Lạc Bước Giữa Đồng Hoa
Chương 10: Pháo hoa rực sáng trời đêm
Bầu trời đêm mờ ảo hòa lẫn hơi sương. Tôi ngồi trên xe, ngắm nhìn khung cảnh thay đổi nhịp nhàng sau khung cửa sổ.
“Ngày mai tôi mời anh bữa cơm được không?”
“Ừm, biết vậy đã.”Anh ta cười nham nhở. “Tôi lo ví tiền của em không đủ cho tôi ăn.”
“Nói đi xem nào. Tôi nhất định chiều được sở thích của anh.”
Anh ta quay sang chớp chớp mắt lộ rõ vẻ lưu manh. “Em chiều được không?”
Thấy chưa, anh ta lại bắt đầu không đứng đắn rồi. Tôi vừa giận vừa thẹn đỏ mặt. “Ý tôi là đồ ăn.”
“Thì ý tôi cũng là thế mà. Em nghĩ đi đâu vậy.” Mặt tôi nóng bừng, anh ta thấy vậy càng khoái chí, miệng nở nụ cười đểu rõ ghét. “Xem nào, tôi muốn món khai vị là sushi trứng cá hồi với một ít Champagne. Khai tiệc với thịt bò Kobe ăn kèm với cua Hoàng đế, sâm cầm, gà Đông Tảo thêm tô chân gấu hầm. Kết thúc bữa ăn với tách cafe chồn ấm nóng trên tay. Hầy, nghĩ tới là thấy ngon rồi!”
Tôi mặt mày xám xoét, chân tay run rẩy. “Anh… đang đùa phải không?”
“Ừ, tôi đùa đấy.” Khải Huy cười ha ha. Tôi tức mình bẻ khớp răng rắc. Không phải để ra oai gì đâu, chỉ là ngứa quá nên làm vậy cho vui thôi.
Anh ta liếc mắt gian tà. “Chỉ cần em mời thì bát cháo hành tôi cũng thấy ngon.”
“…” Tôi cũng đến bó tay luôn.
“Em muốn đi xem pháo hoa không?”
“Bây giờ có pháo hoa sao?”
Tôi hạ kính xe, tựa đầu vào thành cửa ngắm nhìn hàng cây xà cừ xanh mướt và những dãy đèn lớn tựa như dải chân trâu đang vun vút lùi dần về phía đuôi xe.
“Em thật sự không biết hôm nay là ngày gì?”
Khải Huy thở dài, tôi theo phản xạ quay người lại, đối diện với tư thế lái xe đẹp hút hồn, chỉ biết mở miệng nói như con robot được lập trình sẵn.
“Tôi không biết.”
“Chán em quá.” Anh ta lắc đầu ngao ngán làm tôi bừng tỉnh trong u mê. “Hướng ba giờ, quay người một trăm tám mươi độ.”
Có gì chứ? Tôi lầm bầm nhưng cũng nghe theo. Đảo mắt một vòng thấy đâu đâu cũng giăng cờ và hoa. Thêm nữa là những tấm áp phích với dòng chữ Chào mừng 71 năm ngày Quốc khánh nước CHXHCN Việt Nam trải dài khắp phố phường như chứng minh cho sự nhộn nhịp khác thường của thủ đô.
“Biết rồi chứ, em thật là…” Tôi biết anh ta chán ngán lắm, nhưng không phải do tôi không chú tâm mà quên đi ngày trọng đại của đất nước. Có trách hãy trách mấy ngày nay tôi stress nặng quá, thêm nữa còn gặp phải một số chuyện rắc rối làm đầu óc cứ quay mòng mòng như chong chóng.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Tôi hỏi lơ đãng, mắt vẫn mải ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường.
“Đến Hồ Gươm ngắm pháo hoa.”
Tôi ngạc nhiên.
“Bây giờ sao? Thường những dịp thế này Hồ Gươm luôn kẹt cứng, đến chỗ đậu xe còn không có.”
“Yên tâm, sẽ có chỗ đẹp cho em ngắm.”
Tôi nghe vẫn chưa hiểu mô tê gì lắm nên đành ngồi ngoan trong xe, khóa miệng kín mít. Công nhận Hồ Gươm hôm nay đông đúc thật. Đèn hoa, trang phục, tiếng cười nói nhộn nhịp làm sáng bừng một góc thủ đô. Ngoài kia, tháp Rùa lung linh nằm giữa hồ, giữa bồng bềnh sương đêm như trong mơ. Xa xa về hướng Bắc, rực rỡ mà trang nghiêm hiện lên một quầng sáng kỳ ảo, là đền Ngọc Sơn với cầu Thê Húc vắt cong như dài lụa. Cả một không gian huyền ảo nửa mơ nửa thực, vẫy gọi người Hà Nội đến với ngày Tết Độc lập quê hương.
