Huyễn Thần
Chương 50
HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 50: Trượng nghĩa xuất thủ.
Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien
Nhanh! Nhanh đuổi theo cho ta! Đừng cho hắn chạy…
Bên dưới bầu trời u ám kia, một đoàn người chừng hơn hai mươi hắc giáp võ sĩ, đang ở trên Thảo nguyên nhanh chóng truy đuổi, phía trước bọn họ, đang có một thân ảnh lảo đảo, gian nan đang cố chạy vào trong thảo nguyên để đào tẩu, rất hiển nhiên… Hắn chính là đang bị đám người kia truy sát!
Băng!
Một tiếng buông cung vang lên, thân ảnh đang lảo đảo kia thân thể đột ngột nghiêng mạnh về một bên, cùng lúc đó thì… Một đạo ánh sáng màu vàng, nhanh như tia chớp xẹt nhanh ngang qua khoảng cách hơn trăm thước, hướng ngay vào tên đầu lĩnh hắc giáp võ sĩ bắn tới!
A!
Trong tiếng kêu đầy thê thảm, tên võ sĩ cả người bao phủ trong hắc giáp kia đang kêu gào bi thảm, bị trúng ngay một mũi tên vào mặt, từ độ sâu ghim vào của mũi tên cho thấy, người này chết chắc rồi!
Nhưng cái chết của hắc giáp võ sĩ này, cũng không làm cho bọn hắc giáp võ sĩ còn lại phải sợ hãi, một âm thanh hưng phấn chợt vang lên nói: “Mọi người mau đuổi theo, hắn chỉ còn lại có sáu mũi tên, hôm nay nhất định phải giết chết hắn!”
Thanh âm chưa dứt, thân ảnh đang nghiêng ngã phía trước, một lần nữa mạnh mẽ xoay người trở lại, trường cung trong tay liên tiếp bắn ra đầy giận dữ, trong khoảnh khắc… sáu mũi tên kinh người kia bay qua khoảng cách trăm thước, chui thẳng vào bên trong cơ thể của từng tên hắc giáp võ sĩ, nhất thời… Trong âm thanh kêu gào thảm thiết, sáu gã võ sĩ gần như là đồng thời té ngã xuống.
Nhìn thấy đối thủ rốt cuộc cũng đã bắn ra hết sáu mũi trường tiễn, tức khắc, mười tám tên hắc giáp võ sĩ còn lại vui mừng hoan hô lên, tốc độ rõ ràng tăng lên rất nhiều, một trận gió cuốn liền hướng về phía thân ảnh đang lảo đảo kia truy tới.
Thân ảnh nọ đang lảo đảo hướng về phía rừng rậm mà tìm đường tẩu thoát, nhưng vì… Do những vết thương trên người không được trị liệu kịp thời, nên tốc độ chạy không cao, càng ngày càng chậm đi, rừng rậm kia chỉ còn trong tầm mắt khoảng một trăm thước, nhưng xem ra hắn có thể vĩnh viễn không cách nào vượt qua nổi khoảng cách ngắn ngủi này!
Bùm…
Cuối cùng thì, thân ảnh nọ cũng đã té ngã trên mặt đất, sau khi lăn vài vòng, mặc dù rất cố gắng để đứng lên, nhưng đều thất bại, hắn vẫn một mực kiên trì cố gắng muốn đứng lên lần nữa, nhưng hắn vẫn vô phương gượng dậy được nữa!
Vù! Vù! Vù!...
Sau khi thân ảnh kia ngã xuống, trong tích tắc, mười tám tên hắc giáp võ sĩ đã nhanh chóng bắt kịp hắn, ào ào tiến tới vây quanh người đang nằm dài trên mặt đất kia!
“A Lan Khắc Tư, ngươi đừng nghĩ sẽ chạy thoát một lần nữa, hôm nay chính là tử kì của ngươi!” Vừa nói, một tên đặc biệt cao lớn hắc giáp võ sĩ, mạnh mẽ giơ cao thanh kiếm lớn trong tay, nhanh như điện hướng tới thân ảnh kia mà chém tới!
Nhìn thanh đại kiếm kia đang bay nhanh tới cổ của mình, thân ảnh nọ chật vật cực lực né tránh, cũng đã không còn kịp nữa rồi, ngã xuống mặt đất, mà bản thân lại bị trọng thương, hắn làm sao có thể tránh khỏi một kiếm sắc bén như thế được? Cận chiến vĩnh viễn là cơn ác mộng của hắn!
Ầm ầm!
