Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 20
Bởi vì đậu chiên thật sự rất được hoan nghênh, nên sinh ý hôm nay của Đường Viễn đặc biệt tốt, đồ ăn còn chưa đến nửa canh giờ liền bán hết.
Hắn nhớ đến lời hứa muốn cùng Trương lão bản bàn bạc về việc làm mì sợi. Liền dặn Tô Nặc cùng Đại Tráng đến quầy bán thịt và tiệm tạp hóa lấy đồ đã đặt trước, còn bản thân thì đi đến quán mì Trương Ký.
Quán mì Trương Ký sinh ý cũng không tệ lắm, trên tường treo một bảng gỗ nhỏ, mặt trên viết các món ăn và giá cả. Bất quá người biết chữ ít, phần lớn đều là kêu tiểu nhị nói tên từng món.
Tiểu nhị sợ Đường Viễn không tới, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn hướng cửa, vừa thấy Đường Viễn đến, trên mặt liền tươi cười chào đón: "Đường lão bản ngươi đã tới, lão bản của chúng ta đang chờ ngài!"
Nói xong, liền dẫn đường đưa Đường Viễn đi đến sau bếp.
Sợ Đường Viễn hiểu lầm là Trương lão bản cố ý chậm trễ hắn, giải thích nói: "Đường lão bản ngài đừng để ý, thật sự là lão bản không yên tâm đồ đệ. Sợ bọn họ làm hỏng danh tiếng của tiệm, cho nên thường ở sau bếp nhìn chằm chằm."
Đường Viễn cười cười tỏ vẻ chính mình không để ý, hắn không nghĩ tới Trương lão bản này thế nhưng là người "thành thật". Hy vọng lát nữa, thời điểm nói sinh ý hắn có thể thả lỏng chút.
Sảnh lớn của quán mì Trương Ký diện tích không nhỏ, nhưng tiến vào sau bếp không gian liền nhỏ đi nhiều, bốn người cùng vào liền cảm giác có chút chật chội.
Kệ bếp rất lớn, mặt trên đang có hai nồi nước to, đang toả ra hơi nóng, còn có một tiểu nhị đang ngồi xổm dưới bếp nhóm lửa.
Ở giữa phòng có một bàn gỗ dài, có hai hán tử tầm hai mươi đang nhào bột mì. Đứng bên cạnh là một hán tử trung niêm bụng tròn trịa, cau mày nhìn động tác của hai người kia chỉ trỏ: "Dùng thêm lực! Nhào vài lần nữa! Dùng sức như vậy mới có thể thành được!"
"Lão bản, Đường lão bản tới!" Tiểu nhị đi đến bên cạnh hán tủe trung niên nói.
Hán tử trung niên lúc này mới nhìn đến Đường Viễn, mặt thả lỏng một chứ, ngữ điệu hòa khí hơn: "Phòng bếp nóng, chúng ta ra ngoài nói đi."
Hậu viện có một cây đại thụ, dưới tàng cây có để cái bàn đá, Đường Viễn phỏng đoán là nơi Trương lão bản dùng để nghỉ ngơi khi đến mùa hè.
"Đường lão bản mời ngồi." Trương lão bản duỗi tay làm động tác mời.
Đường Viễn thuận thế ngồi xuống, khách khí nói: "Ta chỉ bày sạp nhỏ, không tính là lão bản gì. Trương lão bản trực tiếp gọi tên của ta là được rồi."
"Vậy ta gọi ngươi là Đường tiểu ca đi" Trương lão bản cũng là một người ngay thẳng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Đường tiểu ca, ta muốn mua phương thức làm mì sợi nấu món mì lạnh kia, ngươi có thể ra cái giá."
Trương lão bản vẫn luôn tự tin về tay nghề của mình. Nên lúc món mì lạnh này vừa ra hắn liền chú ý tới, kêu tiểu nhị mua về tự mình nghiên cứu. Kết quả nhiều ngày như vậy cũng chưa nghiên cứu ra tới, đành phải nhận mệnh mà phải đi mua cách làm.
Đường Viễn khẽ lắc đầu: "Trương lão bản! Cách làm mì ta không định bán."
