Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!
Chương 56
Chúng tôi trở về biệt viện nhà Trung Kiên sau khi đã càn quét một lượt siêu thị và bê về hàng đống đồ ăn các loại.
Lúc tôi nói muốn mua gì đó về nhà anh ta, Trung Kiên đáp rằng không cần bày vẽ hay khách sáo vì đều là người nhà. Nhưng sau đó anh ta suy nghĩ hai phút liền thay đổi quyết định, một đường đến siêu thị mua đủ các thứ. Lúc quẹt thẻ mặt mày hớn hở đến khó hiểu!
Bạn Kiên lại một lần nữa thể hiện bản thân là người có tư duy theo kiểu khác với nhân loại!
Hãy như Kiên!
Căn biệt viện nằm ở cuối đường, cách nhà chúng tôi có hơn 50m! Ôi mẹ ơi, thế mà đến bây giờ tôi mới biết đấy!! Đã thế lúc Trung Kiên đi còn đau-đớn các kiểu chứ, lúc anh ta đến đón mình hàng ngày cũng cảm thấy áy náy.. Đúng là tiện đường thật!!
Biệt việt này cũng như bao căn biệt viện khác của đám con nhà giàu ngôn lù, cực kì rộng! Rộng đến mức nếu bạn dũng cảm đi bộ thăm quan, nhất định bạn sẽ chết vì mệt!!
Mặc dù rộng nhưng ở đây đa số là vườn cây, khu vườn lớn trồng đủ các loại hoa cỏ bốn mùa xanh mát, đua nhau nở hoa rực rỡ và thơm ngát. Xen giữa những luống hoa đủ màu sắc là từng hàng cây lớn. Biệt viện này xem trọng việc làm đẹp, nhưng là làm đẹp kiểu kinh tế. Họ không trồng Bạch Dương hay mấy loại cây cảnh lớn giống như biệt thư Vi gia hoặc Hạ gia, mà toàn là cây ăn quả!
Nhãn, xoài, ổi.. đủ cả, mỗi cây chiếm một khu và cây nào cũng được uốn, được cắt tỉa theo tiêu chuẩn cây cảnh!
Ai go~ Đúng là mắt thẩm mỹ lạ lẫm, người bình thường như tôi đây không tài nào thẩm thấu được..
Ô tô được đánh thẳng vào gara, và vấn đề là cái gara này cách nhà chính những 50m! Trung Kiên anh đúng là tên khốn, khi nãy còn ý nhị hỏi tôi muốn vào thẳng nhà chính hay đến gara cùng anh ta sau đó hai đứa đi vào nhà.
Tên nam phụ thối tha này không hề tiết lộ gì về cái khoảng cách 50m thần thánh kia, chỉ chăm chăm nói giờ này mọi người chắc đều đã đông đủ, tôi vào trước hẳn là sẽ đụng-mặt nhiều nhân vật lớn lắm đây!
Biết thừa tôi đây lo lắng khi gặp mặt phụ-huynh còn dám dọa thế?
Được lắm!
“Lạnh không?” Trung Kiên híp mắt cười, mở cửa xe sau đó choàng chiếc áo măng tô dày và dài của anh ta qua vai tôi.
“Anh thấy thế nào?” Chỉnh lại áo cho ổn định lại, tôi liếc mắt nhìn qua người đàn ông chỉ mặc mỗi bộ vest trên người còn lo tôi lạnh này, trong lòng không hiểu sao thấy vui vẻ hơn một chút “Không ngờ nhà anh gần nhà em thế!”
“Tất nhiên là gần!” Trung Kiên nhích người choàng tay qua vai kéo tôi lại,sau đó chậm chậm bước về phía nhà chính “Nếu không thì làm gì có chuyện anh và Tuấn Anh trèo cổng đi chơi với nhau chứ!”
“Có chuyện này à?” Tuổi thơ của bọn họ nguyên tác không hề nhắc đến, tôi không biết cũng là điều đương nhiên.
Nhưng không biết thì sao chứ, sau này muốn cứ hỏi anh ta là được rồi!
