Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà
Chương 2: Xuyên, xuyên, xuyên không rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 2:
Vương Noãn Noãn đang tuần tra quanh đại trang viên của mình thì bất cẩn ngã xuống, đầu lại đập thẳng vào miệng giếng. Trước khi mắt khép lại, nàng chỉ kịp nghĩ: mình có lẽ là kẻ giàu có nực cười nhất, lại chết vì đập đầu vào giếng.
Ngay khi Vương Noãn Noãn cho rằng mình đã chết, bỗng cảm nhận được từng đợt ép chặt, khiến nàng không thở nổi. Đến khi gần như không thể chịu được nữa, nàng cảm giác cơ thể nhẹ bẫng và cuối cùng cũng có thể hít thở sâu, nhưng có gì đó không đúng.
Vương Noãn Noãn cố vươn tay, phát hiện tay mình ngắn ngủn, miệng muốn cất lời nhưng chỉ phát ra những tiếng “a, a, a” non nớt. Một ý nghĩ ngớ ngẩn chợt lóe lên trong đầu nàng: chẳng lẽ… mình đã xuyên không?
Chưa kịp nghĩ sâu hơn, nàng đã bị bế lên, vùi vào một cái ôm ấm áp, nghe thấy người trước mặt tự xưng là tổ mẫu, vậy người đàn ông kia hẳn là tổ phụ. Nhưng chưa kịp nhìn rõ thêm, nàng đã mơ màng thiếp đi.
Lúc Vương Noãn Noãn tỉnh dậy, thấy mình nằm trong một gian phòng lạ lẫm. Nàng ngó quanh bốn phía, căn phòng tuy đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Quay đầu nhìn về phía nam nhân đang cúi sát bên mình, tóc tai chỉnh tề, mày mắt thanh tú, sống mũi cao thẳng, xem ra phụ thân này của mình cũng khá ưa nhìn. Hình như người đang ôm nàng là nữ, Vương Noãn Noãn cố gắng ngóc cái cổ nhỏ xíu lên nhìn, nhưng không thấy rõ mặt, chỉ thấy bàn tay trắng nõn, mảnh mai, tiếc là bề mặt có vài vết chai sần.
Đang mải ngắm nghía, bỗng một cơn buồn tè ập đến, dưới thân nàng lập tức cảm thấy ướt át khó chịu. Trở thành đứa bé con quả thực bất tiện!
Vương Noãn Noãn vùng vẫy tay chân, cuối cùng cũng làm phụ thân mình là Vương Thiết Trụ tỉnh dậy, hắn nhìn nàng với vẻ ngờ nghệch.
Thế nhưng, Vương Thiết Trụ không hiểu nàng muốn gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về. Vương Noãn Noãn khó chịu đến mức không nhịn được nữa, há miệng khóc òa.
Nghe tiếng con khóc, Tiền Cẩm Bình mơ màng tỉnh giấc, đưa tay sờ dưới người hài tử mới biết nữ nhi mình đã tè ướt tã.
“Tướng công, nữ nhi tè ướt rồi, tã sạch còn phơi ngoài kia, huynh ra lấy một cái nhé.” Vương Thiết Trụ gật đầu, nhanh chóng đi lấy tã.
Thay tã xong, Vương Noãn Noãn mới cảm thấy thoải mái hơn. Tiền Cẩm Bình bế nàng vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
Vương Noãn Noãn cuối cùng cũng nhìn rõ mặt mẫu thân mình, nhan sắc quả thật xinh đẹp. Khuôn mặt trắng nõn hình trái xoan, đôi mày liễu cong vút, ánh mắt trong như thu thủy, sống mũi thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn tinh tế.
Vương Noãn Noãn cảm thấy yên tâm hơn. Phụ thân mẫu thân mình đều đẹp như vậy, chắc hẳn mình cũng không đến nỗi xấu xí. Nghĩ đến đây, nàng nhoẻn miệng cười với Tiền Cẩm Bình.
“Tướng công, huynh xem, nữ nhi cười với ta kìa.” Giọng Tiền Cẩm Bình mềm mại vang lên.
