Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 19
Về đến nhà, Đường Viễn đem hai loại cốt lẩu làm tốt, rồi mới bắt đầu làm đậu chiên.
Làm đậu chiên kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần đem đậu hủ cắt thành từng khối vuông cỡ hai đốt ngón tay. Rồi cho đậu hũ vào dầu đã đun nóng sáu phần, để lửa nhỏ, rồi chiên từ từ là được.
Đường Viễn nhóm lửa, đem dầu đun đến nhiệt độ phù hợp, rồi bỏ đậu hủ đã cắt vào. Khối đậu hủ bên trong dần dần nở ra, mặt ngoài phình lên, màu vàng ươm mê người.
Hắn không ngừng dùng đũa đảo qua đảo lại, bảo đảm đậu hủ được nóng đều. Chờ toàn bộ bề mặt bên ngoài của đậu hủ vàng đều, lớp vỏ ngoài hơi cứng là có thể vớt ra.
Đậu chiên càng dễ bảo quản hơn đậu hủ, Đường Viễn đem hai phần ba đậu hủ đều làm thành đậu chiên, chỉ để lại mấy khối chính mình ăn. Dù sao thì sinh ý của hắn cũng tốt, nhiêu đây đậu chiên cũng chỉ được hai ngày.
Các thực khách đã sớm quen Đường Viễn thường làm làm ra món ăn mới. Nhưng món đậu chiên bọn họ chưa từng thấy qua, một người dư giả chút tiền liền dẫn đầu mua một xiên nếm thử.
Một xiên chỉ có ba cái, hắn mua cùng với lẩu nhúng cay. Đậu chiên đã được nấu bên trong được một lúc, nhìn bề ngoài không thấy gì, rất bình thường, nhưng bên trong đã hút đầy nước lẩu cay nóng.
Đường Viễn đem xiên đậu chiên đưa qua, nhắc nhở một câu: "Cẩn thận nóng."
Người nọ ngoài miệng đáp ứng một tiếng, nhưng trong lòng lại không để bụng. Có thể nóng được bao nhiêu chứ, gió thổi liền lạnh!
Nghĩ như vậy, liền đưa đến trong miệng, kết quả sau đó liền hét to một tiếng "A!"
Người nọ bị nóng đến duỗi thẳng đầu lưỡi, miệng vẫn ngậm đậu chiên, dù thế nào cũng không chịu nhổ ra.
"Nóng thì ngươi liền nhổ ra đi, ngươi cũng thật là!" Người bên cạnh đẩy hắn.
Người nọ che miệng, cũng không chịu phun ra, mạnh mẽ nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống, sau khi mở miệng được thì câu đầu tiên chính là "Tiểu ca, lại cho ta ba xiên đậu!"
Tuy đậu chiên đã hút no nước sốt nhưng lớp da ngoài cũng không bị mềm nhũng, mà mang theo chút độ cứng. Một ngụm cắn xuống, nước sốt bên trong tràn ra đầy trong khoang miệng. Trước tiên là cay mặn, tiếp tục nhai thì là hương vị thuần tuý của đậu hũ, nhịn không được lại muốn ăn thêm một cái!
Người bên cạnh thấy biểu hiện của hắn khoa trương như vậy. Trong lòng âm thầm nghĩ ăn ngon như vậy sao, sau đó mang chút hoài nghi mà mua một xiên ăn thử.
Mới vừa ăn xong miếng đầu tiên, liền gấp không chờ nổi mà kêu lên.
"Tiểu ca, cũng cho ta ba xiên!"
"Ta ta ta ta, ta muốn năm xâu!"
Mọi người một bên bị nóng đến vặn vẹo, một bên thì hướng về phía Đường Viễn kêu thêm. Nếu không có Tô Nặc hỗ trợ, Đường Viễn thật sự làm không kịp.
"Phiền toái nhường một chút! Nhường một chút!" Một cái gã sai vặt ra sức chen đến trước sạp "Đường tiểu ca, ngươi đây lại làm ra món gì mới sao? Ta khó khăn lắm mới chen được tới đây! Vẫn lấy như cũ, món mới cũng lấy cho ta một ít."
Triệu thiếu gia đã nhiều ngày chưa đến đây, đều do gã sai vặt lại đây mua, số lượng còn rất nhiều.
