Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế
Chương 14: Mèo hoang
Ngày hôm sau, tiếng sấm ầm ầm, mưa to tầm tã.
Cành cây lay lắt trong mưa gió, mèo hoang chạy tới chạy lui trong bụi cỏ, nhưng lại không tìm nổi một chỗ trú.
Khi Giang Đường Dã tỉnh lại, thấy Như Hứa ngồi bên cửa sổ, mở cửa sổ, ngóng ra ngoài mưa gió, có vẻ như đang nhìn gì đó.
Như Hứa nhìn một cặp đôi đang cãi nhau dưới tầng, cô gái hét lớn, cảm xúc phập phồng kích động, chàng trai có ý định kéo cô gái, nhưng bị cô gái hất ra.
Dù bị rơi trên mặt đất. Quá chật vật.
Bọn họ so với con mèo đang chạy trốn khắp nơi, hay chiếc ô đang nằm trên mặt đất không ai muốn, còn chật vật hơn.
Giang Đường Dã đứng dậy, hỏi nàng đang nhìn gì.
Cô gái chạy đi, người con trai đuổi theo, một trò khôi hài, kết thúc qua loa.
Như Hứa chớp chớp mắt, đóng cửa sổ lại, nói: “Em đang nhìn mèo hoang.”
Giang Đường Dã đang xem tin tức trên điện thoại, nghe thấy mèo hoang, nhớ tới cảnh tưởng lúc trước Như Hứa cho mèo ăn, vì thế hỏi: “Thích mèo à, muốn nuôi một con không?”
Như Hứa lắc đầu: “Em không rảnh để nuôi, vậy thì dứt khoát không nuôi.”
“Anh muốn nuôi thì sao?”
Hắn rút một điếu thuốc khỏi hộp thuốc, cầm bật lửa muốn đốt, nhưng nhớ tới Như Hứa còn ở đây, lại bỏ vào.
“Vậy anh nuôi đi.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy xuống, đeo dép lê, cầm bật lửa trên bàn, châm thuốc cho hắn.
“Vì sao không hút trước mặt em?”
Ánh mắt nàng trong suốt nhìn hắn trực diện, tựa như đang hỏi một vấn đề hết sức đơn giản.
Giang Đường Dã không hút, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, dập lửa, quay đầu lại cười với Như Hứa, nói: “Nếu một ngày nào đó anh hút thuốc trước mặt em, em sẽ phải hối hận.”
Đây là hắn lần thứ hai hắn nói từ hối hận này.
Như Hứa nghe hắn nói, nhịn không được muốn cười, nghe ám chỉ này của hắn, giống như nàng không giống với những người phụ nữ khác.
Hay hắn cũng sẽ thả thính khắp nơi với những người đàn bà khác?
Buổi sáng dậy sớm, nàng ngồi bên cửa sổ ngắm mưa, nhớ tới chuyện đêm qua, động tác của hắn rất thuần thục, nàng biết rõ, nhưng trong lòng vẫn để ý.
Nam nữ làm tình.
Nhìn đi, nam vui, nhưng nữ lại yêu.
Như Hứa nghĩ, tốt nhất hắn nên khiến nàng hối hận sớm một chút. Nàng không trông chờ nhìn hắn lãng tử quay đầu.
Nàng tự mình quay đầu.
*
Vấn đề nấu cơm trưa, hai người chơi trò đoán số quyết định.
Giang Đường Dã thua.
Hắn vén tay áo lên, nhận mệnh thở dài, nói: “Anh – một thiếu gia, mười ngón không dính dương xuân th.ủy*, chắc là do em có phúc ăn.”
*”Dương xuân th.ủy” là nước tháng ba. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt
Như Hứa mở tủ lạnh, tìm nguyên liệu nấu ăn, nghe thấy hắn nói vậy, ló đầu ra: “Hay em gọi chú tiểu nhân tới ăn?”
