Độc Chiếm Nữ Nhi - Lâm Đình Hiểu Gia Đích Miêu
Chương 10
Editor: Byredo
Nếu đã nói hết rồi thì nàng cũng không quan tâm gì nữa: Ta không hiểu được ân oán giữa các người, ta ngăn cản hắn, lấy trâm cài đầu làm hắn bị thương, sau đó giết hắn.
Hắn nghĩ đến lời thuộc hạ nói, có ba đợt người đến nhà cũ ở Nam Thành Tây Giang như là đang tìm gì đó, nếu Dương Mẫn thật sự bỏ mình, vậy thì thi thể hắn ở đâu?
“Nàng giết hắn, sau đó thì sao?” Hắn nghiêm túc hỏi.
Nàng cắn môi, gật đầu, tiếp tục viết: Ta ném thi thể hắn xuống giếng, cho người lấp kín giếng lại, chuyển một tảng đá lớn đến, tạo thành một ngọn núi giả, giấu vết tích của cái giếng đi.
Hắn bừng tỉnh nhớ ra, có một thời gian, trong nhà thật sự khởi công xây dựng gì đó, nàng còn bảo hắn đến muộn một chút, người đến người đi không tiện.
Dương Mẫn bỏ mình, người của hắn tới tìm không phải là thi thể của hắn mà là lệnh phù đeo trên người hắn. Nó là bùa cứu mạng của Lý Thượng Trị, là thứ thay thế thay phận của hắn, thiếu binh phù này trong tay thì cũng chỉ có thể dùng một người khác thay thế để hù dọa chứ không hề có tác dụng thực tế nào cả.
“Lệnh bài trên người hắn đâu?” Hắn gấp gáp dò hỏi.
Nàng do dự, viết lên giấy: Ta không dám động vào đồ vật trên người hắn, sợ xong việc bị truy ra, lệnh bài và ngọc bội của hắn, tất cả đều bị chôn cùng dưới giếng.
Nàng như là sợ bị hắn quở trách, trên mặt hiện lên vẻ áy náy.
Hắn ngừng một hồi, mới trầm giọng hỏi nàng: “Vân Nương thì sao? Nàng ta có biết việc này không?”
Nàng rũ mắt, nắm chặt bút, viết: Vân Nương yêu Dương Mẫn, ta không thể nói, nàng ta cũng không biết việc này.
Hắn kìm nén, tay vịn thành ghế: “Sao nàng không nói với ta sớm một chút? Một mình nàng gánh hết, không sợ sao?”
Sắc mặt nàng buồn thảm, viết: Không dám nói, sợ nói ra sẽ không còn gặp lại chàng nữa.
Hắn im lặng, biết ý của nàng, ôm lấy thân mình yếu ớt của nàng, vùi đầu bên cổ nàng.
==============================
Nàng biết Vân Nương thu thập tình báo giúp Dương Mẫn, Dương Mẫn thỉnh thoảng sẽ đến nhà qua đêm với Vân Nương, lại không rõ bọn họ đang mưu tính cái gì.
Một ngày nọ, Vân Nương ra ngoài gặp bạn, Dương Mẫn đột nhiên đến, gặp được hắn đang tư tình với nàng, Dương Mẫn lập tức ngăn nàng lại, muốn nàng nhân cơ hội giết hắn, nàng không chịu, Dương Mẫn tính toán tự mình động thủ.
Nàng không thể trơ mắt nhìn người thương bị hắn ta làm hại, vì thế, khi Dương Mẫn xoay người quay lưng về phía nàng, nàng đã rút trâm cài đầu ra, đâm vào sau lưng hắn, một cái, hai cái, đâm đến khi hắn máu thịt lẫn lộn, đâm đến khi hắn hấp hối giãy giụa, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi.
Nàng bình tĩnh mà dọn dẹp váy áo dính máu trên người, lau mình tắm gội, xua tan mùi máu tươi trên người đi, đẩy cửa sương phòng ra, nhìn hắn, lộ ra nụ cười uyển chuyển dịu dàng.
Vân Nương tài nghệ tuyệt vời, dung mạo tuyệt sắc, có một tỳ nữ tình như tỷ muội, nàng trông không xuất sắc, ở bên cạnh Vân Nương càng để lộ ra vẻ bình thường mờ nhạt của nàng. Nhưng trên người nàng lại có mùi thơm lạ lùng, tính tình dịu dàng ngoan ngoan, khi Vân Nương không ở nhà đều là nàng tiếp đón Vân công tử.
Vân nương luôn lạnh lùng với vị Vân công tử lai lịch không rõ, lại không tra được điều kì lạ gì, lại còn yêu say đắm Dương Mẫn, nên càng làm lơ Vân công tử tuấn tú, thấy tỳ nữ của mình yêu hắn tha thiết thì phất tay giao người cho nàng xử lý.
