Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 9: Khóc đủ rồi, đi thôi, về nhà thôi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Chương 9: 

Vương Noãn Noãn ngồi trong lòng lão gia gia, đôi mắt đen nhánh đảo quanh.

Nàng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như thế, dù không rõ đại thẩm đã có chuyện gì với nhà mẹ đẻ, nhưng từ đầu, giọng điệu của đại thẩm đã không được tốt. Ở nhà này lâu như vậy, tuy rằng có đôi lúc đại thẩm hơi đanh đá, nhưng đối với gia đình thì rất tốt.

Hơn nữa, ngay khi Chương lão đại bước vào sân, hắn ta đã nhìn ngó xung quanh, dù đang trò chuyện với đại thẩm nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía bàn ăn. Dù giọng hắn ta nghe có vẻ rất gấp gáp, nhưng từng bước đi từ lúc vào đến lúc ra đều thong thả.

Hy vọng không có chuyện gì xấu xảy ra, Vương Noãn Noãn thầm nghĩ, bởi vì nàng rất thích đại bá thật thà và đại thẩm luôn bênh vực người nhà.

Bữa sáng yên tĩnh bị gián đoạn, không ai nói gì. Vương Noãn Noãn cố gắng vỗ vỗ tay Vương lão đầu, miệng phát ra những âm thanh "a, a, ô" ngây ngô, cuối cùng cũng phá tan bầu không khí trầm lắng.

- --

Khi Chương Tú Nhi và Vương Đại Trụ đến Chương gia, nàng thấy mẫu thân nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch trông như sắp không trụ nổi. Chương Tú Nhi vừa bước tới thì đôi chân liền mềm nhũn, may mà có Vương Đại Trụ đỡ lấy, nếu không nàng đã ngã khuỵu xuống đất.

Vương Đại Trụ đỡ thê tử ngồi xuống bên cạnh giường của Chương lão thái, rồi vỗ nhẹ lên vai cô để an ủi. Chương Tú Nhi mở miệng khóc nấc lên: “Nương ơi, nương làm sao thế này? Sao lại bệnh nặng đến vậy?”

Chương Tú Nhi vừa khóc vừa nấc liên tục, còn Chương lão thái cũng thật sự cảm thấy khó chịu. Vốn chỉ định giả bệnh, nhưng vì sợ bị phát hiện, tối qua bà đứng giữa sân trong gió lạnh suốt cả đêm. Không ngờ sáng sớm liền phát sốt cao, thậm chí thuốc bà cũng không dám uống để trông có vẻ thê thảm hơn.

"Con à, nương nhớ con quá thôi... Nương biết, chuyện năm ngoái làm con đau lòng... nhưng nương cũng không có cách nào, dẫu sao đại tẩu con cũng không phải con ruột của nương."

Chương lão thái nói một câu mà phải ngắt nghỉ hai lần để thở. Dù trong lòng Chương Tú Nhi vẫn còn chút oán giận, nhưng dù sao đây cũng là mẫu thân của nàng, thấy bà bệnh nặng như thế này, nàng đâu còn tâm trạng để trách móc nữa.

Chương Tú Nhi vội vàng gật đầu: "Nương, con biết rồi, nương cứ nghỉ ngơi đi. Nương muốn ăn gì, con sẽ nấu."

Chương Tú Nhi vừa nói vừa nấc, Vương Đại Trụ cũng vội nói thêm: “Đúng vậy, chúng con còn mang theo gà rừng đến, để Tú Nhi hầm cho nhạc mẫu bồi bổ.”

Chương lão thái nghe vậy lập tức phản đối: "Không cần đâu, nương chỉ muốn uống chút sữa dê thôi. Thầy thuốc đến khám đã nói nương yếu quá, cần uống sữa dê để bồi bổ."

Nghe vậy, Vương Đại Trụ liền đồng ý ngay: "Được thôi nương. Trước đây nhà con có nhặt được vài con dê trên núi, có một con dê cái. Để con về nhà vắt sữa mang cho nhạc mẫu, nếu không uống hết thì người cứ treo vào giếng làm lạnh, uống hết con lại mang tiếp."

