Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 32: Mời khách
Suốt cả buổi chiều, Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú vẫn họp ở trong Huyện.
Cuộc họp chủ yếu là truyền đạt đến Trung Ương nội dung cải cách sâu sắc hơn, còn có cơ quan chính quyền của địa phương, phải làm như thế nào để tăng cường cải cách đổi mới, làm thế nào để tổ chức cho nông dân thoát khỏi sự nghèo khó để cuộc sống sung túc hơn.
Từng nội dung chính trị lớn cứ thế tiếp diễn, ngồi nghe cũng khiến người ta mơ màng buồn ngủ, không ít người cứ ra vô nhà vệ sinh hút thuốc, nói chuyện để thoát khỏi kiểu hội nghị buồn chán này.
Sau ba giờ đồng hồ, hội nghị đã kết thúc, bí thư Phong làm mấy bảng tổng kết, chẳng qua là tăng thêm tính đoàn kết trong nội bộ, làm thế nào để quán triệt tinh thần Trung Ương, sau đó trong quá trình cải cách, một vài cán bộ cơ sở này nên cải cách ở những điểm nào.
Sau đó anh ta lấy việc ở mỏ than Nam Khê của Thị Trấn Liễu Thủy ra làm ví dụ, khẳng định rằng thành tích của Ủy viên thường vụ UBND Thị Trấn, góp phần làm giảm nhẹ sự thương vong trong tai nạn ở mỏ than, đây là một thành tích không hề nhỏ.
Thậm chí anh ta còn sơ lược nhắc đến tên của Trương Nhất Phàm, trong lời nói của anh ta nghe không rõ là biểu dương pha hay phê bình, bí thư Phong nói, cách giải quyết này rất tốt, nhưng cũng không nên áp dụng. Chúng ta làm phụ mẫu của nhân dân trước tiên phải làm tốt mọi công tác phòng bị, không phải việc gì cũng đều phải xông lên phía trước.
Sau đó anh ta lại nói thêm mấy câu nữa, phải tăng thêm tính đoàn kết trong nội bộ, đừng làm chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Nói tóm lại, sự cố tai nạn ở mỏ than Nam Khê của Thị Trấn Liễu Thủy, giải quyết tương đối thành công, đây là một điều rất đáng giá để chúng ta học tập và làm gương.
Khi Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ tới những lời của bí thư Phong đang nói, thì vô tình phát hiện ra rằng, khi bí thư Phong nói chuyện, ánh mắt vô tình hay hữu ý mà nhìn về hướng mình mấy lần. Điều này từ trước giờ không có, hơn nữa trong ánh mắt ấy còn mang theo một ánh nhìn kỳ lạ.
Ánh mắt này nhìn có vẻ rất ôn hòa, giống như đang muốn nhắn gửi một thông điệp gì đó.
Cuối cùng cũng tan họp, lúc này đã hơn sáu giờ, muốn về đến Thị Trấn Liễu Thủy cũng phải gần tám giờ.
Trương Nhất Phàm ở lại Huyện nhưng lại không có chổ ở, hơn nữa còn có Trần Trí Phú, Trương Nhất Phàm liền cân nhắc, hay là ăn cơm trước, rồi hãy nói đến chuyện trở về.
Không ngờ Trần Trí Phú cũng có ý định này, thật không dễ dàng gì mới đi đến Thị trấn huyện một chuyến, anh ta liền đề nghị:
- Chú em Nhất Phàm àh, tôi thấy đã hơn sáu giờ rồi, không bằng tìm một nơi ăn cơm trước, sau đó tối về Thông Thành ở lại một đêm.
Trần Trí Phú tâm trí hôm nay rất khá, nghe bí thư Phong nói xong còn biểu dương được mấy câu, lại cố lôi kéo Trương Nhất Phàm, nói rằng hôm nay anh ta phải mời, Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Ở Thông Thành tôi còn quen thuôc hơn anh, nói như nào cũng là để tôi lo liệu, nếu bí thư Trần muốn ở lại Thị Trấn một đêm, vậy tôi sẽ ở lại cùng dạo chơi với anh.
