Mưa Đông Hóa Ngày Xuân -

Chương 48

Ta cứ nghĩ rằng chăm chỉ ăn cơm, không kén chọn, mẹ thức đêm may mũ cho bà nội, chính là đối đãi với người ta bằng sự chân thành, coi như báo đáp ân tình của Đinh gia rồi.

Nhưng loại quan tâm hết lòng này, chúng ta thật sự không biết lấy gì báo đáp. 

Ta không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tự nhiên trào ra. 

Quay người muốn đi thì nhìn thấy mẹ, người nhìn ta cười khổ, lắc đầu ra hiệu ta đừng lên tiếng.

Sắc mặt ấy héo hon như bông hoa mẫu đơn sắp tàn.

Đông Vũ chú ý đến ta đang đứng ở cửa bếp, tưởng chúng ta cần gì đó, vội vàng chạy đến hỏi. 

Ta vốn định kể cho Đông Vũ nghe về lai lịch thú vị của miếng ngọc bội này, dặn nàng ngàn vạn lần đừng bán nó đi, nhưng bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng nữa. 

Nếu nàng có thể nghĩ cách bán nó lấy tiền, cũng tốt.

Qua năm mới, Đông Vũ đến Lưu gia học làm đậu phụ với cô cô. 

Cũng dần dần có người đến chơi, sau đó càng ngày càng đông. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Không ngoài dự đoán, họ nhìn thấy mấy người chúng ta mới đến từ nơi khác, thấy con trai Triệu gia là Nhị Thiết bị bao vây bởi một đám thẩm mà luống cuống, không được tự nhiên, bèn nói muốn dẫn ta ra ngoài chơi. 

Trước khi đi, bà nội Đinh mặc cho ta từng lớp từng lớp áo, khiến Nhị Thiết ngây người.

Tuyết đã ngừng rơi, ta lần đầu tiên nhìn thấy sự tiêu điều, xơ xác của thôn Bình Sơn. 

Dãy núi xa xa đen kịt, lạnh lẽo, gần hơn là vùng đất hoang vu trắng xóa. 

Cho dù cố gắng đi theo Triệu Nhị Thiết đến nơi cao hơn, phóng tầm mắt nhìn ra xa, cũng chỉ thấy một ngôi làng đổ nát này, những ngôi nhà xiêu xiêu vẹo vẹo, ta còn không biết có nên gọi đó là nhà hay không.

Ta hỏi Nhị Thiết: Nhà đệ còn có Đại Thiết không?

Hắn đang thử đưa tay muốn sờ áo choàng của ta, bỗng nhiên rụt tay lại: "Hì hì, huynh thật thông minh, Đại Thiết là ca ca của đệ, đệ còn có một muộn muội tên là Tiểu Nê Ba."

"Sao họ không ra ngoài chơi?"

"Nhà đệ chỉ có một chiếc áo da lông, hôm qua ca ca đã mặc nó ra ngoài rồi, hôm nay đến lượt đệ." 

Hắn vừa nói vừa cười hì hì, giọng nói không hề có chút ngại ngùng nào.

"Vậy ngày mai đến lượt Tiểu Nê Ba à?" Lần này hắn không trả lời ngay, hít mạnh một cái rồi mới nói: "Tiểu Nê Ba không ra ngoài được, chân muội ấy bị tê cóng, không thể ra ngoài, chỉ có thể nằm trên giường đất thôi."

Ta nói: "Vừa rồi đệ muốn sờ áo choàng của ta phải không?"

Nó vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải, đệ chưa, chưa, chưa từng thấy, muốn sờ thử thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-48.html.]

Ta cởi dây áo, tháo áo choàng ra, tuy bên trong vẫn còn mặc áo bông và áo khoác: "Ta cũng chỉ có mỗi cái này thôi, nhưng cho đệ thử xem! Sau này có cơ hội ta sẽ tặng đệ một cái, à không, tặng ca ca và muội muội của đệ nữa, tặng đệ ba cái." 

Vừa nói vừa khoác áo choàng lên người nó.

Nó bị chiếc áo choàng màu xám bao trùm lấy, giọng nói ồm ồm vọng ra: "Đừng đừng đừng, đệ không cần đâu, đệ không muốn đâu, đừng để áo của huynh bị bẩn."

"Ấm không?"

"Dạ ấm!"

"Đi thôi, chúng ta về nhà nào. Đệ giúp ta mặc đến cửa nhé, ta mặc nhiều áo quá, đi trong tuyết không tiện."

Triệu Nhị Thiết không dám cử động lung tung, giống như một chú gấu xám vụng về vừa ngủ đông dậy. 

Trước khi chia tay, hắn ngập ngừng hỏi ta: "Minh ca, ngày mai huynh có thể đến nhà đệ chơi không, để muội muội Tiểu Nê Ba của đệ cũng thử mặc áo choàng với."

Nhưng ta đã thất hứa. 

Đêm đó ta lên cơn sốt cao, rét run cầm cập. 

Đến khi ta khỏi bệnh thì đã được ăn đậu hũ do chính tay Đông Vũ làm.

Lúc ta có thể xuống giường được rồi, định đến nhà Triệu Nhị Thiết thì Đông Vũ bảo ta đừng đi nữa.

Tiểu Nê Ba mấy hôm trước, đã qua đời rồi.

Tuyết cứng trên mặt đất đã có dấu hiệu tan ra, chúng ta nhân lúc tuyết chưa tan hết liền thu dọn đồ đạc đến thành Ninh An. 

Bởi vì một khi băng tuyết tan chảy, cả vùng đất hoang vu này sẽ ngập trong bùn lầy, càng khó di chuyển hơn.

Trước khi đi, ta vẫn đến nhà Triệu Nhị Thiết. 

Triệu thẩm vẫn lắm lời như trước, những người khác cũng bận rộn như thường, không giống như nhà vừa mới có người chết.

Ta đưa chiếc áo choàng đã gói ghém cẩn thận cho hắn, nói với hắn rằng ta sắp vào thành, không dùng đến cái này nữa, mong nó đừng chê, dặn dò nó bảo trọng, đừng quá đau buồn.

Trên gương mặt đờ đẫn của hắn, khi nghe thấy ba chữ "đừng quá đau buồn", giống như nước sôi đổ lên mặt tuyết, miệng méo xệch, nước mắt lưng tròng như sắp khóc.

Đông Vũ cùng mẹ và cô cô bàn tính muốn mở một quán ăn, nàng đến nha hành tìm một cửa hàng phù hợp. 

Người môi giới dẫn đến lại chính là Anh thúc. 

Vừa nhìn thấy ta, ông ta liền không chút do dự mở miệng mỉa mai: "Chưa thành thân mà đã ăn nghèo Đinh gia rồi à?"

Ta học theo dáng vẻ Triệu Nhị Thiết cười hì hì với người khác, cười hì hì với ông ta. 

Ông ta như gặp ma, vội vàng dắt A Miên đi mua kẹo hồ lô