Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Món lẩu nhúng cay
Trong Lẩu Oden các loại thịt bị thiếu, chỉ có một loại thịt viên, số lượng còn không nhiều lắm. Có không ít thực khách đều muốn hắn lần sau làm nhiều hơn.
Lúc này đi sạp bán thịt heo, thịt ngon đã bị chọn đến không sai biệt lắm, Đường Viễn chỉ có thể cắt vài cân thịt heo, lại cùng lão bản sạp thì ước hẹn tốt, ngày mai lưu lại cho hắn hai phiến xương sườn cùng năm cân thịt heo.
Đường Viễn thanh toán chút tiền đặt cọc đưa lão bản rồi hỏi thêm: "Chỗ lão bản có bán thịt bò, thịt dê không?"
Vị lão bản lắc đầu: "Bò đâu thể tùy tiện gi·ết, chỉ có bệnh ch·ết, ch·ết già mới có thể đem ra bán, ba bốn tháng mới có thể có một con. Còn thịt dê so với thịt bò thì dễ kiếm hơn chút, ngươi nếu muốn, chờ có ta sẽ báo ngươi đầu tiên."
Đường Viễn gật đầu "Vậy phiền toái lão bản giữ lại cho ta nhiều một chút" Dù tính không lấy ra bán cũng có thể giữ lại cho bản thân bồi bổ thân thể.
Nói xong, lại đến sạp gà bên cạnh mua một con gà mái già cùng mấy cân mề gà. Chủ quán thấy hắn ra tay hào phóng, dứt khoát đem chân gà hôm nay khách nhân không cần đưa Đường Viễn.
Đường Viễn mang theo bao chân gà, thêm số chân gà đang có sẵn trong nhà, số lượng ngày mai là khẳng định đủ rồi.
Hắn về đến nhà mới vừa dọn đồ ra, liền thấy Tô Nặc cùng Đại Tráng tới đưa mấy sọt rau cho hắn.
Hắn vội chạy ra làm Đại Tráng đỡ Tô Nặc ngồi xuống ghế trong sân, nhíu mày nhìn về phía chân cậu, hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Về sau ngươi nói Đại Tráng hoặc là bá mẫu đưa qua làm được rồi, chân ngươi còn chưa có tốt, cẩn thận một chút."
"Chân ta đã tốt cũng không sai biệt lắm," Tô Nặc nhỏ giọng nói, còn nhấc chân lên xuống nhẹ nhàng "Thời điểm ta tới, ta cũng tự mình đi không cần Đại Tráng đỡ, không phải cũng rất tốt sao."
"Đường đại ca, Tô Nặc ca đã không có việc gì, ngươi đừng lo" Đại Tráng cũng ở một bên phụ hoạ "Nếu chân Tô Nặc ca chưa tốt, Tô đại nương sẽ không có ca ấy tới đây đâu"
Tô Nặc là hài tử duy nhất của Tô gia, cũng sẽ không để cậu làm xằng bậy.
Đường Viễn cũng không tiếp tục nhắc nữa, bảo Đại Tráng phụ một tay xử lý mớ rau vừa mang tới.
Đại Tráng thập phần ngoan ngoãn mà ngồi trên băng ghế tước xiên tre, tước vừa nhanh lại vừa đẹp.
"Đường đại ca, đồ ăn để ta tới xử lý đi" Tô Nặc không chịu nhàn rỗi, xê dịch ghế nhỏ, tiến đến bên cạnh Đường Viễn "Ngươi vội gì thì làm trước đi."
Đường Viễn tay vẫn không ngừng: "Không có việc gì, ngươi nếu không muốn nhìn thì liền cùng làm với ta, hai người thì sẽ mau hơn."
"Được a."
Động tác của Tô Nặc hôm nay không nhanh nhẹn như ngày thường, luôn là trộm ngắm Đường Viễn, đợi Đường Viễn nhìn qua lại nhanh chóng cúi đầu.
Cậu như vậy, Đường Viễn cũng không phải người mù, sao có thể không nhìn ra Tô Nặc có tâm sự.
Hắn ngừng tay, nhìn về phía Tô Nặc, ôn nhu hỏi: "Nặc ca nhi, ngươi có chuyện gì sao? Không sao, có gì ngươi cứ nói thẳng"
"Ngươi...... Ngươi kêu ta cái gì?" Gương mặt trắng nõm của Tô Nặc kết hợp với cái cổ hồng thành một mảnh, nói chuyện đều nghẹn lại.