Chương Tú Nhi vừa nghe xong đã cảm thấy có điều không ổn, bởi nàng hiểu rõ mẫu thân của mình. Từ thuở lọt lòng tới giờ, chưa từng nghe ai bệnh lại được thầy thuốc khuyên uống sữa dê để bồi bổ. Trong bao nhiêu loài vật, cớ sao lại chọn sữa dê? Chắc hẳn là nghe nói nhà nàng có dê liền nhòm ngó rồi.

Thế là nàng thử dò hỏi: "Nương, uống sữa dê sao có thể bồi bổ được? Vẫn phải ăn thịt mới bổ chứ. Nương xem, công cô* bảo con đặc biệt mang đến con gà rừng săn được, chỉ để tẩm bổ cho người thôi."

*Công cô: dt (H. công: bố chồng; cô: mẹ chồng) Bố mẹ chồng (cũ): Công cô rằng: Báo cho hay; trộm hương, cắp phấn cũng đầy chan chan (Quan /m Thị Kính).- trích Từ điển - Nguyễn Lân

Chương lão thái nghe xong, mắt trợn tròn, lập tức nói: "Ta chỉ muốn uống sữa dê! Ta nói sữa dê bổ là bổ, nhà ngươi không phải có dê sao? Cần gì mang sữa đến, cứ đuổi thẳng dê đến đây, ta muốn uống lúc nào thì tự vắt."

Chương Tú Nhi nghe mà lòng đắng chát. Thì ra là họ nhắm vào con dê nhà mình. Chưa bàn đến chuyện sữa dê có bổ thân hay không, nhưng sao nàng phải nhường cho nương gia chứ? Chịu khó vắt sữa mang đến đã là nể mặt lắm rồi, chưa nói chi đến việc dắt dê sang. Huống hồ trong nhà còn có đứa nhỏ đang cần sữa, chính là Noãn Noãn!

Vương Đại Trụ nghe đến đây, trong lòng đã rõ ý định của nhạc mẫu. Hắn siết chặt nắm tay, dù tính hắn chậm chạp nhưng không ngu ngốc. Hắn có thể bỏ qua chuyện xảy ra năm trước, bởi vì phu thê vẫn hòa thuận, hắn không muốn nàng phải khó xử. Nhưng nay họ lại nhắm vào tài sản nhà hắn, chuyện này không thể dung thứ.

Nghĩ đến đây, Chương Tú Nhi đứng bật dậy: "Nương, dê không thể mang sang đâu. Đó là do công công nhặt được trên núi, không phải của con. Hơn nữa, tiểu tôn nữ nhà tam đệ của Đại Trụ mới mấy tháng, vẫn cần sữa dê. Nếu nương muốn uống, con có thể chạy một chuyến mang một bát sữa đến cho nương mỗi ngày, như thế được không?"

Lời chưa dứt, giọng the thé của Chương lão thái đã vang lên: "Không được! Phải mang dê đến đây. Chỉ là nữ nhi hao tài tốn của thì uống sữa làm gì! Ta nuôi ngươi lớn thế này, nhà ngươi có nhiều dê vậy mà không nhường cho ta một con được à? Trong lòng ngươi còn coi trọng cái nhà này nữa không?"

"Phải đấy, tiểu muội, muội nhìn nương tức giận đến mức nào rồi kia kìa." Nghe giọng Chương lão thái, cả nhà kéo nhau từ phòng chính ùa vào phòng ngủ. Lý Thảo Nhi giả bộ lên tiếng.

Chương lão nhị cười gian manh: "Đúng vậy, tiểu muội, nhà muội nhiều dê thế cho nhà ta một con có sao đâu? Hơn nữa, chẳng phải muội cũng cần nương gia này làm chỗ dựa sao, nếu không thì ai còn coi trọng muội?"

Chương Tú Nhi nhìn gương mặt tham lam không đáy của cả nhà, rồi lại nhìn Vương Đại Trụ đang siết chặt nắm tay, trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác mệt mỏi. Nàng cất lời nhạt nhẽo: "Dê à, các q đừng mơ đến. Đó là của nhà phu quân không phải của ta, đừng nghĩ đến nữa."

Nàng đưa tay chỉ vào giỏ trên giường: "Trong giỏ có một con gà, vài quả trứng và nấm rừng, các ngươi dùng để bồi bổ cho nương đi. Ta nghĩ chẳng cần ta phải làm nữa."

