Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà
Chương 31: Sao lại không vỡ mặt chứ!
Thoáng cái đã đến ngày lễ nhận thân của Vương Noãn Noãn, từ sớm Liễu Cẩm Nhu đã cho xe ngựa đến thôn Bảo Phúc đón Tiền Cẩm Bình và Vương Noãn Noãn.
Vương Noãn Noãn vui vẻ cùng mẫu thân đến gặp nghĩa mẫu, khi Liễu Cẩm Nhu nhìn thấy Vương Noãn Noãn, lập tức sáng bừng cả mắt!
Khuôn mặt tròn trĩnh, trắng trẻo, nộn nà, đôi mắt to đen như hạt trân châu, chiếc mũi nhỏ xinh, miệng thì tinh xảo, thật giống như một tiểu phúc thần bước ra từ bức tranh vậy. Hôm nay lại còn búi tóc củ hành, mặc áo đỏ nhỏ, càng làm khuôn mặt thêm hồng hào.
Lý lão phu nhân thấy Vương Noãn Noãn như vậy, bà liên tục gọi: “Tâm can của ta, bảo bối của ta.”
Các tiểu hài tử Lý gia đứng một bên không nhịn được cười, nhất là Lý Chính Phong nhỏ tuổi nhất, trực tiếp lấy tay che miệng, cười khúc khích.
Liễu Cẩm Nhu kéo Tiền Cẩm Bình sang một bên trò chuyện, lo lắng Tiền Cẩm Bình sẽ hơi căng thẳng, nhưng không ngờ Tiền Cẩm Bình chỉ hơi câu nệ lúc ban đầu, sau đó dần dần thoải mái, bây giờ còn có thể cùng nàng trò chuyện vài câu với các phu nhân trong sảnh.
Vương Noãn Noãn hết sức lấy lòng Lý lão phu nhân, nàng cảm thấy mệt mỏi, trong lòng còn phải lo lắng cho mẫu thân, nhưng khi thấy mẫu thân thoải mái trò chuyện, nàng mới yên tâm, tập trung dỗ dành lão thái thái đáng yêu trước mắt.
Người càng lúc càng đông, Vương Noãn Noãn thực sự không chịu nổi nữa, giả vờ buồn ngủ, gật gù liên tục, Liễu Cẩm Nhu bèn ôm nàng vào hậu viện nghỉ ngơi, sau đó nhờ Lý Mộc Tử, nữ nhi của đại ca ở lại trông nom.
Chờ khi Liễu Cẩm Nhu rời đi, Vương Noãn Noãn liền mở to đôi mắt tròn xoe, quan sát căn phòng, rồi cười tươi nhìn Lý Mộc Tử đang ngồi đọc sách bên bàn.
Thật đẹp làm sao, so với các cô nương trong làng còn xinh hơn nhiều! Hơn nữa Lý Mộc Tử còn biết đọc sách, chắc chắn cũng biết viết chữ. Đời trước nàng rất ghen tị với những ai viết chữ đẹp, đời này được sống lại, nhất định phải luyện chữ thật tốt.
Lý Mộc Tử đọc sách một lúc thì cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình, khẽ ngẩng đầu lên liền thấy Vương Noãn Noãn đang cười toe toét nhìn nàng.
Lý Mộc Tử suy nghĩ một lát, rồi bước tới, đỡ tiểu cô nương đứng dậy.
“Tỷ, tỷ tỷ, xinh đẹp.” Miệng Vương Noãn Noãn ngọt ngào đến độ khiến Lý Mộc Tử vô cùng vui thích.
“Noãn muội muội, muội thật đáng yêu.” Lý Mộc Tử dịu dàng nói, rồi đưa tay xoa đầu Vương Noãn Noãn.
Vương Noãn Noãn nghĩ ngợi một chút: “Tỷ tỷ, ra ngoài chơi.”
Vương Noãn Noãn đưa tay muốn Lý Mộc Tử bế nàng, Lý Mộc Tử nhìn đôi tay nhỏ bé của mình, rồi nhìn đôi mắt to tròn long lanh của tiểu cô nương, không đành lòng từ chối, bèn thử bế lên.
Phát hiện mình vẫn có thể bế được, nàng bèn bế tiểu cô nương ra ngoài. Tỳ nữ Thu Nguyệt đứng ngoài cửa nghe tiếng mở cửa, thấy tiểu chủ tử bế một tiểu chủ tử khác, lập tức giật mình.
