Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 18: Đôi chân bị liệt

Nhữ Viên thấy chồng cũ thì cũng lười chào hỏi, đi thẳng một mạch vào bên trong. Lễ Tụng thấy vậy lại thầm kêu một tiếng hỏng bét, khẽ gật đầu chào cha Giang một cái rồi mới đi theo Nhữ Viên.

Cha Giang lắc đầu, có chút khổ tâm vuốt mặt, trong lòng cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ. Lúc này, dì Ba đi ra từ bên trong, thấy cảnh tượng như vậy thì liền tiến đến vỗ vỗ vai cha Giang, sắc mặt hiện lên vẻ cảm thông.

Buổi sáng đã được cha Giang nấu xong xuôi từ lâu, nhưng vì Nhữ Viên nói bà muốn ăn cháo thịt bằm nên cha Giang lại đang lọ mọ ở trong bếp. Vân Điệp thấy vậy chỉ ngậm chặt miệng không nói gì nhưng cũng không động đũa, dì Ba thấy vậy cũng vào bếp phụ cha Giang.

Bấy giờ, Nhữ Viên thấy Lễ Tụng không ăn thì liền lên tiếng thúc giục: “Anh yêu ăn đi, em đang chờ cháo thịt bằm. Không cần đợi em đâu, anh yêu mau ăn kẻo nguội.”

Lễ Tụng lắc đầu, ý kêu Nhữ Viên đừng nói nữa. Nhữ Viên thấy vậy cũng đành im lặng, vẻ mặt khó chịu. Vân Điệp xoa xoa mắt, cô đứng lên đi vào bếp kêu cha Giang cứ chừa phần cho mình là được rồi đi ra ngoài sân g.i.ế.c zombie.

Cuối cùng, đợi đến khi cha Giang nấu xong cháo thịt bằm thì bàn ăn cũng chỉ còn có Lễ Tụng và Nhữ Viên, cha Giang và dì Ba cũng chạy ra bên ngoài luyện tập cùng với Vân Điệp.

Ngoài sân, ba người đang nhai mứt dẻo, không khỏi nhìn nhau nhún vai cười trừ, sau đó tiếp tục luyện tập g.i.ế.c zombie. Bỗng Vân Điệp nói lớn: “Chúng ta vào nhà nhanh lên.”

Dù chưa biết rõ là xảy ra chuyện gì, nhưng vì Vân Điệp kêu nên cha Giang và dì Ba liền lật đật chạy theo sau Vân Điệp vào nhà. Lúc này, Vân Điệp đang bắt mạch ở cổ cho Văn Hậu, tay kia thì đang tạo ra những tia sét yếu ớt.

Khoảng ba mươi giây sau, Văn Hậu liền nhanh chóng mở mắt. Dì Ba thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ. Vân Điệp biết ý, cô lui ra sau nhường chỗ cho dì Ba rồi hai cha con của Vân Điệp lại tiếp tục ra ngoài sân luyện tập.

Ánh nắng từ từ gay gắt hơn, báo hiệu buổi trưa đã đến. Vân Điệp gật đầu với cha Giang: “Hôm nay cha tiến bộ rất nhiều nha, hiện giờ tự bảo vệ bản thân đã là chuyện khá dễ dàng. Mong đồng chí Giang tiếp tục cố gắng.”

Cha Giang nghe vậy liền bật cười ha hả, vờ đưa tay lên trán chào kiểu quân đội: “Tuân lệnh chỉ huy, tôi đã rõ.”



Dì Ba đẩy xe lăn ra, thấy hai cha con Vân Điệp đang cười đùa thì không khỏi vui vẻ theo. Lúc này, Vân Điệp và cha Giang xoay người lại để bước vào nhà thì thấy dì Ba và Văn Hậu đang ở trước cửa.

Văn Hậu đã nghe mẹ kể toàn bộ sự việc, giờ thấy dáng vẻ khí phách và đáng tin của Vân Điệp thì liền cất lời: “Cảm ơn chị đã giúp đỡ gia đình em, nếu không có chị thì chắc em đã c.h.ế.t rồi.”

Dì Ba đứng phía sau gật đầu, Văn Hậu nói không sai. Khi ấy bà đã rất sợ hãi vì cơn sốt đó vô cùng cao. Nếu không có Vân Điệp chịu xem giúp, có lẽ con trai bà sẽ c.h.ế.t do bị bà tiêm cho quá nhiều loại thuốc không cần thiết.

Trên thực tế, nhìn vào thì ai cũng biết Văn Hậu lớn tuổi hơn Vân Điệp. Nhưng ban đầu vì để khách sáo, lúc Văn Hậu hôn mê, dì Ba đã tự xưng cho Văn Hậu làm vai em. Mà Vân Điệp cũng đã quen được gọi là chị, bởi đời trước cô đã ba mươi mấy, thêm việc ở tận thế, ai mạnh thì làm vai lớn nên đối với cách xưng hô này, Vân Điệp cũng không để ý quá nhiều.

