Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 41
Đường Viễn nhìn sắc mặt khó coi của hán tử, quay đầu nói với Tô phụ Tô mẫu: "Không biết vị này là......" Hắn nhìn về phía hán tử, Tô mẫu vội nói:
"Nhìn ta này, lại quên giới thiệu! Đây là Phú Quý, là cháu bên ngoại của ta."
Phú Quý? Đường Viễn cũng sửng sốt, không ngờ hán tử nhìn như một thư sinh thế kia, lại có cái tên như vậy. Hắn cố nín cười, nhíu mày lo lắng nhìn về phía Phú Quý, rồi quay sang Tô mẫu nói:
"Ta thấy sắc mặt Phú Quý huynh không tốt lắm, sẽ không sinh bệnh đi?"
Phú Quý mặt xanh mét, đang hung hăng trừng mắt nhìn Đường Viễn, không ngờ Đường Viễn lại đột nhiên nói một câu như vậy. Phú Quý nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, lại bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Tô mẫu, vội nói: "Ta không sao, chỉ là thường ngày hay đọc sách, nên thỉnh thoảng có chút thiếu sức sống." Nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn Tô Nặc đang an tĩnh ăn cơm.
"Tốt tốt! Phú Quý thật đúng là dụng tâm" Tô mẫu nở nụ cười, múc thêm chén canh cho Phú Quý: "Đây, uống nhiều canh thêm chút đi"
"Cảm ơn cô mẫu" Phú quý chậm rãi đứng dậy, cử chỉ rất là văn nhã. Tô mẫu tinh tế đánh giá hắn, trong lòng vừa lòng vài phần. Lần này Phú Quý cùng nương của hắn tới bái phỏng hẳn đang đúng ý của bà, bà cũng đang muốn xem vài nhà cho Nặc ca nhi đây.
Phú Quý tuổi còn trẻ đã đậu tú tài, tuy rằng lớn lên nhìn có chút già, nhưng cũng không tính quá xấu. Nhà mẹ đẻ của bà tuy không tính là đại phú đại quý, nhưng cũng có vài mẫu đất. Mà Quý Phú lại là con trai độc nhất trong nhà, hai nhà lại là thân thích, nếu là có thể thân càng thêm thân, cũng coi như hảo nhân duyên.
Hơn nữa...... Nhìn dáng vẻ Phú Quý đối Nặc ca nhi nhà bọn họ có ý đi. Tô mẫu nhìn Phú Quý thường thường ngắm Tô Nặc, khoé miệng mở rộng vài phần.
Đường Viễn thấy thế, tức khắc cảnh giác lên, làm bộ lơ đãng nói: "Ta nghe nói có những loại bệnh mà nếu không chữa trị kịp thời có thể dẫn đến tử vong, Phú Quý huynh cần phải chú ý, sớm đi khám đại phu. Dù bệnh có nghiêm trọng đến đâu, chữa trị sớm vẫn có thể kéo dài thời gian sống thêm một chút."
"Ngươi ——" Phú Quý nghe vậy, nổi trận lôi đình, lông mày liền dựng lên muốn nói lại. Nhưng ánh mắt quét đến Tô phụ Tô mẫu, nghĩ đến hình tượng ôn tồn lễ độ của mình, liền nghẹn lại, cắn chặt hàm răng, "Không nhọc vị tiểu ca này lo lắng, thân thể của ta, tự ta rõ ràng."
Đường Viễn cười rất là hòa nhã nói tiếp: "Vậy cũng không nhất định, có rất nhiều bệnh đều do mình không ý thức đến, chờ ý thức được liền chậm."
Bị người ta nói lần nữa, Phú Quý thật sự nhịn không được, đứng lên muốn chất vấn Đường Viễn.
Nhưng hắn còn chưa có mở miệng, đã bị Tô mẫu đánh gãy. Tô mẫu vẻ mặt khẩn trương mà nhìn về phía Đường Viễn: "Tiểu Viễn, con nói chính sự thật sao?"
Tuy rằng Phú Quý là cháu bên ngoại của bà, nhưng vẫn không thể so với hài tử thân sinh của mình. Bà cũng không thể để Nặc ca nhi tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết.
Thấy Tô Mẫu hỏi, Đường Viễn nhẹ thở dài, như có chút khó xử mà liếc mắt nhìn Phú Quý, rồi nói một cách mơ hồ: "Về chuyện này... con cũng không biết rõ lắm."
Chính vì thái độ nửa che nửa lộ như vậy mới càng làm cho Tô mẫu lo lắng, trong lúc nhất thời ý tưởng kết thân bị phai nhạt vài phần.
"Cô mẫu!" Phú quý cảm thấy nếu bản thân lại không lên tiếng, chắc sẽ bị hán tử không biết chỗ nào tới này nói thành bệnh nan y luôn quá. Trên mặt hắn cố gắng nở một nụ cười cứng đờ: "Vị tiểu ca này rốt cuộc là ai vậy? Người một nhà chúng ta ăn cơm, hắn còn......"
