Ngửi Thấy Mùi Hormone Của Anh

Chương 36

“Nếu như có thể, thật sự rất muốn để em nhìn thấy trái tim anh.” Nó bởi vì em vui vẻ mà hạnh phúc, cũng bởi vì em đau khổ mà đau xót.

Vu Nhiễm choàng hai tay ôm lấy cổ anh, nhịn không được rơi xuống một giọt nước mắt. Tình yêu làm cho người ta yếu đuối, cũng làm cho người ta dũng cảm.

Sự khiêu khích của Cố Thất Thất cũng làm cho cô nhìn thẳng vào ham muốn chiếm hữu trong lòng mình, cô không chỉ thích bề ngoài của anh, sùng bái học thức của anh, mà cô càng để ý đến con người của anh hơn, vậy thì cô cũng phải dũng cảm bảo vệ phần tình cảm này giống như anh đã bảo vệ cô, chứ không phải bị người ta dùng hai ba lời đã rối loạn cảm xúc.

Sự chân thành của anh cùng với cảm giác an toàn mà anh dành cho cô, đủ để cô kiên định niềm tin trong lòng.

Yêu, theo một ý nghĩa nào đó không phải là một loại tín niệm sao? Anh là thầy giáo, cũng là người yêu mà lòng cô đã lựa chọn, cô tin tưởng anh, cũng nên tin tưởng chính mình.

“Ở đây à?”

“Sâu hơn nữa, bên trong cũng đau... ưm~”

Đùi trong của Vu Nhiễm hơi sưng đỏ, cũng có thể do cô thô bạo ra vào làm bên trong tổn thương, may mắn là những vết thương này đều có thể thông qua bảo dưỡng khôi phục lại như lúc ban đầu, nhưng những viên thuốc tránh thai kém chất lượng mà cô vô ý uống phải kia đã gây ra tác hại khôn lường không đáng có cho cô.

Bữa trưa hôm đó là Chu Nham làm, thật ra chỉ cần anh ở nhà thì đều tự mình xuống bếp, Vu Nhiễm thỉnh thoảng có hứng thú cũng sẽ xuống phụ một tay.

Lúc xuống lầu ăn cơm, Vu Nhiễm nhìn thấy dì Hứa đang thu dọn đồ đạc cho mèo, mấy món đồ ăn gì đó cũng đã đóng gói xong.

Vu Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, hỏi bà ta tại sao đột nhiên thu dọn những thứ này, dì Hứa lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm, là thầy Chu bảo bà ta làm như vậy.

Sau khi bôi thuốc xong, Chu Nham bảo cô nghỉ ngơi một lát, anh tự mình xuống nấu cơm, cô cũng chưa kịp giải thích với anh chuyện tối hôm qua.

Anh có thể biết Cố Thất Thất đã tới nhà, liệu anh có thể không biết tối qua cô đi đâu chơi không? Thầy Chu từ trước đến nay không gì không làm được.

Vu Nhiễm còn không biết trong nhà lắp đặt camera mini, vốn cũng chỉ là thú vui nhỏ của Chu Nham, lúc anh ra ngoài bận rộn thông qua camera nhìn cô ở nhà, có thể tiêu tan rất nhiều phiền muộn.

Lúc Chu Nham gọi cô qua lấy đũa thì Vu Nhiễm vẫn còn rầu rĩ, cô không muốn bởi vì một lần ngoài ý muốn của mình mà mang đến phiền toái không cần thiết cho người khác. Bữa tiệc sinh nhật là do Mộng Viên tổ chức, cô không tin Mộng Viện sẽ bỏ thuốc mình, nhưng lỡ như Chu Nham không nghĩ như vậy. Trước kia anh còn nói qua là bảo cô bớt chơi với Mộng Viên...Bỏ đi, nếu như anh hỏi tới thì cô lại giải thích vậy.

