Đích Nữ Ác Độc Sống Lại
Chương 12: Bỏ thuốc vào mắt
*[Không hiểu lắm, bên QT ghi là Thuốc nhỏ mắt, bên CV ghi là Hạ mắt dược, nên mình để tiêu đề chương 12 thành bỏ thuốc vào mắt luôn.]
Trong đại sảnh, chư vị điện hạ đều đang nói cười. Gặp các cô nương Trầm gia tới, cả đại sảnh im lặng. Thẩm Tĩnh Nghi đi đầu, đi bộ ở phía trước, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, "Gặp qua nhị vương gia, thất điện hạ, ninh công tử, phàn công tử."
Nhị vương gia trêu ghẹo, "Vì sao cô nương lại không thỉnh an ngũ đệ, hay là Trầm cô nương không nhìn thấy ngũ đệ ở đây sao?"
Thẩm Tĩnh Nghi ngượng ngùng cười, "Tiểu nữ tử thỉnh an Ngũ vương gia."
Hiên Viên Thái mỉm cười nhìn vị hôn thê Thẩm Tĩnh Nghi, trong mắt cũng tràn đầy tình nghị. Nhị vương gia ồn ào, "Quả nhiên là đối đãi khác biệt, Trầm cô nương nặng bên này nhẹ bên kia, vậy là không được."
"Tiểu nữ thực xin lỗi nhị vương gia, mong nhị vương gia tha lỗi cho tiểu nữ."
Ngũ Vương Gia không đành lòng để Thẩm Tĩnh Nghi ủy khuất, lên tiếng nói, "Đúng vậy, huynh không cần phải vì một tiểu cô nương mà như vậy."
Nhị vương gia ha ha cười lớn, "Hai người các ngươi, ha ha... Được rồi, lần này bỏ qua." Trong mắt tràn đầy màu sắc vui tươi
Thẩm Tĩnh Nghi xấu hổ tránh ra vị trí khỏi vị trí phía trước , tỷ muội Tầm gia thấy thế mới lần lượt tiến lên, thỉnh an các vị công tử và hoàng thân
Thẩm Tĩnh Thu bị bỏ lại ở phía sau, thông thả đi vào đại sảnh. Nàng thẳng lưng giống như cây thông, có vẻ xa cách đặc biệt. Khóe miệng khẽ nhếch cười, lại khiến cho người ta không có cảm giác ấm áp gì, chỉ cảm thấy ớn lạnh xông lên ừ phía sau. Người này thật lạnh lùng, giống như một cây đao nói chung
Không nghi ngờ gì nữa, Thẩm Tĩnh Thu là tỷ muội Trầm gia, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhưng mà các đại gia nơi đây đều nhíu mày, người này quá mức lạnh lùng, khiến cho người ta khó mà có ý thân cận. Mà trong đó, Phàn Cao là người có cảm xúc phức tạp nhất
Thẩm Tĩnh Thu dùng ánh mắt chưa từng làm sai nhìn Thất hoàng tử. Giờ phút này Hiên Viên Đoan, vẫn là trẻ tuổi như vậy, tuổi trẻtốt đẹp như vậy. Nàng nghĩ tới năm đó, cha chết mẹ mất, giữ đạo hiếu ba năm, sau đó bị bắt đi tiến cung. Cũng là do năm đó, nàng bất lực và gặp được hắn. Nàng cho rằng bản thân đã tìm được ấp áp hạnh phúc. Vì hắn, tời gió tuyết nàng quỳ tước cửa cung Thái Hậu, đến nỗi đầu gối bị thương nghiêm trọng,vừa đúng thời tiết ngập mưa, đau đớn không chịu nỗi. Vì hắn, nàng không tiếc nguy cơ mất đầu, mạo hiểm nhìn lén thánh chỉ. Vì hắn, nàng để cho hai tay mình dính đầy máu. Vì hắn, nàng hóa thành Tu La, thêu dệt tội danh hãm hại người kia, chỉ vì nàng không muốn nhìn thấy hắn có u sầu. Vì hắn, nàng đại nghịch bất đạo, tham dự cung biến, để cho hắn được đạt thành ước nguyên.