Cậu mới vừa rồi chỉ là muốn hỏi một chút sinh ý Đường đại ca thế nào! Nhưng sợ sinh ý không hảo Đường đại ca nghe xong lại phiền lòng, cho nên mới rối rắm mà vẫn luôn nhìn Đường đại ca.
Nhưng...... Nhưng là Đường đại ca thế nhưng gọi cậu Nặc ca nhi......
Đường Viễn hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng, còn cười nói: "Ta nghe mọi người đều gọi ngươi như thế! Sao vậy, không đúng sao?"
Nào có đều kêu cậu như vậy, đây là xưng hô thân cận, chỉ có những ai thân quen mới có thể kêu a!
Bất quá......cậu cùng Đường đại ca cũng coi như quen thân.
Tô Nặc nhẹ nhàng nâng mắt nhìn mắt Đường Viễn, lại rũ mắt xuống, ngón tay chậm rãi cuộn lên: "Không có, Đường đại ca muốn xưng hô như thế nào đều được."
"Được a" Đường Viễn ngữ khí không khỏi nhu hòa mấy lần "Vậy Nặc ca nhi vừa rồi vẫn luôn nhìn ta là có chuyện gì muốn nói sao?"
Tô Nặc lặng lẽ hít sâu một hơi, cưỡng ép nhiệt độ trên mặt mình khôi phục bình thường. Cậu khống chế ngữ khí chính mình, cố ra vẻ không thẹn thùng: "Ta là muốn hỏi, sinh ý hôm nay của Đường đại ca thế nào?"
Đường đại ca tuy rằng trong tay có thừa tiền, lúc trước bán mì lạnh cũng kiếm lời không ít. Nhưng hắn lại thu mua rau dưa trong thôm, lại còn cho cậu tiền công cao như vậy. Vạn nhất sinh ý không tốt hoặc là sinh ý không quá tốt thì phải làm sao bây giờ?
Tô Nặc nhấp nhấp môi, nhìn Đường Viễn, nghĩ nếu là sinh ý không quá tốt, cậu liền không cần tiền công nhiều như vậy. Dù sao cậu cũng không làm việc gì, Đường đại ca đã thực chiếu cố nhà bọn họ.
Đường Viễn trong mắt ôn ý càng sâu, khẽ cười nói: "Nặc ca nhi nếu như muốn biết sinh của ta được hay không, không bằng ngày mai đi cùng ta sẽ biết ngay thôi?"
Lẩu Oden bán thực tốt, hắn tin tưởng Chuan Chuan xiang cũng sẽ không kém. Hắn tính toán chuẩn bị nhiều thêm một ít. Nặc ca nhi nếu đã không có việc gì, đi cùng phụ giúp hắn, hắn cũng có thể thảnh thơi hơn chút.
"Thật vậy chăng? Quyết định như vậy nha Đường đại ca" Tô Nặc thanh âm lộ vẻ hưng phấn "Ngày mai ta liền ở cửa thôn chờ ngươi!"
"Tốt." Đường Viễn rốt cuộc vẫn là không nhịn được, sờ soạng đầu Tô Nặc, phát hiện tóc thật mềm, sờ thật sự tốt.
Tô Nặc sửng sốt, nhanh chóng cúi đầu, vành tai sau tóc hồng thành một mảng, gọt khoai tây thiếu chút nữa gọt vào tay.
"Được rồi Nặc ca nhi, ngươi đem đồ vật buông đi" Đường Viễn thầm mắng chính mình tay tiện, vội đè lại dao muốn Tô Nặc dừng lại động tác "Ta thấy nhiêu đây rau dưa vẫn chưa đủ, ngươi giúp ta thu thêm một chút mang đến đây đi."
Ba sọt rau dưa lớn bên cạnh hai người đã xử lý đến không sai biệt lắm, rau dưa đã được xâu tốt đều đang nằm trong hai bồn gỗ lớn.
"Còn chưa đủ sao?" Tô Nặc hơi trừng lớn mắt chỉ vào hai bồn gỗ lớn.
