Phiêu Miểu 5 - Quyển Nhiên Tê
Chương 15
Chợ Tây, Phiêu Miểu các.
Bạch Cơ mang những bàn tay về, vứt vào trong phòng.
Không biết vì sao, mười mấy bàn tay vừa vào Phiêu Miểu các lập tức như sống lại, di chuyển bằng ngón trỏ và ngón giữa, bò khắp nơi trong phòng.
Trong phòng, mười mấy bàn tay di chuyển khắp nơi, có cái bò lên tủ báu, có cái cố gắng leo lên bình phong, có cái cắm ngược trong lọ hoa, có cái chạy vòng quanh trên bàn ngọc xanh rất kỳ lạ.
Nguyên Diệu rất tò mò, muốn xem Bạch Cơ sẽ trả tay như thế nào.
Nhưng Bạch Cơ dường như quên mất chuyện trả tay, vứt tay vào trong phòng rồi không quan tâm nữa.
Đêm khuya vắng vẻ, trăng tròn như gương.
Bạch Cơ dùng chu sa vẽ một trận pháp trên cỏ trong sân sau.
Bạch Cơ bảo Nguyên Diệu đi lấy ba bàn tay.
Nguyên Diệu vào trong phòng lấy tay.
Những bàn tay đó tụ tập thành nhóm, hoặc chạy tới chạy lui, hoặc đùa giỡn vui vẻ.
Nguyên Diệu nói: “Đừng làm loạn nữa, Bạch Cơ muốn trả các ngươi về. Ba cái đi theo ta.”
Những bàn tay vừa nghe thấy bèn chạy nhảy tứ tung, không muốn theo Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu đành phải bắt những bàn tay hoảng sợ chạy khắp nơi.
Nguyên Diệu bắt mãi nhưng không chộp được bàn tay nào, đành tay không quay lại sân sau.
“Bạch Cơ, vừa nghe nói sẽ bị trả lại thì những bàn tay đó đều chạy tứ tung, ta không bắt được cái nào. Chẳng lẽ chúng không muốn được trả lại sao?”
Bạch Cơ cười nói: “Chúng khó khăn lắm mới thoát khỏi cơ thể và được tự do, tất nhiên không muốn trở lại rồi.”
"Hả? Tay người còn có suy nghĩ riêng sao?"
Bạch Cơ che miệng cười: "Tất nhiên là có rồi. Không chỉ tay, chân, mắt, tai, mũi, miệng của người cũng có suy nghĩ riêng nữa."
Nguyên Diệu kinh ngạc, vội vã vung tay múa chân, lại giậm chân vài cái, nói: "Chân, mắt, tai, mũi, miệng của người đều có suy nghĩ? Sao tiểu sinh không cảm nhận được suy nghĩ của tay chân mình?"
Bạch Cơ cười nói: "Khi ở trong cơ thể người, suy nghĩ của tay chân, mắt, tai sẽ bị não người kiểm soát, mất đi tính độc lập. Người dùng não để suy nghĩ, hiếm khi nhận ra suy nghĩ của tay chân và các giác quan. Tuy nhiên, đôi khi cũng có thể nhận ra. Ví dụ, ngươi có bao giờ quá căng thẳng đến mức não trống rỗng, tay run rẩy không nghe lời, không cầm vững đồ vật? Hoặc trong tình huống khẩn cấp, trước khi não kịp phản ứng, chân đã chạy trước? Hoặc khi đầu óc không rõ ràng, miệng không nghe lời nói lung tung?"
Nguyên Diệu gật đầu, nói: "Đúng là có những tình huống như vậy. Thì ra, chân, mắt, tai, mũi, miệng của người đều có suy nghĩ!"
Bạch Cơ cười nói: "Khi rời khỏi cơ thể sẽ có suy nghĩ, những bàn tay này không muốn quay lại."
Nguyên Diệu gãi đầu, nói: "Nhưng, không thể không quay lại được. Những người mất tay chắc chắn rất sợ hãi rất lo lắng."
Bạch Cơ quay người, đi vào phòng trong.
Nguyên Diệu vội vàng theo sau.
Bạch Cơ vào đến phòng trong, những bàn tay lập tức trốn tránh, có cái trốn dưới tủ báu, có cái trốn vào lọ hoa, có cái trốn sau cầu thang...
Bạch Cơ nói: "Các ngươi rời khỏi cơ thể hơn một tháng, không thể quay lại nữa. Các ngươi không quay lại, không nhận được dưỡng chất từ cơ thể người sẽ héo úa, thối rữa, cuối cùng biến thành một vũng máu đọng, một đống xương khô. Các ngươi không quay lại, con người chỉ mất một bàn tay, còn các ngươi thì mất cả sinh mạng."
