Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà
Chương 1: Sinh rồi! Mẹ tròn con vuông!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1:
“Nhà lão Tam, cố lên, sắp rồi, cố lên nữa đi!”
“Ta… ta… không được rồi, ta kiệt sức mất rồi.”
Thai phụ nằm trên giường nói với giọng yếu ớt dần. Bà mụ vội vàng chạy ra ngoài, nhìn về phía Vương lão thái và Vương lão đầu trong sân: “Thím à, Cẩm Bình kiệt sức rồi, nếu còn kéo dài thêm, chỉ sợ…”
Bà mụ chưa kịp nói hết, nhưng mọi người trong sân đều hiểu rõ, kéo dài thêm nữa chỉ e rằng cả thai phụ lẫn hài tử đều khó giữ.
“Lý đại thẩm, nếu thật sự không xong nhờ thẩm bảo toàn Cẩm Bình!” Bà mụ Lý đại thẩm nhìn về phía Vưỡng lão tam, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng, nhưng không nói một lời, lại liếc nhìn Vương lão thái.
“Mẫu thân, nhất định phải bảo vệ Cẩm Bình!” GIọng nói Vương Thiết Trụ cất lên đầy sự lo lắng,
Hắn vừa dứt lời, Vương lão thái nói: “Đại thẩm à, nếu thật sự không giữ được, chúng ta giữ Cẩm Bình, chỉ cần người còn sống, mọi thứ đều ổn cả.”
Lý đại thẩm nghe vậy, sắc mặt hơi khá hơn, bà nhanh chóng trở vào tiếp tục đỡ đẻ. Bà mụ liếc nhìn sắc mặt của Tiền Cẩm Bình, nghiến răng nói: “Cẩm Bình, bà bà và phu quân của ngươi đều bảo nếu không sinh được thì phải giữ mạng ngươi. Vì hài tử, ngươi phải cố gắng thêm chút nữa!”
Tiền Cẩm Bình nghe vậy, ánh mắt đỏ hoe: “Không được, Lý đại thẩm, nếu thật sự không giữ được, nhất định phải cứu hài tử.” Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hét của Vương Thiết Trụ từ bên ngoài: “Cẩm Bình, nàng đừng nói nữa, nếu chỉ có thể giữ một người, ta chỉ cần nàng. Hoặc là hai mẫu tử bình an, hoặc là nàng bình an, không có lựa chọn thứ ba!”
Giọng nói của Vương Thiết Trụ cương nghị nhưng đầy kiềm chế. Tiền Cẩm Bình nghe vậy, cắn chặt răng, bỗng cảm thấy mình lại có sức lực.
“Nhà lão Tam, đầu đứa bé ra rồi, cố thêm chút nữa! Nhìn xem, người nhà đối xử với ngươi tốt như vậy, nhất định phải cố gắng hết sức!”
Lý đại thẩm là bà mụ nổi danh mười dặm tám thôn, thậm chí còn từng đỡ đẻ cho huyện lệnh phu nhân. Tuy không phải mọi điều trên đời đều thấy, nhưng bà cũng đã gặp qua nhiều chuyện. Người Vương gia quả quyết và tình nghĩa như vậy, không phải nhà nào cũng có. Vì thế, dù nhà họ không có nhiều tiền, bà vẫn nguyện ý đến giúp.
Vương lão thái và Vương lão đầu dẫn theo ba đứa tôn tử ngồi ngoài cửa chờ, tức phụ lão đại thì giúp đỡ trong phòng, tức phụ lão nhị đang nấu nước trong bếp, Vương lão đại đang chẻ củi, còn Vương lão nhị đứng bên cạnh lão Tam, vỗ vai tiểu đệ như an ủi.