Chủ yếu là vì Lý Mộc Tử tuổi cũng chưa lớn, bế Vương Noãn Noãn khiến mặt nàng đỏ bừng, Thu Nguyệt vội đưa tay đỡ lấy Vương Noãn Noãn.
Vương Noãn Noãn hít sâu một hơi, trời đất ơi, suýt chút nữa là nghẹt thở rồi!
Lý Mộc Tử cũng hơi ngại ngùng, quên mất Thu Nguyệt đứng ngoài cửa.
Sau đó nàng nói với Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, bế Noãn muội muội, chúng ta đi đến đình hóng mát, các tiểu tỷ muội đều đang ở đó.”
Thu Nguyệt nghe vậy liền đáp lời, bế Vương Noãn Noãn đi theo sau Lý Mộc Tử.
Vương Noãn Noãn rướn cổ nhìn về phía trước, đi chưa được bao xa đã thấy một đám tiểu hài tử đang ríu rít nói chuyện.
Nàng lập tức cảm thấy đau đầu, mình chỉ là thân thể nhỏ bé thôi, ai mà muốn chơi với đám con này chứ, thà đi dỗ dành Lý lão thái thái còn hơn.
Thu Nguyệt cúi đầu nhìn tiểu chủ tử trong lòng, dường như thấy một tia khinh bỉ, nhưng khi nhìn kỹ lại chỉ thấy sự tò mò, có lẽ là nàng nhìn nhầm.
“Mộc Tử tỷ tỷ, tỷ đến rồi! Ủa, người sau lưng tỷ là Noãn muội muội sao?” Vương Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn, thấy một tiểu cô nương mặc y phục màu vàng nhạt, trông vô cùng xinh xắn.
Lý Mộc Tử kéo tay tiểu cô nương, dịu dàng nói: “Đúng vậy, Nguyệt Như muội muội, đây chính là Noãn muội muội, có đáng yêu không?”
Tiểu cô nương được gọi là Nguyệt Như muội muội tò mò bước tới trước Vương Noãn Noãn, muốn chạm vào tay nhỏ của nàng, Thu Nguyệt thấy vậy, vội vàng khom người xuống.
Vương Noãn Noãn cũng mỉm cười với tiểu cô nương: “Tỷ, Như tỷ tỷ.”
Ngô Nguyệt Như vui mừng hẳn: “Mộc Tử tỷ tỷ, Noãn muội muội gọi muội là tỷ tỷ kìa!”
Ngô Nguyệt Như nhẹ nhàng chạm vào tay nhỏ của Vương Noãn Noãn, sau đó vui vẻ chạy đi, hướng về phía các tỷ muội khác phấn khích nói: “Noãn muội muội gọi ta là tỷ tỷ rồi, gọi ta là tỷ tỷ rồi.”
Các tiểu cô nương gần đình thấy vậy cũng có phần hào hứng, muốn tới xem tiểu muội muội mềm mại đáng yêu này.
Vương Noãn Noãn thấy vậy, bắt đầu giãy nhẹ trong lòng Thu Nguyệt muốn được đặt xuống, dù sao cũng không thể để người ta cứ khom người mãi.
Lý Mộc Tử lúc này cũng lên tiếng: “Thu Nguyệt, đặt Noãn muội muội xuống đi, ta sẽ dắt tay muội ấy đi từ từ.”
Thu Nguyệt liền nhẹ nhàng đặt Vương Noãn Noãn xuống đất, nhưng nàng vừa xuống liền lảo đảo, Thu Nguyệt còn phải đỡ một chút, chờ đến khi nàng đứng vững mới lùi sang một bên.
Lý Mộc Tử nắm tay Vương Noãn Noãn, dẫn nàng đi tới chỗ tiểu tỷ muội, chưa bao lâu sau, mọi người đã vây quanh Vương Noãn Noãn, đều trêu đùa muốn nàng gọi một tiếng tỷ tỷ.
Nhưng có một người ngoại lệ, Vương Noãn Noãn nhìn về phía cô nương duy nhất đang đứng cạnh cột đình, có phần khó hiểu, rõ ràng nàng cảm nhận được người đó có địch ý với mình, nhưng mình đâu quen biết người ta, thật là kỳ lạ.