"Đường tiểu ca! ta là thiệt tình muốn mua," Trương lão bản nhăn mi lại, hạ giọng: "Như vậy đi, ta ra giá ba mươi lượng bạc."
Đường Viễn vẫn là lắc đầu, chờ Trương lão bản gấp đến độ không biết làm sao, mới chậm rãi nói: "Trương lão bản, ta không bán cách làm, chỉ bán mì."
Hắn hiện tại chưa vội dùng tiền, nên sẽ không ngốc chỉ vì ba mươi lượng liền đem cách làm mì sợi bán đi. Cách làm này của hắn ở nơi đây chính là độc nhất vô nhị. Hơn nữa, một khi phơi khô mì sợi có thể bảo tồn thời gian càng dài. Hắn còn có thể bán được ở những nơi xa hơn, lợi nhuận sẽ vượt xa ba mươi lượng bạc này.
"Chỉ bán mì?" Trương lão bản không nghĩ tới cái khả năng này, trầm ngâm trong chốc lát, rồi lại nhìn về phía Đường Viễn. "Cách bán như thế nào, ngươi nói rõ hơn xem."
Đường Viễn: "Cái này đơn giản, chính là bán theo cân. Ta sẽ làm tốt sợi mì, có thể trực tiếp dùng, một cân 30 văn."
"30 văn?!" Trương lão bản nhạc nhiên, hô lên: "Đường tiểu ca, ngươi bán như vậy mắc quá, một cân bột mì chỉ mới mười hai văn thôi."
"Trương lão bản! Ngài cũng nói là bột mì," Đường Viễn bình tĩnh giải thích "Muốn đem bột mì làm thành mì sợi, ta phải phí không ít công sức, đây chính là chi phí vất vả."
Hắn đánh giá thần sắc Trương lão bản, lại nói tiếp: "Trương lão bản có thể mua trước một ít thử xem. Nếu thấy bán được có thể lại mua thêm, đến lúc đó ta sẽ cho ngài cái giá tiện nghi."
Trương lão bản sửng sốt, bật cười nói: "Đường tiểu ca, miệng lưỡi này của ngươi thật lợi hại! Được rồi! Vậy dựa theo lời ngươi nói đi, trước......cho ta mười cân đi."
"Được! Ngày mai, trước thời điểm cơm trưa, ta sẽ mang đến cho ngài" Đường Viễn được một sinh ý lâu dài như vậy, tâm tình cũng thực vui sướng, nghĩ nghĩ lại nói:
"Ngài sảng khoái như vậy, ta sẽ tặng ngài một công thức món ăn, coi như quà gặp mặt vậy." Cũng coi như kết cái thiện duyên. Hơn nữa hắn còn hy vọng Trương lão bản bán thật tốt, như vậy hắn sẽ được tuyên truyền miễn phí.
Thời buổi này nhà ai mà có bí phương đều muốn cất giấu kỹ. Nghe Đường Viễn nói như vậy, đem Trương lão bản kinh ngạc không nhẹ, nụ cười trên mặt đều ngăn không được.
Đường Viễn vừa rồi ở phòng bếp thấy một con cá đen cùng với gan heo, nên nghĩ sẽ dạy cho Trương lão bản món mì Tam Tiên.
Mì Tam Tiên làm tuy đơn giản, nhưng hương vị rất ngon, rất hợp khẩu vị nhiều người, ít có ai không thích.
Mà cái gọi là Tam Tiên, chính là cá đen, gan heo cùng thịt nạc heo, trùng hợp ba cái này ở đây đều có. Đại Tráng ngày hôm qua làm mì sợi, hôm nay vẫn còn một ít. Thời điểm nói chuyện sinh ý, hắn có chuẩn bị mang theo để đưa Trương lão bản nhìn xem, lúc này vừa vặn có tác dụng.
Hắn chỉ vào cá đen cùng gan heo rồi nhìn hướng Trương lão bản nói: "Trương lão bản, nhờ ngài cho người đem cá đen cùng gan heo này xử lý một chút, rồi cắt thành từng lát mỏng, cũng cắt thêm vài miếng thịt nạc heo."
