Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 15: Toàn Trường Khiếp Sợ
Lúc này sắc mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ âm tình bất định, nhìn Lâm Dịch trên Thí Kiếm Bình, hai mắt chưa phát giác ra được đã nheo lại. Hắn đã cảm giác được việc này không đơn giản.
Tuy rằng dáng vẻ của người này rất tầm thường, thế nhưng lại không tầm thường một chút nào, nhưng chỉ yên tĩnh đứng đó, toàn thân đã có một loại phong thái không nói lên được, đây là một loại tự tin, cũng là một loại thế. Dùng lực thắng người không bằng lấy trí thắng người, lấy trí thắng người không bằng lấy thế thắng người, khí thế của người này rất đủ, không đơn giản!
Tiếng cười dần dần lắng xuống, ngón tay của Hàn Nguyên Cốc chủ gõ xuống bàn rất có tiết tấu, cũng không thèm nhìn vài đệ tử trong cốc mà khóe miệng nhếch lên rất lãnh khốc, nói:
- Tốt, các ngươi rất tốt, chuyện ở chỗ này, sau khi trở về toàn bộ các ngươi bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn, cả đời không được tiến vào nội môn!
Mấy người kia vừa nghe xong trong nháy mắt đã choáng váng, mỗi một người đều quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bi thương, dập đầu nhận tội, cầu xin tha thứ.
Việc này vốn không tính là lớn, thế nhưng quả thực cách làm của mấy người này đã làm cho Hàn Nguyên Cốc mất hết mặt mũi. Tu đạo vốn không dễ dàng, bọn họ có cơ duyên bước vào tiên đồ, người nào mà không muốn trường sinh, ai mà không muốn trở thành đại tu sĩ pháp lực vô biên cơ chứ? Nhưng một câu nói của Hàn Nguyên Cốc chủ lại làm cho mấy người như rớt vào hầm băng, cả người phát lạnh.
Đệ tử ngoại môn ở trong tông môn chỉ là người làm những việc vặt vãnh, không có công pháp tu luyện, đừng nói tới được cung ứng Linh thạch. Một câu nói này đã giết chết tiên lộ của mấy người.
Hàn Nguyên Cốc chủ có chút chán ghét liếc mắt nhìn mấy người, phất ống tay áo một cái, đánh văng mọi người ra, quát khẽ:
- Hàn Lỗi, ngươi đi so chiêu với hắn đi.
Hàn Nguyên Cốc chủ đã nhận định Lâm Dịch có ẩn dấu, cho nên định trực tiếp phái ra một vị tu sĩ cấp bậc hạt giống, để đi thăm dò hư thực một chút.
Hàn Lỗi cứng đầu cứng cổ, lúc này không chút do dự đồng ý, ra vẻ khờ khạo nói:
- Cốc chủ yên tâm, đợi ta đi phế hắn!
Nói xong, hắn lắc lư đi lên trên Thí Kiếm Bình.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, Hàn Lỗi này cũng không phải là người hàm hậu thành thật như ở bề ngoài. Lại nói cũng có phần xấp xỉ giống hắn, người này biết rõ không địch lại mà còn muốn cậy mạnh. Một mặt là vì sợ uy nghiêm của Hàn Nguyên Cốc chủ, hai là chỉ sợ hắn có tính toán khác.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì đã thấy Hàn Lỗi trực tiếp lấy ra Linh khí Địa giai linh khí vờn quanh, tay bấm pháp quyết, muốn bắn về phía Lâm Dịch, Lâm Dịch cũng không sợ hãi, chỉ ngưng thần chờ đợi.
Đột nhiên, Hàn Lỗi biến sắc, trong giây lát phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân thể lắc lư không thôi. Ngay cả việc đứng thẳng cũng có chút miễn cưỡng.
Mọi người ở đây đều quá sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như song phương vẫn chưa giao thủ mà Hàn Lỗi đã bị thương nặng tới phun máu trước. Tiểu tử ngây ngô này quả thực là có phần tà môn.
Lâm Dịch ngẩn ra, thương thế của Hàn Lỗi tuyệt đối không có quan hệ gì với hắn. Lại nói vừa rồi hắn vẫn chưa xuất thủ, nhưng thương thế của người này cũng không giống như làm bộ, lẽ nào...