Lý Uyển Nhi nhìn Vương Noãn Noãn đứng ở trung tâm, được mọi người vây quanh như những vì sao xoay quanh mặt trăng, trong lòng cực kỳ ấm ức!
Rõ ràng người đứng ở đó suýt chút nữa đã là nàng! Nếu không có nó, nếu không có nó, thì người được mọi người vây quanh, chính là nàng!
Ý nghĩ này vừa nảy ra liền điên cuồng lớn lên trong lòng Lý Uyển Nhi, nàng siết chặt nắm tay, thần sắc có chút thay đổi thất thường.
Vương Noãn Noãn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tiểu cô nương kia sắc mặt khó coi như thể nàng đã cướp tiền hay gì, hừ, sau đó không để ý nữa, Noãn Noãn quay đầu tiếp tục dỗ dành các tỷ tỷ trước mắt.
Lý Uyển Nhi thấy sự khiêu khích trong ánh mắt Vương Noãn Noãn cành không nhịn được, nàng ta thở phì phò tiến về phía trước.
Nếu Vương Noãn Noãn biết nàng ta đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ phun máu. Đó là ánh mắt đầy thắc mắc, sao lại biến thành thách thức được chứ?
Lý Uyển Nhi đi vào giữa đám tiểu cô nương, nhân lúc mọi người đang trêu đùa Vương Noãn Noãn thì đưa tay đẩy mạnh một cái.
Vốn dĩ Vương Noãn Noãn đã đứng không vững, đột nhiên cảm thấy có ai đó nhéo mình một cái, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã.
Cái đầu nhỏ trực tiếp đập xuống đất làm Vương Noãn Noãn thấy choáng váng, ánh sao bay lượn trước mắt, lập tức cảm thấy tủi thân không chịu nổi, nàng mở miệng òa khóc.
Thu Nguyệt đứng bên cạnh giật mình, sao vừa lơ là một chút lại để tiểu thư ngã như vậy, nàng vội ra hiệu cho tiểu tỳ nữ bên cạnh đi báo nhị phu nhân, còn mình thì nhanh chóng chạy tới bế Vương Noãn Noãn lên. Khi nhìn thấy cục u to trên trán của nàng, tim Thu Nguyệt như ngừng đập.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Lý Mộc Tử cũng có chút sững sờ, còn Lý Uyển Nhi thì thất vọng nhìn vào cục u trên trán Vương Noãn Noãn, sao không vỡ mặt cơ chứ!
Vương Noãn Noãn vui vẻ cùng mẫu thân đến gặp nghĩa mẫu, khi Liễu Cẩm Nhu nhìn thấy Vương Noãn Noãn, lập tức sáng bừng cả mắt!
Khuôn mặt tròn trĩnh, trắng trẻo, nộn nà, đôi mắt to đen như hạt trân châu, chiếc mũi nhỏ xinh, miệng thì tinh xảo, thật giống như một tiểu phúc thần bước ra từ bức tranh vậy. Hôm nay lại còn búi tóc củ hành, mặc áo đỏ nhỏ, càng làm khuôn mặt thêm hồng hào.
Lý lão phu nhân thấy Vương Noãn Noãn như vậy, bà liên tục gọi: “Tâm can của ta, bảo bối của ta.”
Các tiểu hài tử Lý gia đứng một bên không nhịn được cười, nhất là Lý Chính Phong nhỏ tuổi nhất, trực tiếp lấy tay che miệng, cười khúc khích.
Liễu Cẩm Nhu kéo Tiền Cẩm Bình sang một bên trò chuyện, lo lắng Tiền Cẩm Bình sẽ hơi căng thẳng, nhưng không ngờ Tiền Cẩm Bình chỉ hơi câu nệ lúc ban đầu, sau đó dần dần thoải mái, bây giờ còn có thể cùng nàng trò chuyện vài câu với các phu nhân trong sảnh.
Vương Noãn Noãn hết sức lấy lòng Lý lão phu nhân, nàng cảm thấy mệt mỏi, trong lòng còn phải lo lắng cho mẫu thân, nhưng khi thấy mẫu thân thoải mái trò chuyện, nàng mới yên tâm, tập trung dỗ dành lão thái thái đáng yêu trước mắt.
Người càng lúc càng đông, Vương Noãn Noãn thực sự không chịu nổi nữa, giả vờ buồn ngủ, gật gù liên tục, Liễu Cẩm Nhu bèn ôm nàng vào hậu viện nghỉ ngơi, sau đó nhờ Lý Mộc Tử, nữ nhi của đại ca ở lại trông nom.