Hai người tranh luận một hồi, cuối cùng vẫn là tài xế Tiểu Lưu lên tiếng:
- Bí thư Trần, anh đừng tranh cãi với Chủ tịch Trương nữa, anh ta rành rọt đường đi nước bước ở Thông Thành hơn chúng ta, hay là cứ để anh ta lo liệu di nhé.
Trần Trí Phú lúc này cũng không còn kiên trì nữa, nhưng anh ta vẫn còn cố nói thêm một câu:
- Vậy lần sau tôi tuyệt đối không thể để chú em giành nữa, nếu không ông anh này còn gì là thể diện nữa.
- Được, được, được!
Trương Nhất Phàm chui vào trong xe, dặn dò Tiểu Lưu lái xe đến Vương Phủ Nhân Gia.
Vừa nghe đến tên cửa tiệm Vương Phủ Nhân Gia, Tiểu Lưu không nhịn được liền líu lưỡi, mẹ của con ơi, Vương Phủ Nhân Gia không phải là nơi một người bình thường có thể đến. Nghe nói một ăn một bữa cơm phải mất bảy tám trăm đồng, thậm chí còn trên cả ngàn đồng ấy chứ, vì vậy anh ta có chút do dự nói với Nhất Phàm:
- Chủ tịch Trương, tôi nghe nói ở đó rất đắt, hay là đổi sang tiệm khác nhé?
- Ít nói đi, nếu cậu muốn đi thì đi, cậu còn sợ tôi không trả nổi tiền hay sao?
Trương Nhất Phàm trong túi áo có hai chiếc thẻ, cộng lại cũng mười mấy vạn, không lo trả không nổi tiền cơm, chẳng qua là lần đầu tiên cùng với Trần Trí Phú đến Thị Trấn huyện ăn cơm, dù sao cũng không nên quá giản dị.
Tuy nói Vương Phủ Nhân Gia có hơi sang trọng, nhưng thật sự nghĩ không ra nơi nào khác, Tiểu Lưu không nói gì nữa, tiếp tục lái xe đến quán cơm lớn nhất của Thông Thành ở đường Trung Thanh – Vương Phủ Nhân Gia.
Ở Thông Thành này, nếu bàn về vấn đề vui chơi giải trí thì đúng là Vạn Tử Thiên Hồng xem như đứng đầu bảng, vẻ đẹp cổ kính trước đây của nó được sáng tạo lại trong cách thiết kế, cách phục vụ độc đáo, và thu hút các hạng mục giải trí vùng duyên hải, ở Thông Thành này ngành giải trí được khai thác với muôn ngàn kiểu dạng.
Nhưng nó dù sao cũng chỉ là nơi lấy sự an nhàn vui chơi làm chủ yếu, nếu nói đến ẩm thực, tuyệt đối chỉ có Vương Phủ Nhân Gia là một nơi tuyệt đỉnh, từ khẩu vị đến phong cách của nó và toàn bộ phương thức vận hành kinh doanh của nhà hàng cũng là du nhập từ vùng duyên hải, ở Thông Thành sự nghiệp kinh doanh quán ăn không ngừng đổi mới, theo ước tính mỗi ngày khoản tiền kiếm được của doanh nghiệp hơn mười vạn, đây là con số cực lớn nổi tiếng khắp Thông Thành.
Trần Trí Phú tuy là Bí thư Đảng Ủy của Thị Trấn, cũng chưa gặp qua cảnh đời rộng lớn như thế này, nhất là sau khi bị điều đến Thị Trấn Liễu Thủy trong mấy năm, trên cơ bản là chưa ở lại Thị trấn huyện bao giờ, đi đến Vương Phủ Nhân Gia là một nhà hàng lớn của thời đại mới, thậm chí có thể cảm thấy được rằng bộ dạng anh ta không được tự nhiên lắm.