Ở đời trước, từng có một ông lão tám mươi mấy tuổi sở hữu dị năng hệ mộc suốt ngày cứ đi theo Vân Điệp, luôn miệng gọi cô bằng chị. Đối với sự cố chấp của ông lão, Vân Điệp cũng thật sự cạn lời.

Thế là bấy giờ, Văn Hậu cũng theo đà này mà xưng hô như vậy cho đến mãi về sau. Vân Điệp lắc đầu: “Không có gì. Dì Ba đã đưa vật liệu cho tôi rồi. Hơn nữa, cậu tỉnh lại được cũng là do ý chí của cậu đủ mạnh mẽ mà thôi.”

Dì Ba nghe vậy cũng lắc đầu, đôi khi Vân Điệp truyền chút ít dị năng cho Văn Hậu để giúp con trai bà, còn hay dặn dò bà những việc cần thiết, dì Ba đều ghi nhớ. Vân Điệp nói không sai là phải dựa vào ý chí của Văn Hậu, nhưng cô đã giúp mẹ con bà rất nhiều, đó là điều không cần bàn cãi nữa.

Vân Điệp thấy vậy cũng dừng lại đề tài đó, liếc nhìn xuống chân của Văn Hậu: “Để tôi xem chân của cậu.”

Từ trước đến nay, ngay cả dì Ba cũng khó lòng động đến chân của Văn Hậu, cậu vô cùng nhạy cảm đối với việc này. Nhưng không ngờ, chỉ với một câu nói của Vân Điệp, Văn Hậu liền im lặng lấy khăn mỏng ra cho cô xem.

Chân của Văn Hậu vốn dĩ chưa bị cưa, nửa thân dưới vẫn còn. Nhưng do lâu ngày không vận động nên cơ đã teo đi không ít. Dẫu vậy thì xem ra dì Ba cũng vô cùng thương con trai, cô ngó chừng thì biết đôi chân này của Văn Hậu đã được xoa bóp rất thường xuyên. Nếu không, với thời gian bị liệt lâu như vậy, chắc chắn chân sẽ teo tóp hơn rất nhiều.

Vân Điệp nhìn Văn Hậu: “Tại sao ngày xưa cậu không cưa chân?”

Văn Hậu cười buồn: “Em chỉ nghĩ đơn giản, dù cho bị liệt thì em vẫn muốn thân thể mình còn đầy đủ các bộ phận.”



Vân Điệp gật đầu: “Cũng nhờ suy nghĩ đơn giản đó của cậu mà bây giờ, cậu đạt được một cơ hội để lành lặn như xưa.”

Dì Ba lẫn Văn Hậu đều há hốc miệng, kinh ngạc đến nỗi không thể thốt nên lời. Vẫn là dì Ba hoàn hồn lại trước: “Con nói sao? Con nói là con trai của dì có cơ hội lành lặn trở lại ư?”

Vân Điệp gật đầu: “Con không nói đùa.”

Cả người Văn Hậu hơi run rẩy: “Chị Điệp, chỉ cần chị giúp em đi lại được thì đời này của em, sống c.h.ế.t gì cũng nghe theo chị cả.”

Vân Điệp mỉm cười, cô chính là chờ những lời này của Văn Hậu, cô đang cần vài người trung thành để mang theo bên cạnh mình. Tuy việc không cưa chân tạo cho Văn Hậu có được một cơ hội lành lặn như xưa vì bây giờ, cậu đã thức tỉnh dị năng. Nhưng đương nhiên, quá trình có chút khó khăn mà thôi.

“Muốn lành lặn như xưa là điều có thể thực hiện, nhưng để làm được điều đó. Trước tiên, cậu cần phải có một ý chí kiên định đã, vì quá trình để lành lặn như xưa là điều không hề dễ dàng.”

Văn Hậu dứt khoát gật đầu: “Một người đàn ông phải đầu đội trời, chân đạp đất, nhưng chân em lại thế này. Tuy vẫn cố gắng sống cho mẹ vui lòng, nhưng trong thâm tâm em luôn rất khổ sở. Giờ có cơ hội để lành lặn, em cầu khẩn còn không được. Dù có trải qua bất cứ gian khổ nào, em cũng không từ bỏ đâu.”

Vân Điệp nhai một miếng mứt dẻo, ngửa đầu, xoa cằm: “Đầu tiên thì cậu phải tu luyện dị năng lên đến cấp hai đã, sau đó tôi sẽ đánh gãy chân cậu rồi nối lại, đồng thời cũng để cậu tự kích phát dị năng và đắp thảo dược vào để phụ trợ. Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại xuyên suốt hơn hai tuần liền.”

“Trong khoảng thời gian đó, chân của cậu sẽ từ từ có cảm giác trở lại. Tầm một tuần sau mới là thời điểm đau đớn nhất, vì khi ấy chân cậu đã có cảm giác khá rõ rệt nên đương nhiên, nỗi đau cũng sẽ nhân lên gấp mấy lần.”

Vân Điệp cười nhẹ, nhìn sâu vào mắt Văn Hậu: “Và tự nhớ kỹ lời cậu đã nói. Nếu không...”