Phiêu Miểu 5 - Quyển Nhiên Tê
Chương 48
Ngoại truyện 2: Hoá Xà
Lúc hoàng hôn, trăng đã lên đầu cành liễu.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô ăn xong bữa tối, sau khi rửa mặt chải tóc và ăn mặc chỉnh tề, họ chuẩn bị đi dạo hội đèn lồng.
Hồ Thập Tam Lang mang đến một chiếc đèn "Bách Quỷ". Sau khi chào hỏi xong, Hồ Thập Tam Lang bắt đầu khoe với Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô về chiếc đèn "Bách Quỷ" do chính tay mình làm.
Chiếc đèn "Bách Quỷ" được làm theo kiểu đèn kéo quân, hình dạng như một ngôi đình vuông vắn, được dán họa tiết mây vàng và tua rua đỏ rủ xuống. Mặt đèn được phủ bằng vải gai, bên trong được vẽ hình đủ loại quỷ quái. Không biết bằng cơ chế nào, một khi ngọn nến được thắp lên, có thể thấy những con quỷ trên mặt đèn hoặc đi, hoặc chạy, hoặc khóc, hoặc cười với nhiều tư thế khác nhau, sống động như thật. Bạch Cơ và Nguyên Diệu không ngớt lời khen ngợi.
Ly Nô thấy chiếc đèn "Bách Quỷ" thì ngay lập tức ủ rũ. Đèn "Phượng Vĩ Liên Hoa" của hắn tuy tinh xảo, đẹp đẽ, nhưng lại mang nét đẹp cứng nhắc, không thể sánh bằng sự kỳ diệu và sống động của đèn "Bách Quỷ".
Nguyên Diệu an ủi Ly Nô: "Ly Nô huynh đệ, đừng nản lòng, cứ đi thi đấu đèn. Củ cải và rau xanh, mỗi người một sở thích, biết đâu những người lại thích đèn hoa lệ nhiều hơn."
Ly Nô nghe vậy, lập tức phấn chấn trở lại.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang cùng nhau ra ngoài đi dạo hội đèn lồng. Hương xe bảo cái, đèn hoa rực rỡ, vô số ánh đèn sáng rực cả thành phố như ban ngày. Mọi người ăn mặc lộng lẫy, hân hoan vui vẻ, Trường An đêm Nguyên Tiêu biến thành một thành phố không ngủ.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu dự định đi ra ngoài cổng Xuân Minh để xem bánh xe đèn, còn Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang thì muốn thi đấu đèn nên ở đại lộ Chu Tước, bốn người chia thành hai ngả ở phường Hưng Đạo.
Vừa trò chuyện vừa ngắm đèn, Bạch Cơ và Nguyên Diệu chẳng mấy chốc đã đi tới cổng Xuân Minh.
Bên ngoài cổng Xuân Minh, một chiếc bánh xe đèn cao hai mươi trượng sừng sững, hơn năm vạn chiếc đèn treo lên trên, như một cây hoa lửa lớn hay một ngọn đuốc tỏa sáng giữa đêm.
Quanh bánh xe đèn, dòng người nườm nượp.
Giữa biển người, Bạch Cơ đưa tay nắm lấy tay Nguyên Diệu.
"Người đông quá, thế này chúng ta sẽ không lạc nhau đâu," Bạch Cơ cười nói.
Nguyên Diệu đỏ mặt, nghĩ rằng nam nữ không nên chạm tay, nắm tay nhau thế này dường như trái với giáo huấn của Thánh nhân. Nhưng kỳ lạ thay, hắn lại không muốn buông tay Bạch Cơ, lòng đầy mâu thuẫn.
Xe ngựa qua lại, đèn hoa sáng như ban ngày, Bạch Cơ và Nguyên Diệu nắm tay nhau đi giữa biển người, dường như có thể bước mãi như thế, mãi cho đến tận cùng của thời gian.
"Ơ? A Cửu? Sao hắn vẫn chưa đi?"
Bạch Cơ đột nhiên dừng bước, nhìn về một hướng.
Nguyên Diệu nhìn theo ánh mắt của Bạch Cơ, thấy một nam tử cao lớn.
Nam tử đó dường như là người từ phương xa đến, dáng vẻ không giống người Trường An. Hắn mặc áo bào gấm đen, tóc dài đen như mực xõa tự nhiên, chỉ buộc bằng một mảnh ngọc bạc. Gương mặt hắn rất tuấn tú, đôi mắt đen láy như vực thẳm sâu không thể nhìn thấu, toát ra sự lạnh lùng và tà khí cùng với vẻ thờ ơ vô cảm.
"Đó là ai?" Nguyên Diệu khẽ hỏi.
"Chúc Long."
Bạch Cơ đáp.
Nguyên Diệu ngạc nhiên, con thần thú đáng sợ trong truyền thuyết lại là một nam tử anh tuấn sao?
Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Hắn cũng đến đây xem bánh xe đèn sao?"
Bạch Cơ lắc đầu, nói: "Không, A Cửu ghét những nơi đông đúc, không thể nào đến xem hội đèn. Hơn nữa, hôm qua hắn nói có việc gấp phải đi Nam Hải, sẽ rời Trường An ngay lập tức."
"Vậy hắn đang làm gì ở đây?"
"Đi chào hỏi một chút, hỏi xem sao."
Bạch Cơ nắm tay Nguyên Diệu, xuyên qua biển người, tiến về phía Chúc Long.
Chúc Long đứng yên lặng, dường như đang cảm nhận một loại khí tức nào đó trong đám đông. Hắn bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang đi về phía mình.
Bạch Cơ vẫy tay chào Chúc Long.
"A Cửu!"
Chúc Long dường như không ngờ lại gặp Bạch Cơ ở đây, hơi ngạc nhiên.
"Long Tự Nhân?"
Bạch Cơ cười nói: "A Cửu, mới chia tay hôm qua, lại gặp nhau rồi."
Chúc Long nhìn lướt qua Nguyên Diệu đang nắm tay với Bạch Cơ, ánh mắt dừng lại trên người hắn.
Nguyên Diệu bị Chúc Long nhìn chằm chằm, cảm thấy run sợ trong lòng.
Bạch Cơ chỉ vào Nguyên Diệu, cười nói: "Đây là Hiên Chi, nô lệ mà ta mua!"
Nguyên Diệu không nhịn được nói: "Tại hạ bị Đan Dương lừa ký hợp đồng bán thân, chứ không phải là nô lệ của ngươi!"
Chúc Long cười, nụ cười có chút tà khí: "Trên người tên nhân loại này có mùi của nước, giống như Băng Di."
Bạch Cơ ngẩn ra. Bạch Cơ nhìn chằm chằm vào Chúc Long, cười nói: "Băng Di đã hồn phi phách tán, tan thành tro bụi từ lâu rồi. Trên thế gian này không còn Băng Di nữa. Hiên Chi chỉ là một con người mà thôi, không có chút gì liên quan đến Băng Di cả."
Chúc Long cười tà mị, không nói thêm gì.
Bạch Cơ nói: "A Cửu, ngươi trước giờ không thích huyên náo, sao hôm nay lại đến hội đèn lồng?"
Chúc Long nhìn Bạch Cơ, thần sắc nghiêm trọng.
"Long Tự Nhân, ngươi phải giúp ta một việc, nếu không thành Trường An sẽ bị lũ lụt nhấn chìm, không còn tồn tại nữa."
Nguyên Diệu kinh ngạc.
Bạch Cơ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Chúc Long đỡ trán, nói: "Đêm qua, ta đến Phiêu Miểu Các tìm ngươi. Tỳ nữ của ta không thể vào thành, nên đã chờ ở đây, nhưng nàng đánh mất một món đồ. Nàng rất yêu thích món đồ đó, nhất định phải tìm lại được mới chịu rời đi. Nàng có hơi đặc biệt, ta vừa mang nàng từ Dương Sơn về, nàng vẫn chưa biết cách kiểm soát sức mạnh của mình. Tính tình nàng nóng nảy, một khi tức giận thì sẽ mất kiểm soát và phát cuồng."
Bạch Cơ ngẩn ra, nói: "A Cửu, ngươi chắc chắn đây là tỳ nữ của ngươi, chứ không phải là chủ nhân của ngươi chứ?"
Chúc Long đáp: "Phần lớn thời gian, Hồng Liên vẫn dịu dàng dễ mến, nhưng khi tức giận mất kiểm soát, nàng trở nên rất đáng sợ, đến ta cũng không làm gì được. Một khi nàng mất kiểm soát, nhất định sẽ gây ra tai họa khôn lường."
Bạch Cơ nhìn quanh, hỏi: "Nàng đang ở đâu?"
Chúc Long do dự một lúc rồi nói: "Chúng ta đã tìm cả ngày mà vẫn không thấy món đồ của nàng. Đến chiều tối, ta giục nàng rời đi, có thể giọng ta hơi nặng lời nên nàng giận dỗi và bỏ chạy. Ta cũng không biết nàng ở đâu, có lẽ nàng vẫn đang tiếp tục tìm món đồ đã mất."
Nguyên Diệu toát mồ hôi. Hồng Liên này quả thật là một tỳ nữ có cá tính mạnh mẽ, mà Chúc Long dường như không phải là kẻ tà ác lạnh lùng như vẻ bề ngoài, hắn cũng có một mặt dịu dàng.
Chúc Long tiếp tục: "Long Tự Nhân, không chỉ khi Hồng Liên mất kiểm soát mới gây họa, mà ngay khi khi nàng mở miệng nói, thành Trường An cũng sẽ chìm trong lũ lụt. Mặc dù ta đã dặn nàng không được nói chuyện khi đi trong nhân gian nhưng bây giờ nàng giận dỗi bỏ chạy, ta cũng không biết liệu nàng có nói hay không. Một khi nàng mở miệng nói hoặc mất kiểm soát vì tức giận, thì mọi chuyện sẽ muộn mất."
Bạch Cơ sửng sốt, nói: "Mở miệng? Lũ lụt? Chẳng lẽ Hồng Liên là...."
"Đúng vậy." Chúc Long gật đầu xác nhận.
Bạch Cơ lắc đầu thở dài: "A Cửu, ngươi đúng là gây khó dễ cho ta, lại mang thứ đó đến Trường An."
Chúc Long cười, nói: "Vì vậy đêm qua ta không để nàng vào thành, cũng không để nàng vào Phiêu Miểu Các."
Bạch Cơ hỏi: "Hồng Liên đã làm mất thứ gì?"
Chúc Long nói: "Một chiếc túi thơm."
"Bị mất ở đâu?"
"Ngay ngoài cổng Xuân Minh."
Nguyên Diệu ngạc nhiên, như nhớ ra điều gì đó, không nhịn được nói: "Có phải Hồng Liên cô nương làm mất một chiếc túi thơm màu đỏ có tua rua không? Bên trong có một viên hồng châu?"
Chúc Long nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Hồng Liên đeo một chiếc túi thơm tua rua đỏ, còn bên trong có gì thì ta không biết. Sao ngươi biết?"
Bạch Cơ hỏi: "Hiên Chi, chẳng lẽ túi thơm của Hồng Liên là ngươi nhặt được sao?"
Nguyên Diệu lắc đầu, nói: "Không phải tại hạ, là Đan Dương nhặt được!"
Nguyên Diệu liền kể lại chuyện xảy ra tối qua khi đi dạo hội đèn với Vi Ngạn.
"Đan Dương nói rằng tối nay hắn sẽ lại đến đây để tình cờ gặp Hồng Liên cô nương. Biết đâu bây giờ hắn đang ở trong đám đông này."
