Lạc Bước Giữa Đồng Hoa

Chương 11

Nhà hàng L'etoile, thành phố Paris, Pháp.

“Hạ Vi, tới đây nhanh lên.” Một chàng trai cao to vẫy tay ra hiệu khi nhìn thấy cô gái với mái tóc xoăn màu hạt dẻ bước vào.

Tôi đi tới, nhận lấy ly rượu vang sánh đỏ. Bữa tiệc hôm nay có hơn mười người, ai nấy cũng tươi cười rạng rỡ. Họ chủ yếu đều là đồng nghiệp của tôi.

“Xin lỗi, em tới muộn.”

“Không đâu, do chúng tôi đến sớm thôi.” Cô gái người Pháp với đôi mắt màu xanh nước biển vẫy tay cười xòa.

Cụng ly thôi, cụng ly nào. Mọi người hò reo phấn khởi, ai ai cũng cười cười nói nói vui vẻ, ngửa cổ uống một cách ngon lành.

Anh Sơn rót thêm rượu cho tôi. Đây là người bạn thân trong công ty, hơn thế còn là đồng hương với tôi. Thỉnh thoảng hai anh em tán ngẫu về công việc hay cuộc sống cho thỏa nỗi nhớ nhà. Tôi có bố mẹ ở cùng nhưng anh Sơn không được may mắn như vậy, một thân lập nghiệp ở nơi đất khách quê người, tôi luôn yêu quý và coi là anh trai của mình.

“Hạ Vi, nhờ có em mà công ty mình dành được hợp đồng này. Giỏi lắm, giỏi lắm. Nào, anh chúc em một ly.”

Cả hai cùng chạm cốc, uống hết sạch một hơi.

“Giám đốc rất hài lòng với biểu hiện của em. Tốt lắm.”

“Nghe nói bên đối tác đề cao kế hoạch lần này. Họ nói sẽ sớm ký hợp đồng trong nay mai.”

Mọi người mặt tươi cười hớn hở, thi nhau dành những lời có cánh cho cô gái trẻ tên Hạ Vi. Công việc bước đầu thuận lợi, trong lòng tôi vui lắm. Tôi chỉ biết phải cố gắng thật nhiều, cố gắng sao cho nhiệm vụ được giao phải hoàn thành tốt nhất. Bao nhiêu ngày thức khuya dậy sớm lập kế hoạch chi li, tính toán chính xác từng hạng mục. Thành quả dành tặng là những cái gật đầu đồng ý của đối tác, mục đính chính hướng tới đã như ý nguyện. Trong lòng tôi vui sướng hơn bao giờ hết, tựa như mùa xuân trăm hoa đua nở.

Tôi mỉm cười, trong tim nảy lên một hạt mầm mang tên hạnh phúc rồi nhanh chóng phát triển, lan tỏa khắp cơ thể khiến cả người rạo rực niềm vui. Một nhân viên trẻ măng, chân ướt chân ráo bước vào nghề lại có thể sớm dành được tín nhiệm từ đối tác khó tính. Tôi đã rất vui mừng, tưởng như mình là người hạnh phúc nhất.

Nhưng tôi, Trần Hạ Vi, đã không ngờ rằng hạnh phúc lại lướt qua nhanh thế. Tôi còn chưa kịp được sờ, được nắm, được biết nó tròn méo ra sao đã phải nuốt nước mắt chia tay. Tôi chính là người mà thần may mắn không bao giờ mỉm cười.

Bữa tiệc diễn ra quá nửa thời gian, mọi người ai nấy cũng ngà ngà say. Không gian huyên náo lại càng huyên náo khi ngoài cửa, một tiếng tinh vang lên, đánh động tất cả những người ở trong.

Cô gái với mái tóc ngắn màu khói xám, mắt uốn lông mi cong vút, môi đánh son đỏ mọng, chân đi giày cao gót bảy phân uyển chuyển bước đi trên nền gỗ sáng bóng. Tiếng cộc cộc của đôi giày thu hút mọi ánh nhìn hướng tới khí chất chất sang chảnh, kiêu kỳ ấy.

