Đích Nữ Ác Độc Sống Lại
Chương 13: Ghê tởm
Nhị vương gia Hiên Viên Chiến liếc mắt ra hiệu cho Ngũ vương gia Hiên Viên Thái, Ngũ Vương Gia Hiên Viên Thái tự nhiên ngầm hiểu. Hiên Viên Chiến lại thấy Hiên Viên Đoan liếc mắt, Hiên Viên Đoan định giải thích nhưng mà phải giải thích làm sao đây, hắn vô cùng khó xử. Trầm Tĩnh Thu chỉ nói chơi cờ, không nói ý gì khác, vì thế hắn muốn nhầm vào Trầm Tĩnh Thu cũng không được
Trong phòng không khí căng thẳng hơn, Trầm Tĩnh Vân hung hăng liếc mắt Trầm Tĩnh Thu, gây chuyện, nói hươu nói vượn cái gì thế chứ, khoe khoang ngươi hiểu biết sao? Ai chẳng biết ngươi đối với cầm kỳ thi họa là kẻ ngốc.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng nói cười, là Ninh Giang Tự:"Thú vị thật, nếu như cờ đen đi như ngươi nói vậy kế tiếp cờ trắng sẽ đi nước nào? Không bằng ta dùng cờ trắng, Trầm cô nương dùng cờ đen. Không biết Trầm cô nương thấy sao?"
Trầm Tĩnh Thu đạm mạc cười: "Từ chối thì bất kính, mời Ninh công tử."
Phàn công tử trầm mặc nhìn Trầm Tĩnh Thu, muốn nói lại thôi.
Hiên Viên Đoan cảm kích nhìn Ninh Giang Tự, dù sao cũng nhờ thế mà hắn khỏi phải khó xử. Nhưng mà lúc nhìn về phía Trầm Tĩnh Thu, ánh mắt biến trở thành thâm sâu trầm mặc. Hiên Viên Chiến nhíu mày cười lạnh, xem ra đối với Hiên Viên Đoan, hắn nên suy tính lại lần nữa
Trầm Tĩnh Vân cắn nát ngân nha [Ta không biết ngân nha là gì hết á, ai biết chỉ nhé, thanks] , Trầm Tĩnh Thu dựa vào cái gì mà có thể ở trước mặt chư vị hoàng tử tỏa sáng chứ. Trầm Tĩnh Vân nhìn về phía Trầm Tĩnh Nghi,để cho Trầm Tĩnh Nghi nhanh chóng nghĩ cách để Trầm Tĩnh Thu không thể đắc ý tiếp. Trầm Tĩnh Nghi chỉ có thể khẽ lắc đầu, ý bảo nàng bình tĩnh một chút chớ nóng nảy. Ở đây cái đại gia đều nhìn thấy, dù nói hay làm gì cũng phải cân nhấc, không thể bị người ta nắm được nhược điểm, cho rằng tỷ muội các nàng ganh ghét nhau
Trầm Tĩnh Vân hạ khí xuống, Trầm Tĩnh Nghi yêu thích nhất là giả mù sa mưa [Đạo đức giả ấy] để duy trì cái thanh danh đoan trang hiền thục. Phi!
Ngũ Vương Gia Hiên Viên thái đối với chơi cờ không có hứng thú, thế nên hắn càng chú ý Trầm Tĩnh Nghi: "Tĩnh Nghi, nàng có sao không. Lúc nãy nhìn nàng sắc mặt trắng bệch, thân thể không khỏe ư?"
Trầm Tĩnh Nghi ngượng ngùng cười: "Đa tạ vương gia quan tâm, ta không sao."
"Không có sao thì tốt rồi. Nếu thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho bổn vương một tiếng, biết không?"
Trầm Tĩnh Nghi mỉm cười gật đầu, hai người đứng chung một chỗ, quả nhiên là trai tài gái sắc. Kết quả này lại làm cho Trầm Tĩnh Vân thấy thú vị. Trầm Tĩnh Nghi mệnh cũng thật tốt quá, Ngũ Vương Gia thân phận cao quý, lại ôn nhu, vừa anh tuấn còn biết quan tâm người khác, nếu nàng có thể gả cho người như vậy, thật là tốt biết bao. Trầm Tĩnh Vân đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu, sợ bị người ta nhìn thấy.
