Ngửi Thấy Mùi Hormone Của Anh
Chương 37
Chu Nham sao có thể để bà ta ở trong nhà gào thét, từ đó tranh thủ sự đồng tình.
Anh vỗ vỗ bàn, lập tức có người dẫn một chú chó cảnh sát từ cửa đi vào, phía sau là Uông Bân và một vệ sĩ áo đen.
Uông Bân sau khi tiến vào thì ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu chú chó cảnh sát, cười nói: “Bảo bối, có thể để dì này nói chuyện đàng hoàng được không?”
Chó cảnh sát như là nghe hiểu lời của anh ấy, lắc lắc lỗ tai, nhìn chằm chằm dì Hứa rồi đi qua bên cạnh.
“... Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói hết! Cầu xin cậu đừng để nó qua đây!” Dì
Hứa lập tức câm nín không gào khóc nữa, cuộc đời bà ta sợ nhất là chó, bởi vì trước kia chồng bà ta say rượu vào là lại nắm tóc bà ta bắt bà ta giao phối với chó.
“Tôi, tôi, tôi là thấy cô Vu còn nhỏ tuổi, vẫn đang đi học, muốn cho cô ta uống chút thuốc tránh thai, là vì muốn tốt cho cô ta.”
“Dì!” Vu Nhiễm nghe xong thiếu chút nữa đứng bật dậy, cô nhìn cái ly bị Chu Nham bóp nát, lúc này mới hiểu được trong nước mật ong cô uống
mỗi ngày trộn lẫn cái gì.
“Còn không chịu nói thật? Muốn tôi mời cả thư ký Cố tới đúng không?” Uông Bân muốn buông dây xích ra.
“Không liên quan đến con bé, đều là tôi, đều là tôi, là chủ ý của một mình tôi, là tôi... Là tôi không muốn cô Vu có con, cô ta sẽ hủy hoại hạnh phúc của Thất Thất nhà chúng tôi, tôi chỉ có một đứa con gái này, tôi muốn bảo vệ hạnh phúc cho con bé, tôi không sai... Tôi không sai.”
Uông Bân: “Hạnh phúc của con gái bà tại sao phải xây dựng trên cơ sở làm tổn thương người khác?”
“Là cô ta đáng chết!”
Uông Bân: “...” Tâm lý của bà dì này có vấn đề sao!
Dì Hứa kinh hãi quá độ bị vệ sĩ áo đen mang xuống. (e b o o k t r u y e n. v n)
Uông Bân ôm chú chó cảnh sát đang mang thai nghỉ đẻ ngồi xếp bằng trên thảm, chó còn lớn hơn người, anh ấy cũng không ngại mệt.
Vu Nhiễm từ tức giận chuyển thành trầm mặc, cô không thể hiểu được hành vi này của dì Hứa, mặc dù bà ta là vì con gái của mình, nhưng điều này thì có ý nghĩa gì? Không có cô, liệu Cố Thất Thất và Chu Nham có thể ở bên nhau không?
Thật lố bịch!
Có một số người suy nghĩ trong nội tâm rất cực đoan, thời điểm cô ta muốn đạt tới mục đích nào đó, cô ta sẽ tưởng tượng ra một cách mà người bình thường không thể nào lý giải được, và không từ thủ đoạn để thực hiện cách thức đó, cô ta thậm chí còn không cho rằng đó là sai, còn tự hào vì đã nghĩ ra một cách như vậy.
Đây là lý giải của Chu Nham, cho nên anh sẽ không lãng phí miệng lưỡi và tình cảm nữa, quyết đoán lấy chứng cứ ra, bàn giao người đến đồn cảnh sát.
Vu Nhiễm cúi đầu giúp anh xử lý vết thương trên tay, trong lòng vẫn chưa hoàn hồn lại từ biến động vừa rồi.
“Nhiễm Nhiễm...... Nhiễm Nhiễm?”
“Dạ?”’
“Em đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này xét cho cùng anh cũng có trách nhiệm, xin lỗi em.” Chu Nham nắm tay cô hôn một cái, yêu và đau lòng toàn bộ hóa thành thâm tình tự trách.