"Nhiêu đó nửa canh giờ liền bán hết, hơn nữa ngày mai muốn bán chuan chuan xiang số lượng khẳng định không đủ" Đường Viễn cằm một cái sọt không trên mặt đất úp xuống vỗ vỗ, đem lá cải dính dưới đáy rơi ra, đưa cho Tô Nặc "Nặc ca nhi giúp ta thu thêm một sọt nữa đi."
Lẩu nhúng cay vừa thơm vừa cay, ăn rất dễ bị nghiện, bán còn tốt hơn so với lẩu Oden!
Nghe Đường Viễn nói như vậy, Tô Nặc liền biết sinh ý nhất định tốt, cao hứng mà cầm lấy sọt ra cửa.
Cậu mới ra cửa, Đường Viễn liền một vỗ trán một cái, muốn đi đuổi theo cậu.
Đại Tráng gọi hắn lại: "Đường đại ca, ngươi đi đâu vậy?"
Đường Viễn: "Ta sợ Nặc ca nhi lại gặp phải Ngô thị, chỉ có một mình Nặc ca nhi sao ứng phó được."
"Vậy huynh không cần đi đâu Đường đại ca" Đại Tráng nhếch miệng lộ nụ cười "Trưởng thôn truyền ra rằng không ai được có tâm tư sai trái, bằng không Trưởng thôn sẽ là người đầu tiên không buông tha người nọ!"
Đường Viễn mày hơi nhíu lại, không nghĩ tới động tác của trưởng thôn cũng rất nhanh.
Đại Tráng lại thần thần bí bí kề sát lại Đường Viễn, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy là do Chu đại nương hỗ trợ, có người nói ngày hôm qua nhìn thấy bà cầm theo thịt khô đến nhà trưởng thôn."
Đường Viễn gật đầu: "Được, ta đã biết."
Đồ ăn đều xử lý đến không sai biệt lắm, dù Tô Nặc có mang thêm một sọt về thì xử lý cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Nên Đường Viễn vào bếp bắt đầu chuẩn bị nước cốt lẩu của lẩu nhúng cay. Hắn trước đem ớt cay rửa sạch sẽ, để ráo nước, sau đó cắt thành đoạn ngắn. Nấu nước sôi rồi bỏ ớt cay đã cắt vào, nấu mềm thì vớt ra.
Băm nhỏ năm tép tỏi, bỏ thêm ớt vào băm chung, băm cho đến khi không thấy hạt lớn là được. Khi băm ớt, sợ ớt cay đến đôi mắt, thời điểm băm cổ Đường Viễn hơi ngửa ra sau, tận lực không cho ớt cay huân đến bản thân.
Băm tốt xong, Đường Viễn lấy một cái chén ra, đổ nước vào, bỏ bát giác, vỏ quế, hương diệp...bảy tám loại hương liệu vào ngâm.
Nước cốt lẩu nhúng cay có hương vị như thế nào thì hương liệu quan trọng nhất, tuy rằng phân lượng không nhiều lắm, nhưng không thể thiếu. Lúc sau lại lấy ra thêm một cái chén, để hoa tiêu cùng chút thì là rồi đổ rượu trắng vào.
Chờ chảo nóng thì cho dầu vào, thêm mỡ heo đã làm hôm qua vào. Vốn là có thêm mỡ bò sẽ tốt hơn, nhưng nơi này thịt bò đều khó tìm, liền bỏ qua phần mỡ bò này.
Đường Viễn chỉ dựa theo trí nhớ của mình mà thêm bớt gia vị, cố gắng bảo đảm hương vị ngon nhất.
Chờ mỡ heo tan hết, thì cho hành cắt nhỏ, gừng cùng ngò vào, rồi cho thêm hương liệu đã ngâm tốt.
Lửa không thể quá lớn, phải dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu, chờ đến khi nước canh đổi thành làm màu vàng là có thể vớt ra được.
Giờ Đường Viễn đã có thể khống chế tốt độ lửa mỗi khi nấu ăn. Không giống như lúc trước luôn phải nhìn chằm chằm canh chỉnh độ lửa, làm cho bản thân chật vật không thôi.
Lúc này nhiệt độ dầu trong nồi vẫn còn tương đối cao, cần đợi một chút. Chờ nhiệt độ dầu giảm bớt thì cho ớt băm vào, quấy đều, đến khi ớt nổi lên trên mới được.
