Huyễn Thần

Chương 51



HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 51: A Lan Khắc Tư.

Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien


Xấu hổ gãi gãi đầu, Lý Dật thật không có ý tứ nhìn ba gã hắc giáp võ sĩ này nói: “Tốt lắm! Nơi này coi như không còn chuyện gì với các ngươi, các ngươi có thể đi…”

Ngơ ngác nhìn hắn hơn nửa ngày… Ba gã hắc giáp võ sĩ kia mới phát ra một tiếng, chật vật xoay người, ngã lộn nhào, hướng xa xa chạy đi, đại khái là bọn họ không có nghĩ tới, dưới tình huống như vậy, còn có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình!

Cảm khái lắc đầu, chỉ với một hiểu lầm, khiến cho bao người phải bỏ mạng tại đây vĩnh viễn, đây quả thật là uy lực của cường giả!
nguồn (.)
Tiện tay lấy ra từ trong ngực, sau đó hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, ba khối bảo thạch màu xanh biếc, phiêu hốt bay bay giữa không trung, hướng tới vị trí của Tiểu Cường bay tới.

Nhìn thấy ba khối bảo thạch màu xanh biếc này, con mắt Tiểu Cường không khỏi sáng lên, nhảy mạnh lên một cái, lăng không tiếp lấy, theo sau rơi xuống trên mặt đất, mắt ngắm nhìn đồ vật trong tay, rạng ngời ánh lên vẻ hạnh phúc cực độ.


Quay đầu lại, Lý Dật nhìn thấy trên mặt đất, một người thanh niên với thân hình nhếch nhác, nhưng hắn khẽ nhíu mày, tuy nhếch nhác nhưng vẫn trông anh tuấn hơn hắn nhiều, thoạt nhận ra điều này, làm hắn không khỏi có chút đố kị ghen ghét!

Lắc đầu, tất cả chuyện này không quan trọng với hắn, nếu cứu người, mà muốn người báo đáp thì thật là ý nghĩ sai lầm, hơn nữa hắn không có năng lực mà quản được, hắn phải nhanh chân tới Huy Hoàng chi thành, xem việc tìm kiếm Tra Khắc Tư đã có người hoàn thành hay chưa.
(.
Nghĩ tới đây Lý Dật liền phóng lên lưng Tiểu Cường, thúc giục Tiểu Cường tiếp tục hành trình. Nhận lệnh của hắn, Tiểu Cường một bên thì nhai lục bảo thạch, một bên hướng về phía Huy Hoàng chi thành mà chạy tới.

“Chờ một chút!”

Nhìn thấy một người một thú đang rời khỏi đây, A Lan Khắc Tư rốt cuộc lớn tiếng kêu lên, giờ phút này bản thân hắn mang trọng thương, nếu như không có ai kịp tới cứu, cho dù không gặp phải dã thú, bản thân hắn cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều, trải qua lần chạy trốn trước đây, cả người hắn trên dưới nhận hơn mười vết thương, hơn nữa đều đã toác ra rồi, căn bản không thể di chuyển xa được.

Nghe được âm thanh yếu ớt kia, Lý Dật nghi hoặc bảo Tiểu Cường ngừng lại, theo mệnh lệnh của hắn, Tiểu Cường quay ngược lại trở về nơi đó, hướng thân ảnh vẫn đang nằm trên mặt đất kia mà đi tới.

Này!

Mặt không thay đổi chút nào nhìn thân ảnh kia, Lý Dật không kiên nhẫn nói: “Mới vừa rồi là ngươi gọi ta sao?”

Nghe được những lời này, thân ảnh kia vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy! Là ta đã gọi ngươi!”


Nhíu mày, hắn khó hiểu hỏi: “Người truy sát ngươi đã bị ta đuổi chạy, ngươi còn gọi ta làm gì? Ta thật có nhiều việc bề bộn, không có thời gian mà lãng phí nơi này!”

Nhìn chằm chằm Lý Dật, thân ảnh kia chật vật nói: “Ta không phải là sợ chết, chỉ là… Ta còn có chút việc phải hoàn thành, cho nên… Hy vọng ngươi có thể cứu ta, chỉ cần ta có thể làm xong chuyện mà ta muốn, cái mạng này chính là của ngươi!”

Ân?

