Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 42

"Nha đầu chết tiệt này! Ta kêu ngươi đi thu mì sớm một chút mà ngươi không nghe, để muộn thế này mới chịu chạy đi thu!" Nương Tiểu Hoa tay vịnh cửa, thấy Tiểu Hoa trở về, vội kéo người vào nhà, ló đầu ra nhìn trái nhìn phải, nói nhỏ: "Ngươi trở về có gặp ai không, có ai hỏi gì ngươi không?"

"Không phải do con quên mất sao! Mì kia nếu không thu vào, lỡ trời mưa sẽ bị hư hết!" Tiểu Hoa lấy tay nải ôm trong ngực nhét vào tay nương của nàng, rồi dùng tay phủi vài cái lên quần áo "Lúc trở về, con xui xẻo gặp Đường lão bản, còn bị té một cái."

"Cái gì! Vậy......vậy hắn......" Nương Tiểu Hoa trợn to mắt, sắc mặt đột biến, nói chuyện lắp bắp, nói không nên lời hoàn chỉnh.

Tiểu Hoa đắc ý mà cười: "Không có việc gì! Con chạy trốn nhanh lắm, phỏng chừng hắn còn chưa thấy rõ mặt con! Hơn nữa, dù có nhìn thấy mặt con thì hắn cũng nhận không ra đâu!" Đường lão bản đó bình thường không hay giao tiếp với người trong thôn, dù có gặp nàng cũng chưa chắc nhận ra.

"Vậy là tốt rồi!" Nương Tiểu Hoa trong lòng vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực. Lúc này mới có thời gian quan tâm khuê nữ của mình, bà lập tức duỗi tay về hướng Tiểu Hoa: "Ngã bị thương chỗ nào không? Đừng để mặt bị thương là được!"

"Ai nha! Nương chớ có sờ!" Tiểu Hoa không kiên nhẫn mà né tránh. Rồi nàng đi vào trong phòng, ngồi xuống tự rót cho mình chén nước, lấy đèn dầu soi cho nương xem "Đây! Nương nhìn đi, một chút gì cũng không có!"

Nàng còn muốn dựa gương mặt này để gả chồng đấy, bị thương chỗ nào chứ không thể bị thương ở mặt được!

Nương Tiểu Hoa cẩn thận nhìn lại lần nữa, lúc này mới yên tâm ngồi xuống cười nói: "Không sao là tốt, toàn bộ thôn này chỉ có khuê nữ của ta là đẹp nhất, chỉ sợ trấn trên cũng chưa có mấy ai có thể so sánh với con đâu. Nương còn đang chờ gả con cho nhà tốt, để nương còn theo hưởng phúc đấy!"

"Nương cứ yên tâm! Chờ ta gả cho nhà chồng giàu có, nhất định sẽ kéo nương cùng cha để hưởng phúc!" Tiểu Hoa vỗ ngực tự tin.

Nương Tiểu Hoa chỉ có một khuê nữ là Tiểu Hoa, tương lai hoàn toàn chỉ dựa vào nàng. Nghe nàng nói như vậy, tự nhiên cũng vui vẻ đến không khép được miệng, liên thanh nói: "Tốt tốt tốt! Quả là nhi nữ ngoan của nương!"

"Nương, tuy rằng với dung mạo của nữ nhi, con không lo không tìm được người trong sạch, nhưng những nhà phú quý chắc chắn sẽ yêu cầu của hồi môn không ít," Tiểu Hoa sờ mặt mình, nói với mẹ: "Nhà chúng ta trong thôn cũng được coi là khá, nhưng so với những gia đình đó thì còn kém xa! Nếu lỡ họ chê của hồi môn của chúng ta quá ít thì phải làm sao đây?"

Nàng giương cổ lên: "Nhưng nói trước, con chỉ muốn làm chính thất, tuyệt đối không làm vợ bé đâu!"

