Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 32: Tỷ tỷ đừng khóc, Noãn Noãn không đau

Khi Liễu Cẩm Nhu và Tiền Cẩm Bình dẫn mọi người qua, họ đã nghe thấy tiếng khóc òa của Vương Noãn Noãn. Trong lòng Tiền Cẩm Bình càng thêm lo lắng, Noãn Noãn xưa nay chưa từng khóc như vậy, chắc là ngã nặng lắm rồi.

Khi mọi người nhìn thấy Vương Noãn Noãn, ai nấy đều kinh hoảng. Trên trán của Vương Noãn Noãn nổi lên một cục bướu to hơn lúc đầu rất nhiều, đỏ rực lên, từng giọt nước mắt to như hạt đậu tí tách rơi xuống.

Tiền Cẩm Bình thương con vô cùng, chẳng còn nghĩ đến lễ nghi gì nữa, vội lao đến bế Vương Noãn Noãn lên. Nhìn nữ nhi trong lòng khóc đến mức nấc lên, viền mắt nàng cũng đỏ hoe.

Các phu nhân đều gọi hài tử của mình lại gần. Liễu Cẩm Nhu cũng đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Noãn Noãn, rồi nhìn sang Lý Mộc Tử bên cạnh mình, phát hiện tiểu chất nữ cũng đỏ hoe viền mắt, nàng nhẹ giọng hỏi: “Mộc Tử, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Lý Mộc Tử mím môi, nhỏ giọng nói: “Muội muội tỉnh dậy muốn ra ngoài chơi, nên con dẫn muội ra đây. Mọi người đều thích muội ấy, Noãn muội muội đứng giữa đám đông không biết sao lại đột nhiên ngã xuống. Vì ngã đúng vào hướng không có ai, nên trán va vào tảng đá.”

Liễu Cẩm Nhu nghe thấy điểm quan trọng, “Đột nhiên?” Sao lại đột nhiên như thế? Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện sắc mặt của Lý Uyển Nhi tái nhợt đang trốn sau lưng Tôn Tú Lệ.

Trong lòng nàng đã có suy đoán liền an ủi Tiền Cẩm Bình: “Cẩm Bình muội muội, trước tiên hãy bế Noãn Noãn về phòng Mộc Tử, chờ một lát đại phu đến bắt mạch cho Noãn Noãn xem có bị nội thương không.”

Tiền Cẩm Bình ôm chặt Vương Noãn Noãn, lòng nàng đau thắt, nói nghẹn ngào: “Được.”

Vương Noãn Noãn nằm trong lòng mẫu thân, không dám khóc thêm nữa. Vừa nãy thực sự quá đau, còn có chút tủi thân.

Liễu Cẩm Nhu nhìn mọi người, nói: “Hôm nay thực sự xin lỗi mọi người, không ngờ nữ nhi nhà ta lại bị ngã. Lễ nhận thân đã diễn ra, từ nay về sau Noãn Noãn chính là nữ nhi của Liễu Cẩm Nhu ta.”

“Xin phiền mọi người chờ một lát, ta sẽ dẫn Cẩm Bình muội muội và Noãn Noãn đi gặp đại phu, sau đó sẽ quay lại.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, xảy ra chuyện như vậy, lẽ ra nên để mọi người về, sao còn giữ lại?

Sau khi đại phu đến bắt mạch cho Vương Noãn Noãn, lật mí mắt lên xem xét, rồi nhẹ giọng nói: “Hài tử không sao, không bị nội thương. Cục u trên trán từ từ sẽ xẹp xuống. Nếu lo lắng, có thể dùng rượu thuốc xoa nhẹ.”

Ông ta dừng một chút rồi nói thêm: “Nhưng ta vẫn khuyên nên để tự nhiên tiêu tan, có thể dùng trứng gà luộc xoa nhẹ. Dù sao hài tử còn nhỏ, thuốc cũng có ba phần độc.”