Cuối cùng, cho vào nửa muỗng tương hột, xào đến khi mùi tương ra tới, sau đó bỏ thêm mấy khối đường phèn, chờ đường hòa tan hết thì để hoa tiêu cùng thì là vào.
Hoa tiêu cùng thì là vẫn còn bám mùi rượu trắng, phải quấy vài lần cho đến khi mùi rượu bay hơi hết.
Đường Viễn đổ nồi cốt lẩu vào bình gốm lớn, đậy nắp và đun lửa nhỏ, sau đó bắt đầu xử lý gà để hầm nước dùng. Nước dùng phải hầm cả đêm, nên Đường Viễn chỉ đơn giản để nồi trên bếp lò, rồi nấu từ từ.
Chờ Tô Nặc trở về, ba người rất nhanh liền đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn xử lý tốt.
Trong bếp mùi thơm thật lâu vẫn chưa tiêu tan, hương vị cay rát không ngừng dũng mãnh bay vào chóp mũi. Đường Viễn dứt khoát kéo Tô Nặc và Đại Tráng ở lại cùng nhau ăn cơm.
Đường Viễn nấu một nồi cơm, nấu từ gạo trung đẳng, gạo thượng đẳng giá cao, hắn hiện tại không thể nấu ăn mỗi ngày được.
Tô Nặc cùng Đại Tráng cũng không ý kiến gì. Nhà Tô Nặc cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể ăn mấy bữa gạo trung đẳng. Đại Tráng thì trước nay chưa từng được ăn qua, đối với nhóc mà nói để được ăn no cũng đã không dễ dàng.
Không có nước dùng, Đường Viễn liền múc mấy muỗng nước cốt trong bình gốm cho vào nồi đất, đặt lên bếp lò, muốn ăn gì liền bỏ vào nấu.
Ba người vây quanh bếp lò, miệng đều toàn mỡ, thỉnh thoảng lại hà hơi.
"Đường đại ca, cái này ăn quá ngon!" Đại Tráng bị cay đến lè lưỡi, một bên lùa cơm, một bên nói "Một chút nữa ta có thể mang một chút nước canh đem về không? Canh dư lại sau khi chúng ta ăn xong là được!"
Như vậy nhóc có thể tự nấu ở nhà rồi! Nước canh này vừa tê vừa cay, quá mức nghiện, nếu dùng canh này nấu ăn thì nhóc có thể một hơi ăn ba chén!
Đường Viễn đáp ứng sảng khoái, bất quá hắn nói Đại Tráng lúc về thì giúp hắn một việc. Bảo Đại Tráng mang hai phần chuan chuan xiang đến nhà Chu đại nương cùng trưởng thôn, xem như cảm tạ.
Đại Tráng vui vẻ đáp ứng, Đường Viễn liền múc một nửa nước canh đưa Đại Tráng mang về. Cậu nhóc cao hứng cảm ơn rồi ôm đồ như ôm bảo bối ra về.
Cậu nhóc đi rồi, Tô Nặc liếm liếm môi hơi sưng của mình, đôi tai phiếm hồng nhìn về phía Đường Viễn, ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói: "Đường đại ca, ta cũng muốn mang một chút về." Canh này nương cậu nhất định thích.
Đường Viễn không nói chuyện, xoay người cầm mấy xâu đồ ăn, rau thịt đầy đủ bỏ vào bình gốm.
Tô Nặc cho rằng hắn còn muốn ăn, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn nhuyễn thanh nói: "Thực xin lỗi Đường đại ca, ta không biết ngươi còn muốn ăn! Ngươi không cần để ý ta, ngươi ăn tiếp đi."
Ai ngờ Đường Viễn bỏ mấy xâu đồ ăn vào xong thì trực tiếp đem cái nắp đậy lên, bỏ vào trong rổ, đưa cho Tô Nặc.
"Suỵt! Đừng nói cho Đại Tráng biết."
Hắn thanh âm mang theo ý cười, cố tình ép tới vừa thấp lại nhẹ nhàng.
"Phừng" Mặt Tô Nặc nóng như đang đốt lửa, đỏ một mảng lớn.
Tác giả có lời muốn nói: Đại Tráng: Chung quy là trao sai người......