Người một nhà? Ai cùng ngươi là người một nhà!
Đường Viễn ánh mắt lạnh lùng, không đợi Tô mẫu nói chuyện, liền mở miệng nói: "Ta tên Đường Viễn, là lão bản của Nặc ca nhi, cũng là bằng hữu tốt nhất của cậu ấy."
Còn là phu quân tương lai của Nặc ca nhi, Đường Viễn ở trong lòng bổ sung thêm một thân phận khác.
Tô Nặc bên cạnh nghe Đường Viễn nói như vậy, liền ngẩng đầu nhìn Đường Viễn, hai tai liền đỏ lên, miệng khẽ cắn nhẹ lên đầu đũa.
"Lão bản?" Nương Phú Quý đã ăn uống no đủ, làm bộ làm tịch mà lấy khăn lau miệng. Lại nghe được lời nói của Đường Viễn, ánh mắt sáng lên, truy vấn: "Ngươi chính là cái người bán mì kiềm, còn thu mua đồ ăn và mở quán ăn sao?" Bà nghe nói, kia lão bản này ra tay rất hào phóng!
"Ngươi còn thuê người không? Ta cùng cha của Phú Quý làm gì cũng được!" Bà nhiệt tình nhìn Đường Viễn.
Phú Quý cảm thấy mất mặt, nhíu mày kéo tay nương một chút: "Nương!"
"Ta đang nói chính sự, con đừng xen mồm!" Nương Phú Quý không kiên nhẫn mà phủi bay tay hắn, tiếp tục nhìn ánh mắt nóng bỏng về phía Đường Viễn: "Ta làm việc còn tốt hơn nương của Tô Nặc! Mời ta không sai đâu!"
Trên mặt Tô mẫu, nụ cười đã không thể kìm chế được.
Đường Viễn cố ý nhìn về phía Phú Quý, Phú Quý hắn là người sĩ diện, tức khắc thẹn quá thành giận, túm lấy nương hắn nói nhỏ: "Nương không nhìn ra vừa rồi hắn cố ý nhằm vào ta sao!"
Nương Phú Quý trợn trắng mắt, bĩu môi: "Không phải là do hắn cũng coi trọng Tô Nặc sao, con chính là tú tài, tiền đồ sáng lạn, hà tất cùng hắn tranh một cái ca nhi!"
Nương Phú Quý đã sớm biết Phú Quý có ý với Tô Nặc, nhưng bà vẫn luôn không đồng ý Phú Quý cưới Tô Nặc. Bà cho rằng nhi tử của mình vừa có tài vừa lớn lên anh tuấn như vậy, một ca nhi khó sinh dưỡng không xứng chút nào!
Sau đó, Phú Quý lại nói với nàng rằng trước tiên sẽ đính hôn với Tô Nặc, đợi năm sau thi hương hắn thi đậu cử nhân, rồi sẽ bàn tiếp về việc hôn nhân, làm cho Tô Nặc trở thành tiểu thiếp, nàng mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng khi đến nhà Tô gia, thấy Tô Nặc không biết nịnh nọt lấy lòng bà, trong lòng bà tức giận và lại muốn đổi ý. Vì vậy, mặc dù vừa rồi mới Đường Viễn khi dễ con trai bà, bà vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Bà vẫn mong Phú Quý thấy khó mà có thể từ bỏ ý định này.
"Nghe nương đi con, nhà chúng ta đâu phải không thể lấy được cô nương trong sạch, sao cứ phải bám lấy một ca nhi!" Tô mẫu khinh thường liếc Tô Nặc, thì thầm với Phú Quý:
"Đường lão bản và Tô Nặc chắc chắn có quan hệ không trong sạch, nếu không sao lại đến tận nhà như vậy? Ca nhi như vậy rất thích câu tam đáp tứ, vào nhà chúng ta chính là ô uế cửa nhà chúng ta!"
Phú Quý cũng cảm thấy nương mình nói có đạo lý, nhưng hắn lại thật sự luyến tiếc Nặc ca nhi, có điểm ghét bỏ nói: "Dù sao đến lúc đó cũng làm nhỏ, ta liền ủy khuất chút đi."
Nương Phú Quý thấy hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định, tức giận đến nổi muốn véo hắn, lại luyến tiếc. Cuối cùng lại quay đầu, trừng mắt liếc mắt nhìn Tô Nặc một cái.
Đường Viễn nhìn hai người này ghé vào nhau thì thầm to nhỏ liền biết trong miệng bọn họ không có lời gì hay. Lúc này lại thấy nương Phú Quý trừng Tô Nặc, hắn khụ hai tiếng, nói với nương Phú Quý: "Ta tạm thời không thiếu người."