Vương Thiết Trụ cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy nữ nhi đang mở to đôi mắt, cười rạng rỡ nhìn mình, lòng hắn chợt dâng lên cảm giác ấm áp.
“Cẩm Bình, tên của nữ nhi ta nghĩ xong rồi, gọi là Noãn Noãn, Vương Noãn Noãn. Nàng nhìn xem, nụ cười của con thật ấm áp.”
Vương Noãn Noãn nghe tên càng vui mừng hơn, giống hệt tên mình ở kiếp trước. Nàng cười càng tươi hơn.
Tiền Cẩm Bình nhìn đứa nữ nhi vui vẻ quơ tay múa chân cũng nở nụ cười: “Được đấy, chàng xem, con bé rất thích cái tên này.”
Vương Noãn Noãn nhìn phụ mẫu nhà mình, bỗng dưng nàng cảm thấy, có lẽ như vậy cũng không tệ.
Tuy gia cảnh bần hàn, nhưng phụ mẫu lại rất mực yêu thương nhau. Nghĩ đến lão thái thái và lão gia gia mà mình nhìn thấy khi vừa sinh ra, chắc hẳn là tổ phụ mẫu*. Họ nhìn nàng cũng tràn đầy yêu thương, thật khiến lòng nàng ấm áp vô cùng.
*Tổ phụ mẫu: (Danh) Ông bà (tức cha mẹ của cha mẹ mình). ◎Như: “tổ phụ mẫu” 祖父母 ông bà nội, “ngoại tổ phụ mẫu” 外祖父母 ông bà ngoại.
“Nương*, chúng con cũng muốn nhìn muội muội, cho chúng con xem muội muội đi!”
*Nương: mẹ, má, u… - trích từ điển Hán Việt Trần Văn Chánh
Vương Noãn Noãn quay đầu nhìn ra cửa, cánh cửa bị đẩy ra, ba củ cải nhỏ lon ton chạy vào.
Dẫn đầu là một đứa trông rất giống phụ thân nàng, không cần đoán đây chắc chắn là thân ca ca* của nàng rồi.
*Thân: (Người) có quan hệ họ hàng, ruột thịt; trái với (người) dưng. - trích Từ điển mở Hồ Ngọc Đức
*Ca: ca ca, đại ca. - trích Đại từ điển Tiếng Việt
Hai đứa còn lại thì nàng không nhận ra. Một đứa có đôi lông mày rậm rạp, mắt to tròn, dáng vẻ cứng cáp, đứa còn lại thì thanh tú, nói chung cả ba đều rất ưa nhìn. Vương Noãn Noãn nghĩ thầm, người nhà còn chưa nhận mặt hết, không biết đây là ai.
Vương Thiết Trụ bế nữ nhi từ trong lòng thê tử ra, hắn ngồi xổm xuống để ba củ cải nhỏ có thể nhìn rõ.
Nam hài trông giống phụ thân nhất nhanh miệng giới thiệu trước: “Muội muội, ta là Thắng Mãn ca ca, là tiểu ca của muội, mau nhìn ta đi, muội muội.”
Nam hài có lông mày rậm và dáng người vạm vỡ nói bằng giọng ngây ngô: “Muội muội, ta là Thắng Lợi, đại ca của muội.”
Còn người thanh tú kia cũng nhanh miệng: “Muội muội, ta là Thắng Ý, nhị ca của muội.”
Ba đứa nhỏ tranh nhau tự giới thiệu với tiểu muội muội, Vương Noãn Noãn nhân cơ hội nhớ mặt từng người. Nhìn ba cái đầu nhỏ đang cúi sát vào mình, nàng há miệng cười rạng rỡ.
“Phụ thân, phụ thân xem, muội muội cười rồi, muội muội cười với chúng con, muội muội thông minh ghê!”
Vương Thắng Mãn vui vẻ nói, ngẩng đầu nhìn Vương Thiết Trụ.
Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng bước chân và giọng nói của Vương lão thái: “Lão tam à, ta mang cơm canh đến cho Cẩm Bình rồi, ngươi không cần lo nữa, mau dẫn bọn trẻ đi ăn cơm đi.”