Chiếc ô tô đưa chúng tôi rẽ qua nhiều tuyến đường, nhích từng bước chậm rãi giữa dòng người đông đúc và dừng lại trước cửa một quán cafe đối diện bờ Hồ.
Khải Huy đỗ xe vào sân, tôi nhanh chân bước xuống rồi theo sau. Tiếng nhạc opera cổ điển phát ra từ chiếc đĩa quay ở góc phòng lan tỏa khắp không gian, len lỏi từng mạch cảm xúc làm tâm trạng tôi nặng trĩu hẳn. Trong ánh đèn chập choạng, tôi mơ hồ nhìn thấy không gian xung quanh mang nét huyền bí lạ thường. Bàn ghế được sử dụng theo phong cách châu Âu nhiều năm trước, vừa có nến thơm, vừa có hoa tươi làm tăng vẻ ấm nồng trong từng giọt cafe. Những chiếc đèn nhỏ treo ngược trên trần tỏa bóng loang lổ xuống sàn.
Điểm xuyến hai bên hành lang dài và mờ ảo là những bức họa kiệt tác trên thế giới như tranh lập thể của Picasso, hoa hướng dương của Van Gogh… Phong cách quán cafe này cổ điển như chính cái tên Một chữ Xưa của nó vậy. Đây tựa như một điểm nhấn giữa lòng thủ đô hiện đại, chúng ta có thể quay ngược thời gian, hòa mình cùng âm nhạc, suy tư nghĩ về những kí ức tưởng chừng đánh rơi mất.
Chúng tôi được nhân viên quán dẫn ra ban công tầng ba. Ở đó có một bộ bàn ghế gỗ màu nâu trầm, xung quanh tô điểm bởi những chậu oải hương tỏa mùi thơm ngát trộn lẫn sương đêm ngọt lịm. Tôi hít một hơi dài, mùi hoa xộc thẳng lên mũi, dẫn lối tôi về với dòng cảm xúc xưa.
Khải Huy ấn vai tôi ngồi xuống còn anh vòng người ra phía đối diện. Nhân viên quán đưa một quyển menu, Khải Huy nhìn lướt qua hỏi bâng quơ.
“Em uống gì?”
“Cho tôi cafe đen.”
“Không tốt, đổi socola nóng đi.”
Người nhân viên nhận lại menu rồi bước xuống, trả lại khoảng không gian yên tĩnh ban đầu. Khải Huy tay chống cằm miệng nở nụ cười thỏa mãn.
“Thế nào? Hợp ý em không?”
Tôi cảm nhận từng đợt gió thổi vào mát lạnh, lặng thinh nghe tiếng chuông gió leng keng trên đỉnh đầu, một nụ cười êm đềm nở ra trên khóe môi.
“Rất được. Nhưng sao anh tìm được chỗ này vậy? Thường thì những nơi có tầm nhìn đẹp như này phải đặt trước rất lâu.”
Khải Huy tựa lưng sau ghế, ngồi vắt chân một cách thoải mải, khuôn mặt đẹp đẽ kiêu ngạo, phong thái đĩnh đạc thu hút, vẻ bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Tôi là khách quen ở đây mà.”
“Thật sao?”
“Thật chứ sao không. Bạn tôi mở quán này, tôi còn là người đóng góp doanh thu nhiều nhất quán.”
Tôi cười thầm, anh chàng này lại bắt đầu bốc phét rồi.
Người phục vụ mang tới một ly socola nóng và một tách cafe mocha đựng trong cái đĩa sứ màu trắng. Trên đó có bốn chiếc bánh quy hình ngôi sao. Khải Huy ẩn chiếc đĩa đựng bánh ra trước mặt có ý mời ăn. Ngồi uống nước mà không có đồ nhắm kể cũng buồn, tôi nhón lấy một chiếc sau khi đã máy móc nói cảm ơn. Bánh quy tự nướng của nhà hàng vừa béo vừa thơm, cắn một miếng vỡ vụn giòn tan khiến tôi không kìm được mà thốt lên sung sướng. Nhìn vẻ thỏa mãn của tôi, khuôn mặt người đối diện trở nên dịu dàng kì lạ. Anh ta vươn người, tay cầm chiếc khăn mùi xoa hướng tới phía tôi. Những ngón tay thon dài luồn vào sợi tóc, chế ngự một phần đầu và cổ, tay còn lại đưa lên. Tôi hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy.
“Yên nào, có vụn bánh trên miệng em.”
Tôi há hốc mồm vì bất ngờ, trăn trối nhìn trong khi anh ta mỉm cười quyến rũ. Tôi bối rối né người ra sau để tự phủi đi nhưng hành động của Khải Huy vẫn dây dưa như cũ. Tư thế đó duy trì trong vài giây. Anh ta khẽ lấy khăn lau cho tôi. Hàng cây ven đường rì rào trong gió, thỉnh thoảng một vài chiếc lá vàng rơi, lượn lờ chao đảo rồi buông mình xuống. Trong không khí mát mẻ buổi đêm, tôi ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của Khải Huy. Không biết từ lúc nào, mặt gần mặt trong gang tấc, hơi thở anh phả vào tôi. Ánh mắt hai bên tình tứ qua lại tạo thành dòng điện nóng phỏng tay nổ tách tách trên không trung. Thôi chết rồi, tim mình đập nhanh quá, gương mặt anh càng nhìn càng thấy thích, phải làm sao đây?