Nhíu chặt chân mày, nhìn thân ảnh với khuôn mặt tái nhợt nằm đó, tuy vẫn toát ra nét anh tuấn, nhưng khi hắn chú ý nhìn kĩ, thấy máu tươi không ngừng chảy ra trên người y, xem ra… Nếu như Lý Dật bỏ hắn lại nơi này, hắn khẳng định không toàn mạng.

Chuyện thấy chết mà không cứu, hắn tuyệt đối làm không được, mới vừa rồi trực tiếp ly khai, là bởi vì Lý Dật tưởng hắn chỉ ở vào trạng thái thoát lực mà thôi, hiện tại một khi đã biết người này thương thế trầm trọng, hắn tự nhiên sẽ không thể rời đi, thấy chết mà không cứu là một việc làm vô đạo đức!

Hơi do dự một chút, Lý Dật nhảy xuống từ lưng Tiểu Cuờng, ra lệnh cho nó mang người này để lên người, theo sau Lý Dật nhảy lên lưng Tiểu Cường, đem hắn cho nằm dài ra trên ghế, hơn nữa còn dùng dây cố định thân thể hắn cho chắc.

Nhìn tất cả mọi việc làm trên, thiếu niên anh tuấn chân thành thốt nên lời cảm tạ: “Cám ơn ngươi, xin hãy tin tưởng, ta A Lan Khắc Tư đều nói lời thật lòng, ta sẽ giữ lời hứa của mình, rất nhanh khi hoàn thành xong mọi chuyện, ta sẽ theo về bên ngươi, nghe theo sự sai bảo của ngươi!”

A Lan Khắc Tư?

Nghi hoặc đánh giá trên dưới người thanh niên này, theo sau… Lý Dật bình thản lắc lắc đầu nói: “Đừng nhắc chuyện này, ta cứu người là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo của ta, ngươi không cần phải giữ nó trong lòng!”


Nhân đạo chủ ý?

Nghe xong những lời này, A Lan Khắc Tư vẻ mặt mê mang khó hiểu, rất hiển nhiên… hắn thật không hiểu cái “chủ nghĩa” người này nhắc tới là gì, vốn là… Thế giới này làm gì có người nói tới “chủ nghĩa” này nọ! Thế giới này “chủ nghĩa” chỉ có một đó chính là “nhược nhục cường thực” mà thôi!

Cũng không có giải thích gì nhiều, sau khi an bài cho A Lan Khắc Tư, Lý Dật nhảy khỏi lưng Tiểu Cường, khai mở hai chân, hướng phía Huy Hoàng chi thành mà chạy tới với tốc độ cao nhất. Một năm rèn luyện thật không có uổng phí, hiện tại chạy cũng không có mang sa bào, đối với hắn chạy và đi bộ cũng giống nhau cả thôi. (trâu bò :113:)

Buổi tối ngày thứ hai, bọn hắn rốt cuộc cũng chạy tới khoảng rừng rậm bên ngoài Huy Hoàng chi thành, đầu tiên Lý Dật để Tiểu Cường tự do hoạt động, sau đó hắn mang A Lan Khắc Tư đang mê mang mất đi thần trí, nhanh chóng chạy nhanh tới Huy Hoàng chi thành, nếu mà để chậm trễ, có thể nói khó cứu người thành công!

Trực tiếp mang A Lan Khắc Tư vào mục sư hiệp hội, sau đó Lý Dật nhanh chóng chạy tới mạo hiểm công hội, đáng tiếc chính là, lúc hắn đưa ra chứng nhận hạ đạt nhiệm vụ thì biết được rằng nhiệm vụ mà hắn đưa ra trong một năm nay, trước sau người ta đã tìm thấy hơn mười người gọi là Tra Khắc Tư, nhưng là hơn mười người này cũng không có ai biết Á Sâm. Nói cách khác, bọn họ không phải là Tra Khắc Tư mà Lý Dật đang tìm, phải biết rằng lúc đầu chính Tra Khắc Tư đã đưa hắn đến cho Á Sâm, như thế nào lại không biết Á Sâm là ai chứ?

Mang theo thất vọng , Lý Dật đi tới phạn điếm mua một ít thức ăn, quay trở lại mục sư công hội, cũng không biết là đã bao lâu không có ăn cơm, nhưng là hắn biết rõ, A Lan Khắc Tư, trong nửa ngày qua, hắn cũng chưa nuốt cái gì vào bụng!