Con cá đen cùng gan heo này, đều là Trương lão bản chuẩn bị để mang về nhà tự mình ăn. Nhưng lúc này Đường Viễn phải dùng, hắn không nhiều lời liền kêu đồ đệ xử lý dựa theo lời Đường Viễn nói. Sau đó bảo đám đồ đệ đều đi ra ngoài, không có sự phân phó của hắn thì không ai được tiến vào.
Đường Viễn có ý tốt với ông, nhưng ông cũng không thể để học trò của mình tự ý học khi chưa có sự đồng ý của Đường Viễn. Hơn nữa ông cũng có sự ích kỷ của riêng mình. Như người xưa vẫn hay nói, phải cẩn thận tránh bị đồ đệ bỏ đói mình đến chết.
Trên thực tế thì Đường Viễn cũng không bận tâm cho lắm. Dù sao thì hắn cũng đã tặng công thức món ăn này cho Trương lão bản. Với lại hắn cũng không có kế hoạch tự làm món này, nên cũng không để ý có thêm một hai người nhìn, nhưng hắn vẫn hiểu được hành vi của Trương lão bản.
Có tỏi băm, hành lá và gừng cắt sẵn trong bếp, Đường Viễn liền làm nóng chảo và cho dầu vào. Khi dầu bắt đầu bốc khói, liền cho gừng và tỏi vào xào.
Sau đó cho phi lê cá đen, gan heo và thịt nạc vào xào. Nhanh chóng cho thêm muối, xì dầu, tương hột vào đảo đều.
Đường Viễn động tác thực nhanh, gan heo cùng cá cần được đảo liên tục. Hắn phải làm chủ được nhiệt độ, bằng không sẽ bị thịt cá sẽ bị chín quá, không ngon.
"Xèo ——" chờ xào đến không sai biệt lắm, Đường Viễn cầm lấy một chén nước đổ vào chảo. Sau đó đem ớt xanh đã cắt miếng bỏ vào, dùng cái xẻng đảo qua vài cái là xong.
Mì sợi mà Đường Viễn mang đến, trước đó đã được làm nóng. Lúc này hắn đem Tam Tiên đã xào tốt, bắt đầu rưới lên mì.
Mùi thơm bay tứ phía, Tam Tiên nóng hầm hập phủ kín sợi mì vàng nhạt. Sợi mì được chìm ngập trong nước súp, thịt cá trắng sữa cùng thịt nạc trộn lẫn gan heo đỏ thẫm. Ở giữa còn có một chút màu xanh đậm của ớt xanh, làm ai khi nhìn vào cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
"Trương lão bản!" Đường Viễn đem dĩa mì Tam Tiên đẩy về phía Trương lão bản trước đôi mắt nhìn chằm chằm ông "Nếm thử xem."
Trương lão bản tiếp nhận, gấp không chờ nổi mà dùng gắp một đũa đưa liền lên miệng.
Trong miệng là vị tươi mới của thịt nạc cùng gan heo trơn mềm, không có một chút mùi tanh nào. Chòm râu của Trương lão bản hơi hếch nhẹ, Trương lão bản lại gắp một miếng cá. Thịt cá đen không nhiều lắm, chất thịt non mịn, hoàn toàn giữ được mùi vị tươi ngon của nó. Trương lão bản liếm môi, lại gắp một đũa mì lớn, sợi mì được bọc đầy nước súp, sự kết hợp của Tam Tiên cùng ớt xanh đưa vào trong miệng, ngon đến nói không nên lời!
Trương lão bản hồng hộc đem mì Tam Tiên ăn sạch sẽ, còn ợ một cái, ánh mắt loé lên, hướng Đường Viễn nói: "Đường tiểu ca, lại cho ta thêm 30 cân!"
Với hương vị này của mì Tam Tiên, không lo bán không hết! Chỉ bằng đầu lưỡi nhiều năm nghiên cứu mì của ông, ông dám khẳng định, mì Tam Tiên này hoàn toàn có thể nằm trong top ba món mì ngon nhất mà ông đã ăn! Mấu chốt là, làm được món này không quá phức tạp, rất đơn giản!