*Món lẩu nhúng cay
Trong Lẩu Oden các loại thịt bị thiếu, chỉ có một loại thịt viên, số lượng còn không nhiều lắm. Có không ít thực khách đều muốn hắn lần sau làm nhiều hơn.
Lúc này đi sạp bán thịt heo, thịt ngon đã bị chọn đến không sai biệt lắm, Đường Viễn chỉ có thể cắt vài cân thịt heo, lại cùng lão bản sạp thì ước hẹn tốt, ngày mai lưu lại cho hắn hai phiến xương sườn cùng năm cân thịt heo.
Đường Viễn thanh toán chút tiền đặt cọc đưa lão bản rồi hỏi thêm: "Chỗ lão bản có bán thịt bò, thịt dê không?"
Vị lão bản lắc đầu: "Bò đâu thể tùy tiện gi·ết, chỉ có bệnh ch·ết, ch·ết già mới có thể đem ra bán, ba bốn tháng mới có thể có một con. Còn thịt dê so với thịt bò thì dễ kiếm hơn chút, ngươi nếu muốn, chờ có ta sẽ báo ngươi đầu tiên."
Đường Viễn gật đầu "Vậy phiền toái lão bản giữ lại cho ta nhiều một chút" Dù tính không lấy ra bán cũng có thể giữ lại cho bản thân bồi bổ thân thể.
Nói xong, lại đến sạp gà bên cạnh mua một con gà mái già cùng mấy cân mề gà. Chủ quán thấy hắn ra tay hào phóng, dứt khoát đem chân gà hôm nay khách nhân không cần đưa Đường Viễn.
Đường Viễn mang theo bao chân gà, thêm số chân gà đang có sẵn trong nhà, số lượng ngày mai là khẳng định đủ rồi.
Hắn về đến nhà mới vừa dọn đồ ra, liền thấy Tô Nặc cùng Đại Tráng tới đưa mấy sọt rau cho hắn.
Hắn vội chạy ra làm Đại Tráng đỡ Tô Nặc ngồi xuống ghế trong sân, nhíu mày nhìn về phía chân cậu, hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Về sau ngươi nói Đại Tráng hoặc là bá mẫu đưa qua làm được rồi, chân ngươi còn chưa có tốt, cẩn thận một chút."
"Chân ta đã tốt cũng không sai biệt lắm," Tô Nặc nhỏ giọng nói, còn nhấc chân lên xuống nhẹ nhàng "Thời điểm ta tới, ta cũng tự mình đi không cần Đại Tráng đỡ, không phải cũng rất tốt sao."
"Đường đại ca, Tô Nặc ca đã không có việc gì, ngươi đừng lo" Đại Tráng cũng ở một bên phụ hoạ "Nếu chân Tô Nặc ca chưa tốt, Tô đại nương sẽ không có ca ấy tới đây đâu"
Tô Nặc là hài tử duy nhất của Tô gia, cũng sẽ không để cậu làm xằng bậy.
Đường Viễn cũng không tiếp tục nhắc nữa, bảo Đại Tráng phụ một tay xử lý mớ rau vừa mang tới.
Đại Tráng thập phần ngoan ngoãn mà ngồi trên băng ghế tước xiên tre, tước vừa nhanh lại vừa đẹp.
"Đường đại ca, đồ ăn để ta tới xử lý đi" Tô Nặc không chịu nhàn rỗi, xê dịch ghế nhỏ, tiến đến bên cạnh Đường Viễn "Ngươi vội gì thì làm trước đi."
Đường Viễn tay vẫn không ngừng: "Không có việc gì, ngươi nếu không muốn nhìn thì liền cùng làm với ta, hai người thì sẽ mau hơn."
"Được a."
Động tác của Tô Nặc hôm nay không nhanh nhẹn như ngày thường, luôn là trộm ngắm Đường Viễn, đợi Đường Viễn nhìn qua lại nhanh chóng cúi đầu.
Cậu như vậy, Đường Viễn cũng không phải người mù, sao có thể không nhìn ra Tô Nặc có tâm sự.
Hắn ngừng tay, nhìn về phía Tô Nặc, ôn nhu hỏi: "Nặc ca nhi, ngươi có chuyện gì sao? Không sao, có gì ngươi cứ nói thẳng"
"Ngươi...... Ngươi kêu ta cái gì?" Gương mặt trắng nõm của Tô Nặc kết hợp với cái cổ hồng thành một mảnh, nói chuyện đều nghẹn lại.