“Này, anh đi nhích ra một chút coi!”
“Anh lạnh ~~ “ Trung Kiên tủi thân than thở “Sắp đông cứng rồi đó nha~~”
“Trả áo cho anh!”
“Ứ ừ ~ Người ta muốn lò sưởi không muốn áo đâu ~~”
“Anh..”
.
.
.
Kiến trúc trong nhà vẫn giữ nguyên vẹn tiêu chí rộng là chính và dài là chủ yếu. Đại sảnh cùng phòng khách rộng lớn với những đồ bày trí hoa mỹ tinh xảo. Bộ bàn ghế sang trọng kết hợp với chiếc tivi màn hình lớn hiện đại đặt ở giữa phòng. Bên cạnh đó là vài bình hoa, vài chậu cảnh, chiếc đồng hồ gỗ cổ kính đang điểm từng tiếng tích tắc thâm trầm.Thảm trải sàn êm mượt màu rêu cùng với mấy khung rèm cửa cùng tông làm cho căn phòng nhuốm một màu uy nghi kì lạ.
A.
Ra đây chính là nơi mà Trung Kiên đã lớn lên từ nhỏ!
Tự dưng có cảm giác chỗ này thật thân thiết.. À, tất nhiên là cảm giác thế thôi, chứ tôi đây từ lúc xuyên qua Tịnh Nhi mới biết được thế nào là nhà cao cửa rộng thật sự, chứ còn đâu đã làm gì biết tới mấy chỗ kiểu thế này.
Mọi người đang tụ họp ở bộ bàn ghế lớn, nói chuyện một cách vừa vui vẻ vừa dè chừng. Nói toẹt ra là cái không khí trong này cực kì ngột ngạt! Mấy người phụ nữ vừa bàn về việc làm đẹp lại vừa lén nói về chuyện mai mối cho người này người khác. Mấy người đàn ông thì ra vẻ thưởng trà nhưng lại ngấm ngầm đấu đá nhau mấy vấn đề về mặt kinh tế..
“Chào mọi người!” Trung Kiên hô lớn, đưa tay giúp tôi tháo áo khoác treo lên mắc “Bọn con về rồi!”
“Dạ, cháu chào ông bà, chào các bác, bố, dì...” Tôi nở nụ cười gượng gạo, điểm danh từng người mà chào trong niềm hi vọng là mình không lỡ bỏ sót ai đó.
“Tịnh Nhi?” Bố hờ vẫn còn bực bội tôi vụ hôm trước, giờ nhìn thấy tôi lập tức nhíu mày không vui “Con làm gì mà giờ này mới đến? Không có phép tắc gì hết!”
“Kìa, sao mình nói con thế..”
“Đúng đấy, chú bình tĩnh đi! Bọn trẻ hay quên cũng là chuyện bình thường!”
“Tịnh Nhi, Trung Kiên mau qua đây với bà!” Bà nội Trung Kiên cười vui vẻ, vẫy tay cật lực.
Quái thật, mọi người đều ngồi đây, nhưng mà hai tiểu thư kia đâu rồi? Chính là bạn Ngọc Nhi và bạn Quỳnh Chi ấy! Đừng nói là tôi đã tới muộn họ còn tới muộn hơn đấy nhé!
Không thể nào đâu!!
Ngọc Nhi thì còn có khả năng bận này bận kia không tới được, chứ Quỳnh Chi thì đang trong kì nghỉ, bận cái quái gì mà không chạy đến sớm lấy lòng nhà chồng tương lai của mình?
“Suốt ngày theo đuôi Trung Kiên!” Bố hờ lắc đầu vẻ bất lực “Trung Kiên, con bé không làm phiền gì cháu chứ?”
“Không hề!” Anh ta kéo tay tôi, đi đến chỗ của mọi người “Em ấy đi theo cháu học kinh doanh!”
“Học kinh doanh??” Mẹ kế ngạc nhiên,đưa đôi mắt trợn to bắn về phía tôi như muốn tìm tòi gì đó “Tịnh Nhi sao?”
