Độc Chiếm Nữ Nhi - Lâm Đình Hiểu Gia Đích Miêu
Chương 1
Editor: Byredo
Người tùy tùng cởi chiếc áo choàng nặng nề ra khỏi cỗ xe, bước đi nhẹ nhàng, khoác chiếc áo choàng lên người hắn ta. “Buổi tối trời lạnh, xin chủ tử lên xe ngựa nghỉ ngơi.”
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn về mặt sông phía xa, sóng nước được ánh sáng dát một lớp bạc lấp lánh, tựa như tiên cảnh yên tĩnh lịch sự tao nhã giữa nhân gian.
Phía sau hắn là một hàng ngũ dài mênh mông cuồn cuộn, người hô ngựa hí, hộ vệ cưỡi ngựa, giơ đuốc lên tuần tra qua lại, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng báo cáo tuần tra.
Hắn bất động, tùy tùng phía sau không dám nói nhiều, im lặng mà đứng phía sau hắn.
Chỉ trong chốc lát, phía sau đã có mấy nam nhân cưỡi ngựa chạy về phía bọn họ, hét lớn hết cỡ để người cản đường phải nhường đường.
Nam nhân đi đầu nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến chỗ hắn, quỳ một chân xuống. “Chủ tử, thuộc hạ đã đến muộn, Vân cô nương… đã bị giết hại dã man, tiểu nhân đã bắt giam toàn bộ nghi phạm, chỉ chờ mệnh lệnh của chủ tử.”
Hắn nghe vậy thì vẫn bình tĩnh như thể người bị giết hại không phải là nữ tử mà hắn yêu, không phải là tân nương tử mà hắn sắp cưới mà giống như một người qua đường.
Trầm ngâm một lát, hắn mới nói. “Giết.”
Thuộc hạ biết ý của hắn, là giết chết những kẻ đã giết hại Vân Nương, không cần tra tấn nghiêm khắc, ép hỏi người đứng sau chuyện này nữa, chuẩn bị thực hiện phương pháp một điều nhịn là chín điều lành. “Dạ.”
Trước khi thuộc hạ kia rời khỏi, hắn mở miệng. “Người trong nhà Vân Nương đều bị diệt khẩu sao?”
Thuộc hạ không chút do dự mà trả lời. “Vâng, thuộc hạ đã cho kiểm kê thân phận, không ai sống sót.”
Hắn ừ một một tiếng, phất tay cho hắn ta lui.
Đợi đến khi người kia quay đầu chuyển ngựa, nhanh chóng rời đi thì tùy tùng mới lo lắng mà trộm nhìn hắn, không dám hé răng.
“Một người cũng không giữ lại, Giang Thừa Phụ này…” Hắn thấp giọng thì thào. “Lý Thượng Trị, Giang Thừa Phụ, vẫn giữ lại mạng chó của các ngươi trước, rồi ta sẽ chém từng người một.”
Tùy tùng nín thở, đối với chủ tử vừa cả gan làm loạn, gọi Kim thượng và Tể tướng là chó, cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ và kính nể, chủ tử của hắn ta chính là phi thường như vậy đấy.
Thật ra tùy tùng cũng đang buồn bực, theo thái độ yêu thương Vân Nương của chủ nhân, vì sao lại không hề hỏi một câu xem thi thể nàng ấy nơi nào chứ? Vì sao nghe tin nàng ấy chết, ánh mắt và khuôn mặt đều không hề thay đổi gì hết?
Chủ tử của hắn ta, rốt cuộc là có tình cảm với Vân Nương không? Hay là đây chỉ là một kế hoạch, một âm mưu được vạch sẵn tỉ mỉ?
===================================
Hắn trở lại trong xe ngựa, ngồi trên ghế, triệu tập đại phu đi cùng để nghe ông ấy báo cáo.
“Cần Nhi đã tỉnh chưa?” Giọng nói hắn trầm thấp, có chút thờ ơ.
