Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 1: Tiểu thư điên của Tướng phủ

Đau…

Cả người đều đau quá…

Giờ phút này ở trong đầu của Nghiêm Thanh Nhiễm cũng chỉ còn lại một ý nghĩ này.

Sao lại đau như vậy, giống như cả người bị bỏ vào trong một cái máy xay thịt, mỗi một tấc da thịt đều đang chịu dày vò.

Nghiêm Thanh Nhiễm cố gắng mở to mắt, gian phòng nhỏ tối om, bốn vách tường làm từ gỗ, đỉnh phòng bằng gỗ, có phong vị cổ xưa.

Phòng không có cửa sổ, mà phải nói, chỉ có một cái cửa sổ bị người ta dùng tấm ván gỗ đóng lại, có một chút ánh sáng từ trong khe hở xuyên qua.

Đây là nơi nào?

Nhịn đau từ trên giường ngồi dậy, hiện giờ chính mình mặc y phục rách rưới, rối bù, cả người không khác gì tên khất cái bên đường, có điều nguyên liệu vải làm cho y phục ban đầu của mình hẳn là không tệ, nhưng đã sắp vụn nát cả rồi.

Toàn thân đều đau, giống như vừa mới bị người tàn nhẫn đánh cho một trận.

Trong khi giãy chết, bản thân dường như đói bụng thật lâu, khiến thân thể không có chút khí lực, ngay cả động tác đơn giản đứng lên ngồi dậy như này đều có vẻ vô cùng khó khăn.

Nghiêm Thanh Nhiễm hốt hoảng một trận, bắt đầu cố gắng nhớ lại.

Cô là một đặc công dị năng, tuân mệnh thực thi nhiệm vụ truy giết người đứng đầu của tổ chức khủng bố, sau đó… Hành động cơ mật bị lộ ra ngoài, cô bị vây ở trong một căn phòng có cài bom plastic.

Bom nổ mạnh, dưới tình huống như vậy, cô nhất định là không còn thi cốt.

Như vậy hiện tại, cô đang ở nơi nào?

Thân thể này… Tuyệt đối không phải của cô… Cho dù chịu đói đến mức gầy đi, thì rất nhiều chỗ vẫn không giống, tỷ như tay cô còn lớn hơn một chút, trên tay hẳn là có một vài vết chai, lồng ngực của cô có một nốt ruồi…

Sau đó, ngoài cửa truyền tới tiếng vang, có người mở khóa phòng.

“Hai người các ngươi, đi nâng Nhị tiểu thư ra đây.” Quản gia Vân phủ Vân Cầu phân phó hai tiểu nha hoàn.

Hai tiểu nha hoàn nhìn nhìn Nhị tiểu thư lôi tha lôi thôi trong phòng, đáy lòng có chút không nguyện ý, nhưng mệnh lệnh của bề trên, đành phải kiên trì đi đỡ nàng dậy.

Tình hình thân thể hiện giờ của Nghiêm Thanh Nhiễm thực không xong, liền để cho hai nha hoàn nâng mình dậy.

Trong lòng Nghiêm Thanh Nhiễm có rất nhiều nghi hoặc, tỷ như nơi này là nơi nào, còn ngững người này là người nào, quần áo trang phục của bọn họ cô cũng không quen thuộc.

Nhưng mà, trước mắt đối với Nghiêm Thanh Nhiễm mà nói, quan trọng nhất là lấp đầy bụng của mình.

Hai nha hoàn đỡ Nghiêm Thanh Nhiễm rời khỏi gian phòng tối nàng ở đã vài năm, mang theo nàng đi tới một tiểu trúc của quý phủ, cảnh vật quanh tiểu trúc tĩnh mịch thanh u, sắc màu rực rỡ, liễu xanh rủ bóng.

Sau khi vào tiểu trúc, mấy nha hoàn liền bắt đầu cởi quần áo Nghiêm Thanh Nhiễm, tẩy đi một thân vô cùng bẩn này của Nghiêm Thanh Nhiễm, không biết đã bao lâu chưa được thay quần áo rồi.

Trong phòng chuẩn bị đầy đủ nước ấm vào bồn tắm, Nghiêm Thanh Nhiễm không có chút khí lực, để mặc các nàng lau người cho cô, sửa sang lại tóc, rửa mặt chải đầu, trang điểm.