Đường Viễn một bên lấy đồ cho hắn, một bên nói: "Sao mấy ngày nay đều không thấy thiếu gia nhà ngươi, hay là thiếu phu nhân sinh rồi? Triệu thiếu gia chiếu cố sinh ý của ta như vậy, ta nhất định phải gửi chút lễ mọn."
"Sao có thể a! Bụng thiếu phu nhân nhà ta chỉ mới sáu tháng thôi" gã sai vặt nhận gói đồ, nói tiếp "Là phụ thân cùng đệ đệ của thiếu phu nhân nhà ta tới. Đương nhiên thiếu gia phải tiếp đãi thật tốt rồi."
Nói xong, hì hì cười, đem đồ ăn trong tay giơ cao trước mặt Đường Viễn "Này là do món ăn của Đường tiểu ca ngon, nên thiếu gia nhà ta dặn dò mỗi ngày phải tới mua để còn lấy lòng nhạc phụ và đệ tức đó. Nhà của thiếu phu nhân cũng là nhà giàu trấn kế bên. Làm kinh doanh buôn bán, trong nhà có hai mươi mấy gian cửa hàng, lão đại nhân cùng cữu lão gia ánh mắt rất là cao!"
Đây cũng là biến tướng khen Đường Viễn, Đường Viễn cười nói cảm tạ.
Sắc mặt phu phụ Ngô lão đại âm trầm nhìn về phía Đường Viễn bên này, mấy xiên đồ ăn trong nồi, một xiên cũng chưa bán được.
Bọn họ tới sớm chiếm được vị trí tốt, cũng không sợ nhi tử hán tử cao to của vị đại nương kia. Nhưng sinh ý của bọn họ lại không hề chuyển biến tốt đẹp.
Chỉ khi bọn họ thật vất vả ra sức hét to thì mới hấp dẫn lại vài người linh tinh. Nhưng đại nương kia lớn tiếng nói bọn họ bán đồ ăn không sạch sẽ, khó ăn, mấy người đó tức khắc liền do dự. Sau đó ngửi được mùi thơm từ Đường Viễn bên kia thổi qua, chân nhanh chóng chuyển hướng tới bên kia. Đến cuối cùng ngay cả một xiên cũng chưa bán được.
Đồ ăn thừa hôm qua còn lại cũng không được tốt, héo và hư rồi, nhưng họ cũng luyến tiếc vứt đi. Thấy ở đây thực sự không bán được, đành phải oán hận mà trừng mắt nhìn Đường Viễn một cái, rồi thu thập đồ vật đi nơi khác.
*
"Đường lão bản, ta là tiểu nhị của quán mì Trương Ký! Lão bản chúng ta muốn thỉnh ngài qua đi để bàn chút công việc." Một hán tử trẻ tuổi, trên mặt mang theo chút ân cần cười nói với Đường Viễn.
Đường Viễn biết quán mì này, cách sạp của hắn không xa. Lúc trước khi hắn bán mì lạnh, sinh ý của quán mì này quạnh quẽ không ít, về sau hắn ngưng bán mới khôi phục lại. Hiện tại tuy hắn bán mì lạnh không nhiều, nhưng dù vậy sinh ý khẳng định là có ảnh hưởng.
Đường Viễn trong mắt mang theo cảnh giác: "Thật ngại quá! Ta còn vội về chuẩn bị đồ. Nếu có chuyện gì, liền ở chỗ này nói luôn đi." Vạn nhất đối phương tới không có ý tốt, chẳng phải là hắn tự đưa mình trong miệng người khác sao.
Tiểu nhị lại khuyên hai câu, thấy thật sự lây động được Đường Viễn, đành phải kéo Đường Viễn đến một bên, nhỏ giọng nói: "Là như này! Lão bản của chúng ta muốn hỏi ngài một chút, mì trong món mì lạnh kia rốt cuộc cách làm như thế nào."
Hắn sợ Đường Viễn hiểu lầm lại vội nói tiếp: "Đường lão bản yên tâm! Lão bản của bọn ta khẳng định sẽ mua lại phương pháp! Muốn bao nhiêu tiền ngài cứ cho cái giá, chúng ta đều có thể thương lượng."