Lúc hắn có được tất cả mọi thứ, nàng cho rằng hạnh phúc sẽ tới với mình, hắn sẽ thực hiện các hứa hẹn khi đó với nàng. Lại không nghĩ rằng,thứ nàng có không phải là hạnh phúc, mà là hắn rót cho nàng một ly rượu độc. Hơn nữa còn giáng xuống đầu nàng tội danh yêu nữ, đổ tất cả các tội lỗi lên đầu nàng
Nếu như nói nàng không biết rõ lòng người, ngu ngốc, mắt bị mù, nàng nhận , nàng coi như là do mình tự làm tự chịu. Nhưng tại sao Hiên Viên Đoan lại lừa gạt tình cảm của nàng, vô số lần nói yêu nàng, để cho nàng vì hắn trả giá mọi thứ. Đến cuối cùng lại nói cho nàng biết rằng, hắn yêu một người khác, nàng cùng lắm chỉ là một kẻ thế thân, một quân cờ. Mà người hắn yêu lại không muốn nàng sống trên đời, sợ nàng trở thành chướng ngại của bọn họ, cho nên nàng bắt buộc chết.
Ha ha, nàng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, trọng lượng không bằng không khí. Hiên Viên Đoan, ngươi có nhớ rõ những lời thề trước kia, vẫn nhớ rõ ta đã làm những gì cho ngươi. Không nhớ rõ cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi vẫn còn sống tốt là được, bởi vì ta sẽ làm cho ngươi trả lại những gì ngươi đã nợ lại cho ta, cho ngươi tận mắt thấy những thứ ngươi có được tất cả đều bị đổ sụp, cho ngươi cũng nếm khí tự vị năm đó ta từng trải qua.
Trên mặt bàn bàn cờ, đã bắt đầu đánh cờ rồi. Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên nhìn Thẩm Tĩnh Thu nói, " Tam muội là người thông tuệ nhất, muội nói thử xem ván cờ này phá làm sao đây? Bước tiếp theo đi như thế nào mới được?"
Thẩm Tĩnh Vân che miệng cười, "Đúng vậy, tam tỷ mau lại đi nhìn ván cờ này xem, nếu như có thể phá được ván cờ này, thì muội sẽ thật hâm mộ tỷ."
Toàn hầu phủ mọi người đều biết Trầm Tĩnh Thu không thông cầm kỳ, duy nhất thi, họa còn có thể làm được. Hai tỉ muội này cố ý nói như vậy, rõ ràng là muốn làm cho nàng xấu mặt. Thẩm Tĩnh Thu đạm mạc cười, đời trước nàng thực sự không thông cầm kỳ, nhưng là nàng đã ở trong cung nhiều năm như vậy, kinh nghiệm không ít, cầm và kỳ, đối với nàng mà nói cũng không có gì to lớn
Chỉ thấy Thẩm Tĩnh Thu đi lên phía trước, cầm lấycờ đen, dứt khoát đặt xuống. Vốn là tình thế của cờ trắng cực tốt, nháy mắt biến thành nguy cơ trùng trùng
Nhị vương gia vỗ tay cười to, "Tuyết, quả là thần kỳ. Thẩm tam cô nương quả thực thông tuệ. Bổn vương muốn biết, Thẩm tam cô nương tại sao nghĩ tới đi bước này."
Thẩm Tĩnh Vân nhanh chóng bị tức chết, Thẩm Tĩnh Thu là đánh bậy đánh bạ mới có thể đánh ra được nước cờ này phải không. Thẩm Tĩnh Nghi ánh mắt chưa hàm ý thâm sâu lướt qua Thẩm Tĩnh Thu
Thẩm Tĩnh Thu thản nhiên, khóe miệng khẽ nhếch cười nói, "Không biết là ai đang chơi cờ, chỉ là nhìn qua cờ trắng, đã biết người chơi cờ trong lòng suy nghĩ sâu sắc, bố cục của cờ là vô cùng tuyệt vời, mê hoặc đối phương. Vì vậy không được cả tin. Đối phó với người như vậy chính là dứt khoác. Nhị vương gia, đây là ý kiến riêng của tiểu nữ, mong nhị vương gia đừng chê cười" Chỉ nhìn phong cách chơi cờ, đã biết quân cờ trắng là Hiên Viên Đoan. Hiên Viên Đoan tự tay đem cơ hội đưa tới, nàng há có thể lỡ mất.
