Men Say - Dũng Tây
Chương 1
Đêm khuya, Lâm Kiều ngồi trên tấm thảm trải sàn trong phòng khách, lưng tựa ghế sô pha, ôm gối ôm xem game shows, là kênh Bilibili game shows Hàn quốc.
Trên bàn trước mặt cô có bày một hộp giấy, một bao cánh gà ngâm ớt thừa và mấy lon bia đã uống hết bị bóp méo, còn có một chiếc gạt tàn thuốc có tạo hình vô cùng độc đáo.
Lúc giết thời gian cô luôn thích làm như vậy, vừa tan làm về đến nhà là bật điều hòa lên, thay áo hai dây, đi đến tủ lạnh lấy đồ ăn, đặt tất cả lên bàn, sau đó ngồi trên thảm trải sàn hưởng máy điều hòa xem game shows.
Trần Mặc đã nói nhiều lần với cô là ngồi dưới đất như vậy rất dễ bị cảm lạnh, lần nào cô cũng gật đầu nói biết rồi, nhưng sau đâu cũng về đấy.
Trong game shows đã đến giờ ăn cơm của khách quý, PD bắt đầu lấy câu hỏi trao đổi đồ ăn của bọn họ, sai một câu sẽ ít đi một món ăn, tất cả mọi người phải lần lượt đáp đúng một cái mới được tính là thắng.
Đạo diễn Na* lại đánh đố khách quý, Lâm Kiều lướt video, nhìn đồng hồ, là 23:08. Cô xoay người lại, nhặt hộp thuốc lá còn dỡ trên sô pha, lấy
một điếu thuốc ngậm vào miệng, cúi đầu đốt điếu thuốc rồi híp mắt nhìn màn hình máy tính.
*Đạo diễn game shows nổi tiếng Hàn Quốc, Na Young Seok.
Hút liền ba hơi, cô bị game shows chọc cười đến sặc khói thuốc, vội phủi khói thuốc, cầm lon bia còn thừa một nửa trên bàn lên, ngửa cổ uống hai ngụm cho đỡ sặc.
Hút gần nửa điếu thuốc, ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa được cắm vào ổ khóa.
Ổ khóa khẽ chuyển động, cửa được mở ra. Cô híp mắt ngẩng đầu lên, ấn tạm dừng chương trình game shows, phun ra một ngụm khói thuốc: “Anh về rồi.”
Trần Mặc đóng cửa lại, cứ thế nắm chìa khóa đứng yên ở cửa, một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì cả.
Lâm Kiều dập điếu thuốc vào gạt tàn, bỏ gối ôm qua bên rồi đi đến kéo anh.
“Sao vậy?” Cô kéo cánh tay anh, cách một lớp áo sơ mi mỏng, cánh tay của anh rất nóng.
Cô nhận lấy chiếc áo vest đang khoác trên cánh tay anh, sau đó xoa mặt anh: “Uống rượu à?”
Trần Mặc cúi đầu, kính không gọng trên sống mũi trượt xuống cánh mũi, anh theo tiếng ngẩng đầu lên nhìn người nọ.
“Kiều Kiều.” Bàn tay trên má hơi lạnh, anh nghiêng đầu dán vào lòng bàn tay cô, gọi cô một tiếng rồi cười khẽ.
Lâm Kiều bị anh ôm vào lòng, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, thầm than một tiếng rồi ôm lấy lưng anh.
“Uống mấy ly vậy?”
Trần Mặc rầm rì cười khẽ ở cổ cô, bàn tay dán vào sau eo cô, vỗ nhẹ: “Không nhiều lắm.”
“Mấy ly?” “Chỉ một ly.”
“... Anh ngay thẳng thật.”
Lâm Kiều quen một người bạn trai, lớn hơn cô tám tuổi.
Bây giờ cô 26 tuổi, còn Trần Mặc theo tuổi mụ thì hiện tại đã 35.
Mỗi lần Lâm Kiều dùng tiểu mụ tính độ tuổi chênh lệch của cả hai cho người khác nghe, Trần Mặc luôn có phản ứng giống hệt, đó là gật đầu chẳng có cảm xúc gì: “Ừm, đúng là chênh lệch tám tuổi.”