Nói rồi nàng quay sang Vương Đại Trụ: "Đại Trụ, về thôi, chúng ta về nhà."

Vương Đại Trụ nhìn thê tử, trong lòng hắn vẫn có chút không đành lòng, nhưng rồi hắn cũng buông tay, theo thê tử bước ra ngoài.

Tiếng gào thét như xé ruột xé gan của Chương lão thái truyền đến tai Chương Tú Nhi: "Chương Tú Nhi, nếu hôm nay ngươi không mang dê tới, ta không nhận ngươi là nữ nhi của ta nữa!"

Chương Tú Nhi ngừng bước một lúc, kéo tay Vương Đại Trụ đi thẳng một mạch. Đi được một quãng xa, nàng bỗng ngồi thụp xuống đất mà khóc nức nở.

Vương Đại Trụ đứng sững lại, hắn không biết phải làm sao, cuối cùng đành ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vai thê tử, thở dài: "Tú Nhi, đừng khóc nữa, còn có ta đây."

Nói xong mặt hắn hơi đỏ lên, có lẽ đó là lời ngọt ngào nhất mà Vương Đại Trụ từng nói.

Chương Tú Nhi biết phu quân mình thật thà, nàng cười khẽ một tiếng, rồi đứng dậy lau nước mắt: "Ừ, ta chỉ tức giận thôi, sao bọn họ lại có thể như vậy chứ! Thôi, khóc đủ rồi, về nhà thôi."

Hai người vội vã trở về nhà. Sáng ra đi còn chưa ăn được mấy miếng cơm, giờ trời đã sẩm tối. Không biết có kịp về ăn bữa tối không, ai về nương gia mà lại khổ như không chứ? Lòng Chương Tú Nhi chua xót, dù sao cũng là nơi sinh ra và nuôi lớn mình, nhưng nàng đã thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Hai người về đến nhà vừa lúc cả nhà đang ăn cơm. Vương lão thái nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Chương Tú Nhi, nhưng chỉ gọi hai người vào ăn mà không hỏi gì thêm. Mọi người thấy Vương lão thái như vậy cũng không ai nói lời nào.

Tối đó, trước khi đi ngủ, Vương Đại Trụ kể sơ tình hình cho Vương lão đầu và Vương lão thai nghe. Sau khi nghe xong, Vương lão đầu không nói gì, còn Vương lão thái chỉ thở dài: "Ôi, Tú Nhi cũng không dễ dàng gì, trong lòng chắc vẫn chưa thoải mái. Con nên an ủi nó nhiều hơn."

Vương Đại Trụ rầu rĩ đáp lời, rồi quay về phòng.

Vương Noãn Noãn cũng đầy suy nghĩ trong lòng, đâu phải ai cũng tốt bụng như tổ phụ mẫu nàng!

Nhưng Vương Noãn Noãn chỉ nghĩ ngợi một lát, rồi lại quay về với công việc quan trọng của mình!

Nàng nằm nhắm mắt lại bên cạnh Vương lão thái, nhưng trong không gian, nàng đang khá bận rộn. Nàng phát hiện các loại cây thu hoạch trong không gian đều luôn giữ được độ tươi mới, nên mỗi khi rảnh rỗi, nàng lại vào không gian để làm việc. Chính vì vậy, nhà kho trong không gian đã đầy ắp. Những con lợn, bò, dê từ khi còn bé giờ đều phát triển rất khỏe mạnh.

Mọi người trong Vương gia, bao gồm cả ba đứa nhỏ tinh nghịch, đều biết rằng việc tìm được nhiều thứ tốt ở sau núi là nhờ phúc của Nhuận Nhuận. Trước khi nàng chào đời, Vương gia chưa bao giờ gặp vận may như vậy.

Cũng vì lẽ đó, Vương lão đầu và Vương lão thái đã bàn với Vương Thiết Trụ và Tiền Cẩm Bình, hai người quyết định ôm Noãn Noãn sang phòng của mình để nuôi dưỡng. Cả nhà không ai nói ra, nhưng trong lòng ngầm hiểu rõ rằng Noãn Noãn chính là phúc tinh của gia đình.