Tài xế Tiểu Lưu cũng như vậy, dù sao cũng chỉ là một viên chức nhỏ lăn lộn ở nông thôn, đến một nơi như thế này, không thể sánh được với Trương Nhất Phàm đi đứng rất điềm tĩnh, nhân viên phục vụ nhanh mắt nhìn một cái cũng biết, Trương Nhất Phàm mới là chủ nhân cần được các cô tiếp đãi.
Một cô gái mặc sườn xám, thân áo xẻ rất cao, có thể nhìn thấy rõ ngay cặp đùi trắng thon dài rất đẹp đon đả đón khách, thái độ hòa nhã mà nhiệt tình chào mời quan khách:
- Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách có mấy người?
Trương Nhất hàm giơ ra ba ngón tay ra hiệu.
Dạ, xin mời quý khách theo tôi!
Ánh mắt xinh đẹp lưu luyến lòng người khi đón khách, làm một động tác rất chuyên nghiệp, cung kính chớp mắt khom người, từ cổ áo khoét sâu lộ ra một bộ ngực trắng ngần, từ những khe hở hoàn toàn có thể nhìn thấy, đằng sau lớp áo sườn xám là một cảnh sắc làm rung động lòng người.
Trần Trí Phú đã bao giờ nhìn thấy cô gái dạng như thế này đâu, xém chút nữa loạng choạng ngã nhào xuống đất, nếu không có Tiêu Lưu nhanh tay lẹ mắt, có thể đã mất mặt trước đám đông, thật đúng là nông dân lên thành phố, không biết thế nào là phương hướng nữa.
Cô gái đón khách xinh đẹp không nhịn được khẽ mĩm cười, dẫn ba người tiến lên lầu.
- Quý khách, muốn ngồi phòng riêng hay phòng chung?
Ở nơi này, Trương Nhất Phàm lại không phải là lần đầu tiên đến, trước đây khi còn làm thư ký, thường xuyên có người kéo hắn đến những nơi ăn chơi chác táng, nhất là Hồ Lôi, chỉ cần có nhà hàng nào mới khai trương, là phải sống chết gọi Trương Nhất Phàm đi bằng được.
Đã quen rồi với cuộc sống như vậy, nên khi vừa đến Thị Trấn Liễu Thủy, vẫn có một vài điều cũng còn chưa quen nếp. Lại một lần nữa vào chốn tiêu phí xa hoa, Trương Nhất Phàm có cảm giác như trước đây.
Trong Thị trấn huyện vẫn tốt hơn, xem ra hắn phải sớm nghĩ cách quay về mới được. Ngay lúc này, trong lòng Trương Nhất Phàm đã có một dự định khác.
Khi cô gái đón khách hỏi, Trương Nhất Phàm trả lời theo thói quen.
- Cho phòng riêng nhé!
Ăn cơm trong phòng riêng , cảm giác so với bên ngoài thoải mái hơn, thứ nhất là không có người làm phiền, thứ hai lại yên tĩnh, không cần nhìn thấy người đến người đi như ở phòng chung. Trần Trí Phú mới nghe nói vào phòng riêng, đã vội vàng xua tay, trong ấn tượng của anh ta, thành phố không bằng nông thôn, vào phòng riêng chắc chắn phải đắt hơn rất nhiều.
Cho dù là tiêu tiền của Trương Nhất Phàm, anh ta cũng có chút không đành lòng, cùng làm việc với Trương Nhất Phàm gần một năm, người như hắn không tham ô không giành giật, làm người chính trực, công bằng, nếu như ăn một bữa cơm tiêu hết cả một tháng lương của hắn, Trần Trí Phú cũng cảm thấy áy náy.
Vì thế anh ta vội vàng nói:
- Ngồi ở phòng chung nhé, ở đó không khí cũng tốt mà.
