Độc Chiếm Nữ Nhi - Lâm Đình Hiểu Gia Đích Miêu
Chương 11
Editor: Byredo
Hắn đè nàng trên giường hỉ đỏ tươi, mở thân thể nàng ra, thẳng tiến vào nơi cực nóng ướt ấm tuyệt diệu của nàng, ra sức chuyển động.
Hỉ phục trên người nàng bị lột ra, khoác rũ trên vai nàng, y phục màu đỏ thẫm xinh đẹp cùng vết đỏ tím trên cơ thể trắng như tuyết của nàng đồng thời đập vào mắt, có vẻ cực kỳ nổi bật lóa mắt.
Hóa xoa bóp vùng đồi núi phồng lên, ngậm mút hạt đậu đỏ đứng thẳng. Bởi vì hắn thường xuyên âu yếm xoa bóp nên nơi này càng ngày càng tròn trịa nhô cao, không mất quá nhiều thời gian, nó lập tức ngạo nghễ đứng thẳng, sóng gió mãnh liệt.
Mị huyệt của nàng bị hắn ghé thăm thường xuyên, càng ngày càng kiều mị mẫn cảm, khi cắn nuốt cự vật của hắn cũng có thể co rút lại tự nhiên, mang lại cho hai người khoái cảm không gì sánh nổi.
Hắn không hề kiêng nể gì, trong ngày vui của nữ nhi, trên giường hỉ của nàng và phu quân, xâm chiếm thân mình nữ nhi, không những không cảm thấy áy náy mà còn lấy làm tự hào, bởi vì bảo bối trước mắt này là nữ nhi của mình, là nữ nhân của mình.
Bên ngoài vang lên tiếng hô kinh ngạc.
“Tân lang bị con ngựa kinh sợ hất văng, ngất xỉu tại chỗ, Thư lệnh tức giận, hôn lễ không làm nữa, thôi chơi nhạc cụ đi, mau im lặng đi!” Bên ngoài có người hô to, tiếng khua chiêng gõ trống vui mừng lập tức dừng lại, khung cảnh yên tĩnh.
Nàng nghe được tiếng thét chói tai bên ngoài, giật mình.
Hắn đè trên người nàng, liếm mút vành tai nàng. “Là đương kim Thánh thượng phái người ám sát Thẩm Kính, không liên quan đến chúng ta.”
Hắn nâng chân nàng lên, hung hăng mà đâm xuống.
Đậu phộng, hạt sen, long nhãn rơi rụng trên giường hỉ, bị bọn họ làm đến mức run lên hết lên, dồn sang một bên.
Chân nàng bị tách ra đến cực hạn, buông thõng xuống hai bên giường, cố gắng hết sức để kẹp lấy người hắn, không rơi xuống, móng chân được sơn màu đỏ tươi, theo động tác của nàng mà tạo nên khung cảnh tươi đẹp lóa mắt.
Vì hôm nay, nàng đã tỉ mỉ chăm sóc thân mình, trang điểm khuôn mặt, cuối cùng bị hắn hưởng thụ, bị hắn nuốt chửng, nàng chẳng những vui vẻ chịu đựng mà còn âm thầm vui mừng.
===================================
Giang Nghi Thanh được như ước nguyện, gả vào Tống gia, sau khi hành lễ thành thân thì lập tức gấp không chờ nổi mà thu dọn hành lý, muốn ra ngoài Bắc cương.
“Đừng nói với cha ta, ta đã chiếm được danh phận phu nhân của ngươi, ngươi thích ở bên ai, ta không quản được, cũng không muốn quản, dù sao thì ngươi cũng đừng tới tìm ta, ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi.” Nữ nhân này còn bừng bừng sức sống hơn cả nam nhân, thu dọn hành lý xong thì nhảy lên lưng ngựa, phía sau có hai nữ hộ vệ, vẻ mặt cao ngạo bá đạo mà nói với hắn.
Hắn không hé răng, phất tay bảo nàng ta đi, nhìn bóng dáng ba nữ nhân giục ngựa rời đi.
===========================
Giang Nghi Thanh gả vào Tống gia rồi thì không ra khỏi cửa, sống trong hậu trạch, người bình thường không thể thấy được, không làm hậu trạch Tống gia nổi lên một trận mưa máu gió tanh, lại làm Tống Duẫn Tín vì nàng ta mà dọn sạch cơ thiếp, chỉ chung tình với mình nàng ta, làm người ngoài ca ngợi hết lời.