Nương Phú Quý liền xụ mặt, tức giận nói: "Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, nhi tử của ta chính là tú tài, ta mà đến chỗ ngươi làm công, ta sợ ngươi nhận không nổi!"
Đường Viễn thiếu chút nữa bật cười, cũng không kiên nhẫn cùng loại người này nói chuyện, quay đầu đối Tô phụ nói: "Sang năm ngài cũng muốn tham gia thi hương phải không?"
Tô phụ cười gật đầu: "Đúng vậy."
Mặt nương Phú Quý nương cười mỉa, khinh thường mà liếc mắt nhìn Tô phụ một cái: "Ta nói muội phu này! Ngươi cũng đừng khảo nữa, đã khảo ngần ấy năm cũng không trúng, từ bỏ đi thôi."
Đây là điểm mấu chốt của Tô mẫu, nghe vậy liền sinh khí. Bà đứng dậy, nhìn nương Phú Quý với ánh mắt lửa giận ngùn ngụt: "Sao ngươi lại nói chuyện như vậy! Cha Nặc ca nhi sao có thể thi không đậu? Thay vì ở đây khua môi múa mép, còn không bằng lo lắng cho con trai của mình đi"
Lúc nãy còn trừng mắt nhìn Nặc ca nhi nhà bọn họ, hiện tại lại nói vậy. Đây rõ ràng là chướng mắt nhà bọn họ, tương lai Nặc ca nhi gả qua cũng sẽ sống không tốt, được thôi, coi như mắt bà mù!
"Ngươi dám nói nhi tử ta!" Phú quý nương cũng nổi giận, mắng bay nước miếng tứ tung: "Hừ! Nhà ngươi khảo nhiều năm như vậy đều khảo không trúng thì chính phế vật, còn dám so cùng ta nhi tử! Lúc trước nhà các ngươi nghèo đến nổi không có gì ăn, vẫn là nhà của chúng ta tiếp tế! Các ngươi vẫn còn chưa có phát đạt đâu, liền bắt đầu vong ân phụ nghĩa rồi sao?!"
Khuôn mặt nhỏ Tô Nặc hiện rõ sự tức giận, đứng lên nhìn nương Phú Quý nói: "Cửu mẫu nói vậy cứ như chúng ta trắng trợn lấy không đồ nhà ngài vậy? Chẳng phải tiền chúng ta vay đều đã trả lại hết rồi sao? Ngay cả khi trả lương thực, chúng ta còn thêm một ít vào mỗi khi trả lại!"
Mỗi lần Tô Nặc đi nhà cửu cửu mượn tiền, cửu mẫu luôn muốn châm chọc mỉa mai một phen. Phải đến khi cửu cửu của Tô Nặc sốt ruột lên tiếng, thì bà mới bằng lòng cho mượn. Thời điểm cho mượn vẫn luôn muốn thêm chút tiền lãi, chỉ cần thời gian dài một chút, đều tìm tới cửa đòi.
"Nặc ca nhi, ý của nương ta không phải vậy" Phú Quý nhăn mày, trong giọng nói mang theo giáo huấn: "Còn nữa, đệ là một ca nhi, tính tình cần phải nhu thuận chút."
Tô Nặc cười lạnh: "Nói đến cùng thì ngươi cũng chỉ là biểu ca của ta mà thôi, có tư cách gì giáo huấn ta!"
"Nếu các ngươi chướng mắt nhà của chúng ta, vậy thì xin mời về đi!"
Phú Quý cảm thấy đã chịu đủ nhục nhã, vung tay áo lên, kéo nương hắn đi nhanh ra cửa. Kết quả do quá gấp gáp, không cẩn thận vướng ngạch cửa, ngã nhào ra phía trước.
Tô Nặc kinh ngạc muốn đi đỡ, Đường Viễn nhanh mắt lanh lẹ tiến lên kéo hai người dậy, nói với Tô Nặc: "Chỉ là ngã một chút thôi, sẽ không sao đâu. Nếu bọn họ phải về, dứt khoát để ta đưa bọn họ trở về đi!" Đỡ phải sau khi phục hồi tinh thần lại ăn vạ!
Nói xong, hắn tóm lấy hai người đang còn choáng váng, đưa họ lên xe, chỉ trong chớp mắt đã lái xe đi mất dạng.
Tô mẫu đứng sau cửa, nhìn chiếc xe nhanh chóng không thấy bóng dáng, ngay cả tức giận cũng quên, bất tri bất giác nói: "Sao ta cảm thấy Tiểu Viễn hôm nay cứ là lạ thế nào ấy."
Tô Phụ đứng bên cạnh mắt liếc nhìn Tô Nặc một cái, vuốt chòm râu cười khẽ: "Hắn đây là sợ con thỏ của mình bị con sói khác ngậm đi."
Tô mẫu nghi hoặc nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên một ánh sáng lóe lên trong đầu, khóe miệng khẽ cong lên, vỗ đùi nói: "Ây da, nếu thật sự là như vậy, thì quả nhà ta quá có phúc!"