Chíu, bùm…
Một tiếng đoàng rất gọn nổ tan và loạt pháo hoa bay vút lên chói sáng bầu trời Hồ Gươm. Những sắc màu bung nở đẹp đẽ, thi nhau bay cao đan xen thành hình thù kỳ lạ.
“A, bắn pháo hoa rồi.”
Tôi đứng phắt dậy, Khải Huy do mất đà nên suýt ngã chúi mặt xuống đất.
Tôi nắm chặt tay vào lan can để hơi gió thổi vào mặt cho bớt nóng. Trên bầu trời, những chùm hoa bông đổ dồn nhau, rực rỡ nhiều sắc màu khiến Hồ Gươm vốn đã lung linh ánh điện nay càng huyền ảo, lộng lẫy hơn. Tiếng nổ lộp độp giòn tan, mọi người chăm chú ngắm nhìn khi được chiêm ngưỡng màn độc tấu màu sắc trên không trung. Từ gam màu sáng nhẹ nhàng gợi lên nét dịu dàng đằm thắm rất riêng làm ai ai cũng phải say sưa trong bầu trời lãng mạn rồi bỗng chốc chuyển sang gam màu nóng đỏ, vàng cùng hiệu ứng âm nhạc sống động, chói lóa khắp muôn nơi. Những giây phút ấy, mặt nước như rung rinh lay động. Tháp Rùa, đền Ngọc Sơn, cầu Thê Húc cứ thoắt ẩn, thoắt hiện, thoắt rõ ràng, thoắt mờ ảo trong cõi tiên cảnh hư vô.
Màn trình diễn ánh sáng nhanh chóng kết thúc sau mười lăm phút. Tôi trở về ghế ngồi, thẫn thờ tiếc nuối như mình vừa đánh mất thứ gì quý giá.
“Em sao vậy? Không thích à?” Khải Huy nhấp ngụm cafe, tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi quay về với gương mặt buồn ảm đạm.
“Không, thích chứ nhưng kết thúc nhanh quá.” Tôi nhìn lên bầu trời, tiếc nuối màn pháo hoa đẹp đẽ đã tàn. “Anh không xem à?”
“Cớ chứ, tôi còn lưu lại rất đầy đủ.”
Lại nói sai rồi.
“Tôi đâu thấy anh lấy điện thoại ra quay.”
“Không phải chỉ mỗi điện thoại mới lưu được những kỷ niệm đẹp. Tôi nhớ trong đầu là được rồi.”
Thấy tôi có vẻ nghi ngờ, Khải Huy liền bổ sung thêm. “Em biết không, có người đã nói với tôi những thứ đẹp đẽ và hạnh phúc vốn dĩ nhanh chóng biến mất. Nếu ta biết lưu giữ vào tâm trí, những ngày sau thấy buồn, tất cả hình ảnh tuyệt vời hiện lên, sẽ thấy pháo hoa đẹp đẽ rơi xuống. Cứ như vậy, tâm trạng cũng phấn chấn hơn hẳn.”
“Vậy người đó chắc rất có niềm tin vào cuộc sống.” Tôi thả lỏng tư thế, thở hắt ra một cái, tóm lấy ly nước tu một hơi. Khải Huy nhìn tôi đăm chiêu suy nghĩ.
“Thế còn em, không lẽ em không có niềm tin vào cuộc sống?”
“Không phải tôi không có, chỉ là những lúc tìm được chút hi vọng là lại có thứ gì dập tắt ngay.” Nói đến đây tôi chợt nhớ ra một điều quan trọng. “À, cô gái TMC là ai vậy?”
Anh ta ngạc nhiên.
“Rõ ràng lúc nãy anh thì thầm gì với tên đó về cô gái ấy mà.”
“Em đang ghen phải không?” Gương mặt anh ta lưu mạnh cực kỳ.
Mặt tôi nóng quá đỏ bừng bừng, tóc gáy dựng hết lên. Vừa là vậy nhưng cũng không phải vậy. Thật quá đau đầu.
“Đâu có.”
“Em ở đâu cũng có.” Giọng điệu đểu đểu của Khải Huy làm đầu tôi bốc khói xèo xèo.
“Anh đừng suy diễn linh tinh.” Tôi lắp bặp, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra ào ào. “Tôi chỉ muốn hỏi xem cô gái đó là ai mà tên đó phải sợ sệt như thế.”