Trải qua gần hai giờ dày vò, nữ nhân vô cùng bẩn vừa nãy mang vào trong phòng thoáng cái đã rực rỡ hẳn lên, chứng kiến Nghiêm Thanh Nhiễm sau khi đã rửa mặt chải đầu xong.

Mấy nha hoàn phụ trách xử lý giật nảy mình, không nghĩ tới tiểu thư điên lại có dung nhan như vậy! Nếu như nàng không điên, với dung nhan này, tuyệt đối không thua Tam tiểu thư!

Chỉ tiếc, nàng là người điên.

Nghiêm Thanh Nhiễm thấy mình trong gương, đích xác không phải là dung mạo của mình, trong gương là bản thân với làn da thắng tuyết, hai mắt giống như dòng suối trong vắt, mày như thúy vũ, ngàn vạn tao nhã.

Chỉ là bản thân rất gầy, đây cũng không thể được gọi là thon thả, trên mặt còn đỡ, cơ thể gầy càng thêm rõ ràng, xương sườn trước ngực đều lộ ra cả rồi.

Không cần phải nói, đại khái là bị đói thành như vậy.

Rửa sạch xong, Nghiêm Thanh Nhiễm lại bị nha hoàn dẫn tới trước bàn cơm, trên bàn cơm mang lên đủ kiểu đồ ăn.

Nghiêm Thanh Nhiễm hiện tại cả người đều không có khí lực, cũng sớm đã đói không chịu được, thấy đồ ăn, Nghiêm Thanh Nhiễm cũng chẳng quan tâm hỏi han tình huống gì, ngay cả bát đũa để ở một bên cô cũng không thèm nhìn đến, trực tiếp lấy tay nắm đồ ăn lên nhét vào miệng.

Nghiêm Thanh Nhiễm là từ trong huấn luyện tàn khốc đi ra, đối với cô mà nói, vào thời điểm nào, thì bảo trụ tánh mạng của mình cũng trọng yếu hơn, ngay cả lúc này, chỉ khi cô ăn cơm no, khôi phục khí lực, cô mới có năng lực suy nghĩ chuyện kế tiếp.

Trong phòng, bốn nha hoàn nhìn thấy Nghiêm Thanh Nhiễm ăn như hổ đói, không có một chút bộ dáng tiểu thư, một đám đều có biểu cảm trông rất đẹp mắt.

Quên đi, Nhị tiểu thư này là người điên, lúc trước không bị lão gia nhốt lại còn thường xuyên cắn người mà, có thể đòi hỏi nàng giảng cái lễ nghi gì chứ!

Nghiêm Thanh Nhiễm nếu như biết những ý nghĩ của mấy nha hoàn này, cô nhất định sẽ thưởng các nàng một cái liếc mắt, mấy cô nha cứ thử đói như cô xem?

Nghiêm Thanh Nhiễm đối với đồ ăn trên bàn như trận gió cuốn mây tan, đảo qua quét sạch, mới ngừng lại được, thở hổn hển mấy hơi.

Có hai nha hoàn đi lên nhanh nhẹn dọn dẹp, hai nha hoàn còn lại đưa mắt nhìn nhau, hầu hạ chủ tử các nàng biết, nhưng hầu hạ chủ tử điên thì các nàng lại không biết đâu.

Hơn nữa, vạn nhất tiểu thư điên này lại tái phát bệnh, đối với các nàng quyền đấm cước đá, vừa gặm vừa cắn, vậy phải làm thế nào?

Hai nha hoàn rất lo lắng, ai cũng không dám nói chuyện.

“Hai người các ngươi tên gọi là gì?” Nghiêm Thanh Nhiễm quay đầu lại, hỏi hai nha hoàn đứng ở sau lưng cô.

“A?” Lục Trúc há to miệng, trừng lớn đôi mắt, đối với Nghiêm Thanh Nhiễm đột nhiên mở miệng nói chuyện kinh ngạc không ít.

Cạnh nàng, Hồng Mai cũng không khá hơn chút nào, các nàng còn tưởng rằng các nàng nghe nhầm.