Đại phu trung niên lắc đầu. “Đại cô nương còn chưa tỉnh lại.”
“Khi nào thì chất độc còn sót lại mới được loại bỏ hoàn toàn?”
Đại phu ngập ngừng. “Bẩm chủ tử, độc mà đại cô nương nuốt phải đã dần được đào thải, nhưng… cổ họng của người bị rót thuốc ép nôn mạnh, đã bị nôn ra cùng thuốc độc, gây bỏng rát cổ họng, có lẽ là trong thời gian ngắn không thể mở miệng nói chuyện được, cần thời gian rất dài để chữa khỏi.”
Ông ấy biết, lần này chủ tử về kinh là muốn gả đại cô nương chưa cập kê cho nhi tử duy nhất của Thư lệnh đương triều. Nhưng đại cô nương lại bị người ta hạ độc, suýt chút nữa đã không cứu được, kể cả có cứu được cũng trở thành người câm. Lần này chủ tử lại phải phiền não rồi, ba nữ nhi còn lại đều là con vợ lẽ, cho dù có được tân phu nhân sắp vào cửa nhận nuôi trên danh nghĩa cũng không giấu được tai mắt của Thư lệnh.
Lấy thứ thay đích, ở dân gian không phải là chuyện gì lớn, thường thì cũng chỉ xảy ra trong thế gia danh vọng, gia tộc quan quyền có thế lực, nhưng mà sẽ bị gièm pha, bị xỉa xói khắp nơi.
Ông ấy biết trong phủ có rất nhiều phụ nhân kiến thức hạn hẹp, cho rằng sau khi độc chết đại cô nương thì chủ tử sẽ nâng nữ nhi của các nàng lên, không ngờ đây lại là bùa đòi mạng bọn họ. Chủ tử không thích phản ứng lại cuộc tranh giành tình cảm, lục đục xào xáo của các nàng, vì vậy bọn họ lại cho rằng chủ tử khoan dung nhân từ, hiểu lầm chủ tử mặc kệ các nàng.
Thật ra, suy cho cùng thì cũng là chủ tử làm phía trên kiêng kị nên mới gặp phải nhiều chuyện phiền toái như vậy. Đương gia phu nhân, người sau mất sớm hơn người trước, nhi tử cũng lần lượt qua đời ngoài ý muốn, làm cho cả phủ lớn như vậy cũng chỉ còn sót lại một đích nữ, ba thứ nữ, còn có một hài tử vừa mới được sinh ra nhưng hơi thở thoi thóp, chỉ đang kéo dài hơi tàn.
Dường như chủ tử không quan tâm, cũng đúng, hắn vẫn còn trẻ khỏe, nữ nhân, hài tử không có thì thôi, chỉ cần hắn còn ở đó là có thể chống đỡ cả gia tộc, phía trên cũng không có cách gì với hắn, chỉ biết gây sóng gió trong hậu trạch, làm nhà cửa hắn không yên.
Chỉ là không thể hiểu được, lần này đại cô nương bị hạ độc, liệu có phải là bút tích của phía trên không? Nói không chừng, bọn họ lo ngại về liên minh giữa chủ tử và Thư lệnh, muốn phá hủy quan hệ hai nhà.
Chỉ tội nghiệp cho đại cô nương, từ nhỏ đã không được cha dạy, không được nương nuôi, bị tỷ muội khác mẫu thân xa lánh thờ ơ, có danh hiệu đích nữ lại không có đãi ngộ cao sang, chỉ có khi gả đi, người ta mới nhớ đến thân phận của nàng để lợi dụng.
Sau khi đại phu rời đi, hắn gỡ xuống ngọc bội rủ bên hông, vuốt ve kết đồng tâm được thắt trong ngọc bội, rơi vào trạng thái lơ đãng.
“Rốt cuộc thì là ta vì nghiệp lớn mà phụ lòng nàng, hy vọng nàng có kiếp sau sẽ không phải gặp lại loại người tệ bạc như ta nữa.” Cuối cùng, hắn thở dài.