Trương Nhất Phàm nhìn anh ta một cái, tự nhiên cũng hiểu được tâm tư của Trần Trí Phú, nếu mình kiên trì thêm một lần nữa, há chẳng phải là phô bày sự giàu sang hay sao? Lập tức quay sang cô gái đón khách nói:
- Vậy thì ngồi phòng chung vậy!
Ba người ngồi ở phòng khách trên lầu hai, kiếm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, ở đây rộng rãi thoáng mát, ánh sáng vừa đủ, cảnh vật xung quanh tao nhã, toàn bộ không gian phảng phất mùi hương thoang thoảng, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trịnh Chí Tài này thật sự càng ngày càng có bản lĩnh!
Trương Nhất Phàm nói thầm một câu. Trịnh Chí Tài là ông chủ của nhà hàng này, chỉ tầm khoảng trên dưới 30 tuổi, nghe nói là một hoa kiều trở về từ hải ngoại, ở Thông Thành cũng có chút thế lực, Trương Nhất Phàm cũng đã từng trải qua nhiều lần như vậy, với hắn thì có thể cũng xem như là đã quen, cũng không có thân thiết lắm.
Sau khi cô đón khách xinh xinh đi khỏi, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục của nhà hàng mang thực đơn đến.
- Xin hỏi các ngài muốn gọi món gì?
- Này! Để các anh xem rồi gọi món ăn đi nhé?
Sau đó Trương Nhất Phàm đưa bảng thực đơn cho Trần trí Phú và Tiểu Lưu.
- Các anh thích ăn gì thì cứ gọi, bữa cơm này là tôi mời, ở Thị Trấn Liễu Thủy khó mà đi xa được một lần, cứ xem như là thoải mái đi nhé!
Trần Trí Phú và Tiểu Lưu cười khì khì cầm lấy thực đơn lên xem, đột nhiên một âm thanh từ phía cầu thang truyền đến.
Ô! Chú em Nhất Phàm.
Liền ngay sau đó thì thấy Cục trưởng cục Tài Chính Lương Chính Hòa đi đến bên cạnh, cách một khoảng khá xa đưa tay ra, sau đó hai người bắt tay nhau rất thân thiết.
Cuộc họp chủ yếu là truyền đạt đến Trung Ương nội dung cải cách sâu sắc hơn, còn có cơ quan chính quyền của địa phương, phải làm như thế nào để tăng cường cải cách đổi mới, làm thế nào để tổ chức cho nông dân thoát khỏi sự nghèo khó để cuộc sống sung túc hơn.
Từng nội dung chính trị lớn cứ thế tiếp diễn, ngồi nghe cũng khiến người ta mơ màng buồn ngủ, không ít người cứ ra vô nhà vệ sinh hút thuốc, nói chuyện để thoát khỏi kiểu hội nghị buồn chán này.
Sau ba giờ đồng hồ, hội nghị đã kết thúc, bí thư Phong làm mấy bảng tổng kết, chẳng qua là tăng thêm tính đoàn kết trong nội bộ, làm thế nào để quán triệt tinh thần Trung Ương, sau đó trong quá trình cải cách, một vài cán bộ cơ sở này nên cải cách ở những điểm nào.
Sau đó anh ta lấy việc ở mỏ than Nam Khê của Thị Trấn Liễu Thủy ra làm ví dụ, khẳng định rằng thành tích của Ủy viên thường vụ UBND Thị Trấn, góp phần làm giảm nhẹ sự thương vong trong tai nạn ở mỏ than, đây là một thành tích không hề nhỏ.
Thậm chí anh ta còn sơ lược nhắc đến tên của Trương Nhất Phàm, trong lời nói của anh ta nghe không rõ là biểu dương pha hay phê bình, bí thư Phong nói, cách giải quyết này rất tốt, nhưng cũng không nên áp dụng. Chúng ta làm phụ mẫu của nhân dân trước tiên phải làm tốt mọi công tác phòng bị, không phải việc gì cũng đều phải xông lên phía trước.