Uông Bân sắp bị sự tương tác thân mật giữa hai người họ làm cho chán ngấy, giữa mùa hè nóng bức còn chen chúc vào một chỗ, nếu không phải có điều hòa thì đã nóng chết hai người rồi. Có điều anh ấy vẫn phải nói giúp anh em tốt một câu.
“Vu Nhiễm, cô cũng đừng trách cậu ấy, chúng tôi cũng là tối hôm qua mới biết được tình huống này, mọi việc đều không thể đoán trước mà, đúng không?”
“Tôi không trách Chu Nham, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái thôi.”
Cô cũng không làm gì sai cả, cũng bởi vì thích Chu Nham, trở thành bạn gái của anh, cho nên mới bị người vô tội nhằm vào, đổi lại là ai đều sẽ chán ghét.
Khóe mắt Vu Nhiễm nhìn thấy túi mèo đã đóng gói ngoài ban công, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, sự việc đã xảy ra, cô có tức giận dì Hứa cũng không làm nên chuyện gì, Chu Nham cũng vô tội, trong lòng anh chắc chắc cũng không dễ chịu gì, vì cô mà đã đuổi dì Hứa quen biết nhiều năm đi, còn muốn đưa mèo anh đã nuôi bảy năm đi. Anh loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn ngay từ đầu, anh cũng đã làm những gì anh có thể, cô còn bất mãn chuyện gì nữa đây?
“Anh thật sự muốn đưa con mèo kia đi sao?” “Chủ nhân của nó đã trở về, cũng nên trả lại thôi.”
Anh cũng không nỡ đúng không, dù sao cũng đã nuôi lâu như vậy, Vu Nhiễm dùng vải bông buộc một cái nơ bướm trên ngón tay anh.
Chu Nham nhìn thấy liền nhíu mày, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Vu Nhiễm còn không biết là, tối hôm qua Chu Nham vì nhìn lầm dì Hứa mà đã làm vỡ cặp kính kia, trước đó cũng đã ôm con mèo rất lâu, trong lòng nói lời tạm biệt với nó.
Sau khi Vu Nhiễm ăn xong thì lên lầu ngủ một lát, Chu Nham cũng ở cùng cô một chốc rồi đi xuống, nhìn thấy Uông Bân chơi với chó cảnh sát đến quên cả trời đất thì nhịn không được có chút ghét bỏ, một người đàn ông lớn tướng mà lại nằm úp sấp trên mặt đất đếm núm v* chó cái
nhà người ta, chí hướng của tên này còn là phó hiệu trưởng đại học C, liệu có thật sự làm được không đây?
“Cậu có sở thích quái quỷ gì vậy?”
“...Ôi trời, là cậu à, cậu đi đường sao không phát ra tiếng vậy.” Uông Bân gãi gãi mặt, giải thích: “Tôi...tôi chỉ là nhìn xem nó sinh nhiều nhất được bao nhiêu con, sinh nhiều sẽ không đủ sữa ăn.”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin chứ?” Chu Nham nhàn rỗi vắt chéo đôi chân dài, ngồi ở sô pha phía sau, đầu ngón tay tao nhã lật tờ báo trong tay.
“Thô tục thì thô tục vừa thôi, đừng biến thái quá, lại càng không cần phải phạm tội như thế, tôi không có mặt mũi đến nhà tù để cứu vớt cậu đâu.”
“Sao có thể chứ! Anh đây là người đứng đắn nhé.” Uông Bân đứng dậy, vỗ vỗ chân ngồi xuống đối diện anh, “Trước tiên khoan hãy nói đến tôi, thế nào, muốn nghe không? Từ trong miệng lão Trầm tôi đã biết người đứng sau tổ chức phòng bao kia là ai rồi.”
“Ai?”
“Con gái của chủ nhiệm Mộng, Mộng Viên.”
