Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà
Chương 8: Như vậy là bất hiếu!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 8:
Ba người họ về nhà đúng lúc đến giờ ăn, sau bữa cơm, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, ngay cả Vương Noãn Noãn cũng ngồi trong lòng lão gia gia, cười toe toét nhìn mọi người.
"Phụ thân, tổng cộng có năm bó củi, mỗi bó bán được hai mươi văn, cả thảy là một trăm văn tiền. Đây là tiền bán củi."
Vương Đại Trụ vừa nói vừa lấy số tiền trong người ra, đặt trước mặt phụ thân mình. Vương Nhị Trụ cũng rút từ trong áo ra hai lượng bạc: "Phụ thân, đây là tiền bán thỏ và rau dại, tổng cộng hai lượng bạc."
Chương Tú Nhi thở dài: "Nhị đệ, chỉ hai con thỏ nhỏ và một giỏ rau mà bán được hai lượng bạc? Sao lại có giá trị như vậy?"
Vương Thiết Trụ liếc nhìn nhị ca, hắn khẽ chạm tay vào mũi, không lên tiếng. Dù đi cùng nhưng hắn cũng chẳng rõ Nhị ca quen biết Lý quản sự như thế nào.
Thấy mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt đầy thắc mắc, Vương Nhị Trụ liền cười hì hì rồi giải thích:
"Mùa đông năm ngoái, ta đang trên đường vào trấn thì thấy một chiếc xe ngựa bị lật bên vệ đường, xung quanh còn có vết máu. Ta vội chạy tới đẩy xe lên, thấy ở đó có một người bị đông cứng nằm bên dưới, nên vội vàng tìm người giúp, đưa người đó đến y quán. Ta đợi đến khi hắn tỉnh lại mới rời đi. Sau đó mới biết hắn là quản sự của Lý phủ. Nghe nói ở Lý phủ có một tiểu công tử được cưng chiều nhất, rất thích những thứ mới lạ. Trước khi đi, ta đã mang theo hai con thỏ có vòng đen quanh mắt, định thử xem sao. Không ngờ lại thành công, tiểu công tử rất thích, mỗi con thỏ được trả một lượng bạc, còn rau dại thì ta tặng luôn cho Lý quản sự."
Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục: "Ta cũng không mong nhận được gì, chỉ định thử vận may thôi, thành thì tốt, không thì ta lại nghĩ cách khác."
Vương Nhị Trụ nói xong, uống một ngụm nước rồi nhìn phụ thân mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ mong chờ sự khen ngợi, không khác gì biểu cảm của Vương Thắng Ý lúc ban ngày. Triệu Thụ Cầm cười khẽ, vỗ nhẹ lên tay chồng mình.
Vương lão đầu gật đầu đồng tình: "Ừ, lão Nhị làm rất tốt. Cứu người là việc nên làm, không nên trông mong nhận được sự đền đáp. Hơn nữa, ân tình cũng có lúc cạn, chỉ có qua lại như thế này mới lâu dài được."
Lúc này, nếu Vương Nhị Trụ có đuôi thì chắc chắn đã vểnh cao lên trời rồi.
Vương lão đầu liếc nhìn Vương Nhị Trụ một cái, hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. Lão thản nhiên nói: "Bà nó, cất tiền đi. Cả nhà nghỉ ngơi sớm đi, trời cũng khuya rồi."
...
"Nương, con nghe nói Tam muội nhà mình nhặt được mấy con dê trên núi, còn có một con dê cái nữa. Nhà mình mà có dê cái, sau này tìm giống của nhà khác phối, chẳng phải chúng ta sẽ có nguồn dê dồi dào sao? Với lại, nhà Tam muội có dê như thế, cho nương một con chẳng phải là việc nên làm sao?"
Một phụ nhân hơi mập, quần áo đầy miếng vá, ả hối hả bước vào là ngồi bẹp xuống giường, nháy mắt nói với lão phụ nhân lớn tuổi đối diện đang khâu áo.