Đường Viễn hơi nhíu mày, nhếch khoé mi cười: "Được."
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Ánh mắt muốn lâu dài.
Hắn nhớ đến lời hứa muốn cùng Trương lão bản bàn bạc về việc làm mì sợi. Liền dặn Tô Nặc cùng Đại Tráng đến quầy bán thịt và tiệm tạp hóa lấy đồ đã đặt trước, còn bản thân thì đi đến quán mì Trương Ký.
Quán mì Trương Ký sinh ý cũng không tệ lắm, trên tường treo một bảng gỗ nhỏ, mặt trên viết các món ăn và giá cả. Bất quá người biết chữ ít, phần lớn đều là kêu tiểu nhị nói tên từng món.
Tiểu nhị sợ Đường Viễn không tới, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn hướng cửa, vừa thấy Đường Viễn đến, trên mặt liền tươi cười chào đón: "Đường lão bản ngươi đã tới, lão bản của chúng ta đang chờ ngài!"
Nói xong, liền dẫn đường đưa Đường Viễn đi đến sau bếp.
Sợ Đường Viễn hiểu lầm là Trương lão bản cố ý chậm trễ hắn, giải thích nói: "Đường lão bản ngài đừng để ý, thật sự là lão bản không yên tâm đồ đệ. Sợ bọn họ làm hỏng danh tiếng của tiệm, cho nên thường ở sau bếp nhìn chằm chằm."
Đường Viễn cười cười tỏ vẻ chính mình không để ý, hắn không nghĩ tới Trương lão bản này thế nhưng là người "thành thật". Hy vọng lát nữa, thời điểm nói sinh ý hắn có thể thả lỏng chút.
Sảnh lớn của quán mì Trương Ký diện tích không nhỏ, nhưng tiến vào sau bếp không gian liền nhỏ đi nhiều, bốn người cùng vào liền cảm giác có chút chật chội.
Kệ bếp rất lớn, mặt trên đang có hai nồi nước to, đang toả ra hơi nóng, còn có một tiểu nhị đang ngồi xổm dưới bếp nhóm lửa.
Ở giữa phòng có một bàn gỗ dài, có hai hán tử tầm hai mươi đang nhào bột mì. Đứng bên cạnh là một hán tử trung niêm bụng tròn trịa, cau mày nhìn động tác của hai người kia chỉ trỏ: "Dùng thêm lực! Nhào vài lần nữa! Dùng sức như vậy mới có thể thành được!"
"Lão bản, Đường lão bản tới!" Tiểu nhị đi đến bên cạnh hán tủe trung niên nói.
Hán tử trung niên lúc này mới nhìn đến Đường Viễn, mặt thả lỏng một chứ, ngữ điệu hòa khí hơn: "Phòng bếp nóng, chúng ta ra ngoài nói đi."
Hậu viện có một cây đại thụ, dưới tàng cây có để cái bàn đá, Đường Viễn phỏng đoán là nơi Trương lão bản dùng để nghỉ ngơi khi đến mùa hè.
"Đường lão bản mời ngồi." Trương lão bản duỗi tay làm động tác mời.
Đường Viễn thuận thế ngồi xuống, khách khí nói: "Ta chỉ bày sạp nhỏ, không tính là lão bản gì. Trương lão bản trực tiếp gọi tên của ta là được rồi."
"Vậy ta gọi ngươi là Đường tiểu ca đi" Trương lão bản cũng là một người ngay thẳng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Đường tiểu ca, ta muốn mua phương thức làm mì sợi nấu món mì lạnh kia, ngươi có thể ra cái giá."
Trương lão bản vẫn luôn tự tin về tay nghề của mình. Nên lúc món mì lạnh này vừa ra hắn liền chú ý tới, kêu tiểu nhị mua về tự mình nghiên cứu. Kết quả nhiều ngày như vậy cũng chưa nghiên cứu ra tới, đành phải nhận mệnh mà phải đi mua cách làm.
Đường Viễn khẽ lắc đầu: "Trương lão bản! Cách làm mì ta không định bán."
"Đường tiểu ca! ta là thiệt tình muốn mua," Trương lão bản nhăn mi lại, hạ giọng: "Như vậy đi, ta ra giá ba mươi lượng bạc."