Nghe vậy, Tiền Cẩm Bình và Liễu Cẩm Nhu an tâm hơn, Vương Noãn Noãn cũng bớt lo lắng, sợ mình bị thương nặng. Lúc này, khi sự chú ý giảm bớt, nàng cảm thấy cánh tay cũng đau.

“Mẫu thân, đau, cánh tay, đau quá!” Tiếng khóc của Vương Noãn Noãn khàn khàn, nàng mở to đôi mắt đỏ hoe, chỉ vào cánh tay trái của mình.

Tiền Cẩm Bình nghe vậy, vội vàng kéo tay áo của Vương Noãn Noãn lên. Lý Mộc Tử lập tức hít vào một hơi.

Trên cánh tay trắng trẻo mịn màng như ngó sen của hài tử, có thể thấy một vết bầm tím xanh xanh.

Lão đại phu nhíu mày, thở dài không nói gì thêm, chỉ dặn dò như với cục bướu trên trán, dùng trứng gà lăn qua lăn lại.

Liễu Cẩm Nhu sắp xếp người tiễn đại phu, sau đó nàng ngồi bên giường nắm tay Tiền Cẩm Bình, nhẹ giọng nói: “Cẩm Bình muội muội, yên tâm, ta nhất định sẽ cho Noãn Noãn một lời giải thích.”

Vương Noãn Noãn mở to mắt nhìn Liễu Cẩm Nhu: “Nghĩa mẫu, đừng tức giận, Noãn Noãn không đau.”

Liễu Cẩm Nhu nhìn hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng càng thêm căm giận, nàng nhẹ nhàng chạm vào mũi nhỏ của Vương Noãn Noãn.

“Ở đây nghỉ ngơi cùng mẫu thân con nhé, nghĩa mẫu sẽ đòi lại công bằng cho con.” Liễu Cẩm Nhu mỉm cười dịu dàng với Vương Noãn Noãn, vỗ tay Tiền Cẩm Bình, rồi quay người dắt Lý Mộc Tử ra ngoài.

Liễu Cẩm Nhu nắm tay Lý Mộc Tử, dịu dàng nói: “Mộc Tử, người Lý gia chúng ta, bất luận lúc nào cũng phải bình tĩnh. Giải quyết vấn đề mới là điều chúng ta cần làm.”

Lý Mộc Tử ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn nhị thẩm của mình, trái tim lo lắng cũng dịu xuống.

“Nhị thẩm, Mộc Tử hiểu rồi.” Lý Mộc Tử nhẹ nhàng đáp lại, rồi cau mày suy nghĩ.

Trên đường đi, Liễu Cẩm Nhu không nói thêm lời nào, chỉ để Lý Mộc Tử tự suy nghĩ.

Khi mọi người nhìn thấy Liễu Cẩm Nhu, họ liền quan tâm hỏi hài tử thế nào.

Liễu Cẩm Nhu không lên tiếng, khiến mọi người có phần khó hiểu. Nàng đảo mắt một lượt, đột nhiên nói một câu chẳng liên quan gì đến Vương Noãn Noãn:

“Uyển Nhi, sắc mặt con sao tái nhợt vậy? Có phải bị bệnh không?”

Mọi người liền quay sang nhìn Lý Uyển Nhi, phát hiện sắc mặt của nàng ta thực sự rất nhợt nhạt. Lý Uyển Nhi bị gọi tên thì giật mình, rõ ràng là bị dọa sợ.

Tôn Tú Lệ cũng không hiểu chuyện gì, từ nãy giờ chỉ mải nhìn cảnh tượng mà không để ý đến nữ nhi.

Khi Tôn Tú Lệ nghe Liễu Cẩm Nhu nói, nàng cúi xuống nhìn Lý Uyển Nhi: “Ôi trời, Uyển Nhi, sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?”

Lý Uyển Nhi bị mọi người nhìn chằm chằm, căng thẳng nói: “Con… con… con chỉ hơi nóng thôi.”