Hiên Viên Đoan nhất thời thay đổi sắc mặt, hắn chính là người dùng cờ trắng. Trầm Tĩnh Thu nói như vậy, là cố ý hay là vô ý. Hiên Viên Đoan phẫn hận hướng Trầm Tĩnh Thu mà nhìn, đối phương cũng không nhìn hắn cái nào, nhưng mà hắn lại cảm nhận được sự chế giễu cùng địch ý của Trầm tĩnh thu? Chẳng lẽ giữa bọn họ đã ừng quen biết, bằng không Trầm Tĩnh Thu làm sao có thể đối với hắn có địch ý?
Nhị vương gia Hiên Viên Chiến đăm chiêu, không nhìn Hiên Viên Đoan, chỉ nhìn chằm chằm quân cờ trắng. Đảo mắt lại là cười, "Mặc dù là quan điểm của riêng cô nương, nhưng lại rất đúng."
Hiên Viên Đoan lần nữa thay đổi sắc mặt, Hiên Viên Chiến sẽ không vì lời nói của Thẩm Tĩnh Thu mà phòng bị hắn chứ. Nếu vậy thì mọi nổ lực của hắn sẽ đều uống phí sao
Thẩm Tĩnh Thu cúi đầu, đối nhị vương gia cảm ơn. Khóe miệng nhếch lên, hiện giờ Hiên Viên Đoan, là hoàng tử trưởng thành duy nhất chưa được phong vương hoàng tử, cánh chim chưa cứng cáp, nên ôn nhu cẩn thận lấy lòng nhị vương gia. Mẫu phi của Nhị vương gia là Ninh Quý Phi, thế lực lớn, có thể so sánh với địa vị của Chu Hoàng hậu. Tuy nhiên, bây giờ ai cũng hùng mạnh, nhưng kết quả, sau này đều thua bởi tay Hiên Viên Đoan
Mà Hiên Viên Đoan năm đó, đúng là dựa vào việc lấy lòng nhị vương gia, dần dần để thủ hạ của mình xếp vào chỗ của Nhị vương gia, thời khắc mấu chốt cho nhị vương gia một đoàn chí mạng. Theo cùng một cách, Hiên Viên Đoan đã sắp đạt thành mục đích. Tóm lại, những người này co được dãn được, nhất là có thể kiên trì, lấy nhẫn làm đầu. Cũng là chuyện bình thùơng, nhưng người cười tới cuối cùng vẫn là Hiên Viên Đoan.
Từ giờ trở đi, Thẩm Tĩnh Thu sẽ từng bước một phá hoại kế hoạch của Hiên Viên Đoan, làm cho thế lực Hiên Viên Đoan bị xói mòn.
Trong đại sảnh, chư vị điện hạ đều đang nói cười. Gặp các cô nương Trầm gia tới, cả đại sảnh im lặng. Thẩm Tĩnh Nghi đi đầu, đi bộ ở phía trước, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, "Gặp qua nhị vương gia, thất điện hạ, ninh công tử, phàn công tử."
Nhị vương gia trêu ghẹo, "Vì sao cô nương lại không thỉnh an ngũ đệ, hay là Trầm cô nương không nhìn thấy ngũ đệ ở đây sao?"
Thẩm Tĩnh Nghi ngượng ngùng cười, "Tiểu nữ tử thỉnh an Ngũ vương gia."
Hiên Viên Thái mỉm cười nhìn vị hôn thê Thẩm Tĩnh Nghi, trong mắt cũng tràn đầy tình nghị. Nhị vương gia ồn ào, "Quả nhiên là đối đãi khác biệt, Trầm cô nương nặng bên này nhẹ bên kia, vậy là không được."
"Tiểu nữ thực xin lỗi nhị vương gia, mong nhị vương gia tha lỗi cho tiểu nữ."
Ngũ Vương Gia không đành lòng để Thẩm Tĩnh Nghi ủy khuất, lên tiếng nói, "Đúng vậy, huynh không cần phải vì một tiểu cô nương mà như vậy."