Chúc Long đỡ trán, nói: "Hy vọng hắn không gặp Hồng Liên, vì Hồng Liên nghĩ rằng túi thơm của nàng bị người khác đánh cắp, lòng đang đầy phẫn nộ. Nếu nàng gặp hắn, không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Nguyên Diệu kinh ngạc.
Bạch Cơ thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tuy tìm Hồng Liên không dễ, nhưng may mắn là tìm Vi công tử thì không khó."
Bạch Cơ lấy ra một đống người giấy từ trong tay áo, thổi một hơi vào chúng.
Những người giấy bay tản ra, lẩn vào đám đông.
“Vi công tử thường xuyên đến Phiêu Miểu Các, người giấy đã quen thuộc với hơi thở của hắn rồi, tìm hắn không khó.”
*
Bên ngoài cổng Xuân Minh, người qua lại tấp nập, không xa là rừng mai trắng, cũng có không ít người đến thưởng mai trong lúc tham dự hội đèn lồng. Vi Ngạn đi dạo trong rừng mai, trong lòng vẫn nhớ đến yêu nữ áo đỏ mà hắn gặp đêm qua. Nếu gặp lại nàng, nhất định sẽ mời nàng cùng dạo chơi đêm, nếu nàng vẫn không đồng ý, thì hắn sẽ phải thuyết phục nàng thêm lần nữa.
Mai trắng như tuyết, ánh trăng thanh khiết, xa xa là những chiếc đèn lồng lớn với ánh sáng lung linh rực rỡ, tựa như cảnh trong mơ.
Trong khoảnh khắc, Vi Ngạn nhìn thấy một nữ tử áo đỏ đứng dưới gốc cây mai trắng. Nàng có đôi mày thanh tú như cánh chim, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy như vực sâu, và đôi môi đỏ rực như máu.
Hồng Liên trông vô cùng buồn bã, xen lẫn với chút giận dữ. Nàng cũng nhìn thấy Vi Ngạn và nhận ra hắn. Khi nàng nhìn rõ chiếc túi thơm màu đỏ có tua rua trong tay Vi Ngạn, gương mặt nàng càng thêm phần giận dữ.
Vi Ngạn không nhận ra điều đó, hắn rất vui mừng khi lại gặp nữ tử áo đỏ và vội vàng tiến tới.
“Cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi, có vẻ như chúng ta thật có duyên.”
Hồng Liên không nói gì, chỉ chỉ vào chiếc túi thơm màu đỏ trong tay Vi Ngạn.
Vi Ngạn nói: “Đêm nay chúng ta gặp lại, cũng là duyên phận, không biết có thể mời cô nương cùng dạo chơi đêm không?”
Hồng Liên lắc đầu, vẫn tiếp tục chỉ vào chiếc túi thơm trong tay Vi Ngạn.
Vi Ngạn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu có thể cùng cô nương dạo chơi đêm, ta sẽ trả lại chiếc túi thơm cho nàng.”
Hồng Liên lắc đầu.
Vi Ngạn tiếc nuối nói: “Vậy thì ta đành giữ lại chiếc túi thơm này để nhớ về cuộc gặp gỡ với cô nương.”
Hồng Liên càng thêm giận dữ.
Vi Ngạn không nhịn được oán trách: “Ta anh tuấn phong lưu, chỉ muốn cùng cô nương kết bạn dạo chơi đêm thôi, tại sao...”
Hồng Liên tỏ vẻ giận dữ, nàng hé miệng, trong không khí vang lên một tiếng rung động chói tai.
Ngay lúc đó, một bóng đen từ xa bay tới, lướt đến bên cạnh Hồng Liên và bịt miệng nàng lại.
Chính là Chúc Long.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu cũng chạy đến, một người giấy dẫn đường nằm gục dưới đất.
Nhưng đã quá muộn.
Ngay khi Hồng Liên hé miệng, đôi mắt nàng biến thành màu đỏ như máu, thậm chí cả mái tóc của nàng cũng hóa thành màu đỏ rực.
Nàng dần biến thành một con mãng xà khổng lồ mọc đôi cánh, vọt thẳng lên trời, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ kỳ dị.
Chúc Long cũng ngay lập tức hiện nguyên hình, biến thành một con rồng đỏ khổng lồ, đuổi theo mãng xà.
Đôi mắt Chúc Long rực sáng như điện, thân dài hàng nghìn dặm, toàn thân bao phủ bởi Cửu Âm Long Hỏa, trên đầu có ngọn lửa tinh sáng rực đêm tối.
Mãng xà điên cuồng trong đêm, Chúc Long quấn lấy nó, cố gắng làm nó bình tĩnh lại. Hai con quái vật khổng lồ quấn lấy nhau trên bầu trời, gió nổi mây giăng, tiếng sấm rền vang.
Những người đi dạo quanh cổng Xuân Minh đều sững sờ, không còn tâm trạng để ngắm đèn lồng nữa. Họ kinh ngạc nhìn lên hai con quái vật khổng lồ trên bầu trời đêm, có kẻ sợ hãi bỏ chạy tán loạn, có kẻ đứng ngây ra không biết phải làm gì.
Không khí bất chợt trở nên ẩm ướt, như thể sắp có một cơn mưa xuân. Trên mặt mỗi người bắt đầu đọng lại những giọt nước.
Vi Ngạn cũng đứng chết lặng vì sợ.
Nguyên Diệu vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Bạch Cơ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao xung quanh lại ẩm ướt như thế này?"
Bạch Cơ đáp: "Hồng Liên là Hóa Xà*. Hóa Xà là một loài hung thú có thể gây ra lũ lụt."
*Hóa Xà: Là một con quái vật trong truyền thuyết Trung Quốc. Khi Hóa Xà cất tiếng, sẽ gây ra trận lũ lụt khổng lồ. Sách "Sơn Hải Kinh" ghi chép: "Thủy thú. Mặt người, thân loài sói, có cánh, bò như rắn, tiếng kêu như mệnh lệnh. Gây ra đại hồng thủy."
Nguyên Diệu hoảng hốt.
Trên bầu trời đêm, Hóa Xà và Chúc Long vẫn đang quấn lấy nhau.
Chúc Long tuy lớn mạnh hơn Hóa Xà, nhưng vì sợ làm tổn thương nàng, chỉ cố gắng quấn lấy nàng mà không có cách nào ngăn chặn nàng lại.
Chúc Long và Hóa Xà tiếp tục quấn lấy nhau trên bầu trời, không khí ngày càng ẩm ướt, nhiều chiếc đèn lồng sắp tắt ngúm.
Nguyên Diệu lau những giọt nước trên mặt. “Bạch Cơ, ngươi mau nghĩ cách đi…”
Bạch Cơ liếc nhìn chiếc đèn lồng khổng lồ bên ngoài cổng Xuân Minh, sau đó vươn tay về phía Vi Ngạn, người đang đứng bất động như cây gỗ.
“Vi công tử, đưa túi thơm cho ta.”
Vi Ngạn bừng tỉnh như trong mơ, vội vàng đưa chiếc túi thơm cho Bạch Cơ.
“Cái tên A Cửu này, thật biết gây chuyện... thành Trường An là của ta, không thể để bọn họ phá hủy được…”
Bạch Cơ vừa phàn nàn, vừa hóa thành một con rồng trắng khổng lồ.
Rồng trắng gầm lên một tiếng, bay vút lên trời, lao thẳng về phía Chúc Long và Hóa Xà.
Dưới ánh trăng sáng, cổng thành nguy nga, ba con rồng, Chúc Long, Hóa Xà và rồng trắng xoay tròn trên bầu trời đêm.
Hóa Xà dang rộng đôi cánh, thân hình uốn lượn như dòng sông, điên cuồng lượn lờ trong mây như mất trí. Đôi mắt Chúc Long rực sáng như điện, ngọn lửa trên đầu bừng sáng, thân hình to lớn như dãy núi của hắn quấn chặt lấy Hóa Xà, cố gắng khống chế nàng.
Rồng trắng có đôi mắt như mặt trời và mặt trăng, sừng tựa san hô, năm móng vuốt sắc bén như lưỡi liềm. Ánh trăng chiếu lên thân thể trắng tinh khiết của nó, phản chiếu ánh sáng rực rỡ tựa băng tuyết.
Rồng trắng gầm lên một tiếng, hơi nước trong không khí nhanh chóng ngưng tụ thành băng giá có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chúc Long và Hóa Xà dần bị băng bao vây.
Chúc Long sững lại, phép thuật phong băng của rồng trắng khiến nó nhớ đến một bạn cũ và những kỷ niệm xưa cũ, đó là Băng Di, con rồng băng cổ đại sinh ra trên đỉnh núi băng Côn Luân.
Đây chính là phép thuật của Băng Di.
Khi trời đất hỗn loạn, sức mạnh phân tán, hắn, Băng Di, và Tự Nhân từng cùng nhau truy tìm sức mạnh hùng mạnh giữa thế giới hoang sơ. Băng Di là người mạnh nhất trong ba người, luôn bảo vệ hắn và Tự Nhân, cho đến khi bị sức mạnh tà ác xâm chiếm và chết ở Long Uyên.
Tự Nhân đã giết Băng Di.
Hắn mãi không quên được cảnh tượng Tự Nhân giết chết Băng Di, nhanh gọn và không hề do dự. Khuôn mặt vô cảm và ánh mắt lạnh lùng của nàng như thể một con rối không có trái tim.
Nhưng Băng Di trước khi chết vẫn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và đầy tiếc nuối.
Dù rằng nàng giết Băng Di, họ mới có thể sống sót và nhận được sức mạnh của Bàn Cổ. Nhưng hắn không thể chấp nhận, không thể tha thứ.
Hắn và nàng trở mặt, từ đó xa cách, kẻ ở núi, người ở biển, không còn qua lại với nhau.
Hắn ẩn mình nơi núi non, nàng thống trị biển cả, từ đó trở thành người xa lạ, không hề gặp lại.
Phải sau một thời gian rất lâu, hắn mới nhận ra, điều hắn không thể tha thứ không phải là việc nàng giết Băng Di. Trong hoàn cảnh ấy, nếu Băng Di biến thành ma thần, không chỉ họ sẽ chết, mà cả chúng sinh cũng sẽ chịu cảnh diệt vong. Điều hắn không thể tha thứ là sau khi Băng Di chết, nàng không hề buồn bã, không có chút áy náy, không rơi một giọt nước mắt. Nàng là một người vô tâm.
Là người ngoài cuộc, hắn thấy rõ tình cảm mãnh liệt mà Băng Di dành cho nàng, nhưng nàng không hiểu, vì nàng không có trái tim, chỉ một mực theo đuổi sức mạnh.
Hắn không thể tha thứ cho nàng vì sự vô tình và vô tâm đó. Băng Di đã trao trái tim cho một người không có trái tim, như ném xuống biển sâu không bao giờ tìm lại được.
Trời và biển ngăn cách, nhiều năm đã trôi qua, do duyên phận của Long Ẩn, hắn và nàng tình cờ gặp lại, giải thoát khỏi oán hận trong lòng. Như những người bạn cũ, chuyện cũ tan biến như khói mây, không còn yêu hận.
Nàng vẫn là một người không có trái tim.
Sau đại chiến trời đất, nàng đến nhân gian thu thập nhân quả.
Thỉnh thoảng khi hắn đi qua nhân gian, ghé qua Phiêu Miểu Các thăm nàng, trò chuyện vài câu. Có lẽ việc thu thập "nhân quả" trong Nhân Gian Đạo, hấp thu thất tình lục dục của con người, đã khiến nàng dần dần có được nụ cười, biểu cảm, và còn học được tính lười biếng của loài người, thậm chí trở nên tham lam.
Nhưng nàng vẫn không có trái tim.