Tô Nặc vẫn chưa hiểu chuyện: "Cái gì?"
"Con còn đứng đó làm gì" Tô mẫu kéo cậu đến phòng bếp, trên mặt đều cười đầy nếp nhăn "Ta thấy vừa rồi Tiểu Viễn chưa ăn được bao nhiêu đâu. Con mau đi nấu thêm ít cháo đi, đợi lát nữa mang qua cho hắn đi." Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, không thể không khiến người khác nghi ngờ, phải nói rõ ràng với Tiểu Viễn mới được!
Tô Nặc cũng không hoài nghi, đồng ý tới: "Dạ."
*
Trên đường đưa hai người kia trở về, hai người đều rất hùng hùng hổ hổ. Vẫn là Đường Viễn nói kỹ thuật đánh xe của mình không tốt lắm. Nếu cảm xúc dâng trào, có thể gây ra chuyện lớn, hai người lúc này mới im lặng.
Sau khi hộ tống hai người kia về nhà xong, Đường Viễn liền trở về. Khi khi đi qua con đường nhỏ bên cửa thôn, bỗng nhiên từ lối rẽ trên núi có một người nhảy ra, Đường Viễn vội vàng kéo dây cương, dừng xe lại.
Người nọ bị hoảng sợ, tự mình ngã trên đất, đồ vật đang ôm trong ngực bị rơi ra.
Đường Viễn nghe tiếng người nọ kinh hô là một giọng nữ. Sợ cô nương gia xảy ra chuyện, nghĩ nếu là tiện đường sẽ đưa nàng đi một chút.
Ai ngờ, hắn mới vừa tới gần, còn chưa kịp nhìn rõ mặt, người nọ đã vội vàng nhặt tay nãi trên mặt đất lên, chạy đi.
Đường Viễn nhìn lại trên mặt đất, ánh mắt ngưng lại, khom lưng nhặt lên mảnh vụn vừa rơi ra từ tay nải lúc nãy.
Dựa theo ánh trăng, thì thấy là một mảnh mì vụn đã phơi khô, phẩm chất cùng mì kiềm cũng không sai biệt lắm. Chỉ là nhìn qua chất lượng thì không tốt bằng loại mì kiềm của Đường Viễn.
Ánh mắt Đường Viễn trầm xuống, lấy khăn tay bọc lại mảnh vụn thật tốt rồi bỏ vào trong ngực.
Ban đêm gió lạnh, Đường Viễn tạm thời buông suy nghĩ trong đầu suy nghĩ, đánh xe về nhà.
Ánh trăng mông lung, chiếu đến thân ảnh đang đứng trước cửa nhà hắn, bóng bị kéo dài. Người nọ ôm một cái giỏ tre, đầu hơi hơi rũ xuống, lộ ra cái cổ trắng trẻo thon dài. Ánh trăng chiếu vào mặt cậu, làm vẻ ngoài của cậu thêm phần thanh lãnh và đẹp đẽ như một bức họa
Đường Viễn ngây người chớp mắt một cái, khóe miệng nhếch lên, đi đến bên cạnh người nọ, nhẹ giọng gọi: "Nặc ca nhi."
Vẻ thanh lãnh như trong tranh bị phá vỡ trong chớp mắt, thay vào đó là sự ấm áp và không khí vui vẻ của pháo hoa.
"Đường đại ca, lúc nãy huynh cũng không ăn nhiều" Tô Nặc khuôn mặt nhỏ nâng lên, lệ chí giữa mày phát sáng: "Đệ sợ huynh còn đói nên nấu thêm chút cháo đây! Huynh ăn thêm chút nha."
Ánh trăng thật đẹp, người cũng đẹp, Đường Viễn cảm thấy có chút xao động trong lòng đang nhẹ nhàng tràn ra.
"Nặc ca nhi."
Hắn bước đến gần thêm một bước, một cơn gió thổi nhẹ qua, vạt áo hai người đụng nhau.
Đôi mắt Tô Nặc cong cong nhìn hắn:" Làm sao vậy?"
"Ta......"
"Hắt xì!"
Cái bốn chữ ấy gần như muốn miêu tả một cách sinh động, nhưng lại bị Tô Nặc một cái hắt xì làm ngắt quãng.
Đường Viễn nghẹn một chút, bất đắc dĩ nói: "Thôi, vào nhà trước đi."
Sắp tới là sinh nhật Nặc ca nhi, lúc đó rồi nói cũng không tồi. Nhưng mà đưa quà sinh nhật gì thì hắn phải suy nghĩ kỹ lại mới được.
"Được rồi" Tô Nặc mỉm cười, đi vào trong phòng, rồi hỏi Đường Viễn: "Nhưng mà Đường đại ca, vừa rồi huynh định nói gì?"
Đường Viễn than nhẹ một hơi, chỉ hướng lên trời.