Vương Thiết Trụ đặt Vương Noãn Noãn lại vào lòng Tiền Cẩm Bình rồi dẫn ba đứa nhỏ ra ngoài: “Vâng.”
“Cẩm Bình à, ăn cơm thôi, ăn nhiều vào nhé. Phụ thân bọn trẻ vừa lên núi đặt bẫy, mai sẽ đi xem có con gà rừng nào không. Tối ta sẽ bảo họ ra sông xem có bắt được cá không, bây giờ con ăn tạm đã nhé.”
Vương lão thái đặt bát cơm canh xuống, rồi bế Vương Noãn Noãn lên, cưng nựng: “Ôi tiểu tôn nữ của ta, xinh xắn quá, thật là đẹp mà.”
“Nương, tướng công đã đặt tên cho hài tử rồi, gọi là Vương Noãn Noãn, nhũ danh là Noãn Noãn.” Tiền Cẩm Bình dịu dàng nói.
“Ồ, tôn nữ của ta có tên rồi, Noãn Noãn, Noãn nha đầu.”
Vương Noãn Noãn nhìn về phía Vương lão thái, thấy vẻ mặt tràn đầy yêu thương của bà, nàng giơ tay lên muốn chạm vào mặt bà, nhưng có lẽ đã đánh giá quá cao khả năng kiểm soát thân thể của mình, “bốp” một tiếng, nàng vô tình vỗ trúng mặt bà, từ vuốt ve thành vỗ mặt.
“A, a, ô.” Vương Noãn Noãn ngượng ngùng cười.
“Ôi, Noãn Noãn của ta khỏe ghê nhỉ, nào, ta cho con ăn ít cháo nhé. Nương con chưa có sữa, chờ có sữa rồi chúng ta sẽ uống sữa.”
Lão thái thái ngồi xuống, từng muỗng từng muỗng bón cháo cho Vương Noãn Noãn. Vương Noãn Noãn cũng rất hợp tác, uống hết một bát cháo nhỏ. Khi cảm thấy đã no, nàng liền quay mặt đi, từ chối không ăn thêm. Vương lão thái nhìn thấy vậy bật cười ha hả, không ngớt lời khen tôn nữ mình thông minh quá chừng.
Nghe Vương lão thái và mẫu thân trò chuyện, Vương Noãn Noãn hiểu ra rằng hiện tại mình vẫn chưa có sữa, tạm thời phải uống cháo loãng. Một bữa cháo thì không sao, nhưng không thể ngày nào cũng uống cháo mãi được. Nghĩ đến những ngày trong đại trang viên xa hoa của kiếp trước, lòng nàng bỗng dâng lên nỗi nhớ nhung.
Kiếp trước, Vương Noãn Noãn vốn luôn khao khát một cuộc sống như trong sách vở miêu tả về “Đào Hoa Nguyên”, một nơi yên bình tự cấp tự túc. Nàng đã nỗ lực không ngừng để đạt được điều đó. Nhảy cấp liên tục trong quá trình học, nàng thông thạo các lĩnh vực như nông nghiệp, chăn nuôi, công nghiệp chế tạo và nhiều ngành nghề khác.
Sau khi cha mẹ nàng qua đời trong một tai nạn, nàng kế thừa toàn bộ gia sản của họ, bắt tay vào việc xây dựng một trang viên có thể tự cung tự cấp, thậm chí còn xuất khẩu hàng hóa ra nước ngoài. Không ngờ, vừa mới hoàn thành xong, nàng lại xuyên không đến nơi này.
Nhìn căn phòng đơn sơ, gia cảnh nghèo nàn, Vương Noãn Noãn thở dài. Nhưng rồi nàng lại nghĩ, dù sao thì phụ mẫu kiếp này yêu thương nhau, và tổ phụ mẫu đều đối đãi với nàng rất tốt. Có lẽ cuộc sống này cũng không đến nỗi tệ hại như nàng tưởng. Vương Noãn Noãn khẽ nhắm mắt, cảm thấy dễ chịu hơn sau một ngày dài bỡ ngỡ trong thân thể nhỏ bé này.