Lâm Dịch nghĩ đến một loại khả năng, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên rồi mỉm cười, như có như không. Nhưng Hàn Lỗi thấy vậy, trong lòng hắn lại giật mình, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này thật ghê gớm, hình như đã đoán ra được.
Hóa ra mới vừa rồi Hàn Lỗi thấy Hàn Nguyên Cốc chủ phái những đệ tử khác tiến lên, từ lúc đó hắn đã có dự liệu. Trong lòng linh cơ thoáng hiện, có chút ngoan độc. Bàn tay âm thầm chấn động ở chỗ đan điền, trực tiếp tạo thành cục diện bị thương nặng như lúc này.
Hàn Lỗi khác với mấy người Trương Phong, quả thật mấy người kia đã bị Lâm Dịch làm cho sợ hãi. Cũng không phải là hắn không dám tranh đấu với Lâm Dịch, cùng lắm thì bại một lần nữa, cũng không sao cả.
Chỉ là trong lòng Hàn Lỗi lại biết, vốn Lâm Dịch không có ý tham gia tỷ đấu, chỉ vì sư tỷ Diệp Uyển Nhi bị Sở Trường Phi suýt chút nữa phế bỏ cho nên mới cường thế ra tay. Lần này hắn ta ra tay tuyệt đối không có ý tốt. Nếu như đụng phải hắn ta lúc này sẽ không có kết cục gì tốt, tu vi bị phế cũng là chuyện rất có thể.
Hàn Lỗi là người rất cẩn thận, khả năng nguy hiểm này hắn không dám thử.
- Hàn Lỗi, chuyện gì đã xảy ra!
Hàn Nguyên Cốc chủ cũng mù mịt, cho nên khi nhìn thấy vậy, hắn cau mày hỏi.
Hàn Lỗi vỗ ngực ho khan vài cái, khóe miệng có một tia máu tràn ra, trong lòng thầm mắng. Con mẹ nó, lão tử không có kinh nghiệm, cho nên chưởng này có phần hơi nặng. Chỉ là ngoài miệng thì hắn lại đáp:
- Cốc chủ, ta có lòng mà không có sức, nhiều ngày tranh đấu đã có ám thương, không có cách nào khác. Chỉ là ta vẫn có thể ra trận được, tìm mặt mũi về cho Hàn Nguyên Cốc chúng ta.
Nói xong, hắn đi về phía trước vài bước, chân lảo đảo, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Mọi người vừa thấy vậy liên tục lắc đầu thở dài, người này thật là một người thẳng tính, đã bị thương thành như vậy mà còn muốn giành lại bộ mặt cho tông môn. Nói dễ nghe một chút, là tính tình thật thà, là một hán tử tốt. Nói khó nghe thì đó chính là không biết tự lượng sức mình, là kẻ ngốc.
Lâm Dịch lại biết không những Hàn Lỗi không ngốc, ngược lại hắn ta còn là một người thành tinh.
Hàn Nguyên Cốc chủ không nhịn được thở dài nói:
- Hàn Lỗi, ngươi xuống đi, ta sẽ tìm người thay ngươi.
Hàn Lỗi trợn to mắt, rất là ủy khuất, hét lớn:
- Cốc chủ, ta có thể ra trận. Cứ để cho ta đây đi, ta... Phốc!
Lại là một ngụm máu tươi được phun ra.
Lâm Dịch trợn mắt một cái, tiểu tử này diễn cũng ra sức thật. Quả thực có rất nhiều máu, lần này không sai biệt lắm đã phun ra một đống máu rồi.
Hàn Nguyên Cốc chủ ra vẻ hận không rèn sắt thành thép, thế nhưng nghĩ tới tâm tính của Hàn Lỗi này thành thật trung hậu, cho dù bị thương rất nặng mà vẫn vì tông môn mà cống hiến, hắn không khỏi than thở:
- Hàn Lỗi, ngươi về dưỡng thương trước đi, chuẩn bị tiến vào Thần ma chi địa.
Hàn Lỗi ra vẻ không muốn, nhưng vẫn khom người lui ra, bước đi tập tễnh.
Lâm Dịch đã có chút không nhịn được, khí tức Ngưng Khí tầng tám ầm ầm bạo phát, chỉ vào Sở Trường Phi đang ngồi dưới đài rồi quát lên:
- Cút lên đây cho ta!
Thanh âm vừa dứt, toàn trường khiếp sợ, đầu tiên là trở nên lặng ngắt như tờ, sau đó bộc phát ra một trận xôn xao, ầm ĩ.
