Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 15: Vượt ngoài chừng mực

Đêm khuya, điện thoại trên bàn rung lên.

Giang Đường Dã xốc chăn lên, nhắm mắt mò điện thoại, lấy được, đặt lên tai.

“Ai?”

Đầu bên kia, Thẩm Ngân vừa nghe thấy giọng khàn khàn của hắn, giận không kiềm được bùng phát.

“Mày còn không biết xấu hổ mà ngủ, để tao đi thu dọn cục diện rối rắm cho mày?”

“Mày con mẹ nó nói cho rõ ràng. Cục diện rối rắm gì của tao?” “Khoảng thời gian trước, có phải mày đã tìm đàn bà?”

Tay Giang Đường Dã gác trên hai mắt, nửa ngày không nói chuyện, chờ gần như tỉnh hẳn, mới nói:

“Tao không chạm vào cô ta.”

Mắt Thẩm Ngân nhìn nữ sinh mảnh khảnh co thành một nhúm trên sô pha, thanh giọng nói, hô:

“Tao mặc kệ, mày mau mau tới đây xử lý.”

Nói xong, cắt đứt điện thoại, anh và nữ sinh cùng trầm mặc không nói chuyện.

Một lát sau, Thẩm Ngân đi qua, nâng mặt cô gái lên. Nhìn kỹ, anh nói thầm: “Kiểu này không giống lắm.”

Mặt mũi rất xinh đẹp, làn da rất trắng, nhưng khí chất so với người nọ thì kém quá nhiều.

Lúc Giang Đường Dã đến nơi, nhìn thấy nữ sinh, không có vẻ gì ngoài ý muốn, chỉ hỏi:

“Sao thế này?”

“Con nhóc này gây chuyện với người khác, nói là người của mày, sau đó bị tao đưa ngay tới đây.”

Giang Đường Dã ngồi xuống bên cạnh cô gái, chân gác trên mặt bàn, dựa vào sô pha, trên mặt nửa ý cười cũng lười bố thí.

“Người của tôi?”

Nữ sinh không nói gì, nâng mặt lên, đôi mắt ướt át tựa giông tố cũng không hẳn giông tố.

Một tấm thẻ bị vứt ra trước mặt cô gái, cô nghe thấy tiếng nói của người đàn ông, bạc bẽo và lãnh đạm.

“Hiện giờ không phải, cô đi đi.”

Nữ sinh vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn chằm chằm, trong mắt có nước, chậm chạp chưa rơi xuống.

Giang Đường Dã oải nhưng không giận, cười rộ lên, nhéo cằm nhỏ xinh của nữ sinh, gằn từng chữ:

“Xin lỗi, tôi thật sự không phải chúa cứu thế gì hết.” Nước mắt rốt cuộc rơi xuống.

Nhưng hắn không có đến một chút dao động.

Hắn và Thẩm Ngân, hai người chiếm một hàng sô pha, châm thuốc, trò chuyện.

“Lão già bắt tao đi xem mắt.”

Thẩm Ngân trợn trắng mắt, cạn lời nói:

“Lòng mày đã có crush rồi cơ mà, có thể nhìn trúng ai nữa?”

Giang Đường Dã cười một tiếng, không đáp lời, nhàn nhạt nhìn vòng khói màu xanh lá kín mít trước mắt, rồi biến mất.

“Chắc là do chướng mắt crush của tao, ông già đúng là quá rảnh, còn thời giờ nghĩ tới cô ấy.”

Tên của crush là Ngu Dữu.

Người đẹp tâm tốt, nói chuyện nhẹ nhẹ nhàng nhàng, trước nay chưa từng thấy tỏ vẻ khó chịu với ai, đẹp hơn hoa, dịu dàng hơn nước, là dùng để nói cô gái này.

“Đợt bạn bè họp lớp, nghe nói cô ấy cũng đi, mày có đi không?” Giang Đường Dã trở mình, nói:

“Đi, vì sao không đi.”