Hắn và Thư lệnh kéo Lý Thượng Trị đang lung lay sắp đổ trên ngôi vị Hoàng đế xuống, đổi thành cháu trai của hắn ta lên ngôi, báo thù cho Thẩm Kính.
Thư lệnh vì báo đáp vị giúp đỡ to lớn của hắn mà còn đồng ý cho Tống Cần Nhi ở Tống gia tĩnh dưỡng đến già, chỉ cần nàng không tái giá với người khác thì tất cả đều theo ý nàng.
Sau khi Lý Thượng Trị ngã ngựa, Giang Thừa Phụ là đồng minh của hắn cũng bị bỏ tù xử trảm, mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của phu thê Tống Duẫn Tín, thậm chí còn cho rằng nàng ta sẽ bị hưu, kết quả là Tống Duẫn Tín lại chẳng quan tâm, Giang Nghi Thanh ở hậu trạch cũng không hề có động tĩnh gì.
Năm sau, Giang Nghi Thanh sinh cho hắn một nhi tử bụ bẫm, diện mạo cực kỳ giống hắn.
Hắn đãi khách tứ phương, cực kỳ yêu thích nhi tử, không còn bộ dạng lạnh nhạt bình tĩnh như trước, làm người ta phải trố mắt kinh ngạc.
Sau đó, hắn dẫn đích trưởng nữ và nhi tử lên núi dâng hương, có người thấy diện mạo của Tống Cần Nhi vừa tròn 18, lập tức kinh diễm không thôi, cảm thấy thương tiếc cho cuộc đời nàng phải thủ tiết vì nhi tử độc nhất đã qua đời của Thư lệnh, một mình suốt quãng đời còn lại, thật sự là phí phạm của trời.
Nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc như thế, dịu dàng hiền hậu như thế, một ánh mắt một nụ cười cũng có thể làm mê đắm lòng người, bộ ngực tròn trịa hút mắt, vòng eo mảnh mai nhỏ bé, dáng người quyến rũ hấp dẫn, vốn nên để nam nhân đè trên giường, hung hăng mà thương tiếc yêu chiều, sao lại để nàng thủ tiết chứ?
Nàng được một phụ nhân trở tuổi bên cạnh nâng đỡ, chậm rãi bước lên cầu thang, bước chân run rẩy, mỗi một động tác nện bước đều khiến cho hoa huy*t giữa hai chân nàng tiết ra chất lòng.
“Cô nương, hay là chúng ta đi từ từ thôi!” Phụ nhân đỡ nàng đỏ bừng mặt, nàng ấy vốn là tỳ nữ bên người đại cô nương, được chủ tử ban cho tùy tùng bên người hắn làm thê tử, ở bên cạnh chăm sóc chủ tử và đại cô nương nên đương nhiên là nàng ấy biết sự bối rối của nàng.
Sáng sớm tinh mơ, đại cô nương đã bị chủ tử bế lên xe ngựa, ngay cả nhi tử đang khóc nỉ non cũng không rảnh lo, chỉ ném ngay cho bà vú, sau đó, suốt đường đi đều vang lên tiếng hoan ái bên trong, cho đến khi xuống xe, vật kia của chủ tử vẫn luyến tiếc không muốn rút ra, có thể thấy được tình cảnh thê thảm đến mức nào.
“Không sao.” Nàng đã có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là đã quen với việc không nói được, bản thân nàng cũng không phải là một người nhiều lời nên lúc nói chuyện nhiều nhất chính là khi rên rỉ cầu xin hắn trên giường.
Hắn dẫn theo nàng và nhi tử, bà vú, đi vào Phật đường, cầm nhang quỳ lạy.
Hiện giờ hắn đã đá văng Lý Thượng Trị xuống ngai vàng, nâng đỡ tiểu Hoàng đế một dạ hai vâng, hắn nói gì nghe nấy lên, hắn cũng không cần phải sử dụng thủ động âm độc nữa, cũng sợ báo ứng lên người nữ nhân và hài tử của mình, cho nên chỉ cần có thời gian, hắn đều sẽ dẫn nàng lên chùa, thành kính phụng bái, sám hối hành vi trong quá khứ.
Hắn có thê tử không biết đang ở đâu, nàng có phu quân đã mất sớm, hai cha con không còn bị cái gì cản trở nữa, cũng không có ai có thể phê bình thân phận của nàng, bình luận xuất thân của nàng, xen vào tình cảm giữa nàng và hắn.