Người đó bước tới gần, đưa ánh mắt liếc nhìn một vòng quanh bàn tiệc, nở nụ cười nhếch mép. Và thái độ đó thật thiếu thân thiện.

“A, Hồng Mỹ, tới muộn vậy? Nào, cầm lấy đi em.” Anh Sơn đưa cho chị ấy một ly rượu. “Hạ Vi hoàn thành xuất sắc kế hoạch lần này, bọn anh tới đây mở tiệc mừng. Em cũng tới đây chúc mừng thật vui quá.”

Hồng Mỹ xoay xoay ly vang đỏ trên tay, miệng nhếch cười tỏ rõ thái độ khinh miệt.

“Đúng, em cố ý tới đây. Nhưng không phải tới chúc mừng mà tới để vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta. Đồ ăn cắp.”

Từng lời từng chữ thoát ra từ cái miệng đang nghiến lại ken két. Hồng Mỹ cầm chặt ly rượu, một tay hất mạnh vào mặt tôi hiện đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Rượu vang đắng chát chảy dòng dòng trên mặt, tôi sốc nặng.

“Chị đang làm gì vậy?”

“Cô mà cũng đủ tư cách nói ra những lời này sao? Vừa ăn cắp vừa la làng, bỉ ổi.” Cái nhếch mép khinh bỉ thấy mà rợn người.

“Tôi không hiểu chị đang nói gì cả.”

Người phụ nữ đối diện đặt mạnh ly rượu xuống bàn, thiếu điều muốn vỡ tung ra.

“Giả nai.” Chị ta “xì” một tiếng. “Cô muốn học hỏi thì nói một câu. Chứ đừng giở trò ăn cắp không ra cái gì đâu. Cô làm vậy càng chứng tỏ nhân cách cô thối nát chẳng kém.”

“Hồng Mỹ, em đừng ăn nói linh tinh.” Anh Sơn lên tiếng.

“Linh tinh? Ai mới linh tinh đây?” Quay sang tôi chỉ mặt. “Có mắt thì tự xem đi.”

Tôi sững sờ nhìn tập tài liệu đựng trong phong bao giấy màu vàng từ tay chị ta quẳng mạnh xuống bàn. Tôi xé vội lớp keo dán bọc ngoài, rút từ trong ra tập A4, đọc thoáng qua, hoàn toàn không thể tin vào những gì tai nghe mắt thấy. Toàn bộ nội dung trong này đều giống với kế hoạch tôi trình bày với đối tác hai hôm trước. Thậm chí có những phần được chỉnh sửa, bổ sung đầy đủ hơn.

“Xem rồi chứ? Thật là đê tiện. Tôi cũng thấy xấu mặt thay cho cô.”

“Chị đừng ăn nói hàm hồ. Tôi hoàn toàn không hề hay biết về chuyện này.”

“Biết hay không cô là người hiểu rõ nhất. Nhìn xem.”

Tôi vội lật trang giấy cuối cùng ra xem, thấy dấu chứng nhận đỏ chót. Điều này không tệ hại bằng việc tôi nhìn thấy ngày tháng phê duyệt: 11/7 - trước hôm tôi chính thức đưa ra với đối tác ba ngày.

Mấy người đồng nghiệp thấy không ổn, giật lấy tập tài liệu, xem xét với thái độ bàng hoàng. Cũng phải thôi, chính tôi còn không thể tin vào những gì diễn ra chứ đừng nói đến người khác.

Có những người nghe hai tai thì hiểu cho tôi nhưng cũng không thiếu người mừng ra mặt, vẻ như muốn nói “tưởng ăn được mà ngon à”.

Một người đồng nghiệp lên tiếng.

“Hạ Vi, em giải thích chuyện này sao đây.”

“Còn gì để giải thích chứ. Cô ta dám ăn cắp trắng trợn kế hoạch của tôi.” Hồng Mỹ di di đôi giày cao gót dưới sàn nhà.

“Em thật sự không biết chuyện này. Mọi người làm ơn hãy tin tưởng em.” Tôi khẩn thiết cầu xin mọi người hãy tin tưởng, nhưng đáp lại chỉ là thái độ thờ ơ và những cái lắc đầu ngán ngẩm.