Nhị vương gia ha ha cười lớn, "Hai người các ngươi, ha ha... Được rồi, lần này bỏ qua." Trong mắt tràn đầy màu sắc vui tươi
Thẩm Tĩnh Nghi xấu hổ tránh ra vị trí khỏi vị trí phía trước , tỷ muội Tầm gia thấy thế mới lần lượt tiến lên, thỉnh an các vị công tử và hoàng thân
Thẩm Tĩnh Thu bị bỏ lại ở phía sau, thông thả đi vào đại sảnh. Nàng thẳng lưng giống như cây thông, có vẻ xa cách đặc biệt. Khóe miệng khẽ nhếch cười, lại khiến cho người ta không có cảm giác ấm áp gì, chỉ cảm thấy ớn lạnh xông lên ừ phía sau. Người này thật lạnh lùng, giống như một cây đao nói chung
Không nghi ngờ gì nữa, Thẩm Tĩnh Thu là tỷ muội Trầm gia, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhưng mà các đại gia nơi đây đều nhíu mày, người này quá mức lạnh lùng, khiến cho người ta khó mà có ý thân cận. Mà trong đó, Phàn Cao là người có cảm xúc phức tạp nhất
Thẩm Tĩnh Thu dùng ánh mắt chưa từng làm sai nhìn Thất hoàng tử. Giờ phút này Hiên Viên Đoan, vẫn là trẻ tuổi như vậy, tuổi trẻtốt đẹp như vậy. Nàng nghĩ tới năm đó, cha chết mẹ mất, giữ đạo hiếu ba năm, sau đó bị bắt đi tiến cung. Cũng là do năm đó, nàng bất lực và gặp được hắn. Nàng cho rằng bản thân đã tìm được ấp áp hạnh phúc. Vì hắn, tời gió tuyết nàng quỳ tước cửa cung Thái Hậu, đến nỗi đầu gối bị thương nghiêm trọng,vừa đúng thời tiết ngập mưa, đau đớn không chịu nỗi. Vì hắn, nàng không tiếc nguy cơ mất đầu, mạo hiểm nhìn lén thánh chỉ. Vì hắn, nàng để cho hai tay mình dính đầy máu. Vì hắn, nàng hóa thành Tu La, thêu dệt tội danh hãm hại người kia, chỉ vì nàng không muốn nhìn thấy hắn có u sầu. Vì hắn, nàng đại nghịch bất đạo, tham dự cung biến, để cho hắn được đạt thành ước nguyên.
Lúc hắn có được tất cả mọi thứ, nàng cho rằng hạnh phúc sẽ tới với mình, hắn sẽ thực hiện các hứa hẹn khi đó với nàng. Lại không nghĩ rằng,thứ nàng có không phải là hạnh phúc, mà là hắn rót cho nàng một ly rượu độc. Hơn nữa còn giáng xuống đầu nàng tội danh yêu nữ, đổ tất cả các tội lỗi lên đầu nàng
Nếu như nói nàng không biết rõ lòng người, ngu ngốc, mắt bị mù, nàng nhận , nàng coi như là do mình tự làm tự chịu. Nhưng tại sao Hiên Viên Đoan lại lừa gạt tình cảm của nàng, vô số lần nói yêu nàng, để cho nàng vì hắn trả giá mọi thứ. Đến cuối cùng lại nói cho nàng biết rằng, hắn yêu một người khác, nàng cùng lắm chỉ là một kẻ thế thân, một quân cờ. Mà người hắn yêu lại không muốn nàng sống trên đời, sợ nàng trở thành chướng ngại của bọn họ, cho nên nàng bắt buộc chết.
Ha ha, nàng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, trọng lượng không bằng không khí. Hiên Viên Đoan, ngươi có nhớ rõ những lời thề trước kia, vẫn nhớ rõ ta đã làm những gì cho ngươi. Không nhớ rõ cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi vẫn còn sống tốt là được, bởi vì ta sẽ làm cho ngươi trả lại những gì ngươi đã nợ lại cho ta, cho ngươi tận mắt thấy những thứ ngươi có được tất cả đều bị đổ sụp, cho ngươi cũng nếm khí tự vị năm đó ta từng trải qua.
Trên mặt bàn bàn cờ, đã bắt đầu đánh cờ rồi. Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên nhìn Thẩm Tĩnh Thu nói, " Tam muội là người thông tuệ nhất, muội nói thử xem ván cờ này phá làm sao đây? Bước tiếp theo đi như thế nào mới được?"
Thẩm Tĩnh Vân che miệng cười, "Đúng vậy, tam tỷ mau lại đi nhìn ván cờ này xem, nếu như có thể phá được ván cờ này, thì muội sẽ thật hâm mộ tỷ."