Vương lão thái cầu nguyện, bà ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chắp lại, khẩn cầu cho tức phụ và hài tử bình an, thuận lợi. Đúng lúc bà định cúi đầu thì nhìn thấy trên trời có một tia sáng vàng rực rỡ, liền vội vã đập vào tay lão nhân bên cạnh. Vương lão đầu ngẩng đầu nhìn cũng thấy tia sáng ấy, cả hai dõitheo hướng ánh sáng rơi xuống, chính là nhà lão Tam. Khi cả hai còn đang kinh ngạc, chợt nghe tiếng vui mừng của bà mụ Lý đại thẩm vang lên.
“Ôi dào, sinh rồi, sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi, mẫu tử bình an!”
Lý đại thẩm vừa nói vừa bế đứa bé bước ra. Vương lão thái và Vương lão đầu tiến lại gần, nhìn tiểu tôn nữ mới chào đời, khoé miệng nở nụ cười. Dù là tôn tử hay tôn nữ, chỉ cần là hài tử Vương gia đã tốt rồi.
Lão Tam, Vương Thiết Trụ lập tức bước vào phòng, hắn thấy mặt thê tử của mình không còn giọt máu, liền đi tới nắm chặt tay nàng. “Cẩm Bình, chúng ta có nữ nhi rồi!” Giọng nói run rẩy, vừa vui mừng nhưng lại chứa đầy lo lắng cho Tiền Cẩm Bình.
Nàng nhìn phu quân của mình, mỉm cười dịu dàng: “Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại thôi.”
Chương Tú Nhi, nhìn thấy cảnh tay nắm chặt tay giữa tiểu thúc và trục lí* cũng không khỏi rưng rưng nước mắt.
*Trục lí (妯娌) chị em dâu - trích Từ điển Thiều Chửu
Ở nông thôn, phần lớn mọi người không mấy để tâm đến việc mang thai, dù vác theo cái bụng to vẫn ra đồng làm việc là chuyện thường ngày. Nhưng Vương gia lại không như vậy. Khi còn ít tháng, thai phụ chỉ làm việc nhẹ nhàng, đến khi bụng lớn thì ngay cả nấu ăn cũng không cần. Chính nàng và hai trục lí thật sự có phúc khi được gả vào một gia đình như thế.
Vương lão thái bế hài tử trao cho Vương Thiết Trụ, bà lấy từ trong áo ra hai trăm văn tiền, sau đó đưa giỏ lễ đã chuẩn bị từ sớm cho Lý đại thẩm, cười tươi tiễn người đi.
Lý đại thẩm cầm lấy lễ vật cũng vui vẻ. Ban đầu bà đến chỉ vì tình nghĩa, không ngờ còn có tiền lẫn quà, bà càng cảm thán người Vương gia biết cách xử lý mọi việc chu đáo.
Tiễn Lý đại thẩm xong, Vương lão thái trở lại sân, gọi lớn: “Tú Nhi, con đi luộc hai quả trứng cho đệ muội con, thêm ít đường đỏ vào, Cẩm Bình vừa sinh xong, chắc hẳn còn mệt lắm, ăn chút gì ngon rồi nghỉ ngơi một chút!”
“Vâng, con biết rồi, con đi ngay đây.” Chương Tú Nhi nhanh chân đi về phía bếp, còn gọi Vương lão đại mang củi vào.
“Lão nhị, con đi lấy miếng vải đỏ treo lên cửa.” Vương lão thái bảo Vương lão nhị, nghe lời mẫu thân, hắn vội vàng đi lấy vải. Ở quê, khi nhà nào sinh con thì người ta treo vải đỏ ở cửa để báo tin mừng, tránh những người có tang đi qua.
Hiện tại nhà nào cũng khó khăn, chỉ khi sinh nhi tử mới có tục treo vải đỏ. Sinh nữ nhi thì người ta cho là xui xẻo, chẳng những không treo vải đỏ mà ở cử cũng chẳng ai để tâm. Nhưng Vương gia cho rằng nhi tử hay nữ nhi cũng là con cháu nhà họ, tất cả đều phải được đối xử như nhau. Hơn nữa, Vương gia có ba người nhi tử, nay có một tôn nữ, càng vui mừng hơn cả khi có tôn tử.