Không ai nghĩ tới, hành động này từ lâu đã bị Trầm Tĩnh Thu nhìn thấy. Trầm Tĩnh Thu khóe miệng nhếch lên, thật là thú vị: "Ninh công tử nên chú ý, ván cờ này không có gì bất thường, sắp kết thúc rồi."
"Ta không tin." Ninh Giang Tự cũng bị khơi dậy lên sự hiếu thắng, không nghĩ tới Trầm Tĩnh Thu tuổi còn nhỏ, kỳ nghệ lại tinh thấu như vậy
"Không tin sao?" Trầm Tĩnh Thu mỉm cười đặt quân cờ đen xuống, ván cờ kết thúc, Trầm Tĩnh Thu thắng được một quân cờ
Ninh Giang Tự bỏ quân cờ trong tay xuống, nói rõ ràng: "Ta thua. Trầm tam cô nương kỳ nghệ tinh thông, Ninh mỗ cam bái hạ phong." Nói xong, đứng dậy, cúi đầu trước Trầm Tĩnh Thu
Trầm Tĩnh Thu thoải mái khi Ninh Giang Tự cúi đầu, lúc lơ đãng thì dùng ánh mắt chống đối nhìn Hiên Viên Đoan . Trầm Tĩnh Thu mỉm cười gật đầu, thái độ ôn hòa hào phóng, Hiên Viên Đoan lại nhíu mày. Rõ ràng nhất cử nhất động của Trầm Tĩnh Thu, một cái nhăn mày một nụ cười đều không có bất kỳ vấn đề, nhưng tại sao hắn lại thấy Trầm Tĩnh Thu đối với hắn có ý khiêu khích? Đây chẳng lẽ lại là ảo giác.
Hiên Viên Chiến lặng lẽ quan sát Hiên Viên Đoan, rồi liếc nhìn Trầm Tĩnh Thu, trầm ngâm.
Trầm Tĩnh Nghi tiến lên, nắm tay Trầm Tĩnh Thu, thân mật nói, " Chúc mừng tam muội, phải biết rằng Ninh công tử kỳ nghệ ở kinh thành này được xem là tài năng. Hôm nay tam muội có thể để cho Ninh công tử cam bái hạ phong, ngày mai tam muội nhất định sẽ trở thành danh tài nữ truyền khắp kinh thành. Chỉ là tỷ tỷ có chút nghi hoặc, một khoảng thời gian không gặp, sao kỳ nghệ của muội lại trở nên lợi hại như thế, chẳng lẽ là gặp được danh sư? Tam muội đừng giấu, nói ra đi, chúng ta ai cũng muốn theo học, rốt cuộc là vị danh sư nào có thể chỉ dạy muội trong một thời gian ngắn đã có tiến bộ vượt bật như vậy. Nếu may mắn, chúng ta cũng có thể quang vinh."
Lời này rõ ràng chính là nhắc nhở mọi người xung quanh rằng, Trầm Tĩnh Thu có thể thắng Ninh Giang Tự là may mắn, không thể để Trầm Tĩnh Thu lừa gạt
Ninh Giang Tự lại kích động đứng lên: "Không biết Trầm tam cô nương bái được vị danh sư tài giỏi như thế, Ninh mỗ liệu có biết người này không. Mong Trầm tam cô nương giới thiệu, Ninh mỗ vô cùng cảm kích." Khuôn mặt chân thành, quả nhiên là người ngốc. Đời trước, nhị vương gia thua cuộc, Ninh gia có liên quan tới tự nhiên không thể tha được. Gia chủ bị chặt đầu, đám người còn lại đều bị lưu đày sung quân. Ninh Giang Tự cũng là một trong số đó
Trầm Tĩnh Thu khách khí nói, " Ta chưa từng sư theo danh sư. Nhưng mà bên cạnh có một người chỉ bảo có thể xưng là danh sư thì đó là gia phụ." Trầm Thanh Khang năm đó là Trạng nguyên được nhiều người biết tới, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, nói Trầm Thanh Khang là danh sư, thì cũng không hề sai.