Chu Nham hôm nay ăn rất ít, hình như không có khẩu vị gì, Vu Nhiễm phát hiện sắc mặt anh cũng không tốt lắm, có lẽ người khác không nhìn ra điều gì, bởi vì dáng vẻ trầm mặc không nói của anh vốn đã lạnh lùng xa cách, nhưng bạn đời không thể so với người thường, Vu Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của anh.

“Công việc hôm nay bị bỏ dở, không sao chứ?” Vu Nhiễm gắp cho anh một miếng thịt.

Chu Nham ý thức được mình quá mức trầm mặc, anh múc bát canh ngọt đặt tới bên tay cô.

“Không sao, thân thể em không thoải mái, anh muốn ở nhà với em, buổi chiều đã hẹn trước với bác sĩ riêng để điều trị cho em một khoảng thời gian.”

“Hả?”

“Ăn trước đi, lát nữa nói sau.”

Dì Hứa không rõ chuyện tối hôm qua, bà ta vẫn như thường ngày, sau khi ăn xong chuẩn bị cho Vu Nhiễm một ly nước mật ong, không ngờ lại bị Chu Nham nhận lấy rồi uống hết.

Dì Hứa: “Cái này...”

“Không phải anh không thích uống mật ong sao?” Vu Nhiễm cũng rất bất ngờ.

Chu Nham xoay ly thủy tinh trong tay, vẻ mặt ưu thương cười cười, khi nhìn về phía cô, trong mắt vừa đau lòng vừa tự trách.

“Đột nhiên muốn nếm thử xem nước mật ong mà em thường uống có vị gì.”

Dì Hứa thầm than mình sơ suất, lúc thu dọn mèo bà ta đã không yên lòng, lúc này lại càng quên Chu Nham còn ở đây, bà ta rõ ràng khẩn trương, xoa xoa tạp dề trước người, cẩn thận nói: “Vậy tôi... đi pha cho cô Vu một ly nữa.”

“Không cần!” Lời còn chưa dứt, Chu Nham đã tay không bóp nát cái ly kia, toàn bộ mảnh vụn dính máu bay tới bên chân dì Hứa.

“Lát nữa mang theo con mèo kia cút đi.”

Ngữ khí của anh lành lạnh nhạt nhẽo, như là đang áp chế điều gì đó, nếu như dì Hứa là đàn ông, chỉ sợ những giọt máu kia sẽ chảy ra từ trên ngón tay bà ta.

“Chu Nham!”

Đồng tử Vu Nhiễm co rút, vội vàng đứng dậy kiểm tra vết thương của anh, giọng nói của cô vừa hoảng sợ vừa đau lòng, “Em đi tìm hòm thuốc!”

“Anh không sao.” Anh dùng bàn tay sạch sẽ vòng qua ôm cô ngồi lên đùi.

“Nhiễm Nhiễm, không vội, anh không đau.” “Sao lại không đau, anh đang chảy máu mà!”

“Không chảy máu không nhớ lâu, là anh không tốt, dọa em sợ hãi rồi, nào, ngồi xuống trước đã, nghe bà ta nói thế nào.”

Chu Nham ngước mắt nhìn dì Hứa, thấu kính trong suốt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, “Dì Hứa, chuyện dì làm tôi đều biết hết, giải thích một chút đi.”

Thật là một người đàn bà chán sống, ngay trước mặt anh mà cũng dám đưa thuốc tới, chẳng phải trước kia vẫn luôn tránh anh sao, đúng là chuyện xấu làm mãi thành thói quen mà!

Tầm mắt Vu Nhiễm cũng dời sang mặt dì Hứa, thấy khuôn mặt nghiêm túc của bà ta đã bị hoảng sợ đến tái mét.

“Dì Hứa, dì nói đi! Rốt cuộc dì đã làm gì vậy?” Vu Nhiễm càng lo lắng cho tay Chu Nham hơn, cô không nhịn được thúc giục.