Toàn hầu phủ mọi người đều biết Trầm Tĩnh Thu không thông cầm kỳ, duy nhất thi, họa còn có thể làm được. Hai tỉ muội này cố ý nói như vậy, rõ ràng là muốn làm cho nàng xấu mặt. Thẩm Tĩnh Thu đạm mạc cười, đời trước nàng thực sự không thông cầm kỳ, nhưng là nàng đã ở trong cung nhiều năm như vậy, kinh nghiệm không ít, cầm và kỳ, đối với nàng mà nói cũng không có gì to lớn
Chỉ thấy Thẩm Tĩnh Thu đi lên phía trước, cầm lấycờ đen, dứt khoát đặt xuống. Vốn là tình thế của cờ trắng cực tốt, nháy mắt biến thành nguy cơ trùng trùng
Nhị vương gia vỗ tay cười to, "Tuyết, quả là thần kỳ. Thẩm tam cô nương quả thực thông tuệ. Bổn vương muốn biết, Thẩm tam cô nương tại sao nghĩ tới đi bước này."
Thẩm Tĩnh Vân nhanh chóng bị tức chết, Thẩm Tĩnh Thu là đánh bậy đánh bạ mới có thể đánh ra được nước cờ này phải không. Thẩm Tĩnh Nghi ánh mắt chưa hàm ý thâm sâu lướt qua Thẩm Tĩnh Thu
Thẩm Tĩnh Thu thản nhiên, khóe miệng khẽ nhếch cười nói, "Không biết là ai đang chơi cờ, chỉ là nhìn qua cờ trắng, đã biết người chơi cờ trong lòng suy nghĩ sâu sắc, bố cục của cờ là vô cùng tuyệt vời, mê hoặc đối phương. Vì vậy không được cả tin. Đối phó với người như vậy chính là dứt khoác. Nhị vương gia, đây là ý kiến riêng của tiểu nữ, mong nhị vương gia đừng chê cười" Chỉ nhìn phong cách chơi cờ, đã biết quân cờ trắng là Hiên Viên Đoan. Hiên Viên Đoan tự tay đem cơ hội đưa tới, nàng há có thể lỡ mất.
Hiên Viên Đoan nhất thời thay đổi sắc mặt, hắn chính là người dùng cờ trắng. Trầm Tĩnh Thu nói như vậy, là cố ý hay là vô ý. Hiên Viên Đoan phẫn hận hướng Trầm Tĩnh Thu mà nhìn, đối phương cũng không nhìn hắn cái nào, nhưng mà hắn lại cảm nhận được sự chế giễu cùng địch ý của Trầm tĩnh thu? Chẳng lẽ giữa bọn họ đã ừng quen biết, bằng không Trầm Tĩnh Thu làm sao có thể đối với hắn có địch ý?
Nhị vương gia Hiên Viên Chiến đăm chiêu, không nhìn Hiên Viên Đoan, chỉ nhìn chằm chằm quân cờ trắng. Đảo mắt lại là cười, "Mặc dù là quan điểm của riêng cô nương, nhưng lại rất đúng."
Hiên Viên Đoan lần nữa thay đổi sắc mặt, Hiên Viên Chiến sẽ không vì lời nói của Thẩm Tĩnh Thu mà phòng bị hắn chứ. Nếu vậy thì mọi nổ lực của hắn sẽ đều uống phí sao
Thẩm Tĩnh Thu cúi đầu, đối nhị vương gia cảm ơn. Khóe miệng nhếch lên, hiện giờ Hiên Viên Đoan, là hoàng tử trưởng thành duy nhất chưa được phong vương hoàng tử, cánh chim chưa cứng cáp, nên ôn nhu cẩn thận lấy lòng nhị vương gia. Mẫu phi của Nhị vương gia là Ninh Quý Phi, thế lực lớn, có thể so sánh với địa vị của Chu Hoàng hậu. Tuy nhiên, bây giờ ai cũng hùng mạnh, nhưng kết quả, sau này đều thua bởi tay Hiên Viên Đoan
Mà Hiên Viên Đoan năm đó, đúng là dựa vào việc lấy lòng nhị vương gia, dần dần để thủ hạ của mình xếp vào chỗ của Nhị vương gia, thời khắc mấu chốt cho nhị vương gia một đoàn chí mạng. Theo cùng một cách, Hiên Viên Đoan đã sắp đạt thành mục đích. Tóm lại, những người này co được dãn được, nhất là có thể kiên trì, lấy nhẫn làm đầu. Cũng là chuyện bình thùơng, nhưng người cười tới cuối cùng vẫn là Hiên Viên Đoan.
Từ giờ trở đi, Thẩm Tĩnh Thu sẽ từng bước một phá hoại kế hoạch của Hiên Viên Đoan, làm cho thế lực Hiên Viên Đoan bị xói mòn.