“Mày nhìn đi, mày vẫn còn nhớ người ta…” “Nhớ mẹ mày.”

Mắt thấy người này ngủ rồi, Thẩm Ngân cũng không muốn nói chuyện, nhắm mắt lại, muốn ngủ luôn.

Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt vừa rồi của nữ sinh. Tuyệt đối không giống Ngu Dữu.

Giống…

Anh đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn người đàn ông ngủ say trên sô pha, môi giật giật, không phát ra tiếng.

Rồi lại nhớ tới, đôi mắt đó, cực kỳ giống Như Hứa.

*

Tháng chín, cái nóng chưa lui.

Như Hứa không đi cùng Chu Mục nữa, diễn cũng coi như diễn xong, nhưng thật ra lâu lâu cậu ta vẫn đưa đồ ăn vặt hay trái cây cho nàng, hỏi một chút tình trạng vết thương.

Vì thế, ánh mắt các bạn chung quanh cũng thay đổi. Giời ạ, cuối cùng vẫn là em gái thắng thế.

Đàn ông mà.

Ngày nọ, trong lớp có một bạn học mới chuyển tới. Tên là Đồng Khuyết, tên rất có ý nghĩa.

Người cao hơi gầy, thích cười, không quá mấy ngày đã hòa nhập được với mọi người trong lớp, cực có lực tương tác, là thiếu niên phát ánh mặt trời.

Lục Giảo giải đề toán, liếc Đồng Khuyết nơi xa, than một câu: “Thiếu niên, chuẩn thiếu niên.”

Tan học phải làm trực nhật, Như Hứa lau bảng đen, vì giáo viên nam cao, viết bảng cũng tương đối cao, phải nhón chân mới có thể lau được.

Lúc nàng cố sức để lau, một bàn tay đoạt lấy khăn trong tay nàng lau bảng đen, nhẹ nhàng lau xong.

Như Hứa vừa quay đầu lại, thấy là Đồng Khuyết, gật đầu nói cảm ơn. Cậu gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Một ngày khác, Như Hứa mượn vở của người khác, cậu đột nhiên xen một câu:

“Cậu xem của mình được không?”

Vừa mở ra, chữ viết thanh tú, trật tự rõ ràng, nét nhạt nét đậm đúng chỗ. Lục Giảo thò qua, chế nhạo một câu:

“Cho mình mượn xem được không?”

Đồng Khuyết hào phóng gật đầu, không mất tự nhiên chút nào.

Một ngày trước kỳ nghỉ mười ngày, Như Hứa thu dọn đồ, về muộn một chút, đang đợi xe buýt thì gặp cậu.

Cậu hỏi Như Hứa đi tuyến nào, Như Hứa trả lời cậu, cậu nói cậu cũng vậy.

Chờ xe buýt đến, hai người ngồi ở ghế sau, Đồng Khuyết bỗng nhiên thả balo xuống, lục balo trong chốc lát, rồi đưa đồ cho Như Hứa, cười có chút ngốc.

“Hai ngày trước đã muốn đưa cho cậu.”

Như Hứa nhận lấy, nhìn kẹp tóc trong tay, sửng sốt hai giây, đôi mắt trừng lớn.

“Cậu là… Ở nhà trẻ……”

Đồng Khuyết thở dài, lộ ra vẻ mặt thất vọng.

“Mình họ Đồng mà, cả nước có mỗi 500 người, đặc biệt như vậy, vậy mà cậu không nhớ.”

Như Hứa nhìn kẹp tóc trong tay, có một loại ảo giác như thời gian chảy ngược, nghĩ nghĩ, nàng duỗi tay, so chiều cao, cười nói: “Trước kia, mình cao hơn cậu.”

Đồng Khuyết không giận, phụ họa nói:

“Đúng rồi, khi còn nhỏ sữa của mình toàn cho cậu uống, ớt xanh của cậu toàn cho mình ăn.”