Lão phụ nhân nghe xong ngừng khâu vá, cắm cây kim lên tóc, mắt mở to, trong ánh mắt đầy tia sáng: "Thảo Nhi, có thật không? Ngươi nghe ai nói vậy?"
Nữ tử được gọi là Lý Thảo Nhi, kéo kéo vạt áo, bĩu môi nói: "Dĩ nhiên là thật rồi, con có lừa nương bao giờ đâu? Chẳng phải trong thôn có người gả sang thôn của Tam muội sao? Nàng ta về nương gia nói đấy."
Lý Thảo Nhi liếc nhìn bà bà mình, thấy người vẫn ngẩn ra nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ, ả ta tiếp tục khích bác: “Nương, con nói nè, Tam muội càng ngày càng không coi nương ra gì. Dê nhặt được mà không biếu nương một con, thật là bất hiếu."
Chương Lưu thị nghe vậy thì cũng bắt đầu nổi giận. Mấy năm đầu nữ nhi gả đi còn thường xuyên gửi đồ về nhà, nhưng dạo gần đây càng ngày càng lạnh nhạt. Đúng là không mất tiền mua được dê, thế mà chẳng biết hiếu kính phụ mẫu, như vậy chẳng phải là bất hiếu sao?
Nghĩ tới đây, mặt Chương Lưu thị lộ vẻ khó chịu. Lý Thảo Nhi thấy bà đã có dấu hiệu mềm lòng, ả biết sự việc đang tiến triển tốt, không cần nói thêm nữa. Ả tin Chương Lưu thị sẽ không làm ả thất vọng.
Quả nhiên, tối hôm đó, trong bữa cơm của Chương gia, mọi người đều đồng ý rằng Chương Tú Nhi thật bất hiếu. Nhà nàng đã khấm khá lên thế mà không biết giúp đỡ nhà nương gia. Nếu không có sự ủng hộ của nương gia, sao nàng ta có cuộc sống tốt như bây giờ?
Sau khi bàn bạc, cả nhà quyết định để Chương Lưu thị giả bệnh. Sáng hôm sau, Chương lão đại sẽ đi gọi Chương Tú Nhi về.
Lúc ấy, cả nhà Vương lão thái đang ăn sáng. Vương Noãn Noãn ngồi trong lòng lão gia gia uống sữa, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa "thùng thùng thùng".
Mọi người còn đang ngạc nhiên không biết sáng sớm ai lại đến, Vương lão đại mở cửa thấy Chương lão đại– đại ca của Chương Tú Nhi. Sắc mặt mọi người liền thay đổi, nhưng không ai nói gì.
Chương lão đại bước vào nhà, thấy mấy con dê đang nằm lười biếng dưới sân, rồi vào phòng khách thấy mọi người Vương gia đang ăn sáng.
Thức ăn trên bàn so với nhà mình đúng là khác biệt, thậm chí bánh bao cũng làm từ bột hai phần, còn nhà hắn chỉ có bánh bao đen xám, khô cứng đến mức làm đau cổ họng. Hắn càng thấy khó chịu trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ vẻ sốt sắng:
"Xin lỗi Vương đại gia, Vương đại nương, ta đến để gọi Tú Nhi về nhà."
Chương Tú Nhi vừa nhìn thấy đại ca, sắc mặt nàng cũng chẳng khá hơn. Từ ngày nàng lấy phu quân, nương gia bên kia liên tục tìm cớ lấy đồ từ nàng về. Mặc dù nàng biết đã gả đi thì vẫn phải chăm lo cho nương gia, nhưng ít nhất đối phương cũng phải có lương tâm.
Mấy năm trước cuộc sống còn khá giả, nàng có thể giúp đỡ đôi chút. Năm ngoái, Vương lão đại bị thương ở chân, phải dưỡng mấy tháng mới đi lại được, khiến sức lao động giảm sút. Cuộc sống vốn đã khó khăn, lại thêm tiền thuốc thang, nhưng song thân vẫn bảo nàng không cần lo lắng, dù có vất vả cũng là gia đình.