Lão bản của bọn họ chính vì suy nghĩ tìm tòi nhiều ngày, nhưng một chút manh mối đều không tìm ra, đành phải hỏi mua phương pháp của người ta.
Nghe tiểu nhị nói như vậy, cảnh giác trong mắt của Đường Viễn mới chậm rãi buông, ý tưởng ở trong đầu xoay vài vòng, giọng dịu lại: "Ta hôm nay thật sự rất vội, đi không được. Không thì ngày mai ta sẽ tự mình đến bái phỏng, rồi chúng ta bàn bạc thêm."
Đường Viễn không chịu đi, tiểu nhị cũng không có khả năng đem hắn trói đi, bất quá cũng coi như có cái công đạo, luôn dặn dò hắn: "Vậy Đường lão bản ngày mai nhất định phải đến a."
Đường Viễn: "Ngươi yên tâm, ta khẳng định qua đi."
Lúc này Tiểu nhị mới chịu đi.
Sau khi tiểu nhị đi, Tô Nặc hưng phấn mà lôi kéo tay áo Đường Viễn: "Đường đại ca thật tốt quá! Nếu Trương lão bản ra giá cao, không chừng ngươi có thể mua cửa hàng mở tiệm cơm của chính mình rồi!"
Đại Tráng cũng kích động nói: "Đúng vậy Đường đại ca, nếu mở tiệm cơm, sinh ý khẳng định sẽ càng tốt!"
"Được rồi, không nói cái này," Đường Viễn vỗ vỗ bờ vai của nhóc "Chúng ta đi về trước đi."
Sau khi bọn họ hồi thôn, liền nghe nói nhà mẹ đẻ của con dâu lí chính Ngô thị, đang làm ầm ỉ trước của nhà lí chính, muốn lí chính bồi thường bạc cho bọn họ. Nói do Ngô thị dạy cho bọn họ công thức món ăn hại người, nhân gia tìm bọn họ bồi tiền.
Đại Tráng đi đến nhìn thoáng qua, lúc quay về cảm xúc kích động nói: "Đường đại ca! Nguyên lai hai người làm giả lẩu Oden kia là đại ca và đại tẩu của Ngô thị! Hôm nay bọn họ bị chúng ta bức đành chỉ có thể dời đến hẻm nhỏ để bán đồ vật. Kết quả đồ ăn của bọn họ đã hư, bán cho người ta, làm họ bị đau bụng. Nhân gia muốn bọn họ bồi thường tám lượng bạc, bằng không liền bẩm báo nha môn!"
"Ngô thị kia vừa thấy tình hình không ổn liền trộm chạy về nhà chồng. Người Ngô gia nói là do công thức của nàng ta xảy ra vấn đề, muốn nàng ta bồi tiền, giờ đang nháo nhào ở nhà lí chính đó!"
Tô Nặc nghe xong liền vỗ tay, vui vẻ nói: "Thật là ở ác gặp dữ! Cái này cũng tốt, như vậy sẽ không thể quấy phá chúng ta nữa!"
Cậu hiểu rõ lí chính, tuyệt đối không có khả năng sẽ lấy ra tám lượng bạc này. Ngô gia kia hai ngày nay vì làm buôn bán đã tốn ra không ít tiền, lúc này lại phải lấy ra tám lượng bạc, chỉ sợ muốn đem của cải đều đào sạch.
Ngô thị kia khẳng định cũng chiếm không được gì tốt, lí chính coi trọng nhất là mặt mũi. Lúc này lại mất mặt lớn như vậy, đến lúc đó sẽ đổ lên hết trên người nàng ta.
Quả nhiên, tới buổi tối liền nghe nói Ngô gia kia vẻ mặt hậm hực bỏ về. Ngô thị bị nhi tử lí chính nhốt trong phòng đánh một trận nhừ tử, kêu rên cả đêm.
Thật ra Đường Viễn cũng không nghĩ tới hai người không biết xấu hổ kia lại có quan hệ với người mà hắn nhận thức. Hắn cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu sự việc bên trong. Bất quá không có ai đến quấy rầy hắn nữa, cảm thấy tâm tình của mình thật ra cũng không tồi.
Nhớ đến sự việc lúc chiều, ý tưởng trong đầu hắn cũng dần dần thành hình. Chờ đến ngày mai sẽ cùng Trương lão bản bàn bạc chuyện làm ăn.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Trương lão bản, ta chuẩn bị hảo. Mỉm cười jpg.