- A, hắn là tu sĩ Ngưng Khí tầng tám!
- Đúng vậy, trước kia ta đã nhìn nhầm, hình như vài vị tiền bối cũng không nhìn ra được đấy.
- Nếu là Ngưng Khí tầng tám, sao trước kia hắn không tới tham gia tỷ đấu chứ? Hắn xem thường tiến vào Thần ma chi địa sao? Ta thấy có lẽ là hắn sợ chết...
- Hừ, nhỏ giọng đi. Trước đó Sở Trường Phi có đả thương một nữ tu sĩ, người này là của sư tỷ hắn, người ta tới đây là để báo thù đấy.
Các tu sĩ nghị luận ầm ĩ, xì xào bàn tán, chỉ là vừa nghĩ lại, tiểu tử này cũng kiêu ngạo quá mức, chỉ là Ngưng Khí tầng tám. Chống lại Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong cũng không có một chút phần thắng nào, không phải là có thủ đoạn đặc thù gì đó đấy chứ.
Hàn Nguyên Cốc chủ híp mắt một cái, bên trong có hàn quang lóe lên, không biết nghĩ cái gì.
Lúc này Lăng Kiếp, tông chủ Dịch Kiếm tông lại nở nụ cười, vuốt cằm nói:
- Không tồi, không tồi. Thanh Phong đã dạy ra đồ đệ tốt, quả nhiên năm đó lão phu không nhìn nhầm.
Tuy rằng như vậy nhưng trong lòng Lăng Kiếp lại có một tia hổ thẹn, những năm này tông môn không quan tâm tới Lâm Dịch, dừng cung ứng Linh thạch định kỳ mà người này vẫn có thể tu luyện tới Ngưng Khí tầng tám, thiên phú bậc này quả thật là nghịch thiên. Thế nhưng trừ Thanh Phong ra, những người như bọn hắn đều đã nhìn nhầm, năm đó nhìn nhầm một lần, không nghĩ tới hôm nay lại sai tiếp một lần nữa.
Phản ứng của mọi người không giống nhau, sắc mặt Tiêu Thiên Trúc vốn là nhân vật lĩnh quân của Dịch Kiếm Tông rất là xấu xí, hừ nhẹ một tiếng:
- Hà tất phải khoe khoang như vậy, cũng chỉ là Ngưng Khí tầng tám mà thôi.
Kỳ thực thực lực cao thấp thế nào trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Trước tiên không nói tới thái độ của tông môn đối với hai người trong sáu năm qua, tài nguyên phân phối bất công thế nào. Chỉ nói Dịch Kiếm Thuật sau khi Ngưng Khí của Lâm Dịch đã có thể giết chết Tiêu Thiên Trúc mấy lần trong nháy mắt rồi.
Lúc này Dư Minh trưởng lão nhìn về phía Lâm Dịch lại giống như phát hiện ra bảo vật vậy, nếp nhăn trên mặt sâu hơn nhiều, thầm nghĩ:
- Người này năm đó đã có chỗ cổ quái, hôm nay lại là tu sĩ Ngưng Khí tầng tám, đông đảo tu sĩ Kim Đan ở đây cũng không có ai nhìn thấu được tu vi. Có lẽ là có công pháp ẩn nấp tu vi, hoặc là có bí bảo nghịch thiên có thể qua mặt, thậm chí là giấu diếm được tu sĩ Kim Đan.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dư Minh nhìn Lâm Dịch trở nên càng cổ quái, có chút nóng bỏng, giống như người đói bụng nhìn thấy một bàn thịnh yến vậy.
Vẻ hiếu kỳ trong mắt nữ tử tuyệt sắc của Sơn Nhạc Môn càng nặng, giơ tay vuốt mái tóc mai của mình, môi khẽ mỉm cười, con ngươi tựa như một hồ nước trong vắt sâu hun hút nhìn lên trên mặt của Lâm Dịch.
Tuy rằng dáng vẻ của người này rất tầm thường, thế nhưng lại không tầm thường một chút nào, nhưng chỉ yên tĩnh đứng đó, toàn thân đã có một loại phong thái không nói lên được, đây là một loại tự tin, cũng là một loại thế. Dùng lực thắng người không bằng lấy trí thắng người, lấy trí thắng người không bằng lấy thế thắng người, khí thế của người này rất đủ, không đơn giản!
