Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 14

Triệu gia gần đây mây mù che phủ, nguyên nhân chính là vì thiếu phu nhân ăn không ngon. Triệu thiếu phu nhân mang thai đã sáu tháng, nhưng gần đây cái gì cũng đều không ăn vô, gương mặt nguyên bản đầy đặn mượt, mà giờ mặt đều gầy vài vòng.

Nàng dâu này rất được lòng của Triệu lão gia và Triệu phu nhân, nên tôn tử chưa ra đời này cũng rất được để ý. Triệu thiếu gia càng không cần phải nói, hắn rất thương tức phụ, mỗi ngày đều gấp đến độ đều vây quanh tức phụ...

"Oánh Oánh! Nàng nói đi, nàng muốn ăn cái gì! Mặc kệ sơn trân hải vị gì, vi phu đều tìm về cho cho nàng!" Triệu thiếu gia khom người ghé vào bên cạnh Triệu thiếu phu nhân, nhỏ giọng hỏi: "Nếu không vi phụ lại đi mua mấy xâu đồ ăn ngày hôm qua mang về nhé?"

Hôm qua mang về mấy xâu đồ ăn kia, tức phụ của hắn đã ăn được nhiều thêm mấy miếng.

Triệu thiếu phu nhân run mi, vỗ về ngực: "Cái kia ăn ngon thì ngon đó, nhưng quá thanh đạm, ta muốn ăn chút cay."

"Cay?" Triệu thiếu gia sầu a! Hắn đột nhiên nhớ đến một thứ, vỗ một cái lên trán: "Đúng rồi! Để vi phu nói Đường tiểu ca kia làm chút sa tế lúc trước ăn mì lạnh không phải là tốt sao?"

Triệu thiếu phu nhân nghe vậy thì hứng thú nhìn về phía Triệu thiếu gia: "Chàng là nói món mì lúc trước chàng mang về sao?"

Nàng hồi tưởng lại món ăn vừa chua vừa cay của món mì lạnh đó, tức khắc muốn ăn, đối Triệu thiếu gia nói: "Vậy chàng dứt khoát mua cho ta một chén mì lạnh về đi, ta muốn nếm lại hương vị đó."

Thật vất vả mới có món ăn mà Triệu thiếu phu nhân muốn ăn, Triệu thiếu gia đương nhiên miệng đầy đáp ứng. Nhưng nhớ lần trước tới không thấy Đường Viễn bán mì lạnh, thật không biết hắn còn bán hay không.

Nhưng nhìn cằm tức phụ của mình càng ngày càng nhọn, cắn răng một cái, gật đầu nói; "Được! Vi phu đi mua cho nàng!" Cho dù Đường tiểu không bán, hắn sẽ chi số tiền lớn để yêu cầu hắn làm!

Triệu thiếu gia liền tự mình ra cửa, sớm chờ ở nơi bày quán của Đường Viễn. Nhìn thấy Đường Viễn đẩy xe từ xa, liền vội vàng như gã sai vặt giúp đỡ dọn đồ vật.

"Triệu thiếu gia" Đường Viễn kinh ngạc, cũng không cự tuyệt hảo ý của vị thiếu gia này "Ngài sao lại tới sớm như vậy? Chẳng lẽ là sớm biết hôm nay ta làm món mới sao?"

Nếu là ngày thường, Triệu thiếu gia khẳng định hưng phấn mà mua ngay để ăn. Nhưng hôm nay tức phụ hắn còn chưa ăn gì đâu, hiện tại hắn chỉ một lòng nghĩ làm sao để mua một chén mì lạnh hoặc mang về đồ ăn mà tức phụ hắn muốn ăn.

"Đường tiểu ca, mì lạnh kia ngươi còn bán hay không?" Hắn lôi kéo Đường Viễn hỏi.

"Không bán, thời tiết chuyển lạnh, không thích hợp bán mì lạnh nữa." Đường Viễn thấy hắn thần sắc có chút sốt ruột, nghĩ đây là khách hàng thân thiết của mình, vì thế nói

"Nếu ngài thật sự muốn ăn, ngày mai ta làm một phần riêng cho ngài" Dù sao nguyên liệu nấu ăn trong nhà vẫn còn, chỉ là làm mì sợi có chút mệt thôi.

Nghe Đường Viễn nói có thể làm thêm cho mình, Triệu thiếu gia rất cao hứng mà vỗ vai Đường Viễn, cười nói: "Hảo huynh đệ! Quả nhiên đủ nghĩa khí!"

Đường Viễn giật giật bả vai ẩn ẩn đau bị Triệu thiếu gia chụp đến, không biết Triệu thiếu gia đây là có chuyện gì, chỉ một chén mì lạnh mà ngay cả huynh đệ đều kêu.

Mì lạnh đến ngày mai mới có, Triệu thiếu gia nhìn sạp hàng đã dọn xong không sai biệt lắm, hướng Đường Viễn hỏi: "Sa tế ăn chung với mì lạnh kia có còn không, có thể bỏ thêm vào món hôm qua một chút cho ta không? Đúng rồi, ta còn chưa biết tên món ăn mới này đâu."