Đường Viễn vẫn là lắc đầu, chờ Trương lão bản gấp đến độ không biết làm sao, mới chậm rãi nói: "Trương lão bản, ta không bán cách làm, chỉ bán mì."
Hắn hiện tại chưa vội dùng tiền, nên sẽ không ngốc chỉ vì ba mươi lượng liền đem cách làm mì sợi bán đi. Cách làm này của hắn ở nơi đây chính là độc nhất vô nhị. Hơn nữa, một khi phơi khô mì sợi có thể bảo tồn thời gian càng dài. Hắn còn có thể bán được ở những nơi xa hơn, lợi nhuận sẽ vượt xa ba mươi lượng bạc này.
"Chỉ bán mì?" Trương lão bản không nghĩ tới cái khả năng này, trầm ngâm trong chốc lát, rồi lại nhìn về phía Đường Viễn. "Cách bán như thế nào, ngươi nói rõ hơn xem."
Đường Viễn: "Cái này đơn giản, chính là bán theo cân. Ta sẽ làm tốt sợi mì, có thể trực tiếp dùng, một cân 30 văn."
"30 văn?!" Trương lão bản nhạc nhiên, hô lên: "Đường tiểu ca, ngươi bán như vậy mắc quá, một cân bột mì chỉ mới mười hai văn thôi."
"Trương lão bản! Ngài cũng nói là bột mì," Đường Viễn bình tĩnh giải thích "Muốn đem bột mì làm thành mì sợi, ta phải phí không ít công sức, đây chính là chi phí vất vả."
Hắn đánh giá thần sắc Trương lão bản, lại nói tiếp: "Trương lão bản có thể mua trước một ít thử xem. Nếu thấy bán được có thể lại mua thêm, đến lúc đó ta sẽ cho ngài cái giá tiện nghi."
Trương lão bản sửng sốt, bật cười nói: "Đường tiểu ca, miệng lưỡi này của ngươi thật lợi hại! Được rồi! Vậy dựa theo lời ngươi nói đi, trước......cho ta mười cân đi."
"Được! Ngày mai, trước thời điểm cơm trưa, ta sẽ mang đến cho ngài" Đường Viễn được một sinh ý lâu dài như vậy, tâm tình cũng thực vui sướng, nghĩ nghĩ lại nói:
"Ngài sảng khoái như vậy, ta sẽ tặng ngài một công thức món ăn, coi như quà gặp mặt vậy." Cũng coi như kết cái thiện duyên. Hơn nữa hắn còn hy vọng Trương lão bản bán thật tốt, như vậy hắn sẽ được tuyên truyền miễn phí.
Thời buổi này nhà ai mà có bí phương đều muốn cất giấu kỹ. Nghe Đường Viễn nói như vậy, đem Trương lão bản kinh ngạc không nhẹ, nụ cười trên mặt đều ngăn không được.
Đường Viễn vừa rồi ở phòng bếp thấy một con cá đen cùng với gan heo, nên nghĩ sẽ dạy cho Trương lão bản món mì Tam Tiên.
Mì Tam Tiên làm tuy đơn giản, nhưng hương vị rất ngon, rất hợp khẩu vị nhiều người, ít có ai không thích.
Mà cái gọi là Tam Tiên, chính là cá đen, gan heo cùng thịt nạc heo, trùng hợp ba cái này ở đây đều có. Đại Tráng ngày hôm qua làm mì sợi, hôm nay vẫn còn một ít. Thời điểm nói chuyện sinh ý, hắn có chuẩn bị mang theo để đưa Trương lão bản nhìn xem, lúc này vừa vặn có tác dụng.
Hắn chỉ vào cá đen cùng gan heo rồi nhìn hướng Trương lão bản nói: "Trương lão bản, nhờ ngài cho người đem cá đen cùng gan heo này xử lý một chút, rồi cắt thành từng lát mỏng, cũng cắt thêm vài miếng thịt nạc heo."