Làm đậu chiên kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần đem đậu hủ cắt thành từng khối vuông cỡ hai đốt ngón tay. Rồi cho đậu hũ vào dầu đã đun nóng sáu phần, để lửa nhỏ, rồi chiên từ từ là được.
Đường Viễn nhóm lửa, đem dầu đun đến nhiệt độ phù hợp, rồi bỏ đậu hủ đã cắt vào. Khối đậu hủ bên trong dần dần nở ra, mặt ngoài phình lên, màu vàng ươm mê người.
Hắn không ngừng dùng đũa đảo qua đảo lại, bảo đảm đậu hủ được nóng đều. Chờ toàn bộ bề mặt bên ngoài của đậu hủ vàng đều, lớp vỏ ngoài hơi cứng là có thể vớt ra.
Đậu chiên càng dễ bảo quản hơn đậu hủ, Đường Viễn đem hai phần ba đậu hủ đều làm thành đậu chiên, chỉ để lại mấy khối chính mình ăn. Dù sao thì sinh ý của hắn cũng tốt, nhiêu đây đậu chiên cũng chỉ được hai ngày.
Các thực khách đã sớm quen Đường Viễn thường làm làm ra món ăn mới. Nhưng món đậu chiên bọn họ chưa từng thấy qua, một người dư giả chút tiền liền dẫn đầu mua một xiên nếm thử.
Một xiên chỉ có ba cái, hắn mua cùng với lẩu nhúng cay. Đậu chiên đã được nấu bên trong được một lúc, nhìn bề ngoài không thấy gì, rất bình thường, nhưng bên trong đã hút đầy nước lẩu cay nóng.
Đường Viễn đem xiên đậu chiên đưa qua, nhắc nhở một câu: "Cẩn thận nóng."
Người nọ ngoài miệng đáp ứng một tiếng, nhưng trong lòng lại không để bụng. Có thể nóng được bao nhiêu chứ, gió thổi liền lạnh!
Nghĩ như vậy, liền đưa đến trong miệng, kết quả sau đó liền hét to một tiếng "A!"
Người nọ bị nóng đến duỗi thẳng đầu lưỡi, miệng vẫn ngậm đậu chiên, dù thế nào cũng không chịu nhổ ra.
"Nóng thì ngươi liền nhổ ra đi, ngươi cũng thật là!" Người bên cạnh đẩy hắn.
Người nọ che miệng, cũng không chịu phun ra, mạnh mẽ nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống, sau khi mở miệng được thì câu đầu tiên chính là "Tiểu ca, lại cho ta ba xiên đậu!"
Tuy đậu chiên đã hút no nước sốt nhưng lớp da ngoài cũng không bị mềm nhũng, mà mang theo chút độ cứng. Một ngụm cắn xuống, nước sốt bên trong tràn ra đầy trong khoang miệng. Trước tiên là cay mặn, tiếp tục nhai thì là hương vị thuần tuý của đậu hũ, nhịn không được lại muốn ăn thêm một cái!
Người bên cạnh thấy biểu hiện của hắn khoa trương như vậy. Trong lòng âm thầm nghĩ ăn ngon như vậy sao, sau đó mang chút hoài nghi mà mua một xiên ăn thử.
Mới vừa ăn xong miếng đầu tiên, liền gấp không chờ nổi mà kêu lên.
"Tiểu ca, cũng cho ta ba xiên!"
"Ta ta ta ta, ta muốn năm xâu!"
Mọi người một bên bị nóng đến vặn vẹo, một bên thì hướng về phía Đường Viễn kêu thêm. Nếu không có Tô Nặc hỗ trợ, Đường Viễn thật sự làm không kịp.
"Phiền toái nhường một chút! Nhường một chút!" Một cái gã sai vặt ra sức chen đến trước sạp "Đường tiểu ca, ngươi đây lại làm ra món gì mới sao? Ta khó khăn lắm mới chen được tới đây! Vẫn lấy như cũ, món mới cũng lấy cho ta một ít."
Triệu thiếu gia đã nhiều ngày chưa đến đây, đều do gã sai vặt lại đây mua, số lượng còn rất nhiều.