Trong lòng tỳ nữ hâm mộ nam nhân văn nhã tuấn tú này, biết hắn và mình không có khả năng nào hết, nên chỉ yên lặng hầu hạ hắn, không cần bất kỳ hồi đáp nào.
Cho đến một ngày, khi hắn ôm lấy nàng, hôn lên cổ nàng, hỏi nàng có bằng lòng hay không, trong lòng nàng mừng như điên, gần như không thể chịu nổi mà suýt ngất đi.
=================================
Ngày đại hôn của công tử Thẩm Kính phủ Thư lệnh và đích nữ của Tống ngự sử, hồng trang liên miên không dứt được nâng vào thủ Thư lệnh, tiếng pháo bên ngoài, tiếng người ồn ào, khua chiêng gõ trống, ngựa hí vang trời, ồn ào không thôi.
Nàng đội khăn đỏ ngồi ở mép giường, vẻ mặt không vui không buồn, cực kỳ hờ hững, hoàn toàn làm lơ nữ nhân đang chúc mừng quanh mình.
Cho đến khi nàng nghe thấy có người đẩy cửa ra, đuổi đám nữ nhân lải nhải đó ra ngoài.
Nàng căng thẳng, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.
“Hắn ta sẽ không tiến vào.” Nàng nghe được giọng nói của hắn vang lên.
Nàng ngẩng đầu lên, vén khăn đỏ che đậy tầm nhìn ra, nhìn hắn.
“Bái đường rồi, hành lễ rồi, nàng đã là tức phụ Thẩm gia, nhưng mà chỉ cần chưa kính trà công bà (ba mẹ chồng), chưa đến bái tổ tiên, cầm hương kính bái thì nàng vẫn chỉ là tức phụ trên danh nghĩa, Thẩm gia không thể động vào nàng.” Hắn nhẹ nhàng vỗ về giữa mày nàng. “Vi phụ không đành lòng làm con thủ tiết, sống cuộc sống cơ khổ, vì thế nên mang con về phủ tĩnh dưỡng, chỉ cần con là nữ nhi của ta thì nàng chính là người của ta.”
Đôi mắt nàng ngập nước, ôm chặt hắn không bỏ.
==================================
“Lý Thượng Trị sẽ không trơ mắt mà nhìn chúng ta liên hôn, hắn ta nhất định sẽ có động tác khác, Thư lệnh nhất định phải để ý.” Hắn châm trà cho Thư lệnh.
Thư lệnh không còn bộ dạng lão thần như trước nữa, tình trạng của nhi tử làm ông ta lo lắng không thôi, thậm chí ông ta còn đổ tội lên người Lý Thượng Trị vì đã làm cho nhi tử của mình trở nên bi thảm như vậy. Ông ta nghi ngờ là hắn ta muốn dồn nhi tử của ông ta vào chỗ chết để phá hư cuộc liên hôn giữa hai nhà. “Nếu hắn dám ra tay thì dù có chết ta cũng phải kéo hắn xuống ngựa.”
Hắn hơi nhíu mày. “Lệnh công tử bị thương nặng, Cần Nhi bị hạ độc không nói được, cái nào không phải là bút tích của hắn chứ? Hắn muốn một lưới bắt hết chúng ta, chúng ta cũng không thể ngồi không chờ chết được.”
Thư lệnh nhìn hắn gật đầu. “Vậy thì cứ làm như ngươi nói đi.”
Hắn đứng dậy, đang định rời đi thì để lộ ra cánh tay dưới lớp áo rộng, trên đó có mấy vết xước.
Thư lệnh thấy thế, nhìn hắn, có ý sâu xa mà nói: “Nghe đồn đại cô nương Giang gia sắp vào cửa, sủng thiếp nhà ngươi cần phải kiềm chế một chút để tránh chịu khổ độc thủ của nàng ta.”
Hắn cũng phát hiện ra dấu vết, hơi cong môi, không nói gì.
Hắn làm cả người nàng đầy thương tích, nàng chỉ cào mấy cái trên người hắn, nếu không phải yêu hắn muốn chết thì sao lại không đành lòng làm hắn bị thương như thế chứ?
Tiếc là hắn là không nghĩ như vậy, hắn càng để ý, càng cưng chiều thì càng muốn hút máu nàng, ăn thịt nàng, cắn nuốt nàng vào bụng.
“Cơ thiếp không thể chiều, càng chiều thì càng không thể tồn tại lâu dài.” Thư lệnh đã tự mình trải qua, cũng không phải là thê tử ông ta không bao dung độ lượng, mà là sủng thiếp của ông ta cuối cùng đều bị lòng tham của mình hại chết, không có ngoại lệ.