Như Hứa: “……”

“Bây giờ cậu vẫn không ăn ớt xanh hả?” “Không ăn.”

“Vì sao?” “Bởi vì…”

Mặt mày Như Hứa xinh đẹp, cười lên rực rỡ hơn hoa: “Crayon Shin- chan vĩnh viễn là thần tượng của mình.”

Quá đáng yêu.

Thiếu niên cũng cười rộ theo, thu chút ngọt ngào ấy vào mắt, lặng lẽ lưu lại trong lòng, cất giữ thật kĩ.

Tựa như cái kẹp tóc đó, cho dù cậu có dọn nhà bao nhiêu lần, đi nơi nào, ném hết đồ vật quý trọng, nhưng cái kẹp tóc đó trước sau như một vẫn luôn ở đó.

Thật may, cậu vẫn còn có thể đưa cho người con gái này.

Kỳ nghỉ, Như Hứa quy định sẵn chuyện phải làm mỗi ngày, trở lại cách thức ở chung với Giang Đường Dã như trước đây, thân thiết nhưng không thân mật, vô hình bên trong như cách một tầng lụa.

Giữa kì nghỉ, Lục Giảo tới tìm nàng, nhìn thấy Giang Đường Dã sau lưng Như Hứa thì kinh ngạc cảm thán không ngừng, nói, chú nhỏ của cậu con mẹ nó quá đẹp trai rồi, có thể ra mắt được chưa.

“Trách không được cậu thấy Chu Mục cũng không thích, Đồng Khuyết cũng không thích, có một người chú nhỏ đẹp trai trái đạo trời như này, trong mắt còn có thể chứa được ai?”

Lông mi Như Hứa run một chút, nhẹ giọng nói:

“Đừng nói bừa.”

“Được được được, không nói nữa, đi thôi đi thôi, đưa cậu đi coi cái này hay lắm.”

“Cái gì hay?”

Lục Giảo giữ kín miệng, tìm trong tủ quần áo nửa ngày, lấy ra một bộ áo dây và quần ngắn, thúc giục Như Hứa thay đồ.

Chờ Như Hứa thay xong, ánh mắt cô sáng lên, huýt sáo một cái, cười tủm tỉm nói:

“Đêm nay cậu sẽ là con mèo nhỏ gợi cảm.”

Thiếu nữ trong gương mắt ngọc mày ngài, không trang điểm, chỉ đánh son môi, cậy khuôn mặt trắng nõn càng tăng thêm vẻ tuyệt sắc.

Dáng người thiếu nữ thon gọn cân xứng, thu hút nhất là một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, khiến người ta không nhịn được nhìn chằm chằm.

Màn đêm buông xuống.

Lục Giảo dẫn theo Như Hứa đi tới một góc của quán bar, nơi đó đã dành sẵn chỗ, có một thiếu niên đang đứng.

Đồng Khuyết xoay người, nhìn thấy Như Hứa, có hơi kinh ngạc, ngay sau đó cởi áo khoác trên người đưa cho Như Hứa, rồi nhíu mày nhìn Lục Giảo:

“Sao cậu lại để cô ấy mặc thành như này?”

Lục Giảo không để ý chút nào, gọi hai ly rượu, đưa cho Như Hứa một ly. “Cầm tịnh hành hung, có ý kiến?”

Bên kia có người gọi tên Đồng Khuyết, cậu rối rắm một lát, dặn Lục Giảo trông coi Như Hứa, mới chạy tới.

“Đồng Khuyết làm gì ở đây vậy?”

“Cậu ấy hát ở đây, cậu nhìn đi, một đống người này chỉ đến xem cậu ấy.” Như Hứa nhấp một hớp rượu, ngọt ngọt, uống khá ngon.

Sau đó người trong quán bar càng lúc càng nhiều, cả trai lẫn gái, phần lớn đều là người trẻ tuổi, khi nói chuyện phiếm đều nhắc tới tên Đồng Khuyết, trong mắt phát sáng.