Cậu mới vừa rồi chỉ là muốn hỏi một chút sinh ý Đường đại ca thế nào! Nhưng sợ sinh ý không hảo Đường đại ca nghe xong lại phiền lòng, cho nên mới rối rắm mà vẫn luôn nhìn Đường đại ca.
Nhưng...... Nhưng là Đường đại ca thế nhưng gọi cậu Nặc ca nhi......
Đường Viễn hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng, còn cười nói: "Ta nghe mọi người đều gọi ngươi như thế! Sao vậy, không đúng sao?"
Nào có đều kêu cậu như vậy, đây là xưng hô thân cận, chỉ có những ai thân quen mới có thể kêu a!
Bất quá......cậu cùng Đường đại ca cũng coi như quen thân.
Tô Nặc nhẹ nhàng nâng mắt nhìn mắt Đường Viễn, lại rũ mắt xuống, ngón tay chậm rãi cuộn lên: "Không có, Đường đại ca muốn xưng hô như thế nào đều được."
"Được a" Đường Viễn ngữ khí không khỏi nhu hòa mấy lần "Vậy Nặc ca nhi vừa rồi vẫn luôn nhìn ta là có chuyện gì muốn nói sao?"
Tô Nặc lặng lẽ hít sâu một hơi, cưỡng ép nhiệt độ trên mặt mình khôi phục bình thường. Cậu khống chế ngữ khí chính mình, cố ra vẻ không thẹn thùng: "Ta là muốn hỏi, sinh ý hôm nay của Đường đại ca thế nào?"
Đường đại ca tuy rằng trong tay có thừa tiền, lúc trước bán mì lạnh cũng kiếm lời không ít. Nhưng hắn lại thu mua rau dưa trong thôm, lại còn cho cậu tiền công cao như vậy. Vạn nhất sinh ý không tốt hoặc là sinh ý không quá tốt thì phải làm sao bây giờ?
Tô Nặc nhấp nhấp môi, nhìn Đường Viễn, nghĩ nếu là sinh ý không quá tốt, cậu liền không cần tiền công nhiều như vậy. Dù sao cậu cũng không làm việc gì, Đường đại ca đã thực chiếu cố nhà bọn họ.
Đường Viễn trong mắt ôn ý càng sâu, khẽ cười nói: "Nặc ca nhi nếu như muốn biết sinh của ta được hay không, không bằng ngày mai đi cùng ta sẽ biết ngay thôi?"
Lẩu Oden bán thực tốt, hắn tin tưởng Chuan Chuan xiang cũng sẽ không kém. Hắn tính toán chuẩn bị nhiều thêm một ít. Nặc ca nhi nếu đã không có việc gì, đi cùng phụ giúp hắn, hắn cũng có thể thảnh thơi hơn chút.
"Thật vậy chăng? Quyết định như vậy nha Đường đại ca" Tô Nặc thanh âm lộ vẻ hưng phấn "Ngày mai ta liền ở cửa thôn chờ ngươi!"
"Tốt." Đường Viễn rốt cuộc vẫn là không nhịn được, sờ soạng đầu Tô Nặc, phát hiện tóc thật mềm, sờ thật sự tốt.
Tô Nặc sửng sốt, nhanh chóng cúi đầu, vành tai sau tóc hồng thành một mảng, gọt khoai tây thiếu chút nữa gọt vào tay.
"Được rồi Nặc ca nhi, ngươi đem đồ vật buông đi" Đường Viễn thầm mắng chính mình tay tiện, vội đè lại dao muốn Tô Nặc dừng lại động tác "Ta thấy nhiêu đây rau dưa vẫn chưa đủ, ngươi giúp ta thu thêm một chút mang đến đây đi."
Ba sọt rau dưa lớn bên cạnh hai người đã xử lý đến không sai biệt lắm, rau dưa đã được xâu tốt đều đang nằm trong hai bồn gỗ lớn.
"Còn chưa đủ sao?" Tô Nặc hơi trừng lớn mắt chỉ vào hai bồn gỗ lớn.