"Ta muốn nói, đêm nay ánh trăng thật đẹp."
Mèo: Đường Viễn: Người đẹp hơn trăng!!!
"Nhìn ta này, lại quên giới thiệu! Đây là Phú Quý, là cháu bên ngoại của ta."
Phú Quý? Đường Viễn cũng sửng sốt, không ngờ hán tử nhìn như một thư sinh thế kia, lại có cái tên như vậy. Hắn cố nín cười, nhíu mày lo lắng nhìn về phía Phú Quý, rồi quay sang Tô mẫu nói:
"Ta thấy sắc mặt Phú Quý huynh không tốt lắm, sẽ không sinh bệnh đi?"
Phú Quý mặt xanh mét, đang hung hăng trừng mắt nhìn Đường Viễn, không ngờ Đường Viễn lại đột nhiên nói một câu như vậy. Phú Quý nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, lại bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Tô mẫu, vội nói: "Ta không sao, chỉ là thường ngày hay đọc sách, nên thỉnh thoảng có chút thiếu sức sống." Nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn Tô Nặc đang an tĩnh ăn cơm.
"Tốt tốt! Phú Quý thật đúng là dụng tâm" Tô mẫu nở nụ cười, múc thêm chén canh cho Phú Quý: "Đây, uống nhiều canh thêm chút đi"
"Cảm ơn cô mẫu" Phú quý chậm rãi đứng dậy, cử chỉ rất là văn nhã. Tô mẫu tinh tế đánh giá hắn, trong lòng vừa lòng vài phần. Lần này Phú Quý cùng nương của hắn tới bái phỏng hẳn đang đúng ý của bà, bà cũng đang muốn xem vài nhà cho Nặc ca nhi đây.
Phú Quý tuổi còn trẻ đã đậu tú tài, tuy rằng lớn lên nhìn có chút già, nhưng cũng không tính quá xấu. Nhà mẹ đẻ của bà tuy không tính là đại phú đại quý, nhưng cũng có vài mẫu đất. Mà Quý Phú lại là con trai độc nhất trong nhà, hai nhà lại là thân thích, nếu là có thể thân càng thêm thân, cũng coi như hảo nhân duyên.
Hơn nữa...... Nhìn dáng vẻ Phú Quý đối Nặc ca nhi nhà bọn họ có ý đi. Tô mẫu nhìn Phú Quý thường thường ngắm Tô Nặc, khoé miệng mở rộng vài phần.
Đường Viễn thấy thế, tức khắc cảnh giác lên, làm bộ lơ đãng nói: "Ta nghe nói có những loại bệnh mà nếu không chữa trị kịp thời có thể dẫn đến tử vong, Phú Quý huynh cần phải chú ý, sớm đi khám đại phu. Dù bệnh có nghiêm trọng đến đâu, chữa trị sớm vẫn có thể kéo dài thời gian sống thêm một chút."
"Ngươi ——" Phú Quý nghe vậy, nổi trận lôi đình, lông mày liền dựng lên muốn nói lại. Nhưng ánh mắt quét đến Tô phụ Tô mẫu, nghĩ đến hình tượng ôn tồn lễ độ của mình, liền nghẹn lại, cắn chặt hàm răng, "Không nhọc vị tiểu ca này lo lắng, thân thể của ta, tự ta rõ ràng."
Đường Viễn cười rất là hòa nhã nói tiếp: "Vậy cũng không nhất định, có rất nhiều bệnh đều do mình không ý thức đến, chờ ý thức được liền chậm."
Bị người ta nói lần nữa, Phú Quý thật sự nhịn không được, đứng lên muốn chất vấn Đường Viễn.
Nhưng hắn còn chưa có mở miệng, đã bị Tô mẫu đánh gãy. Tô mẫu vẻ mặt khẩn trương mà nhìn về phía Đường Viễn: "Tiểu Viễn, con nói chính sự thật sao?"
Tuy rằng Phú Quý là cháu bên ngoại của bà, nhưng vẫn không thể so với hài tử thân sinh của mình. Bà cũng không thể để Nặc ca nhi tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết.
Thấy Tô Mẫu hỏi, Đường Viễn nhẹ thở dài, như có chút khó xử mà liếc mắt nhìn Phú Quý, rồi nói một cách mơ hồ: "Về chuyện này... con cũng không biết rõ lắm."
Chính vì thái độ nửa che nửa lộ như vậy mới càng làm cho Tô mẫu lo lắng, trong lúc nhất thời ý tưởng kết thân bị phai nhạt vài phần.
"Cô mẫu!" Phú quý cảm thấy nếu bản thân lại không lên tiếng, chắc sẽ bị hán tử không biết chỗ nào tới này nói thành bệnh nan y luôn quá. Trên mặt hắn cố gắng nở một nụ cười cứng đờ: "Vị tiểu ca này rốt cuộc là ai vậy? Người một nhà chúng ta ăn cơm, hắn còn......"