Người tùy tùng cởi chiếc áo choàng nặng nề ra khỏi cỗ xe, bước đi nhẹ nhàng, khoác chiếc áo choàng lên người hắn ta. “Buổi tối trời lạnh, xin chủ tử lên xe ngựa nghỉ ngơi.”
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn về mặt sông phía xa, sóng nước được ánh sáng dát một lớp bạc lấp lánh, tựa như tiên cảnh yên tĩnh lịch sự tao nhã giữa nhân gian.
Phía sau hắn là một hàng ngũ dài mênh mông cuồn cuộn, người hô ngựa hí, hộ vệ cưỡi ngựa, giơ đuốc lên tuần tra qua lại, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng báo cáo tuần tra.
Hắn bất động, tùy tùng phía sau không dám nói nhiều, im lặng mà đứng phía sau hắn.
Chỉ trong chốc lát, phía sau đã có mấy nam nhân cưỡi ngựa chạy về phía bọn họ, hét lớn hết cỡ để người cản đường phải nhường đường.
Nam nhân đi đầu nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến chỗ hắn, quỳ một chân xuống. “Chủ tử, thuộc hạ đã đến muộn, Vân cô nương… đã bị giết hại dã man, tiểu nhân đã bắt giam toàn bộ nghi phạm, chỉ chờ mệnh lệnh của chủ tử.”
Hắn nghe vậy thì vẫn bình tĩnh như thể người bị giết hại không phải là nữ tử mà hắn yêu, không phải là tân nương tử mà hắn sắp cưới mà giống như một người qua đường.
Trầm ngâm một lát, hắn mới nói. “Giết.”
Thuộc hạ biết ý của hắn, là giết chết những kẻ đã giết hại Vân Nương, không cần tra tấn nghiêm khắc, ép hỏi người đứng sau chuyện này nữa, chuẩn bị thực hiện phương pháp một điều nhịn là chín điều lành. “Dạ.”
Trước khi thuộc hạ kia rời khỏi, hắn mở miệng. “Người trong nhà Vân Nương đều bị diệt khẩu sao?”
Thuộc hạ không chút do dự mà trả lời. “Vâng, thuộc hạ đã cho kiểm kê thân phận, không ai sống sót.”
Hắn ừ một một tiếng, phất tay cho hắn ta lui.
Đợi đến khi người kia quay đầu chuyển ngựa, nhanh chóng rời đi thì tùy tùng mới lo lắng mà trộm nhìn hắn, không dám hé răng.
“Một người cũng không giữ lại, Giang Thừa Phụ này…” Hắn thấp giọng thì thào. “Lý Thượng Trị, Giang Thừa Phụ, vẫn giữ lại mạng chó của các ngươi trước, rồi ta sẽ chém từng người một.”
Tùy tùng nín thở, đối với chủ tử vừa cả gan làm loạn, gọi Kim thượng và Tể tướng là chó, cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ và kính nể, chủ tử của hắn ta chính là phi thường như vậy đấy.
Thật ra tùy tùng cũng đang buồn bực, theo thái độ yêu thương Vân Nương của chủ nhân, vì sao lại không hề hỏi một câu xem thi thể nàng ấy nơi nào chứ? Vì sao nghe tin nàng ấy chết, ánh mắt và khuôn mặt đều không hề thay đổi gì hết?
Chủ tử của hắn ta, rốt cuộc là có tình cảm với Vân Nương không? Hay là đây chỉ là một kế hoạch, một âm mưu được vạch sẵn tỉ mỉ?
===================================
Hắn trở lại trong xe ngựa, ngồi trên ghế, triệu tập đại phu đi cùng để nghe ông ấy báo cáo.
“Cần Nhi đã tỉnh chưa?” Giọng nói hắn trầm thấp, có chút thờ ơ.
Đại phu trung niên lắc đầu. “Đại cô nương còn chưa tỉnh lại.”