Chương 2:
Vương Noãn Noãn đang tuần tra quanh đại trang viên của mình thì bất cẩn ngã xuống, đầu lại đập thẳng vào miệng giếng. Trước khi mắt khép lại, nàng chỉ kịp nghĩ: mình có lẽ là kẻ giàu có nực cười nhất, lại chết vì đập đầu vào giếng.
Ngay khi Vương Noãn Noãn cho rằng mình đã chết, bỗng cảm nhận được từng đợt ép chặt, khiến nàng không thở nổi. Đến khi gần như không thể chịu được nữa, nàng cảm giác cơ thể nhẹ bẫng và cuối cùng cũng có thể hít thở sâu, nhưng có gì đó không đúng.
Vương Noãn Noãn cố vươn tay, phát hiện tay mình ngắn ngủn, miệng muốn cất lời nhưng chỉ phát ra những tiếng “a, a, a” non nớt. Một ý nghĩ ngớ ngẩn chợt lóe lên trong đầu nàng: chẳng lẽ… mình đã xuyên không?
Chưa kịp nghĩ sâu hơn, nàng đã bị bế lên, vùi vào một cái ôm ấm áp, nghe thấy người trước mặt tự xưng là tổ mẫu, vậy người đàn ông kia hẳn là tổ phụ. Nhưng chưa kịp nhìn rõ thêm, nàng đã mơ màng thiếp đi.
Lúc Vương Noãn Noãn tỉnh dậy, thấy mình nằm trong một gian phòng lạ lẫm. Nàng ngó quanh bốn phía, căn phòng tuy đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Quay đầu nhìn về phía nam nhân đang cúi sát bên mình, tóc tai chỉnh tề, mày mắt thanh tú, sống mũi cao thẳng, xem ra phụ thân này của mình cũng khá ưa nhìn. Hình như người đang ôm nàng là nữ, Vương Noãn Noãn cố gắng ngóc cái cổ nhỏ xíu lên nhìn, nhưng không thấy rõ mặt, chỉ thấy bàn tay trắng nõn, mảnh mai, tiếc là bề mặt có vài vết chai sần.
Đang mải ngắm nghía, bỗng một cơn buồn tè ập đến, dưới thân nàng lập tức cảm thấy ướt át khó chịu. Trở thành đứa bé con quả thực bất tiện!
Vương Noãn Noãn vùng vẫy tay chân, cuối cùng cũng làm phụ thân mình là Vương Thiết Trụ tỉnh dậy, hắn nhìn nàng với vẻ ngờ nghệch.
Thế nhưng, Vương Thiết Trụ không hiểu nàng muốn gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về. Vương Noãn Noãn khó chịu đến mức không nhịn được nữa, há miệng khóc òa.
Nghe tiếng con khóc, Tiền Cẩm Bình mơ màng tỉnh giấc, đưa tay sờ dưới người hài tử mới biết nữ nhi mình đã tè ướt tã.
“Tướng công, nữ nhi tè ướt rồi, tã sạch còn phơi ngoài kia, huynh ra lấy một cái nhé.” Vương Thiết Trụ gật đầu, nhanh chóng đi lấy tã.
Thay tã xong, Vương Noãn Noãn mới cảm thấy thoải mái hơn. Tiền Cẩm Bình bế nàng vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
Vương Noãn Noãn cuối cùng cũng nhìn rõ mặt mẫu thân mình, nhan sắc quả thật xinh đẹp. Khuôn mặt trắng nõn hình trái xoan, đôi mày liễu cong vút, ánh mắt trong như thu thủy, sống mũi thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn tinh tế.
Vương Noãn Noãn cảm thấy yên tâm hơn. Phụ thân mẫu thân mình đều đẹp như vậy, chắc hẳn mình cũng không đến nỗi xấu xí. Nghĩ đến đây, nàng nhoẻn miệng cười với Tiền Cẩm Bình.
“Tướng công, huynh xem, nữ nhi cười với ta kìa.” Giọng Tiền Cẩm Bình mềm mại vang lên.