Đường Viễn một bên lấy đồ cho hắn, một bên nói: "Sao mấy ngày nay đều không thấy thiếu gia nhà ngươi, hay là thiếu phu nhân sinh rồi? Triệu thiếu gia chiếu cố sinh ý của ta như vậy, ta nhất định phải gửi chút lễ mọn."
"Sao có thể a! Bụng thiếu phu nhân nhà ta chỉ mới sáu tháng thôi" gã sai vặt nhận gói đồ, nói tiếp "Là phụ thân cùng đệ đệ của thiếu phu nhân nhà ta tới. Đương nhiên thiếu gia phải tiếp đãi thật tốt rồi."
Nói xong, hì hì cười, đem đồ ăn trong tay giơ cao trước mặt Đường Viễn "Này là do món ăn của Đường tiểu ca ngon, nên thiếu gia nhà ta dặn dò mỗi ngày phải tới mua để còn lấy lòng nhạc phụ và đệ tức đó. Nhà của thiếu phu nhân cũng là nhà giàu trấn kế bên. Làm kinh doanh buôn bán, trong nhà có hai mươi mấy gian cửa hàng, lão đại nhân cùng cữu lão gia ánh mắt rất là cao!"
Đây cũng là biến tướng khen Đường Viễn, Đường Viễn cười nói cảm tạ.
Sắc mặt phu phụ Ngô lão đại âm trầm nhìn về phía Đường Viễn bên này, mấy xiên đồ ăn trong nồi, một xiên cũng chưa bán được.
Bọn họ tới sớm chiếm được vị trí tốt, cũng không sợ nhi tử hán tử cao to của vị đại nương kia. Nhưng sinh ý của bọn họ lại không hề chuyển biến tốt đẹp.
Chỉ khi bọn họ thật vất vả ra sức hét to thì mới hấp dẫn lại vài người linh tinh. Nhưng đại nương kia lớn tiếng nói bọn họ bán đồ ăn không sạch sẽ, khó ăn, mấy người đó tức khắc liền do dự. Sau đó ngửi được mùi thơm từ Đường Viễn bên kia thổi qua, chân nhanh chóng chuyển hướng tới bên kia. Đến cuối cùng ngay cả một xiên cũng chưa bán được.
Đồ ăn thừa hôm qua còn lại cũng không được tốt, héo và hư rồi, nhưng họ cũng luyến tiếc vứt đi. Thấy ở đây thực sự không bán được, đành phải oán hận mà trừng mắt nhìn Đường Viễn một cái, rồi thu thập đồ vật đi nơi khác.
*
"Đường lão bản, ta là tiểu nhị của quán mì Trương Ký! Lão bản chúng ta muốn thỉnh ngài qua đi để bàn chút công việc." Một hán tử trẻ tuổi, trên mặt mang theo chút ân cần cười nói với Đường Viễn.
Đường Viễn biết quán mì này, cách sạp của hắn không xa. Lúc trước khi hắn bán mì lạnh, sinh ý của quán mì này quạnh quẽ không ít, về sau hắn ngưng bán mới khôi phục lại. Hiện tại tuy hắn bán mì lạnh không nhiều, nhưng dù vậy sinh ý khẳng định là có ảnh hưởng.
Đường Viễn trong mắt mang theo cảnh giác: "Thật ngại quá! Ta còn vội về chuẩn bị đồ. Nếu có chuyện gì, liền ở chỗ này nói luôn đi." Vạn nhất đối phương tới không có ý tốt, chẳng phải là hắn tự đưa mình trong miệng người khác sao.
Tiểu nhị lại khuyên hai câu, thấy thật sự lây động được Đường Viễn, đành phải kéo Đường Viễn đến một bên, nhỏ giọng nói: "Là như này! Lão bản của chúng ta muốn hỏi ngài một chút, mì trong món mì lạnh kia rốt cuộc cách làm như thế nào."
Hắn sợ Đường Viễn hiểu lầm lại vội nói tiếp: "Đường lão bản yên tâm! Lão bản của bọn ta khẳng định sẽ mua lại phương pháp! Muốn bao nhiêu tiền ngài cứ cho cái giá, chúng ta đều có thể thương lượng."
Lão bản của bọn họ chính vì suy nghĩ tìm tòi nhiều ngày, nhưng một chút manh mối đều không tìm ra, đành phải hỏi mua phương pháp của người ta.