“Đây rồi, tới tới.”

Dáng vẻ thiếu niên tuấn tú, áo chữ T đơn giản, nhét vào quần dài màu đen ống rộng, lộ ra mắt cá chân nhỏ, khi cậu cầm đàn ghi-ta điện lên đài cười một cái, cúi đầu xuống chào hỏi.

“Chào mọi người, tôi là Đồng Khuyết.”

Cậu vừa dứt lời, tiếng hoan hô been dưới vang dội, nhiệt tình tăng vọt. “Hôm nay, tôi muốn hát bài hát mới, tên là 《 Kẹp tóc 》.”

Cuối cùng, tiến đến bên microphone, thêm một câu:

“Tặng cho cô ấy.”

Bên dưới có nữ sinh hét lên.

Không ai biết “cô ấy” là ai, dù biết hoặc là không biết, vào giờ phút này, hoàn toàn không quan trọng.

Người thiếu niên anh tuấn đứng trên sân khấu, ánh đèn tập trung trên người cậu, bắt mắt và chói loá.

Cậu hát về câu chuyện bảo vệ kẹp tóc, hát đến cuối, đôi mắt cong cong nở nụ cười, nhìn về phía nào đó.

“Cô gái có kẹp tóc, xin hãy nhớ tới tôi.”

Thẩm Ngân đứng trên lầu nhìn náo nhiệt, tấm tắc hai câu, quay đầu nói với Giang Đường Dã:

“Người trẻ tuổi bây giờ, lãng mạn gần ch*t.”

Giang Đường Dã liếc mắt nhìn anh một cái, không đau không ngứa đâm anh một câu:

“Đúng vậy, chúng ta chỉ được cái phần sướng ch*t.”

Đám người dâng lên một trận hoan hô, sau đó một cô gái có dáng người bắt mắt bị đẩy lên sân khấu, mờ mịt nhìn bốn phía.

Một đám người ồn ào bắt đầu la hét “Song ca song ca đi”, Đồng Khuyết đứng ở bên cạnh cười, khom lưng nói một câu bên tai nàng.

Ánh mắt mọi người đặt hết trên người nàng, mặt thiếu nữ ửng đỏ, lắc lắc tay, nhỏ giọng nói không được.

Nhìn giống như làm nũng.

Giang Đường Dã ngửa đầu uống xong rượu trong tay, nói một câu không thú vị, xoay người quay về phòng riêng.

Dưới lầu vang lên một giọng ca tiếng Quảng Đông rất xưa cũ, trong nháy mắt hắn nghe thấy tiếng ca của thiếu nữ dịu dàng trong trẻo cất lên, tiếng ầm ĩ biến mất, chỉ còn lại mỗi nàng lẳng lặng hát.

Một bài ca kể lại chuyện tình yêu nam nữ, người ở tuổi như nàng mà hát, vốn nên rất kỳ cục.

Nhưng khi nàng hát lại hoà hợp kỳ dị.

Mười bảy tuổi, thích một người không nên thích.

Nhưng nàng không muốn hèn mọn, trước nay chưa từng nói thích ra miệng, có thể vào một ngày nào đó trong tương lai, người quay người đi trước sẽ là nàng.

Một bài hát kết thúc.

Ánh đèn rọi xuống, thiếu nữ ngửa đầu, đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở, lấp lánh ánh nước, ánh sáng hơi lóe.

Người đàn ông trên lầu nâng ly thăm hỏi, kính nàng vì sự thâm tàng bất lộ.

Như Hứa cười một cái, sắc môi tươi đẹp, giống như hoa hồng nở rộ, dịu dàng quất người một cái, thấy máu mới vừa lòng.

Trong ánh mắt hắn, nàng quay người, nhón chân, ôm Đồng Khuyết, nói câu gì đó bên tai cậu ta, thật lâu không buông tay.