Cặp chân dài của người đàn ông tiến lên hai bước, đóng cửa tủ lạnh lại, một tay đè Như Hứa vào tủ lạnh, cười nói: “Nếu không thì em đừng ăn nữa, buổi tối ăn luôn một thể đi.”
Hắn lại bắt đầu.
Ngón tay cái đặt trên đôi môi hơi sưng và còn tê của Như Hứa, nàng ngăn hắn cúi đầu hôn môi.
“Môi em đau lắm.”
Hắn cầm tay nàng, bao trong lòng bàn tay, thấp giọng dỗ: “Anh chỉ hôn hôn một chút thôi.”
Cổ áo bị xốc lên, Giang Đường Dã mới phát hiện trên da thịt trắng nõn của nàng hằn vài dấu vết.
Thực sự đã mất khống chế. “Có đau không?”
Mặt Như Hứa ửng đỏ, sau một lúc lâu mới hỏi một câu: “Rốt cuộc anh có say không?”
“Vốn dĩ không say.”
Tay hắn sờ lên eo Như Hứa, ám chỉ mười phần. “Sau đó mới say.”
……
Hai giờ chiều, Như Hứa mới ăn xong bữa sáng.
Cơm nước xong hai người nằm trên thảm trải dưới đất, nhìn về một hướng, một lớn một nhỏ, nhìn qua có chút ấm áp.
“Chú nhỏ.”
“Sao?”
“Giang Đường Dã.” “Đừng gọi tên anh.”
Như Hứa cười khanh khách, đôi tay vòng qua cổ người đàn ông, lấy người mình đè lên người hắn, cọ cọ cổ hắn, sau đó một cái hôn khẽ rơi xuống bên khóe miệng hắn.
“Bây giờ có thể gọi chưa?”
Ngón tay Giang Đường Dã vuốt mái tóc dài đen nhánh của nàng, cảm nhận được một chút mềm mại bên khóe miệng, trong đôi mắt chứa ý cười, lười nhác đáp ứng: “Gọi đi.”
Người này.
Như Hứa nhẹ nhàng nở nụ cười, lỗ tai áp vào ngực trái của hắn, lắng nghe tiếng tim đập rõ ràng của hắn.
“Giang tứ.” Nàng gọi.
Tinh tế, mềm mại, hòa với tiếng mưa rơi cùng lúc lọt vào trong tai hắn. “Lúc ấy vì sao anh muốn nuôi em?”
Đối với chuyện này, Như Hứa đã từng nghe mẹ Ngô kể là người vốn dĩ muốn nhận nuôi nàng là con trưởng của nhà họ Giang, là anh trai của Giang Đường Dã, sau khi kết hôn năm nào cũng ở nước ngoài, kết quả khi về nước thì gặp phải tai nạn máy bay.
Chưa kịp đặt chân lên mảnh đất quê hương.
Giang Đường Dã xuất thần nhìn chằm chằm một chỗ, tựa như chìm dắm trong suy nghĩ của mình, hồi lâu mới hoàn hồn.
“Bởi vì anh muốn.”
“Lúc mẹ sinh anh thì khó sinh, từ khi anh còn nhỏ ba cứ thấy anh là phiền lòng, chỉ có anh cả, rất tốt với anh, mua kẹo cho anh, khuyên anh không được bướng bỉnh. Sau đó anh ấy đi nước ngoài, anh rất ít khi gặp lại anh ấy. Kỳ thật lúc đưa ra quyết định nhận nuôi, anh chỉ là muốn được nhìn chút gì đó của anh ấy.”
Ai ngờ, một cái liếc mắt đó, lại là cái liếc mắt cuối cùng.
Như Hứa im lặng hồi lâu, ngón cái đặt trên mí mắt ấm áp của hắn, nói: “Trước kia em vẫn luôn tự hỏi ba mẹ em ở đâu, trông như thế nào, có tìm em không, sau đó thì không nghĩ nữa.”