Người một nhà? Ai cùng ngươi là người một nhà!
Đường Viễn ánh mắt lạnh lùng, không đợi Tô mẫu nói chuyện, liền mở miệng nói: "Ta tên Đường Viễn, là lão bản của Nặc ca nhi, cũng là bằng hữu tốt nhất của cậu ấy."
Còn là phu quân tương lai của Nặc ca nhi, Đường Viễn ở trong lòng bổ sung thêm một thân phận khác.
Tô Nặc bên cạnh nghe Đường Viễn nói như vậy, liền ngẩng đầu nhìn Đường Viễn, hai tai liền đỏ lên, miệng khẽ cắn nhẹ lên đầu đũa.
"Lão bản?" Nương Phú Quý đã ăn uống no đủ, làm bộ làm tịch mà lấy khăn lau miệng. Lại nghe được lời nói của Đường Viễn, ánh mắt sáng lên, truy vấn: "Ngươi chính là cái người bán mì kiềm, còn thu mua đồ ăn và mở quán ăn sao?" Bà nghe nói, kia lão bản này ra tay rất hào phóng!
"Ngươi còn thuê người không? Ta cùng cha của Phú Quý làm gì cũng được!" Bà nhiệt tình nhìn Đường Viễn.
Phú Quý cảm thấy mất mặt, nhíu mày kéo tay nương một chút: "Nương!"
"Ta đang nói chính sự, con đừng xen mồm!" Nương Phú Quý không kiên nhẫn mà phủi bay tay hắn, tiếp tục nhìn ánh mắt nóng bỏng về phía Đường Viễn: "Ta làm việc còn tốt hơn nương của Tô Nặc! Mời ta không sai đâu!"
Trên mặt Tô mẫu, nụ cười đã không thể kìm chế được.
Đường Viễn cố ý nhìn về phía Phú Quý, Phú Quý hắn là người sĩ diện, tức khắc thẹn quá thành giận, túm lấy nương hắn nói nhỏ: "Nương không nhìn ra vừa rồi hắn cố ý nhằm vào ta sao!"
Nương Phú Quý trợn trắng mắt, bĩu môi: "Không phải là do hắn cũng coi trọng Tô Nặc sao, con chính là tú tài, tiền đồ sáng lạn, hà tất cùng hắn tranh một cái ca nhi!"
Nương Phú Quý đã sớm biết Phú Quý có ý với Tô Nặc, nhưng bà vẫn luôn không đồng ý Phú Quý cưới Tô Nặc. Bà cho rằng nhi tử của mình vừa có tài vừa lớn lên anh tuấn như vậy, một ca nhi khó sinh dưỡng không xứng chút nào!
Sau đó, Phú Quý lại nói với nàng rằng trước tiên sẽ đính hôn với Tô Nặc, đợi năm sau thi hương hắn thi đậu cử nhân, rồi sẽ bàn tiếp về việc hôn nhân, làm cho Tô Nặc trở thành tiểu thiếp, nàng mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng khi đến nhà Tô gia, thấy Tô Nặc không biết nịnh nọt lấy lòng bà, trong lòng bà tức giận và lại muốn đổi ý. Vì vậy, mặc dù vừa rồi mới Đường Viễn khi dễ con trai bà, bà vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Bà vẫn mong Phú Quý thấy khó mà có thể từ bỏ ý định này.
"Nghe nương đi con, nhà chúng ta đâu phải không thể lấy được cô nương trong sạch, sao cứ phải bám lấy một ca nhi!" Tô mẫu khinh thường liếc Tô Nặc, thì thầm với Phú Quý:
"Đường lão bản và Tô Nặc chắc chắn có quan hệ không trong sạch, nếu không sao lại đến tận nhà như vậy? Ca nhi như vậy rất thích câu tam đáp tứ, vào nhà chúng ta chính là ô uế cửa nhà chúng ta!"
Phú Quý cũng cảm thấy nương mình nói có đạo lý, nhưng hắn lại thật sự luyến tiếc Nặc ca nhi, có điểm ghét bỏ nói: "Dù sao đến lúc đó cũng làm nhỏ, ta liền ủy khuất chút đi."
Nương Phú Quý thấy hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định, tức giận đến nổi muốn véo hắn, lại luyến tiếc. Cuối cùng lại quay đầu, trừng mắt liếc mắt nhìn Tô Nặc một cái.
Đường Viễn nhìn hai người này ghé vào nhau thì thầm to nhỏ liền biết trong miệng bọn họ không có lời gì hay. Lúc này lại thấy nương Phú Quý trừng Tô Nặc, hắn khụ hai tiếng, nói với nương Phú Quý: "Ta tạm thời không thiếu người."
Nương Phú Quý liền xụ mặt, tức giận nói: "Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, nhi tử của ta chính là tú tài, ta mà đến chỗ ngươi làm công, ta sợ ngươi nhận không nổi!"