"Đây là lẩu Oden," Đường Viễn lại nghi hoặc lên, "Ngài nếu là muốn thêm sa tế cũng có thể. Bất quá nếu ngài muốn ăn cay, không bằng thử món chuan chuan xiang hôm nay ta làm xem sao."

Lại là tên một món ăn chưa từng nghe qua, Triệu thiếu gia đã quen, thậm chí còn không ngần ngại gọi liền một hơi: "Được! Vẫn giống như hôm quá, cho ta mỗi loại một xâu." Nếu là ăn ngon, hắn cũng không cần mua lẩu Oden nữa, mua chuan chuan xiang này là được rồi!

"Nặc ca nhi, ngươi đi cầm chén ra đây." Đường Viễn đối Tô Nặc đang một bên an tĩnh làm việc gọi một tiếng. Rồi đem bình gốm đựng nước lẩu đã được hầm tốt qua một đêm đổ vào chảo lớn. Sau đó cho hơn một nửa bình cốt lẩu Chuan chuan xiang vào chung.

Tô Nặc thì ngồi xổm chỗ bếp lò, tay quạt quạt lửa.

Nước lẩu trong veo cộng thêm màu đỏ hồng tươi sáng của dầu ớt, góp phần làm bề mặt nước lẩu hiện lên màu sắc bóng loáng mê người. Nhiệt độ dần cao lên, nước bắt đầu sôi ùng ục, phát ra từng trận mùi hương cay rát, kích thích vị giác, làm ai cũng không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Đường Viễn đem những xâu đồ ăn đã chuẩn bị tốt bỏ vào, đợi toàn bộ đều chín. Rồi đem bỏ vào trong chén, rưới thêm một muỗng nước lẩu cay lên trên.

Triệu thiếu gia sớm đã bị mũi thơm cay rát mê người này hấp dẫn. Nhìn chằm chằm Đường Viễn, thấy tay hắn vừa thu lại, không cần Đường Viễn đưa, liền tự mình vội vàng bưng lấy.

Hắn cầm xâu chân gà hướng miệng cắn một ngụm, chân gà đã được xử lý sạch sẽ, rút bỏ hết xương. Sau khi được nấu trong nước lẩu thơm cay, hút no nước, càng mềm vô cùng, cắn nhẹ một cái liền tan.

Nước dùng kết hợp cốt lẩu mang đến một hỗn hợp nước lẩu cay rát tươi ngon. Không phải kiểu cay khô cằn như vậy, mà hương vị cay nồng hoà quyện cùng vị ngọt thanh, lưu lại mùi vị thơm ngon trong khắp khoang miệng.

Triệu thiếu gia bị cay đến đổ mồ hôi trán cũng không chịu dừng. Cứ một ngụm tiếp một ngụm ăn sạch phần vừa gọi, lại sờ sờ bụng, như là có chút tiếc nuối nói: "Đường lão đệ, ngươi gói thêm cho ta một phần giống như vậy nữa. Ta muốn mang về cho tức phụ của ta ăn. Nàng mang thai nay khẩu vị cũng không tốt, muốn ăn chút đồ cay. Nhưng người khác lại nấu không ngon bằng ngươi, nàng ăn không vô."

Món này hắn dám khẳng định tức phụ của hắn sẽ rất thích!

"Được" Đường Viễn minh bạch, hoá ra lúc nãy Triệu thiếu gia nói nhiều như vậy, đều là vì tức phụ a. Đường Viễn không nghĩ tới Triệu thiếu gia nhìn như bộ dáng của một kẻ ăn chơi trác táng, lại là một người rất thương yêu tức phụ của mình.

Đường Viễn nghĩ nghĩ, lại múc một bình nước lẩu thơm cây đưa cho Triệu thiếu gia "Vì một tiếng lão đệ của ngài, cái này ta tặng tẩu tử phu nhân nếm thử."

Triệu thiếu gia lại chụp một cái lên vai Đường Viễn, rõ ràng chỉ lớn hơn Đường Viễn năm sáu tuổi, lại cố ý bày ra dáng vẻ lão thành: "Tốt tốt! Lão đệ này ta nhận!"

Đường Viễn giựt giựt khóe miệng, không thay đổi nét mặt mà xích nhẹ qua bên cạnh.

Triệu thiếu gia như vậy còn không chịu nổi dụ hoặc của món chuan chuan xiang này, thì càng miễn bàn những người khác. Sau khi Triệu thiếu gia đi không đến nửa canh giờ, những món liên quan đến lẩu Oden đều bị càn quét không còn. Đây là Đường Viễn đã cố ý làm nhiều hơn gấp ba lần rồi!

Có một vị phụ nhân đầu óc linh hoạt cầm chén của mình mang lại. Sau khi vị phụ nhân này ăn xong lại hỏi Đường Viễn muốn xin một muỗng canh mang về. Có nước canh này, nàng có thể bỏ chút đồ ăn là có thêm một bữa ăn ngon rồi!