Thấy dáng vẻ hấp tấp của tôi anh ta càng khoái chí, đôi mắt tràn ngập ý cười khẽ cong lên nhè nhẹ. “Em lại đỏ mặt rồi kìa.”
“Anh đừng lạc chủ đề được không?”
“Em yên tâm, tôi luôn một lòng một dạ chờ em tới, tuyệt đối không đứng núi nọ trông núi kia.”
Đấy, xem anh ta đi, lại bắt đầu cá trớn rồi. Tôi tức quá dậm chân bình bịch dưới gầm bàn.
“Thật ra chuyện này cũng không có gì đáng lo ngại. Nhưng vì tôi muốn giữ hình tượng tốt trong lòng em nên chắc chắn phải giải thích cho ra khoai ra ngô. Cô gái đó tôi không hề quen biết.”
Khải Huy lắc đầu, tôi được phen há hốc mồm lần hai.
“Sao lúc đó anh…”
“Tôi nghe cậu ta nói với bạn về chuyện lợi dụng em gái em và thả câu cô gái nhà giàu đó. Vừa hay nắm được đuôi, tôi chỉ tiện tay nắn bóp cho cậu ta biết được vị trí của mình. Nhưng mà… đây đâu phải vấn đề quan trọng, cái cần thiết bây giờ là em cần có niềm tin vào cuộc sống.”
Tôi nhấp ngụm socola nóng, thấy lòng nhẹ hơn hẳn.
“Vậy anh đã từng mất niềm tin vào cuộc sống chưa?”
Khải Huy đơ người trong giây lát nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại vẻ bình thản.
“Tất nhiên là có rồi. Nhưng sau mỗi lần đó lại khiến tôi có thêm động lực cố gắng. Trên đời này không có gì là tiêu cực hết. Có chăng mặt nào nhiều hơn mặt nào thôi.”
Tôi nhìn ra xa xăm, cảm nhận từng đợt gió mát rượi khẽ vờn qua mái tóc.
“Anh mạnh mẽ thật đấy. Ước gì tôi cũng được như anh.”
“Em từng có chuyện gì buồn sao?” Khải Huy lặng lẽ nhìn, tôi cũng nhìn theo, mặt đối mặt. Ánh đèn đường, ánh sáng trăng sao chiếu vào anh lấp lánh kỳ lạ. Tôi dường như tìm thấy sự đồng điệu về tâm hồn.
“Đúng là có chuyện buồn thật. Tôi đã cố quên đi nhưng mà…”
“Nhưng mà em vẫn chưa thể quên hết được.”
Tôi ngạc nhiên. “Đúng vậy.”
Khải Huy ngồi nghiêm chỉnh, tay đặt ly cafe xuống bàn.
“Được rồi, hôm nay tôi sẽ nguyện làm thùng rác cho em giải tỏa nỗi buồn. Em hãy cứ làm những điều em thấy thoải mái. Muốn khóc, muốn la, muốn hét hay muốn đánh người cũng được. Tôi sẽ ngồi ngoan không phản kháng.”
Tôi bụm miệng cười. Ghét thật, anh ta lại bắt đầu trêu chọc con gái nhà lành.
“Không đâu, tôi sẽ không khóc, không la, không hét cũng không đánh ai cả. Tôi hết tiền đi taxi rồi. Nhỡ đâu đánh anh trọng thương, không ai đưa tôi về thì sao?”
Khải Huy mặt nhìn gian gian, miệng nở nụ cười mà hiện tại tôi không biết diễn tả thế nào.
“Em lo tôi bị đánh rồi không có tài xế đưa em về hay lo phải chịu trách nhiệm với tôi?”
Tôi thẹn đỏ mặt, cúi đầu lí nhí. “Tôi lo cả hai.”
Khải Huy thoáng bất ngờ rồi lại cười ha ha. Tôi nghiêm túc chất vấn lại bản thân, hình như có gì đó sai sai ở đây. Chọn cái nào mà chẳng vậy. Ghét quá, lại bị dắt mũi nữa rồi.
Thấy cái liếc nhìn đầy ma mị của tôi anh ta mới tạm tắt cái loa rè đi.
“Được rồi, tôi không cười nữa. Nếu ổn, em thử chia sẻ với tôi, biết đâu tôi có thể giúp em vứt bỏ phần đáng ghét còn lại.”
Tôi thấy ấm lòng khi khóe môi anh ta cong lên nhè nhẹ. Trên thế giới này thật khó tìm được người thứ hai có nụ cười vừa cợt nhả, vừa chân thành mà lại đẹp mê hồn đến vậy.
“Sau đấy anh cũng phải nói cho tôi nghe câu chuyện của anh nhé.”
Một người đàn ông có đầu óc linh hoạt, lúc nào cũng vui vẻ như vậy lại gặp chuyện khiến anh ta mất niềm tin vào cuộc sống. Tôi thật sự thấy rất tò mò.