Bạch Cơ vừa dứt lời, những bàn tay lập tức xuất hiện.
Các bàn tay tranh nhau chạy đến Bạch Cơ, dường như sợ không thể quay lại. Chúng leo lên váy của Bạch Cơ, bám chặt, đung đưa lắc lư.
Bạch Cơ cười nói: "Đừng chen lấn, Trận Pháp Xác Giải mỗi lần chỉ có thể đưa ba bàn tay trở lại. Đừng lo, tất cả sẽ được quay lại. Các ngươi tự ước tính thời gian rời khỏi cơ thể, đêm nay trước hết đưa ba cái rời xa cơ thể lâu nhất trở lại."
Các bàn tay bàn bạc với nhau, chỉ để lại ba cái đã rời khỏi cơ thể lâu nhất còn lại đều buông váy của Bạch Cơ, chạy đi chơi tiếp.
Nguyên Diệu há hốc miệng kinh ngạc.
Bạch Cơ mang ba bàn tay ra sân sau, đặt vào Trận Pháp Xác Giải, niệm chú ngữ.
Trận Pháp Xác Giải bừng sáng rực rỡ, chẳng mấy chốc, ba bàn tay đã biến mất.
Chắc hẳn, đã quay lại cơ thể rồi.
Nguyên Diệu đứng đờ đẫn, ngây ngốc nhìn Bạch Cơ.
Bạch Cơ thắc mắc hỏi: "Hiên Chi làm sao vậy?"
Nguyên Diệu bừng tỉnh, nói: "Tiểu sinh đang nghĩ, người và phi nhân đều là chúng sinh, nếu tay, chân, mắt, tai, mũi, miệng của người có suy nghĩ thì của rồng thì sao? Bạch Cơ, tay, chân, mắt, tai, mũi của ngươi có suy nghĩ không?"
Bạch Cơ ngẩn ra, lẩm bẩm: "Ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này..."
Nguyên Diệu nhìn lên mặt trăng sáng, chỉ cảm thấy vũ trụ huyền diệu, thế giới thần kỳ, người và phi nhân đều tràn đầy những bí ẩn không thể giải thích do đấng tạo hóa ban tặng.
Nguyên Diệu quay đầu nhìn Bạch Cơ, lập tức hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng.
Bạch Cơ đứng trên bãi cỏ, tay phải nàng cầm một cái móng rồng khổng lồ, móng rồng trông như cây khô, phủ đầy vảy trắng, móng sắc bén như lưỡi dao lóe lên trong ánh trăng.
Nơi vốn là tay trái của Bạch Cơ chỉ còn lại tay áo rỗng không.
Bạch Cơ nhìn móng rồng hỏi: "Ngươi có suy nghĩ không? Mau nói cho ta biết, ngươi có suy nghĩ không?"
Nguyên Diệu cảm thấy khổ sở, hét lên: "Bạch Cơ, dù ngươi có ham học hỏi cũng không cần tháo tay ra, hỏi nó như vậy chứ! Cái móng rồng này có lắp lại được không? Lỡ không lắp lại được thì sao?"
Bạch Cơ chỉ lo hỏi móng rồng, không để ý đến Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu sợ hãi nhìn Bạch Cơ vẫn chìm đắm trong việc tìm hiểu, bèn lặng lẽ vào trong ngủ.
Vài ngày trôi qua, đã đến đầu tháng.
Trong Phiêu Miểu các, việc kinh doanh vẫn ảm đạm, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô bình yên sống qua ngày.
Mười mấy bàn tay đã lần lượt được trả lại nhưng vấn đề mà tay mang đến vẫn còn.
Bạch Cơ có lòng ham học rất mạnh, nàng liên tục nghiên cứu xem móng, mắt, tai, mũi, thậm chí sừng và đuôi rồng có suy nghĩ độc lập không, thỉnh thoảng lại tháo móng rồng, tai rồng, sừng rồng, đuôi rồng ra, cầm lên hỏi.
Ly Nô cũng bắt chước, lâm vào tìm hiểu, thỉnh thoảng tháo móng mèo, tai mèo, đuôi mèo ra hỏi.
Nguyên Diệu thấy Bạch Cơ và Ly Nô thiếu tay chân, thiếu tai, thiếu đuôi bèn thấy sợ hãi. Hắn rất hối hận vì đã hỏi Bạch Cơ câu hỏi đó khiến nàng rơi vào mê hoặc của tri thức.
Nguyên Diệu sợ nhìn thấy Bạch Cơ và Ly Nô đối diện với các chi bị tháo rời, thường lấy cớ giao hàng, trốn ra ngoài Phiêu Miểu các.
