Độc Chiếm Nữ Nhi - Lâm Đình Hiểu Gia Đích Miêu

Chương 2

Editor: Byredo

Hắn nhận được tin tức, nói là sau khi đại nữ nhi tỉnh lại thì không thể chấp nhận sự thật là mình đã bị câm, cảm xúc dao động, khóc lóc không thôi.

Hắn khom lưng đi vào trong xe ngựa nơi đại nữ nhi hồi phục sức khỏe.

Nhìn thấy thân ảnh bị tỳ nữ lôi kéo, hắn hơi chau mày lại. “Cần Nhi, không được lộn xộn!” 

Rõ ràng hắn hẳn phải là một phụ thân yêu thương, quan tâm, thông cảm cho nữ nhi khi bị thương thân thể, dịu dàng an ủi đối phương, nhưng tiếc là hắn là một người có ý chí sắt đá, nhi tử hay nữ nhi, đối với hắn, đều không là cái gì cả.

Thân ảnh kia im lặng, quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu, hiện lên vẻ vui sướng, kinh ngạc và ngỡ ngàng.

Nàng tránh khỏi tay tỳ nữ, nhào vào hắn, kéo tay hắn, ngửa đầu nhìn hắn, há miệng muốn nói gì đó, lại bất hạnh mà không thể phát ra tiếng.

Nàng chỉ vào chính mình, lại chỉ vào xe ngựa, vẻ mặt hoảng sợ.

Hắn nheo đôi mắt dài quyến rũ lại, nhìn động tác của nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tỳ nữ của nàng sợ bị chủ nhân trách phạt, vội vàng nắm lấy cánh tay của nàng, kéo bàn tay đang quấn lấy hắn của nàng ra. “Đại cô nương, nên nghỉ ngơi, người vừa mới tỉnh, cảm xúc không thể quá kích động.”

Nàng nhíu chặt mày, hoang mang trước lời nói của tỳ nữ, lại vẫn cứ nhìn hắn, ánh mắt cầu xin và khát vọng, có thể nhìn ra rõ ràng rằng nàng không muốn rời khỏi hắn, muốn theo sát hắn.

Hắn suy tư một lát, hiểu lầm nàng sợ hãi vì bị hạ độc, không dám ở một mình, sợ bị ám hại lần thứ hai. “Yên tâm, không sao cả, cha đã bắt kẻ xấu làm hại đến con rồi, sẽ không để con bị thương nữa.”

Nàng nghe vậy, vẻ mặt khiếp sợ, như là nghe được lời nói không thể tin được, ngón tay chỉ vào mình, há miệng không tiếng động mà nói mấy chữ, sau đó nắm lấy tay hắn, mở bàn tay hắn ra, muốn viết chữ trên lòng bàn tay hắn.

Trong lòng hắn không kiên nhẫn, ném tay nàng ra. “Cần Nhi, rốt cuộc là con bị làm sao?”

Nhưng mà thấy phản ứng của nàng khác lạ, trong lòng hắn hoài nghi, không biết là do có bí mật gì khác không, nên liếc mắt nhìn tỳ nữ bên cạnh nàng một cái, trong lòng còn nghi ngờ lai lịch của tỳ nữ này, nhưng cũng không quá rối rắm. “Chuyển giường của đại cô nương lên xe ngựa của ta.”

Tỳ nữ thấp giọng trả lời. 

=====================================

Ấn tượng của hắn đối với đại nữ nhi không sâu, phải nói là hắn đối với nhi nữ của mình đều không thân cận, chỉ khi quản gia tới báo cáo mọi chuyện thì mới đề cập một hai câu về chuyện nhi nữ của hắn.

Nàng kết thân với nhi tử độc nhất của Thư lệnh cũng là do Thư lệnh chủ động đề cập với hắn thì hắn mới bừng tỉnh, hóa ra là mình có một đại đích nữ bình an trưởng thành, và thậm chí đến tận bây giờ, hắn mới nhớ đến sự tồn tại của nữ nhi này.