“Ngày hôm qua cô ta tổ chức sinh nhật, mời Vu Nhiễm qua đó chơi, ai ngờ đâu cô ấy chỉ là một lãng khách. Chơi đùa với Mộng Viên có đủ loại yêu ma quỷ quái, tổ chức sân khấu công chúa, còn biểu diễn phim đen, nghe nói còn có ‘ô lọng’ nữa, quan nhị đại* với minh tinh cũng có đủ, tiết mục của bọn họ sau nửa đêm là quan hệ tập thể, quản lý câu lạc bộ ở đó sợ quá mới báo cảnh sát.”
(*Quan nhị đại: những cậu ấm cô chiêu gia đình nhà quan chức.)
“Biết ai rót rượu cho Nhiễm Nhiễm không?” Chu Nham chỉ quan tâm vấn đề này.
“Không biết, mấy người chị em của Mộng Viên kia nói là Vu Nhiễm tự mình uống nhầm.”
“Nói như vậy là bọn họ đều có phần.” Chu Nham nhìn tờ báo trong tay, nghĩ bụng đã báo cảnh sát rồi mà vẫn không có chút tin tức nào truyền ra, vậy thì để anh cho bọn họ một chuyên mục riêng.
Uông Bân cũng bái phục logic của người này, nhưng cũng đúng, nếu đã không biết thì rất có thể là đều tham dự.
Buổi chiều sau khi bác sĩ tư đến, lại kiểm tra cho Vu Nhiễm một lần nữa.
Cô ấy hỏi Vu Nhiễm là có cảm thấy đặc biệt khó chịu trong kỳ sinh lý không, Vu Nhiễm lúc này mới nhớ lại lần trước tới tháng cô đau đến nỗi ra mồ hôi lạnh.
Cô tưởng là bị cảm lạnh, bác sĩ nói với cô đó đều là do thuốc tránh thai kém chất lượng gây nên.
Trái tim vừa mệt mỏi lại lạnh lẽo, tại sao cô lại gặp phải loại người tâm lý biến thái này chứ!
“Đừng lo lắng quá, ở chỗ tôi có nhập khẩu thuốc tốt, sẽ giúp cô điều trị khỏi, có điều thời gian gần đây nên hạn chế ngủ cùng phòng hoặc một số vận động kịch liệt khác.” Bác sĩ tư vừa thu dọn dụng cụ vừa ôn hòa an ủi cô.
Vu Nhiễm nghe được hai chữ cùng phòng thì có chút ngượng ngùng, có điều cô vẫn vui mừng gật đầu.
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Đừng khách sáo, cậu Chu trả rất nhiều tiền, tôi làm đều là bổn phận.” Vu Nhiễm: “...”
Kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn nửa thời gian, chuyện ra đảo chơi cũng lùi lại, Chu Nham lo lắng cho thân thể của Vu Nhiễm, ngày đính hôn kéo dài đến tháng sau.
Kỳ thật cũng không quá nghiêm trọng, không quá ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, chỉ là muốn để cô vào ngày đó được khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc.
Trong lúc Vu Nhiễm ở nhà tĩnh dưỡng, những tiêu đều lớn liên tục tuôn ra tin tức mới mẻ oanh tạc công chúng.
Ngôi sao sập phòng, quan nhị đại chơi gái, nữ sinh đại học nào đó tổ chức hoạt động quan hệ tập thể ở hộp đêm, ảnh chụp dẫn người, bằng chứng chồng chất như núi, liên tiếp lôi kéo ra rất nhiều người, mọi người khiếp sợ ăn dưa đồng thời cũng tò mò là ai mà dũng cảm như vậy, dám công khai khiêu khích thế lực nhiều mặt.
Hiệu trưởng Chu bố của Chu Nham cũng rất tức giận, mặc dù không tiết lộ là sinh viên đại học C, nhưng người quen biết đều biết mấy nữ sinh kia rốt cuộc là của ai.
Còn chưa khai giảng, danh sách khai trừ trong viện đã được gửi đến các bộ phận, trong đó có nhiều nhân viên giáo vụ bị đình chỉ công tác điều
tra, Mộng Viên và mấy nữ sinh khác trực tiếp bị khai trừ.
