Mưa Đông Hóa Ngày Xuân -

Chương 47



Thậm chí còn lấy một tấm thảm da lông thật lớn quấn lên người Đông Vũ đang đánh xe, bọc nàng thành một chiếc bánh chưng béo ú, chỉ còn lộ ra đôi mắt to.

Mãi đến khi ta co ro trên giường đất Đinh gia hồi lâu, mới nhận ra cuối cùng đã đến nơi. 

Sau đó, những món ăn nóng hổi được bưng lên, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. 

Ta vừa húp bát mì nước chua do bà nội Đinh nấu, vừa ăn một miếng thịt kho tàu ngấm đầy nước sốt, hết bát này đến bát khác, chẳng còn nghe rõ mẹ và ông bà Đinh gia đang nói gì. 

Chỉ khi ta gọi thêm một bát nữa mới nghe thấy mẹ nói muốn ta làm con rể nhà Đông Vũ.

Ta cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn cơm, nhưng trong lòng lúc này lại vô cùng sáng tỏ: Đông Vũ thông minh, cần cù, lanh lợi, dũng cảm. Ta, một đứa con trai của phạm quan, tay chân vụng về, nếu có thể lấy được người vợ như Đông Vũ, ta rất bằng lòng làm chàng rể này.

Qua ngày mùng tám tháng Chạp, đoàn phạm nhân bị lưu đày cùng cha ta mới đến thành Ninh An. 

Ta từ khi đến đây mới ra ngoài lần đầu tiên. 

Trên xe ngựa được lót một lớp rơm khô dày, lại đệm thêm chăn bông, chúng ta vào thành thăm cha.

May nhờ trước khi đi, Đông Vũ đã may áo bông dày và giày da lông, lại chuẩn bị thêm thịt khô có thể bảo quản được lâu, giúp cha tránh bị c.h.ế.t rét, c.h.ế.t đói trên đường. 

Mẹ lại nhét thêm bạc để lo lót. Các vị phu nhân ở kinh thành từng kết giao với mẹ cũng nhờ các lão gia nhà mình trên dưới chào hỏi, nhờ vậy cha không bị làm khó dễ trên đường đi đày, thậm chí còn được chiếu cố nhiều.

Nhìn gương mặt hốc hác, tiều tụy của cha, nghe người kể về những gian khổ trên đường bị đày ải, ta thật sự không dám nghe tiếp.

Lấy cớ đi tìm Đông Vũ đang mua đồ để giúp nàng xách đồ, nhưng ta nào có xách được gì, chỉ là khi nhìn thấy Đông Vũ, trái tim đang bị bóp nghẹt bỗng nhiên được thả lỏng, giống như viên kẹo ô mai tan ra, chua xót đến nỗi khiến hốc mắt ta nóng bừng, đau nhói.

Nàng đến đội mũ cho ta, đó là lần đầu tiên nàng nắm tay ta, cùng nhau bước đi trong gió tuyết. 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, muốn từ nàng hút lấy sức mạnh dường như vô tận.

Người Đinh gia đều rất tốt. 

Bà nội mạnh mẽ, nhanh nhẹn, ông nội trầm mặc, thật thà. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-47.html.]

Cô cô và dượng đều nhiệt tình, ngay cả con ch.ó vàng canh cửa nhà nàng cũng rất tình cảm. 

Chúng ta đã quen với cuộc sống ở đây.

Tết đến, mẹ còn giục chúng ta viết câu đối Tết. 

Đã nửa năm rồi ta không động đến bút. Đó không phải bút lông tốt gì, chỉ là loại bình thường, ngay cả quản gia trong phủ trước kia của chúng ta cũng dùng bút tốt hơn thế này nhiều.

Ta vẫn nâng niu cầm lấy cây bút, nhớ đến bài tập viết chữ mà cậu hiếm khi phê bình ta: Dùng bút ngàn năm không đổi, luyện chữ ngoài việc tu tâm dưỡng tính, còn là đang thử giao tiếp với bậc hiền triết. Chỉ có từng nét từng nét, những con chữ nói ra rồi tan biến kia mới có thể khắc sâu vào trong lòng. Lâu dần, đến một ngày nào đó, ngươi sẽ tình cờ tìm thấy lời giải đáp cho những điều khó hiểu trong cuộc sống giữa những nét mực.

Lúc đó luyện chữ hoàn toàn dựa vào thiên phú của bản thân, nào có tâm cảnh gì, chỉ có sự ngạo mạn, tự cho rằng chữ viết có kỹ thuật thuần thục, khí thế lưu loát, mang đến cửa hàng Đa Bảo trai làm cũ cũng có thể lẫn lộn với đồ thật. 

Hồi tưởng lại quá khứ, ta lại viết một lần nữa bức chữ nhỏ năm xưa lên tờ giấy vụn, muốn cho cậu xem thử bây giờ ta viết có chút tâm tình nào chưa, thì có khách đến đẩy cửa vào, mang theo cơn gió thổi bay tờ giấy nhỏ đó. Muội muội nhặt lên đọc:

"Hướng chi sở dục, phủ ngưỡng chi gian, dĩ vi thành tích." (Những gì trước đây mong muốn, chỉ trong chớp mắt, đã trở thành sự thật.)

Không khí náo nhiệt của năm mới xua tan những đám mây đen vẫn luôn vờn quanh ta. 

Sau bữa cơm tất niên, mọi người ở trong nhà nói những lời chúc tốt lành, tặng quà cho nhau.

Ta nhìn thấy bà nội Đinh đội chiếc mũ mẹ làm mà vui mừng khôn xiết, bèn đi theo sau Đông Vũ, muốn tặng nàng thứ đồ vật quý giá duy nhất trên người ta. 

Đó là miếng ngọc bội hình rồng đen mà năm xưa khi ta suýt mất mạng vì ông nội, đã lấy bảo vật gia truyền này ra, mong rằng ngọc cổ có thể tụ thần, phù hộ ta bình an cả đời.

Nhưng ta lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Đông Vũ với ông bà. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Hóa ra để tiếp đãi chúng ta, Đinh gia nói không ngoa đã ăn hết lương thực dự trữ. 

Trước Tết, cô cô và dượng lại mang đến một ít, cũng chẳng còn lại bao nhiêu. 

Ông nội định ngày mai nhân danh đi chúc Tết đến nhà cô cô xin thêm.

Ta còn đang nghĩ nhà Đông Vũ cuộc sống cũng tạm ổn, tuy không có gạo trắng, mì tinh, nhưng ít ra vẫn có thịt, bà nội nấu ăn lại ngon, cuộc sống cứ thế trôi qua...cũng là một kiểu thú vị khác.