“Khi nào thì chất độc còn sót lại mới được loại bỏ hoàn toàn?”
Đại phu ngập ngừng. “Bẩm chủ tử, độc mà đại cô nương nuốt phải đã dần được đào thải, nhưng… cổ họng của người bị rót thuốc ép nôn mạnh, đã bị nôn ra cùng thuốc độc, gây bỏng rát cổ họng, có lẽ là trong thời gian ngắn không thể mở miệng nói chuyện được, cần thời gian rất dài để chữa khỏi.”
Ông ấy biết, lần này chủ tử về kinh là muốn gả đại cô nương chưa cập kê cho nhi tử duy nhất của Thư lệnh đương triều. Nhưng đại cô nương lại bị người ta hạ độc, suýt chút nữa đã không cứu được, kể cả có cứu được cũng trở thành người câm. Lần này chủ tử lại phải phiền não rồi, ba nữ nhi còn lại đều là con vợ lẽ, cho dù có được tân phu nhân sắp vào cửa nhận nuôi trên danh nghĩa cũng không giấu được tai mắt của Thư lệnh.
Lấy thứ thay đích, ở dân gian không phải là chuyện gì lớn, thường thì cũng chỉ xảy ra trong thế gia danh vọng, gia tộc quan quyền có thế lực, nhưng mà sẽ bị gièm pha, bị xỉa xói khắp nơi.
Ông ấy biết trong phủ có rất nhiều phụ nhân kiến thức hạn hẹp, cho rằng sau khi độc chết đại cô nương thì chủ tử sẽ nâng nữ nhi của các nàng lên, không ngờ đây lại là bùa đòi mạng bọn họ. Chủ tử không thích phản ứng lại cuộc tranh giành tình cảm, lục đục xào xáo của các nàng, vì vậy bọn họ lại cho rằng chủ tử khoan dung nhân từ, hiểu lầm chủ tử mặc kệ các nàng.
Thật ra, suy cho cùng thì cũng là chủ tử làm phía trên kiêng kị nên mới gặp phải nhiều chuyện phiền toái như vậy. Đương gia phu nhân, người sau mất sớm hơn người trước, nhi tử cũng lần lượt qua đời ngoài ý muốn, làm cho cả phủ lớn như vậy cũng chỉ còn sót lại một đích nữ, ba thứ nữ, còn có một hài tử vừa mới được sinh ra nhưng hơi thở thoi thóp, chỉ đang kéo dài hơi tàn.
Dường như chủ tử không quan tâm, cũng đúng, hắn vẫn còn trẻ khỏe, nữ nhân, hài tử không có thì thôi, chỉ cần hắn còn ở đó là có thể chống đỡ cả gia tộc, phía trên cũng không có cách gì với hắn, chỉ biết gây sóng gió trong hậu trạch, làm nhà cửa hắn không yên.
Chỉ là không thể hiểu được, lần này đại cô nương bị hạ độc, liệu có phải là bút tích của phía trên không? Nói không chừng, bọn họ lo ngại về liên minh giữa chủ tử và Thư lệnh, muốn phá hủy quan hệ hai nhà.
Chỉ tội nghiệp cho đại cô nương, từ nhỏ đã không được cha dạy, không được nương nuôi, bị tỷ muội khác mẫu thân xa lánh thờ ơ, có danh hiệu đích nữ lại không có đãi ngộ cao sang, chỉ có khi gả đi, người ta mới nhớ đến thân phận của nàng để lợi dụng.
Sau khi đại phu rời đi, hắn gỡ xuống ngọc bội rủ bên hông, vuốt ve kết đồng tâm được thắt trong ngọc bội, rơi vào trạng thái lơ đãng.
“Rốt cuộc thì là ta vì nghiệp lớn mà phụ lòng nàng, hy vọng nàng có kiếp sau sẽ không phải gặp lại loại người tệ bạc như ta nữa.” Cuối cùng, hắn thở dài.