"Đó là đương nhiên! Nương sao có thể để con làm nhỏ!" Nương Tiểu Hoa vỗ nhẹ tay Tiểu Hoa, rồi chỉ vào tay nải trên bàn, nói tiếp:

"Đây chẳng phải là thứ mà nương đã chuẩn bị để làm của hồi môn cho con sao? Chỉ một gói nhỏ như thế này đã có thể bán được mười lăm văn! Chúng ta làm cũng không tệ, chỉ cần bán giá thấp một chút, chắc chắn sẽ được người khác tranh mua! Đến lúc đó, con không cần lo lắng về của hồi môn nữa!"

Nói xong, lại hừ một tiếng: "Chỉ là cái tên họ Đường gian xảo đó, ta chỉ mới lén lấy vài lần nước mà hắn đã phát hiện. Mấy ngày nay, nương Tô Nặc cùng với cái mụ họ Chu kia, đều đang nhìn chằm chằm ta, nếu không chúng ta đã có thể làm được nhiều hơn!

"Vậy có khi nào bọn họ khai trừ nương hay không?" Tiểu Hoa nhăn mày, lại mắng tiếp: "Cái tên họ Đường đem cách làm loại nước đó che đậy quá kín! Nhìn không có gì đặc biệt, nhưng cố tình không có nó liền làm không ra loại mì sợ này!"

"Không sao! Con yên tâm, bọn họ không chứng cứ, không dám đuổi ta đâu!" Nương Tiểu Hoa vẻ mặt tự tin, lại nói với Tiểu Hoa:

"Lần trước số nước ta mang về không phải còn một ít sao! Con mau nắm chặt thời gian, làm nhiều mì sợi hơn nữa. Thừa dịp hai ngày này có mặt trời tốt, cũng sớm chút phơi tốt rồi cầm đi bán."

Nhắc đến việc phơi mì sợi, Tiểu Hoa liền bĩu môi, hai tay tháo bỏ tay nải, để lộ những sợi mì màu xám trắng bên trong: "Nương!Chúng ta không có giàn phơi mì kia, mì phơi ra đều bị cong. Mấy sợi mì này còn trộn lẫn không ít bột thô, không có được màu sắc đẹp như của người ta, liệu có bán được với giá tốt nhất không?"

Mì bọn họ làm thật ra cũng không hoàn toàn bằng bột mì trắng nõn kia. Nhà mình một năm đều không ăn được vài lần nữa là!

Nương Tiểu Hoa xua tay: "Ui chao! Đến lúc đó dùng giấy dầu bao lại, không ai thấy được bên trong. Chúng ta cứ nói là hàng từ họ Đường kia, cho dù người ta muốn tính sổ cũng không tìm tới trên đầu chúng ta đâu!"

"Nương nói rất đúng!" Tròng mắt Tiểu Hoa vừa chuyển, vui vẻ nói: "Vậy lúc nương làm công trở về tận lực lấy nhiều nước kia một chút, còn sẽ làm nhiều mì hơn nữa!"

Nương Tiểu Hoa nhìn mì sợi giống như nhìn thấy tiền, cắn răng một cái: "Được! Nương sẽ lấy nhiều một chút trở về!"

Nói xong, kéo Tiểu Hoa lại, vỗ vỗ tay nàng, đau lòng nói: "Chỉ là vất vả con như vậy!

"Nếu có thể kiếm được tiền thì cũng không vất vả!" Tiểu Hoa mỉm cười, dựa đầu lên vai nương.

Dù sao cũng là để chuẩn bị của hồi môn cho nàng, một chút vất vả không là gì cả. Vì có thể gả cho một người tốt, những khó khăn này không tính là gì!

*

"Nặc ca nhi, đệ có thích đồ vật gì hay không?" Đường Viễn cọ đến bên cạnh Tô Nặc, dịu dàng hỏi.

Hôm nay là đông chí, người tới ăn cơm nhiều hơn bình thường rất nhiều, mọi người trong tiệm ai cũng vội vã chạy tới chạy lui. Ngay cả Tô Nặc cũng tính tiền mệt đến nổi tay đều nhũng, căn bản không đếm xỉa tới Đường Viễn.