Khải Huy không hề do dự liền gật đầu “Đồng ý”. Tôi xoay xoay ly socola trên bàn, uống một ngụm lấy hơi, mắt miên man nhìn lên cao, nhớ về bầu trời Paris đầy sao bốn năm trước.
“Ngày mai tôi mời anh bữa cơm được không?”
“Ừm, biết vậy đã.”Anh ta cười nham nhở. “Tôi lo ví tiền của em không đủ cho tôi ăn.”
“Nói đi xem nào. Tôi nhất định chiều được sở thích của anh.”
Anh ta quay sang chớp chớp mắt lộ rõ vẻ lưu manh. “Em chiều được không?”
Thấy chưa, anh ta lại bắt đầu không đứng đắn rồi. Tôi vừa giận vừa thẹn đỏ mặt. “Ý tôi là đồ ăn.”
“Thì ý tôi cũng là thế mà. Em nghĩ đi đâu vậy.” Mặt tôi nóng bừng, anh ta thấy vậy càng khoái chí, miệng nở nụ cười đểu rõ ghét. “Xem nào, tôi muốn món khai vị là sushi trứng cá hồi với một ít Champagne. Khai tiệc với thịt bò Kobe ăn kèm với cua Hoàng đế, sâm cầm, gà Đông Tảo thêm tô chân gấu hầm. Kết thúc bữa ăn với tách cafe chồn ấm nóng trên tay. Hầy, nghĩ tới là thấy ngon rồi!”
Tôi mặt mày xám xoét, chân tay run rẩy. “Anh… đang đùa phải không?”
“Ừ, tôi đùa đấy.” Khải Huy cười ha ha. Tôi tức mình bẻ khớp răng rắc. Không phải để ra oai gì đâu, chỉ là ngứa quá nên làm vậy cho vui thôi.
Anh ta liếc mắt gian tà. “Chỉ cần em mời thì bát cháo hành tôi cũng thấy ngon.”
“…” Tôi cũng đến bó tay luôn.
“Em muốn đi xem pháo hoa không?”
“Bây giờ có pháo hoa sao?”
Tôi hạ kính xe, tựa đầu vào thành cửa ngắm nhìn hàng cây xà cừ xanh mướt và những dãy đèn lớn tựa như dải chân trâu đang vun vút lùi dần về phía đuôi xe.
“Em thật sự không biết hôm nay là ngày gì?”
Khải Huy thở dài, tôi theo phản xạ quay người lại, đối diện với tư thế lái xe đẹp hút hồn, chỉ biết mở miệng nói như con robot được lập trình sẵn.
“Tôi không biết.”
“Chán em quá.” Anh ta lắc đầu ngao ngán làm tôi bừng tỉnh trong u mê. “Hướng ba giờ, quay người một trăm tám mươi độ.”
Có gì chứ? Tôi lầm bầm nhưng cũng nghe theo. Đảo mắt một vòng thấy đâu đâu cũng giăng cờ và hoa. Thêm nữa là những tấm áp phích với dòng chữ Chào mừng 71 năm ngày Quốc khánh nước CHXHCN Việt Nam trải dài khắp phố phường như chứng minh cho sự nhộn nhịp khác thường của thủ đô.
“Biết rồi chứ, em thật là…” Tôi biết anh ta chán ngán lắm, nhưng không phải do tôi không chú tâm mà quên đi ngày trọng đại của đất nước. Có trách hãy trách mấy ngày nay tôi stress nặng quá, thêm nữa còn gặp phải một số chuyện rắc rối làm đầu óc cứ quay mòng mòng như chong chóng.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Tôi hỏi lơ đãng, mắt vẫn mải ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường.
“Đến Hồ Gươm ngắm pháo hoa.”
Tôi ngạc nhiên.
“Bây giờ sao? Thường những dịp thế này Hồ Gươm luôn kẹt cứng, đến chỗ đậu xe còn không có.”
“Yên tâm, sẽ có chỗ đẹp cho em ngắm.”
Tôi nghe vẫn chưa hiểu mô tê gì lắm nên đành ngồi ngoan trong xe, khóa miệng kín mít. Công nhận Hồ Gươm hôm nay đông đúc thật. Đèn hoa, trang phục, tiếng cười nói nhộn nhịp làm sáng bừng một góc thủ đô. Ngoài kia, tháp Rùa lung linh nằm giữa hồ, giữa bồng bềnh sương đêm như trong mơ. Xa xa về hướng Bắc, rực rỡ mà trang nghiêm hiện lên một quầng sáng kỳ ảo, là đền Ngọc Sơn với cầu Thê Húc vắt cong như dài lụa. Cả một không gian huyền ảo nửa mơ nửa thực, vẫy gọi người Hà Nội đến với ngày Tết Độc lập quê hương.
Chiếc ô tô đưa chúng tôi rẽ qua nhiều tuyến đường, nhích từng bước chậm rãi giữa dòng người đông đúc và dừng lại trước cửa một quán cafe đối diện bờ Hồ.