Hắn độc chiếm nữ nhi này, vậy thì sao nàng lại không độc chiếm phụ thân này chứ?
Hắn đè nàng trên giường hỉ đỏ tươi, mở thân thể nàng ra, thẳng tiến vào nơi cực nóng ướt ấm tuyệt diệu của nàng, ra sức chuyển động.
Hỉ phục trên người nàng bị lột ra, khoác rũ trên vai nàng, y phục màu đỏ thẫm xinh đẹp cùng vết đỏ tím trên cơ thể trắng như tuyết của nàng đồng thời đập vào mắt, có vẻ cực kỳ nổi bật lóa mắt.
Hóa xoa bóp vùng đồi núi phồng lên, ngậm mút hạt đậu đỏ đứng thẳng. Bởi vì hắn thường xuyên âu yếm xoa bóp nên nơi này càng ngày càng tròn trịa nhô cao, không mất quá nhiều thời gian, nó lập tức ngạo nghễ đứng thẳng, sóng gió mãnh liệt.
Mị huyệt của nàng bị hắn ghé thăm thường xuyên, càng ngày càng kiều mị mẫn cảm, khi cắn nuốt cự vật của hắn cũng có thể co rút lại tự nhiên, mang lại cho hai người khoái cảm không gì sánh nổi.
Hắn không hề kiêng nể gì, trong ngày vui của nữ nhi, trên giường hỉ của nàng và phu quân, xâm chiếm thân mình nữ nhi, không những không cảm thấy áy náy mà còn lấy làm tự hào, bởi vì bảo bối trước mắt này là nữ nhi của mình, là nữ nhân của mình.
Bên ngoài vang lên tiếng hô kinh ngạc.
“Tân lang bị con ngựa kinh sợ hất văng, ngất xỉu tại chỗ, Thư lệnh tức giận, hôn lễ không làm nữa, thôi chơi nhạc cụ đi, mau im lặng đi!” Bên ngoài có người hô to, tiếng khua chiêng gõ trống vui mừng lập tức dừng lại, khung cảnh yên tĩnh.
Nàng nghe được tiếng thét chói tai bên ngoài, giật mình.
Hắn đè trên người nàng, liếm mút vành tai nàng. “Là đương kim Thánh thượng phái người ám sát Thẩm Kính, không liên quan đến chúng ta.”
Hắn nâng chân nàng lên, hung hăng mà đâm xuống.
Đậu phộng, hạt sen, long nhãn rơi rụng trên giường hỉ, bị bọn họ làm đến mức run lên hết lên, dồn sang một bên.
Chân nàng bị tách ra đến cực hạn, buông thõng xuống hai bên giường, cố gắng hết sức để kẹp lấy người hắn, không rơi xuống, móng chân được sơn màu đỏ tươi, theo động tác của nàng mà tạo nên khung cảnh tươi đẹp lóa mắt.
Vì hôm nay, nàng đã tỉ mỉ chăm sóc thân mình, trang điểm khuôn mặt, cuối cùng bị hắn hưởng thụ, bị hắn nuốt chửng, nàng chẳng những vui vẻ chịu đựng mà còn âm thầm vui mừng.
===================================
Giang Nghi Thanh được như ước nguyện, gả vào Tống gia, sau khi hành lễ thành thân thì lập tức gấp không chờ nổi mà thu dọn hành lý, muốn ra ngoài Bắc cương.
“Đừng nói với cha ta, ta đã chiếm được danh phận phu nhân của ngươi, ngươi thích ở bên ai, ta không quản được, cũng không muốn quản, dù sao thì ngươi cũng đừng tới tìm ta, ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi.” Nữ nhân này còn bừng bừng sức sống hơn cả nam nhân, thu dọn hành lý xong thì nhảy lên lưng ngựa, phía sau có hai nữ hộ vệ, vẻ mặt cao ngạo bá đạo mà nói với hắn.
Hắn không hé răng, phất tay bảo nàng ta đi, nhìn bóng dáng ba nữ nhân giục ngựa rời đi.
===========================
Giang Nghi Thanh gả vào Tống gia rồi thì không ra khỏi cửa, sống trong hậu trạch, người bình thường không thể thấy được, không làm hậu trạch Tống gia nổi lên một trận mưa máu gió tanh, lại làm Tống Duẫn Tín vì nàng ta mà dọn sạch cơ thiếp, chỉ chung tình với mình nàng ta, làm người ngoài ca ngợi hết lời.