Trầm Tĩnh Nghi hơi nhíu lông mày, nàng cảm thấy Trầm Tĩnh Thu nói dối.
Ninh Giang Tự đã nghe nói qua thanh danh của Trầm Khang Thanh: "Không biết Ninh mỗ có thể may mắn gặp được lệnh tôn không?"
"Thật có lỗi, gia phụ bệnh nặng, không thể tiếp khách."
"Ninh mỗ đường đột, mong Trầm tam cô nương thứ lỗi."
"Ninh công tử khách khí rồi." Trầm Tĩnh Thu thần sắc có chút ảm đạm. Nhớ năm đó, Trầm Thanh Khang tài năng xuất chúng, hoàng thượng cũng phái tán dương. Nếu không có căn bệnh lúc ông trên đường đi, thì có hầu phủ, nhân lực và tài lực chống đỡ nhất định Trầm thang khanh sẽ là người vang danh, trở thành quý tộc trong mắt mọi người.
Bây giờ, tài tử chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh. Tuy có linh khí tẩm bổ, nhưng cũng không thể một sớm một chiều khỏi hẳn được. Hơn nữa linh khí cũng không phải nói có liền có, phải được tu luyện nổ lực, mới có thể tích góp từng tí một linh khí quý báu.
"Trầm cô nương không cần lo lắng, bệnh của lệnh tôn chắc chắn sẽ mau chóng khỏi."
Một cái khăn tay rơi vào mắt, ngẩng đầu nhìn lên và thấy Trầm Tĩnh Thu, đà Phàn Cao.
Phàn Cao nhìn Trầm Tĩnh Thu khẽ gật đầu, ý bảo Thẩm Tĩnh Thu thư giãn. Trầm Tĩnh Thu lại cười mỉa mai. Đời trước, bởi vì phàn gia từ hôn, nàng mới có kết cục cha mẹ đều chết. Đời này, Phàn gia cũng giống vậy mà từ hôn. Nếu nàng không có linh khí, Trầm Thanh Khang sớm hộc máu mà chết. Phàn Cao bây giờ có tư thái này, là ở biểu hiện Phàn gia bọn họ nhân từ sao?
Phàn Cao hắn dựa vào cái gì làm như vậy, chỉ bằng hắn là hôn phu trước của nàng sao? Thật sự là vớ vẩn.
"Phàn công tử không cần để ý ta. Giữa công tử và tiểu nữ sớm không quan hệ, mong Phàn công tử đừng làm những chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy." Trầm Tĩnh Thu thái độ là ôn hòa, nhưng là giọng điệu lại cực kì mạnh mẽ
Phàn Cao trong lúc đó, thật là lúng túng: "Tam cô nương, sự việc trước đó ta thật xin lỗi. Ta không nghĩ tới nương ta sẽ..."
"Được rồi." Trầm Tĩnh Thu như trước mà cười, cả người lại có vẻ lạnh lùng: "Hiện tại nói có lỗi còn có ý nghĩa sao? Phàn công tử cũng biết, cha ta đang bị bệnh, được biết Phàn gia các người từ hôn, thì hộc máu. Nếu không có đại phu kịp thời chạy tới, cha ta liền không thể sống." Trầm Tĩnh Thu hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Phàn gia muốn từ hôn, ta hoàn toàn biết rõ lý do, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới trèo cao vào Phàn gia. Nhưng mà Phàn gia các người, ngàn không nên vạn không nên, không nên lúc cha ta đang bị bệnh nặng mà từ hôn. Nhưng may mắn rằng cha ta phúc khí lớn, bệnh tình ổn định lại. Về sau tam phòng bọn ta và Phàn gia các người không còn quan hệ gì, cho nên mong Phàn công tử thu hồi vẻ làm bộ làm tịch của mình lại, để cho người ta thấy sẽ rất ghê tởm"
Phàn Cao vẻ mặt đại biến, Trầm Tĩnh Thu nói hắn ghê tởm. Trước mặt mọi người, rõ ràng là tiểu cô nương tốt đẹp, vì sao lại nói ra ngôn ngữ ác độc như vậy. Hắn không tin, Trầm Tĩnh Thu vốn không phải là người như thế.