Nghe tiểu nhị nói như vậy, cảnh giác trong mắt của Đường Viễn mới chậm rãi buông, ý tưởng ở trong đầu xoay vài vòng, giọng dịu lại: "Ta hôm nay thật sự rất vội, đi không được. Không thì ngày mai ta sẽ tự mình đến bái phỏng, rồi chúng ta bàn bạc thêm."
Đường Viễn không chịu đi, tiểu nhị cũng không có khả năng đem hắn trói đi, bất quá cũng coi như có cái công đạo, luôn dặn dò hắn: "Vậy Đường lão bản ngày mai nhất định phải đến a."
Đường Viễn: "Ngươi yên tâm, ta khẳng định qua đi."
Lúc này Tiểu nhị mới chịu đi.
Sau khi tiểu nhị đi, Tô Nặc hưng phấn mà lôi kéo tay áo Đường Viễn: "Đường đại ca thật tốt quá! Nếu Trương lão bản ra giá cao, không chừng ngươi có thể mua cửa hàng mở tiệm cơm của chính mình rồi!"
Đại Tráng cũng kích động nói: "Đúng vậy Đường đại ca, nếu mở tiệm cơm, sinh ý khẳng định sẽ càng tốt!"
"Được rồi, không nói cái này," Đường Viễn vỗ vỗ bờ vai của nhóc "Chúng ta đi về trước đi."
Sau khi bọn họ hồi thôn, liền nghe nói nhà mẹ đẻ của con dâu lí chính Ngô thị, đang làm ầm ỉ trước của nhà lí chính, muốn lí chính bồi thường bạc cho bọn họ. Nói do Ngô thị dạy cho bọn họ công thức món ăn hại người, nhân gia tìm bọn họ bồi tiền.
Đại Tráng đi đến nhìn thoáng qua, lúc quay về cảm xúc kích động nói: "Đường đại ca! Nguyên lai hai người làm giả lẩu Oden kia là đại ca và đại tẩu của Ngô thị! Hôm nay bọn họ bị chúng ta bức đành chỉ có thể dời đến hẻm nhỏ để bán đồ vật. Kết quả đồ ăn của bọn họ đã hư, bán cho người ta, làm họ bị đau bụng. Nhân gia muốn bọn họ bồi thường tám lượng bạc, bằng không liền bẩm báo nha môn!"
"Ngô thị kia vừa thấy tình hình không ổn liền trộm chạy về nhà chồng. Người Ngô gia nói là do công thức của nàng ta xảy ra vấn đề, muốn nàng ta bồi tiền, giờ đang nháo nhào ở nhà lí chính đó!"
Tô Nặc nghe xong liền vỗ tay, vui vẻ nói: "Thật là ở ác gặp dữ! Cái này cũng tốt, như vậy sẽ không thể quấy phá chúng ta nữa!"
Cậu hiểu rõ lí chính, tuyệt đối không có khả năng sẽ lấy ra tám lượng bạc này. Ngô gia kia hai ngày nay vì làm buôn bán đã tốn ra không ít tiền, lúc này lại phải lấy ra tám lượng bạc, chỉ sợ muốn đem của cải đều đào sạch.
Ngô thị kia khẳng định cũng chiếm không được gì tốt, lí chính coi trọng nhất là mặt mũi. Lúc này lại mất mặt lớn như vậy, đến lúc đó sẽ đổ lên hết trên người nàng ta.
Quả nhiên, tới buổi tối liền nghe nói Ngô gia kia vẻ mặt hậm hực bỏ về. Ngô thị bị nhi tử lí chính nhốt trong phòng đánh một trận nhừ tử, kêu rên cả đêm.
Thật ra Đường Viễn cũng không nghĩ tới hai người không biết xấu hổ kia lại có quan hệ với người mà hắn nhận thức. Hắn cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu sự việc bên trong. Bất quá không có ai đến quấy rầy hắn nữa, cảm thấy tâm tình của mình thật ra cũng không tồi.
Nhớ đến sự việc lúc chiều, ý tưởng trong đầu hắn cũng dần dần thành hình. Chờ đến ngày mai sẽ cùng Trương lão bản bàn bạc chuyện làm ăn.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Trương lão bản, ta chuẩn bị hảo. Mỉm cười jpg.