Thật không thú vị.
Sau đó Lâm Kiều không giới thiệu như vậy nữa, cô chỉ nói một câu: “À, đây là bạn trai tôi, Trần Mặc.”
Trần Mặc, người cũng như tên. Không chỉ nói rất ít mà ngay cả biểu cảm cũng chẳng có bao nhiêu. Cuộc sống hằng ngày rất có quy luật, Lâm Kiều nhắm hai mắt lại, à không, dù có bị mù vẫn có thể diễn lại một lần.
Nhưng mà có một số điều cần phải nói rõ, tuy Trần Mặc đã ngoài 30 gần 40 tuổi, nhưng anh rất đẹp trai.
Nếu không Lâm Kiều cũng sẽ không liếc mắt đã nhìn thấy Trần Mặc trong ánh đèn nhấp nháy rực rỡ của vũ trường.
Thành thật mà nói, dưới ánh đèn nhấp nháy của một quán bar xập xệ hay một địa điểm vũ trường lớn, nếu vẻ ngoài hơi bình thường thì sẽ rất xấu xí khi chụp ảnh tự sướng dưới ánh đèn nhấp nháy đó.
Ngày lần đầu gặp mặt Trần Mặc, Lâm Kiều và mấy người bạn đang chụp ảnh dưới ánh đèn kia. Cô gác tay lên bàn, bưng một ly rượu, vuốt tóc này nọ nhưng chụp mãi vẫn thấy xấu. Lâm Kiều chửi một tiếng, nói không chụp nữa, đặt ly rượu xuống rồi cầm hộp thuốc đi toilet.
Ra khỏi phòng toilet, bên ngoài là tiếng nhạc Disco vang rung trời. Cô đứng soi gương trước bồn rửa tay, ngắm nghía gương mặt của mình, tâm trạng bình tĩnh trở lại, đi ra khỏi phòng toilet, định tìm hộp thuốc hút một điếu.
Cô dựa vào tường cúi đầu đốt điếu thuốc, cách một làn khói mỏng, nhìn về phía xa có bóng người mặc đồ vest. Không phải chỉ đơn thuần là áo vest khoác ngoài, mà là nguyên bộ vest mặc đi làm.
Mặc vest đi đến nơi này, thật hiếm có. Cô cười khẽ, định nhìn rõ gương mặt người hiếm có này.
Lúc đó Trần Mặc chỉ là một giám đốc nhỏ, ngoài chức vụ có chút khác biệt ra, những mặt còn lại đều không có gì khác biệt. Áo sơ mi trắng kèm áo vest khoác bên ngoài, tóc ngắn gọn gàng, trên sống mũi là một chiếc kính không gọng.
Không phải loại đồ vest được cách tân theo trào lưu, mà là loại đồ vest nghiêm túc rất kén người mặc. Không chỉ yêu cầu người mặc phải có dáng người đẹp, còn phải có chút khí chất. Nhưng rốt cuộc khí chất là cái gì, Lâm Kiều cũng không nói rõ được.
Nói đơn giản chính là, cùng một bộ đồ vest, có một số người mặc lên rất giống người thành đạt, có một số người mặc lên lại giống như nhân viên bán hàng, còn là loại kiêm chức đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm. Sự khác biệt giữa hai bên chính là khí chất.
Mà Trần Mặc mặc vest ra sao?
Giống như một từ ngữ tệ hại, cô không muốn dùng, nhưng lại không nghĩ ra từ khác để hình dung, đó chính là văn nhã bại hoại.
Có một khoảng thời gian trên mạng thịnh hành loại ảnh tag văn nhã bại hoại này, mặc vest đeo cà vạt, lúc chụp ảnh không để lộ mặt, đôi giày da được chà sát bóng lưỡng. Nói thế nào nhỉ, là loại hình ảnh vừa nhìn thì thấy đúng là rất đẹp, rất có sức hấp dẫn. Nhưng nhìn lâu sẽ nhíu mày, tự hỏi, chậc, cái mùi lừa đảo thoang thoảng lộ ra là thế nào đây.
Khi đó Lâm Kiều còn trẻ, 24 tuổi. Từ khi bước qua tuổi 25, cô cảm thấy mình bắt đầu già đi, là kiểu già từ tâm hồn đến thể xác.
