiếng: "Bằng không thì sao? Địa cầu lớn như vậy, cậu cho rằng chỉ còn mỗi Trung Quốc chúng ta sao?"
"Khụ." Cậu thật đúng là từng cho rằng như vậy.
Cù Tầm Dương từ nhỏ đã ở trong khu an toàn mà lớn lên, bởi vì quái vật xuất hiện, nhân loại mất đi tự do, mất đi phần lớn đất đai sinh tồn, nhận thức của cậu có hạn, kiến thức cũng có hạn, cậu chỉ biết tòa thành nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn này chính là một khu an toàn lớn.
Cậu thật sự cho rằng trên thế giới này cũng chỉ còn dư lại khu an toàn mấy trăm vạn người này, nguyên lai... Còn có khu an toàn khác a...
Hứa Uyên chủ động phổ cập khoa học: "Hiện tại toàn cầu đại khái có chín mươi khu an toàn, bất quá khu an toàn mạnh nhất chỉ có năm cái, chúng ta là một cái trong đó."
"Lúc trước hố đen xuất hiện, rất nhiều quốc gia nhỏ đểu bị huỷ diệt, mà những quốc gia còn dư lại một ít năng lực hoặc là cùng nhau xác nhập hoặc là dựa vào quốc gia lớn để thành lập khu an toàn."
"Kỳ thật khu an toàn của chúng ta cũng có mấy quốc gia nhỏ dựa vào, nhưng cho dù như vậy, rất nhiều khu an toàn cũng không giống khu chúng ta, đã thành lập chế ước công bằng hoàn chỉnh, rất nhiều khu an toàn quy mô nhỏ lấy cường giả vi tôn, người có siêu năng lực thực lực cường hãn hoành hành ngang ngược, giống như hoàng đế mà tồn tại."
"Còn có chuyện này sao?"
"Nguyên bản bọn họ ức hiếp người bên trong chính khu an toàn của bọn họ cũng cùng chúng ta không quan hệ." Hứa Uyên đầu tiên là cười cười, sau đó lãnh mặt trầm giọng nói: "Nhưng nhân tính ở trước quyền lực quá cao sẽ vặn vẹo, mấy năm gần đây nhóm người này càng ngày càng quá mức, không thỏa mãn với việc hành hạ đến chết người bình thường, đã bắt đầu hành hạ đến chết lính gác cùng dẫn đường, hơn nữa còn lấy chuyện công chiếm khu an toàn khác làm thú vui, trước mắt đã có vài khu an toàn quy mô nhỏ bị công hãm, mà cái bang phái chết tiệt này chỉ cần tiến vào khu an toàn liền sẽ tiến hành giết chóc cực kỳ tàn ác, già trẻ lớn bé, đều không có ngoại lệ, bên trong cũng có không ít đồng bào Châu Á của chúng ta." Hứa Uyên tạm dừng một chút, sau đó híp mắt lạnh lùng nói: "Cho nên nhiệm vụ lần này của chúng ta không phải giết quái, mà là giết người."
Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người, cậu hiện tại chỉ cảm thấy đại não mười phần hỗn loạn.
Tận thế giáng xuống, mọi người không phải càng phải vạn người một lòng sao? Rõ ràng nhân loại đối kháng với hố đen cùng quái vật đều đã sức cùng lực kiệt, vì sao lại có người lấy hành vi hành hạ đến chết đồng loại làm thú vui?
......
......
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Phía dưới đi một ít cốt truyện ~