Vương lão đầu nhìn mặt trời thấy chưa tới giờ Ngọ, lão dẫn Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ lên núi đặt bẫy, xem thử có bắt được gà rừng nào không để bồi bổ cho tức phụ lão tam. Còn Vương Thiết Trụ thì ở nhà ôm hài tử và chăm sóc Tiền Cẩm Bình.
Vương lão thái gọi Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm chuẩn bị bữa trưa, bà tự tay lấy thịt lợn rừng còn sót lại từ mùa đông năm ngoái ra nấu, dự định nấu món thịt lợn kho tàu, thịt thỏ xào cay, rau dại xào, thêm món canh trứng nữa.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Vương lão thái giao việc nấu nướng cho Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm, còn mình thì vào thăm Cẩm Bình và tiểu tôn nữ. Khi bà vừa bước đến giữa sân, liếc nhìn cổng thấy miếng vải đỏ chẳng biết đã rơi xuống từ khi nào, bà liền vội vã đi ra cửa.
“Chà, không biết nhà họ cao hứng cái gì mà còn treo vải đỏ.”
“Phải đấy, nghe bảo sinh nữ nhi, quý hóa cái nỗi gì. Ngửi mùi thơm kìa, trưa còn kho thịt nữa đấy.”
“Ai da, nói ra thì thì mất lòng, cả thôn này bao nhiêu nhà sinh nữ nhi có ai treo vải đỏ đâu, mỗi Vương gia là khác thường.”
Vương lão thái vừa đến cửa liền nghe thấy đám Trần goá phụ đang bàn tán dưới gốc cây gần nhà. Cơn giận của bà bốc lên, bà liền ba bước thành hai, bước nhanh đến trước mặt mấy người kia.
“Ồ, chẳng phải đây là ba bà tám nổi tiếng khắp thôn Bảo Phúc sao? Sao thế? Ăn mặn nhiều quá nên phải ngồi đây bàn tán lung tung cho hả dạ chứ gì?”
Vương lão thái chống tay lên hông, đứng dưới bóng cây, trừng mắt nhìn ba kẻ trước mặt. Ba người này, nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là những kẻ chuyên buôn chuyện, chẳng bao giờ ra đồng làm việc. Hễ nghe thấy ở đâu có chuyện là chen vào, rồi mang theo chút quà vặt, tìm chỗ mát mẻ mà ngồi bàn tán chuyện của thiên hạ từ sáng đến tối.
“Vương đại nương này, ngươi nói thế là không hay rồi. Cái cây này là của ngươi chắc? Chúng ta ngồi ở đây nói chuyện, có làm phiền gì nhà ngươi đâu?”
Trần goá phụ chẹp miệng, liếc mắt khinh thường rồi kéo giọng nói to. Từ khi Trần lão đại chết, Trần goá phụ vốn đanh đá càng thêm ngang ngược, chẳng ai quản nổi.
Hai người còn lại không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng đầy đồng tình. Một người là Điền lão thái, người còn lại là tức phụ của Dư đại đầu, cả hai đều chẳng phải loại tốt lành gì.
“Cây không phải của ta, nhưng hòn đá dưới mông các ngươi ngồi là do nhi tử ta mang về đấy. Ngồi trên đá của nhà ta mà lại đi nói xấu nhà ta, ai cho các ngươi mặt mũi thế?”
Vương lão thái nói xong còn quay đầu nhìn về phía gian nhà của lão Tam, rồi tiếp tục nói: “Còn nữa, Cẩm Bình nhà ta sinh nữ nhi, ta thích có được không! Các ngươi xem thường nữ nhi à? Các ngươi chẳng phải cũng là nữ nhân sao? Tự các ngươi là nữ nhân mà lại khinh nữ nhân, coi lại bản thân xem mình là thứ gì chứ!”
Nói xong, Vương lão thái không thèm để ý đến ba người kia nữa, hệt như một con gà trống vừa thắng trận, đắc thắng xoay người bước về nhà. Miệng bà còn lẩm bẩm: “Hừ, dám đứng trước cửa nhà ta mà bàn tán, đúng là không biết xấu hổ.”