Lần này gặp lại nàng, hắn luôn cảm thấy nàng có điều gì đó khác lạ. Hắn không thể nói rõ đó là gì, chỉ cảm thấy nàng không còn giống như trước đây nữa.
Cho đến hôm nay, hắn nhìn thấy nàng dắt một người phàm đi đến trước mặt hắn.
Lúc nàng nhìn người phàm đó, trong mắt lấp lánh ánh sao, dịu dàng như nước, giống hệt ánh mắt mà Băng Di từng nhìn nàng.
Nàng cuối cùng đã có một trái tim.
Trên người người phàm này có mùi vị của nước. Rất giống Băng Di, nhưng tuyệt đối không thể là Băng Di.
Linh hồn con người mà có mùi vị của nước là điều không bình thường.
Người phàm này có gì đó không đúng.
Chúc Long chìm trong suy tư, không kịp chạy trốn, bị băng phong lại, trong khi Hóa Xà phá băng mà bay lên.
Dường như rồng trắng đã đoán trước điều này, nó bay về phía hỏa luân ngoài cổng Xuân Minh, phun ra lửa màu vàng đỏ.
Bánh xe lửa hóa thành một vòng tròn lửa khổng lồ, bay vút lên không.
Ngọn lửa rực rỡ, ánh vàng sáng chói cả bầu trời. rồng trắng ném chiếc túi thơm màu đỏ vào vòng lửa khổng lồ.
Hóa Xà vốn đang điên cuồng, vừa nhìn thấy chiếc túi thơm bèn theo bản năng lao về phía vòng lửa khổng lồ. Hóa Xà đuổi theo chiếc túi thơm, há miệng cắn lấy nó, nhưng đồng thời cũng bị chiếc vòng lửa khổng lồ bao vây.
Ngọn lửa biến thành một tấm lưới vàng khổng lồ, giam giữ Hóa Xà trong đó.
Hóa Xà điên cuồng vặn vẹo thân hình khổng lồ, vùng vẫy dữ dội.
Chiếc túi thơm cũng trong ngọn lửa dần biến thành một chiếc lá, rồi cháy thành tro bụi.
Rồng trắng bay về phía Hóa Xà. Rồng trắng hóa thành một nữ tử mặc nam trang màu trắng. Nàng di chuyển trong lửa một cách tự nhiên, đưa tay trái chạm vào đầu Hóa Xà, miệng lẩm nhẩm câu chú.
Hóa Xà dần bình tĩnh lại, cơn giận dữ nguôi dần. Hóa Xà hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp trong y phục đỏ, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo, đôi mắt đen cũng trở lại như bình thường.
Hồng Liên nhìn quanh, tìm chiếc túi thơm.
Bạch Cơ đưa tay phải ra, trao cho nàng chiếc túi thơm đỏ thực sự. Trước đó, chiếc túi thơm mà nàng ném ra để dụ Hóa Xà chỉ là một chiếc lá giả hóa thành.
Hồng Liên mừng rỡ, ánh mắt lấp lánh, định mở miệng nói lời cảm tạ. "Suỵt! Đừng nói gì cả." Bạch Cơ giơ ngón trỏ lên, đặt nhẹ lên môi Hồng Liên và mỉm cười: "Ngươi mà mở miệng, thế giới của ta sẽ sụp đổ mất."
Bạch Cơ thu lại lưới lửa khổng lồ, nắm lấy tay Hồng Liên và bước xuống mặt đất.
Vòng lửa khổng lồ vẫn lơ lửng trên bầu trời đêm, lửa cháy sáng rực, phản chiếu ánh sáng rực rỡ với băng tuyết, tạo ra những tia sáng nhiều màu sắc, tựa cầu vồng.
Người dân nhìn lên trời đầy kinh ngạc, chỉ thấy một vòng tròn khổng lồ đang cháy rực trên bầu trời, quanh vòng lửa là những tia sáng sặc sỡ như cầu vồng, mờ ảo như khói, như mây, tựa như một giấc mơ, như cực quang* trong những truyền thuyết hoặc trong mộng.
*Cực Quang: Có một giả thuyết cho rằng, thứ được mô tả trong "Sơn Hải Kinh" về Chúc Long thực ra là cực quang.
Vòng lửa cháy đến khi không còn gì nữa thì cực quang cũng biến mất.
Tết Nguyên Tiêu năm đó, người dân ngoài cổng Xuân Minh không chỉ nhìn thấy đèn lồng, mà còn thấy ba con thần long, còn thấy bầu trời đêm nơi băng và lửa đan xen, thêm cả cực quang bảy màu chiếu sáng đêm đen. Người dân thành Trường An tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn bàn tán suốt nhiều năm sau và ghi lại trong những quyển sách kể chuyện kỳ bí.
Ngoài cổng Xuân Minh, trong rừng hoa mai trắng.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hiên Chi đứng dưới một cây mai, xung quanh cánh hoa tung bay. Chúc Long và Hồng Liên đứng cạnh nhau. Hồng Liên đã trở lại trạng thái bình thường, nàng dịu dàng, trầm tĩnh và vô cùng xinh đẹp.
Vi Ngạn nhìn Hồng Liên, dường như vẫn còn hờn giận vì nàng đã từ chối đi dạo đêm cùng hắn.
Nguyên Diệu nhìn Vi Ngạn với ánh mắt trách móc. Nếu không phải vì sự bốc đồng của hắn thì chuyện vừa rồi đã không xảy ra.
Bạch Cơ nhìn cánh hoa bay bên cạnh mình, cười nói: "May mà Hồng Liên cô nương không mở miệng, nếu không ta cũng không biết phải làm gì rồi."
Chúc Long nhìn vào túi thơm trong tay Hồng Liên, lòng đầy thắc mắc. Trong túi thơm chứa thứ gì thế? Tại sao nàng nhất quyết phải tìm lại nó đến nỗi không thể kiểm soát bản thân, suýt nữa phát cuồng nhập ma?
Hồng Liên dường như nhận ra sự nghi ngờ của Chúc Long, nàng mỉm cười mở túi thơm ra.
Một viên châu đỏ lăn ra từ túi thơm.
Viên châu đỏ này trông giống như pha lê, lại như ngọc trai, tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng đẹp mắt.
"À, đây là viên Sấn Mộng Châu ta đã tặng nàng." Nhìn vào viên châu trong tay Hồng Liên, Chúc Long nói.
Hồng Liên gật đầu, nàng cẩn thận cất viên Sấn Mộng Châu vào túi thơm, rồi nắm chặt trong tay.
Chúc Long vẫn chưa hiểu, trách móc: "Dù Sấn Mộng Châu màu đỏ rất hiếm nhưng cũng không khó tìm. Mất rồi thì thôi, lần sau ta tặng ngươi viên khác. Chỉ vì một thứ như vậy mà ngươi giận dỗi bỏ đi, suýt nữa thì mất bình tĩnh, suýt nữa còn nhấn chìm cả thành Trường An..."
Hồng Liên chỉ mỉm cười, không nói gì.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đồng thanh nói: "A Cửu, vì là ngươi tặng nên nàng mới thấy quý giá."
"Chúc Long đại nhân, Hồng Liên cô nương không phải tiếc viên Sấn Mộng Châu, mà là không muốn đánh mất tấm lòng của ngài."
Chúc Long sững sờ.
Hồng Liên quay mặt đi, dường như có chút ngượng ngùng.
Vi Ngạn không nhịn được nói: "Hồng Liên, nếu ngươi đồng ý cùng ta đi dạo hội đèn lồng, ta chắc chắn sẽ tặng ngươi mười viên ngọc đông, đảm bảo mỗi viên đều lớn hơn, tròn hơn và đẹp hơn viên Sấn Mộng Châu này."
Nghe vậy, Hồng Liên lại nổi giận, nàng tức tối nhìn Vi Ngạn. Hôm qua hắn đã lấy túi thơm của nàng, hôm nay lại ăn nói lung tung, nàng còn chưa tính sổ với hắn, mà hắn dám mở miệng nữa sao?
Nguyên Diệu nhăn mặt nói: "Đan Dương, ngươi bớt nói vài câu đi, được không?"
Vi Ngạn nói: "Ta phải tìm được một mỹ nhân tuyệt sắc để cùng ta đi hội đèn lồng chứ?"
"Hội đèn lồng Nguyên Tiêu, mỹ nhân nhiều như mây, ngươi tìm người khác đi."
"Không ai đẹp như nàng..."
Nguyên Diệu và Vi Ngạn nói chuyện bên đó. Còn bên này, Chúc Long chào từ biệt Bạch Cơ.
"Tự Nhân, ta có việc gấp, cáo từ trước."
"Đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại."
"Tự Nhân..." Chúc Long ngập ngừng.
Bạch Cơ mỉm cười, nói: "Đừng nhắc đến chuyện của Băng Di. Không nhắc hắn, không nhắc đến Long Uyên, đó là sự đồng thuận của chúng ta khi hòa giải."
Chúc Long nói: "Ta không muốn nói về hắn. Ta muốn nói về ngươi."
"Ta?" Bạch Cơ thắc mắc.
"Tự Nhân, ngươi đã có một trái tim rồi." Bạch Cơ cười.
"Làm sao mà thấy được?" Chúc Long nhìn về phía tiểu thư sinh đang nói chuyện với Vi Ngạn.
"Hắn chính là trái tim của ngươi."
Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi? Hắn không phải là trái tim của ta. Hắn chỉ là một con người, duy nhất trong trời đất, nhưng cũng lại là con người đặc biệt nhất."
Chúc Long nhìn Nguyên Diệu, cố gắng dùng linh lực để cảm nhận hắn. Hắn có thể cảm nhận được trong linh hồn của Nguyên Diệu có mùi vị của nước. Dưới mặt nước, từng gợn sóng lăn tăn, nổi lên một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, không rõ là thần lực hay ma lực, nhưng có điều gì đó không đúng.
Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, ánh mắt đầy ý cười.
Chúc Long không biết Bạch Cơ có nhận ra sự khác thường của con người này không. Có lẽ nàng đã biết từ lâu, hoặc có lẽ chẳng biết gì cả. Nếu nàng đã nhận ra, thì giữ hắn bên cạnh là để làm gì? Nếu không biết gì, việc giữ một sức mạnh đáng sợ như vậy bên mình, một khi bùng phát, chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao? Chúc Long định mở miệng, nhưng không biết nói gì.
"A Cửu, ngươi không cần lo lắng, ta biết mình đang làm gì. Luôn luôn biết."
Bên tai Chúc Long vang lên giọng nói thanh thản của Bạch Cơ. Chúc Long thở phào, cười tà mị.
"Tự Nhân, dù ngươi làm gì, ta cũng sẽ giúp ngươi. Dù sao, Băng Di không còn nữa, trong trời đất này, ta chỉ còn lại ngươi là bạn cũ."
Bạch Cơ cười.
Chúc Long và Hồng Liên tạm biệt rời đi.
Bạch Cơ ngẩng đầu, nhìn những đóa hoa mai đang nở rộ trong gió đêm.
"Thế sự như hoa nở, đều có nguyên do của nó, vạn vật đều nằm trong vòng luân hồi, trừ ta."
Nguyên Diệu thấy Chúc Long và Hồng Liên đã đi xa, mới tiến lại gần. Hắn vừa vặn nghe thấy Bạch Cơ nói câu này, nhưng không hiểu, hỏi: "Bạch Cơ đang nói gì vậy?"
Bạch Cơ bừng tỉnh, cười nói: "Ta đang nói, Hiên Chi ngốc nghếch, chẳng thông minh chút nào."
Nguyên Diệu tức giận nói: "Tiểu sinh đâu có ngốc?!"