Hôm đó, Nguyên Diệu đến phường Tuyên Dương, giao thanh cổ kiếm Thất Tinh mà Triệu Tuân, một bất lương nhân* sống ở phường Tuyên Dương đã đặt.
* Quan sai phụ trách truy bắt thời Đường, gọi là "bất lương" hay "bất lương nhân".
Thời Đường, trong thành Trường An, lấy đường Chu Tước làm ranh giới, phía tây là huyện Trường An, phía đông là huyện Vạn Niên. Triệu Tuân làm chức bất lương nhân ở huyện Vạn Niên.
Nguyên Diệu đến nhà Triệu Tuân, giao thanh cổ kiếm Thất Tinh. Triệu Tuân rất vui mừng, đang cầm thanh cổ kiếm Thất Tinh xem xét thì đột nhiên có hai bất lương nhân chạy đến tìm Triệu Tuân.
"Đầu lĩnh, có chuyện rồi."
Triệu Tuân hỏi: "Chuyện gì?"
Một bất lương nhân nói: "Có cô nương thắt cổ tự vẫn rồi."
Triệu Tuân nhướn mày, nói: "Chuyện này chẳng phải thường xảy ra sao? Ở phường nào? Cử một phu tử đi nghiệm thi, không có nghi vấn gì thì ghi vào sổ rồi đóng dấu."
Một bất lương nhân lau mồ hôi, nói: "Lần này, có ba người thắt cổ... một ở phường Bình Khang, hai ở phường Tuyên Dương..."
Bất lương nhân khác nói: "Chúng ta nghĩ đầu lĩnh ở ngay phường Tuyên Dương nên tiện đường báo cho ngài biết."
Triệu Tuân vội vàng cất thanh cổ kiếm Thất Tinh, nói: "Đi, đi xem."
Triệu Tuân để lại thanh cổ kiếm Thất Tinh, bảo người hầu lấy bạc cho Nguyên Diệu rồi vội vã rời đi.
Nguyên Diệu lấy bạc từ người hầu rồi rời khỏi nhà Triệu Tuân, chuẩn bị quay về Phiêu Miểu các.
Ánh nắng ấm áp, cây cỏ tươi tắn, cuộc sống thật tươi đẹp, không hiểu vì sao những cô nương đó lại chọn cách kết thúc mạng sống? Nguyên Diệu cảm thấy tiếc nuối và buồn bã, bước đi lững thững trên đường.
Nguyên Diệu vừa bước ra khỏi phường Tuyên Dương thì thấy một thư sinh áo xanh bước vào cổng phường.
Hai người gặp nhau ngay trước mặt.
Thư sinh ấy mặt gầy guộc, sắc mặt vàng vọt, Nguyên Diệu cảm thấy quen mắt nhưng chợt không nhận ra.
Thư sinh nhìn Nguyên Diệu một cái, nhận ra ngay, nói: “Hiên Chi? Sao ngươi lại đến phường Tuyên Dương?!"
Nguyên Diệu nghe giọng quen thuộc, lập tức phản ứng, ngạc nhiên nói: "Tiến Hiền?! Mấy ngày không gặp, sao ngươi gầy như vậy? Ta suýt không nhận ra ngươi!"
Thư sinh áo xanh là Hạ Viễn. Hạ Viễn gầy đi rất nhiều, mắt quầng thâm, sắc mặt vàng vọt nhưng trong mắt lại có tia sáng kỳ lạ.
Hạ Viễn cười nói: "Gần đây ta vùi đầu vào học, quên cả ăn uống nên gầy đi một chút. Sao Hiên Chi lại đến phường Tuyên Dương thế?"
Hạ Viễn xách hai gói đồ, Nguyên Diệu liếc nhìn, từ lớp giấy dầu thấy một gói là bánh sen của Nhị Nhung Trai ở Đông Thị, một gói là son phấn của Nhược Thủy Ký.
Những thứ này đều là đồ nữ nhân yêu thích, Hạ Viễn mua cho cô nương nào sao?
Nguyên Diệu cười nói: "Ta đến phường Tuyên Dương giao hàng."
Hạ Viễn cười nói: "Thì ra là vậy. Hôm nay gặp ngươi, ngươi cùng ta về nhà, ta trả ngươi năm lạng bạc lần trước mượn."
Nguyên Diệu cười nói: "Không cần gấp đâu. Tiến Hiền thích đến phường Bình Khang học tập làm thơ, nơi hoa lệ như thế cần chi tiêu nhiều, ngươi cứ giữ mà dùng."
Hạ Viễn cười bí ẩn, nói: "Ta đã không đến phường Bình Khang nữa. Giờ ta đều ở nhà học."