“Con bé này chỉ giỏi phá hoại, học hành gì chứ?”
“Bố đừng nói vậy!” Tôi mỉm cười, giả bộ con ngoan “Dù sao con cũng lớn rồi, bố cũng chỉ có mỗi một đứa con gái ruột là con thôi nên con phải cố gắng chứ!”
“A...”
“Ồ..”
“Được rồi! Được rồi!! Sao phải căng thẳng thế!” Ông nội Trung Kiên lên tiếng hòa giải “Bọn trẻ bây giờ đều hiếu thắng như vậy, giống hệt chúng ta ngày xưa..”
“Đúng vậy..”
“Ai nha~ Quỳnh Chi còn trong bếp, tôi đi xem con bé nấu nướng thế nào!” Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đứng dậy, lễ phép đi qua “Con nhóc này từ nhỏ đến giờ đã khi nào vào bếp đâu, không khéo lại phá hỏng bếp của nhà mình rồi!”
“Phải đó, Ngọc Nhi nhà chúng tôi cũng vậy!” Mẹ kế thấy thế cũng hùa theo, đứng lên “Chúng ta vào xem bọn nhỏ một chút!”
Quỳnh Chi và Ngọc Nhi nấu ăn...
OMG!
Chuyện kì lạ gì thế này hả trời??
Cả cuốn truyện mấy trăm trang này tôi còn chưa thấy em tác giả cho Ngọc Nhi vào bếp bao giờ đâu! Hậu cung của em gái thân yêu lúc nào cũng có N anh nam phụ đảm đang sẵn sàng vào bếp nấu ra mỹ vị cho em ấy ăn. Nếu không thì cũng là trong nhà nuôi hàng đàn người giúp việc, đâu thể nào để bộ móng đẹp đẽ đắt tiền kia sờ vô xoong chảo?
Mà này.. Lẽ nào nhà Trung Kiên thật sự không có ai giúp việc?
Cả căn nhà lớn dường này, đi đã đủ mệt rồi chứ đừng nói đến dọn dẹp!!!
Rốt cuộc là thế nào??
Chả lẽ mẹ bạn Trung Kiên thật sự là siu nhưn, có thể ngàu ngày vừa dọn dẹp vừa nấu nướng vừa chăm sóc cây cối????
Thật sự là khó tin..
.
.
.
Trung Kiên nói nhà anh ta có một gia đình khác ở chung và làm giúp những việc lặt vặt trong nhà. Nhưng chiều nay cả nhà bọn họ đã xin phép nghỉ đột xuất do ở quê có vài việc quan trọng. Chậc, đúng là số phận, sớm không nghỉ, muộn không nghỉ lại nghỉ đúng lúc này!
Bố mẹ anh ta vô cùng khắt khe trong việc chọn người làm trong nhà nên cũng không tuyển được ngay người khác để thay thế tạm thời. Vì hôm nay là ngày hẹn ăn tối nên định gọi món ở quán ăn mới nổi gần đây trên khu phố mua sắm. Ai ngờ còn chưa gọi điện đặt món, Quỳnh Chi đã mua đồ tới và cam đoan mình sẽ nấu một bữa tối thịnh soạn. Không lâu sau khi Quỳnh Chi đến, Ngọc Nhi cũng tới trước để giúp cô nàng chuẩn bị.
Có lẽ chỉ chốc lát nữa là đồ ăn nóng hổi sẽ được dọn lên bàn.
Lúc tôi xuống bếp thì mọi thứ đã gần như đâu vào đấy cả rồi, Ngọc Nhi đang bỏ bánh tráng miệng vào lò vi sóng và bấm nút hẹn giờ để nướng. Trên khay bày đầy những món ngon tinh mỹ, tỏa hương thơm nức kích thích vị giác người khác.
Quỳnh Chi và Ngọc Nhi không hẹn mà cùng quay về phía tôi, ánh mắt có vài phần tự đắc khó hiểu.
Luống cuống đứng dạt qua một bên để bọn họ lần lượt bê từng khay đồ ăn đến phòng ăn lớn cách đó mấy phòng, tôi thật sự hận cái tay đang thương binh của mình hết sức!!