Bạch Cơ cười nói: "Thôi nào, chúng ta cũng đã xem xong vòng lửa, ta cũng mệt rồi. Chúng ta về thành thôi."
"Được."
Bạch Cơ và Nguyên Diệu chuẩn bị quay về, nhưng Vi Ngạn vẫn chưa chơi đủ, hắn từ biệt Bạch Cơ và Nguyên Diệu, tiếp tục đi dạo hội đèn lồng một mình.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu nắm tay nhau, bước qua đám đông, cùng đi trong thành đầy ánh đèn.
Nguyên Diệu cười nói: "Vừa rồi bên ngoài thành náo động lớn như vậy, suýt nữa Trường An bị Hóa Xà nhấn chìm, nhưng bên trong thành lại vẫn yên bình, ca múa tưng bừng, chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào."
Bạch Cơ cười nói: "Chỉ nhìn thấy mảnh đất nhỏ trước mắt mà không biết nguy hiểm và tai họa chỉ cách một đường chỉ mỏng, cũng là một loại hạnh phúc ngây thơ."
"Bạch Cơ, tiểu sinh cảm thấy rất hạnh phúc."
"Gì?"
"Nắm tay ngươi đi giữa dòng người, tiểu sinh cảm thấy rất hạnh phúc. Dù nguy hiểm và tai họa chỉ cách một đường chỉ mỏng, dù sinh tử ly biệt có thể xảy ra ngay khoảnh khắc kế tiếp, mặc kệ thánh nhân răn dạy, tiểu sinh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc..."
Bạch Cơ lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Hiên Chi điên rồi sao? Ngay cả lời dạy của thánh nhân ngươi cũng không quan tâm?"
"À, tiểu sinh lỡ lời rồi, lời dạy của thánh nhân vẫn là điều không thể quên được..."
Bạch Cơ cười nói: "Đôi khi ta thực sự ghen tị với Hiên Chi. Hiên Chi luôn có thể cảm nhận được niềm vui, cảm nhận được hạnh phúc. Còn ta không có trái tim, ta không biết thế nào là niềm vui, cũng không biết thế nào là hạnh phúc."
Nguyên Diệu buột miệng nói: "Tiểu sinh có thể trao trái tim cho ngươi."
Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, trao trái tim cho người khác là một việc rất nguy hiểm. Rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn."
"Không sao, trao trái tim cho ngươi, tiểu sinh nguyện ý. Dù không thể cứu vãn, cũng nguyện ý."
Bạch Cơ cười nói: "Tiếc là không thể mang trái tim của Hiên Chi đi gặp Phật Tổ để hoàn thành công đức, nếu không ta đã có thể trở về biển rồi. Ý của Phật Tổ là ta phải có trái tim của riêng mình, ta vẫn phải tiếp tục thu thập "nhân quả", để tu thành trái tim của chính mình."
"Bạch Cơ, trong mắt tiểu sinh, ngươi luôn có trái tim. Ngươi có một trái tim thiện lương, một trái tim từ bi, một trái tim chính nghĩa và một trái tim dũng cảm."
Bạch Cơ ngạc nhiên hỏi: "Hiên Chi chắc chắn là đang nói về ta chứ?"
Nguyên Diệu quả quyết nói: "Là ngươi."
Bạch Cơ cười.
"Có lẽ Hiên Chi chính là trái tim của ta."
Ánh đèn lồng sáng rực, tiếng người huyên náo, Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa ngắm đèn, vừa nói cười, dần dần hòa vào thế giới phồn hoa của con người.
Trên đại lộ Chu Tước, giữa đám đông, không ít kẻ phi nhân cũng trà trộn vào đám đông để vui chơi.
Ở nơi vắng vẻ hơn, quỷ quái tụ tập, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hàng ngàn yêu quái và ma quỷ đứng từ xa vây quanh để xem huyên náo.
Giữa đám yêu quái, Ly Nô chống nạnh cãi nhau với một đám quỷ đèn lồng. Hồ Thập Tam Lang đứng bên cạnh Ly Nô, mặt mày ủ rũ. Trong tay hắn, chiếc đèn Bách quỷ đã chỉ còn lại chút tàn tích của tre và giấy.
Ly Nô cầm chiếc đèn hoa sen đuôi phượng, lớn tiếng mắng: "Các ngươi, đám quỷ đèn lồng quỷ, dựa vào đâu mà dám ăn đèn Bách Quỷ của hồ ly thối này hả?"
Đêm nay là hội đèn lồng Nguyên Tiêu, toàn tộc quỷ đèn lồng xuất động để săn đèn lồng, nhằm tăng cường yêu lực. Vì có vô số đèn lửa, những ngày này là thiên hạ của tộc quỷ đèn lồng. Chúng vô địch, ngay cả những yêu quái lớn cũng phải tránh xa, không dám chọc vào chúng trong thời gian này.
Khi Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang đang đấu đèn, họ gặp đám quỷ đèn lồng này săn đèn, chúng đã ăn mất đèn Bách Quỷ của Hồ Thập Tam Lang.
Hồ Thập Tam Lang vốn là kẻ hiền lành, không muốn gây chuyện, chỉ thầm oán trách trong lòng. Nhưng Ly Nô thì không chịu đựng nổi, nó nắm lấy quỷ đèn lồng, đòi chúng phải bồi thường chiếc đèn.
Đám quỷ đèn lồng dựa vào thế đông, chẳng thèm coi trọng con mèo đen nhỏ và hồ ly nhỏ ra gì.
"Con mèo đen xui xẻo từ đâu đến, dám làm phiền bọn gia săn đèn, mau cút đi, nếu không ngay cả đèn của ngươi cũng bị ăn mất đấy!"
"Con mèo này xấu quá, trông như cục than đen ấy, ha ha ha ha..."
"Không biết trời cao đất rộng, dám chọc vào chúng ta, đêm nay Trường An thành là thiên hạ của chúng ta, ha ha ha ha..."
Hồ Thập Tam Lang khuyên Ly Nô: "Thôi đi, mèo đen, đừng gây xung đột với quỷ đèn lồng. Tối nay ngươi đã thắng đấu đèn, mỗ sẽ mua cá khô cho ngươi."
Ly Nô không chịu: "Hồ ly, đèn Bách Quỷ của ngươi chắc chắn đã tốn rất nhiều công sức để làm, nhìn ngươi hôm nay hốc hác như vậy, chắc hẳn mấy ngày nay ngươi không ngủ được để làm đèn, phải không? Đừng có sợ, một đám đèn lồng đã thành tinh, thì có gì đáng sợ chứ? Chúng ăn đèn của ngươi, phải bắt chúng bồi thường!"
Hồ Thập Tam Lang nhỏ giọng: "Thôi được rồi, đi nào, mỗ mua cá khô cho ngươi."
Đám đèn lồng quỷ cười rộ lên.
"Con mèo đen này xấu mà còn lớn tiếng quá!"
"Bồi thường đèn à? Đèn ăn rồi, chẳng lẽ lại nhổ ra bồi thường sao? Chắc giờ chỉ còn là một đống nhớt dính thôi."
"Thôi, ăn luôn đèn của nó đi, ha ha ha..."
Một con đèn lồng quỷ há to miệng, lưỡi cuốn lấy, nuốt luôn chiếc đèn hoa sen đuôi phượng mà Ly Nô đang cầm.
Ly Nô nhìn chiếc cán tre trơ trụi trong tay, tức đến run cả người. Chiếc đèn hoa sen đuôi phượng này là do nó cẩn thận làm suốt mấy ngày liền, đổ bao tâm huyết và công sức, thế mà bỗng chốc bị mất đi như vậy.
Đám đèn lồng quỷ này quá đáng thật rồi!
Ly Nô tức giận nhảy dựng lên, nó quên hết quy tắc không chọc vào quỷ đèn lồng trước và sau Nguyên Tiêu, lập tức hóa thành một con mèo yêu chín đuôi khổng lồ, chuẩn bị phun lửa thiêu cháy đám đèn lồng quỷ.
Nhưng một con hồ yêu chín đuôi đã phun ra yêu hỏa về phía đám đèn lồng quỷ kiêu ngạo kia nhanh hơn cả mèo yêu chín đuôi.
Hồ Thập Tam Lang đã hóa thành yêu hình ngay khoảnh khắc đèn lồng quỷ ăn mất chiếc đèn hoa sen đuôi phượng.
Hồ yêu chín đuôi mắt đỏ rực, lạnh lùng nói: "Các ngươi ăn đèn Bách Quỷ, mỗ có thể bỏ qua. Nhưng đụng vào đèn của mèo đen thì không được, đó là tâm huyết của nó, mỗ phải bắt các ngươi trả giá!"
Đám đèn lồng quỷ bị hồ hỏa thiêu đốt, hoảng loạn chạy tán loạn.
Quanh đó, đám yêu quái tụ tập xem huyên náo cũng bị khí thế của hồ yêu chín đuôi dọa sợ, không dám thở mạnh.
Mèo yêu chín đuôi ngạc nhiên, nói: "Hồ ly à, không hiểu sao ta cảm thấy thật cảm động...”
Hồ yêu chín đuôi quay đầu lại, nói: "Mèo đen, đừng hiểu lầm, mỗ chỉ tiếc cái đèn ngươi làm thôi, mỗ chỉ đang trả thù cho cái đèn..."
Sau khi hồ hỏa thiêu xong, đám đèn lồng quỷ tan tác, toàn bộ vỡ vụn. Nhưng vì đêm nay toàn tộc quỷ đèn lồng xuất động, rất nhanh lại có một đám tiếp viện kéo đến.
Ly Nô mắt tinh, thấy từ khắp bốn phía trên con đường lớn, vô số quỷ đèn lồng ùn ùn kéo đến.
"Hồ ly, cẩn thận..."
Ly Nô phun ra một luồng yêu hỏa màu xanh biếc, lớn tiếng nói.
"Mèo đen! Làm sao bây giờ? Nhiều quỷ đèn lồng quá, không thể thiêu hết được đâu..."
"Thì sao nữa? Chạy thôi..."
"Chạy qua bên này, ít đèn lồng hơn!"
Một con mèo đen, một con hồ ly đỏ, vừa phun yêu hỏa vừa húc ngã đám đèn lồng quỷ, nhanh chóng chạy trốn. Đám đèn lồng quỷ không chịu thua, rượt đuổi gắt gao phía sau.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang đứng trên một cây cầu đá ngắm đèn lồng.
Đột nhiên, họ thấy một con mèo đen và một con hồ ly đỏ chạy nhanh qua từ đằng xa, phía sau là một đoàn đèn lồng rầm rộ, hùng hổ đuổi theo.
Nguyên Diệu há hốc miệng, nói: "Bạch Cơ, tiểu sinh hình như vừa nhìn thấy Ly Nô lão đệ và Thập Tam Lang... phía sau còn có cả một đám đèn lồng đuổi theo?!"
Bạch Cơ quay đầu lại nhìn đèn lồng, nói: "Mau quay đi, giả vờ như không thấy, bọn họ đã chọc phải quỷ đèn lồng, để họ tự giải quyết đi."
"... Được rồi."
Bạch Cơ và Nguyên Diệu tiếp tục ngắm đèn, vừa nhìn vừa cười nói.
Trong thành Trường An, mèo đen và hồ ly đỏ dẫn đầu một đoàn quỷ đèn lồng chạy khắp chín đường, mười hai ngã, thắp sáng đèn lửa cả muôn nhà, tạo nên một cảnh tượng kỳ thú cho hội đèn lồng Nguyên Tiêu.
Một cơn gió thổi qua, biển đèn lồng lay động, cả thành phố sáng như ban ngày. Mùa xuân lại đến.