Hắn lắc đầu, không giải thích đây không phải là tác phẩm của sủng thiếp.
Nếu đã nói hết rồi thì nàng cũng không quan tâm gì nữa: Ta không hiểu được ân oán giữa các người, ta ngăn cản hắn, lấy trâm cài đầu làm hắn bị thương, sau đó giết hắn.
Hắn nghĩ đến lời thuộc hạ nói, có ba đợt người đến nhà cũ ở Nam Thành Tây Giang như là đang tìm gì đó, nếu Dương Mẫn thật sự bỏ mình, vậy thì thi thể hắn ở đâu?
“Nàng giết hắn, sau đó thì sao?” Hắn nghiêm túc hỏi.
Nàng cắn môi, gật đầu, tiếp tục viết: Ta ném thi thể hắn xuống giếng, cho người lấp kín giếng lại, chuyển một tảng đá lớn đến, tạo thành một ngọn núi giả, giấu vết tích của cái giếng đi.
Hắn bừng tỉnh nhớ ra, có một thời gian, trong nhà thật sự khởi công xây dựng gì đó, nàng còn bảo hắn đến muộn một chút, người đến người đi không tiện.
Dương Mẫn bỏ mình, người của hắn tới tìm không phải là thi thể của hắn mà là lệnh phù đeo trên người hắn. Nó là bùa cứu mạng của Lý Thượng Trị, là thứ thay thế thay phận của hắn, thiếu binh phù này trong tay thì cũng chỉ có thể dùng một người khác thay thế để hù dọa chứ không hề có tác dụng thực tế nào cả.
“Lệnh bài trên người hắn đâu?” Hắn gấp gáp dò hỏi.
Nàng do dự, viết lên giấy: Ta không dám động vào đồ vật trên người hắn, sợ xong việc bị truy ra, lệnh bài và ngọc bội của hắn, tất cả đều bị chôn cùng dưới giếng.
Nàng như là sợ bị hắn quở trách, trên mặt hiện lên vẻ áy náy.
Hắn ngừng một hồi, mới trầm giọng hỏi nàng: “Vân Nương thì sao? Nàng ta có biết việc này không?”
Nàng rũ mắt, nắm chặt bút, viết: Vân Nương yêu Dương Mẫn, ta không thể nói, nàng ta cũng không biết việc này.
Hắn kìm nén, tay vịn thành ghế: “Sao nàng không nói với ta sớm một chút? Một mình nàng gánh hết, không sợ sao?”
Sắc mặt nàng buồn thảm, viết: Không dám nói, sợ nói ra sẽ không còn gặp lại chàng nữa.
Hắn im lặng, biết ý của nàng, ôm lấy thân mình yếu ớt của nàng, vùi đầu bên cổ nàng.
==============================
Nàng biết Vân Nương thu thập tình báo giúp Dương Mẫn, Dương Mẫn thỉnh thoảng sẽ đến nhà qua đêm với Vân Nương, lại không rõ bọn họ đang mưu tính cái gì.
Một ngày nọ, Vân Nương ra ngoài gặp bạn, Dương Mẫn đột nhiên đến, gặp được hắn đang tư tình với nàng, Dương Mẫn lập tức ngăn nàng lại, muốn nàng nhân cơ hội giết hắn, nàng không chịu, Dương Mẫn tính toán tự mình động thủ.
Nàng không thể trơ mắt nhìn người thương bị hắn ta làm hại, vì thế, khi Dương Mẫn xoay người quay lưng về phía nàng, nàng đã rút trâm cài đầu ra, đâm vào sau lưng hắn, một cái, hai cái, đâm đến khi hắn máu thịt lẫn lộn, đâm đến khi hắn hấp hối giãy giụa, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi.
Nàng bình tĩnh mà dọn dẹp váy áo dính máu trên người, lau mình tắm gội, xua tan mùi máu tươi trên người đi, đẩy cửa sương phòng ra, nhìn hắn, lộ ra nụ cười uyển chuyển dịu dàng.
Vân Nương tài nghệ tuyệt vời, dung mạo tuyệt sắc, có một tỳ nữ tình như tỷ muội, nàng trông không xuất sắc, ở bên cạnh Vân Nương càng để lộ ra vẻ bình thường mờ nhạt của nàng. Nhưng trên người nàng lại có mùi thơm lạ lùng, tính tình dịu dàng ngoan ngoan, khi Vân Nương không ở nhà đều là nàng tiếp đón Vân công tử.
Vân nương luôn lạnh lùng với vị Vân công tử lai lịch không rõ, lại không tra được điều kì lạ gì, lại còn yêu say đắm Dương Mẫn, nên càng làm lơ Vân công tử tuấn tú, thấy tỳ nữ của mình yêu hắn tha thiết thì phất tay giao người cho nàng xử lý.