Liễu Cẩm Nhu cười khẩy: “Ồ? Thật sao?”

Tôn Tú Lệ lúc này cũng cảm thấy nữ nhi có phần kỳ lạ, nhưng nghe thấy sự châm chọc trong giọng điệu của Liễu Cẩm Nhu thì lớn tiếng nói: “Nhị phu nhân, ý người là gì?”

Liễu Cẩm Nhu mỉm cười, không đáp lời mà nói: “Cánh tay của tiểu nữ nhi nhà ta bị bấm một vết, nàng cũng đã nói là mình bị đẩy ngã. Vậy ta muốn hỏi xem các tiểu cô nương, có ai thấy rõ chuyện đã xảy ra như thế nào không?”

Ánh mắt Lý Mộc Tử lúc này cũng dừng lại trên người Lý Uyển Nhi, nàng chợt như nghĩ ra điều gì liền mở miệng nói: “Nhị thẩm, lúc Noãn muội muội vừa đến, mọi người đều rất yêu quý muội ấy, ai ai cũng dỗ dành muội gọi họ là tỷ tỷ, chỉ có Lý Uyển Nhi đứng một mình bên cạnh đình.”

Các tiểu cô nương khác cũng đồng loạt hưởng ứng, lúc này Ngô Nguyệt Như cũng lanh lảnh cất tiếng: “Đúng vậy, Noãn muội muội là người đầu tiên gọi ta là tỷ tỷ, khi ta quay đầu gọi các tỷ muội khác, ta thấy sắc mặt Lý Uyển Nhi rất không tốt, chúng ta đều đến bên cạnh Noãn muội muội, còn nàng thì không.”

Tôn Tú Lệ dù phản ứng chậm chạp, nhưng cũng hiểu Liễu Cẩm Nhu đã nghi ngờ đến Lý Uyển Nhi. Máu mủ của chính mình sao lại không hiểu rõ? Nhìn phản ứng của nữ nhi, tám chín phần chính là nàng đã làm rồi.

Chỉ có điều, lúc này có chết cũng không thể thừa nhận được.

“Nhị phu nhân có ý gì đây? Dù chúng ta là nhánh của Lý gia, nhưng cũng mang họ Lý. Nữ nhi nhà ta tại sao lại phải làm chuyện đó?” Tôn Tú Lệ tay nắm chặt lấy Lý Uyển Nhi, tay kia chống hông, giọng nói lớn tiếng.

Liễu Cẩm Nhu lúc này liếc mắt ra sau, Thu Nguyệt chậm rãi bước lên, mở miệng nói: “Lúc ta qua đỡ tiểu chủ tử, tiểu thư Uyển Nhi đứng ngay bên trái của tiểu chủ tử.”

Tôn Tú Lệ không đợi Thu Nguyệt dứt lời, đã lên tiếng la hét: “Đứng bên trái thì là nữ nhi ta đẩy sao? Khi đó còn có người khác đứng bên trái nữa, sao ngươi không nói là họ?”

Liễu Cẩm Nhu lạnh lùng nhìn Lý Uyển Nhi, mở miệng quát lớn: “Tuy lúc đó không có người lớn, nhưng để đảm bảo an toàn cho bọn trẻ, ta đã bố trí người âm thầm bảo vệ. Lý Uyển Nhi, ngươi tự nói hay để ta gọi người ra nói?”

“Rõ ràng nói sẽ nhận ta làm nghĩa nữ, tại sao cuối cùng lại chọn một đứa nhà nông? Rõ ràng hôm nay người được mọi người vây quanh phải là ta, tại sao lại thành đứa nha đầu chết tiệt đó? Dựa vào cái gì?” Lý Uyển Nhi đột nhiên khóc lóc kêu lên.

Liễu Cẩm Nhu bỗng bật cười: “Dựa vào cái gì ư? Thật là một câu hỏi hay!”