(Phần ngoại truyện "Hóa Xà" kết thúc)
Lúc hoàng hôn, trăng đã lên đầu cành liễu.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô ăn xong bữa tối, sau khi rửa mặt chải tóc và ăn mặc chỉnh tề, họ chuẩn bị đi dạo hội đèn lồng.
Hồ Thập Tam Lang mang đến một chiếc đèn "Bách Quỷ". Sau khi chào hỏi xong, Hồ Thập Tam Lang bắt đầu khoe với Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô về chiếc đèn "Bách Quỷ" do chính tay mình làm.
Chiếc đèn "Bách Quỷ" được làm theo kiểu đèn kéo quân, hình dạng như một ngôi đình vuông vắn, được dán họa tiết mây vàng và tua rua đỏ rủ xuống. Mặt đèn được phủ bằng vải gai, bên trong được vẽ hình đủ loại quỷ quái. Không biết bằng cơ chế nào, một khi ngọn nến được thắp lên, có thể thấy những con quỷ trên mặt đèn hoặc đi, hoặc chạy, hoặc khóc, hoặc cười với nhiều tư thế khác nhau, sống động như thật. Bạch Cơ và Nguyên Diệu không ngớt lời khen ngợi.
Ly Nô thấy chiếc đèn "Bách Quỷ" thì ngay lập tức ủ rũ. Đèn "Phượng Vĩ Liên Hoa" của hắn tuy tinh xảo, đẹp đẽ, nhưng lại mang nét đẹp cứng nhắc, không thể sánh bằng sự kỳ diệu và sống động của đèn "Bách Quỷ".
Nguyên Diệu an ủi Ly Nô: "Ly Nô huynh đệ, đừng nản lòng, cứ đi thi đấu đèn. Củ cải và rau xanh, mỗi người một sở thích, biết đâu những người lại thích đèn hoa lệ nhiều hơn."
Ly Nô nghe vậy, lập tức phấn chấn trở lại.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang cùng nhau ra ngoài đi dạo hội đèn lồng. Hương xe bảo cái, đèn hoa rực rỡ, vô số ánh đèn sáng rực cả thành phố như ban ngày. Mọi người ăn mặc lộng lẫy, hân hoan vui vẻ, Trường An đêm Nguyên Tiêu biến thành một thành phố không ngủ.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu dự định đi ra ngoài cổng Xuân Minh để xem bánh xe đèn, còn Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang thì muốn thi đấu đèn nên ở đại lộ Chu Tước, bốn người chia thành hai ngả ở phường Hưng Đạo.
Vừa trò chuyện vừa ngắm đèn, Bạch Cơ và Nguyên Diệu chẳng mấy chốc đã đi tới cổng Xuân Minh.
Bên ngoài cổng Xuân Minh, một chiếc bánh xe đèn cao hai mươi trượng sừng sững, hơn năm vạn chiếc đèn treo lên trên, như một cây hoa lửa lớn hay một ngọn đuốc tỏa sáng giữa đêm.
Quanh bánh xe đèn, dòng người nườm nượp.
Giữa biển người, Bạch Cơ đưa tay nắm lấy tay Nguyên Diệu.
"Người đông quá, thế này chúng ta sẽ không lạc nhau đâu," Bạch Cơ cười nói.
Nguyên Diệu đỏ mặt, nghĩ rằng nam nữ không nên chạm tay, nắm tay nhau thế này dường như trái với giáo huấn của Thánh nhân. Nhưng kỳ lạ thay, hắn lại không muốn buông tay Bạch Cơ, lòng đầy mâu thuẫn.
Xe ngựa qua lại, đèn hoa sáng như ban ngày, Bạch Cơ và Nguyên Diệu nắm tay nhau đi giữa biển người, dường như có thể bước mãi như thế, mãi cho đến tận cùng của thời gian.
"Ơ? A Cửu? Sao hắn vẫn chưa đi?"
Bạch Cơ đột nhiên dừng bước, nhìn về một hướng.
Nguyên Diệu nhìn theo ánh mắt của Bạch Cơ, thấy một nam tử cao lớn.
Nam tử đó dường như là người từ phương xa đến, dáng vẻ không giống người Trường An. Hắn mặc áo bào gấm đen, tóc dài đen như mực xõa tự nhiên, chỉ buộc bằng một mảnh ngọc bạc. Gương mặt hắn rất tuấn tú, đôi mắt đen láy như vực thẳm sâu không thể nhìn thấu, toát ra sự lạnh lùng và tà khí cùng với vẻ thờ ơ vô cảm.
"Đó là ai?" Nguyên Diệu khẽ hỏi.
"Chúc Long."
Bạch Cơ đáp.
Nguyên Diệu ngạc nhiên, con thần thú đáng sợ trong truyền thuyết lại là một nam tử anh tuấn sao?
Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Hắn cũng đến đây xem bánh xe đèn sao?"
Bạch Cơ lắc đầu, nói: "Không, A Cửu ghét những nơi đông đúc, không thể nào đến xem hội đèn. Hơn nữa, hôm qua hắn nói có việc gấp phải đi Nam Hải, sẽ rời Trường An ngay lập tức."
"Vậy hắn đang làm gì ở đây?"
"Đi chào hỏi một chút, hỏi xem sao."
Bạch Cơ nắm tay Nguyên Diệu, xuyên qua biển người, tiến về phía Chúc Long.
Chúc Long đứng yên lặng, dường như đang cảm nhận một loại khí tức nào đó trong đám đông. Hắn bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang đi về phía mình.
Bạch Cơ vẫy tay chào Chúc Long.
"A Cửu!"
Chúc Long dường như không ngờ lại gặp Bạch Cơ ở đây, hơi ngạc nhiên.
"Long Tự Nhân?"
Bạch Cơ cười nói: "A Cửu, mới chia tay hôm qua, lại gặp nhau rồi."
Chúc Long nhìn lướt qua Nguyên Diệu đang nắm tay với Bạch Cơ, ánh mắt dừng lại trên người hắn.
Nguyên Diệu bị Chúc Long nhìn chằm chằm, cảm thấy run sợ trong lòng.
Bạch Cơ chỉ vào Nguyên Diệu, cười nói: "Đây là Hiên Chi, nô lệ mà ta mua!"
Nguyên Diệu không nhịn được nói: "Tại hạ bị Đan Dương lừa ký hợp đồng bán thân, chứ không phải là nô lệ của ngươi!"
Chúc Long cười, nụ cười có chút tà khí: "Trên người tên nhân loại này có mùi của nước, giống như Băng Di."
Bạch Cơ ngẩn ra. Bạch Cơ nhìn chằm chằm vào Chúc Long, cười nói: "Băng Di đã hồn phi phách tán, tan thành tro bụi từ lâu rồi. Trên thế gian này không còn Băng Di nữa. Hiên Chi chỉ là một con người mà thôi, không có chút gì liên quan đến Băng Di cả."
Chúc Long cười tà mị, không nói thêm gì.
Bạch Cơ nói: "A Cửu, ngươi trước giờ không thích huyên náo, sao hôm nay lại đến hội đèn lồng?"
Chúc Long nhìn Bạch Cơ, thần sắc nghiêm trọng.
"Long Tự Nhân, ngươi phải giúp ta một việc, nếu không thành Trường An sẽ bị lũ lụt nhấn chìm, không còn tồn tại nữa."
Nguyên Diệu kinh ngạc.
Bạch Cơ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Chúc Long đỡ trán, nói: "Đêm qua, ta đến Phiêu Miểu Các tìm ngươi. Tỳ nữ của ta không thể vào thành, nên đã chờ ở đây, nhưng nàng đánh mất một món đồ. Nàng rất yêu thích món đồ đó, nhất định phải tìm lại được mới chịu rời đi. Nàng có hơi đặc biệt, ta vừa mang nàng từ Dương Sơn về, nàng vẫn chưa biết cách kiểm soát sức mạnh của mình. Tính tình nàng nóng nảy, một khi tức giận thì sẽ mất kiểm soát và phát cuồng."
Bạch Cơ ngẩn ra, nói: "A Cửu, ngươi chắc chắn đây là tỳ nữ của ngươi, chứ không phải là chủ nhân của ngươi chứ?"
Chúc Long đáp: "Phần lớn thời gian, Hồng Liên vẫn dịu dàng dễ mến, nhưng khi tức giận mất kiểm soát, nàng trở nên rất đáng sợ, đến ta cũng không làm gì được. Một khi nàng mất kiểm soát, nhất định sẽ gây ra tai họa khôn lường."
Bạch Cơ nhìn quanh, hỏi: "Nàng đang ở đâu?"
Chúc Long do dự một lúc rồi nói: "Chúng ta đã tìm cả ngày mà vẫn không thấy món đồ của nàng. Đến chiều tối, ta giục nàng rời đi, có thể giọng ta hơi nặng lời nên nàng giận dỗi và bỏ chạy. Ta cũng không biết nàng ở đâu, có lẽ nàng vẫn đang tiếp tục tìm món đồ đã mất."
Nguyên Diệu toát mồ hôi. Hồng Liên này quả thật là một tỳ nữ có cá tính mạnh mẽ, mà Chúc Long dường như không phải là kẻ tà ác lạnh lùng như vẻ bề ngoài, hắn cũng có một mặt dịu dàng.
Chúc Long tiếp tục: "Long Tự Nhân, không chỉ khi Hồng Liên mất kiểm soát mới gây họa, mà ngay khi khi nàng mở miệng nói, thành Trường An cũng sẽ chìm trong lũ lụt. Mặc dù ta đã dặn nàng không được nói chuyện khi đi trong nhân gian nhưng bây giờ nàng giận dỗi bỏ chạy, ta cũng không biết liệu nàng có nói hay không. Một khi nàng mở miệng nói hoặc mất kiểm soát vì tức giận, thì mọi chuyện sẽ muộn mất."
Bạch Cơ sửng sốt, nói: "Mở miệng? Lũ lụt? Chẳng lẽ Hồng Liên là...."
"Đúng vậy." Chúc Long gật đầu xác nhận.
Bạch Cơ lắc đầu thở dài: "A Cửu, ngươi đúng là gây khó dễ cho ta, lại mang thứ đó đến Trường An."
Chúc Long cười, nói: "Vì vậy đêm qua ta không để nàng vào thành, cũng không để nàng vào Phiêu Miểu Các."
Bạch Cơ hỏi: "Hồng Liên đã làm mất thứ gì?"
Chúc Long nói: "Một chiếc túi thơm."
"Bị mất ở đâu?"
"Ngay ngoài cổng Xuân Minh."
Nguyên Diệu ngạc nhiên, như nhớ ra điều gì đó, không nhịn được nói: "Có phải Hồng Liên cô nương làm mất một chiếc túi thơm màu đỏ có tua rua không? Bên trong có một viên hồng châu?"
Chúc Long nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Hồng Liên đeo một chiếc túi thơm tua rua đỏ, còn bên trong có gì thì ta không biết. Sao ngươi biết?"
Bạch Cơ hỏi: "Hiên Chi, chẳng lẽ túi thơm của Hồng Liên là ngươi nhặt được sao?"
Nguyên Diệu lắc đầu, nói: "Không phải tại hạ, là Đan Dương nhặt được!"
Nguyên Diệu liền kể lại chuyện xảy ra tối qua khi đi dạo hội đèn với Vi Ngạn.
"Đan Dương nói rằng tối nay hắn sẽ lại đến đây để tình cờ gặp Hồng Liên cô nương. Biết đâu bây giờ hắn đang ở trong đám đông này."