Trong phòng không khí căng thẳng hơn, Trầm Tĩnh Vân hung hăng liếc mắt Trầm Tĩnh Thu, gây chuyện, nói hươu nói vượn cái gì thế chứ, khoe khoang ngươi hiểu biết sao? Ai chẳng biết ngươi đối với cầm kỳ thi họa là kẻ ngốc.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng nói cười, là Ninh Giang Tự:"Thú vị thật, nếu như cờ đen đi như ngươi nói vậy kế tiếp cờ trắng sẽ đi nước nào? Không bằng ta dùng cờ trắng, Trầm cô nương dùng cờ đen. Không biết Trầm cô nương thấy sao?"
Trầm Tĩnh Thu đạm mạc cười: "Từ chối thì bất kính, mời Ninh công tử."
Phàn công tử trầm mặc nhìn Trầm Tĩnh Thu, muốn nói lại thôi.
Hiên Viên Đoan cảm kích nhìn Ninh Giang Tự, dù sao cũng nhờ thế mà hắn khỏi phải khó xử. Nhưng mà lúc nhìn về phía Trầm Tĩnh Thu, ánh mắt biến trở thành thâm sâu trầm mặc. Hiên Viên Chiến nhíu mày cười lạnh, xem ra đối với Hiên Viên Đoan, hắn nên suy tính lại lần nữa
Trầm Tĩnh Vân cắn nát ngân nha [Ta không biết ngân nha là gì hết á, ai biết chỉ nhé, thanks] , Trầm Tĩnh Thu dựa vào cái gì mà có thể ở trước mặt chư vị hoàng tử tỏa sáng chứ. Trầm Tĩnh Vân nhìn về phía Trầm Tĩnh Nghi,để cho Trầm Tĩnh Nghi nhanh chóng nghĩ cách để Trầm Tĩnh Thu không thể đắc ý tiếp. Trầm Tĩnh Nghi chỉ có thể khẽ lắc đầu, ý bảo nàng bình tĩnh một chút chớ nóng nảy. Ở đây cái đại gia đều nhìn thấy, dù nói hay làm gì cũng phải cân nhấc, không thể bị người ta nắm được nhược điểm, cho rằng tỷ muội các nàng ganh ghét nhau
Trầm Tĩnh Vân hạ khí xuống, Trầm Tĩnh Nghi yêu thích nhất là giả mù sa mưa [Đạo đức giả ấy] để duy trì cái thanh danh đoan trang hiền thục. Phi!
Ngũ Vương Gia Hiên Viên thái đối với chơi cờ không có hứng thú, thế nên hắn càng chú ý Trầm Tĩnh Nghi: "Tĩnh Nghi, nàng có sao không. Lúc nãy nhìn nàng sắc mặt trắng bệch, thân thể không khỏe ư?"
Trầm Tĩnh Nghi ngượng ngùng cười: "Đa tạ vương gia quan tâm, ta không sao."
"Không có sao thì tốt rồi. Nếu thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho bổn vương một tiếng, biết không?"
Trầm Tĩnh Nghi mỉm cười gật đầu, hai người đứng chung một chỗ, quả nhiên là trai tài gái sắc. Kết quả này lại làm cho Trầm Tĩnh Vân thấy thú vị. Trầm Tĩnh Nghi mệnh cũng thật tốt quá, Ngũ Vương Gia thân phận cao quý, lại ôn nhu, vừa anh tuấn còn biết quan tâm người khác, nếu nàng có thể gả cho người như vậy, thật là tốt biết bao. Trầm Tĩnh Vân đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu, sợ bị người ta nhìn thấy.