“Sao vậy?”
“Em không muốn cứ nhớ hay nghĩ về người đã bỏ rơi em.”
Tay Giang Đường Dã nắm lấy tay nàng, cười, làm khó dễ nàng. “Không phải anh cũng bỏ em đó sao.”
“Đúng vậy, nhưng em không có tiền đồ.”
…
“Chú nhỏ, khi nào anh sẽ kết hôn?”
Ngón tay Giang Đường Dã vê vành tai mềm mại của nàng, nghĩ đến dáng vẻ nàng đeo khuyên tai, không chút để ý lôi kéo nàng: “80 tuổi.”
Răng đã rụng hết.
Như Hứa hiểu rõ gật gật đầu: “Em sẽ kết hôn lúc 25 tuổi, 28 tuổi sinh đứa bé đầu tiên, 32 tuổi sinh đứa thứ hai ……”
Nói đến một nửa, bị người kia duỗi tay che miệng lại.
Đuôi mắt hắn yêu mị, cười như không cười nhìn Như Hứa từ từ kể chuyện, hỏi: “Sao em lại lật lọng như vậy?”
Như Hứa nhíu mày: “Em lật lọng thế nào?”
“Không phải em đã nói rằng sẽ phụng dưỡng tuổi già cho anh sao?” Phụng dưỡng tuổi già.
Như Hứa đẩy tay hắn ra, nghiêm trang.
“Em sinh hai đứa nhỏ, cùng nhau chăm sóc anh lúc về già không tốt hơn à?”
“Không tốt, không cần, không được sinh.”
Như Hứa cười tủm tỉm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tươi sáng, giống con mèo xinh đẹp.
“Vậy em chỉ sinh một lần, sinh đôi.” Hắn không đáp lại lời nàng.
Như Hứa lẳng lặng nằm bò, ngắm mưa không ngừng rơi, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, dáng vẻ giống như đã ngủ.
Cũng không biết là nói cho ai nghe.
Nàng nói: “Em thật sự sẽ gả cho người khác đó.”
Cành cây lay lắt trong mưa gió, mèo hoang chạy tới chạy lui trong bụi cỏ, nhưng lại không tìm nổi một chỗ trú.
Khi Giang Đường Dã tỉnh lại, thấy Như Hứa ngồi bên cửa sổ, mở cửa sổ, ngóng ra ngoài mưa gió, có vẻ như đang nhìn gì đó.
Như Hứa nhìn một cặp đôi đang cãi nhau dưới tầng, cô gái hét lớn, cảm xúc phập phồng kích động, chàng trai có ý định kéo cô gái, nhưng bị cô gái hất ra.
Dù bị rơi trên mặt đất. Quá chật vật.
Bọn họ so với con mèo đang chạy trốn khắp nơi, hay chiếc ô đang nằm trên mặt đất không ai muốn, còn chật vật hơn.
Giang Đường Dã đứng dậy, hỏi nàng đang nhìn gì.
Cô gái chạy đi, người con trai đuổi theo, một trò khôi hài, kết thúc qua loa.
Như Hứa chớp chớp mắt, đóng cửa sổ lại, nói: “Em đang nhìn mèo hoang.”
Giang Đường Dã đang xem tin tức trên điện thoại, nghe thấy mèo hoang, nhớ tới cảnh tưởng lúc trước Như Hứa cho mèo ăn, vì thế hỏi: “Thích mèo à, muốn nuôi một con không?”
Như Hứa lắc đầu: “Em không rảnh để nuôi, vậy thì dứt khoát không nuôi.”
“Anh muốn nuôi thì sao?”
Hắn rút một điếu thuốc khỏi hộp thuốc, cầm bật lửa muốn đốt, nhưng nhớ tới Như Hứa còn ở đây, lại bỏ vào.
“Vậy anh nuôi đi.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy xuống, đeo dép lê, cầm bật lửa trên bàn, châm thuốc cho hắn.