Vương Thiết Trụ cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy nữ nhi đang mở to đôi mắt, cười rạng rỡ nhìn mình, lòng hắn chợt dâng lên cảm giác ấm áp.
“Cẩm Bình, tên của nữ nhi ta nghĩ xong rồi, gọi là Noãn Noãn, Vương Noãn Noãn. Nàng nhìn xem, nụ cười của con thật ấm áp.”
Vương Noãn Noãn nghe tên càng vui mừng hơn, giống hệt tên mình ở kiếp trước. Nàng cười càng tươi hơn.
Tiền Cẩm Bình nhìn đứa nữ nhi vui vẻ quơ tay múa chân cũng nở nụ cười: “Được đấy, chàng xem, con bé rất thích cái tên này.”
Vương Noãn Noãn nhìn phụ mẫu nhà mình, bỗng dưng nàng cảm thấy, có lẽ như vậy cũng không tệ.
Tuy gia cảnh bần hàn, nhưng phụ mẫu lại rất mực yêu thương nhau. Nghĩ đến lão thái thái và lão gia gia mà mình nhìn thấy khi vừa sinh ra, chắc hẳn là tổ phụ mẫu*. Họ nhìn nàng cũng tràn đầy yêu thương, thật khiến lòng nàng ấm áp vô cùng.
*Tổ phụ mẫu: (Danh) Ông bà (tức cha mẹ của cha mẹ mình). ◎Như: “tổ phụ mẫu” 祖父母 ông bà nội, “ngoại tổ phụ mẫu” 外祖父母 ông bà ngoại.
“Nương*, chúng con cũng muốn nhìn muội muội, cho chúng con xem muội muội đi!”
*Nương: mẹ, má, u… - trích từ điển Hán Việt Trần Văn Chánh
Vương Noãn Noãn quay đầu nhìn ra cửa, cánh cửa bị đẩy ra, ba củ cải nhỏ lon ton chạy vào.
Dẫn đầu là một đứa trông rất giống phụ thân nàng, không cần đoán đây chắc chắn là thân ca ca* của nàng rồi.
*Thân: (Người) có quan hệ họ hàng, ruột thịt; trái với (người) dưng. - trích Từ điển mở Hồ Ngọc Đức
*Ca: ca ca, đại ca. - trích Đại từ điển Tiếng Việt
Hai đứa còn lại thì nàng không nhận ra. Một đứa có đôi lông mày rậm rạp, mắt to tròn, dáng vẻ cứng cáp, đứa còn lại thì thanh tú, nói chung cả ba đều rất ưa nhìn. Vương Noãn Noãn nghĩ thầm, người nhà còn chưa nhận mặt hết, không biết đây là ai.
Vương Thiết Trụ bế nữ nhi từ trong lòng thê tử ra, hắn ngồi xổm xuống để ba củ cải nhỏ có thể nhìn rõ.
Nam hài trông giống phụ thân nhất nhanh miệng giới thiệu trước: “Muội muội, ta là Thắng Mãn ca ca, là tiểu ca của muội, mau nhìn ta đi, muội muội.”
Nam hài có lông mày rậm và dáng người vạm vỡ nói bằng giọng ngây ngô: “Muội muội, ta là Thắng Lợi, đại ca của muội.”
Còn người thanh tú kia cũng nhanh miệng: “Muội muội, ta là Thắng Ý, nhị ca của muội.”
Ba đứa nhỏ tranh nhau tự giới thiệu với tiểu muội muội, Vương Noãn Noãn nhân cơ hội nhớ mặt từng người. Nhìn ba cái đầu nhỏ đang cúi sát vào mình, nàng há miệng cười rạng rỡ.
“Phụ thân, phụ thân xem, muội muội cười rồi, muội muội cười với chúng con, muội muội thông minh ghê!”
Vương Thắng Mãn vui vẻ nói, ngẩng đầu nhìn Vương Thiết Trụ.
Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng bước chân và giọng nói của Vương lão thái: “Lão tam à, ta mang cơm canh đến cho Cẩm Bình rồi, ngươi không cần lo nữa, mau dẫn bọn trẻ đi ăn cơm đi.”
