Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Chương 17: Sự toan tính của người mẹ ruột
Mặc dù Vân Điệp trông còn rất trẻ tuổi, nhưng cô chỉ huy rõ ràng, lời nói mạch lạc đâu ra đấy, hơn nữa dáng vẻ vô cùng đáng tin cậy. Thế nên mọi người đều răm rắp làm theo, Vân Điệp thấy đã ổn thỏa thì liền cất bước rời đi.
Phía sau, những người ban nãy trách móc Vân Điệp cũng không thèm mở lời đàng hoàng xin Vân Điệp giúp đỡ mà chỉ lẳng lặng nắm tay nhau đi theo phía sau. Thầm nghĩ nếu gặp nguy hiểm, Vân Điệp cũng nhất định không nỡ bỏ rơi mình.
Ngay cả cái liếc mắt Vân Điệp cũng lười nhìn, cô phóng lôi điện tàn sát một đường thẳng xuống tầng trệt trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người. Lúc này, trong lòng họ đều cảm thấy vô cùng may mắn vì đã sớm đi theo Vân Điệp, đây quả là quyết định vô cùng đúng đắn.
Vì đây là nhà hàng tiệc cưới, chỉ cần tiêu diệt hết lũ zombie phía trước thì trường hợp ở phía sau vẫn còn zombie quấy phá là rất ít, bởi số lượng zombie không quá nhiều như ở bên ngoài mà cứ đua nhau ùa đến.
Đúng lúc này, ở cuối đám người vang lên tiếng la hét, Vân Điệp vẫn tiếp tục di chuyển, cô không hề quan tâm đến. Ngoài tiếng la hét thì còn có tiếng chửi rủa vang lên, mọi người không khỏi rùng mình, cô gái này cũng thật là cứng rắn hay nói khác hơn là đủ vô tình, không hề mềm lòng mà cứu giúp.
Cho đến khi ở trong hàng ngũ của Vân Điệp có người bị zombie níu áo, mọi người thấy vậy thì rất sợ hãi nhưng không dám lên tiếng vì sợ chọc Vân Điệp tức giận. Người đàn ông đó nhanh chóng kêu lên: “Có zombie, cứu tôi.”
Vân Điệp khẽ vẫy tay nhưng không hề quay đầu lại, một tia sét liền đánh xuống ngay chỗ con zombie đó khiến nó cháy đen. Mọi người rất muốn vỗ tay tán thưởng nhưng không thể, còn Nhữ Viên thì vô cùng kinh ngạc, con gái của bà mạnh mẽ thế này từ bao giờ?
Lễ Tụng suy nghĩ ngược xuôi, hóa ra con gái của Nhữ Viên lại mạnh mẽ đến nhường này. Hơn nữa, tính tình vô cùng quyết liệt. Còn Nhữ Viên, ông cũng nhìn ra được thái độ không nóng không lạnh của Vân Điệp đối với mẹ của mình. Có lẽ Vân Điệp không thể chịu được tính tình cắc cớ của mẹ mình nữa, do Nhữ Viên đã bỏ hai cha con Vân Điệp mà đi theo ông.
Ra khỏi nhà hàng tiệc cưới, mọi người đều nhao nhao cảm ơn Vân Điệp. Có không ít người còn tỏ ý muốn hậu tạ cho cô nhưng Vân Điệp đều từ chối. Người phụ nữ sang trọng khi nãy khẽ mở lời: “Cô đây có định xuôi Bắc không?”
Vân Điệp biết người phụ nữ sang trọng vừa mới nghe điện thoại xong, có lẽ thân phận của bà ấy cũng không hề đơn giản, chưa gì đã nhận được tin tức nhanh đến thế. Bất quá, nếu không thể nhận được tin tức sớm thì hết ngày mai cũng không có cơ hội nữa, vì sóng điện thoại hay internet, mọi thứ đều bị hư hỏng hoàn toàn khi ngày mai kết thúc.
“Có việc gì không thưa bà?”
Người phụ nữ sang trọng khẽ cúi đầu một cái: “Tôi muốn xin được đi theo cô đây. Đương nhiên, tôi sẽ góp vật liệu để xem đó như là lộ phí trên đường. Cô xem có được không?”
Vân Điệp thoáng suy tư, nếu cô đã có ý định thành lập căn cứ thì việc cứ khư khư giữ mình là điều không thể. Vân Điệp nói với người phụ nữ địa điểm và thời gian tập hợp, cùng lúc đó thì có một số người khác cũng chưa rời khỏi mà xin Vân Điệp cho mình được đi theo, cô cũng chỉ liếc qua rồi đồng ý.
Nhữ Viên thấy tư thế của Vân Điệp như vậy thì có chút không biết phải làm sao, Lễ Tụng đứng kế bên khẽ thì thầm vào tai bà: “Em yêu, con gái của em không phải nhân vật tầm thường. Giờ tận thế đến rồi, mạng người như cỏ rác. Nếu muốn sống tốt như trước kia, em phải vịn vào con gái của mình mà thôi.”