“Vì sao không hút trước mặt em?”
Ánh mắt nàng trong suốt nhìn hắn trực diện, tựa như đang hỏi một vấn đề hết sức đơn giản.
Giang Đường Dã không hút, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, dập lửa, quay đầu lại cười với Như Hứa, nói: “Nếu một ngày nào đó anh hút thuốc trước mặt em, em sẽ phải hối hận.”
Đây là hắn lần thứ hai hắn nói từ hối hận này.
Như Hứa nghe hắn nói, nhịn không được muốn cười, nghe ám chỉ này của hắn, giống như nàng không giống với những người phụ nữ khác.
Hay hắn cũng sẽ thả thính khắp nơi với những người đàn bà khác?
Buổi sáng dậy sớm, nàng ngồi bên cửa sổ ngắm mưa, nhớ tới chuyện đêm qua, động tác của hắn rất thuần thục, nàng biết rõ, nhưng trong lòng vẫn để ý.
Nam nữ làm tình.
Nhìn đi, nam vui, nhưng nữ lại yêu.
Như Hứa nghĩ, tốt nhất hắn nên khiến nàng hối hận sớm một chút. Nàng không trông chờ nhìn hắn lãng tử quay đầu.
Nàng tự mình quay đầu.
*
Vấn đề nấu cơm trưa, hai người chơi trò đoán số quyết định.
Giang Đường Dã thua.
Hắn vén tay áo lên, nhận mệnh thở dài, nói: “Anh – một thiếu gia, mười ngón không dính dương xuân th.ủy*, chắc là do em có phúc ăn.”
*”Dương xuân th.ủy” là nước tháng ba. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt
Như Hứa mở tủ lạnh, tìm nguyên liệu nấu ăn, nghe thấy hắn nói vậy, ló đầu ra: “Hay em gọi chú tiểu nhân tới ăn?”
Cặp chân dài của người đàn ông tiến lên hai bước, đóng cửa tủ lạnh lại, một tay đè Như Hứa vào tủ lạnh, cười nói: “Nếu không thì em đừng ăn nữa, buổi tối ăn luôn một thể đi.”
Hắn lại bắt đầu.
Ngón tay cái đặt trên đôi môi hơi sưng và còn tê của Như Hứa, nàng ngăn hắn cúi đầu hôn môi.
“Môi em đau lắm.”
Hắn cầm tay nàng, bao trong lòng bàn tay, thấp giọng dỗ: “Anh chỉ hôn hôn một chút thôi.”
Cổ áo bị xốc lên, Giang Đường Dã mới phát hiện trên da thịt trắng nõn của nàng hằn vài dấu vết.
Thực sự đã mất khống chế. “Có đau không?”
Mặt Như Hứa ửng đỏ, sau một lúc lâu mới hỏi một câu: “Rốt cuộc anh có say không?”
“Vốn dĩ không say.”
Tay hắn sờ lên eo Như Hứa, ám chỉ mười phần. “Sau đó mới say.”
……
Hai giờ chiều, Như Hứa mới ăn xong bữa sáng.
Cơm nước xong hai người nằm trên thảm trải dưới đất, nhìn về một hướng, một lớn một nhỏ, nhìn qua có chút ấm áp.
“Chú nhỏ.”
“Sao?”
“Giang Đường Dã.” “Đừng gọi tên anh.”
Như Hứa cười khanh khách, đôi tay vòng qua cổ người đàn ông, lấy người mình đè lên người hắn, cọ cọ cổ hắn, sau đó một cái hôn khẽ rơi xuống bên khóe miệng hắn.
“Bây giờ có thể gọi chưa?”
Ngón tay Giang Đường Dã vuốt mái tóc dài đen nhánh của nàng, cảm nhận được một chút mềm mại bên khóe miệng, trong đôi mắt chứa ý cười, lười nhác đáp ứng: “Gọi đi.”
Người này.