Nguyên Diệu ngạc nhiên, trong lòng đầy nghi hoặc.
Hạ Viễn khăng khăng muốn trả Nguyên Diệu bạc, Nguyên Diệu không thể từ chối, đành đi cùng về nhà.
Hạ Viễn sống ở phía nam phường Tuyên Dương, xung quanh nhà cửa san sát nhưng căn nhà độc lập này khá yên tĩnh.
Hạ Viễn từ Tương Châu đến Trường An chỉ mang theo một tiểu đồng, Hạ gia có một lão bộc lo quét dọn, sau khi Hạ Viễn vào ở đã thuê thêm một nữ nhân nấu ăn.
Khi Nguyên Diệu vào Hạ gia thì thấy tiểu đồng A Vũ đang đưa bạc cho nữ nhân cầm bọc đồ, bảo nàng ấy rời đi.
Nữ nhân ấy mặt đầy sợ hãi, có hơi buồn bã nhìn Hạ Viễn vừa về, vẻ mặt kinh hoàng, vội lấy bạc, mang bọc đồ rời đi.
Lão bộc cầm chổi, lặng lẽ quét sân.
"Công tử về rồi." A Vũ chào Hạ Viễn.
Hạ Viễn như không nghe thấy, vội vàng đi về phòng sách.
A Vũ đành chào Nguyên Diệu: "Nguyên công tử, ngài cũng đến Trường An rồi."
Năm xưa học ở thư viện Tương Châu, A Vũ hầu hạ bên Hạ Viễn nên quen biết Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu đáp một câu rồi theo Hạ Viễn vào phòng sách.
A Vũ đứng trong sân, vẻ mặt ưu tư.
Nguyên Diệu thấy Hạ Viễn bước vào phòng sách phía nam còn đóng cửa lại, vội vàng đuổi theo.
Nguyên Diệu đẩy cửa, phát hiện Hạ Viễn đã khóa chặt cửa phòng sách.
Nguyên Diệu trong lòng thắc mắc, đây là cách đãi khách sao?
Nguyên Diệp đang cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy bên trong thư phòng, Hạ Viễn đang nói chuyện.
Nguyên Diệu đang cảm thấy kỳ lạ nhưng loáng thoáng nghe thấy Hạ Viễn đang nói chuyện trong thư phòng.
“Ngươi ăn bánh sen trước, ta sẽ quay lại ngay.”
Hạ Viễn đang nói chuyện với ai đó? Ai đang ở trong thư phòng thế? Nguyên Diệu lòng đầy nghi vấn.
Đột nhiên, cửa thư phòng kêu "két" một tiếng và Hạ Viễn bước ra.
Hạ Viễn tiện tay đóng cửa thư phòng lại, Nguyên Diệu nhân lúc Hạ Viễn đóng cửa liếc vào trong nhưng không thấy ai trong thư phòng.
Hạ Viễn cười nói: “Hiên Chi, sao ngươi lại theo ta? Đi, chúng ta ra phòng khách.”
“À, được.” Nguyên Diệu đành đáp.
Hạ Viễn kéo Nguyên Diệu ra tiền sảnh, phân chủ khách ngồi xuống.
A Vũ mang trà lên đứng một bên phục vụ.
Hạ Viễn và Nguyên Diệu uống trà, bàn luận về những sách thơ gần đây đọc. Vì nói chuyện hợp nhau, lại đến giờ trưa, Hạ Viễn nhiệt tình giữ Nguyên Diệu ở lại ăn cơm uống rượu.
A Vũ bên cạnh nhắc: “Công tử, bà Lưu vừa bị ngài đuổi đi, trong bếp không ai nấu cơm thì làm sao giữ khách ăn cơm?”
Hạ Viễn mới nhớ ra không có ai trong bếp, không thể tiếp đãi khách, không khỏi có chút bối rối.
Nguyên Diệu vội nói: “Ta còn có việc, không cần làm phiền. Dường như trong thư phòng của Tiến Hiền cũng còn khách đang chờ, ta không quấy rầy nữa, hẹn ngày khác cùng Tiến Hiền uống rượu.”
Nghe Nguyên Diệu nói trong thư phòng có khách, A Vũ lập tức tái mặt.
Hạ Viễn nói: “Trong thư phòng không có ai, Hiên Chi nói đùa rồi.”
Từ sở thích của Hạ Viễn và những thứ mua như bánh sen và son phấn, Nguyên Diệu đoán rằng khách trong thư phòng có thể là một người cố ý. Hạ Viễn không muốn người khác biết, Nguyên Diệu cũng không thích xâm phạm đời tư nên không nói thêm.
Nguyên Diệu cáo từ rời đi, Hạ Viễn bảo A Vũ lấy năm lạng bạc cho Nguyên Diệu và tiễn hắn ra cửa.