Trong lòng tỳ nữ hâm mộ nam nhân văn nhã tuấn tú này, biết hắn và mình không có khả năng nào hết, nên chỉ yên lặng hầu hạ hắn, không cần bất kỳ hồi đáp nào.
Cho đến một ngày, khi hắn ôm lấy nàng, hôn lên cổ nàng, hỏi nàng có bằng lòng hay không, trong lòng nàng mừng như điên, gần như không thể chịu nổi mà suýt ngất đi.
=================================
Ngày đại hôn của công tử Thẩm Kính phủ Thư lệnh và đích nữ của Tống ngự sử, hồng trang liên miên không dứt được nâng vào thủ Thư lệnh, tiếng pháo bên ngoài, tiếng người ồn ào, khua chiêng gõ trống, ngựa hí vang trời, ồn ào không thôi.
Nàng đội khăn đỏ ngồi ở mép giường, vẻ mặt không vui không buồn, cực kỳ hờ hững, hoàn toàn làm lơ nữ nhân đang chúc mừng quanh mình.
Cho đến khi nàng nghe thấy có người đẩy cửa ra, đuổi đám nữ nhân lải nhải đó ra ngoài.
Nàng căng thẳng, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.
“Hắn ta sẽ không tiến vào.” Nàng nghe được giọng nói của hắn vang lên.
Nàng ngẩng đầu lên, vén khăn đỏ che đậy tầm nhìn ra, nhìn hắn.
“Bái đường rồi, hành lễ rồi, nàng đã là tức phụ Thẩm gia, nhưng mà chỉ cần chưa kính trà công bà (ba mẹ chồng), chưa đến bái tổ tiên, cầm hương kính bái thì nàng vẫn chỉ là tức phụ trên danh nghĩa, Thẩm gia không thể động vào nàng.” Hắn nhẹ nhàng vỗ về giữa mày nàng. “Vi phụ không đành lòng làm con thủ tiết, sống cuộc sống cơ khổ, vì thế nên mang con về phủ tĩnh dưỡng, chỉ cần con là nữ nhi của ta thì nàng chính là người của ta.”
Đôi mắt nàng ngập nước, ôm chặt hắn không bỏ.
==================================
“Lý Thượng Trị sẽ không trơ mắt mà nhìn chúng ta liên hôn, hắn ta nhất định sẽ có động tác khác, Thư lệnh nhất định phải để ý.” Hắn châm trà cho Thư lệnh.
Thư lệnh không còn bộ dạng lão thần như trước nữa, tình trạng của nhi tử làm ông ta lo lắng không thôi, thậm chí ông ta còn đổ tội lên người Lý Thượng Trị vì đã làm cho nhi tử của mình trở nên bi thảm như vậy. Ông ta nghi ngờ là hắn ta muốn dồn nhi tử của ông ta vào chỗ chết để phá hư cuộc liên hôn giữa hai nhà. “Nếu hắn dám ra tay thì dù có chết ta cũng phải kéo hắn xuống ngựa.”
Hắn hơi nhíu mày. “Lệnh công tử bị thương nặng, Cần Nhi bị hạ độc không nói được, cái nào không phải là bút tích của hắn chứ? Hắn muốn một lưới bắt hết chúng ta, chúng ta cũng không thể ngồi không chờ chết được.”
Thư lệnh nhìn hắn gật đầu. “Vậy thì cứ làm như ngươi nói đi.”
Hắn đứng dậy, đang định rời đi thì để lộ ra cánh tay dưới lớp áo rộng, trên đó có mấy vết xước.
Thư lệnh thấy thế, nhìn hắn, có ý sâu xa mà nói: “Nghe đồn đại cô nương Giang gia sắp vào cửa, sủng thiếp nhà ngươi cần phải kiềm chế một chút để tránh chịu khổ độc thủ của nàng ta.”
Hắn cũng phát hiện ra dấu vết, hơi cong môi, không nói gì.
Hắn làm cả người nàng đầy thương tích, nàng chỉ cào mấy cái trên người hắn, nếu không phải yêu hắn muốn chết thì sao lại không đành lòng làm hắn bị thương như thế chứ?
Tiếc là hắn là không nghĩ như vậy, hắn càng để ý, càng cưng chiều thì càng muốn hút máu nàng, ăn thịt nàng, cắn nuốt nàng vào bụng.
“Cơ thiếp không thể chiều, càng chiều thì càng không thể tồn tại lâu dài.” Thư lệnh đã tự mình trải qua, cũng không phải là thê tử ông ta không bao dung độ lượng, mà là sủng thiếp của ông ta cuối cùng đều bị lòng tham của mình hại chết, không có ngoại lệ.
Hắn lắc đầu, không giải thích đây không phải là tác phẩm của sủng thiếp.