Hắn vô tình, máu lạnh, vì đạt được lợi ích mà không từ thủ đoạn. Hắn dốc hết sức để mở rộng bản đồ thế lực của mình, vì đạt được mục đích, thậm chí hắn còn không tiếc dùng bề ngoài tuấn tú để thông đồng với những nữ nhân có giá trị lợi dụng, sau đó lại ném đi như giày cũ.

Hắn đã làm quá nhiều việc ác, tất cả đều báo ứng lên người gần gũi nhất với hắn. Phụ mẫu, huynh đệ, thê tử, nhi nữ, dù hắn có quan tâm hay không quan tâm thì tất cả đều chết oan uổng.

Hắn có vài phần quan tâm đến đại nữ nhi, nhưng cũng chỉ vì sắp tới cần lợi dụng đến nàng, muốn dùng nàng để liên minh kết hợp với Thư lệnh mà thôi. Chỉ là bận tâm đến việc nàng không thể nói được, hắn cũng không thể xác định là Thư lệnh có đổi ý về cuộc hôn sự này hay không.

“Con muốn nói với cha cái gì?” Hắn ngồi nằm trong xe ngựa, vẻ mặt hờ hững mà hỏi nàng, chỉ vào giấy bút trên bàn, bảo nàng viết xuống.

Ánh mắt nàng nhìn hắn đầy lưu luyến, không phải là ánh mắt là một nữ nhi nên có với phụ thân.

Hắn nhìn rõ được sự khác thường của nàng, chỉ im lặng không để ý tới, nhìn bàn tay trắng trẻo thon dài của nàng cầm bút lông, một tay cầm ống tay áo, nhúng vào mực đen, viết ba chữ trên giấy. Chữ của nàng đẹp đẽ tao nhã, thống nhất đồng đều, nhưng vẫn không thể so với nội dung bên trong, làm hai mắt hắn co rụt lại.

Nàng viết, là ba chữ, Vân công tử.

Sắc mặt luôn bình thản của hắn thay đổi, chỉ bởi vì nàng đưa lưng về phía hắn nên không phát hiện ra.

Khi nàng đang muốn tiếp tục viết chữ thì lại bị hắn ngăn cản. “Ai là Vân công tử?”

Nàng giật mình, từ từ quay đầu nhìn hắn, hai mắt mở to, hàng mi dày chớp chớp, đôi mắt đẹp ánh lên tia nước lấp lánh.

Nàng chưa từ bỏ ý định, run rẩy đặt tay viết tiếp, viết xuống mấy chữ nhà cũ ở Tây Giang Nam Thành, mong đợi mà nhìn hắn.

“Đây là có ý gì? Rốt cuộc thì con đang viết cái gì?” Hắn nhíu mày lại, khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm trở nên cứng lại.

Nước mắt nàng, cuối cùng lại nhịn không được mà chảy xuống, tuyệt vọng buồn bã.

“Xem ra ngươi không chỉ bị câm mà còn bị hỏng não, trong lúc còn chưa trị khỏi bệnh, ngươi không được phép rời khỏi xe ngựa nửa bước, không được viết chữ.” Hắn trầm giọng ra lệnh, rời khỏi sương phòng trong xe ngựa.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, ngón tay trắng nõn xinh đẹp che mặt, buồn bã khóc không thôi.

Hắn bảo tùy tùng đỡ lên lưng ngựa, kẹp chặt bụng ngựa, thúc ngựa chạy như điên, phía sau là mấy thị vệ đeo đao bảo vệ hắn.

Trên đời này, người gọi hắn là Vân công tử không quá năm người, bởi vì đây là tên giả của hắn, chưa bao giờ dùng ở bên người, mà năm người kia đều đã bỏ mạng, không còn ai còn sống.

Trong đó, người nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, lưu luyến, mê đắm, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng.

Thân phận của nàng đã rõ như ban ngày.

Hắn mím chặt môi, trong lòng lại không bình tĩnh như vậy, thậm chí đã nổi lên sóng to ngập trời.