Đường Viễn thiếu chút nữa bật cười, cũng không kiên nhẫn cùng loại người này nói chuyện, quay đầu đối Tô phụ nói: "Sang năm ngài cũng muốn tham gia thi hương phải không?"
Tô phụ cười gật đầu: "Đúng vậy."
Mặt nương Phú Quý nương cười mỉa, khinh thường mà liếc mắt nhìn Tô phụ một cái: "Ta nói muội phu này! Ngươi cũng đừng khảo nữa, đã khảo ngần ấy năm cũng không trúng, từ bỏ đi thôi."
Đây là điểm mấu chốt của Tô mẫu, nghe vậy liền sinh khí. Bà đứng dậy, nhìn nương Phú Quý với ánh mắt lửa giận ngùn ngụt: "Sao ngươi lại nói chuyện như vậy! Cha Nặc ca nhi sao có thể thi không đậu? Thay vì ở đây khua môi múa mép, còn không bằng lo lắng cho con trai của mình đi"
Lúc nãy còn trừng mắt nhìn Nặc ca nhi nhà bọn họ, hiện tại lại nói vậy. Đây rõ ràng là chướng mắt nhà bọn họ, tương lai Nặc ca nhi gả qua cũng sẽ sống không tốt, được thôi, coi như mắt bà mù!
"Ngươi dám nói nhi tử ta!" Phú quý nương cũng nổi giận, mắng bay nước miếng tứ tung: "Hừ! Nhà ngươi khảo nhiều năm như vậy đều khảo không trúng thì chính phế vật, còn dám so cùng ta nhi tử! Lúc trước nhà các ngươi nghèo đến nổi không có gì ăn, vẫn là nhà của chúng ta tiếp tế! Các ngươi vẫn còn chưa có phát đạt đâu, liền bắt đầu vong ân phụ nghĩa rồi sao?!"
Khuôn mặt nhỏ Tô Nặc hiện rõ sự tức giận, đứng lên nhìn nương Phú Quý nói: "Cửu mẫu nói vậy cứ như chúng ta trắng trợn lấy không đồ nhà ngài vậy? Chẳng phải tiền chúng ta vay đều đã trả lại hết rồi sao? Ngay cả khi trả lương thực, chúng ta còn thêm một ít vào mỗi khi trả lại!"
Mỗi lần Tô Nặc đi nhà cửu cửu mượn tiền, cửu mẫu luôn muốn châm chọc mỉa mai một phen. Phải đến khi cửu cửu của Tô Nặc sốt ruột lên tiếng, thì bà mới bằng lòng cho mượn. Thời điểm cho mượn vẫn luôn muốn thêm chút tiền lãi, chỉ cần thời gian dài một chút, đều tìm tới cửa đòi.
"Nặc ca nhi, ý của nương ta không phải vậy" Phú Quý nhăn mày, trong giọng nói mang theo giáo huấn: "Còn nữa, đệ là một ca nhi, tính tình cần phải nhu thuận chút."
Tô Nặc cười lạnh: "Nói đến cùng thì ngươi cũng chỉ là biểu ca của ta mà thôi, có tư cách gì giáo huấn ta!"
"Nếu các ngươi chướng mắt nhà của chúng ta, vậy thì xin mời về đi!"
Phú Quý cảm thấy đã chịu đủ nhục nhã, vung tay áo lên, kéo nương hắn đi nhanh ra cửa. Kết quả do quá gấp gáp, không cẩn thận vướng ngạch cửa, ngã nhào ra phía trước.
Tô Nặc kinh ngạc muốn đi đỡ, Đường Viễn nhanh mắt lanh lẹ tiến lên kéo hai người dậy, nói với Tô Nặc: "Chỉ là ngã một chút thôi, sẽ không sao đâu. Nếu bọn họ phải về, dứt khoát để ta đưa bọn họ trở về đi!" Đỡ phải sau khi phục hồi tinh thần lại ăn vạ!
Nói xong, hắn tóm lấy hai người đang còn choáng váng, đưa họ lên xe, chỉ trong chớp mắt đã lái xe đi mất dạng.
Tô mẫu đứng sau cửa, nhìn chiếc xe nhanh chóng không thấy bóng dáng, ngay cả tức giận cũng quên, bất tri bất giác nói: "Sao ta cảm thấy Tiểu Viễn hôm nay cứ là lạ thế nào ấy."
Tô Phụ đứng bên cạnh mắt liếc nhìn Tô Nặc một cái, vuốt chòm râu cười khẽ: "Hắn đây là sợ con thỏ của mình bị con sói khác ngậm đi."
Tô mẫu nghi hoặc nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên một ánh sáng lóe lên trong đầu, khóe miệng khẽ cong lên, vỗ đùi nói: "Ây da, nếu thật sự là như vậy, thì quả nhà ta quá có phúc!"
Tô Nặc vẫn chưa hiểu chuyện: "Cái gì?"