Khi Lý Dật quay lại mục sư công hội, A Lan Khắc Tư đã hoàn toàn khôi phục, giờ phút này đang thất thần ngồi trên giường bệnh, ngơ ngơ ngác ngác nhìn cái ghế mộc dài mà xuất thần.

Khụ khụ!

Khẽ ho khan vài tiếng, Lý Dật mang thức ăn đặt lên bàn ở trên giường, thản nhiên hỏi: “Thế nào rồi? Thân thể đều khôi phục lại bình thường chưa?”

Nga!


Bị âm thanh làm cho bừng tỉnh, A Lan Khắc Tư vội vàng bật người đứng lên, trầm giọng nói: “Cám ơn ngươi, ta đã hoàn toàn bình phục rồi…”

Có chút gật đầu, hắn chỉ thức ăn trên bàn nói: “Đã lâu rồi ngươi không có ăn cơm, ta mua một ít cho ngươi, ăn đi!”

Thần sắc phức tạp nhìn đối phương một cái, A Lan Khắc Tư trong lòng rất cảm động, vốn khi khỏi bệnh rồi, hắn có thể rời đi, nhưng là hiện tại, hắn thân không có một xu dính túi, cái bụng sớm đã trống không, đã bảy ngày liền hắn không ăn cơm, hiện tại vết thương tuy đã lành, nhưng trong bụng không có gì, vừa đứng dậy thì đầu óc liền cảm thấy choáng váng, đi không đến vài bước là té lăn trên đất rồi.

Mới vừa rồi sở dĩ không có rời đi, sở dĩ xuất thần ngồi đó, cũng là do đầu óc choáng váng, mặt khác hắn cũng cảm thấy rất mờ mịt, thân không tiền, đi nơi nào tìm thức ăn? Không ăn, làm sao có sức mà hành động a!

Nhưng là, ngay vào lúc này, cái người từng hai lần cứu mạng hắn, lại một lần nữa tỉ mỉ vì hắn mà mua thức ăn, chỉ cần trong bụng có thức ăn, hắn tin tưởng rằng, bằng vào bản lĩnh của mình, nếu đơn thuần là vì tìm miếng cơm để sống, tuyệt đối là không thành vấn đề.

Nhìn người tuổi trẻ trước mắt, A Lan Khắc Tư nhanh chóng mở thức ăn ra ngấu nghiến ăn, trong tích tắc này, hắn cảm thấy như mình đang ăn được một loại thức ăn có hương vị ngọt ngào thơm ngon nhất trên đời này, thật chưa từng dùng qua thứ gì ngon đến thế!

A Lan Khắc Tư sở dĩ không cần khách khí, là bởi vì hắn hoàn toàn không cần phải tỏ ra khách khí làm gì, chính hắn đã nợ người ta hai lần cứu mạng, làm sao quan tâm đến điểm ân huệ nhỏ nhặt này? Hiện tại hắn chỉ chăm chú ăn cho thật no, sau đó đi làm nốt tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành kia của mình, kế tiếp… Sẽ là thời gian cho hắn hồi đáp ân tình này!

Nhìn A Lan Khắc Tư đang nhai nuốt ngấu nghiến, mặc dù cũng đã lâu rồi không có ăn cơm, nhưng là Lý Dật cũng không thấy thèm ăn, tu luyện tạm thời kết thúc, Tra Khắc Tư thì lại không có tung tích, như vậy kế tiếp… Hắn sẽ làm gì đây?

Tiếp tục tu luyện sao? Thật là khó có khả năng làm chuyện này, một năm bế quan tu luyện vừa qua, đã làm cho hắn không thể chịu đựng được, hơn nữa hắn cũng biết rõ rằng, nếu tiếp tuc tu luyện, hiệu quả sẽ không lớn, hiện tại nếu muốn cảnh giới bản thân đột phá, chỉ có đạt được từ trong thực chiến mà thôi.

Nhìn A Lan Khắc Tư đang nuốt vội nuốt vàng thức ăn kia, một chủ ý chợt xuất hiện trong đầu Lý Dật, có lẽ… Theo A Lan Khắc Tư cùng đi hoàn thành tâm nguyện kia, vừa ma luyện bản lãnh, đồng thời có thể tìm kiếm luôn Tra Khắc Tư, có lẽ là một chủ ý hay!

--------------------------------------------------------------------------------------------