Cô dựa vào tường, thản nhiên nhìn Trần Mặc. Anh ngồi trên ghế dài, cánh tay vòng ra sau ghế sô pha, người ngửa ra sau, cằm và cổ tạo thành một đường cong rất đẹp, cần cổ rất gợi cảm, nhưng không thấy rõ gương mặt của anh. Có người nói chuyện với Trần Mặc, anh ngẩng đầu lên nhìn, nghiêng tai qua nghe, khóe môi mỉm cười, híp mắt vừa cười vừa khẽ gật đầu.
Nói thật, vì sao người đẹp làm gì cũng đẹp thế nhỉ? Chỉ nhìn là tâm trạng sẽ tốt lên sao?
Lâm Kiều lắc đầu, trước mặt có hai cặp đôi kéo tay nhau đi ngang qua, sau khi đám người rời đi, cô lại nhìn qua.
Cũng không biết là trùng hợp hay thế nào, Trần Mặc đột nhiên mở mắt ra, nhìn thằng vào ánh mắt của Lâm Kiều.
Chính vì một cái liếc mắt này, chỉ một cái liếc mắt, Lâm Kiều đã tag cho Trần Mặc uống quá chén này là tên bại hoại của văn nhã bại hoại.
Bị phát hiện nhìn lén trai đẹp, đa số mọi người đều có phản ứng giống nhau, thẹn thùng không nhìn người ta nữa, chờ người ta quay đầu lại rồi
mới nhìn, nhưng người to gan như Lâm Kiều thì sẽ đối mắt với người ta, có đôi khi còn xin Wechat hay số điện thoại gì đó.
Nhưng thật không ngờ lại có một ngày, Lâm Kiều cô sẽ vì đối mắt với một người đàn ông xa lạ mà sợ đến mức không thể kẹp nỗi điếu thuốc lá.
Nhưng lúc đó cô không nghĩ nhiều như vậy, lúc đó cô chỉ nghĩ, không được, tôi và anh đẹp trai này phải cởi đồ của nhau ra, đối mặt nhau và nói chuyện, nếu nhìn vừa mắt thì phải ngủ một giấc với anh ta…
—hết chương 1—
Trên bàn trước mặt cô có bày một hộp giấy, một bao cánh gà ngâm ớt thừa và mấy lon bia đã uống hết bị bóp méo, còn có một chiếc gạt tàn thuốc có tạo hình vô cùng độc đáo.
Lúc giết thời gian cô luôn thích làm như vậy, vừa tan làm về đến nhà là bật điều hòa lên, thay áo hai dây, đi đến tủ lạnh lấy đồ ăn, đặt tất cả lên bàn, sau đó ngồi trên thảm trải sàn hưởng máy điều hòa xem game shows.
Trần Mặc đã nói nhiều lần với cô là ngồi dưới đất như vậy rất dễ bị cảm lạnh, lần nào cô cũng gật đầu nói biết rồi, nhưng sau đâu cũng về đấy.
Trong game shows đã đến giờ ăn cơm của khách quý, PD bắt đầu lấy câu hỏi trao đổi đồ ăn của bọn họ, sai một câu sẽ ít đi một món ăn, tất cả mọi người phải lần lượt đáp đúng một cái mới được tính là thắng.
Đạo diễn Na* lại đánh đố khách quý, Lâm Kiều lướt video, nhìn đồng hồ, là 23:08. Cô xoay người lại, nhặt hộp thuốc lá còn dỡ trên sô pha, lấy
một điếu thuốc ngậm vào miệng, cúi đầu đốt điếu thuốc rồi híp mắt nhìn màn hình máy tính.
*Đạo diễn game shows nổi tiếng Hàn Quốc, Na Young Seok.
Hút liền ba hơi, cô bị game shows chọc cười đến sặc khói thuốc, vội phủi khói thuốc, cầm lon bia còn thừa một nửa trên bàn lên, ngửa cổ uống hai ngụm cho đỡ sặc.
Hút gần nửa điếu thuốc, ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa được cắm vào ổ khóa.