Vào cái khoảnh khắc mà A Lan Khắc Tư gần như đã buông xuôi nhắm mắt chờ đợi tử vong giáng xuống, đột nhiên… Mặt đất chung quanh hắn bị chấn động mãnh mẽ dị thường, cùng lúc đó, gió mạnh đập vào mặt, vốn tưởng thanh kiếm đã giết chết mình nhưng là bây giờ lại không thấy đâu nữa!
Ngạc nhiên mở mắt ra, sau một khắc, tất cả mọi chuyện trước mắt làm cho hắn kinh ngạc há to miệng, vốn cái tên đang giơ cao kiếm định giết hắn, giờ phút này lại đang bị một con quái vật kẹp chặt trong tay, thân thể thì đang co rút lại, rất rõ ràng... Hắn đã bị quái vật kia kẹp đứt!
Ngơ ngác nhìn quái thú nọ, đó thật ra là một con hạt tử to lớn vô cùng, kẹp lấy thân thể tên hắc giáp võ sĩ kia, như là một cái kìm to mạnh mẽ, màu sắc hồng lục đan xen lẫn lộn, thật là một con hạt tử to lớn vạn lần kì quái, làm cho A Lan Khắc Tư hoàn toàn trở nên hồ đồ, này xem như là cái gì đây? Đây là hạt tử sao!
“Hừ! Bọn gia hỏa các ngươi! Cho bọn ngươi ba giây cân nhắc, lập tức cút đi cho ta!” Chính đang lúc kinh dị thất thần này, một âm thanh không thể nhẫn nại pha lẫn hận ý vang lên.
Ngac nhiên hướng về phía trên lưng của hạt tử kia nhìn tới, sau một khắc, A Lan Khắc Tư miệng càng há hốc mở rộng ra thêm nữa, trên lưng con hạt tử cực lớn kia, là một nam nhân hiên ngang mạnh mẽ đang đứng trên người nó, giờ phút này… Người nam nhân đó vẻ mặt đầy chán ghét nhìn bọn hắc giáp võ sĩ, cái đuôi của hạt tử dựng thẳng lên cao cao, như là đang hộ vệ bảo bọc lấy người nam nhân này, một cảm giác vừa quỷ dị vừa kinh khủng không thể ngăn được chợt dâng lên từ đáy lòng A Lan Khắc Tư.
Tiến lên! Giết chết bọn chúng!
Sau một lát sửng sốt, toàn bộ mười bảy tên võ sĩ còn lại liền cất cao giọng hò hét một tiếng, điên cuồng quơ cao binh khí, hướng A Lan Khắc Tư cùng với con hạt tử kia đánh tới.
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, người nam nhân trên lưng hạt tử nhảy mạnh một cái, từ trên lưng quái vật thẳng đứng lên, một tia kim quang chợt lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện bên người A Lan Khắc Tư, ngang nhiên đứng ở nơi đó, phảng phất như không có nhìn thấy địch nhân đang tiến tới từ bốn phương tám hướng kia!
Phanh! Phanh!
Hai tiếng nổ vào lúc này chợt vang lên, A Lan Khắc Tư rốt cuộc cũng tận mắt thấy được sự kinh khủng của hạt tử kia, hai gọng kìm to lớn của nó quơ ngang một chút, tức thời… Bay nhanh tới ngay ngực của hai tên võ sĩ gần nhất quất mạnh tới, hai thân thể lập tức như đạn bắn bay ra ngoài, mắt thấy là không sống nổi!
Vẫn không ngừng lại, tám cái bắp đùi thon dài hữu lực của nó khẽ trầm xuống, theo sau thân thể to lớn chợt phóng mạnh lên, lướt ngang qua đỉnh đầu A Lan Khắc Tư, ầm ầm một tiếng vang rơi ngay về phía trứơc hắn, nơi đó… Mười hai tên Hắc Giáp võ sĩ đang hò hét kêu gào đánh lại đây.
Hừ!
Trong giây phút đang chìm vào kinh ngạc này, một tiếng hừ lạnh khẽ vang lên bên người A Lan Khắc Tư, hoảng sợ hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba tên hắc giáp võ sĩ đang cùng chung một nhóm, hướng về phía hắn chạy tới!
Ừng ực!
Nuốt nước miếng, nếu như là cự li ngoài trăm thước, thì ba cái tên kia rõ ràng là chết chắc dưới cây cung của A Lan Khắc Tư, đối phó bọn này chỉ cần ba mũi tên, ba mũi tên xẹt qua, bọn họ lập tức biến thành ba cỗ thi thể!