“Này, mau tránh đường!” Quỳnh Chi huých vai một cái làm tôi đau đến toát mồ hôi lạnh “Thật cản trở!”
“...” Mẹ nó! Tôi đứng chỗ này liên quan gì đến chị? Có cần phải đi đường vòng để sang đây thị uy với tôi không hả??
“Đi về thật sớm ha~” Quỳnh Chi còn chưa đi vội, khay ăn vẫn giữ trên tay, nhỏ giọng phê phán “Cả ngày bám theo Trung Kiên, đúng là đồ mặt dày mà!!”
“Chị thì khác?” Tôi cười khẩy “Nói người nên nghĩ đến thân một chút đi!”
“Tất nhiên tôi khác!” Quỳnh Chi vui vẻ “Tôi và Trung Kiên có quan hệ, còn cô và anh ấy thì chẳng có cái quái gì hết!”
“Ahhh~ Có quan hệ cơ đấy?” Tôi kéo dài giọng nhại lại, thú thật là không quen làm mấy trò cãi lộn này lắm nên có chút ngượng ngùng a~~ “Quan hệ gì vậy? Chị em sao hả???”
“Mày..”
“Ôi.. A...”
Nghe tiếng kêu nhỏ ngọt ngào đó, tôi không nhịn được mà quay phắt ra nhìn. CMN! Bà biết ngay mà!! Ngọc Nhi cô ta lại bày trò!
Nữ chính rất tuân thủ quy tắc: nữ phụ ở đâu ta bâu đến đó. Em ấy đường quang không đi, cứ đi quàng vào bụi rậm. Tay bê một khay nước canh lớn, chậm chậm đi về phía chúng tôi, và trọng điểm là đang đi thì vấp, sau đó.. Sau đó tất nhiên mấy tô canh lớn kia sẽ chẳng khách khí gì mà đổ ập về phía chúng tôi!
“Chị à, cẩn thận!!”
“Aaaaaahhhhh!!”
“...”
XOẢNG! XOẢNGGGGG!! RẦM!!!
Lúc tôi nói muốn mua gì đó về nhà anh ta, Trung Kiên đáp rằng không cần bày vẽ hay khách sáo vì đều là người nhà. Nhưng sau đó anh ta suy nghĩ hai phút liền thay đổi quyết định, một đường đến siêu thị mua đủ các thứ. Lúc quẹt thẻ mặt mày hớn hở đến khó hiểu!
Bạn Kiên lại một lần nữa thể hiện bản thân là người có tư duy theo kiểu khác với nhân loại!
Hãy như Kiên!
Căn biệt viện nằm ở cuối đường, cách nhà chúng tôi có hơn 50m! Ôi mẹ ơi, thế mà đến bây giờ tôi mới biết đấy!! Đã thế lúc Trung Kiên đi còn đau-đớn các kiểu chứ, lúc anh ta đến đón mình hàng ngày cũng cảm thấy áy náy.. Đúng là tiện đường thật!!
Biệt việt này cũng như bao căn biệt viện khác của đám con nhà giàu ngôn lù, cực kì rộng! Rộng đến mức nếu bạn dũng cảm đi bộ thăm quan, nhất định bạn sẽ chết vì mệt!!
Mặc dù rộng nhưng ở đây đa số là vườn cây, khu vườn lớn trồng đủ các loại hoa cỏ bốn mùa xanh mát, đua nhau nở hoa rực rỡ và thơm ngát. Xen giữa những luống hoa đủ màu sắc là từng hàng cây lớn. Biệt viện này xem trọng việc làm đẹp, nhưng là làm đẹp kiểu kinh tế. Họ không trồng Bạch Dương hay mấy loại cây cảnh lớn giống như biệt thư Vi gia hoặc Hạ gia, mà toàn là cây ăn quả!
Nhãn, xoài, ổi.. đủ cả, mỗi cây chiếm một khu và cây nào cũng được uốn, được cắt tỉa theo tiêu chuẩn cây cảnh!