Ổ khóa khẽ chuyển động, cửa được mở ra. Cô híp mắt ngẩng đầu lên, ấn tạm dừng chương trình game shows, phun ra một ngụm khói thuốc: “Anh về rồi.”
Trần Mặc đóng cửa lại, cứ thế nắm chìa khóa đứng yên ở cửa, một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì cả.
Lâm Kiều dập điếu thuốc vào gạt tàn, bỏ gối ôm qua bên rồi đi đến kéo anh.
“Sao vậy?” Cô kéo cánh tay anh, cách một lớp áo sơ mi mỏng, cánh tay của anh rất nóng.
Cô nhận lấy chiếc áo vest đang khoác trên cánh tay anh, sau đó xoa mặt anh: “Uống rượu à?”
Trần Mặc cúi đầu, kính không gọng trên sống mũi trượt xuống cánh mũi, anh theo tiếng ngẩng đầu lên nhìn người nọ.
“Kiều Kiều.” Bàn tay trên má hơi lạnh, anh nghiêng đầu dán vào lòng bàn tay cô, gọi cô một tiếng rồi cười khẽ.
Lâm Kiều bị anh ôm vào lòng, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, thầm than một tiếng rồi ôm lấy lưng anh.
“Uống mấy ly vậy?”
Trần Mặc rầm rì cười khẽ ở cổ cô, bàn tay dán vào sau eo cô, vỗ nhẹ: “Không nhiều lắm.”
“Mấy ly?” “Chỉ một ly.”
“... Anh ngay thẳng thật.”
Lâm Kiều quen một người bạn trai, lớn hơn cô tám tuổi.
Bây giờ cô 26 tuổi, còn Trần Mặc theo tuổi mụ thì hiện tại đã 35.
Mỗi lần Lâm Kiều dùng tiểu mụ tính độ tuổi chênh lệch của cả hai cho người khác nghe, Trần Mặc luôn có phản ứng giống hệt, đó là gật đầu chẳng có cảm xúc gì: “Ừm, đúng là chênh lệch tám tuổi.”
Thật không thú vị.
Sau đó Lâm Kiều không giới thiệu như vậy nữa, cô chỉ nói một câu: “À, đây là bạn trai tôi, Trần Mặc.”
Trần Mặc, người cũng như tên. Không chỉ nói rất ít mà ngay cả biểu cảm cũng chẳng có bao nhiêu. Cuộc sống hằng ngày rất có quy luật, Lâm Kiều nhắm hai mắt lại, à không, dù có bị mù vẫn có thể diễn lại một lần.
Nhưng mà có một số điều cần phải nói rõ, tuy Trần Mặc đã ngoài 30 gần 40 tuổi, nhưng anh rất đẹp trai.
Nếu không Lâm Kiều cũng sẽ không liếc mắt đã nhìn thấy Trần Mặc trong ánh đèn nhấp nháy rực rỡ của vũ trường.
Thành thật mà nói, dưới ánh đèn nhấp nháy của một quán bar xập xệ hay một địa điểm vũ trường lớn, nếu vẻ ngoài hơi bình thường thì sẽ rất xấu xí khi chụp ảnh tự sướng dưới ánh đèn nhấp nháy đó.
Ngày lần đầu gặp mặt Trần Mặc, Lâm Kiều và mấy người bạn đang chụp ảnh dưới ánh đèn kia. Cô gác tay lên bàn, bưng một ly rượu, vuốt tóc này nọ nhưng chụp mãi vẫn thấy xấu. Lâm Kiều chửi một tiếng, nói không chụp nữa, đặt ly rượu xuống rồi cầm hộp thuốc đi toilet.
Ra khỏi phòng toilet, bên ngoài là tiếng nhạc Disco vang rung trời. Cô đứng soi gương trước bồn rửa tay, ngắm nghía gương mặt của mình, tâm trạng bình tĩnh trở lại, đi ra khỏi phòng toilet, định tìm hộp thuốc hút một điếu.
Cô dựa vào tường cúi đầu đốt điếu thuốc, cách một làn khói mỏng, nhìn về phía xa có bóng người mặc đồ vest. Không phải chỉ đơn thuần là áo vest khoác ngoài, mà là nguyên bộ vest mặc đi làm.