"Đường đại ca, nếu huynh nhàn rỗi không có việc gì, liền lại kia ngồi đi, đệ đang rất bận" Tô Nặc thấy Đường Viễn vẫn luôn ở bên người mình cọ tới cọ lui, cũng nói chuyện gì chính sự. Khiến cậu có chút thấy phiền, nhịn không được nói với Đường Viễn:

"Hoặc là huynh đi giúp Hổ Tử ca và Đại Tráng đi, còn không tới phòng bếp xem đi."

Cũng cả buổi sáng rồi, từ khi hai người gặp nhau vào sáng nay, Đường đại ca cứ luôn đi theo cậu. Ban đầu cậu còn vui thầm trong lòng, nhưng khi đến tiệm thì không chịu nổi nữa, Đường đại ca vẫn cứ theo sát cậu. Đại Tráng và mọi người đã nhìn cậu rất nhiều lần!

Cậu cũng trong tối ngoài sáng mà kêu Đường đại ca đừng đi theo cậu nữa. Nhưng không hiểu sao Đường đại ca cứ như cố ý vậy, thế nào cũng không nghe rõ, một hai phải đi bên cạnh cậu. Đã vậy còn thường hay hỏi những vấn đề chả liên quan gì nhau.

"Đệ yên tâm, bọn họ sẽ ứng phó được" Hôm qua Đường Viễn không thể thổ lộ rõ ràng với Tô Nặc, vẫn luôn thấy nghẹn trong lòng. Hiện tại trong đầu đều là chuyện làm sao thổ lộ, không đếm xỉa tới chuyện khác. Hắn thấy Tô Nặc vẫn muốn mở miệng đuổi mình, nhìn Tô Nặc nói:

"Ta là lão bản, thuê người làm chính vì để bản thân không phải vất vả, không thể chuyện gì cũng phải tới tay được."

Hắn tin tưởng Hổ Tử ca và Đại Tráng, tiền công hắn trả cho bọn họ phong phú như vậy, bọn họ vẫn nên hồi báo cho hắn. Đến lúc hắn và Nặc ca nhi thành thân, tiền mừng hắn sẽ thu bọn họ ít lại một chút.

Tô Nặc thấy Đường Viễn nói như vậy, lời định nói tới miệng rồi cũng đành phải nuốt xuống, dù sao thì Đường Viễn nói cũng có vài phần đạo lý.

"Nặc ca nhi" Đường Viễn thấy Tô Nặc không nói nữa, bèn dựa vào quầy, thân thể hơi nghiêng về phía sau, đầu ghé bên cạnh Tô Nặc "Đệ còn chưa nói đệ thích cái gì đâu?"

Tô Nặc bị Đường Viễn làm rối tung cả lên, lại không dám phát hoả với Đường Viễn. Trong lòng nghẹn một cục, nhẹ trừng mắt nhìn Đường Viễn, nói: "Đệ thích đom đóm!"

Đường Viễn sửng sốt, mấp máy môi, Nặc ca nhi thích đom đóm. Cái này có chút khó làm, giờ đang mùa đông, hắn đi đâu tìm đom đóm đây?

Bên tai Tô Nặc rốt cuộc an tĩnh, cậu uống chút nước, thở ra một hơi, tiếp tục làm việc.

"Bao nhiêu tiền?" Một người khách nhân tới tính tiền.

Tô Nặc nhìn đồ ăn trong khay, ngẩng đầu cười nói: "Cộng thêm nước lẩu nữa, của ngài tổng cộng một trăm linh ——"

"Nặc ca nhi!"

Tô Nặc đột nhiên bị đánh gãy, có chút hoảng sợ, rốt cuộc vẫn nhịn không được tức giận, quay đầu nhìn Đường Viễn, khó chịu nói: "Đường đại ca! Huynh lại làm sao nữa vậy?!"