Không ai nghĩ tới, hành động này từ lâu đã bị Trầm Tĩnh Thu nhìn thấy. Trầm Tĩnh Thu khóe miệng nhếch lên, thật là thú vị: "Ninh công tử nên chú ý, ván cờ này không có gì bất thường, sắp kết thúc rồi."
"Ta không tin." Ninh Giang Tự cũng bị khơi dậy lên sự hiếu thắng, không nghĩ tới Trầm Tĩnh Thu tuổi còn nhỏ, kỳ nghệ lại tinh thấu như vậy
"Không tin sao?" Trầm Tĩnh Thu mỉm cười đặt quân cờ đen xuống, ván cờ kết thúc, Trầm Tĩnh Thu thắng được một quân cờ
Ninh Giang Tự bỏ quân cờ trong tay xuống, nói rõ ràng: "Ta thua. Trầm tam cô nương kỳ nghệ tinh thông, Ninh mỗ cam bái hạ phong." Nói xong, đứng dậy, cúi đầu trước Trầm Tĩnh Thu
Trầm Tĩnh Thu thoải mái khi Ninh Giang Tự cúi đầu, lúc lơ đãng thì dùng ánh mắt chống đối nhìn Hiên Viên Đoan . Trầm Tĩnh Thu mỉm cười gật đầu, thái độ ôn hòa hào phóng, Hiên Viên Đoan lại nhíu mày. Rõ ràng nhất cử nhất động của Trầm Tĩnh Thu, một cái nhăn mày một nụ cười đều không có bất kỳ vấn đề, nhưng tại sao hắn lại thấy Trầm Tĩnh Thu đối với hắn có ý khiêu khích? Đây chẳng lẽ lại là ảo giác.
Hiên Viên Chiến lặng lẽ quan sát Hiên Viên Đoan, rồi liếc nhìn Trầm Tĩnh Thu, trầm ngâm.
Trầm Tĩnh Nghi tiến lên, nắm tay Trầm Tĩnh Thu, thân mật nói, " Chúc mừng tam muội, phải biết rằng Ninh công tử kỳ nghệ ở kinh thành này được xem là tài năng. Hôm nay tam muội có thể để cho Ninh công tử cam bái hạ phong, ngày mai tam muội nhất định sẽ trở thành danh tài nữ truyền khắp kinh thành. Chỉ là tỷ tỷ có chút nghi hoặc, một khoảng thời gian không gặp, sao kỳ nghệ của muội lại trở nên lợi hại như thế, chẳng lẽ là gặp được danh sư? Tam muội đừng giấu, nói ra đi, chúng ta ai cũng muốn theo học, rốt cuộc là vị danh sư nào có thể chỉ dạy muội trong một thời gian ngắn đã có tiến bộ vượt bật như vậy. Nếu may mắn, chúng ta cũng có thể quang vinh."
Lời này rõ ràng chính là nhắc nhở mọi người xung quanh rằng, Trầm Tĩnh Thu có thể thắng Ninh Giang Tự là may mắn, không thể để Trầm Tĩnh Thu lừa gạt
Ninh Giang Tự lại kích động đứng lên: "Không biết Trầm tam cô nương bái được vị danh sư tài giỏi như thế, Ninh mỗ liệu có biết người này không. Mong Trầm tam cô nương giới thiệu, Ninh mỗ vô cùng cảm kích." Khuôn mặt chân thành, quả nhiên là người ngốc. Đời trước, nhị vương gia thua cuộc, Ninh gia có liên quan tới tự nhiên không thể tha được. Gia chủ bị chặt đầu, đám người còn lại đều bị lưu đày sung quân. Ninh Giang Tự cũng là một trong số đó
Trầm Tĩnh Thu khách khí nói, " Ta chưa từng sư theo danh sư. Nhưng mà bên cạnh có một người chỉ bảo có thể xưng là danh sư thì đó là gia phụ." Trầm Thanh Khang năm đó là Trạng nguyên được nhiều người biết tới, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, nói Trầm Thanh Khang là danh sư, thì cũng không hề sai.
Trầm Tĩnh Nghi hơi nhíu lông mày, nàng cảm thấy Trầm Tĩnh Thu nói dối.