Mặc vest đi đến nơi này, thật hiếm có. Cô cười khẽ, định nhìn rõ gương mặt người hiếm có này.
Lúc đó Trần Mặc chỉ là một giám đốc nhỏ, ngoài chức vụ có chút khác biệt ra, những mặt còn lại đều không có gì khác biệt. Áo sơ mi trắng kèm áo vest khoác bên ngoài, tóc ngắn gọn gàng, trên sống mũi là một chiếc kính không gọng.
Không phải loại đồ vest được cách tân theo trào lưu, mà là loại đồ vest nghiêm túc rất kén người mặc. Không chỉ yêu cầu người mặc phải có dáng người đẹp, còn phải có chút khí chất. Nhưng rốt cuộc khí chất là cái gì, Lâm Kiều cũng không nói rõ được.
Nói đơn giản chính là, cùng một bộ đồ vest, có một số người mặc lên rất giống người thành đạt, có một số người mặc lên lại giống như nhân viên bán hàng, còn là loại kiêm chức đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm. Sự khác biệt giữa hai bên chính là khí chất.
Mà Trần Mặc mặc vest ra sao?
Giống như một từ ngữ tệ hại, cô không muốn dùng, nhưng lại không nghĩ ra từ khác để hình dung, đó chính là văn nhã bại hoại.
Có một khoảng thời gian trên mạng thịnh hành loại ảnh tag văn nhã bại hoại này, mặc vest đeo cà vạt, lúc chụp ảnh không để lộ mặt, đôi giày da được chà sát bóng lưỡng. Nói thế nào nhỉ, là loại hình ảnh vừa nhìn thì thấy đúng là rất đẹp, rất có sức hấp dẫn. Nhưng nhìn lâu sẽ nhíu mày, tự hỏi, chậc, cái mùi lừa đảo thoang thoảng lộ ra là thế nào đây.
Khi đó Lâm Kiều còn trẻ, 24 tuổi. Từ khi bước qua tuổi 25, cô cảm thấy mình bắt đầu già đi, là kiểu già từ tâm hồn đến thể xác.
Cô dựa vào tường, thản nhiên nhìn Trần Mặc. Anh ngồi trên ghế dài, cánh tay vòng ra sau ghế sô pha, người ngửa ra sau, cằm và cổ tạo thành một đường cong rất đẹp, cần cổ rất gợi cảm, nhưng không thấy rõ gương mặt của anh. Có người nói chuyện với Trần Mặc, anh ngẩng đầu lên nhìn, nghiêng tai qua nghe, khóe môi mỉm cười, híp mắt vừa cười vừa khẽ gật đầu.
Nói thật, vì sao người đẹp làm gì cũng đẹp thế nhỉ? Chỉ nhìn là tâm trạng sẽ tốt lên sao?
Lâm Kiều lắc đầu, trước mặt có hai cặp đôi kéo tay nhau đi ngang qua, sau khi đám người rời đi, cô lại nhìn qua.
Cũng không biết là trùng hợp hay thế nào, Trần Mặc đột nhiên mở mắt ra, nhìn thằng vào ánh mắt của Lâm Kiều.
Chính vì một cái liếc mắt này, chỉ một cái liếc mắt, Lâm Kiều đã tag cho Trần Mặc uống quá chén này là tên bại hoại của văn nhã bại hoại.
Bị phát hiện nhìn lén trai đẹp, đa số mọi người đều có phản ứng giống nhau, thẹn thùng không nhìn người ta nữa, chờ người ta quay đầu lại rồi
mới nhìn, nhưng người to gan như Lâm Kiều thì sẽ đối mắt với người ta, có đôi khi còn xin Wechat hay số điện thoại gì đó.
Nhưng thật không ngờ lại có một ngày, Lâm Kiều cô sẽ vì đối mắt với một người đàn ông xa lạ mà sợ đến mức không thể kẹp nỗi điếu thuốc lá.
Nhưng lúc đó cô không nghĩ nhiều như vậy, lúc đó cô chỉ nghĩ, không được, tôi và anh đẹp trai này phải cởi đồ của nhau ra, đối mặt nhau và nói chuyện, nếu nhìn vừa mắt thì phải ngủ một giấc với anh ta…
—hết chương 1—