“Chị thật sự rất thất vọng. Em làm chị buồn quá.” Chị gái Tây thở dài một cái và không nói thêm một câu nào. Cái im lặng chính là sự trừng phạt đáng sợ gấp mấy lần những lời mỉa mai ngoài kia.

"Anh tin Vi không làm ra những chuyện này. Chắc chắn đã có hiểu nhầm ở đây." Vẫn là anh Sơn giúp tôi, nhưng sức lực yếu ớt của cả hai làm sao đối chọi nổi với trăm lời rèm pha.

Tôi thấy cay cay sống mũi, ngoài anh Sơn không biết nên cầu cứu ai bởi mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt khinh rẻ. Thậm chí có người mấy phút trước còn tỏ ra thân thiện vậy mà ngay lúc này lại trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.

“Mặt thì đẹp mà sao lại đi làm cái trò ăn cắp thế nhỉ?”

“Biết sao được, bây giờ có những kẻ chuyện nhục nhã mấy cũng dám làm. Mà cậu cũng phải cất kỹ vào, cẩn thận có kẻ thấy rồi rình mò la liếm.”

Những lời đó tôi nghe thấy hết và cũng rất đau lòng. Sao những người từng có thời gian làm chung vui vẻ lại có thể phát ngôn ra những câu lăng mạ người khác như vậy chứ? Mọi người sao không ai giúp tôi. Tôi thật sự không hề làm gì mà.

Tôi dù có dầu kêu ra máu cũng đâu có ai hay, tất cả đã bị lu mờ bởi những lời vu khống chưa rõ thực hư của Hồng Mỹ.

“Hãy cho em thời gian điều tra lại sự việc. Em sẽ chứng minh mình không làm gì sai. Em xin hứa bằng danh dự.”

Giấy trắng mực đen, ngày tháng năm rõ ràng. Dù biết hi vọng rất mong manh nhưng tôi vẫn kiên quyết bám chặt. Biết đâu phép màu sẽ xảy tới.

Nhưng đây không phải chuyện cổ tích, sẽ không có phép màu nào xảy tới. Chỉ có những điều dối trá ở cuộc sống thực mà thôi.

Tít… tít… tít.

Tiếng chuông điện thoại reo, anh Sơn lấy ra nghe. Thoáng qua trên gương mặt hiền lành đó hiện lên những mạch lo lắng kỳ lạ, tốc độ hơi thở của anh dồn dập hơn. Dường như đây là chuyện rất quan trọng.

“Tôi sẽ nói lại.” Anh cúp điện thoại, nhìn tôi, vừa buồn vừa lo lắng.

“Bên phía JK sẽ không ký hợp đồng với chúng ta nữa. Họ nói không thể chấp nhận chuyện này. Muốn chúng ta tới thu hồi toàn bộ kế hoạch đã gửi sang.”

Tất cả mọi thứ tối sầm lại, tôi không thể tin nổi những chuyện kinh khủng này lại xảy ra với mình. Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy? Tôi là người trước sau luôn chan hòa với mọi người, không hề có ý muốn làm tổn hại ai. Nhưng xui xẻo lại cứ ập đến, tôi đã làm gì sai mà phải chịu như vậy?

“Nghe rồi chứ? Chỉ vì loại người như cô mà liên lụy tới cả công ty. Danh dự của cô, đáng mấy đồng? Đừng nói những lời ngứa tai như vậy chứ.”

Hồng Mỹ liên tục đả kích. Tất cả mọi thứ trắng xóa trước mắt, tôi đã không còn nghe thấy gì nữa. Thậm chí cả tiếng gọi lúc gần lúc xa của anh Sơn cũng như những sợi tơ vô hình nhanh chóng biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.

Danh dự của cô, đáng mấy đồng? Câu nói đó liên tục lặp đi lặp lại trong tiềm thức đến độ đầu óc muốn nổ tung hết ra. Tôi đã ngã quỵ mất rồi.

“Rồi sau đó em làm gì?” Khải Huy nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, trong đó chứa đựng điều gì đó mà cơ hồ tôi chưa đoán ra.