Ai go~ Đúng là mắt thẩm mỹ lạ lẫm, người bình thường như tôi đây không tài nào thẩm thấu được..
Ô tô được đánh thẳng vào gara, và vấn đề là cái gara này cách nhà chính những 50m! Trung Kiên anh đúng là tên khốn, khi nãy còn ý nhị hỏi tôi muốn vào thẳng nhà chính hay đến gara cùng anh ta sau đó hai đứa đi vào nhà.
Tên nam phụ thối tha này không hề tiết lộ gì về cái khoảng cách 50m thần thánh kia, chỉ chăm chăm nói giờ này mọi người chắc đều đã đông đủ, tôi vào trước hẳn là sẽ đụng-mặt nhiều nhân vật lớn lắm đây!
Biết thừa tôi đây lo lắng khi gặp mặt phụ-huynh còn dám dọa thế?
Được lắm!
“Lạnh không?” Trung Kiên híp mắt cười, mở cửa xe sau đó choàng chiếc áo măng tô dày và dài của anh ta qua vai tôi.
“Anh thấy thế nào?” Chỉnh lại áo cho ổn định lại, tôi liếc mắt nhìn qua người đàn ông chỉ mặc mỗi bộ vest trên người còn lo tôi lạnh này, trong lòng không hiểu sao thấy vui vẻ hơn một chút “Không ngờ nhà anh gần nhà em thế!”
“Tất nhiên là gần!” Trung Kiên nhích người choàng tay qua vai kéo tôi lại,sau đó chậm chậm bước về phía nhà chính “Nếu không thì làm gì có chuyện anh và Tuấn Anh trèo cổng đi chơi với nhau chứ!”
“Có chuyện này à?” Tuổi thơ của bọn họ nguyên tác không hề nhắc đến, tôi không biết cũng là điều đương nhiên.
Nhưng không biết thì sao chứ, sau này muốn cứ hỏi anh ta là được rồi!
“Này, anh đi nhích ra một chút coi!”
“Anh lạnh ~~ “ Trung Kiên tủi thân than thở “Sắp đông cứng rồi đó nha~~”
“Trả áo cho anh!”
“Ứ ừ ~ Người ta muốn lò sưởi không muốn áo đâu ~~”
“Anh..”
.
.
.
Kiến trúc trong nhà vẫn giữ nguyên vẹn tiêu chí rộng là chính và dài là chủ yếu. Đại sảnh cùng phòng khách rộng lớn với những đồ bày trí hoa mỹ tinh xảo. Bộ bàn ghế sang trọng kết hợp với chiếc tivi màn hình lớn hiện đại đặt ở giữa phòng. Bên cạnh đó là vài bình hoa, vài chậu cảnh, chiếc đồng hồ gỗ cổ kính đang điểm từng tiếng tích tắc thâm trầm.Thảm trải sàn êm mượt màu rêu cùng với mấy khung rèm cửa cùng tông làm cho căn phòng nhuốm một màu uy nghi kì lạ.
A.
Ra đây chính là nơi mà Trung Kiên đã lớn lên từ nhỏ!
Tự dưng có cảm giác chỗ này thật thân thiết.. À, tất nhiên là cảm giác thế thôi, chứ tôi đây từ lúc xuyên qua Tịnh Nhi mới biết được thế nào là nhà cao cửa rộng thật sự, chứ còn đâu đã làm gì biết tới mấy chỗ kiểu thế này.
Mọi người đang tụ họp ở bộ bàn ghế lớn, nói chuyện một cách vừa vui vẻ vừa dè chừng. Nói toẹt ra là cái không khí trong này cực kì ngột ngạt! Mấy người phụ nữ vừa bàn về việc làm đẹp lại vừa lén nói về chuyện mai mối cho người này người khác. Mấy người đàn ông thì ra vẻ thưởng trà nhưng lại ngấm ngầm đấu đá nhau mấy vấn đề về mặt kinh tế..
“Chào mọi người!” Trung Kiên hô lớn, đưa tay giúp tôi tháo áo khoác treo lên mắc “Bọn con về rồi!”