Bạch Cơ mang những bàn tay về, vứt vào trong phòng.
Không biết vì sao, mười mấy bàn tay vừa vào Phiêu Miểu các lập tức như sống lại, di chuyển bằng ngón trỏ và ngón giữa, bò khắp nơi trong phòng.
Trong phòng, mười mấy bàn tay di chuyển khắp nơi, có cái bò lên tủ báu, có cái cố gắng leo lên bình phong, có cái cắm ngược trong lọ hoa, có cái chạy vòng quanh trên bàn ngọc xanh rất kỳ lạ.
Nguyên Diệu rất tò mò, muốn xem Bạch Cơ sẽ trả tay như thế nào.
Nhưng Bạch Cơ dường như quên mất chuyện trả tay, vứt tay vào trong phòng rồi không quan tâm nữa.
Đêm khuya vắng vẻ, trăng tròn như gương.
Bạch Cơ dùng chu sa vẽ một trận pháp trên cỏ trong sân sau.
Bạch Cơ bảo Nguyên Diệu đi lấy ba bàn tay.
Nguyên Diệu vào trong phòng lấy tay.
Những bàn tay đó tụ tập thành nhóm, hoặc chạy tới chạy lui, hoặc đùa giỡn vui vẻ.
Nguyên Diệu nói: “Đừng làm loạn nữa, Bạch Cơ muốn trả các ngươi về. Ba cái đi theo ta.”
Những bàn tay vừa nghe thấy bèn chạy nhảy tứ tung, không muốn theo Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu đành phải bắt những bàn tay hoảng sợ chạy khắp nơi.
Nguyên Diệu bắt mãi nhưng không chộp được bàn tay nào, đành tay không quay lại sân sau.
“Bạch Cơ, vừa nghe nói sẽ bị trả lại thì những bàn tay đó đều chạy tứ tung, ta không bắt được cái nào. Chẳng lẽ chúng không muốn được trả lại sao?”
Bạch Cơ cười nói: “Chúng khó khăn lắm mới thoát khỏi cơ thể và được tự do, tất nhiên không muốn trở lại rồi.”
"Hả? Tay người còn có suy nghĩ riêng sao?"
Bạch Cơ che miệng cười: "Tất nhiên là có rồi. Không chỉ tay, chân, mắt, tai, mũi, miệng của người cũng có suy nghĩ riêng nữa."
Nguyên Diệu kinh ngạc, vội vã vung tay múa chân, lại giậm chân vài cái, nói: "Chân, mắt, tai, mũi, miệng của người đều có suy nghĩ? Sao tiểu sinh không cảm nhận được suy nghĩ của tay chân mình?"
Bạch Cơ cười nói: "Khi ở trong cơ thể người, suy nghĩ của tay chân, mắt, tai sẽ bị não người kiểm soát, mất đi tính độc lập. Người dùng não để suy nghĩ, hiếm khi nhận ra suy nghĩ của tay chân và các giác quan. Tuy nhiên, đôi khi cũng có thể nhận ra. Ví dụ, ngươi có bao giờ quá căng thẳng đến mức não trống rỗng, tay run rẩy không nghe lời, không cầm vững đồ vật? Hoặc trong tình huống khẩn cấp, trước khi não kịp phản ứng, chân đã chạy trước? Hoặc khi đầu óc không rõ ràng, miệng không nghe lời nói lung tung?"
Nguyên Diệu gật đầu, nói: "Đúng là có những tình huống như vậy. Thì ra, chân, mắt, tai, mũi, miệng của người đều có suy nghĩ!"
Bạch Cơ cười nói: "Khi rời khỏi cơ thể sẽ có suy nghĩ, những bàn tay này không muốn quay lại."
Nguyên Diệu gãi đầu, nói: "Nhưng, không thể không quay lại được. Những người mất tay chắc chắn rất sợ hãi rất lo lắng."
Bạch Cơ quay người, đi vào phòng trong.
Nguyên Diệu vội vàng theo sau.
Bạch Cơ vào đến phòng trong, những bàn tay lập tức trốn tránh, có cái trốn dưới tủ báu, có cái trốn vào lọ hoa, có cái trốn sau cầu thang...
Bạch Cơ nói: "Các ngươi rời khỏi cơ thể hơn một tháng, không thể quay lại nữa. Các ngươi không quay lại, không nhận được dưỡng chất từ cơ thể người sẽ héo úa, thối rữa, cuối cùng biến thành một vũng máu đọng, một đống xương khô. Các ngươi không quay lại, con người chỉ mất một bàn tay, còn các ngươi thì mất cả sinh mạng."