Như Hứa nhẹ nhàng nở nụ cười, lỗ tai áp vào ngực trái của hắn, lắng nghe tiếng tim đập rõ ràng của hắn.
“Giang tứ.” Nàng gọi.
Tinh tế, mềm mại, hòa với tiếng mưa rơi cùng lúc lọt vào trong tai hắn. “Lúc ấy vì sao anh muốn nuôi em?”
Đối với chuyện này, Như Hứa đã từng nghe mẹ Ngô kể là người vốn dĩ muốn nhận nuôi nàng là con trưởng của nhà họ Giang, là anh trai của Giang Đường Dã, sau khi kết hôn năm nào cũng ở nước ngoài, kết quả khi về nước thì gặp phải tai nạn máy bay.
Chưa kịp đặt chân lên mảnh đất quê hương.
Giang Đường Dã xuất thần nhìn chằm chằm một chỗ, tựa như chìm dắm trong suy nghĩ của mình, hồi lâu mới hoàn hồn.
“Bởi vì anh muốn.”
“Lúc mẹ sinh anh thì khó sinh, từ khi anh còn nhỏ ba cứ thấy anh là phiền lòng, chỉ có anh cả, rất tốt với anh, mua kẹo cho anh, khuyên anh không được bướng bỉnh. Sau đó anh ấy đi nước ngoài, anh rất ít khi gặp lại anh ấy. Kỳ thật lúc đưa ra quyết định nhận nuôi, anh chỉ là muốn được nhìn chút gì đó của anh ấy.”
Ai ngờ, một cái liếc mắt đó, lại là cái liếc mắt cuối cùng.
Như Hứa im lặng hồi lâu, ngón cái đặt trên mí mắt ấm áp của hắn, nói: “Trước kia em vẫn luôn tự hỏi ba mẹ em ở đâu, trông như thế nào, có tìm em không, sau đó thì không nghĩ nữa.”
“Sao vậy?”
“Em không muốn cứ nhớ hay nghĩ về người đã bỏ rơi em.”
Tay Giang Đường Dã nắm lấy tay nàng, cười, làm khó dễ nàng. “Không phải anh cũng bỏ em đó sao.”
“Đúng vậy, nhưng em không có tiền đồ.”
…
“Chú nhỏ, khi nào anh sẽ kết hôn?”
Ngón tay Giang Đường Dã vê vành tai mềm mại của nàng, nghĩ đến dáng vẻ nàng đeo khuyên tai, không chút để ý lôi kéo nàng: “80 tuổi.”
Răng đã rụng hết.
Như Hứa hiểu rõ gật gật đầu: “Em sẽ kết hôn lúc 25 tuổi, 28 tuổi sinh đứa bé đầu tiên, 32 tuổi sinh đứa thứ hai ……”
Nói đến một nửa, bị người kia duỗi tay che miệng lại.
Đuôi mắt hắn yêu mị, cười như không cười nhìn Như Hứa từ từ kể chuyện, hỏi: “Sao em lại lật lọng như vậy?”
Như Hứa nhíu mày: “Em lật lọng thế nào?”
“Không phải em đã nói rằng sẽ phụng dưỡng tuổi già cho anh sao?” Phụng dưỡng tuổi già.
Như Hứa đẩy tay hắn ra, nghiêm trang.
“Em sinh hai đứa nhỏ, cùng nhau chăm sóc anh lúc về già không tốt hơn à?”
“Không tốt, không cần, không được sinh.”
Như Hứa cười tủm tỉm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tươi sáng, giống con mèo xinh đẹp.
“Vậy em chỉ sinh một lần, sinh đôi.” Hắn không đáp lại lời nàng.
Như Hứa lẳng lặng nằm bò, ngắm mưa không ngừng rơi, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, dáng vẻ giống như đã ngủ.
Cũng không biết là nói cho ai nghe.
Nàng nói: “Em thật sự sẽ gả cho người khác đó.”