"Nặc ca nhi, trong tiệm liền giao cho đệ, ta còn có việc, đi trước!" Đường Viễn không kìm nén được sự hưng phấn, xoay người rời khỏi quầy tính tiền. Khi đến cửa, đột nhiên hắn dừng lại, quay lại nói với Tô Nặc: "Đúng rồi, ngày mai chúng ta sẽ nghỉ một ngày, để ta tổ chức sinh nhật cho đệ. Mời mọi người cùng nhau đến nhà ta ăn lẩu!

"A?" Tô Nặc còn chưa kịp phản ứng lại, thì ngoài cửa đã không thấy bóng dáng của Viễn. Cậu tức giận đến dậm chân, lại lẩm bẩm: "Lẩu sao? Đó là thứ gì, chẳng lẽ Đường đại ca lại làm món ăn mới sao?"

Nghĩ đến vậy, trong lòng cậu tràn đầy cảm giác ngọt ngào. Thì ra Đường đại ca coi trọng sinh nhật của cậu như vậy nha......

Đường Viễn ra cửa liền đi về phía tây, đến một cái chợ lớn. Nơi đó bán đủ loại hàng hóa, chỉ cần chịu khó tìm kiếm.

"Tiểu ca, nhìn da này của ta đi, mua về làm một cái vây cổ thì vừa đúng!"

"Bán lợn rừng đây! Mới vừa giết một con heo con! Vừa mềm lại ăn ngon!"

Đường Viễn vừa đi vừa nhìn xung quanh, hắn lo lắng rằng việc tìm món đồ mình muốn có thể không dễ, nhưng nếu không tìm thấy ở đây, hắn cũng không biết nên đi đâu tìm.

Nơi này náo nhiệt, người đông đúc, tiếng rao hàng không ngừng. Ước chừng hắn tìm nửa canh giờ mới tìm được món đồ mình cần.

"Đại ca, tổ ong này giá bao nhiêu?"

Đường Viễn đứng trước một sạp bán mật ong, hỏi một người bán hàng.

"Gì?" Hán tử bán mật ong nghi hoặc mà nhìn về phía Đường Viễn, lại có chút không tin tưởng chỉ vào khu vực bày bã tổ ong phía trước "Ngươi muốn mua bã tổ ong này sao?"

Đường Viễn gật đầu: "Đúng vậy, bao nhiêu tiền?"

Hán tử bán mật ong chưa từng thấy khách nhân nào như vậy. Hán tử bán mật ong bày bã tổ ong ra, mục đích chính là để mọi người tin tưởng mật ong là đồ thật, cũng không nghĩ muốn bán. Nói chính xác hơn là không nghĩ tới sẽ có người mua.

Hán tử bán mật ong vốn là người thật thà, không muốn làm mất uy tín buôn bán, liền nói với Đường Viễn: "Vị tiểu ca này, tổ ong này đã bị tôi vắt sạch hết mật rồi, ngươi mua về cũng chẳng để làm gì." Hán tử bán mật ong nghĩ Đường Viễn không có tiền, nên muốn mua tổ ong về để thử vận may xem có còn sót lại chút mật ong nào không.

"Ta biết" Đường Viễn cười gật đầu, ngón tay chỉ bã tổ ong nói: "Ta mua cái này vì có việc khác cần dùng. Tất cả cái này ta đều lấy, tổng hết bao nhiêu tiền?"

Hán tử bán mật ong thấy không khuyên được, gãi gãi đầu, do dự một chút nói: "Ngươi thật muốn mua sao? Vậy đi, ngươi mua chút mật ong, ta liền cho ngươi hết mớ bã tổ ong này."

Trước sạp tổ ong có bày một vại lớn, bên cạnh còn có mấy bình gốm nhỏ, chắc là để đựng mật ong.

"Được" Đường Viễn chỉ vào vại gốm to bằng bàn tay người trưởng thành nói: "Vậy lấy cho ta mình bình mật ong này đi."

