Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 2: Vật thay thế của vật thay thế

“Đem tất cả những gì các ngươi biết nói hết ra, đừng để ta phải nói lại lần nữa.” Đôi mắt đẹp của Nghiêm Thanh Nhiễm sẫm lại, lộ ra uy nghiêm làm người ta không thể phản kháng.

“Vâng, tiểu thư.” Lục Trúc nghĩ, dù sao thì Nhị tiểu thư sớm muộn cũng sẽ biết, liền đem những gì nàng biết nói cho Nghiêm Thanh Nhiễm, “Nửa tháng trước, tiểu quốc Đảng Ngụy ở phía bắc của hoàng triều Thịnh Vinh chúng ta phái sứ thần đến, tỏ vẻ muốn gắn bó suốt đời cùng hoàng triều Thịnh Vinh, từ nay về sau biên cảnh của hai nước đều bình yên vô sự, chung sống hòa thuận, bọn họ còn mang một công chúa dâng lên cho thánh thượng.”

“Thánh thượng đã duyệt, liền muốn đưa một công chúa của ta đi Đảng Ngụy hòa thân. Nhưng thánh thượng chỉ còn lại một vị công chúa chưa xuất giá – công chúa Thiên Duyệt, con gái của hoàng hậu nương nương.”

“Hoàng hậu không muốn gả công chúa đến vùng xa xôi cùng khổ kia chịu khổ cực, lại nghe nói hoàng đế Đảng Ngụy kia là một người tàn bạo, coi nữ tử như đồ chơi, vì vậy hoàng hậu liền khuyên bảo hoàng thượng tìm trong đám nữ nhi của quan lại, một nữ tử tài mạo xuất chúng, sắc phong làm công chúa, thay thế công chúa Thiên Duyệt đi hòa thân.”

Nghiêm Thanh Nhiễm nhíu mày, cũng không khó để lý giải việc làm của hoàng thượng và hoàng hậu, không muốn nữ nhi của mình đi đến nơi bần hàn đó, liền cho nữ nhi của quan lại đi.

Lục Trúc dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Sau đó, hoàng thượng lựa chọn Tam tiểu thư của Vân phủ chúng ta…”

Là Tam tiểu thư, chứ không phải Nhị tiểu thư, Nghiêm Thanh Nhiễm không nghe sai, nghĩ cũng biết, hoàng thượng cho dù có hồ đồ thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng cho người điên đi hòa thân.

“Vậy vì sao lại biến thành ta?” Chậc chậc người ta không muốn đi, khi dễ thân thể này của nàng là người điên, liền đưa đi chịu tội thay phải không?

“Bởi vì… Lão gia và phu nhân cũng không muốn Tam tiểu thư đi chịu khổ, cho nên muốn Nhị tiểu thư đi thay.” Thanh âm Lục Trúc dần dần nhỏ lại, sợ chính mình sẽ chọc giận Nghiêm Thanh Nhiễm.

Nghiêm Thanh Nhiễm đã biết sơ qua toàn bộ sự tình, “Tuy rằng ta là người điên, nhưng đường đi từ đây đến Ngụy Đảng khá xa xôi, đến khi đối phương phát hiện ta là người điên, bọn họ cũng có thể nói là trên đường đi ta mới bị điên, đúng không?”

Đối lão gia và phu nhân Vân gia mà nói, Nhị tiểu thư Vân Thanh Nhiễm cùng Tam tiểu thư Vân Yên Nhiên tuy rằng đều là nữ nhi ruột của bọn họ, nhưng một người năm bẩy tuổi đã bị điên, tình cảm dần xa cách, một người thì đã nhiều năm hầu hạ bên người, nhu thuận từ khi còn nhỏ, trong lòng tự nhiên sẽ thiên vị người kia hơn.

Nếu có cách để đảm bảo nữ nhi, bọn họ sẽ không do dự lựa chọn hy sinh Vân Thanh Nhiễm để bảo toàn Vân Yên Nhiên.

“Hai người các ngươi chính là nha hoàn của ta phải không?” Nghiêm Thanh Nhiễm hỏi.

Lục Trúc cùng Hồng Mai nhìn nhau, sau đó gật đầu, “Chúng ta là nha hoàn mà lão gia ban cho tiểu thư, là nha hoàn lâu năm ở bên người tiểu thư, chúng ta nguyện ý đi cùng tiểu thư đến Đảng Ngụy.”

Lục Trúc cùng Hồng Mai làm sao mà nguyện ý đi cùng nàng đến Đảng Ngụy đây? Nghe nói người ở đó vô cùng dã man, nghe nói mọi người ở nơi đó không ăn thực phẩm chín, mà hằng ngày đều ăn tươi nuốt sống, thời điểm hai nàng biết mình phải đi cùng tiểu thư điên của tướng phủ đến Đảng Ngụy, hai người đã khóc thật lâu.

Nhưng các nàng làm gì có biện pháp nào, chính các nàng đã kí khế ước bán thân, cả đời làm nha hoàn, đời này, mạng này cũng không phải nằm trong tay bọn họ, chủ tử sai các nàng đi đến nơi nào, các nàng cũng chỉ có thể đi mà thôi.

“Các ngươi cũng không muốn đi đến Đảng Ngụy kia?” Đây là chuyện thường tình, họ muốn đi mới là kỳ quái.

Lục Trúc cùng Hồng Mai do dự một chút, sau đó nặng nề gật đầu.