Chương 1:
“Nhà lão Tam, cố lên, sắp rồi, cố lên nữa đi!”
“Ta… ta… không được rồi, ta kiệt sức mất rồi.”
Thai phụ nằm trên giường nói với giọng yếu ớt dần. Bà mụ vội vàng chạy ra ngoài, nhìn về phía Vương lão thái và Vương lão đầu trong sân: “Thím à, Cẩm Bình kiệt sức rồi, nếu còn kéo dài thêm, chỉ sợ…”
Bà mụ chưa kịp nói hết, nhưng mọi người trong sân đều hiểu rõ, kéo dài thêm nữa chỉ e rằng cả thai phụ lẫn hài tử đều khó giữ.
“Lý đại thẩm, nếu thật sự không xong nhờ thẩm bảo toàn Cẩm Bình!” Bà mụ Lý đại thẩm nhìn về phía Vưỡng lão tam, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng, nhưng không nói một lời, lại liếc nhìn Vương lão thái.
“Mẫu thân, nhất định phải bảo vệ Cẩm Bình!” GIọng nói Vương Thiết Trụ cất lên đầy sự lo lắng,
Hắn vừa dứt lời, Vương lão thái nói: “Đại thẩm à, nếu thật sự không giữ được, chúng ta giữ Cẩm Bình, chỉ cần người còn sống, mọi thứ đều ổn cả.”
Lý đại thẩm nghe vậy, sắc mặt hơi khá hơn, bà nhanh chóng trở vào tiếp tục đỡ đẻ. Bà mụ liếc nhìn sắc mặt của Tiền Cẩm Bình, nghiến răng nói: “Cẩm Bình, bà bà và phu quân của ngươi đều bảo nếu không sinh được thì phải giữ mạng ngươi. Vì hài tử, ngươi phải cố gắng thêm chút nữa!”
Tiền Cẩm Bình nghe vậy, ánh mắt đỏ hoe: “Không được, Lý đại thẩm, nếu thật sự không giữ được, nhất định phải cứu hài tử.” Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hét của Vương Thiết Trụ từ bên ngoài: “Cẩm Bình, nàng đừng nói nữa, nếu chỉ có thể giữ một người, ta chỉ cần nàng. Hoặc là hai mẫu tử bình an, hoặc là nàng bình an, không có lựa chọn thứ ba!”
Giọng nói của Vương Thiết Trụ cương nghị nhưng đầy kiềm chế. Tiền Cẩm Bình nghe vậy, cắn chặt răng, bỗng cảm thấy mình lại có sức lực.
“Nhà lão Tam, đầu đứa bé ra rồi, cố thêm chút nữa! Nhìn xem, người nhà đối xử với ngươi tốt như vậy, nhất định phải cố gắng hết sức!”
Lý đại thẩm là bà mụ nổi danh mười dặm tám thôn, thậm chí còn từng đỡ đẻ cho huyện lệnh phu nhân. Tuy không phải mọi điều trên đời đều thấy, nhưng bà cũng đã gặp qua nhiều chuyện. Người Vương gia quả quyết và tình nghĩa như vậy, không phải nhà nào cũng có. Vì thế, dù nhà họ không có nhiều tiền, bà vẫn nguyện ý đến giúp.
Vương lão thái và Vương lão đầu dẫn theo ba đứa tôn tử ngồi ngoài cửa chờ, tức phụ lão đại thì giúp đỡ trong phòng, tức phụ lão nhị đang nấu nước trong bếp, Vương lão đại đang chẻ củi, còn Vương lão nhị đứng bên cạnh lão Tam, vỗ vai tiểu đệ như an ủi.
Vương lão thái cầu nguyện, bà ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chắp lại, khẩn cầu cho tức phụ và hài tử bình an, thuận lợi. Đúng lúc bà định cúi đầu thì nhìn thấy trên trời có một tia sáng vàng rực rỡ, liền vội vã đập vào tay lão nhân bên cạnh. Vương lão đầu ngẩng đầu nhìn cũng thấy tia sáng ấy, cả hai dõitheo hướng ánh sáng rơi xuống, chính là nhà lão Tam. Khi cả hai còn đang kinh ngạc, chợt nghe tiếng vui mừng của bà mụ Lý đại thẩm vang lên.