Sau đó anh ta lại nói thêm mấy câu nữa, phải tăng thêm tính đoàn kết trong nội bộ, đừng làm chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Nói tóm lại, sự cố tai nạn ở mỏ than Nam Khê của Thị Trấn Liễu Thủy, giải quyết tương đối thành công, đây là một điều rất đáng giá để chúng ta học tập và làm gương.
Khi Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ tới những lời của bí thư Phong đang nói, thì vô tình phát hiện ra rằng, khi bí thư Phong nói chuyện, ánh mắt vô tình hay hữu ý mà nhìn về hướng mình mấy lần. Điều này từ trước giờ không có, hơn nữa trong ánh mắt ấy còn mang theo một ánh nhìn kỳ lạ.
Ánh mắt này nhìn có vẻ rất ôn hòa, giống như đang muốn nhắn gửi một thông điệp gì đó.
Cuối cùng cũng tan họp, lúc này đã hơn sáu giờ, muốn về đến Thị Trấn Liễu Thủy cũng phải gần tám giờ.
Trương Nhất Phàm ở lại Huyện nhưng lại không có chổ ở, hơn nữa còn có Trần Trí Phú, Trương Nhất Phàm liền cân nhắc, hay là ăn cơm trước, rồi hãy nói đến chuyện trở về.
Không ngờ Trần Trí Phú cũng có ý định này, thật không dễ dàng gì mới đi đến Thị trấn huyện một chuyến, anh ta liền đề nghị:
- Chú em Nhất Phàm àh, tôi thấy đã hơn sáu giờ rồi, không bằng tìm một nơi ăn cơm trước, sau đó tối về Thông Thành ở lại một đêm.
Trần Trí Phú tâm trí hôm nay rất khá, nghe bí thư Phong nói xong còn biểu dương được mấy câu, lại cố lôi kéo Trương Nhất Phàm, nói rằng hôm nay anh ta phải mời, Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Ở Thông Thành tôi còn quen thuôc hơn anh, nói như nào cũng là để tôi lo liệu, nếu bí thư Trần muốn ở lại Thị Trấn một đêm, vậy tôi sẽ ở lại cùng dạo chơi với anh.
Hai người tranh luận một hồi, cuối cùng vẫn là tài xế Tiểu Lưu lên tiếng:
- Bí thư Trần, anh đừng tranh cãi với Chủ tịch Trương nữa, anh ta rành rọt đường đi nước bước ở Thông Thành hơn chúng ta, hay là cứ để anh ta lo liệu di nhé.
Trần Trí Phú lúc này cũng không còn kiên trì nữa, nhưng anh ta vẫn còn cố nói thêm một câu:
- Vậy lần sau tôi tuyệt đối không thể để chú em giành nữa, nếu không ông anh này còn gì là thể diện nữa.
- Được, được, được!
Trương Nhất Phàm chui vào trong xe, dặn dò Tiểu Lưu lái xe đến Vương Phủ Nhân Gia.
Vừa nghe đến tên cửa tiệm Vương Phủ Nhân Gia, Tiểu Lưu không nhịn được liền líu lưỡi, mẹ của con ơi, Vương Phủ Nhân Gia không phải là nơi một người bình thường có thể đến. Nghe nói một ăn một bữa cơm phải mất bảy tám trăm đồng, thậm chí còn trên cả ngàn đồng ấy chứ, vì vậy anh ta có chút do dự nói với Nhất Phàm:
- Chủ tịch Trương, tôi nghe nói ở đó rất đắt, hay là đổi sang tiệm khác nhé?
- Ít nói đi, nếu cậu muốn đi thì đi, cậu còn sợ tôi không trả nổi tiền hay sao?
Trương Nhất Phàm trong túi áo có hai chiếc thẻ, cộng lại cũng mười mấy vạn, không lo trả không nổi tiền cơm, chẳng qua là lần đầu tiên cùng với Trần Trí Phú đến Thị Trấn huyện ăn cơm, dù sao cũng không nên quá giản dị.