Tiếng cười dần dần lắng xuống, ngón tay của Hàn Nguyên Cốc chủ gõ xuống bàn rất có tiết tấu, cũng không thèm nhìn vài đệ tử trong cốc mà khóe miệng nhếch lên rất lãnh khốc, nói:
- Tốt, các ngươi rất tốt, chuyện ở chỗ này, sau khi trở về toàn bộ các ngươi bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn, cả đời không được tiến vào nội môn!
Mấy người kia vừa nghe xong trong nháy mắt đã choáng váng, mỗi một người đều quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bi thương, dập đầu nhận tội, cầu xin tha thứ.
Việc này vốn không tính là lớn, thế nhưng quả thực cách làm của mấy người này đã làm cho Hàn Nguyên Cốc mất hết mặt mũi. Tu đạo vốn không dễ dàng, bọn họ có cơ duyên bước vào tiên đồ, người nào mà không muốn trường sinh, ai mà không muốn trở thành đại tu sĩ pháp lực vô biên cơ chứ? Nhưng một câu nói của Hàn Nguyên Cốc chủ lại làm cho mấy người như rớt vào hầm băng, cả người phát lạnh.
Đệ tử ngoại môn ở trong tông môn chỉ là người làm những việc vặt vãnh, không có công pháp tu luyện, đừng nói tới được cung ứng Linh thạch. Một câu nói này đã giết chết tiên lộ của mấy người.
Hàn Nguyên Cốc chủ có chút chán ghét liếc mắt nhìn mấy người, phất ống tay áo một cái, đánh văng mọi người ra, quát khẽ:
- Hàn Lỗi, ngươi đi so chiêu với hắn đi.
Hàn Nguyên Cốc chủ đã nhận định Lâm Dịch có ẩn dấu, cho nên định trực tiếp phái ra một vị tu sĩ cấp bậc hạt giống, để đi thăm dò hư thực một chút.
Hàn Lỗi cứng đầu cứng cổ, lúc này không chút do dự đồng ý, ra vẻ khờ khạo nói:
- Cốc chủ yên tâm, đợi ta đi phế hắn!
Nói xong, hắn lắc lư đi lên trên Thí Kiếm Bình.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, Hàn Lỗi này cũng không phải là người hàm hậu thành thật như ở bề ngoài. Lại nói cũng có phần xấp xỉ giống hắn, người này biết rõ không địch lại mà còn muốn cậy mạnh. Một mặt là vì sợ uy nghiêm của Hàn Nguyên Cốc chủ, hai là chỉ sợ hắn có tính toán khác.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì đã thấy Hàn Lỗi trực tiếp lấy ra Linh khí Địa giai linh khí vờn quanh, tay bấm pháp quyết, muốn bắn về phía Lâm Dịch, Lâm Dịch cũng không sợ hãi, chỉ ngưng thần chờ đợi.
Đột nhiên, Hàn Lỗi biến sắc, trong giây lát phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân thể lắc lư không thôi. Ngay cả việc đứng thẳng cũng có chút miễn cưỡng.
Mọi người ở đây đều quá sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như song phương vẫn chưa giao thủ mà Hàn Lỗi đã bị thương nặng tới phun máu trước. Tiểu tử ngây ngô này quả thực là có phần tà môn.
Lâm Dịch ngẩn ra, thương thế của Hàn Lỗi tuyệt đối không có quan hệ gì với hắn. Lại nói vừa rồi hắn vẫn chưa xuất thủ, nhưng thương thế của người này cũng không giống như làm bộ, lẽ nào...
Lâm Dịch nghĩ đến một loại khả năng, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên rồi mỉm cười, như có như không. Nhưng Hàn Lỗi thấy vậy, trong lòng hắn lại giật mình, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này thật ghê gớm, hình như đã đoán ra được.
Hóa ra mới vừa rồi Hàn Lỗi thấy Hàn Nguyên Cốc chủ phái những đệ tử khác tiến lên, từ lúc đó hắn đã có dự liệu. Trong lòng linh cơ thoáng hiện, có chút ngoan độc. Bàn tay âm thầm chấn động ở chỗ đan điền, trực tiếp tạo thành cục diện bị thương nặng như lúc này.