Con cá đen cùng gan heo này, đều là Trương lão bản chuẩn bị để mang về nhà tự mình ăn. Nhưng lúc này Đường Viễn phải dùng, hắn không nhiều lời liền kêu đồ đệ xử lý dựa theo lời Đường Viễn nói. Sau đó bảo đám đồ đệ đều đi ra ngoài, không có sự phân phó của hắn thì không ai được tiến vào.
Đường Viễn có ý tốt với ông, nhưng ông cũng không thể để học trò của mình tự ý học khi chưa có sự đồng ý của Đường Viễn. Hơn nữa ông cũng có sự ích kỷ của riêng mình. Như người xưa vẫn hay nói, phải cẩn thận tránh bị đồ đệ bỏ đói mình đến chết.
Trên thực tế thì Đường Viễn cũng không bận tâm cho lắm. Dù sao thì hắn cũng đã tặng công thức món ăn này cho Trương lão bản. Với lại hắn cũng không có kế hoạch tự làm món này, nên cũng không để ý có thêm một hai người nhìn, nhưng hắn vẫn hiểu được hành vi của Trương lão bản.
Có tỏi băm, hành lá và gừng cắt sẵn trong bếp, Đường Viễn liền làm nóng chảo và cho dầu vào. Khi dầu bắt đầu bốc khói, liền cho gừng và tỏi vào xào.
Sau đó cho phi lê cá đen, gan heo và thịt nạc vào xào. Nhanh chóng cho thêm muối, xì dầu, tương hột vào đảo đều.
Đường Viễn động tác thực nhanh, gan heo cùng cá cần được đảo liên tục. Hắn phải làm chủ được nhiệt độ, bằng không sẽ bị thịt cá sẽ bị chín quá, không ngon.
"Xèo ——" chờ xào đến không sai biệt lắm, Đường Viễn cầm lấy một chén nước đổ vào chảo. Sau đó đem ớt xanh đã cắt miếng bỏ vào, dùng cái xẻng đảo qua vài cái là xong.
Mì sợi mà Đường Viễn mang đến, trước đó đã được làm nóng. Lúc này hắn đem Tam Tiên đã xào tốt, bắt đầu rưới lên mì.
Mùi thơm bay tứ phía, Tam Tiên nóng hầm hập phủ kín sợi mì vàng nhạt. Sợi mì được chìm ngập trong nước súp, thịt cá trắng sữa cùng thịt nạc trộn lẫn gan heo đỏ thẫm. Ở giữa còn có một chút màu xanh đậm của ớt xanh, làm ai khi nhìn vào cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
"Trương lão bản!" Đường Viễn đem dĩa mì Tam Tiên đẩy về phía Trương lão bản trước đôi mắt nhìn chằm chằm ông "Nếm thử xem."
Trương lão bản tiếp nhận, gấp không chờ nổi mà dùng gắp một đũa đưa liền lên miệng.
Trong miệng là vị tươi mới của thịt nạc cùng gan heo trơn mềm, không có một chút mùi tanh nào. Chòm râu của Trương lão bản hơi hếch nhẹ, Trương lão bản lại gắp một miếng cá. Thịt cá đen không nhiều lắm, chất thịt non mịn, hoàn toàn giữ được mùi vị tươi ngon của nó. Trương lão bản liếm môi, lại gắp một đũa mì lớn, sợi mì được bọc đầy nước súp, sự kết hợp của Tam Tiên cùng ớt xanh đưa vào trong miệng, ngon đến nói không nên lời!
Trương lão bản hồng hộc đem mì Tam Tiên ăn sạch sẽ, còn ợ một cái, ánh mắt loé lên, hướng Đường Viễn nói: "Đường tiểu ca, lại cho ta thêm 30 cân!"
Với hương vị này của mì Tam Tiên, không lo bán không hết! Chỉ bằng đầu lưỡi nhiều năm nghiên cứu mì của ông, ông dám khẳng định, mì Tam Tiên này hoàn toàn có thể nằm trong top ba món mì ngon nhất mà ông đã ăn! Mấu chốt là, làm được món này không quá phức tạp, rất đơn giản!
Đường Viễn hơi nhíu mày, nhếch khoé mi cười: "Được."
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Ánh mắt muốn lâu dài.