"Có ngay đây!" Hán tử bán mật ong cao hứng mà đáp ứng, múc mật ong cho vào vại gốm nhỏ mà Đường Viễn chỉ, đưa cho hắn: "Của ngài 80 văn!"

Mật ong là đồ vật hiếm lạ, so với đường còn quý hơn, cái giá này hán tử bán mật ong cũng không hố hắn.

Đường Viễn đưa tiền qua, nhận sọt bã tổ ong mà chủ sạp hào phóng cho, rồi bỏ vại mật ong vào sọt, vác đi.

Đường Viễn mua được đồ, liền ngồi xe bò trở lại thôn, sau đó cho công nhân nghỉ sớm

"Vậy tiền công thì tính thế nào?" Nương Tiểu Hoa ngữ khí có chút bất mãn.

Không đợi Đường Viễn nói, Tô mẫu đã mở miệng: "Đương nhiên là làm bao lâu thời gian liền lấy bấy nhiêu tiền công!"

"Đúng rồi! Không làm việc sao có thể muốn tiền công của lão bản chứ" Chu đại nương ở một bên phụ họa, lại nói tiếp với mọi người:

"Tốt rồi, nếu hôm nay Đường lão bản cho chúng ta về sớm, thì chúng ta mau trở về đi thôi. Hôm nay là đông chí, vừa vặn trở về làm vằn thắn!"

Mọi người ở đây làm việc chăm chỉ, trong tay cũng có chút dư dả. Tục ngữ nói rằng đông chí lớn như cả năm, hôm nay Đường Viễn cho họ nghỉ nửa ngày, họ cũng muốn về nhà ăn chút gì ngon. Còn về tiền công, lúc này họ cũng không mấy quan tâm.

"Đúng đúng đúng, chúng ta mau trở về đi!" Mọi người thảo luận xong rồi rời đi, không ai có ý kiến gì. Tiểu Hoa Nương cũng chỉ đến rồi đi, còn Tô mẫu và Chu đại nương liếc nhau, cả hai đều tính toán rằng ngày mai sẽ sa thải Nương Tiểu Hoa.

Thẳng đến khi mọi người ra cửa, Đường Viễn cũng chưa mở miệng nói về chuyện tiền công. Vốn dĩ hắn để mọi người về sớm để làm phúc lợi, nhưng nương Tiểu Hoa vừa nói như vậy, hắn liền không có tâm tình đề ra.

Đường Viễn trước lấy vại mật ong ra rồi đem cất. Sau đó đem bã tổ ong vào trong bồn, đổ nước sạch vào, rồi dùng tay xoa rửa sạch sẽ.

Hắn muốn làm nến sáp ong. Nặc ca nhi thích đom đóm, chẳng phải vì thích cái ánh sáng chớp tắt trong màn đêm đó sao. Hiện tại thời tiết thế này thì không thể có đom đóm, pháo hoa thì quá nguy hiểm, chỉ có ngọn nến, trong đêm tối có thể tỏa sáng mà lại không gây nguy hiểm.

Kỳ thật có thể mua được nến trong tiệm tạp hoá, nhưng một cây tận tám văn tiền, người bình thường mua không nổi, chỉ có thể dùng đèn dầu. Đường Viễn hiện tại có thể mua được, nhưng đây là lễ vật hắn muốn tặng cho Nặc ca nhi. Đương nhiên muốn tự mình làm để thể hiện tấm lòng chân thành tâm thành rồi.

Đường Viễn đem tổ ong đã rửa sạch vo thành từng quả cầu to bằng nắm tay rồi đặt sang một bên để ráo nước. Sau đó, hắn vào bếp đun một nồi nước ấm và thả quả cầu tổ ong vào nồi, từ từ nấu cho tan chảy ra.

Trong quá trình nấu, hắn phải dùng một cái vá sắt lớn để nghiền nát tổ ong, như vậy sẽ dễ tan hơn.