Chúc Long đỡ trán, nói: "Hy vọng hắn không gặp Hồng Liên, vì Hồng Liên nghĩ rằng túi thơm của nàng bị người khác đánh cắp, lòng đang đầy phẫn nộ. Nếu nàng gặp hắn, không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Nguyên Diệu kinh ngạc.
Bạch Cơ thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tuy tìm Hồng Liên không dễ, nhưng may mắn là tìm Vi công tử thì không khó."
Bạch Cơ lấy ra một đống người giấy từ trong tay áo, thổi một hơi vào chúng.
Những người giấy bay tản ra, lẩn vào đám đông.
“Vi công tử thường xuyên đến Phiêu Miểu Các, người giấy đã quen thuộc với hơi thở của hắn rồi, tìm hắn không khó.”
*
Bên ngoài cổng Xuân Minh, người qua lại tấp nập, không xa là rừng mai trắng, cũng có không ít người đến thưởng mai trong lúc tham dự hội đèn lồng. Vi Ngạn đi dạo trong rừng mai, trong lòng vẫn nhớ đến yêu nữ áo đỏ mà hắn gặp đêm qua. Nếu gặp lại nàng, nhất định sẽ mời nàng cùng dạo chơi đêm, nếu nàng vẫn không đồng ý, thì hắn sẽ phải thuyết phục nàng thêm lần nữa.
Mai trắng như tuyết, ánh trăng thanh khiết, xa xa là những chiếc đèn lồng lớn với ánh sáng lung linh rực rỡ, tựa như cảnh trong mơ.
Trong khoảnh khắc, Vi Ngạn nhìn thấy một nữ tử áo đỏ đứng dưới gốc cây mai trắng. Nàng có đôi mày thanh tú như cánh chim, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy như vực sâu, và đôi môi đỏ rực như máu.
Hồng Liên trông vô cùng buồn bã, xen lẫn với chút giận dữ. Nàng cũng nhìn thấy Vi Ngạn và nhận ra hắn. Khi nàng nhìn rõ chiếc túi thơm màu đỏ có tua rua trong tay Vi Ngạn, gương mặt nàng càng thêm phần giận dữ.
Vi Ngạn không nhận ra điều đó, hắn rất vui mừng khi lại gặp nữ tử áo đỏ và vội vàng tiến tới.
“Cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi, có vẻ như chúng ta thật có duyên.”
Hồng Liên không nói gì, chỉ chỉ vào chiếc túi thơm màu đỏ trong tay Vi Ngạn.
Vi Ngạn nói: “Đêm nay chúng ta gặp lại, cũng là duyên phận, không biết có thể mời cô nương cùng dạo chơi đêm không?”
Hồng Liên lắc đầu, vẫn tiếp tục chỉ vào chiếc túi thơm trong tay Vi Ngạn.
Vi Ngạn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu có thể cùng cô nương dạo chơi đêm, ta sẽ trả lại chiếc túi thơm cho nàng.”
Hồng Liên lắc đầu.
Vi Ngạn tiếc nuối nói: “Vậy thì ta đành giữ lại chiếc túi thơm này để nhớ về cuộc gặp gỡ với cô nương.”
Hồng Liên càng thêm giận dữ.
Vi Ngạn không nhịn được oán trách: “Ta anh tuấn phong lưu, chỉ muốn cùng cô nương kết bạn dạo chơi đêm thôi, tại sao...”
Hồng Liên tỏ vẻ giận dữ, nàng hé miệng, trong không khí vang lên một tiếng rung động chói tai.
Ngay lúc đó, một bóng đen từ xa bay tới, lướt đến bên cạnh Hồng Liên và bịt miệng nàng lại.
Chính là Chúc Long.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu cũng chạy đến, một người giấy dẫn đường nằm gục dưới đất.
Nhưng đã quá muộn.
Ngay khi Hồng Liên hé miệng, đôi mắt nàng biến thành màu đỏ như máu, thậm chí cả mái tóc của nàng cũng hóa thành màu đỏ rực.
Nàng dần biến thành một con mãng xà khổng lồ mọc đôi cánh, vọt thẳng lên trời, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ kỳ dị.
Chúc Long cũng ngay lập tức hiện nguyên hình, biến thành một con rồng đỏ khổng lồ, đuổi theo mãng xà.
Đôi mắt Chúc Long rực sáng như điện, thân dài hàng nghìn dặm, toàn thân bao phủ bởi Cửu Âm Long Hỏa, trên đầu có ngọn lửa tinh sáng rực đêm tối.
Mãng xà điên cuồng trong đêm, Chúc Long quấn lấy nó, cố gắng làm nó bình tĩnh lại. Hai con quái vật khổng lồ quấn lấy nhau trên bầu trời, gió nổi mây giăng, tiếng sấm rền vang.
Những người đi dạo quanh cổng Xuân Minh đều sững sờ, không còn tâm trạng để ngắm đèn lồng nữa. Họ kinh ngạc nhìn lên hai con quái vật khổng lồ trên bầu trời đêm, có kẻ sợ hãi bỏ chạy tán loạn, có kẻ đứng ngây ra không biết phải làm gì.
Không khí bất chợt trở nên ẩm ướt, như thể sắp có một cơn mưa xuân. Trên mặt mỗi người bắt đầu đọng lại những giọt nước.
Vi Ngạn cũng đứng chết lặng vì sợ.
Nguyên Diệu vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Bạch Cơ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao xung quanh lại ẩm ướt như thế này?"
Bạch Cơ đáp: "Hồng Liên là Hóa Xà*. Hóa Xà là một loài hung thú có thể gây ra lũ lụt."
*Hóa Xà: Là một con quái vật trong truyền thuyết Trung Quốc. Khi Hóa Xà cất tiếng, sẽ gây ra trận lũ lụt khổng lồ. Sách "Sơn Hải Kinh" ghi chép: "Thủy thú. Mặt người, thân loài sói, có cánh, bò như rắn, tiếng kêu như mệnh lệnh. Gây ra đại hồng thủy."
Nguyên Diệu hoảng hốt.
Trên bầu trời đêm, Hóa Xà và Chúc Long vẫn đang quấn lấy nhau.
Chúc Long tuy lớn mạnh hơn Hóa Xà, nhưng vì sợ làm tổn thương nàng, chỉ cố gắng quấn lấy nàng mà không có cách nào ngăn chặn nàng lại.
Chúc Long và Hóa Xà tiếp tục quấn lấy nhau trên bầu trời, không khí ngày càng ẩm ướt, nhiều chiếc đèn lồng sắp tắt ngúm.
Nguyên Diệu lau những giọt nước trên mặt. “Bạch Cơ, ngươi mau nghĩ cách đi…”
Bạch Cơ liếc nhìn chiếc đèn lồng khổng lồ bên ngoài cổng Xuân Minh, sau đó vươn tay về phía Vi Ngạn, người đang đứng bất động như cây gỗ.
“Vi công tử, đưa túi thơm cho ta.”
Vi Ngạn bừng tỉnh như trong mơ, vội vàng đưa chiếc túi thơm cho Bạch Cơ.
“Cái tên A Cửu này, thật biết gây chuyện... thành Trường An là của ta, không thể để bọn họ phá hủy được…”
Bạch Cơ vừa phàn nàn, vừa hóa thành một con rồng trắng khổng lồ.
Rồng trắng gầm lên một tiếng, bay vút lên trời, lao thẳng về phía Chúc Long và Hóa Xà.
Dưới ánh trăng sáng, cổng thành nguy nga, ba con rồng, Chúc Long, Hóa Xà và rồng trắng xoay tròn trên bầu trời đêm.
Hóa Xà dang rộng đôi cánh, thân hình uốn lượn như dòng sông, điên cuồng lượn lờ trong mây như mất trí. Đôi mắt Chúc Long rực sáng như điện, ngọn lửa trên đầu bừng sáng, thân hình to lớn như dãy núi của hắn quấn chặt lấy Hóa Xà, cố gắng khống chế nàng.
Rồng trắng có đôi mắt như mặt trời và mặt trăng, sừng tựa san hô, năm móng vuốt sắc bén như lưỡi liềm. Ánh trăng chiếu lên thân thể trắng tinh khiết của nó, phản chiếu ánh sáng rực rỡ tựa băng tuyết.
Rồng trắng gầm lên một tiếng, hơi nước trong không khí nhanh chóng ngưng tụ thành băng giá có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chúc Long và Hóa Xà dần bị băng bao vây.
Chúc Long sững lại, phép thuật phong băng của rồng trắng khiến nó nhớ đến một bạn cũ và những kỷ niệm xưa cũ, đó là Băng Di, con rồng băng cổ đại sinh ra trên đỉnh núi băng Côn Luân.
Đây chính là phép thuật của Băng Di.
Khi trời đất hỗn loạn, sức mạnh phân tán, hắn, Băng Di, và Tự Nhân từng cùng nhau truy tìm sức mạnh hùng mạnh giữa thế giới hoang sơ. Băng Di là người mạnh nhất trong ba người, luôn bảo vệ hắn và Tự Nhân, cho đến khi bị sức mạnh tà ác xâm chiếm và chết ở Long Uyên.
Tự Nhân đã giết Băng Di.
Hắn mãi không quên được cảnh tượng Tự Nhân giết chết Băng Di, nhanh gọn và không hề do dự. Khuôn mặt vô cảm và ánh mắt lạnh lùng của nàng như thể một con rối không có trái tim.
Nhưng Băng Di trước khi chết vẫn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và đầy tiếc nuối.
Dù rằng nàng giết Băng Di, họ mới có thể sống sót và nhận được sức mạnh của Bàn Cổ. Nhưng hắn không thể chấp nhận, không thể tha thứ.
Hắn và nàng trở mặt, từ đó xa cách, kẻ ở núi, người ở biển, không còn qua lại với nhau.
Hắn ẩn mình nơi núi non, nàng thống trị biển cả, từ đó trở thành người xa lạ, không hề gặp lại.
Phải sau một thời gian rất lâu, hắn mới nhận ra, điều hắn không thể tha thứ không phải là việc nàng giết Băng Di. Trong hoàn cảnh ấy, nếu Băng Di biến thành ma thần, không chỉ họ sẽ chết, mà cả chúng sinh cũng sẽ chịu cảnh diệt vong. Điều hắn không thể tha thứ là sau khi Băng Di chết, nàng không hề buồn bã, không có chút áy náy, không rơi một giọt nước mắt. Nàng là một người vô tâm.
Là người ngoài cuộc, hắn thấy rõ tình cảm mãnh liệt mà Băng Di dành cho nàng, nhưng nàng không hiểu, vì nàng không có trái tim, chỉ một mực theo đuổi sức mạnh.
Hắn không thể tha thứ cho nàng vì sự vô tình và vô tâm đó. Băng Di đã trao trái tim cho một người không có trái tim, như ném xuống biển sâu không bao giờ tìm lại được.
Trời và biển ngăn cách, nhiều năm đã trôi qua, do duyên phận của Long Ẩn, hắn và nàng tình cờ gặp lại, giải thoát khỏi oán hận trong lòng. Như những người bạn cũ, chuyện cũ tan biến như khói mây, không còn yêu hận.
Nàng vẫn là một người không có trái tim.
Sau đại chiến trời đất, nàng đến nhân gian thu thập nhân quả.
Thỉnh thoảng khi hắn đi qua nhân gian, ghé qua Phiêu Miểu Các thăm nàng, trò chuyện vài câu. Có lẽ việc thu thập "nhân quả" trong Nhân Gian Đạo, hấp thu thất tình lục dục của con người, đã khiến nàng dần dần có được nụ cười, biểu cảm, và còn học được tính lười biếng của loài người, thậm chí trở nên tham lam.
Nhưng nàng vẫn không có trái tim.