"Nhiêu đó nửa canh giờ liền bán hết, hơn nữa ngày mai muốn bán chuan chuan xiang số lượng khẳng định không đủ" Đường Viễn cằm một cái sọt không trên mặt đất úp xuống vỗ vỗ, đem lá cải dính dưới đáy rơi ra, đưa cho Tô Nặc "Nặc ca nhi giúp ta thu thêm một sọt nữa đi."
Lẩu nhúng cay vừa thơm vừa cay, ăn rất dễ bị nghiện, bán còn tốt hơn so với lẩu Oden!
Nghe Đường Viễn nói như vậy, Tô Nặc liền biết sinh ý nhất định tốt, cao hứng mà cầm lấy sọt ra cửa.
Cậu mới ra cửa, Đường Viễn liền một vỗ trán một cái, muốn đi đuổi theo cậu.
Đại Tráng gọi hắn lại: "Đường đại ca, ngươi đi đâu vậy?"
Đường Viễn: "Ta sợ Nặc ca nhi lại gặp phải Ngô thị, chỉ có một mình Nặc ca nhi sao ứng phó được."
"Vậy huynh không cần đi đâu Đường đại ca" Đại Tráng nhếch miệng lộ nụ cười "Trưởng thôn truyền ra rằng không ai được có tâm tư sai trái, bằng không Trưởng thôn sẽ là người đầu tiên không buông tha người nọ!"
Đường Viễn mày hơi nhíu lại, không nghĩ tới động tác của trưởng thôn cũng rất nhanh.
Đại Tráng lại thần thần bí bí kề sát lại Đường Viễn, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy là do Chu đại nương hỗ trợ, có người nói ngày hôm qua nhìn thấy bà cầm theo thịt khô đến nhà trưởng thôn."
Đường Viễn gật đầu: "Được, ta đã biết."
Đồ ăn đều xử lý đến không sai biệt lắm, dù Tô Nặc có mang thêm một sọt về thì xử lý cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Nên Đường Viễn vào bếp bắt đầu chuẩn bị nước cốt lẩu của lẩu nhúng cay. Hắn trước đem ớt cay rửa sạch sẽ, để ráo nước, sau đó cắt thành đoạn ngắn. Nấu nước sôi rồi bỏ ớt cay đã cắt vào, nấu mềm thì vớt ra.
Băm nhỏ năm tép tỏi, bỏ thêm ớt vào băm chung, băm cho đến khi không thấy hạt lớn là được. Khi băm ớt, sợ ớt cay đến đôi mắt, thời điểm băm cổ Đường Viễn hơi ngửa ra sau, tận lực không cho ớt cay huân đến bản thân.
Băm tốt xong, Đường Viễn lấy một cái chén ra, đổ nước vào, bỏ bát giác, vỏ quế, hương diệp...bảy tám loại hương liệu vào ngâm.
Nước cốt lẩu nhúng cay có hương vị như thế nào thì hương liệu quan trọng nhất, tuy rằng phân lượng không nhiều lắm, nhưng không thể thiếu. Lúc sau lại lấy ra thêm một cái chén, để hoa tiêu cùng chút thì là rồi đổ rượu trắng vào.
Chờ chảo nóng thì cho dầu vào, thêm mỡ heo đã làm hôm qua vào. Vốn là có thêm mỡ bò sẽ tốt hơn, nhưng nơi này thịt bò đều khó tìm, liền bỏ qua phần mỡ bò này.
Đường Viễn chỉ dựa theo trí nhớ của mình mà thêm bớt gia vị, cố gắng bảo đảm hương vị ngon nhất.
Chờ mỡ heo tan hết, thì cho hành cắt nhỏ, gừng cùng ngò vào, rồi cho thêm hương liệu đã ngâm tốt.
Lửa không thể quá lớn, phải dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu, chờ đến khi nước canh đổi thành làm màu vàng là có thể vớt ra được.
Giờ Đường Viễn đã có thể khống chế tốt độ lửa mỗi khi nấu ăn. Không giống như lúc trước luôn phải nhìn chằm chằm canh chỉnh độ lửa, làm cho bản thân chật vật không thôi.
Lúc này nhiệt độ dầu trong nồi vẫn còn tương đối cao, cần đợi một chút. Chờ nhiệt độ dầu giảm bớt thì cho ớt băm vào, quấy đều, đến khi ớt nổi lên trên mới được.