Dần dần, nước trong nồi chuyển sang màu vàng, đó là khi sáp ong đã tan ra. Đường Viễn chuẩn bị một chậu nước lạnh đặt cạnh bếp, cẩn thận dùng muỗng vớt sáp ong đã tan chảy thả vào trong nước lạnh. Khi sáp ong gặp nước lạnh, nó sẽ dần dần đông lại.

Hắn lặp lại động tác này, vớt hết sáp ong đã tan trong nồi ra rồi dùng lực nặn sáp đã đông trong nước lạnh thành khối.

Sau đó, hắn đặt một cái chậu vào nồi, dựng lên một cái giá cách nhiệt, phủ một lớp băng gạc lên trên, rồi đặt khối sáp ong lên trên băng gạc.

Sáp ong gặp nhiệt sẽ tan ra hoá lỏng, đây là tinh luyện lại sáp ong một lần nữa.

Chờ sáp ong hoàn toàn tan chảy, Đường Viễn lấy chậu ra, bóc lớp băng gạc đi, bên trong chậu là sáp ong đã được lọc sạch.

Khi sáp ong chưa kịp đông lại, Đường Viễn nhanh chóng lấy ra những chiếc ly sứ trắng miệng nông, lần lượt đổ sáp ong vào và cắm các sợi bông vào giữa.

Đợi sáp ong đông lại, chúng sẽ trở thành từng chiếc nến nhỏ.

Đường Viễn mang những cái nến vào nhà, rồi đặt chúng vào từng chiếc lồng đèn mà hắn đã mua từ trước. Những chiếc lồng đèn mà hắn tự tay chọn có hình thỏ con, mỗi cái chỉ lớn bằng bàn tay.

Chờ hắn làm xong xuôi hết, thì bọn Tô Nặc cũng đã trở lại.

"Đường đại ca, đồ huynh muốn đệ đã mua đem về rồi đây!"

Nghe được tiếng của Tô Nặc, Đường Viễn vôi nhanh ra cửa, mở cửa ra.

"Vất vả cho đệ rồi, Nặc ca nhi!" Đường Viễn đem đồ trên xe dỡ xuống, rồi dặn dò Tô Nặc "Nặc ca nhi! Ngày mai đệ không cần qua sớm đâu, chờ bữa cơm trưa lại đây là được rồi."

Tô Nặc chớp chớp mắt, với vẻ nghịch ngợm nói: "Đệ đã biết rồi, Đường đại ca! Ngày mai đệ sẽ trộm lười biếng một bữa"

*

Ngày kế, Đường Viễn sáng sớm đã dậy xử lý nguyên liệu nấu ăn. Nếu hôm nay muốn ăn lẩu, trước tiên phải đem đồ ăn chuẩn bị tốt.

Một số ít thức ăn chay còn dễ, rửa sạch sẽ rồi đặt lên dĩa là xong. Nhưng các loại đồ ăn mặn cần phải xử lý nhiều bước, như là thịt viên, huyết heo, vịt tràng linh tinh. Chờ rửa xong hết mớ đồ ăn này xong, thì tay Đường Viễn cũng bị đông lạnh đến không còn tri giác.

Hắn chà xát hai tay, đem nguyên liệu đã xử lý tốt mang vào bếp.

Đường Viễn không định làm nước cốt lẩu, tính sẽ dùng cốt lẩu xiên cay để chắp vá một chút. Dù sao thì hương vị của hai món này cũng không kém bao nhiêu.

Hắn nhìn sắc trời, cảm thấy bọn Tô Nặc sắp đến, liền nhanh chóng từ trong phòng lấy ra mấy cái đèn lồng. Đi ra cổ thụ sau nhà, cột chắc lại quần áo, trèo lên cây, treo những đèn lồng lên những nhánh cây thật tốt.

"Đường đại ca!"

Đường Viễn treo xong hết thì nghe được tiếng gọi của Tô Nặc, vội sửa sang lại vạt áo, đi vòng lên phía trước.