"Con còn đứng đó làm gì" Tô mẫu kéo cậu đến phòng bếp, trên mặt đều cười đầy nếp nhăn "Ta thấy vừa rồi Tiểu Viễn chưa ăn được bao nhiêu đâu. Con mau đi nấu thêm ít cháo đi, đợi lát nữa mang qua cho hắn đi." Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, không thể không khiến người khác nghi ngờ, phải nói rõ ràng với Tiểu Viễn mới được!
Tô Nặc cũng không hoài nghi, đồng ý tới: "Dạ."
*
Trên đường đưa hai người kia trở về, hai người đều rất hùng hùng hổ hổ. Vẫn là Đường Viễn nói kỹ thuật đánh xe của mình không tốt lắm. Nếu cảm xúc dâng trào, có thể gây ra chuyện lớn, hai người lúc này mới im lặng.
Sau khi hộ tống hai người kia về nhà xong, Đường Viễn liền trở về. Khi khi đi qua con đường nhỏ bên cửa thôn, bỗng nhiên từ lối rẽ trên núi có một người nhảy ra, Đường Viễn vội vàng kéo dây cương, dừng xe lại.
Người nọ bị hoảng sợ, tự mình ngã trên đất, đồ vật đang ôm trong ngực bị rơi ra.
Đường Viễn nghe tiếng người nọ kinh hô là một giọng nữ. Sợ cô nương gia xảy ra chuyện, nghĩ nếu là tiện đường sẽ đưa nàng đi một chút.
Ai ngờ, hắn mới vừa tới gần, còn chưa kịp nhìn rõ mặt, người nọ đã vội vàng nhặt tay nãi trên mặt đất lên, chạy đi.
Đường Viễn nhìn lại trên mặt đất, ánh mắt ngưng lại, khom lưng nhặt lên mảnh vụn vừa rơi ra từ tay nải lúc nãy.
Dựa theo ánh trăng, thì thấy là một mảnh mì vụn đã phơi khô, phẩm chất cùng mì kiềm cũng không sai biệt lắm. Chỉ là nhìn qua chất lượng thì không tốt bằng loại mì kiềm của Đường Viễn.
Ánh mắt Đường Viễn trầm xuống, lấy khăn tay bọc lại mảnh vụn thật tốt rồi bỏ vào trong ngực.
Ban đêm gió lạnh, Đường Viễn tạm thời buông suy nghĩ trong đầu suy nghĩ, đánh xe về nhà.
Ánh trăng mông lung, chiếu đến thân ảnh đang đứng trước cửa nhà hắn, bóng bị kéo dài. Người nọ ôm một cái giỏ tre, đầu hơi hơi rũ xuống, lộ ra cái cổ trắng trẻo thon dài. Ánh trăng chiếu vào mặt cậu, làm vẻ ngoài của cậu thêm phần thanh lãnh và đẹp đẽ như một bức họa
Đường Viễn ngây người chớp mắt một cái, khóe miệng nhếch lên, đi đến bên cạnh người nọ, nhẹ giọng gọi: "Nặc ca nhi."
Vẻ thanh lãnh như trong tranh bị phá vỡ trong chớp mắt, thay vào đó là sự ấm áp và không khí vui vẻ của pháo hoa.
"Đường đại ca, lúc nãy huynh cũng không ăn nhiều" Tô Nặc khuôn mặt nhỏ nâng lên, lệ chí giữa mày phát sáng: "Đệ sợ huynh còn đói nên nấu thêm chút cháo đây! Huynh ăn thêm chút nha."
Ánh trăng thật đẹp, người cũng đẹp, Đường Viễn cảm thấy có chút xao động trong lòng đang nhẹ nhàng tràn ra.
"Nặc ca nhi."
Hắn bước đến gần thêm một bước, một cơn gió thổi nhẹ qua, vạt áo hai người đụng nhau.
Đôi mắt Tô Nặc cong cong nhìn hắn:" Làm sao vậy?"
"Ta......"
"Hắt xì!"
Cái bốn chữ ấy gần như muốn miêu tả một cách sinh động, nhưng lại bị Tô Nặc một cái hắt xì làm ngắt quãng.
Đường Viễn nghẹn một chút, bất đắc dĩ nói: "Thôi, vào nhà trước đi."
Sắp tới là sinh nhật Nặc ca nhi, lúc đó rồi nói cũng không tồi. Nhưng mà đưa quà sinh nhật gì thì hắn phải suy nghĩ kỹ lại mới được.
"Được rồi" Tô Nặc mỉm cười, đi vào trong phòng, rồi hỏi Đường Viễn: "Nhưng mà Đường đại ca, vừa rồi huynh định nói gì?"
Đường Viễn than nhẹ một hơi, chỉ hướng lên trời.
"Ta muốn nói, đêm nay ánh trăng thật đẹp."
Mèo: Đường Viễn: Người đẹp hơn trăng!!!