Lần này gặp lại nàng, hắn luôn cảm thấy nàng có điều gì đó khác lạ. Hắn không thể nói rõ đó là gì, chỉ cảm thấy nàng không còn giống như trước đây nữa.
Cho đến hôm nay, hắn nhìn thấy nàng dắt một người phàm đi đến trước mặt hắn.
Lúc nàng nhìn người phàm đó, trong mắt lấp lánh ánh sao, dịu dàng như nước, giống hệt ánh mắt mà Băng Di từng nhìn nàng.
Nàng cuối cùng đã có một trái tim.
Trên người người phàm này có mùi vị của nước. Rất giống Băng Di, nhưng tuyệt đối không thể là Băng Di.
Linh hồn con người mà có mùi vị của nước là điều không bình thường.
Người phàm này có gì đó không đúng.
Chúc Long chìm trong suy tư, không kịp chạy trốn, bị băng phong lại, trong khi Hóa Xà phá băng mà bay lên.
Dường như rồng trắng đã đoán trước điều này, nó bay về phía hỏa luân ngoài cổng Xuân Minh, phun ra lửa màu vàng đỏ.
Bánh xe lửa hóa thành một vòng tròn lửa khổng lồ, bay vút lên không.
Ngọn lửa rực rỡ, ánh vàng sáng chói cả bầu trời. rồng trắng ném chiếc túi thơm màu đỏ vào vòng lửa khổng lồ.
Hóa Xà vốn đang điên cuồng, vừa nhìn thấy chiếc túi thơm bèn theo bản năng lao về phía vòng lửa khổng lồ. Hóa Xà đuổi theo chiếc túi thơm, há miệng cắn lấy nó, nhưng đồng thời cũng bị chiếc vòng lửa khổng lồ bao vây.
Ngọn lửa biến thành một tấm lưới vàng khổng lồ, giam giữ Hóa Xà trong đó.
Hóa Xà điên cuồng vặn vẹo thân hình khổng lồ, vùng vẫy dữ dội.
Chiếc túi thơm cũng trong ngọn lửa dần biến thành một chiếc lá, rồi cháy thành tro bụi.
Rồng trắng bay về phía Hóa Xà. Rồng trắng hóa thành một nữ tử mặc nam trang màu trắng. Nàng di chuyển trong lửa một cách tự nhiên, đưa tay trái chạm vào đầu Hóa Xà, miệng lẩm nhẩm câu chú.
Hóa Xà dần bình tĩnh lại, cơn giận dữ nguôi dần. Hóa Xà hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp trong y phục đỏ, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo, đôi mắt đen cũng trở lại như bình thường.
Hồng Liên nhìn quanh, tìm chiếc túi thơm.
Bạch Cơ đưa tay phải ra, trao cho nàng chiếc túi thơm đỏ thực sự. Trước đó, chiếc túi thơm mà nàng ném ra để dụ Hóa Xà chỉ là một chiếc lá giả hóa thành.
Hồng Liên mừng rỡ, ánh mắt lấp lánh, định mở miệng nói lời cảm tạ. "Suỵt! Đừng nói gì cả." Bạch Cơ giơ ngón trỏ lên, đặt nhẹ lên môi Hồng Liên và mỉm cười: "Ngươi mà mở miệng, thế giới của ta sẽ sụp đổ mất."
Bạch Cơ thu lại lưới lửa khổng lồ, nắm lấy tay Hồng Liên và bước xuống mặt đất.
Vòng lửa khổng lồ vẫn lơ lửng trên bầu trời đêm, lửa cháy sáng rực, phản chiếu ánh sáng rực rỡ với băng tuyết, tạo ra những tia sáng nhiều màu sắc, tựa cầu vồng.
Người dân nhìn lên trời đầy kinh ngạc, chỉ thấy một vòng tròn khổng lồ đang cháy rực trên bầu trời, quanh vòng lửa là những tia sáng sặc sỡ như cầu vồng, mờ ảo như khói, như mây, tựa như một giấc mơ, như cực quang* trong những truyền thuyết hoặc trong mộng.
*Cực Quang: Có một giả thuyết cho rằng, thứ được mô tả trong "Sơn Hải Kinh" về Chúc Long thực ra là cực quang.
Vòng lửa cháy đến khi không còn gì nữa thì cực quang cũng biến mất.
Tết Nguyên Tiêu năm đó, người dân ngoài cổng Xuân Minh không chỉ nhìn thấy đèn lồng, mà còn thấy ba con thần long, còn thấy bầu trời đêm nơi băng và lửa đan xen, thêm cả cực quang bảy màu chiếu sáng đêm đen. Người dân thành Trường An tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn bàn tán suốt nhiều năm sau và ghi lại trong những quyển sách kể chuyện kỳ bí.
Ngoài cổng Xuân Minh, trong rừng hoa mai trắng.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hiên Chi đứng dưới một cây mai, xung quanh cánh hoa tung bay. Chúc Long và Hồng Liên đứng cạnh nhau. Hồng Liên đã trở lại trạng thái bình thường, nàng dịu dàng, trầm tĩnh và vô cùng xinh đẹp.
Vi Ngạn nhìn Hồng Liên, dường như vẫn còn hờn giận vì nàng đã từ chối đi dạo đêm cùng hắn.
Nguyên Diệu nhìn Vi Ngạn với ánh mắt trách móc. Nếu không phải vì sự bốc đồng của hắn thì chuyện vừa rồi đã không xảy ra.
Bạch Cơ nhìn cánh hoa bay bên cạnh mình, cười nói: "May mà Hồng Liên cô nương không mở miệng, nếu không ta cũng không biết phải làm gì rồi."
Chúc Long nhìn vào túi thơm trong tay Hồng Liên, lòng đầy thắc mắc. Trong túi thơm chứa thứ gì thế? Tại sao nàng nhất quyết phải tìm lại nó đến nỗi không thể kiểm soát bản thân, suýt nữa phát cuồng nhập ma?
Hồng Liên dường như nhận ra sự nghi ngờ của Chúc Long, nàng mỉm cười mở túi thơm ra.
Một viên châu đỏ lăn ra từ túi thơm.
Viên châu đỏ này trông giống như pha lê, lại như ngọc trai, tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng đẹp mắt.
"À, đây là viên Sấn Mộng Châu ta đã tặng nàng." Nhìn vào viên châu trong tay Hồng Liên, Chúc Long nói.
Hồng Liên gật đầu, nàng cẩn thận cất viên Sấn Mộng Châu vào túi thơm, rồi nắm chặt trong tay.
Chúc Long vẫn chưa hiểu, trách móc: "Dù Sấn Mộng Châu màu đỏ rất hiếm nhưng cũng không khó tìm. Mất rồi thì thôi, lần sau ta tặng ngươi viên khác. Chỉ vì một thứ như vậy mà ngươi giận dỗi bỏ đi, suýt nữa thì mất bình tĩnh, suýt nữa còn nhấn chìm cả thành Trường An..."
Hồng Liên chỉ mỉm cười, không nói gì.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đồng thanh nói: "A Cửu, vì là ngươi tặng nên nàng mới thấy quý giá."
"Chúc Long đại nhân, Hồng Liên cô nương không phải tiếc viên Sấn Mộng Châu, mà là không muốn đánh mất tấm lòng của ngài."
Chúc Long sững sờ.
Hồng Liên quay mặt đi, dường như có chút ngượng ngùng.
Vi Ngạn không nhịn được nói: "Hồng Liên, nếu ngươi đồng ý cùng ta đi dạo hội đèn lồng, ta chắc chắn sẽ tặng ngươi mười viên ngọc đông, đảm bảo mỗi viên đều lớn hơn, tròn hơn và đẹp hơn viên Sấn Mộng Châu này."
Nghe vậy, Hồng Liên lại nổi giận, nàng tức tối nhìn Vi Ngạn. Hôm qua hắn đã lấy túi thơm của nàng, hôm nay lại ăn nói lung tung, nàng còn chưa tính sổ với hắn, mà hắn dám mở miệng nữa sao?
Nguyên Diệu nhăn mặt nói: "Đan Dương, ngươi bớt nói vài câu đi, được không?"
Vi Ngạn nói: "Ta phải tìm được một mỹ nhân tuyệt sắc để cùng ta đi hội đèn lồng chứ?"
"Hội đèn lồng Nguyên Tiêu, mỹ nhân nhiều như mây, ngươi tìm người khác đi."
"Không ai đẹp như nàng..."
Nguyên Diệu và Vi Ngạn nói chuyện bên đó. Còn bên này, Chúc Long chào từ biệt Bạch Cơ.
"Tự Nhân, ta có việc gấp, cáo từ trước."
"Đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại."
"Tự Nhân..." Chúc Long ngập ngừng.
Bạch Cơ mỉm cười, nói: "Đừng nhắc đến chuyện của Băng Di. Không nhắc hắn, không nhắc đến Long Uyên, đó là sự đồng thuận của chúng ta khi hòa giải."
Chúc Long nói: "Ta không muốn nói về hắn. Ta muốn nói về ngươi."
"Ta?" Bạch Cơ thắc mắc.
"Tự Nhân, ngươi đã có một trái tim rồi." Bạch Cơ cười.
"Làm sao mà thấy được?" Chúc Long nhìn về phía tiểu thư sinh đang nói chuyện với Vi Ngạn.
"Hắn chính là trái tim của ngươi."
Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi? Hắn không phải là trái tim của ta. Hắn chỉ là một con người, duy nhất trong trời đất, nhưng cũng lại là con người đặc biệt nhất."
Chúc Long nhìn Nguyên Diệu, cố gắng dùng linh lực để cảm nhận hắn. Hắn có thể cảm nhận được trong linh hồn của Nguyên Diệu có mùi vị của nước. Dưới mặt nước, từng gợn sóng lăn tăn, nổi lên một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, không rõ là thần lực hay ma lực, nhưng có điều gì đó không đúng.
Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, ánh mắt đầy ý cười.
Chúc Long không biết Bạch Cơ có nhận ra sự khác thường của con người này không. Có lẽ nàng đã biết từ lâu, hoặc có lẽ chẳng biết gì cả. Nếu nàng đã nhận ra, thì giữ hắn bên cạnh là để làm gì? Nếu không biết gì, việc giữ một sức mạnh đáng sợ như vậy bên mình, một khi bùng phát, chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao? Chúc Long định mở miệng, nhưng không biết nói gì.
"A Cửu, ngươi không cần lo lắng, ta biết mình đang làm gì. Luôn luôn biết."
Bên tai Chúc Long vang lên giọng nói thanh thản của Bạch Cơ. Chúc Long thở phào, cười tà mị.
"Tự Nhân, dù ngươi làm gì, ta cũng sẽ giúp ngươi. Dù sao, Băng Di không còn nữa, trong trời đất này, ta chỉ còn lại ngươi là bạn cũ."
Bạch Cơ cười.
Chúc Long và Hồng Liên tạm biệt rời đi.
Bạch Cơ ngẩng đầu, nhìn những đóa hoa mai đang nở rộ trong gió đêm.
"Thế sự như hoa nở, đều có nguyên do của nó, vạn vật đều nằm trong vòng luân hồi, trừ ta."
Nguyên Diệu thấy Chúc Long và Hồng Liên đã đi xa, mới tiến lại gần. Hắn vừa vặn nghe thấy Bạch Cơ nói câu này, nhưng không hiểu, hỏi: "Bạch Cơ đang nói gì vậy?"
Bạch Cơ bừng tỉnh, cười nói: "Ta đang nói, Hiên Chi ngốc nghếch, chẳng thông minh chút nào."
Nguyên Diệu tức giận nói: "Tiểu sinh đâu có ngốc?!"