Tô mẫu thấy Đường Viễn từ bên kia lại đây, không khỏi cười hỏi: "Tiểu Viễn, sao con lại từ bên kia lại đây vậy?" Nếu là tổ chức sinh nhật cho Tô Nặc, đương nhiên Đường Viễn cũng phải mời Tô phụ, Tô mẫu.

Đường Viễn hàm hồ cho qua chuyện, rồi mời mọi người vào nhà.

Hắn để trong nhà chính một cái bếp lò, nhóm lửa xong thù đặt nổi lẩu lên, cho cốt lẩu xiên cay vào. Khi nhiệt độ tăng lên, mùi vị thơm cay một chút lan ra, nước lẩu trong nồi bắt đầu ùn ục sôi nổi bọt.

"Mọi người đừng khách khí, muốn ăn cái gì thì cứ gắp vỏ vào trong, đợi chín là được" Đường Viễn bưng lên dĩa thịt viên bỏ vào: "Hôm nay là sinh nhật của Nặc ca nhi, chúng ta tụ tập lại vui vẻ chúc mừng cho cậu ấy nào."

Tô mẫu từ biết Đường Viễn có ý với Tô Nặc, càng nhìn Đường Viễn càng vừa lòng. Lúc này thấy hắn lo tổ chức sinh nhật Tô Nặc, trong lòng càng thêm hài lòng.

"Được rồi Tiểu Viễn, để tự chúng ta làm" Nàng thấy Đường Viễn không ngừng cho đồ ăn vào nồi lẩu, vội nói thêm: "Con mau ngồi xuống ăn đi Tiểu Viễn!"

"Đường đại ca, Tô Nặc ca, ta không thể chờ được nữa, ta ăn đây!" Đại Tráng ngửi thấy mùi thơm, không ngừng nuốt nước miếng, đôi mắt không rời khỏi nồi. Khi thấy thịt đã chín, hắn liền nhanh chóng lấy đũa gắp ra.

"Tê! Ăn ngon!" Tuy rằng đã ăn qua, nhưng Đại Tráng vẫn cảm thấy ăn ngon đến đôi mắt đều nheo lại.

Hổ Tử cùng Hồ phụ Hồ mẫu cũng không nói gì, yên tĩnh ăn phần của mình, dù cay hít hà nhưng vẫn không ngừng lại.

Đường Viễn dùng muôi múc hai viên thịt viên đưa cho Tô Nặc, sau đó đưa hai chén chén nước chấm đến trước mặt cậu. Một chén nước sốt, một chén tương vừng.

"Chấm thử xem." Hắn cười đẩy hai chén nhỏ.

"Ân" Tô Nặc nhìn Đường Viễn, thử chấm một miếng thịt viên vào nước sốt, rồi cho vào miệng.

Nước sốt làm giảm nhiệt độ của thịt viên một chút, khiến nó dễ ăn hơn và còn làm tăng thêm hương vị đặc biệt, khiến thịt viên trở nên ngon miệng hơn.

"Ăn ngon!" Tô Nặc ánh mắt sáng lên, kinh ngạc mà nhìn Đường Viễn.

Đường Viễn ngữ khí ôn nhu: "Đệ thử lại chấm tương vừng xem."

"Ân!"

Tô Nặc ánh mắt chờ mong mà lăn thịt viên một vòng trong chén tương vừng, sau đó liền gắp đưa lên miệng. Tương vừng mùi vị thơm ngọt, làm hoà hoãn đi vị cay nóng của thịt viên, làm cho thịt viên tăng thêm một hương vị khác, khiến cho Tô Nặc rất là thích.

So với nước sốt, cậu càng thích tương vừng hơn, không cần Đường Viễn gắp cho, tự mình gắp đồ ăn trong nồi.

Đại Tráng thấy, lẩm bẩm nói Đường Viễn bất công, Đường Viễn nhìn ánh mắt của Tô phụ cùng Tô mẫu, vội đưa chén nước chấm lại, gắp đồ ăn lấp kín miệng nhóc!