“Dạ, cháu chào ông bà, chào các bác, bố, dì...” Tôi nở nụ cười gượng gạo, điểm danh từng người mà chào trong niềm hi vọng là mình không lỡ bỏ sót ai đó.
“Tịnh Nhi?” Bố hờ vẫn còn bực bội tôi vụ hôm trước, giờ nhìn thấy tôi lập tức nhíu mày không vui “Con làm gì mà giờ này mới đến? Không có phép tắc gì hết!”
“Kìa, sao mình nói con thế..”
“Đúng đấy, chú bình tĩnh đi! Bọn trẻ hay quên cũng là chuyện bình thường!”
“Tịnh Nhi, Trung Kiên mau qua đây với bà!” Bà nội Trung Kiên cười vui vẻ, vẫy tay cật lực.
Quái thật, mọi người đều ngồi đây, nhưng mà hai tiểu thư kia đâu rồi? Chính là bạn Ngọc Nhi và bạn Quỳnh Chi ấy! Đừng nói là tôi đã tới muộn họ còn tới muộn hơn đấy nhé!
Không thể nào đâu!!
Ngọc Nhi thì còn có khả năng bận này bận kia không tới được, chứ Quỳnh Chi thì đang trong kì nghỉ, bận cái quái gì mà không chạy đến sớm lấy lòng nhà chồng tương lai của mình?
“Suốt ngày theo đuôi Trung Kiên!” Bố hờ lắc đầu vẻ bất lực “Trung Kiên, con bé không làm phiền gì cháu chứ?”
“Không hề!” Anh ta kéo tay tôi, đi đến chỗ của mọi người “Em ấy đi theo cháu học kinh doanh!”
“Học kinh doanh??” Mẹ kế ngạc nhiên,đưa đôi mắt trợn to bắn về phía tôi như muốn tìm tòi gì đó “Tịnh Nhi sao?”
“Con bé này chỉ giỏi phá hoại, học hành gì chứ?”
“Bố đừng nói vậy!” Tôi mỉm cười, giả bộ con ngoan “Dù sao con cũng lớn rồi, bố cũng chỉ có mỗi một đứa con gái ruột là con thôi nên con phải cố gắng chứ!”
“A...”
“Ồ..”
“Được rồi! Được rồi!! Sao phải căng thẳng thế!” Ông nội Trung Kiên lên tiếng hòa giải “Bọn trẻ bây giờ đều hiếu thắng như vậy, giống hệt chúng ta ngày xưa..”
“Đúng vậy..”
“Ai nha~ Quỳnh Chi còn trong bếp, tôi đi xem con bé nấu nướng thế nào!” Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đứng dậy, lễ phép đi qua “Con nhóc này từ nhỏ đến giờ đã khi nào vào bếp đâu, không khéo lại phá hỏng bếp của nhà mình rồi!”
“Phải đó, Ngọc Nhi nhà chúng tôi cũng vậy!” Mẹ kế thấy thế cũng hùa theo, đứng lên “Chúng ta vào xem bọn nhỏ một chút!”
Quỳnh Chi và Ngọc Nhi nấu ăn...
OMG!
Chuyện kì lạ gì thế này hả trời??
Cả cuốn truyện mấy trăm trang này tôi còn chưa thấy em tác giả cho Ngọc Nhi vào bếp bao giờ đâu! Hậu cung của em gái thân yêu lúc nào cũng có N anh nam phụ đảm đang sẵn sàng vào bếp nấu ra mỹ vị cho em ấy ăn. Nếu không thì cũng là trong nhà nuôi hàng đàn người giúp việc, đâu thể nào để bộ móng đẹp đẽ đắt tiền kia sờ vô xoong chảo?
Mà này.. Lẽ nào nhà Trung Kiên thật sự không có ai giúp việc?
Cả căn nhà lớn dường này, đi đã đủ mệt rồi chứ đừng nói đến dọn dẹp!!!
Rốt cuộc là thế nào??