Lý Mộc Tử không nhịn nổi liền lên tiếng đáp trả: “Nhị thẩm ta nhận ai làm nữ nhi thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi nói muốn nhận ngươi làm nghĩa nữ hả, lời này là ai nói? Có phải nhị thẩm ta đích thân nói với ngươi không?”

“Huống chi, ngươi tâm địa độc ác như vậycòn muốn làm muội muội của ta, ngươi đúng là nằm mơ! Noãn muội muội của ta nhỏ nhắn đáng yêu như thế mà ngươi cũng nỡ ra tay. Nếu thật sự nhận ngươi làm nữ nhi, sau này có phải ngươi muốn giết cả ta, giết ca ca, giết đệ đệ không?”

Lý Mộc Tử giọng nhỏ nhưng từng chữ đều đâm vào lòng người, các phụ nhân xung quanh âm thầm kéo hài tử tránh xa hai mẫu tử họ.

“Lời này nói không đúng rồi, nhận Uyển Nhi nhà chúng ta thì sao chứ, dù sao chúng ta cũng là huyết mạch Lý gia. Còn các ngươi hôm nay nhận ai? Không phải chỉ là một kẻ thất thế từ thôn quê sao? Ta thấy các ngươi mới là đầu óc có vấn đề, sau này còn muốn chia tài sản cho nó. Ta thấy nữ nhi nhà ta làm vậy không sai, sao không để nó ngã chết đi cho rồi!”

Liễu Cẩm Nhu quay đầu lại nhìn, Lý quản sự đã dẫn quan phủ tới bắt hai mẫu tử kia đi. Từ đầu đến cuối, Lý Cẩm Nhu không nói thêm một lời nào.

Sau khi tiễn mọi người ra về, Liễu Cẩm Nhu dẫn Lý Mộc Tử đi tìm Tiền Cẩm Bình và Vương Noãn Noãn, kể rõ sự tình và nói về cách xử lý. Tiền Cẩm Bình và Vương Noãn Noãn thật không ngờ Liễu Cẩm Nhu lại đưa người giao cho quan phủ.

Dù không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng danh tiếng của Lý Uyển Nhi coi như đã bị hủy hoại!

Trên trán Vương Noãn Noãn bọc một vết thương, nhìn có phần đáng sợ, không chỉ đỏ tấy mà còn bầm tím. Da của Vương Noãn Noãn lại trắng nõn, nhìn càng đáng sợ hơn.

Lý Mộc Tử nhìn Vương Noãn Noãn như vậy, mũi cay xè, nước mắt lã chã rơi xuống, nàng đi tới ngồi xuống giường, nắm lấy tay nhỏ của Vương Noãn Noãn, nghẹn ngào nói: “Noãn muội muội, do ta không tốt, không bảo vệ được muội.”

Nàng lại ngẩng đầu nhìn Tiền Cẩm Bình: “Thẩm thẩm, con xin lỗi…”

Tiền Cẩm Bình dù thương xót nữ nhi nhưng cũng biết chuyện này không phải lỗi của Lý Mộc Tử, dù sao các nàng vẫn chỉ là hài tử.

“Mộc Tử à, không trách con đâu, thẩm thẩm biết con rất tốt, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Sau này Mộc Tử nhất định sẽ bảo vệ muội muội, đúng không?”

Lý Mộc Tử gật đầu mạnh mẽ: “Vâng, sau này con nhất định sẽ bảo vệ Noãn muội muội, không để muội bị thương nữa.”

Vương Noãn Noãn cũng nhoẻn miệng cười: “Tỷ tỷ đừng khóc, Noãn Noãn không đau, sẽ khỏi thôi.”

Nghe lời tiểu cô nương da trắng nõn, hàng mi còn vương nước mắt lại đang an ủi mình, Lý Mộc Tử càng thêm quyết tâm bảo vệ tiểu muội muội này!

Việc nhận thân tuy có xảy ra một chút trục trặc, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành. Những người có địa vị ở trấn trên đều đã biết chuyện này.