“Tôi còn làm được gì khác nữa. Chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi đó càng xa càng tốt.” Hôm ấy chạy ra ngoài, bầu trời Paris cũng sáng rực như bầu trời Hồ Gươm hôm nay. Nhìn thấy lại có chút buồn, vậy thôi.

“Em không thấy oan ức sao? Người phụ nữ đó cố tình đặt điều như vậy mà em lại để yên.”

“Tôi làm gì được đây? Tất cả bằng chứng đều chống lại tôi.” Nhắc lại chuyện xưa, nước mắt tôi lại muốn trào ra. Tôi cố kìm lại không để nó tuôn rơi.

“Vậy là em buông xuôi? Quyết định không tìm sự thật giải oan cho mình?”

“Tôi cứ tưởng mình đã quên được mọi chuyện… Nhưng không ngờ hơn một năm sau, tôi gặp lại Hồng Mỹ trong quán bar. Lần đó tôi tới lấy đồ của người bạn gửi, vô tình thấy cô ta đang say khướt. Nhìn thấy tôi, cô ta chặn lại, vừa vỗ vai vừa tươi cười nói chuyện như chưa có gì xảy ra. Tôi cũng không muốn nán lại lâu nên nhanh chóng dời đi, nhưng đã không thể bước tiếp chỉ vì một câu nói.”

Khải Huy chăm chú lắng nghe.

“Chị ta nói tôi vẫn là con rùa rụt cổ ngày xưa, bị oan mà không biết kêu. Kế hoạch là chị ta tình cờ thấy được và sao y bản chính. Thấy cảnh chị ta vừa uống rượu vừa khóc lóc thảm thương tôi như soi lại chính mình năm xưa.” Ngừng lại ba giây. “Tôi đúng là quá ngu ngốc.”

Lại là những tiếng thở dài thườn thượt. Tôi vơ đại cốc nước uống hết một hơi. Bản thân năm ấy quá nhát gan, không dám đứng lên đấu tranh bảo vệ mình. Kể cả ngay hiện tại, bị người ta xiên xỏ mà cũng không dám vùng lên. Thật chẳng ra làm sao.

Tôi tìm đến Khải Huy tìm sự đồng cảm, nhưng đáp lại ánh mắt kỳ vọng của tôi chỉ là sự thờ ơ lạnh lẽo.

“Ừ, đúng là em rất ngốc.”

“Anh nói sao?” Tôi mở to mắt, cảm thấy hình như mình đã nghe lầm.

“Tôi nói em ngốc. Bây giờ muốn thoát khỏi cái bóng của mình trong quá khứ nhưng chính em lại tự ti lo rằng không thể làm được điều ấy. Chính em đã tạo ra bức tường vây mình lại với lo lắng, nhu nhược, nhát gan. Tất cả những khó khăn đều do bản thân tự nghĩ ra và cũng do bản thân suy diễn mà thành.”

Tôi hiểu, những điều Khải Huy nói đều đúng, không sai. Là do tôi quá ám ảnh mình, lo sợ không vượt qua nổi. Mỗi lần đối diện với nó lại luôn tìm cách lảng tránh. Kết quả dù bề ngoài có cố tỏ ra ngoan cường đến đâu nhưng nội tâm không thể vững vàng như vậy. Tất cả những lời này tôi cần khắc sâu, có thể đây chính là chiếc chìa khóa vạn năng giúp tôi tháo gỡ những mối vướng bận tơ vò.

Khải Huy xoay xoay đĩa bánh quy trên bàn, nhìn gương mặt trầm luân trong suy nghĩ của tôi, liền nở một nụ cười hiền.

“Em có muốn nghe câu chuyện của tôi không?”

Tất nhiên là muốn rồi. Tôi gật đầu nhanh chóng, ngồi thẳng, dỏng tai lên nghe. Tiếng gió êm dịu khẽ lùa qua ban công, mang đến hơi thở mới giữa cuộc sống đầy lắm chông gai. Những chiếc chuông thức giấc bởi sự đánh động của gió khẽ kêu leng keng trên đỉnh đầu. Dưới lòng đường, dòng người đã vãn, chỉ còn lại tiếng chổi quét rác của các cô lao công chăm chỉ với nghề. Tôi ngồi đây, lặng thinh theo nhịp kể trầm ấm của anh.