Cuối cùng, người muốn xin mang canh về ngày càng nhiều, buộc Đường Viễn phải nói: "Nước lẩu này nguyên liệu để làm nên đều là loại mắc tiền! Nếu ta đều cho các ngươi, thì sinh ý này ta không làm nổi. Ai muốn có nước lẩu thêm, thì cứ một chén là năm văn tiền."

Loại chén này là loại chén sứ thô tô, miệng chén so với mặt người cũng không sai biệt, cẩn thận tính ra kỳ thật cũng không lỗ, rốt cuộc thì nước lẩu này rất thơm ngon.

Cho nên, vẫn không ít người nguyện ý muốn mua, cho đến cuối cùng, nước lẩu chuan chuan xiang chỉ còn lại chút nước nhợt nhạt dưới đáy nồi.

Đường Viễn nghĩ đến bản thân lại một lần nữa phải hầm nước dùng liền có chút thở dài, nhưng Tô Nặc bên cạnh lại rất cao hứng.

"Đường đại ca! Lẩu nhúng xiên cay thế nhưng bán còn tốt hơn lẩu Oden! Còn có thật nhiều người tuy không mua xâu đồ ăn nhưng vẫn mua nước lẩu a!" Tô Nặc nghĩ đến số tiền vừa mới thu, cao hứng đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ

"Đường đại ca, ngày mai ngươi lại làm nhiều một chút đi!" Có thể kiếm thêm thật nhiều tiền!

Ánh mắt Đường Viễn đảo qua bàn tay bị mài ra tơ máu của Tô Nặc, lại nghĩ đến đồ vật hôm nay sẽ mua rất nhiều. Liền đi qua ôn nhu nói với cậu: "Nặc ca nhi, chúng ta đi mua lừa đi."

"Lừa?" Tô Nặc liền thấy xót tiền, cảm thấy không cần thiết "Đường đại ca, một con lừa ít nhất cũng phải mười một, mười hai lượng. Nếu Đường đại ca thấy đồ nhiều quá, ta có thể phụ giúp ngươi vác về a."

Đường Viễn thấy mỗi ngày đều tới lui như vậy còn thấy quá sức, thân thể nhỏ này của thiếu niên thì chịu sao mà nổi.

Thấy hắn vẫn kiên trì muốn mua lừa. Mà Đường Viễn tiêu tiền của bản thân, Tô Nặc cũng không thể quản nhiều, nên đành theo hắn đến chỗ bán lừa.

Muốn mua lừa, bò hay ngựa thì cần đến chợ chuyên bán gia súc. Chợ cũng không nhiều người lắm, Đường Viễn chọn lựa một hồi cũng được một đầu lừa.

Lừa này hắn chọn, phần đầu có lông màu tro đen, đầu to, hai tai đứng thẳng, lưng thẳng eo ngắn, nhìn rất rắn chắc. Tính tình nó cũng rất được dịu ngoan, thời điểm Đường Viễn sờ đầu nó, nó còn ghé sát tay hắn, mặc hắn tuỳ ý sờ.

Tô Nặc một bên nhìn thấy, lòng cũng muốn mềm nhũng theo. Trong lúc nhất thời cũng quên luôn ý muốn ngăn cản Đường Viễn trước đó.

Đường Viễn nhìn về hán tử đứng bên cạnh con lừa: "Lừa này bao nhiêu tiền?"

Hán tử đối với con lừa này cũng rất cảm tình, lưu luyến mà sờ đầu nó: "Ngươi nếu thích, đưa mười lượng là được, bất quá phải đáp ứng với ta, đối xử nó thật tốt"

Con lừa này ở nhà hắn làm việc cũng đã được 10 năm. Nếu không phải do hắn làm ăn buôn bán thất bại, cần có tiền bạc quay vòng, thì có như thế nào hắn cũng sẽ không bán.

Mười lượng bạc, xem như này giá thấp nhất ở chợ này, Đường Viễn sảng khoái mà trả tiền: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc nó thực tốt." Hán tử thành thật kia cũng tặng Đường Viễn cái xe kéo kèm theo, giúp Đường Viễn đỡ phải tốn công.

Mua xe lừa xong, Đường Viễn đi đến quầy bán thịt lấy thịt hôm qua hắn đã đặt, rồi mua thêm vài thứ. Hiện tại hắn đã có xe lừa, không cần lo lắng sẽ không mang về hết được.

Thời điểm hai người trên đường trở về, Tô Nặc thích thú nhìn chằm chằm vào con lừa, cứ ngó trái ngó phải. Còn vô cùng hào hứng ríu rít nói với Đường Viễn cách nuôi dưỡng lừa như thế nào.

Đường Viễn không nhịn được cười khi nghe cậu cứ líu lo lặp lại những gì hán tử kia nói về cách nuôi dưỡng cừu.

Hắn tâm tư vừa động, liền cầm lấy roi quất nhẹ một cái lên mông lừa. Lừa nhanh chóng chạy lên, Tô Nặc nhất thời không đề phòng bị bật ngửa ra phía sau.

Hắn tức giận mà trừng Đường Viễn: "Đường đại ca!"

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Xe lừa cũng là xe.