Chả lẽ mẹ bạn Trung Kiên thật sự là siu nhưn, có thể ngàu ngày vừa dọn dẹp vừa nấu nướng vừa chăm sóc cây cối????
Thật sự là khó tin..
.
.
.
Trung Kiên nói nhà anh ta có một gia đình khác ở chung và làm giúp những việc lặt vặt trong nhà. Nhưng chiều nay cả nhà bọn họ đã xin phép nghỉ đột xuất do ở quê có vài việc quan trọng. Chậc, đúng là số phận, sớm không nghỉ, muộn không nghỉ lại nghỉ đúng lúc này!
Bố mẹ anh ta vô cùng khắt khe trong việc chọn người làm trong nhà nên cũng không tuyển được ngay người khác để thay thế tạm thời. Vì hôm nay là ngày hẹn ăn tối nên định gọi món ở quán ăn mới nổi gần đây trên khu phố mua sắm. Ai ngờ còn chưa gọi điện đặt món, Quỳnh Chi đã mua đồ tới và cam đoan mình sẽ nấu một bữa tối thịnh soạn. Không lâu sau khi Quỳnh Chi đến, Ngọc Nhi cũng tới trước để giúp cô nàng chuẩn bị.
Có lẽ chỉ chốc lát nữa là đồ ăn nóng hổi sẽ được dọn lên bàn.
Lúc tôi xuống bếp thì mọi thứ đã gần như đâu vào đấy cả rồi, Ngọc Nhi đang bỏ bánh tráng miệng vào lò vi sóng và bấm nút hẹn giờ để nướng. Trên khay bày đầy những món ngon tinh mỹ, tỏa hương thơm nức kích thích vị giác người khác.
Quỳnh Chi và Ngọc Nhi không hẹn mà cùng quay về phía tôi, ánh mắt có vài phần tự đắc khó hiểu.
Luống cuống đứng dạt qua một bên để bọn họ lần lượt bê từng khay đồ ăn đến phòng ăn lớn cách đó mấy phòng, tôi thật sự hận cái tay đang thương binh của mình hết sức!!
“Này, mau tránh đường!” Quỳnh Chi huých vai một cái làm tôi đau đến toát mồ hôi lạnh “Thật cản trở!”
“...” Mẹ nó! Tôi đứng chỗ này liên quan gì đến chị? Có cần phải đi đường vòng để sang đây thị uy với tôi không hả??
“Đi về thật sớm ha~” Quỳnh Chi còn chưa đi vội, khay ăn vẫn giữ trên tay, nhỏ giọng phê phán “Cả ngày bám theo Trung Kiên, đúng là đồ mặt dày mà!!”
“Chị thì khác?” Tôi cười khẩy “Nói người nên nghĩ đến thân một chút đi!”
“Tất nhiên tôi khác!” Quỳnh Chi vui vẻ “Tôi và Trung Kiên có quan hệ, còn cô và anh ấy thì chẳng có cái quái gì hết!”
“Ahhh~ Có quan hệ cơ đấy?” Tôi kéo dài giọng nhại lại, thú thật là không quen làm mấy trò cãi lộn này lắm nên có chút ngượng ngùng a~~ “Quan hệ gì vậy? Chị em sao hả???”
“Mày..”
“Ôi.. A...”
Nghe tiếng kêu nhỏ ngọt ngào đó, tôi không nhịn được mà quay phắt ra nhìn. CMN! Bà biết ngay mà!! Ngọc Nhi cô ta lại bày trò!
Nữ chính rất tuân thủ quy tắc: nữ phụ ở đâu ta bâu đến đó. Em ấy đường quang không đi, cứ đi quàng vào bụi rậm. Tay bê một khay nước canh lớn, chậm chậm đi về phía chúng tôi, và trọng điểm là đang đi thì vấp, sau đó.. Sau đó tất nhiên mấy tô canh lớn kia sẽ chẳng khách khí gì mà đổ ập về phía chúng tôi!
“Chị à, cẩn thận!!”
“Aaaaaahhhhh!!”
“...”
XOẢNG! XOẢNGGGGG!! RẦM!!!