—hết chương 37—
Anh vỗ vỗ bàn, lập tức có người dẫn một chú chó cảnh sát từ cửa đi vào, phía sau là Uông Bân và một vệ sĩ áo đen.
Uông Bân sau khi tiến vào thì ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu chú chó cảnh sát, cười nói: “Bảo bối, có thể để dì này nói chuyện đàng hoàng được không?”
Chó cảnh sát như là nghe hiểu lời của anh ấy, lắc lắc lỗ tai, nhìn chằm chằm dì Hứa rồi đi qua bên cạnh.
“... Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói hết! Cầu xin cậu đừng để nó qua đây!” Dì
Hứa lập tức câm nín không gào khóc nữa, cuộc đời bà ta sợ nhất là chó, bởi vì trước kia chồng bà ta say rượu vào là lại nắm tóc bà ta bắt bà ta giao phối với chó.
“Tôi, tôi, tôi là thấy cô Vu còn nhỏ tuổi, vẫn đang đi học, muốn cho cô ta uống chút thuốc tránh thai, là vì muốn tốt cho cô ta.”
“Dì!” Vu Nhiễm nghe xong thiếu chút nữa đứng bật dậy, cô nhìn cái ly bị Chu Nham bóp nát, lúc này mới hiểu được trong nước mật ong cô uống
mỗi ngày trộn lẫn cái gì.
“Còn không chịu nói thật? Muốn tôi mời cả thư ký Cố tới đúng không?” Uông Bân muốn buông dây xích ra.
“Không liên quan đến con bé, đều là tôi, đều là tôi, là chủ ý của một mình tôi, là tôi... Là tôi không muốn cô Vu có con, cô ta sẽ hủy hoại hạnh phúc của Thất Thất nhà chúng tôi, tôi chỉ có một đứa con gái này, tôi muốn bảo vệ hạnh phúc cho con bé, tôi không sai... Tôi không sai.”
Uông Bân: “Hạnh phúc của con gái bà tại sao phải xây dựng trên cơ sở làm tổn thương người khác?”
“Là cô ta đáng chết!”
Uông Bân: “...” Tâm lý của bà dì này có vấn đề sao!
Dì Hứa kinh hãi quá độ bị vệ sĩ áo đen mang xuống. (e b o o k t r u y e n. v n)
Uông Bân ôm chú chó cảnh sát đang mang thai nghỉ đẻ ngồi xếp bằng trên thảm, chó còn lớn hơn người, anh ấy cũng không ngại mệt.
Vu Nhiễm từ tức giận chuyển thành trầm mặc, cô không thể hiểu được hành vi này của dì Hứa, mặc dù bà ta là vì con gái của mình, nhưng điều này thì có ý nghĩa gì? Không có cô, liệu Cố Thất Thất và Chu Nham có thể ở bên nhau không?
Thật lố bịch!
Có một số người suy nghĩ trong nội tâm rất cực đoan, thời điểm cô ta muốn đạt tới mục đích nào đó, cô ta sẽ tưởng tượng ra một cách mà người bình thường không thể nào lý giải được, và không từ thủ đoạn để thực hiện cách thức đó, cô ta thậm chí còn không cho rằng đó là sai, còn tự hào vì đã nghĩ ra một cách như vậy.
Đây là lý giải của Chu Nham, cho nên anh sẽ không lãng phí miệng lưỡi và tình cảm nữa, quyết đoán lấy chứng cứ ra, bàn giao người đến đồn cảnh sát.
Vu Nhiễm cúi đầu giúp anh xử lý vết thương trên tay, trong lòng vẫn chưa hoàn hồn lại từ biến động vừa rồi.
“Nhiễm Nhiễm...... Nhiễm Nhiễm?”
“Dạ?”’
“Em đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này xét cho cùng anh cũng có trách nhiệm, xin lỗi em.” Chu Nham nắm tay cô hôn một cái, yêu và đau lòng toàn bộ hóa thành thâm tình tự trách.