Bạch Cơ vừa dứt lời, những bàn tay lập tức xuất hiện.
Các bàn tay tranh nhau chạy đến Bạch Cơ, dường như sợ không thể quay lại. Chúng leo lên váy của Bạch Cơ, bám chặt, đung đưa lắc lư.
Bạch Cơ cười nói: "Đừng chen lấn, Trận Pháp Xác Giải mỗi lần chỉ có thể đưa ba bàn tay trở lại. Đừng lo, tất cả sẽ được quay lại. Các ngươi tự ước tính thời gian rời khỏi cơ thể, đêm nay trước hết đưa ba cái rời xa cơ thể lâu nhất trở lại."
Các bàn tay bàn bạc với nhau, chỉ để lại ba cái đã rời khỏi cơ thể lâu nhất còn lại đều buông váy của Bạch Cơ, chạy đi chơi tiếp.
Nguyên Diệu há hốc miệng kinh ngạc.
Bạch Cơ mang ba bàn tay ra sân sau, đặt vào Trận Pháp Xác Giải, niệm chú ngữ.
Trận Pháp Xác Giải bừng sáng rực rỡ, chẳng mấy chốc, ba bàn tay đã biến mất.
Chắc hẳn, đã quay lại cơ thể rồi.
Nguyên Diệu đứng đờ đẫn, ngây ngốc nhìn Bạch Cơ.
Bạch Cơ thắc mắc hỏi: "Hiên Chi làm sao vậy?"
Nguyên Diệu bừng tỉnh, nói: "Tiểu sinh đang nghĩ, người và phi nhân đều là chúng sinh, nếu tay, chân, mắt, tai, mũi, miệng của người có suy nghĩ thì của rồng thì sao? Bạch Cơ, tay, chân, mắt, tai, mũi của ngươi có suy nghĩ không?"
Bạch Cơ ngẩn ra, lẩm bẩm: "Ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này..."
Nguyên Diệu nhìn lên mặt trăng sáng, chỉ cảm thấy vũ trụ huyền diệu, thế giới thần kỳ, người và phi nhân đều tràn đầy những bí ẩn không thể giải thích do đấng tạo hóa ban tặng.
Nguyên Diệu quay đầu nhìn Bạch Cơ, lập tức hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng.
Bạch Cơ đứng trên bãi cỏ, tay phải nàng cầm một cái móng rồng khổng lồ, móng rồng trông như cây khô, phủ đầy vảy trắng, móng sắc bén như lưỡi dao lóe lên trong ánh trăng.
Nơi vốn là tay trái của Bạch Cơ chỉ còn lại tay áo rỗng không.
Bạch Cơ nhìn móng rồng hỏi: "Ngươi có suy nghĩ không? Mau nói cho ta biết, ngươi có suy nghĩ không?"
Nguyên Diệu cảm thấy khổ sở, hét lên: "Bạch Cơ, dù ngươi có ham học hỏi cũng không cần tháo tay ra, hỏi nó như vậy chứ! Cái móng rồng này có lắp lại được không? Lỡ không lắp lại được thì sao?"
Bạch Cơ chỉ lo hỏi móng rồng, không để ý đến Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu sợ hãi nhìn Bạch Cơ vẫn chìm đắm trong việc tìm hiểu, bèn lặng lẽ vào trong ngủ.
Vài ngày trôi qua, đã đến đầu tháng.
Trong Phiêu Miểu các, việc kinh doanh vẫn ảm đạm, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô bình yên sống qua ngày.
Mười mấy bàn tay đã lần lượt được trả lại nhưng vấn đề mà tay mang đến vẫn còn.
Bạch Cơ có lòng ham học rất mạnh, nàng liên tục nghiên cứu xem móng, mắt, tai, mũi, thậm chí sừng và đuôi rồng có suy nghĩ độc lập không, thỉnh thoảng lại tháo móng rồng, tai rồng, sừng rồng, đuôi rồng ra, cầm lên hỏi.
Ly Nô cũng bắt chước, lâm vào tìm hiểu, thỉnh thoảng tháo móng mèo, tai mèo, đuôi mèo ra hỏi.
Nguyên Diệu thấy Bạch Cơ và Ly Nô thiếu tay chân, thiếu tai, thiếu đuôi bèn thấy sợ hãi. Hắn rất hối hận vì đã hỏi Bạch Cơ câu hỏi đó khiến nàng rơi vào mê hoặc của tri thức.
Nguyên Diệu sợ nhìn thấy Bạch Cơ và Ly Nô đối diện với các chi bị tháo rời, thường lấy cớ giao hàng, trốn ra ngoài Phiêu Miểu các.