Hắn và Thư lệnh kéo Lý Thượng Trị đang lung lay sắp đổ trên ngôi vị Hoàng đế xuống, đổi thành cháu trai của hắn ta lên ngôi, báo thù cho Thẩm Kính.
Thư lệnh vì báo đáp vị giúp đỡ to lớn của hắn mà còn đồng ý cho Tống Cần Nhi ở Tống gia tĩnh dưỡng đến già, chỉ cần nàng không tái giá với người khác thì tất cả đều theo ý nàng.
Sau khi Lý Thượng Trị ngã ngựa, Giang Thừa Phụ là đồng minh của hắn cũng bị bỏ tù xử trảm, mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của phu thê Tống Duẫn Tín, thậm chí còn cho rằng nàng ta sẽ bị hưu, kết quả là Tống Duẫn Tín lại chẳng quan tâm, Giang Nghi Thanh ở hậu trạch cũng không hề có động tĩnh gì.
Năm sau, Giang Nghi Thanh sinh cho hắn một nhi tử bụ bẫm, diện mạo cực kỳ giống hắn.
Hắn đãi khách tứ phương, cực kỳ yêu thích nhi tử, không còn bộ dạng lạnh nhạt bình tĩnh như trước, làm người ta phải trố mắt kinh ngạc.
Sau đó, hắn dẫn đích trưởng nữ và nhi tử lên núi dâng hương, có người thấy diện mạo của Tống Cần Nhi vừa tròn 18, lập tức kinh diễm không thôi, cảm thấy thương tiếc cho cuộc đời nàng phải thủ tiết vì nhi tử độc nhất đã qua đời của Thư lệnh, một mình suốt quãng đời còn lại, thật sự là phí phạm của trời.
Nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc như thế, dịu dàng hiền hậu như thế, một ánh mắt một nụ cười cũng có thể làm mê đắm lòng người, bộ ngực tròn trịa hút mắt, vòng eo mảnh mai nhỏ bé, dáng người quyến rũ hấp dẫn, vốn nên để nam nhân đè trên giường, hung hăng mà thương tiếc yêu chiều, sao lại để nàng thủ tiết chứ?
Nàng được một phụ nhân trở tuổi bên cạnh nâng đỡ, chậm rãi bước lên cầu thang, bước chân run rẩy, mỗi một động tác nện bước đều khiến cho hoa huy*t giữa hai chân nàng tiết ra chất lòng.
“Cô nương, hay là chúng ta đi từ từ thôi!” Phụ nhân đỡ nàng đỏ bừng mặt, nàng ấy vốn là tỳ nữ bên người đại cô nương, được chủ tử ban cho tùy tùng bên người hắn làm thê tử, ở bên cạnh chăm sóc chủ tử và đại cô nương nên đương nhiên là nàng ấy biết sự bối rối của nàng.
Sáng sớm tinh mơ, đại cô nương đã bị chủ tử bế lên xe ngựa, ngay cả nhi tử đang khóc nỉ non cũng không rảnh lo, chỉ ném ngay cho bà vú, sau đó, suốt đường đi đều vang lên tiếng hoan ái bên trong, cho đến khi xuống xe, vật kia của chủ tử vẫn luyến tiếc không muốn rút ra, có thể thấy được tình cảnh thê thảm đến mức nào.
“Không sao.” Nàng đã có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là đã quen với việc không nói được, bản thân nàng cũng không phải là một người nhiều lời nên lúc nói chuyện nhiều nhất chính là khi rên rỉ cầu xin hắn trên giường.
Hắn dẫn theo nàng và nhi tử, bà vú, đi vào Phật đường, cầm nhang quỳ lạy.
Hiện giờ hắn đã đá văng Lý Thượng Trị xuống ngai vàng, nâng đỡ tiểu Hoàng đế một dạ hai vâng, hắn nói gì nghe nấy lên, hắn cũng không cần phải sử dụng thủ động âm độc nữa, cũng sợ báo ứng lên người nữ nhân và hài tử của mình, cho nên chỉ cần có thời gian, hắn đều sẽ dẫn nàng lên chùa, thành kính phụng bái, sám hối hành vi trong quá khứ.
Hắn có thê tử không biết đang ở đâu, nàng có phu quân đã mất sớm, hai cha con không còn bị cái gì cản trở nữa, cũng không có ai có thể phê bình thân phận của nàng, bình luận xuất thân của nàng, xen vào tình cảm giữa nàng và hắn.
Hắn độc chiếm nữ nhi này, vậy thì sao nàng lại không độc chiếm phụ thân này chứ?