“Nghe không hiểu lời của ta sao?” Nghiêm Thanh Nhiễm còn cho là các nàng nghe không hiểu lời mình nói.

“Không, không phải…” Lục Trúc vội vàng lắc đầu, “Tiểu thư, bệnh của người khỏi rồi?”

“Trước kia ta bị bệnh gì sao?” Nghiêm Thanh Nhiễm tính thử hỏi, việc cô phải làm hiện giờ, chính là biết rõ ràng tình cảnh của chính mình, từ lúc cô mới tỉnh lại đến bây giờ, trước mắt hoàn cảnh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, phía sau biến hóa này nhất định có chuyện gì đó không tầm thường.

Một hồi lâu hai nha hoàn Lục Trúc cùng Hồng Mai, mới tiếp nhận sự thực Nhị tiểu thư của các nàng không điên.

“Tiểu thư, người không nhớ rõ sao? Trước kia người bị điên, hơn nữa còn điên rất nhiều năm.” Lục Trúc bị Nghiêm Thanh Nhiễm nhìn chằm chằm, cảm giác có chút sợ hãi, Nhị tiểu thư điên sau khi thanh tỉnh có ánh mắt thật dọa người!

“Cho nên trước đó ta bị giam ở trong cái phòng kia?”

“Hồi tiểu thư, đúng vậy.”

“Vậy ta là ai?” Nghiêm Thanh Nhiễm tiếp tục hỏi.

“Tiểu thư ngài là Nhị tiểu thư Tướng phủ, khuê danh Thanh Nhiễm.” Lục Trúc chỉ nghĩ Nghiêm Thanh Nhiễm vừa mới khỏi bệnh điên, cho nên không nhớ rõ chuyện trước kia, liền đem những chuyện mình biết nhất nhất nói cho Nghiêm Thanh Nhiễm nghe.

“Nô tì nghe người trong phủ nói, năm ấy tiểu thư ngài bảy tuổi không biết là nguyên nhân gì mà bị điên, lão gia mời rất nhiều thầy thuốc tới chẩn trị cho tiểu thư ngài, thậm chí còn thượng tấu thỉnh ngự y của hoàng thượng tới chẩn bệnh cho tiểu thư, đều không thấy khá hơn, sau tiểu thư còn đụng chạm đến quý nhân, lão gia trong cơn tức giận liền đem tiểu thư ngài nhốt lại, chỉ phân phó hạ nhân mỗi ngày đưa thức ăn vào trong phòng cho ngài, không cho phép tiểu thư ngài đi ra khỏi cửa phòng một bước.”

Thời gian Lục Trúc đến Vân phủ là sau khi Nhị tiểu thư Vân phủ bị điên, cho nên về chuyện Nhị tiểu thư điên cũng đều là nghe từ trong miệng người khác.

Sau khi Vân Viễn Hằng đem nhốt Vân Thanh Nhiễm ngược lại không bạc đãi nàng chuyện áo cơm, chỉ là bọn hạ nhân thấy Vân Thanh Nhiễm là người điên, căn bản không hiểu chuyện, mà quý phủ lão gia cùng phu nhân cũng không đến thăm nàng, liền bắt đầu ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.

Cắt xén quần áo của Vân Thanh Nhiễm, mỗi ngày đồ ăn có món gì ngon cũng đều tự mình cầm đi ăn sạch, chỉ chừa cơm cho Vân Thanh Nhiễm.

Dần dà, những hạ nhân phụ trách cơm áo cho Vân Thanh Nhiễm càng thêm lười biếng, thế cho nên nhiều lần xuất hiện cũng không cho Vân Thanh Nhiễm đồ ăn, không để cho nàng thay quần áo, càng khỏi nói tắm rửa cho nàng.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khi Nghiêm Thanh Nhiễm tỉnh dậy, lại là tình cảnh như vậy.

Nghiêm Thanh Nhiễm cảm thấy rõ ràng, “Vậy tại sao đột nhiên lại thả ta ra ngoài?”

“Này…” Nghe Nghiêm Thanh Nhiễm hỏi vấn đề này, sắc mặt của hai nha hoàn Lục Trúc cùng Hồng Mai đều thay đổi, hai người do do dự dự, không biết có nên nói với nàng hay không.