Hôm đó, Nguyên Diệu đến phường Tuyên Dương, giao thanh cổ kiếm Thất Tinh mà Triệu Tuân, một bất lương nhân* sống ở phường Tuyên Dương đã đặt.
* Quan sai phụ trách truy bắt thời Đường, gọi là "bất lương" hay "bất lương nhân".
Thời Đường, trong thành Trường An, lấy đường Chu Tước làm ranh giới, phía tây là huyện Trường An, phía đông là huyện Vạn Niên. Triệu Tuân làm chức bất lương nhân ở huyện Vạn Niên.
Nguyên Diệu đến nhà Triệu Tuân, giao thanh cổ kiếm Thất Tinh. Triệu Tuân rất vui mừng, đang cầm thanh cổ kiếm Thất Tinh xem xét thì đột nhiên có hai bất lương nhân chạy đến tìm Triệu Tuân.
"Đầu lĩnh, có chuyện rồi."
Triệu Tuân hỏi: "Chuyện gì?"
Một bất lương nhân nói: "Có cô nương thắt cổ tự vẫn rồi."
Triệu Tuân nhướn mày, nói: "Chuyện này chẳng phải thường xảy ra sao? Ở phường nào? Cử một phu tử đi nghiệm thi, không có nghi vấn gì thì ghi vào sổ rồi đóng dấu."
Một bất lương nhân lau mồ hôi, nói: "Lần này, có ba người thắt cổ... một ở phường Bình Khang, hai ở phường Tuyên Dương..."
Bất lương nhân khác nói: "Chúng ta nghĩ đầu lĩnh ở ngay phường Tuyên Dương nên tiện đường báo cho ngài biết."
Triệu Tuân vội vàng cất thanh cổ kiếm Thất Tinh, nói: "Đi, đi xem."
Triệu Tuân để lại thanh cổ kiếm Thất Tinh, bảo người hầu lấy bạc cho Nguyên Diệu rồi vội vã rời đi.
Nguyên Diệu lấy bạc từ người hầu rồi rời khỏi nhà Triệu Tuân, chuẩn bị quay về Phiêu Miểu các.
Ánh nắng ấm áp, cây cỏ tươi tắn, cuộc sống thật tươi đẹp, không hiểu vì sao những cô nương đó lại chọn cách kết thúc mạng sống? Nguyên Diệu cảm thấy tiếc nuối và buồn bã, bước đi lững thững trên đường.
Nguyên Diệu vừa bước ra khỏi phường Tuyên Dương thì thấy một thư sinh áo xanh bước vào cổng phường.
Hai người gặp nhau ngay trước mặt.
Thư sinh ấy mặt gầy guộc, sắc mặt vàng vọt, Nguyên Diệu cảm thấy quen mắt nhưng chợt không nhận ra.
Thư sinh nhìn Nguyên Diệu một cái, nhận ra ngay, nói: “Hiên Chi? Sao ngươi lại đến phường Tuyên Dương?!"
Nguyên Diệu nghe giọng quen thuộc, lập tức phản ứng, ngạc nhiên nói: "Tiến Hiền?! Mấy ngày không gặp, sao ngươi gầy như vậy? Ta suýt không nhận ra ngươi!"
Thư sinh áo xanh là Hạ Viễn. Hạ Viễn gầy đi rất nhiều, mắt quầng thâm, sắc mặt vàng vọt nhưng trong mắt lại có tia sáng kỳ lạ.
Hạ Viễn cười nói: "Gần đây ta vùi đầu vào học, quên cả ăn uống nên gầy đi một chút. Sao Hiên Chi lại đến phường Tuyên Dương thế?"
Hạ Viễn xách hai gói đồ, Nguyên Diệu liếc nhìn, từ lớp giấy dầu thấy một gói là bánh sen của Nhị Nhung Trai ở Đông Thị, một gói là son phấn của Nhược Thủy Ký.
Những thứ này đều là đồ nữ nhân yêu thích, Hạ Viễn mua cho cô nương nào sao?
Nguyên Diệu cười nói: "Ta đến phường Tuyên Dương giao hàng."
Hạ Viễn cười nói: "Thì ra là vậy. Hôm nay gặp ngươi, ngươi cùng ta về nhà, ta trả ngươi năm lạng bạc lần trước mượn."
Nguyên Diệu cười nói: "Không cần gấp đâu. Tiến Hiền thích đến phường Bình Khang học tập làm thơ, nơi hoa lệ như thế cần chi tiêu nhiều, ngươi cứ giữ mà dùng."
Hạ Viễn cười bí ẩn, nói: "Ta đã không đến phường Bình Khang nữa. Giờ ta đều ở nhà học."
Nguyên Diệu ngạc nhiên, trong lòng đầy nghi hoặc.