Khải Huy đỗ xe vào sân, tôi nhanh chân bước xuống rồi theo sau. Tiếng nhạc opera cổ điển phát ra từ chiếc đĩa quay ở góc phòng lan tỏa khắp không gian, len lỏi từng mạch cảm xúc làm tâm trạng tôi nặng trĩu hẳn. Trong ánh đèn chập choạng, tôi mơ hồ nhìn thấy không gian xung quanh mang nét huyền bí lạ thường. Bàn ghế được sử dụng theo phong cách châu Âu nhiều năm trước, vừa có nến thơm, vừa có hoa tươi làm tăng vẻ ấm nồng trong từng giọt cafe. Những chiếc đèn nhỏ treo ngược trên trần tỏa bóng loang lổ xuống sàn.
Điểm xuyến hai bên hành lang dài và mờ ảo là những bức họa kiệt tác trên thế giới như tranh lập thể của Picasso, hoa hướng dương của Van Gogh… Phong cách quán cafe này cổ điển như chính cái tên Một chữ Xưa của nó vậy. Đây tựa như một điểm nhấn giữa lòng thủ đô hiện đại, chúng ta có thể quay ngược thời gian, hòa mình cùng âm nhạc, suy tư nghĩ về những kí ức tưởng chừng đánh rơi mất.
Chúng tôi được nhân viên quán dẫn ra ban công tầng ba. Ở đó có một bộ bàn ghế gỗ màu nâu trầm, xung quanh tô điểm bởi những chậu oải hương tỏa mùi thơm ngát trộn lẫn sương đêm ngọt lịm. Tôi hít một hơi dài, mùi hoa xộc thẳng lên mũi, dẫn lối tôi về với dòng cảm xúc xưa.
Khải Huy ấn vai tôi ngồi xuống còn anh vòng người ra phía đối diện. Nhân viên quán đưa một quyển menu, Khải Huy nhìn lướt qua hỏi bâng quơ.
“Em uống gì?”
“Cho tôi cafe đen.”
“Không tốt, đổi socola nóng đi.”
Người nhân viên nhận lại menu rồi bước xuống, trả lại khoảng không gian yên tĩnh ban đầu. Khải Huy tay chống cằm miệng nở nụ cười thỏa mãn.
“Thế nào? Hợp ý em không?”
Tôi cảm nhận từng đợt gió thổi vào mát lạnh, lặng thinh nghe tiếng chuông gió leng keng trên đỉnh đầu, một nụ cười êm đềm nở ra trên khóe môi.
“Rất được. Nhưng sao anh tìm được chỗ này vậy? Thường thì những nơi có tầm nhìn đẹp như này phải đặt trước rất lâu.”
Khải Huy tựa lưng sau ghế, ngồi vắt chân một cách thoải mải, khuôn mặt đẹp đẽ kiêu ngạo, phong thái đĩnh đạc thu hút, vẻ bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Tôi là khách quen ở đây mà.”
“Thật sao?”
“Thật chứ sao không. Bạn tôi mở quán này, tôi còn là người đóng góp doanh thu nhiều nhất quán.”
Tôi cười thầm, anh chàng này lại bắt đầu bốc phét rồi.
Người phục vụ mang tới một ly socola nóng và một tách cafe mocha đựng trong cái đĩa sứ màu trắng. Trên đó có bốn chiếc bánh quy hình ngôi sao. Khải Huy ẩn chiếc đĩa đựng bánh ra trước mặt có ý mời ăn. Ngồi uống nước mà không có đồ nhắm kể cũng buồn, tôi nhón lấy một chiếc sau khi đã máy móc nói cảm ơn. Bánh quy tự nướng của nhà hàng vừa béo vừa thơm, cắn một miếng vỡ vụn giòn tan khiến tôi không kìm được mà thốt lên sung sướng. Nhìn vẻ thỏa mãn của tôi, khuôn mặt người đối diện trở nên dịu dàng kì lạ. Anh ta vươn người, tay cầm chiếc khăn mùi xoa hướng tới phía tôi. Những ngón tay thon dài luồn vào sợi tóc, chế ngự một phần đầu và cổ, tay còn lại đưa lên. Tôi hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy.
“Yên nào, có vụn bánh trên miệng em.”
Tôi há hốc mồm vì bất ngờ, trăn trối nhìn trong khi anh ta mỉm cười quyến rũ. Tôi bối rối né người ra sau để tự phủi đi nhưng hành động của Khải Huy vẫn dây dưa như cũ. Tư thế đó duy trì trong vài giây. Anh ta khẽ lấy khăn lau cho tôi. Hàng cây ven đường rì rào trong gió, thỉnh thoảng một vài chiếc lá vàng rơi, lượn lờ chao đảo rồi buông mình xuống. Trong không khí mát mẻ buổi đêm, tôi ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của Khải Huy. Không biết từ lúc nào, mặt gần mặt trong gang tấc, hơi thở anh phả vào tôi. Ánh mắt hai bên tình tứ qua lại tạo thành dòng điện nóng phỏng tay nổ tách tách trên không trung. Thôi chết rồi, tim mình đập nhanh quá, gương mặt anh càng nhìn càng thấy thích, phải làm sao đây?