“Ta cũng không muốn đi.” Nghiêm Thanh Nhiễm khẽ cười nói, hơn nữa nàng còn là người thay thế, “Về việc bệnh của ta đã khỏi hẳn, các ngươi không cần kể ra bên ngoài, nếu ta không phải đi Đảng Ngụy, các ngươi cũng không phải đi, hiểu chưa?”

Phương diện cùng quan hệ được mất này, chỉ cần là người có chút đầu óc, thì sẽ suy nghĩ cẩn thận.

Lục Trúc cùng Hồng Mai nghe Nghiêm Thanh Nhiễm nói, dừng một chút, sau khi các nàng bị phân đi Ngụy Đảng cùng Nhị tiểu thư, chưa bao giờ nghĩ tới, còn có khả năng như vậy.

Không phải đi Đảng Ngụy, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi!

Có một việc mà các nàng có thể khẳng định, từ nay về sau, vị Nhị tiểu thư vừa mới tỉnh táo lại này sẽ là chủ tử của các nàng, làm nô tỳ, chủ tử vinh, các nàng liền vinh, chủ tử bị tổn hại, các nàng cũng sẽ bị tổn hại.

Hai người không nghĩ nhiều liền nói: “Tiểu thư, chúng ta biết nên làm như thế nào!”

Nghiêm Thanh Nhiễm, không, có lẽ từ bây giờ nên gọi là Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm nhìn hoàn cảnh xung quanh, rất thanh u, nhã tĩnh giống với cái tên – Tiểu Trúc, hiện tại chính nàng đã bị biến thành một con chim bị nhốt trong lồng, bây giờ cần khôi phục thể lực, ăn nhiều cơm, rèn luyện nhiều, ít nhất cũng không đến mức một trận gió thổi tới đã ngã như bây giờ.

Buổi chiều, Vân Thanh Nhiễm liền nhận được rất nhiều đồ mà trong cung ban cho.

Lão gia Vân phủ ban cho Vân Thanh Nhiễm không ít đồ, sai người đưa vào trong Tiểu Trúc, không kể trong cung ban cho, Vân Viễn Hằng còn đem cho nàng không ít thuốc bổ linh tinh này nọ.

Đối với Vân Viễn Hằng mà nói, tuy rằng nàng chỉ là một nữ nhi điên, nhưng vẫn là cốt nhục của mình, hiện nay bọn họ lại đưa nàng vào chỗ chết, trong lòng có chút áy náy, chỉ là so ra, ông ta vẫn sủng ái Tam nữ nhi hơn, nên mạng của Tam nữ nhi càng quý hơn.

Vân Viễn Hằng cùng Hoàng đế kỳ thực đều giống nhau về mặt này, hoàng đế ban cho rất nhiều đồ, chính là muốn dùng tiền bồi thường Vân gia, mua một nữ nhi của các người, chỉ là lời này không thể truyền ra bên ngoài.



Đại sảnh Vân phủ, Vân Viễn Hằng gặp gỡ hai vị khách quý.

Hôm nay trong cung ban đồ cho Vân phủ còn có Cửu hoàng tử đương triều – Dạ Minh Uyên, cùng với thế tử gia của Trấn Nam vương phủ – Quân Mặc Thần đi theo.

Toàn thân Dạ Minh Uyên toát ra một cỗ hơi thở tao nhã.

Mặt mày rõ ràng, đôi mắt thâm thúy, giống như vực sâu vô cùng của vũ trụ, nhìn lâu một chút liền có một loại cảm giác bị hút vào. Mũi hắn thẳng, nhưng chóp mũi lại có chút nhu thuận.

Vị Cửu hoàng tử này là người văn võ song toàn, trong kinh thành có không ít nữ tử ái mộ hắn, trong đó bao gồm cả Tam tiểu thư Vân phủ – Vân Yên Nhiên.

Mà nam tử bên người Dạ Minh Uyên, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hắn là một con ma ốm, làn da trắng như tuyết, ngay cả nữ tử trong khuê phòng cũng còn kém hắn ba phần, làn da trắng nõn thể hiện bệnh tình của nam tử này.

Quần áo cẩm bào màu trắng cùng với màu da của hắn.

Nam tử kia thoạt nhìn yếu đuối, bàn tay trong ống tay áo rộng thùng thình kia có thể nhìn rõ ràng các đốt ngón tay, ngón tay thon dài kia cũng có thể so sánh với nữ tử.

Lại nói, nam tử này hé ra khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, chỉ là mặt mũi trắng nhợt, nhưng lại toát ra khí chất cao quý thanh nhã, phối hợp hoàn mỹ với dáng người tinh tế của hắn.

Một ít tóc dài bao phủ cái trán trơn bóng, lông mi dài mà dày, đôi mắt thâm thúy sang ngời, như viên minh châu.

Bên cạnh nam tử, có tùy tùng nâng hắn, phòng ngừa hắn đột nhiên ngã xuống.

Ngày thường, hắn đều ngồi trên xe lăn, hôm nay hắn muốn đi cùng Cửu hoàng tử đến Vân phủ nên mới nhờ hạ nhân nâng đỡ hắn đến đây.

Người này là thế tử gia của Trấn Nam vương phủ – Quân Mặc Thần, từ lúc sinh ra, liền không ngừng uống thuốc.

Thần y đã từng chuẩn đoán, nói là hắn từ trong bụng mẹ đã mang bệnh, bệnh đã ăn sâu, không có phương pháp cứu chữa, còn nói hắn sống không quá hai mươi hai tuổi.

Năm nay Quân Mặc Thần đã hai mươi mốt tuổi, có thể nói là một chân đã bước vào trong quan tài.