“Ôi dào, sinh rồi, sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi, mẫu tử bình an!”
Lý đại thẩm vừa nói vừa bế đứa bé bước ra. Vương lão thái và Vương lão đầu tiến lại gần, nhìn tiểu tôn nữ mới chào đời, khoé miệng nở nụ cười. Dù là tôn tử hay tôn nữ, chỉ cần là hài tử Vương gia đã tốt rồi.
Lão Tam, Vương Thiết Trụ lập tức bước vào phòng, hắn thấy mặt thê tử của mình không còn giọt máu, liền đi tới nắm chặt tay nàng. “Cẩm Bình, chúng ta có nữ nhi rồi!” Giọng nói run rẩy, vừa vui mừng nhưng lại chứa đầy lo lắng cho Tiền Cẩm Bình.
Nàng nhìn phu quân của mình, mỉm cười dịu dàng: “Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại thôi.”
Chương Tú Nhi, nhìn thấy cảnh tay nắm chặt tay giữa tiểu thúc và trục lí* cũng không khỏi rưng rưng nước mắt.
*Trục lí (妯娌) chị em dâu - trích Từ điển Thiều Chửu
Ở nông thôn, phần lớn mọi người không mấy để tâm đến việc mang thai, dù vác theo cái bụng to vẫn ra đồng làm việc là chuyện thường ngày. Nhưng Vương gia lại không như vậy. Khi còn ít tháng, thai phụ chỉ làm việc nhẹ nhàng, đến khi bụng lớn thì ngay cả nấu ăn cũng không cần. Chính nàng và hai trục lí thật sự có phúc khi được gả vào một gia đình như thế.
Vương lão thái bế hài tử trao cho Vương Thiết Trụ, bà lấy từ trong áo ra hai trăm văn tiền, sau đó đưa giỏ lễ đã chuẩn bị từ sớm cho Lý đại thẩm, cười tươi tiễn người đi.
Lý đại thẩm cầm lấy lễ vật cũng vui vẻ. Ban đầu bà đến chỉ vì tình nghĩa, không ngờ còn có tiền lẫn quà, bà càng cảm thán người Vương gia biết cách xử lý mọi việc chu đáo.
Tiễn Lý đại thẩm xong, Vương lão thái trở lại sân, gọi lớn: “Tú Nhi, con đi luộc hai quả trứng cho đệ muội con, thêm ít đường đỏ vào, Cẩm Bình vừa sinh xong, chắc hẳn còn mệt lắm, ăn chút gì ngon rồi nghỉ ngơi một chút!”
“Vâng, con biết rồi, con đi ngay đây.” Chương Tú Nhi nhanh chân đi về phía bếp, còn gọi Vương lão đại mang củi vào.
“Lão nhị, con đi lấy miếng vải đỏ treo lên cửa.” Vương lão thái bảo Vương lão nhị, nghe lời mẫu thân, hắn vội vàng đi lấy vải. Ở quê, khi nhà nào sinh con thì người ta treo vải đỏ ở cửa để báo tin mừng, tránh những người có tang đi qua.
Hiện tại nhà nào cũng khó khăn, chỉ khi sinh nhi tử mới có tục treo vải đỏ. Sinh nữ nhi thì người ta cho là xui xẻo, chẳng những không treo vải đỏ mà ở cử cũng chẳng ai để tâm. Nhưng Vương gia cho rằng nhi tử hay nữ nhi cũng là con cháu nhà họ, tất cả đều phải được đối xử như nhau. Hơn nữa, Vương gia có ba người nhi tử, nay có một tôn nữ, càng vui mừng hơn cả khi có tôn tử.