Mọi người ngồi cùng nhau vừa ăn vừa trò chuyện, ăn xong sau cũng không vội về mà ngồi lại nói chuyện tiếp. Đường Viễn vào bếp lấy ra đậu phộng đã rang sẵn, mang ra cho mọi người vừa ăn vừa tán gẫu.

Bên ngoài sắc trời bắt đầu tối, Đường Viễn lấy cớ đi nhà xí rồi ra ngoài một chuyến.

Sau khi trở lại, thừa dịp mọi người đang vui vẻ náo nhiệt, vòng đến bên cạnh Tô Nặc, cùi người thấp giọng nói: "Nặc ca nhi, đệ đi ra đây với ta một chút."

Tô Nặc cho rằng Đường Viễn có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, vội theo hắn đi ra ngoài.

Đường Viễn đưa Tô Nặc ra cửa sau, rồi lấy ra một khăn lụa, che lên đôi mắt của cậu.

"Nặc ca nhi, ta có bất ngờ dành cho đệ đây."

Hắn đứng sau Tô Nặc, tay đặt lên vai của cậu, áp sát môi thì thầm nói một bên tai của Tô Nặc.

Tô Nặc theo bản năng giơ tay lên sờ cái khăn trên mắt của mình, lại cảm nhận hơi thở ấm áp bên tai. Trái tim cậu đập loạn xạ trong ngực, cánh tay trở nên mềm nhũn, đầu óc cảm thấy hơi choáng váng.

Đường Viễn cẩn thận đẩy Tô Nặc về phía cổ thụ mà hắn đã treo lồng đèn, chỉ đi vài bước đã đến dưới tàng cây.

"Được rồi."

Hắn duỗi tay cởi bỏ khăn cho Tô Nặc, tay như là lơ đãng mà cọ qua cái cổ trắng nõn.

Tô Nặc từ từ mở mắt ra, đến khi nhìn rõ xung quanh thì ngạc nhiên tại chỗ. Mắt hạnh chớp chớp nhìn cảnh tượng lung linh trước mặt.

Cổ thụ cao lớn được treo lên những cái lồng đèn con thỏ xinh đẹp, treo từ trên cao xuống thấp. Mỗi khi gió thổi qua, làm nhánh cây lay động, ánh nến trong các lồng đèn lúc sáng lúc tối, chớp nháy như những con đom đóm vào mùa hè trong bụi cỏ.

"Đường đại ca......"

Tô Nặc khóe mắt và lông mày đều toát lên sự ấm áp, xoay người, nhẹ nhàng gọi Đường Viễn một tiếng.

"Hử?!" Đường Viễn dựng thẳng lên ngón trỏ, đè nhẹ lên môi cậu, nhìn bóng dáng mình trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của Tô Nặc "Thích không?"

Tô Nặc mắt cong lên mắt, mềm mại nói: "Thích."

"Vậy ——" Đường Viễn lại tiến lại gần thêm một bước, cúi đầu, cơ hồ chóp mũi hai người chạm vào nhau, khẽ cười nói "Đáp ứng ta được không?"

"Ta thích đệ."

Hô hấp của Tô Nặc cứng lại, bàn tay nắm chặt vạt áo, cổ và sau tai đều hồng thành một mảnh.

"Nói chuyện đi, Nặc ca nhi!" Đường Viễn ánh mắt tối sầm, ngón tay nhẹ nhàng mân mê vành tai đã đỏ như máu của cậu.

Tô Nặc eo mềm nhũn, không khống chế được mà nhào vào lòng Đường Viễn.

Cậu xấu hổ buồn bực mà che mặt lại, như là bất chấp tất cả, cái trán hướng vào trong ngực Đường Viễn, thanh âm nho nhỏ: "Dạ được."

Mèo: Ye!!! Đôi trẻ đã chính thức bên nhau.