Nhữ Viên nghe vậy cũng cảm thấy không sai, gật đầu với Lễ Tụng: “Em biết rồi.”
Lễ Tụng đảo mắt, không thể không nhắc nhở Nhữ Viên thêm: “Tính tình của em cũng nên tiết chế lại chút ít, tránh làm phật lòng con gái. Nếu không, chúng ta sẽ không có quả ngọt để ăn.”
Vẻ mặt Vân Điệp vô cùng lạnh nhạt đứng im một chỗ nghe hai người bàn bạc với nhau. Vốn dĩ con cái hiếu thảo với cha mẹ chính là lẽ thường, thuận theo luân thường đạo lý, nên dù cho Nhữ Viên có tính toán gì trong lòng hay không thì cũng không thay đổi được việc bà ấy là mẹ ruột của cô.
Công ơn mang nặng đẻ đau, đời này Vân Điệp không thể chối cãi. Dù bà ấy từng bỏ rơi hai cha con cô, phản bội cha cô đi chăng nữa, Vân Điệp vẫn là con gái ruột của bà. Còn Lễ Tụng thì cô căn bản không để vào mắt.
Đừng ngụy biện bằng lý do duyên tới cản không nổi hay gì đó đại loại như vậy, Lễ Tụng chính là kẻ đã dan díu với vợ của người đàn ông khác, đó là sự thật không thể thay đổi. Cũng giống như sự thật Nhữ Viên mãi mãi là mẹ ruột của cô vậy. Cho nên nếu muốn cô nể mặt Nhữ Viên mà khách khí với ông ta chính là chuyện không thể nào.
Dẫu phân tích rành rẽ là vậy, nhưng trong lòng Vân Điệp cũng không khỏi cảm thấy nhạt thếch, có chút đắng chát đang dâng lên nơi lồng ngực. Nếu cô không nghe được cuộc bàn bạc ấy thì sao? Có lẽ cô sẽ không biết gì mà tận hưởng sự dịu dàng của Nhữ Viên chăng?
Không, không thể. Liễu Vân Điệp cô đây, chưa bao giờ là người thích những điều giả dối, cho dù nó ngọt ngào đến mức nào đi chăng nữa. Thế nên, báo hiếu Nhữ Viên cô sẽ làm, còn tình cảm mẹ con, sớm đã cạn từ rất lâu rồi.
Ngay tại thời khắc Vân Điệp quỳ xuống níu chặt vạt áo của Nhữ Viên để cầu xin bà đừng đi, nước mắt trào ra ướt đẫm hàng mi. Sợ hãi, bất lực, buồn khổ... Bao nhiêu là cảm xúc tiêu cực vây lấy khiến cô như muốn ngã quỵ thì khi ấy, Nhữ Viên vẫn dứt khoát kéo vạt áo ra khỏi tay của cô, bước nhanh về phía người đàn ông gọi là Lễ Tụng.
Cảnh tượng đó, cảm giác đó, Vân Điệp chưa bao giờ có thể quên được. Dù là đã trải qua mười năm ở tận thế thì cho đến hiện tại, nó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô. Một lời Nhữ Viên cũng không muốn thốt ra, cứ thế đành lòng vội bước, gấp gáp rời khỏi cuộc sống của hai cha con cô.
Vân Điệp ngồi phía trước lái xe, còn Lễ Tụng và Nhữ Viên ngồi ở phía sau. Dưới sự thúc giục âm thầm của Lễ Tụng, Nhữ Viên mới lên tiếng hỏi thăm Vân Điệp: “Con đã ăn gì chưa? Nhìn con có vẻ mệt mỏi.”
Vân Điệp nhìn ánh nắng đang ló dạng ở phía xa, trong lòng không biết đang có tư vị gì: “Vâng, con rất mệt nên muốn yên tĩnh chút lát. Mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ.”
Mặt mũi Nhữ Viên phụng phịu, bà liếc nhìn Lễ Tụng. Lễ Tụng thầm lắc đầu, trong lòng thật kêu một tiếng hỏng bét rồi đưa tay xoa xoa vai Nhữ Viên để an ủi. Vân Điệp cảm thấy thật sự hơi mệt mỏi, cô cũng lười để ý thêm, chỉ chăm chú lái xe.
Về đến nhà, Vân Điệp thấy cha Giang đang thấp tha thấp thỏm ngồi trên chiếc ghế đẩu trong khoảng sân nhỏ. Vân Điệp hít sâu một hơi: “Mẹ đã không sao rồi, cha đừng lo lắng nữa. Con vào nhà xem Văn Hậu ra sao.”
Tuy vẻ mặt Vân Điệp rất lạnh nhạt, nhưng dù sao cũng là con gái mình nuôi từ nhỏ tới lớn, hơn nữa còn là m.á.u mủ ruột rà nên cha Giang đã nhìn ra được tâm trạng khó chịu của Vân Điệp. Cho đến khi cha Giang thấy Nhữ Viên được một người đàn ông dìu ra từ ghế sau thì ông mới hiểu lý do tại sao mà tâm trạng của Vân Điệp lại trở nên như vậy.