Hạ Viễn khăng khăng muốn trả Nguyên Diệu bạc, Nguyên Diệu không thể từ chối, đành đi cùng về nhà.
Hạ Viễn sống ở phía nam phường Tuyên Dương, xung quanh nhà cửa san sát nhưng căn nhà độc lập này khá yên tĩnh.
Hạ Viễn từ Tương Châu đến Trường An chỉ mang theo một tiểu đồng, Hạ gia có một lão bộc lo quét dọn, sau khi Hạ Viễn vào ở đã thuê thêm một nữ nhân nấu ăn.
Khi Nguyên Diệu vào Hạ gia thì thấy tiểu đồng A Vũ đang đưa bạc cho nữ nhân cầm bọc đồ, bảo nàng ấy rời đi.
Nữ nhân ấy mặt đầy sợ hãi, có hơi buồn bã nhìn Hạ Viễn vừa về, vẻ mặt kinh hoàng, vội lấy bạc, mang bọc đồ rời đi.
Lão bộc cầm chổi, lặng lẽ quét sân.
"Công tử về rồi." A Vũ chào Hạ Viễn.
Hạ Viễn như không nghe thấy, vội vàng đi về phòng sách.
A Vũ đành chào Nguyên Diệu: "Nguyên công tử, ngài cũng đến Trường An rồi."
Năm xưa học ở thư viện Tương Châu, A Vũ hầu hạ bên Hạ Viễn nên quen biết Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu đáp một câu rồi theo Hạ Viễn vào phòng sách.
A Vũ đứng trong sân, vẻ mặt ưu tư.
Nguyên Diệu thấy Hạ Viễn bước vào phòng sách phía nam còn đóng cửa lại, vội vàng đuổi theo.
Nguyên Diệu đẩy cửa, phát hiện Hạ Viễn đã khóa chặt cửa phòng sách.
Nguyên Diệu trong lòng thắc mắc, đây là cách đãi khách sao?
Nguyên Diệp đang cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy bên trong thư phòng, Hạ Viễn đang nói chuyện.
Nguyên Diệu đang cảm thấy kỳ lạ nhưng loáng thoáng nghe thấy Hạ Viễn đang nói chuyện trong thư phòng.
“Ngươi ăn bánh sen trước, ta sẽ quay lại ngay.”
Hạ Viễn đang nói chuyện với ai đó? Ai đang ở trong thư phòng thế? Nguyên Diệu lòng đầy nghi vấn.
Đột nhiên, cửa thư phòng kêu "két" một tiếng và Hạ Viễn bước ra.
Hạ Viễn tiện tay đóng cửa thư phòng lại, Nguyên Diệu nhân lúc Hạ Viễn đóng cửa liếc vào trong nhưng không thấy ai trong thư phòng.
Hạ Viễn cười nói: “Hiên Chi, sao ngươi lại theo ta? Đi, chúng ta ra phòng khách.”
“À, được.” Nguyên Diệu đành đáp.
Hạ Viễn kéo Nguyên Diệu ra tiền sảnh, phân chủ khách ngồi xuống.
A Vũ mang trà lên đứng một bên phục vụ.
Hạ Viễn và Nguyên Diệu uống trà, bàn luận về những sách thơ gần đây đọc. Vì nói chuyện hợp nhau, lại đến giờ trưa, Hạ Viễn nhiệt tình giữ Nguyên Diệu ở lại ăn cơm uống rượu.
A Vũ bên cạnh nhắc: “Công tử, bà Lưu vừa bị ngài đuổi đi, trong bếp không ai nấu cơm thì làm sao giữ khách ăn cơm?”
Hạ Viễn mới nhớ ra không có ai trong bếp, không thể tiếp đãi khách, không khỏi có chút bối rối.
Nguyên Diệu vội nói: “Ta còn có việc, không cần làm phiền. Dường như trong thư phòng của Tiến Hiền cũng còn khách đang chờ, ta không quấy rầy nữa, hẹn ngày khác cùng Tiến Hiền uống rượu.”
Nghe Nguyên Diệu nói trong thư phòng có khách, A Vũ lập tức tái mặt.
Hạ Viễn nói: “Trong thư phòng không có ai, Hiên Chi nói đùa rồi.”
Từ sở thích của Hạ Viễn và những thứ mua như bánh sen và son phấn, Nguyên Diệu đoán rằng khách trong thư phòng có thể là một người cố ý. Hạ Viễn không muốn người khác biết, Nguyên Diệu cũng không thích xâm phạm đời tư nên không nói thêm.
Nguyên Diệu cáo từ rời đi, Hạ Viễn bảo A Vũ lấy năm lạng bạc cho Nguyên Diệu và tiễn hắn ra cửa.