Ninh Giang Tự đã nghe nói qua thanh danh của Trầm Khang Thanh: "Không biết Ninh mỗ có thể may mắn gặp được lệnh tôn không?"
"Thật có lỗi, gia phụ bệnh nặng, không thể tiếp khách."
"Ninh mỗ đường đột, mong Trầm tam cô nương thứ lỗi."
"Ninh công tử khách khí rồi." Trầm Tĩnh Thu thần sắc có chút ảm đạm. Nhớ năm đó, Trầm Thanh Khang tài năng xuất chúng, hoàng thượng cũng phái tán dương. Nếu không có căn bệnh lúc ông trên đường đi, thì có hầu phủ, nhân lực và tài lực chống đỡ nhất định Trầm thang khanh sẽ là người vang danh, trở thành quý tộc trong mắt mọi người.
Bây giờ, tài tử chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh. Tuy có linh khí tẩm bổ, nhưng cũng không thể một sớm một chiều khỏi hẳn được. Hơn nữa linh khí cũng không phải nói có liền có, phải được tu luyện nổ lực, mới có thể tích góp từng tí một linh khí quý báu.
"Trầm cô nương không cần lo lắng, bệnh của lệnh tôn chắc chắn sẽ mau chóng khỏi."
Một cái khăn tay rơi vào mắt, ngẩng đầu nhìn lên và thấy Trầm Tĩnh Thu, đà Phàn Cao.
Phàn Cao nhìn Trầm Tĩnh Thu khẽ gật đầu, ý bảo Thẩm Tĩnh Thu thư giãn. Trầm Tĩnh Thu lại cười mỉa mai. Đời trước, bởi vì phàn gia từ hôn, nàng mới có kết cục cha mẹ đều chết. Đời này, Phàn gia cũng giống vậy mà từ hôn. Nếu nàng không có linh khí, Trầm Thanh Khang sớm hộc máu mà chết. Phàn Cao bây giờ có tư thái này, là ở biểu hiện Phàn gia bọn họ nhân từ sao?
Phàn Cao hắn dựa vào cái gì làm như vậy, chỉ bằng hắn là hôn phu trước của nàng sao? Thật sự là vớ vẩn.
"Phàn công tử không cần để ý ta. Giữa công tử và tiểu nữ sớm không quan hệ, mong Phàn công tử đừng làm những chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy." Trầm Tĩnh Thu thái độ là ôn hòa, nhưng là giọng điệu lại cực kì mạnh mẽ
Phàn Cao trong lúc đó, thật là lúng túng: "Tam cô nương, sự việc trước đó ta thật xin lỗi. Ta không nghĩ tới nương ta sẽ..."
"Được rồi." Trầm Tĩnh Thu như trước mà cười, cả người lại có vẻ lạnh lùng: "Hiện tại nói có lỗi còn có ý nghĩa sao? Phàn công tử cũng biết, cha ta đang bị bệnh, được biết Phàn gia các người từ hôn, thì hộc máu. Nếu không có đại phu kịp thời chạy tới, cha ta liền không thể sống." Trầm Tĩnh Thu hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Phàn gia muốn từ hôn, ta hoàn toàn biết rõ lý do, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới trèo cao vào Phàn gia. Nhưng mà Phàn gia các người, ngàn không nên vạn không nên, không nên lúc cha ta đang bị bệnh nặng mà từ hôn. Nhưng may mắn rằng cha ta phúc khí lớn, bệnh tình ổn định lại. Về sau tam phòng bọn ta và Phàn gia các người không còn quan hệ gì, cho nên mong Phàn công tử thu hồi vẻ làm bộ làm tịch của mình lại, để cho người ta thấy sẽ rất ghê tởm"
Phàn Cao vẻ mặt đại biến, Trầm Tĩnh Thu nói hắn ghê tởm. Trước mặt mọi người, rõ ràng là tiểu cô nương tốt đẹp, vì sao lại nói ra ngôn ngữ ác độc như vậy. Hắn không tin, Trầm Tĩnh Thu vốn không phải là người như thế.