Nhưng hiện tại xem ra bất đồng, một khi lọt vào pham vi mười thước, A Lan Khắc Tư không có cách nào đối phó với màn cận chiến này, vì cận chiến thật sự là ác mộng đối với hắn! Trừ khi hắn có được một cây cung cường đại, cực kì tốt, có thể phát huy lực phá hủy và xuyên thấu trong phạm vi mười thước, đáng tiếc… Loại cung tên đó, là loại rất trân quý, không phải là vật mà hắn có thể mua được.
Cheng!
Một tiếng leng keng vang lên, A Lan Khắc Tư theo bản năng phản ứng ngẩng đầu lên, tức thời trông thấy…Ngân điện ngang trời, kim quang lóng lánh, một đạo điện quang sắc bén lướt nhanh qua, lập tức tất cả đều tĩnh lặng lại.
Trong ánh mắt của A Lan Khắc Tư quang mang của một kiếm kia rõ ràng vẫn còn lưu lại, nhưng hắn biết, một kiếm kia đã hoàn thành sứ mạng của nó, quay về bên trong vỏ kiếm!
Là một tay cung tiễn thủ, đầu tiên là phải có một đôi mắt thật nhạy cảm sắc bén, A Lan Khắc Tư chính là một tay tiễn thủ cực giỏi, nhưng vừa mới rồi… Đôi mắt sắc bén kia của hắn tìm kiếm bóng hình một kiếm phiêu dật kia, thật là một kiếm bất phàm a!
Nhanh! Rất nhanh! Một kiếm kia thật sự quá nhanh, từ khi kiếm xuất khỏi vỏ, chỉ trong tích tắc, A Lan Khắc Tư còn chưa nhận thức rõ ràng mọi chuyện thì hết thảy đều đã kết thúc!
Mê mang nhìn người nam nhân thần bí này, A Lan khắc Tư hoàn toàn bị mê hoặc bởi chiêu kiếm kia, một kiếm này ngoại trừ nhanh mà nói, không có đặc điểm nổi bật nào khác, có thể là có một chút phiêu dật, có lẽ thôi… Nhưng điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là, một chiêu kiếm cực kì đơn giản như thế, mặc dù đơn giản, nhưng lại ẩn chứa trong nó uy lực trí mạng!
A Lan Khắc Tư không phải là không từng thấy qua khoái kiếm, nhưng là những gì hắn chứng kiến trước kia, cùng với chuyện vừa mới xảy ra, thật sự là hai việc khác nhau một trời một vực. A Lan Khắc Tư có thể xác định một điều, chính hắn là lần đầu tiên thấy qua một người đơn thuần chỉ dựa vào tốc độ để đả thương địch nhân, mặc dù cũng có dùng tới đấu khí, nhưng là chỉ để gia tốc mà thôi, không phải dùng cho việc xuyên thấu. Nói cách khác, đối với nam nhân này, tất cả mọi chuyện đều là dùng cho việc đẩy nhanh tốc độ của kiếm, một kiếm cực nhanh!
Ah! Ah! Rống…
Đang lúc trầm tư nghĩ ngợi, phía trước truyền tới tiếng kêu gào đầy thống khổ, hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mười hai tên hắc giáp võ sĩ kia, dĩ nhiên đã toàn bộ bị giết chết, hạt tử đang di chuyển tám cái càng lớn của nó, chậm rãi hướng về phía bên này chạy lại.
Chứng kiến cảnh tượng này, tin tưởng tất cả mọi người sẽ nhận ra, người nam nhân kia chính là Lý Dật, con hạt tử quái thú kia chính là Tiểu Cường, một người một thú chỉ vừa ly khai rừng rậm đã gặp cảnh truy sát trên, vừa nhìn thấy những võ sĩ trong trang phục hắc giáp, Lý Dật đã tức giận không thôi, hắn cũng đã từng một lần thiếu chút là mất mạng trong tay bọn họ!
Nhưng là hiện tại, hắn nhận ra mình nhận nhầm người, mặc dù những người này cũng trang phục hắc giáp, nhưng là… Khôi giáp của bọn họ có viền vàng, những võ sĩ lần trước là không có!
Nhìn ba tên còn sống sót kia, Lý Dật cười khổ lắc đầu, một kiếm vừa rồi của hắn cũng không có ý lấy mạng họ, chỉ cắt đứt gân tay một tên, hiện tại đã phát hiện mình nhầm, tự nhiên càng khộng thể xuống tay hạ sát.
--------------------------------------------------------------------------------------------