Chíu, bùm…
Một tiếng đoàng rất gọn nổ tan và loạt pháo hoa bay vút lên chói sáng bầu trời Hồ Gươm. Những sắc màu bung nở đẹp đẽ, thi nhau bay cao đan xen thành hình thù kỳ lạ.
“A, bắn pháo hoa rồi.”
Tôi đứng phắt dậy, Khải Huy do mất đà nên suýt ngã chúi mặt xuống đất.
Tôi nắm chặt tay vào lan can để hơi gió thổi vào mặt cho bớt nóng. Trên bầu trời, những chùm hoa bông đổ dồn nhau, rực rỡ nhiều sắc màu khiến Hồ Gươm vốn đã lung linh ánh điện nay càng huyền ảo, lộng lẫy hơn. Tiếng nổ lộp độp giòn tan, mọi người chăm chú ngắm nhìn khi được chiêm ngưỡng màn độc tấu màu sắc trên không trung. Từ gam màu sáng nhẹ nhàng gợi lên nét dịu dàng đằm thắm rất riêng làm ai ai cũng phải say sưa trong bầu trời lãng mạn rồi bỗng chốc chuyển sang gam màu nóng đỏ, vàng cùng hiệu ứng âm nhạc sống động, chói lóa khắp muôn nơi. Những giây phút ấy, mặt nước như rung rinh lay động. Tháp Rùa, đền Ngọc Sơn, cầu Thê Húc cứ thoắt ẩn, thoắt hiện, thoắt rõ ràng, thoắt mờ ảo trong cõi tiên cảnh hư vô.
Màn trình diễn ánh sáng nhanh chóng kết thúc sau mười lăm phút. Tôi trở về ghế ngồi, thẫn thờ tiếc nuối như mình vừa đánh mất thứ gì quý giá.
“Em sao vậy? Không thích à?” Khải Huy nhấp ngụm cafe, tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi quay về với gương mặt buồn ảm đạm.
“Không, thích chứ nhưng kết thúc nhanh quá.” Tôi nhìn lên bầu trời, tiếc nuối màn pháo hoa đẹp đẽ đã tàn. “Anh không xem à?”
“Cớ chứ, tôi còn lưu lại rất đầy đủ.”
Lại nói sai rồi.
“Tôi đâu thấy anh lấy điện thoại ra quay.”
“Không phải chỉ mỗi điện thoại mới lưu được những kỷ niệm đẹp. Tôi nhớ trong đầu là được rồi.”
Thấy tôi có vẻ nghi ngờ, Khải Huy liền bổ sung thêm. “Em biết không, có người đã nói với tôi những thứ đẹp đẽ và hạnh phúc vốn dĩ nhanh chóng biến mất. Nếu ta biết lưu giữ vào tâm trí, những ngày sau thấy buồn, tất cả hình ảnh tuyệt vời hiện lên, sẽ thấy pháo hoa đẹp đẽ rơi xuống. Cứ như vậy, tâm trạng cũng phấn chấn hơn hẳn.”
“Vậy người đó chắc rất có niềm tin vào cuộc sống.” Tôi thả lỏng tư thế, thở hắt ra một cái, tóm lấy ly nước tu một hơi. Khải Huy nhìn tôi đăm chiêu suy nghĩ.
“Thế còn em, không lẽ em không có niềm tin vào cuộc sống?”
“Không phải tôi không có, chỉ là những lúc tìm được chút hi vọng là lại có thứ gì dập tắt ngay.” Nói đến đây tôi chợt nhớ ra một điều quan trọng. “À, cô gái TMC là ai vậy?”
Anh ta ngạc nhiên.
“Rõ ràng lúc nãy anh thì thầm gì với tên đó về cô gái ấy mà.”
“Em đang ghen phải không?” Gương mặt anh ta lưu mạnh cực kỳ.
Mặt tôi nóng quá đỏ bừng bừng, tóc gáy dựng hết lên. Vừa là vậy nhưng cũng không phải vậy. Thật quá đau đầu.
“Đâu có.”
“Em ở đâu cũng có.” Giọng điệu đểu đểu của Khải Huy làm đầu tôi bốc khói xèo xèo.
“Anh đừng suy diễn linh tinh.” Tôi lắp bặp, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra ào ào. “Tôi chỉ muốn hỏi xem cô gái đó là ai mà tên đó phải sợ sệt như thế.”
Thấy dáng vẻ hấp tấp của tôi anh ta càng khoái chí, đôi mắt tràn ngập ý cười khẽ cong lên nhè nhẹ. “Em lại đỏ mặt rồi kìa.”
“Anh đừng lạc chủ đề được không?”