Vậy mà, khi nàng về nương gia xin hai khúc xương ống nấu canh bồi bổ cho Vương lão đại lại bị đại tẩu chế giễu, nói nàng là người ngoài, không ai trong nhà bênh vực khiến nàng uất ức chạy về khóc.
Sau đó, chính Vương lão thái phải lấy tiền lên trấn mua về bồi bổ cho phu quân của nàng.
Kể từ đó nàng hạn chế về nương gia, chỉ về vào dịp Tết, ăn xong thì quay lại phu gia, cũng không ở lại qua đêm. Bên đó cũng chẳng còn tới tìm nàng nữa, đây là lần đầu đà tiên sau vụ việc năm ngoái.
Nghĩ tới đây, Chương Tú Nhi ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi: “Đại ca, có việc gì mà đến sớm vậy?"
Chương lão đại biết tiểu muội muội vẫn còn để bụng chuyện năm ngoái nên không dám trì hoãn, hắn vội nói: "Nương bệnh rồi, bệnh rất nặng, nương nói muốn gặp muội, muội có thể về thăm một chuyến không?"
Chương Tú Nhi vừa nghe thấy liền biến sắc, dù thế nào đi nữa thì đó cũng là mẫu thân của nàng. Nàng đặt đũa xuống, quay lại nhìn song thân, nàng nói: "Phụ thân, nương, con... con phải về nương gia."
Chưa kịp dứt lời, Vương lão thái vội vàng nói: "Con về nhanh đi, để lão Đại đi cùng con. Mang theo một con gà rừng treo ngoài sân, với ít nấm khô phơi trong sân nữa. Còn hài tử bé thì để ta giữ, con cứ yên tâm mà đi."
Chương Tú Nhi không ngờ Vương lão thái lại cho phép nàng mang đồ về nương gia, nàng biết lão thái thái đang giúp giữ thể diện cho nàng. Nước mắt Chương Tú Nhi lặng lẽ rơi, dùng tay áo lau mặt, rồi cùng phu quân thu xếp đồ đạc, sau đó lên đường với Chương lão đại.
Chương 8:
Ba người họ về nhà đúng lúc đến giờ ăn, sau bữa cơm, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, ngay cả Vương Noãn Noãn cũng ngồi trong lòng lão gia gia, cười toe toét nhìn mọi người.
"Phụ thân, tổng cộng có năm bó củi, mỗi bó bán được hai mươi văn, cả thảy là một trăm văn tiền. Đây là tiền bán củi."
Vương Đại Trụ vừa nói vừa lấy số tiền trong người ra, đặt trước mặt phụ thân mình. Vương Nhị Trụ cũng rút từ trong áo ra hai lượng bạc: "Phụ thân, đây là tiền bán thỏ và rau dại, tổng cộng hai lượng bạc."
Chương Tú Nhi thở dài: "Nhị đệ, chỉ hai con thỏ nhỏ và một giỏ rau mà bán được hai lượng bạc? Sao lại có giá trị như vậy?"
Vương Thiết Trụ liếc nhìn nhị ca, hắn khẽ chạm tay vào mũi, không lên tiếng. Dù đi cùng nhưng hắn cũng chẳng rõ Nhị ca quen biết Lý quản sự như thế nào.
Thấy mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt đầy thắc mắc, Vương Nhị Trụ liền cười hì hì rồi giải thích:
"Mùa đông năm ngoái, ta đang trên đường vào trấn thì thấy một chiếc xe ngựa bị lật bên vệ đường, xung quanh còn có vết máu. Ta vội chạy tới đẩy xe lên, thấy ở đó có một người bị đông cứng nằm bên dưới, nên vội vàng tìm người giúp, đưa người đó đến y quán. Ta đợi đến khi hắn tỉnh lại mới rời đi. Sau đó mới biết hắn là quản sự của Lý phủ. Nghe nói ở Lý phủ có một tiểu công tử được cưng chiều nhất, rất thích những thứ mới lạ. Trước khi đi, ta đã mang theo hai con thỏ có vòng đen quanh mắt, định thử xem sao. Không ngờ lại thành công, tiểu công tử rất thích, mỗi con thỏ được trả một lượng bạc, còn rau dại thì ta tặng luôn cho Lý quản sự."
Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục: "Ta cũng không mong nhận được gì, chỉ định thử vận may thôi, thành thì tốt, không thì ta lại nghĩ cách khác."
Vương Nhị Trụ nói xong, uống một ngụm nước rồi nhìn phụ thân mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ mong chờ sự khen ngợi, không khác gì biểu cảm của Vương Thắng Ý lúc ban ngày. Triệu Thụ Cầm cười khẽ, vỗ nhẹ lên tay chồng mình.
Vương lão đầu gật đầu đồng tình: "Ừ, lão Nhị làm rất tốt. Cứu người là việc nên làm, không nên trông mong nhận được sự đền đáp. Hơn nữa, ân tình cũng có lúc cạn, chỉ có qua lại như thế này mới lâu dài được."
Lúc này, nếu Vương Nhị Trụ có đuôi thì chắc chắn đã vểnh cao lên trời rồi.
Vương lão đầu liếc nhìn Vương Nhị Trụ một cái, hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. Lão thản nhiên nói: "Bà nó, cất tiền đi. Cả nhà nghỉ ngơi sớm đi, trời cũng khuya rồi."
...
"Nương, con nghe nói Tam muội nhà mình nhặt được mấy con dê trên núi, còn có một con dê cái nữa. Nhà mình mà có dê cái, sau này tìm giống của nhà khác phối, chẳng phải chúng ta sẽ có nguồn dê dồi dào sao? Với lại, nhà Tam muội có dê như thế, cho nương một con chẳng phải là việc nên làm sao?"
Một phụ nhân hơi mập, quần áo đầy miếng vá, ả hối hả bước vào là ngồi bẹp xuống giường, nháy mắt nói với lão phụ nhân lớn tuổi đối diện đang khâu áo.
Lão phụ nhân nghe xong ngừng khâu vá, cắm cây kim lên tóc, mắt mở to, trong ánh mắt đầy tia sáng: "Thảo Nhi, có thật không? Ngươi nghe ai nói vậy?"
Nữ tử được gọi là Lý Thảo Nhi, kéo kéo vạt áo, bĩu môi nói: "Dĩ nhiên là thật rồi, con có lừa nương bao giờ đâu? Chẳng phải trong thôn có người gả sang thôn của Tam muội sao? Nàng ta về nương gia nói đấy."
Lý Thảo Nhi liếc nhìn bà bà mình, thấy người vẫn ngẩn ra nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ, ả ta tiếp tục khích bác: “Nương, con nói nè, Tam muội càng ngày càng không coi nương ra gì. Dê nhặt được mà không biếu nương một con, thật là bất hiếu."
Chương Lưu thị nghe vậy thì cũng bắt đầu nổi giận. Mấy năm đầu nữ nhi gả đi còn thường xuyên gửi đồ về nhà, nhưng dạo gần đây càng ngày càng lạnh nhạt. Đúng là không mất tiền mua được dê, thế mà chẳng biết hiếu kính phụ mẫu, như vậy chẳng phải là bất hiếu sao?
Nghĩ tới đây, mặt Chương Lưu thị lộ vẻ khó chịu. Lý Thảo Nhi thấy bà đã có dấu hiệu mềm lòng, ả biết sự việc đang tiến triển tốt, không cần nói thêm nữa. Ả tin Chương Lưu thị sẽ không làm ả thất vọng.
Quả nhiên, tối hôm đó, trong bữa cơm của Chương gia, mọi người đều đồng ý rằng Chương Tú Nhi thật bất hiếu. Nhà nàng đã khấm khá lên thế mà không biết giúp đỡ nhà nương gia. Nếu không có sự ủng hộ của nương gia, sao nàng ta có cuộc sống tốt như bây giờ?
Sau khi bàn bạc, cả nhà quyết định để Chương Lưu thị giả bệnh. Sáng hôm sau, Chương lão đại sẽ đi gọi Chương Tú Nhi về.