Vương lão đầu nhìn mặt trời thấy chưa tới giờ Ngọ, lão dẫn Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ lên núi đặt bẫy, xem thử có bắt được gà rừng nào không để bồi bổ cho tức phụ lão tam. Còn Vương Thiết Trụ thì ở nhà ôm hài tử và chăm sóc Tiền Cẩm Bình.
Vương lão thái gọi Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm chuẩn bị bữa trưa, bà tự tay lấy thịt lợn rừng còn sót lại từ mùa đông năm ngoái ra nấu, dự định nấu món thịt lợn kho tàu, thịt thỏ xào cay, rau dại xào, thêm món canh trứng nữa.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Vương lão thái giao việc nấu nướng cho Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm, còn mình thì vào thăm Cẩm Bình và tiểu tôn nữ. Khi bà vừa bước đến giữa sân, liếc nhìn cổng thấy miếng vải đỏ chẳng biết đã rơi xuống từ khi nào, bà liền vội vã đi ra cửa.
“Chà, không biết nhà họ cao hứng cái gì mà còn treo vải đỏ.”
“Phải đấy, nghe bảo sinh nữ nhi, quý hóa cái nỗi gì. Ngửi mùi thơm kìa, trưa còn kho thịt nữa đấy.”
“Ai da, nói ra thì thì mất lòng, cả thôn này bao nhiêu nhà sinh nữ nhi có ai treo vải đỏ đâu, mỗi Vương gia là khác thường.”
Vương lão thái vừa đến cửa liền nghe thấy đám Trần goá phụ đang bàn tán dưới gốc cây gần nhà. Cơn giận của bà bốc lên, bà liền ba bước thành hai, bước nhanh đến trước mặt mấy người kia.
“Ồ, chẳng phải đây là ba bà tám nổi tiếng khắp thôn Bảo Phúc sao? Sao thế? Ăn mặn nhiều quá nên phải ngồi đây bàn tán lung tung cho hả dạ chứ gì?”
Vương lão thái chống tay lên hông, đứng dưới bóng cây, trừng mắt nhìn ba kẻ trước mặt. Ba người này, nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là những kẻ chuyên buôn chuyện, chẳng bao giờ ra đồng làm việc. Hễ nghe thấy ở đâu có chuyện là chen vào, rồi mang theo chút quà vặt, tìm chỗ mát mẻ mà ngồi bàn tán chuyện của thiên hạ từ sáng đến tối.
“Vương đại nương này, ngươi nói thế là không hay rồi. Cái cây này là của ngươi chắc? Chúng ta ngồi ở đây nói chuyện, có làm phiền gì nhà ngươi đâu?”
Trần goá phụ chẹp miệng, liếc mắt khinh thường rồi kéo giọng nói to. Từ khi Trần lão đại chết, Trần goá phụ vốn đanh đá càng thêm ngang ngược, chẳng ai quản nổi.
Hai người còn lại không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng đầy đồng tình. Một người là Điền lão thái, người còn lại là tức phụ của Dư đại đầu, cả hai đều chẳng phải loại tốt lành gì.
“Cây không phải của ta, nhưng hòn đá dưới mông các ngươi ngồi là do nhi tử ta mang về đấy. Ngồi trên đá của nhà ta mà lại đi nói xấu nhà ta, ai cho các ngươi mặt mũi thế?”
Vương lão thái nói xong còn quay đầu nhìn về phía gian nhà của lão Tam, rồi tiếp tục nói: “Còn nữa, Cẩm Bình nhà ta sinh nữ nhi, ta thích có được không! Các ngươi xem thường nữ nhi à? Các ngươi chẳng phải cũng là nữ nhân sao? Tự các ngươi là nữ nhân mà lại khinh nữ nhân, coi lại bản thân xem mình là thứ gì chứ!”
Nói xong, Vương lão thái không thèm để ý đến ba người kia nữa, hệt như một con gà trống vừa thắng trận, đắc thắng xoay người bước về nhà. Miệng bà còn lẩm bẩm: “Hừ, dám đứng trước cửa nhà ta mà bàn tán, đúng là không biết xấu hổ.”