“Em yên tâm, tôi luôn một lòng một dạ chờ em tới, tuyệt đối không đứng núi nọ trông núi kia.”
Đấy, xem anh ta đi, lại bắt đầu cá trớn rồi. Tôi tức quá dậm chân bình bịch dưới gầm bàn.
“Thật ra chuyện này cũng không có gì đáng lo ngại. Nhưng vì tôi muốn giữ hình tượng tốt trong lòng em nên chắc chắn phải giải thích cho ra khoai ra ngô. Cô gái đó tôi không hề quen biết.”
Khải Huy lắc đầu, tôi được phen há hốc mồm lần hai.
“Sao lúc đó anh…”
“Tôi nghe cậu ta nói với bạn về chuyện lợi dụng em gái em và thả câu cô gái nhà giàu đó. Vừa hay nắm được đuôi, tôi chỉ tiện tay nắn bóp cho cậu ta biết được vị trí của mình. Nhưng mà… đây đâu phải vấn đề quan trọng, cái cần thiết bây giờ là em cần có niềm tin vào cuộc sống.”
Tôi nhấp ngụm socola nóng, thấy lòng nhẹ hơn hẳn.
“Vậy anh đã từng mất niềm tin vào cuộc sống chưa?”
Khải Huy đơ người trong giây lát nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại vẻ bình thản.
“Tất nhiên là có rồi. Nhưng sau mỗi lần đó lại khiến tôi có thêm động lực cố gắng. Trên đời này không có gì là tiêu cực hết. Có chăng mặt nào nhiều hơn mặt nào thôi.”
Tôi nhìn ra xa xăm, cảm nhận từng đợt gió mát rượi khẽ vờn qua mái tóc.
“Anh mạnh mẽ thật đấy. Ước gì tôi cũng được như anh.”
“Em từng có chuyện gì buồn sao?” Khải Huy lặng lẽ nhìn, tôi cũng nhìn theo, mặt đối mặt. Ánh đèn đường, ánh sáng trăng sao chiếu vào anh lấp lánh kỳ lạ. Tôi dường như tìm thấy sự đồng điệu về tâm hồn.
“Đúng là có chuyện buồn thật. Tôi đã cố quên đi nhưng mà…”
“Nhưng mà em vẫn chưa thể quên hết được.”
Tôi ngạc nhiên. “Đúng vậy.”
Khải Huy ngồi nghiêm chỉnh, tay đặt ly cafe xuống bàn.
“Được rồi, hôm nay tôi sẽ nguyện làm thùng rác cho em giải tỏa nỗi buồn. Em hãy cứ làm những điều em thấy thoải mái. Muốn khóc, muốn la, muốn hét hay muốn đánh người cũng được. Tôi sẽ ngồi ngoan không phản kháng.”
Tôi bụm miệng cười. Ghét thật, anh ta lại bắt đầu trêu chọc con gái nhà lành.
“Không đâu, tôi sẽ không khóc, không la, không hét cũng không đánh ai cả. Tôi hết tiền đi taxi rồi. Nhỡ đâu đánh anh trọng thương, không ai đưa tôi về thì sao?”
Khải Huy mặt nhìn gian gian, miệng nở nụ cười mà hiện tại tôi không biết diễn tả thế nào.
“Em lo tôi bị đánh rồi không có tài xế đưa em về hay lo phải chịu trách nhiệm với tôi?”
Tôi thẹn đỏ mặt, cúi đầu lí nhí. “Tôi lo cả hai.”
Khải Huy thoáng bất ngờ rồi lại cười ha ha. Tôi nghiêm túc chất vấn lại bản thân, hình như có gì đó sai sai ở đây. Chọn cái nào mà chẳng vậy. Ghét quá, lại bị dắt mũi nữa rồi.
Thấy cái liếc nhìn đầy ma mị của tôi anh ta mới tạm tắt cái loa rè đi.
“Được rồi, tôi không cười nữa. Nếu ổn, em thử chia sẻ với tôi, biết đâu tôi có thể giúp em vứt bỏ phần đáng ghét còn lại.”
Tôi thấy ấm lòng khi khóe môi anh ta cong lên nhè nhẹ. Trên thế giới này thật khó tìm được người thứ hai có nụ cười vừa cợt nhả, vừa chân thành mà lại đẹp mê hồn đến vậy.
“Sau đấy anh cũng phải nói cho tôi nghe câu chuyện của anh nhé.”
Một người đàn ông có đầu óc linh hoạt, lúc nào cũng vui vẻ như vậy lại gặp chuyện khiến anh ta mất niềm tin vào cuộc sống. Tôi thật sự thấy rất tò mò.
Khải Huy không hề do dự liền gật đầu “Đồng ý”. Tôi xoay xoay ly socola trên bàn, uống một ngụm lấy hơi, mắt miên man nhìn lên cao, nhớ về bầu trời Paris đầy sao bốn năm trước.