Chờ khi Liễu Cẩm Nhu rời đi, Vương Noãn Noãn liền mở to đôi mắt tròn xoe, quan sát căn phòng, rồi cười tươi nhìn Lý Mộc Tử đang ngồi đọc sách bên bàn.
Thật đẹp làm sao, so với các cô nương trong làng còn xinh hơn nhiều! Hơn nữa Lý Mộc Tử còn biết đọc sách, chắc chắn cũng biết viết chữ. Đời trước nàng rất ghen tị với những ai viết chữ đẹp, đời này được sống lại, nhất định phải luyện chữ thật tốt.
Lý Mộc Tử đọc sách một lúc thì cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình, khẽ ngẩng đầu lên liền thấy Vương Noãn Noãn đang cười toe toét nhìn nàng.
Lý Mộc Tử suy nghĩ một lát, rồi bước tới, đỡ tiểu cô nương đứng dậy.
“Tỷ, tỷ tỷ, xinh đẹp.” Miệng Vương Noãn Noãn ngọt ngào đến độ khiến Lý Mộc Tử vô cùng vui thích.
“Noãn muội muội, muội thật đáng yêu.” Lý Mộc Tử dịu dàng nói, rồi đưa tay xoa đầu Vương Noãn Noãn.
Vương Noãn Noãn nghĩ ngợi một chút: “Tỷ tỷ, ra ngoài chơi.”
Vương Noãn Noãn đưa tay muốn Lý Mộc Tử bế nàng, Lý Mộc Tử nhìn đôi tay nhỏ bé của mình, rồi nhìn đôi mắt to tròn long lanh của tiểu cô nương, không đành lòng từ chối, bèn thử bế lên.
Phát hiện mình vẫn có thể bế được, nàng bèn bế tiểu cô nương ra ngoài. Tỳ nữ Thu Nguyệt đứng ngoài cửa nghe tiếng mở cửa, thấy tiểu chủ tử bế một tiểu chủ tử khác, lập tức giật mình.
Chủ yếu là vì Lý Mộc Tử tuổi cũng chưa lớn, bế Vương Noãn Noãn khiến mặt nàng đỏ bừng, Thu Nguyệt vội đưa tay đỡ lấy Vương Noãn Noãn.
Vương Noãn Noãn hít sâu một hơi, trời đất ơi, suýt chút nữa là nghẹt thở rồi!
Lý Mộc Tử cũng hơi ngại ngùng, quên mất Thu Nguyệt đứng ngoài cửa.
Sau đó nàng nói với Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, bế Noãn muội muội, chúng ta đi đến đình hóng mát, các tiểu tỷ muội đều đang ở đó.”
Thu Nguyệt nghe vậy liền đáp lời, bế Vương Noãn Noãn đi theo sau Lý Mộc Tử.
Vương Noãn Noãn rướn cổ nhìn về phía trước, đi chưa được bao xa đã thấy một đám tiểu hài tử đang ríu rít nói chuyện.
Nàng lập tức cảm thấy đau đầu, mình chỉ là thân thể nhỏ bé thôi, ai mà muốn chơi với đám con này chứ, thà đi dỗ dành Lý lão thái thái còn hơn.
Thu Nguyệt cúi đầu nhìn tiểu chủ tử trong lòng, dường như thấy một tia khinh bỉ, nhưng khi nhìn kỹ lại chỉ thấy sự tò mò, có lẽ là nàng nhìn nhầm.
“Mộc Tử tỷ tỷ, tỷ đến rồi! Ủa, người sau lưng tỷ là Noãn muội muội sao?” Vương Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn, thấy một tiểu cô nương mặc y phục màu vàng nhạt, trông vô cùng xinh xắn.
Lý Mộc Tử kéo tay tiểu cô nương, dịu dàng nói: “Đúng vậy, Nguyệt Như muội muội, đây chính là Noãn muội muội, có đáng yêu không?”
Tiểu cô nương được gọi là Nguyệt Như muội muội tò mò bước tới trước Vương Noãn Noãn, muốn chạm vào tay nhỏ của nàng, Thu Nguyệt thấy vậy, vội vàng khom người xuống.
Vương Noãn Noãn cũng mỉm cười với tiểu cô nương: “Tỷ, Như tỷ tỷ.”