Bạch Cơ cười nói: "Thôi nào, chúng ta cũng đã xem xong vòng lửa, ta cũng mệt rồi. Chúng ta về thành thôi."
"Được."
Bạch Cơ và Nguyên Diệu chuẩn bị quay về, nhưng Vi Ngạn vẫn chưa chơi đủ, hắn từ biệt Bạch Cơ và Nguyên Diệu, tiếp tục đi dạo hội đèn lồng một mình.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu nắm tay nhau, bước qua đám đông, cùng đi trong thành đầy ánh đèn.
Nguyên Diệu cười nói: "Vừa rồi bên ngoài thành náo động lớn như vậy, suýt nữa Trường An bị Hóa Xà nhấn chìm, nhưng bên trong thành lại vẫn yên bình, ca múa tưng bừng, chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào."
Bạch Cơ cười nói: "Chỉ nhìn thấy mảnh đất nhỏ trước mắt mà không biết nguy hiểm và tai họa chỉ cách một đường chỉ mỏng, cũng là một loại hạnh phúc ngây thơ."
"Bạch Cơ, tiểu sinh cảm thấy rất hạnh phúc."
"Gì?"
"Nắm tay ngươi đi giữa dòng người, tiểu sinh cảm thấy rất hạnh phúc. Dù nguy hiểm và tai họa chỉ cách một đường chỉ mỏng, dù sinh tử ly biệt có thể xảy ra ngay khoảnh khắc kế tiếp, mặc kệ thánh nhân răn dạy, tiểu sinh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc..."
Bạch Cơ lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Hiên Chi điên rồi sao? Ngay cả lời dạy của thánh nhân ngươi cũng không quan tâm?"
"À, tiểu sinh lỡ lời rồi, lời dạy của thánh nhân vẫn là điều không thể quên được..."
Bạch Cơ cười nói: "Đôi khi ta thực sự ghen tị với Hiên Chi. Hiên Chi luôn có thể cảm nhận được niềm vui, cảm nhận được hạnh phúc. Còn ta không có trái tim, ta không biết thế nào là niềm vui, cũng không biết thế nào là hạnh phúc."
Nguyên Diệu buột miệng nói: "Tiểu sinh có thể trao trái tim cho ngươi."
Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, trao trái tim cho người khác là một việc rất nguy hiểm. Rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn."
"Không sao, trao trái tim cho ngươi, tiểu sinh nguyện ý. Dù không thể cứu vãn, cũng nguyện ý."
Bạch Cơ cười nói: "Tiếc là không thể mang trái tim của Hiên Chi đi gặp Phật Tổ để hoàn thành công đức, nếu không ta đã có thể trở về biển rồi. Ý của Phật Tổ là ta phải có trái tim của riêng mình, ta vẫn phải tiếp tục thu thập "nhân quả", để tu thành trái tim của chính mình."
"Bạch Cơ, trong mắt tiểu sinh, ngươi luôn có trái tim. Ngươi có một trái tim thiện lương, một trái tim từ bi, một trái tim chính nghĩa và một trái tim dũng cảm."
Bạch Cơ ngạc nhiên hỏi: "Hiên Chi chắc chắn là đang nói về ta chứ?"
Nguyên Diệu quả quyết nói: "Là ngươi."
Bạch Cơ cười.
"Có lẽ Hiên Chi chính là trái tim của ta."
Ánh đèn lồng sáng rực, tiếng người huyên náo, Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa ngắm đèn, vừa nói cười, dần dần hòa vào thế giới phồn hoa của con người.
Trên đại lộ Chu Tước, giữa đám đông, không ít kẻ phi nhân cũng trà trộn vào đám đông để vui chơi.
Ở nơi vắng vẻ hơn, quỷ quái tụ tập, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hàng ngàn yêu quái và ma quỷ đứng từ xa vây quanh để xem huyên náo.
Giữa đám yêu quái, Ly Nô chống nạnh cãi nhau với một đám quỷ đèn lồng. Hồ Thập Tam Lang đứng bên cạnh Ly Nô, mặt mày ủ rũ. Trong tay hắn, chiếc đèn Bách quỷ đã chỉ còn lại chút tàn tích của tre và giấy.
Ly Nô cầm chiếc đèn hoa sen đuôi phượng, lớn tiếng mắng: "Các ngươi, đám quỷ đèn lồng quỷ, dựa vào đâu mà dám ăn đèn Bách Quỷ của hồ ly thối này hả?"
Đêm nay là hội đèn lồng Nguyên Tiêu, toàn tộc quỷ đèn lồng xuất động để săn đèn lồng, nhằm tăng cường yêu lực. Vì có vô số đèn lửa, những ngày này là thiên hạ của tộc quỷ đèn lồng. Chúng vô địch, ngay cả những yêu quái lớn cũng phải tránh xa, không dám chọc vào chúng trong thời gian này.
Khi Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang đang đấu đèn, họ gặp đám quỷ đèn lồng này săn đèn, chúng đã ăn mất đèn Bách Quỷ của Hồ Thập Tam Lang.
Hồ Thập Tam Lang vốn là kẻ hiền lành, không muốn gây chuyện, chỉ thầm oán trách trong lòng. Nhưng Ly Nô thì không chịu đựng nổi, nó nắm lấy quỷ đèn lồng, đòi chúng phải bồi thường chiếc đèn.
Đám quỷ đèn lồng dựa vào thế đông, chẳng thèm coi trọng con mèo đen nhỏ và hồ ly nhỏ ra gì.
"Con mèo đen xui xẻo từ đâu đến, dám làm phiền bọn gia săn đèn, mau cút đi, nếu không ngay cả đèn của ngươi cũng bị ăn mất đấy!"
"Con mèo này xấu quá, trông như cục than đen ấy, ha ha ha ha..."
"Không biết trời cao đất rộng, dám chọc vào chúng ta, đêm nay Trường An thành là thiên hạ của chúng ta, ha ha ha ha..."
Hồ Thập Tam Lang khuyên Ly Nô: "Thôi đi, mèo đen, đừng gây xung đột với quỷ đèn lồng. Tối nay ngươi đã thắng đấu đèn, mỗ sẽ mua cá khô cho ngươi."
Ly Nô không chịu: "Hồ ly, đèn Bách Quỷ của ngươi chắc chắn đã tốn rất nhiều công sức để làm, nhìn ngươi hôm nay hốc hác như vậy, chắc hẳn mấy ngày nay ngươi không ngủ được để làm đèn, phải không? Đừng có sợ, một đám đèn lồng đã thành tinh, thì có gì đáng sợ chứ? Chúng ăn đèn của ngươi, phải bắt chúng bồi thường!"
Hồ Thập Tam Lang nhỏ giọng: "Thôi được rồi, đi nào, mỗ mua cá khô cho ngươi."
Đám đèn lồng quỷ cười rộ lên.
"Con mèo đen này xấu mà còn lớn tiếng quá!"
"Bồi thường đèn à? Đèn ăn rồi, chẳng lẽ lại nhổ ra bồi thường sao? Chắc giờ chỉ còn là một đống nhớt dính thôi."
"Thôi, ăn luôn đèn của nó đi, ha ha ha..."
Một con đèn lồng quỷ há to miệng, lưỡi cuốn lấy, nuốt luôn chiếc đèn hoa sen đuôi phượng mà Ly Nô đang cầm.
Ly Nô nhìn chiếc cán tre trơ trụi trong tay, tức đến run cả người. Chiếc đèn hoa sen đuôi phượng này là do nó cẩn thận làm suốt mấy ngày liền, đổ bao tâm huyết và công sức, thế mà bỗng chốc bị mất đi như vậy.
Đám đèn lồng quỷ này quá đáng thật rồi!
Ly Nô tức giận nhảy dựng lên, nó quên hết quy tắc không chọc vào quỷ đèn lồng trước và sau Nguyên Tiêu, lập tức hóa thành một con mèo yêu chín đuôi khổng lồ, chuẩn bị phun lửa thiêu cháy đám đèn lồng quỷ.
Nhưng một con hồ yêu chín đuôi đã phun ra yêu hỏa về phía đám đèn lồng quỷ kiêu ngạo kia nhanh hơn cả mèo yêu chín đuôi.
Hồ Thập Tam Lang đã hóa thành yêu hình ngay khoảnh khắc đèn lồng quỷ ăn mất chiếc đèn hoa sen đuôi phượng.
Hồ yêu chín đuôi mắt đỏ rực, lạnh lùng nói: "Các ngươi ăn đèn Bách Quỷ, mỗ có thể bỏ qua. Nhưng đụng vào đèn của mèo đen thì không được, đó là tâm huyết của nó, mỗ phải bắt các ngươi trả giá!"
Đám đèn lồng quỷ bị hồ hỏa thiêu đốt, hoảng loạn chạy tán loạn.
Quanh đó, đám yêu quái tụ tập xem huyên náo cũng bị khí thế của hồ yêu chín đuôi dọa sợ, không dám thở mạnh.
Mèo yêu chín đuôi ngạc nhiên, nói: "Hồ ly à, không hiểu sao ta cảm thấy thật cảm động...”
Hồ yêu chín đuôi quay đầu lại, nói: "Mèo đen, đừng hiểu lầm, mỗ chỉ tiếc cái đèn ngươi làm thôi, mỗ chỉ đang trả thù cho cái đèn..."
Sau khi hồ hỏa thiêu xong, đám đèn lồng quỷ tan tác, toàn bộ vỡ vụn. Nhưng vì đêm nay toàn tộc quỷ đèn lồng xuất động, rất nhanh lại có một đám tiếp viện kéo đến.
Ly Nô mắt tinh, thấy từ khắp bốn phía trên con đường lớn, vô số quỷ đèn lồng ùn ùn kéo đến.
"Hồ ly, cẩn thận..."
Ly Nô phun ra một luồng yêu hỏa màu xanh biếc, lớn tiếng nói.
"Mèo đen! Làm sao bây giờ? Nhiều quỷ đèn lồng quá, không thể thiêu hết được đâu..."
"Thì sao nữa? Chạy thôi..."
"Chạy qua bên này, ít đèn lồng hơn!"
Một con mèo đen, một con hồ ly đỏ, vừa phun yêu hỏa vừa húc ngã đám đèn lồng quỷ, nhanh chóng chạy trốn. Đám đèn lồng quỷ không chịu thua, rượt đuổi gắt gao phía sau.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang đứng trên một cây cầu đá ngắm đèn lồng.
Đột nhiên, họ thấy một con mèo đen và một con hồ ly đỏ chạy nhanh qua từ đằng xa, phía sau là một đoàn đèn lồng rầm rộ, hùng hổ đuổi theo.
Nguyên Diệu há hốc miệng, nói: "Bạch Cơ, tiểu sinh hình như vừa nhìn thấy Ly Nô lão đệ và Thập Tam Lang... phía sau còn có cả một đám đèn lồng đuổi theo?!"
Bạch Cơ quay đầu lại nhìn đèn lồng, nói: "Mau quay đi, giả vờ như không thấy, bọn họ đã chọc phải quỷ đèn lồng, để họ tự giải quyết đi."
"... Được rồi."
Bạch Cơ và Nguyên Diệu tiếp tục ngắm đèn, vừa nhìn vừa cười nói.
Trong thành Trường An, mèo đen và hồ ly đỏ dẫn đầu một đoàn quỷ đèn lồng chạy khắp chín đường, mười hai ngã, thắp sáng đèn lửa cả muôn nhà, tạo nên một cảnh tượng kỳ thú cho hội đèn lồng Nguyên Tiêu.
Một cơn gió thổi qua, biển đèn lồng lay động, cả thành phố sáng như ban ngày. Mùa xuân lại đến.
(Phần ngoại truyện "Hóa Xà" kết thúc)