Cuối cùng, cho vào nửa muỗng tương hột, xào đến khi mùi tương ra tới, sau đó bỏ thêm mấy khối đường phèn, chờ đường hòa tan hết thì để hoa tiêu cùng thì là vào.
Hoa tiêu cùng thì là vẫn còn bám mùi rượu trắng, phải quấy vài lần cho đến khi mùi rượu bay hơi hết.
Đường Viễn đổ nồi cốt lẩu vào bình gốm lớn, đậy nắp và đun lửa nhỏ, sau đó bắt đầu xử lý gà để hầm nước dùng. Nước dùng phải hầm cả đêm, nên Đường Viễn chỉ đơn giản để nồi trên bếp lò, rồi nấu từ từ.
Chờ Tô Nặc trở về, ba người rất nhanh liền đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn xử lý tốt.
Trong bếp mùi thơm thật lâu vẫn chưa tiêu tan, hương vị cay rát không ngừng dũng mãnh bay vào chóp mũi. Đường Viễn dứt khoát kéo Tô Nặc và Đại Tráng ở lại cùng nhau ăn cơm.
Đường Viễn nấu một nồi cơm, nấu từ gạo trung đẳng, gạo thượng đẳng giá cao, hắn hiện tại không thể nấu ăn mỗi ngày được.
Tô Nặc cùng Đại Tráng cũng không ý kiến gì. Nhà Tô Nặc cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể ăn mấy bữa gạo trung đẳng. Đại Tráng thì trước nay chưa từng được ăn qua, đối với nhóc mà nói để được ăn no cũng đã không dễ dàng.
Không có nước dùng, Đường Viễn liền múc mấy muỗng nước cốt trong bình gốm cho vào nồi đất, đặt lên bếp lò, muốn ăn gì liền bỏ vào nấu.
Ba người vây quanh bếp lò, miệng đều toàn mỡ, thỉnh thoảng lại hà hơi.
"Đường đại ca, cái này ăn quá ngon!" Đại Tráng bị cay đến lè lưỡi, một bên lùa cơm, một bên nói "Một chút nữa ta có thể mang một chút nước canh đem về không? Canh dư lại sau khi chúng ta ăn xong là được!"
Như vậy nhóc có thể tự nấu ở nhà rồi! Nước canh này vừa tê vừa cay, quá mức nghiện, nếu dùng canh này nấu ăn thì nhóc có thể một hơi ăn ba chén!
Đường Viễn đáp ứng sảng khoái, bất quá hắn nói Đại Tráng lúc về thì giúp hắn một việc. Bảo Đại Tráng mang hai phần chuan chuan xiang đến nhà Chu đại nương cùng trưởng thôn, xem như cảm tạ.
Đại Tráng vui vẻ đáp ứng, Đường Viễn liền múc một nửa nước canh đưa Đại Tráng mang về. Cậu nhóc cao hứng cảm ơn rồi ôm đồ như ôm bảo bối ra về.
Cậu nhóc đi rồi, Tô Nặc liếm liếm môi hơi sưng của mình, đôi tai phiếm hồng nhìn về phía Đường Viễn, ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói: "Đường đại ca, ta cũng muốn mang một chút về." Canh này nương cậu nhất định thích.
Đường Viễn không nói chuyện, xoay người cầm mấy xâu đồ ăn, rau thịt đầy đủ bỏ vào bình gốm.
Tô Nặc cho rằng hắn còn muốn ăn, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn nhuyễn thanh nói: "Thực xin lỗi Đường đại ca, ta không biết ngươi còn muốn ăn! Ngươi không cần để ý ta, ngươi ăn tiếp đi."
Ai ngờ Đường Viễn bỏ mấy xâu đồ ăn vào xong thì trực tiếp đem cái nắp đậy lên, bỏ vào trong rổ, đưa cho Tô Nặc.
"Suỵt! Đừng nói cho Đại Tráng biết."
Hắn thanh âm mang theo ý cười, cố tình ép tới vừa thấp lại nhẹ nhàng.
"Phừng" Mặt Tô Nặc nóng như đang đốt lửa, đỏ một mảng lớn.
Tác giả có lời muốn nói: Đại Tráng: Chung quy là trao sai người......