Tuy nói Vương Phủ Nhân Gia có hơi sang trọng, nhưng thật sự nghĩ không ra nơi nào khác, Tiểu Lưu không nói gì nữa, tiếp tục lái xe đến quán cơm lớn nhất của Thông Thành ở đường Trung Thanh – Vương Phủ Nhân Gia.
Ở Thông Thành này, nếu bàn về vấn đề vui chơi giải trí thì đúng là Vạn Tử Thiên Hồng xem như đứng đầu bảng, vẻ đẹp cổ kính trước đây của nó được sáng tạo lại trong cách thiết kế, cách phục vụ độc đáo, và thu hút các hạng mục giải trí vùng duyên hải, ở Thông Thành này ngành giải trí được khai thác với muôn ngàn kiểu dạng.
Nhưng nó dù sao cũng chỉ là nơi lấy sự an nhàn vui chơi làm chủ yếu, nếu nói đến ẩm thực, tuyệt đối chỉ có Vương Phủ Nhân Gia là một nơi tuyệt đỉnh, từ khẩu vị đến phong cách của nó và toàn bộ phương thức vận hành kinh doanh của nhà hàng cũng là du nhập từ vùng duyên hải, ở Thông Thành sự nghiệp kinh doanh quán ăn không ngừng đổi mới, theo ước tính mỗi ngày khoản tiền kiếm được của doanh nghiệp hơn mười vạn, đây là con số cực lớn nổi tiếng khắp Thông Thành.
Trần Trí Phú tuy là Bí thư Đảng Ủy của Thị Trấn, cũng chưa gặp qua cảnh đời rộng lớn như thế này, nhất là sau khi bị điều đến Thị Trấn Liễu Thủy trong mấy năm, trên cơ bản là chưa ở lại Thị trấn huyện bao giờ, đi đến Vương Phủ Nhân Gia là một nhà hàng lớn của thời đại mới, thậm chí có thể cảm thấy được rằng bộ dạng anh ta không được tự nhiên lắm.
Tài xế Tiểu Lưu cũng như vậy, dù sao cũng chỉ là một viên chức nhỏ lăn lộn ở nông thôn, đến một nơi như thế này, không thể sánh được với Trương Nhất Phàm đi đứng rất điềm tĩnh, nhân viên phục vụ nhanh mắt nhìn một cái cũng biết, Trương Nhất Phàm mới là chủ nhân cần được các cô tiếp đãi.
Một cô gái mặc sườn xám, thân áo xẻ rất cao, có thể nhìn thấy rõ ngay cặp đùi trắng thon dài rất đẹp đon đả đón khách, thái độ hòa nhã mà nhiệt tình chào mời quan khách:
- Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách có mấy người?
Trương Nhất hàm giơ ra ba ngón tay ra hiệu.
Dạ, xin mời quý khách theo tôi!
Ánh mắt xinh đẹp lưu luyến lòng người khi đón khách, làm một động tác rất chuyên nghiệp, cung kính chớp mắt khom người, từ cổ áo khoét sâu lộ ra một bộ ngực trắng ngần, từ những khe hở hoàn toàn có thể nhìn thấy, đằng sau lớp áo sườn xám là một cảnh sắc làm rung động lòng người.
Trần Trí Phú đã bao giờ nhìn thấy cô gái dạng như thế này đâu, xém chút nữa loạng choạng ngã nhào xuống đất, nếu không có Tiêu Lưu nhanh tay lẹ mắt, có thể đã mất mặt trước đám đông, thật đúng là nông dân lên thành phố, không biết thế nào là phương hướng nữa.
Cô gái đón khách xinh đẹp không nhịn được khẽ mĩm cười, dẫn ba người tiến lên lầu.
- Quý khách, muốn ngồi phòng riêng hay phòng chung?
Ở nơi này, Trương Nhất Phàm lại không phải là lần đầu tiên đến, trước đây khi còn làm thư ký, thường xuyên có người kéo hắn đến những nơi ăn chơi chác táng, nhất là Hồ Lôi, chỉ cần có nhà hàng nào mới khai trương, là phải sống chết gọi Trương Nhất Phàm đi bằng được.