Uông Bân sắp bị sự tương tác thân mật giữa hai người họ làm cho chán ngấy, giữa mùa hè nóng bức còn chen chúc vào một chỗ, nếu không phải có điều hòa thì đã nóng chết hai người rồi. Có điều anh ấy vẫn phải nói giúp anh em tốt một câu.
“Vu Nhiễm, cô cũng đừng trách cậu ấy, chúng tôi cũng là tối hôm qua mới biết được tình huống này, mọi việc đều không thể đoán trước mà, đúng không?”
“Tôi không trách Chu Nham, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái thôi.”
Cô cũng không làm gì sai cả, cũng bởi vì thích Chu Nham, trở thành bạn gái của anh, cho nên mới bị người vô tội nhằm vào, đổi lại là ai đều sẽ chán ghét.
Khóe mắt Vu Nhiễm nhìn thấy túi mèo đã đóng gói ngoài ban công, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, sự việc đã xảy ra, cô có tức giận dì Hứa cũng không làm nên chuyện gì, Chu Nham cũng vô tội, trong lòng anh chắc chắc cũng không dễ chịu gì, vì cô mà đã đuổi dì Hứa quen biết nhiều năm đi, còn muốn đưa mèo anh đã nuôi bảy năm đi. Anh loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn ngay từ đầu, anh cũng đã làm những gì anh có thể, cô còn bất mãn chuyện gì nữa đây?
“Anh thật sự muốn đưa con mèo kia đi sao?” “Chủ nhân của nó đã trở về, cũng nên trả lại thôi.”
Anh cũng không nỡ đúng không, dù sao cũng đã nuôi lâu như vậy, Vu Nhiễm dùng vải bông buộc một cái nơ bướm trên ngón tay anh.
Chu Nham nhìn thấy liền nhíu mày, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Vu Nhiễm còn không biết là, tối hôm qua Chu Nham vì nhìn lầm dì Hứa mà đã làm vỡ cặp kính kia, trước đó cũng đã ôm con mèo rất lâu, trong lòng nói lời tạm biệt với nó.
Sau khi Vu Nhiễm ăn xong thì lên lầu ngủ một lát, Chu Nham cũng ở cùng cô một chốc rồi đi xuống, nhìn thấy Uông Bân chơi với chó cảnh sát đến quên cả trời đất thì nhịn không được có chút ghét bỏ, một người đàn ông lớn tướng mà lại nằm úp sấp trên mặt đất đếm núm v* chó cái
nhà người ta, chí hướng của tên này còn là phó hiệu trưởng đại học C, liệu có thật sự làm được không đây?
“Cậu có sở thích quái quỷ gì vậy?”
“...Ôi trời, là cậu à, cậu đi đường sao không phát ra tiếng vậy.” Uông Bân gãi gãi mặt, giải thích: “Tôi...tôi chỉ là nhìn xem nó sinh nhiều nhất được bao nhiêu con, sinh nhiều sẽ không đủ sữa ăn.”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin chứ?” Chu Nham nhàn rỗi vắt chéo đôi chân dài, ngồi ở sô pha phía sau, đầu ngón tay tao nhã lật tờ báo trong tay.
“Thô tục thì thô tục vừa thôi, đừng biến thái quá, lại càng không cần phải phạm tội như thế, tôi không có mặt mũi đến nhà tù để cứu vớt cậu đâu.”
“Sao có thể chứ! Anh đây là người đứng đắn nhé.” Uông Bân đứng dậy, vỗ vỗ chân ngồi xuống đối diện anh, “Trước tiên khoan hãy nói đến tôi, thế nào, muốn nghe không? Từ trong miệng lão Trầm tôi đã biết người đứng sau tổ chức phòng bao kia là ai rồi.”
“Ai?”
“Con gái của chủ nhiệm Mộng, Mộng Viên.”