Vương Thiết Trụ đặt Vương Noãn Noãn lại vào lòng Tiền Cẩm Bình rồi dẫn ba đứa nhỏ ra ngoài: “Vâng.”
“Cẩm Bình à, ăn cơm thôi, ăn nhiều vào nhé. Phụ thân bọn trẻ vừa lên núi đặt bẫy, mai sẽ đi xem có con gà rừng nào không. Tối ta sẽ bảo họ ra sông xem có bắt được cá không, bây giờ con ăn tạm đã nhé.”
Vương lão thái đặt bát cơm canh xuống, rồi bế Vương Noãn Noãn lên, cưng nựng: “Ôi tiểu tôn nữ của ta, xinh xắn quá, thật là đẹp mà.”
“Nương, tướng công đã đặt tên cho hài tử rồi, gọi là Vương Noãn Noãn, nhũ danh là Noãn Noãn.” Tiền Cẩm Bình dịu dàng nói.
“Ồ, tôn nữ của ta có tên rồi, Noãn Noãn, Noãn nha đầu.”
Vương Noãn Noãn nhìn về phía Vương lão thái, thấy vẻ mặt tràn đầy yêu thương của bà, nàng giơ tay lên muốn chạm vào mặt bà, nhưng có lẽ đã đánh giá quá cao khả năng kiểm soát thân thể của mình, “bốp” một tiếng, nàng vô tình vỗ trúng mặt bà, từ vuốt ve thành vỗ mặt.
“A, a, ô.” Vương Noãn Noãn ngượng ngùng cười.
“Ôi, Noãn Noãn của ta khỏe ghê nhỉ, nào, ta cho con ăn ít cháo nhé. Nương con chưa có sữa, chờ có sữa rồi chúng ta sẽ uống sữa.”
Lão thái thái ngồi xuống, từng muỗng từng muỗng bón cháo cho Vương Noãn Noãn. Vương Noãn Noãn cũng rất hợp tác, uống hết một bát cháo nhỏ. Khi cảm thấy đã no, nàng liền quay mặt đi, từ chối không ăn thêm. Vương lão thái nhìn thấy vậy bật cười ha hả, không ngớt lời khen tôn nữ mình thông minh quá chừng.
Nghe Vương lão thái và mẫu thân trò chuyện, Vương Noãn Noãn hiểu ra rằng hiện tại mình vẫn chưa có sữa, tạm thời phải uống cháo loãng. Một bữa cháo thì không sao, nhưng không thể ngày nào cũng uống cháo mãi được. Nghĩ đến những ngày trong đại trang viên xa hoa của kiếp trước, lòng nàng bỗng dâng lên nỗi nhớ nhung.
Kiếp trước, Vương Noãn Noãn vốn luôn khao khát một cuộc sống như trong sách vở miêu tả về “Đào Hoa Nguyên”, một nơi yên bình tự cấp tự túc. Nàng đã nỗ lực không ngừng để đạt được điều đó. Nhảy cấp liên tục trong quá trình học, nàng thông thạo các lĩnh vực như nông nghiệp, chăn nuôi, công nghiệp chế tạo và nhiều ngành nghề khác.
Sau khi cha mẹ nàng qua đời trong một tai nạn, nàng kế thừa toàn bộ gia sản của họ, bắt tay vào việc xây dựng một trang viên có thể tự cung tự cấp, thậm chí còn xuất khẩu hàng hóa ra nước ngoài. Không ngờ, vừa mới hoàn thành xong, nàng lại xuyên không đến nơi này.
Nhìn căn phòng đơn sơ, gia cảnh nghèo nàn, Vương Noãn Noãn thở dài. Nhưng rồi nàng lại nghĩ, dù sao thì phụ mẫu kiếp này yêu thương nhau, và tổ phụ mẫu đều đối đãi với nàng rất tốt. Có lẽ cuộc sống này cũng không đến nỗi tệ hại như nàng tưởng. Vương Noãn Noãn khẽ nhắm mắt, cảm thấy dễ chịu hơn sau một ngày dài bỡ ngỡ trong thân thể nhỏ bé này.