Đã quen rồi với cuộc sống như vậy, nên khi vừa đến Thị Trấn Liễu Thủy, vẫn có một vài điều cũng còn chưa quen nếp. Lại một lần nữa vào chốn tiêu phí xa hoa, Trương Nhất Phàm có cảm giác như trước đây.
Trong Thị trấn huyện vẫn tốt hơn, xem ra hắn phải sớm nghĩ cách quay về mới được. Ngay lúc này, trong lòng Trương Nhất Phàm đã có một dự định khác.
Khi cô gái đón khách hỏi, Trương Nhất Phàm trả lời theo thói quen.
- Cho phòng riêng nhé!
Ăn cơm trong phòng riêng , cảm giác so với bên ngoài thoải mái hơn, thứ nhất là không có người làm phiền, thứ hai lại yên tĩnh, không cần nhìn thấy người đến người đi như ở phòng chung. Trần Trí Phú mới nghe nói vào phòng riêng, đã vội vàng xua tay, trong ấn tượng của anh ta, thành phố không bằng nông thôn, vào phòng riêng chắc chắn phải đắt hơn rất nhiều.
Cho dù là tiêu tiền của Trương Nhất Phàm, anh ta cũng có chút không đành lòng, cùng làm việc với Trương Nhất Phàm gần một năm, người như hắn không tham ô không giành giật, làm người chính trực, công bằng, nếu như ăn một bữa cơm tiêu hết cả một tháng lương của hắn, Trần Trí Phú cũng cảm thấy áy náy.
Vì thế anh ta vội vàng nói:
- Ngồi ở phòng chung nhé, ở đó không khí cũng tốt mà.
Trương Nhất Phàm nhìn anh ta một cái, tự nhiên cũng hiểu được tâm tư của Trần Trí Phú, nếu mình kiên trì thêm một lần nữa, há chẳng phải là phô bày sự giàu sang hay sao? Lập tức quay sang cô gái đón khách nói:
- Vậy thì ngồi phòng chung vậy!
Ba người ngồi ở phòng khách trên lầu hai, kiếm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, ở đây rộng rãi thoáng mát, ánh sáng vừa đủ, cảnh vật xung quanh tao nhã, toàn bộ không gian phảng phất mùi hương thoang thoảng, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trịnh Chí Tài này thật sự càng ngày càng có bản lĩnh!
Trương Nhất Phàm nói thầm một câu. Trịnh Chí Tài là ông chủ của nhà hàng này, chỉ tầm khoảng trên dưới 30 tuổi, nghe nói là một hoa kiều trở về từ hải ngoại, ở Thông Thành cũng có chút thế lực, Trương Nhất Phàm cũng đã từng trải qua nhiều lần như vậy, với hắn thì có thể cũng xem như là đã quen, cũng không có thân thiết lắm.
Sau khi cô đón khách xinh xinh đi khỏi, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục của nhà hàng mang thực đơn đến.
- Xin hỏi các ngài muốn gọi món gì?
- Này! Để các anh xem rồi gọi món ăn đi nhé?
Sau đó Trương Nhất Phàm đưa bảng thực đơn cho Trần trí Phú và Tiểu Lưu.
- Các anh thích ăn gì thì cứ gọi, bữa cơm này là tôi mời, ở Thị Trấn Liễu Thủy khó mà đi xa được một lần, cứ xem như là thoải mái đi nhé!
Trần Trí Phú và Tiểu Lưu cười khì khì cầm lấy thực đơn lên xem, đột nhiên một âm thanh từ phía cầu thang truyền đến.
Ô! Chú em Nhất Phàm.
Liền ngay sau đó thì thấy Cục trưởng cục Tài Chính Lương Chính Hòa đi đến bên cạnh, cách một khoảng khá xa đưa tay ra, sau đó hai người bắt tay nhau rất thân thiết.