“Ngày hôm qua cô ta tổ chức sinh nhật, mời Vu Nhiễm qua đó chơi, ai ngờ đâu cô ấy chỉ là một lãng khách. Chơi đùa với Mộng Viên có đủ loại yêu ma quỷ quái, tổ chức sân khấu công chúa, còn biểu diễn phim đen, nghe nói còn có ‘ô lọng’ nữa, quan nhị đại* với minh tinh cũng có đủ, tiết mục của bọn họ sau nửa đêm là quan hệ tập thể, quản lý câu lạc bộ ở đó sợ quá mới báo cảnh sát.”
(*Quan nhị đại: những cậu ấm cô chiêu gia đình nhà quan chức.)
“Biết ai rót rượu cho Nhiễm Nhiễm không?” Chu Nham chỉ quan tâm vấn đề này.
“Không biết, mấy người chị em của Mộng Viên kia nói là Vu Nhiễm tự mình uống nhầm.”
“Nói như vậy là bọn họ đều có phần.” Chu Nham nhìn tờ báo trong tay, nghĩ bụng đã báo cảnh sát rồi mà vẫn không có chút tin tức nào truyền ra, vậy thì để anh cho bọn họ một chuyên mục riêng.
Uông Bân cũng bái phục logic của người này, nhưng cũng đúng, nếu đã không biết thì rất có thể là đều tham dự.
Buổi chiều sau khi bác sĩ tư đến, lại kiểm tra cho Vu Nhiễm một lần nữa.
Cô ấy hỏi Vu Nhiễm là có cảm thấy đặc biệt khó chịu trong kỳ sinh lý không, Vu Nhiễm lúc này mới nhớ lại lần trước tới tháng cô đau đến nỗi ra mồ hôi lạnh.
Cô tưởng là bị cảm lạnh, bác sĩ nói với cô đó đều là do thuốc tránh thai kém chất lượng gây nên.
Trái tim vừa mệt mỏi lại lạnh lẽo, tại sao cô lại gặp phải loại người tâm lý biến thái này chứ!
“Đừng lo lắng quá, ở chỗ tôi có nhập khẩu thuốc tốt, sẽ giúp cô điều trị khỏi, có điều thời gian gần đây nên hạn chế ngủ cùng phòng hoặc một số vận động kịch liệt khác.” Bác sĩ tư vừa thu dọn dụng cụ vừa ôn hòa an ủi cô.
Vu Nhiễm nghe được hai chữ cùng phòng thì có chút ngượng ngùng, có điều cô vẫn vui mừng gật đầu.
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Đừng khách sáo, cậu Chu trả rất nhiều tiền, tôi làm đều là bổn phận.” Vu Nhiễm: “...”
Kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn nửa thời gian, chuyện ra đảo chơi cũng lùi lại, Chu Nham lo lắng cho thân thể của Vu Nhiễm, ngày đính hôn kéo dài đến tháng sau.
Kỳ thật cũng không quá nghiêm trọng, không quá ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, chỉ là muốn để cô vào ngày đó được khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc.
Trong lúc Vu Nhiễm ở nhà tĩnh dưỡng, những tiêu đều lớn liên tục tuôn ra tin tức mới mẻ oanh tạc công chúng.
Ngôi sao sập phòng, quan nhị đại chơi gái, nữ sinh đại học nào đó tổ chức hoạt động quan hệ tập thể ở hộp đêm, ảnh chụp dẫn người, bằng chứng chồng chất như núi, liên tiếp lôi kéo ra rất nhiều người, mọi người khiếp sợ ăn dưa đồng thời cũng tò mò là ai mà dũng cảm như vậy, dám công khai khiêu khích thế lực nhiều mặt.
Hiệu trưởng Chu bố của Chu Nham cũng rất tức giận, mặc dù không tiết lộ là sinh viên đại học C, nhưng người quen biết đều biết mấy nữ sinh kia rốt cuộc là của ai.
Còn chưa khai giảng, danh sách khai trừ trong viện đã được gửi đến các bộ phận, trong đó có nhiều nhân viên giáo vụ bị đình chỉ công tác điều
tra, Mộng Viên và mấy nữ sinh khác trực tiếp bị khai trừ.
—hết chương 37—