Giây tiếp theo, người xem bộc phát tiếng hô mãnh liệt, càng có người làm lố, huýt sáo, làm không khí nóng bỏng thêm ái muội.

Chờ khi buông tay ra, Như Hứa nhìn lên trên lầu, hắn đã biến mất.

Thì ra, nàng cuối cùng lại dùng cách thức này để tìm kiếm tình cảm của hắn.

Hình như Đồng Khuyết bên cạnh đã phát hiện, đỏ mặt, nghe thấy nàng nói xin lỗi, chỉ cười cười, vươn tay sờ sờ đầu nàng, nói, không sao hết.

Cậu ấy nói, đối với cậu, mình cam tâm chỉ làm bạn.

Trong mắt Như Hứa ngậm nước mắt, cười rất đáng thương, nghĩ thầm, tuổi còn trẻ đáng lẽ nên khám phá hồng trần, tại sao lại như thế này.

Sau đó, nàng nói với Đồng Khuyết, vì sao chúng ta lại thích một người không xứng đáng.

Đồng Khuyết lắc lắc đầu, nói, đáng giá.

Kết thúc màn biểu diễn, mấy người ngồi nói chuyện phiếm, dàn nhạc biểu diễn cũng lên thay, hỏi Như Hứa có hứng thú ca hát không.

Còn chưa hát xong hai câu, bụng nhỏ của Như Hứa bỗng nhiên quặn đau, một dòng nước ấm trào ra dưới người, sắc mặt nàng trắng bệch, cầm lấy túi xách, nói với mọi người một tiếng, lập tức đi ra ngoài.

Ở nhà vệ sinh thu dọn ổn thỏa, Như Hứa nghĩ nghĩ, vẫn nên buộc áo khoác của Đồng Khuyết quanh người.

Vừa ra khỏi cửa, đụng ngay người đàn ông hút thuốc trước cửa. Dưới đất vãi đầy tàn thuốc.

Hắn xét nét Như Hứa trên dưới, không dập thuốc, thong dong tự tại hút, giọng điệu nhàn nhạt.

“Còn muốn kích thích anh như thế nào?”

Như Hứa không để ý tới, đi qua người hắn, bị hắn mạnh bạo bắt trở về, áo khoác trên eo cũng bị kéo rớt, hắn cởi áo của mình, vây cho nàng, cái áo rơi trên mặt đất, bị đạp dưới chân.

Xong xuôi, hắn giơ tay cọ đôi môi được tô son xinh đẹp của nàng, không hề giữ kẽ, cọ lem cả ra khóe miệng.

Giống như vừa bị người ta cường hôn.

Ánh mắt nàng không sợ hãi, thản nhiên nhìn hắn. “Không tính là kích thích.”

“Vì sao?” “Quá ngốc.”

Hắn khom lưng, đối diện với đôi mắt ướt át, sạch sẽ trong trẻo của nàng, còn vương nước, hơi long lanh.

Đôi mắt này sẽ giết người. Nhưng hắn không muốn ch*t. “Em đúng là quá ngốc.”

“Anh có thể hút thuốc trước mặt em, có thể nương cảm giác say hôn em, có thể làm những gì có thể làm trong chừng mực, những việc em có thể tiếp nhận.”

“Nhưng những việc đó với em mà nói, quá nhỏ nhặt.”

Hắn rốt cuộc xé rách lớp mặt nạ, ánh mắt tối tăm, cất giấu dục vọng ăn thịt người, đối diện thiếu nữ trước mắt chuyện gì cũng không biết, hoặc nói là đứa trẻ, lộ một chút điên cuồng.

“Thế giới vượt ngoài chừng mực, em dám bước vào không?”

Hắn lôi kéo nàng, giống lần trước, nắm tay nàng, chạm vào dục vọng của hắn.

“Muốn thử làm tình với chú mình, có mùi vị thế nào không?”