Lúc ấy, cả nhà Vương lão thái đang ăn sáng. Vương Noãn Noãn ngồi trong lòng lão gia gia uống sữa, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa "thùng thùng thùng".
Mọi người còn đang ngạc nhiên không biết sáng sớm ai lại đến, Vương lão đại mở cửa thấy Chương lão đại– đại ca của Chương Tú Nhi. Sắc mặt mọi người liền thay đổi, nhưng không ai nói gì.
Chương lão đại bước vào nhà, thấy mấy con dê đang nằm lười biếng dưới sân, rồi vào phòng khách thấy mọi người Vương gia đang ăn sáng.
Thức ăn trên bàn so với nhà mình đúng là khác biệt, thậm chí bánh bao cũng làm từ bột hai phần, còn nhà hắn chỉ có bánh bao đen xám, khô cứng đến mức làm đau cổ họng. Hắn càng thấy khó chịu trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ vẻ sốt sắng:
"Xin lỗi Vương đại gia, Vương đại nương, ta đến để gọi Tú Nhi về nhà."
Chương Tú Nhi vừa nhìn thấy đại ca, sắc mặt nàng cũng chẳng khá hơn. Từ ngày nàng lấy phu quân, nương gia bên kia liên tục tìm cớ lấy đồ từ nàng về. Mặc dù nàng biết đã gả đi thì vẫn phải chăm lo cho nương gia, nhưng ít nhất đối phương cũng phải có lương tâm.
Mấy năm trước cuộc sống còn khá giả, nàng có thể giúp đỡ đôi chút. Năm ngoái, Vương lão đại bị thương ở chân, phải dưỡng mấy tháng mới đi lại được, khiến sức lao động giảm sút. Cuộc sống vốn đã khó khăn, lại thêm tiền thuốc thang, nhưng song thân vẫn bảo nàng không cần lo lắng, dù có vất vả cũng là gia đình.
Vậy mà, khi nàng về nương gia xin hai khúc xương ống nấu canh bồi bổ cho Vương lão đại lại bị đại tẩu chế giễu, nói nàng là người ngoài, không ai trong nhà bênh vực khiến nàng uất ức chạy về khóc.
Sau đó, chính Vương lão thái phải lấy tiền lên trấn mua về bồi bổ cho phu quân của nàng.
Kể từ đó nàng hạn chế về nương gia, chỉ về vào dịp Tết, ăn xong thì quay lại phu gia, cũng không ở lại qua đêm. Bên đó cũng chẳng còn tới tìm nàng nữa, đây là lần đầu đà tiên sau vụ việc năm ngoái.
Nghĩ tới đây, Chương Tú Nhi ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi: “Đại ca, có việc gì mà đến sớm vậy?"
Chương lão đại biết tiểu muội muội vẫn còn để bụng chuyện năm ngoái nên không dám trì hoãn, hắn vội nói: "Nương bệnh rồi, bệnh rất nặng, nương nói muốn gặp muội, muội có thể về thăm một chuyến không?"
Chương Tú Nhi vừa nghe thấy liền biến sắc, dù thế nào đi nữa thì đó cũng là mẫu thân của nàng. Nàng đặt đũa xuống, quay lại nhìn song thân, nàng nói: "Phụ thân, nương, con... con phải về nương gia."
Chưa kịp dứt lời, Vương lão thái vội vàng nói: "Con về nhanh đi, để lão Đại đi cùng con. Mang theo một con gà rừng treo ngoài sân, với ít nấm khô phơi trong sân nữa. Còn hài tử bé thì để ta giữ, con cứ yên tâm mà đi."
Chương Tú Nhi không ngờ Vương lão thái lại cho phép nàng mang đồ về nương gia, nàng biết lão thái thái đang giúp giữ thể diện cho nàng. Nước mắt Chương Tú Nhi lặng lẽ rơi, dùng tay áo lau mặt, rồi cùng phu quân thu xếp đồ đạc, sau đó lên đường với Chương lão đại.