“Tôi... tôi...hu hu hu.” Không ngờ tới dì Hứa bị dọa sợ đến mức ngồi xổm trên mặt đất bật khóc, còn gào thét vô cùng đáng thương.

Người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận!

Tối hôm qua tra ra chuyện thuốc tránh thai kém chất lượng, người đầu tiên Chu Nham hoài nghi chính là bà ta, loại trừ bản thân Vu Nhiễm, ngoài anh ra cũng chỉ có dì Hứa là người gần gũi nhất với cuộc sống của cô.

Sau khi trở về anh xem qua camera giám sát, phát hiện quả thật là bà ta, nhưng anh không rõ vì sao bà ta phải làm như vậy, Uông Bân giúp anh điều tra công ty vệ sinh sau lưng dì Hứa, cũng không tra ra nguyên nhân gì, ngược lại khiến anh vô tình biết được quan hệ giữa dì Hứa và Cố Thất Thất.

Uông Bân còn hoài nghi có phải Cố Thất Thất xúi giục hay không, sau đó lại tự mình phủ quyết, Cố Thất Thất mà bọn họ quen biết vẫn chưa ti tiện đến trình độ đó.

Hóa ra dì Hứa chính là mẹ của Cố Thất Thất, người phụ nữ này đã sớm bị cuộc sống tra tấn đến nội tâm vặn vẹo, tất cả vẻ bề ngoài nghiêm chỉnh của bà ta chính là để che giấu nội tâm không hoàn chỉnh.

Năm đó, bà ta đọc trộm nhật ký của Cố Thất Thất, biết được con gái mình đang thầm mến một nam sinh trong lớp, đó là ở trường trung học phổ thông, chuyện như vậy các vị phụ huynh đều tránh như tránh hồng thủy mãnh thú, dì Hứa đối với việc này lại càng căm thù sâu sắc, bản thân bà ta lúc còn trẻ cũng từng yêu sớm, còn chưa tốt nghiệp trung học đã bỏ trốn với người khác, sau đó lại bị người đàn ông mình gả bạo hành gia đình, khiến hai mẹ con chỉ có thể rời nhà trốn đi.

Bà ta oán hận chất chứa quá nhiều, nội tâm đen tối lại thần kinh, lo lắng con gái sẽ đi vào con đường cũ của mình, bà ta nhiều lần lấy cái chết ép buộc, bắt con gái phải chặt đứt những niệm tưởng không nên có kia. Cho đến khi Cố Thất Thất lên đại học, bà ta vẫn không yên tâm, bởi vì việc học tập của Cố Thất Thất rất ưu tú, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, rất có thể sẽ được cử ra nước ngoài, dưới tình huống như vậy, sao bà ta có thể cho phép con gái nói chuyện yêu đương, thế nên bà ta thường xuyên xem trộm điện thoại di động của cô ta, tra xét lịch sử trò chuyện, quan hệ mẹ con cũng theo đó ầm ĩ.

Ai ngờ sau khi con gái ra nước ngoài lại giống như một con diều đứt dây, bất luận bà ta có làm gì đối phương cũng không chịu quay lại nhìn bà ta

một cái, bà ta tức giận đến phát điên lại bất lực. Sau đó bà ta trà trộn vào đại học Cố Thất Thất từng học làm vệ sinh, trong lúc vô tình biết được người tên Chu Nham này, đó là tên trong nhật ký của Cố Thất Thất, cũng là tên cô ta hay liên lạc nói chuyện trong điện thoại, nghe nói anh đã nhường vị trí tiến cử đi du học cho Cố Thất Thất, lúc này dì Hứa mới bắt đầu hối hận mình đã chia rẽ uyên ương.

Sau đó, dì Hứa giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vì để làm lành quan hệ mẹ con, bà ta cố ý chú ý đến Chu Nham, cũng mượn cơ hội trở thành quan hệ thuê mướn với anh.

—hết chương 36—