Ngô Nguyệt Như vui mừng hẳn: “Mộc Tử tỷ tỷ, Noãn muội muội gọi muội là tỷ tỷ kìa!”
Ngô Nguyệt Như nhẹ nhàng chạm vào tay nhỏ của Vương Noãn Noãn, sau đó vui vẻ chạy đi, hướng về phía các tỷ muội khác phấn khích nói: “Noãn muội muội gọi ta là tỷ tỷ rồi, gọi ta là tỷ tỷ rồi.”
Các tiểu cô nương gần đình thấy vậy cũng có phần hào hứng, muốn tới xem tiểu muội muội mềm mại đáng yêu này.
Vương Noãn Noãn thấy vậy, bắt đầu giãy nhẹ trong lòng Thu Nguyệt muốn được đặt xuống, dù sao cũng không thể để người ta cứ khom người mãi.
Lý Mộc Tử lúc này cũng lên tiếng: “Thu Nguyệt, đặt Noãn muội muội xuống đi, ta sẽ dắt tay muội ấy đi từ từ.”
Thu Nguyệt liền nhẹ nhàng đặt Vương Noãn Noãn xuống đất, nhưng nàng vừa xuống liền lảo đảo, Thu Nguyệt còn phải đỡ một chút, chờ đến khi nàng đứng vững mới lùi sang một bên.
Lý Mộc Tử nắm tay Vương Noãn Noãn, dẫn nàng đi tới chỗ tiểu tỷ muội, chưa bao lâu sau, mọi người đã vây quanh Vương Noãn Noãn, đều trêu đùa muốn nàng gọi một tiếng tỷ tỷ.
Nhưng có một người ngoại lệ, Vương Noãn Noãn nhìn về phía cô nương duy nhất đang đứng cạnh cột đình, có phần khó hiểu, rõ ràng nàng cảm nhận được người đó có địch ý với mình, nhưng mình đâu quen biết người ta, thật là kỳ lạ.
Lý Uyển Nhi nhìn Vương Noãn Noãn đứng ở trung tâm, được mọi người vây quanh như những vì sao xoay quanh mặt trăng, trong lòng cực kỳ ấm ức!
Rõ ràng người đứng ở đó suýt chút nữa đã là nàng! Nếu không có nó, nếu không có nó, thì người được mọi người vây quanh, chính là nàng!
Ý nghĩ này vừa nảy ra liền điên cuồng lớn lên trong lòng Lý Uyển Nhi, nàng siết chặt nắm tay, thần sắc có chút thay đổi thất thường.
Vương Noãn Noãn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tiểu cô nương kia sắc mặt khó coi như thể nàng đã cướp tiền hay gì, hừ, sau đó không để ý nữa, Noãn Noãn quay đầu tiếp tục dỗ dành các tỷ tỷ trước mắt.
Lý Uyển Nhi thấy sự khiêu khích trong ánh mắt Vương Noãn Noãn cành không nhịn được, nàng ta thở phì phò tiến về phía trước.
Nếu Vương Noãn Noãn biết nàng ta đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ phun máu. Đó là ánh mắt đầy thắc mắc, sao lại biến thành thách thức được chứ?
Lý Uyển Nhi đi vào giữa đám tiểu cô nương, nhân lúc mọi người đang trêu đùa Vương Noãn Noãn thì đưa tay đẩy mạnh một cái.
Vốn dĩ Vương Noãn Noãn đã đứng không vững, đột nhiên cảm thấy có ai đó nhéo mình một cái, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã.
Cái đầu nhỏ trực tiếp đập xuống đất làm Vương Noãn Noãn thấy choáng váng, ánh sao bay lượn trước mắt, lập tức cảm thấy tủi thân không chịu nổi, nàng mở miệng òa khóc.
Thu Nguyệt đứng bên cạnh giật mình, sao vừa lơ là một chút lại để tiểu thư ngã như vậy, nàng vội ra hiệu cho tiểu tỳ nữ bên cạnh đi báo nhị phu nhân, còn mình thì nhanh chóng chạy tới bế Vương Noãn Noãn lên. Khi nhìn thấy cục u to trên trán của nàng, tim Thu Nguyệt như ngừng đập.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Lý Mộc Tử cũng có chút sững sờ, còn Lý Uyển Nhi thì thất vọng nhìn vào cục u trên trán Vương Noãn Noãn, sao không vỡ mặt cơ chứ!