Hàn Lỗi khác với mấy người Trương Phong, quả thật mấy người kia đã bị Lâm Dịch làm cho sợ hãi. Cũng không phải là hắn không dám tranh đấu với Lâm Dịch, cùng lắm thì bại một lần nữa, cũng không sao cả.
Chỉ là trong lòng Hàn Lỗi lại biết, vốn Lâm Dịch không có ý tham gia tỷ đấu, chỉ vì sư tỷ Diệp Uyển Nhi bị Sở Trường Phi suýt chút nữa phế bỏ cho nên mới cường thế ra tay. Lần này hắn ta ra tay tuyệt đối không có ý tốt. Nếu như đụng phải hắn ta lúc này sẽ không có kết cục gì tốt, tu vi bị phế cũng là chuyện rất có thể.
Hàn Lỗi là người rất cẩn thận, khả năng nguy hiểm này hắn không dám thử.
- Hàn Lỗi, chuyện gì đã xảy ra!
Hàn Nguyên Cốc chủ cũng mù mịt, cho nên khi nhìn thấy vậy, hắn cau mày hỏi.
Hàn Lỗi vỗ ngực ho khan vài cái, khóe miệng có một tia máu tràn ra, trong lòng thầm mắng. Con mẹ nó, lão tử không có kinh nghiệm, cho nên chưởng này có phần hơi nặng. Chỉ là ngoài miệng thì hắn lại đáp:
- Cốc chủ, ta có lòng mà không có sức, nhiều ngày tranh đấu đã có ám thương, không có cách nào khác. Chỉ là ta vẫn có thể ra trận được, tìm mặt mũi về cho Hàn Nguyên Cốc chúng ta.
Nói xong, hắn đi về phía trước vài bước, chân lảo đảo, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Mọi người vừa thấy vậy liên tục lắc đầu thở dài, người này thật là một người thẳng tính, đã bị thương thành như vậy mà còn muốn giành lại bộ mặt cho tông môn. Nói dễ nghe một chút, là tính tình thật thà, là một hán tử tốt. Nói khó nghe thì đó chính là không biết tự lượng sức mình, là kẻ ngốc.
Lâm Dịch lại biết không những Hàn Lỗi không ngốc, ngược lại hắn ta còn là một người thành tinh.
Hàn Nguyên Cốc chủ không nhịn được thở dài nói:
- Hàn Lỗi, ngươi xuống đi, ta sẽ tìm người thay ngươi.
Hàn Lỗi trợn to mắt, rất là ủy khuất, hét lớn:
- Cốc chủ, ta có thể ra trận. Cứ để cho ta đây đi, ta... Phốc!
Lại là một ngụm máu tươi được phun ra.
Lâm Dịch trợn mắt một cái, tiểu tử này diễn cũng ra sức thật. Quả thực có rất nhiều máu, lần này không sai biệt lắm đã phun ra một đống máu rồi.
Hàn Nguyên Cốc chủ ra vẻ hận không rèn sắt thành thép, thế nhưng nghĩ tới tâm tính của Hàn Lỗi này thành thật trung hậu, cho dù bị thương rất nặng mà vẫn vì tông môn mà cống hiến, hắn không khỏi than thở:
- Hàn Lỗi, ngươi về dưỡng thương trước đi, chuẩn bị tiến vào Thần ma chi địa.
Hàn Lỗi ra vẻ không muốn, nhưng vẫn khom người lui ra, bước đi tập tễnh.
Lâm Dịch đã có chút không nhịn được, khí tức Ngưng Khí tầng tám ầm ầm bạo phát, chỉ vào Sở Trường Phi đang ngồi dưới đài rồi quát lên:
- Cút lên đây cho ta!
Thanh âm vừa dứt, toàn trường khiếp sợ, đầu tiên là trở nên lặng ngắt như tờ, sau đó bộc phát ra một trận xôn xao, ầm ĩ.
- A, hắn là tu sĩ Ngưng Khí tầng tám!
- Đúng vậy, trước kia ta đã nhìn nhầm, hình như vài vị tiền bối cũng không nhìn ra được đấy.
- Nếu là Ngưng Khí tầng tám, sao trước kia hắn không tới tham gia tỷ đấu chứ? Hắn xem thường tiến vào Thần ma chi địa sao? Ta thấy có lẽ là hắn sợ chết...
- Hừ, nhỏ giọng đi. Trước đó Sở Trường Phi có đả thương một nữ tu sĩ, người này là của sư tỷ hắn, người ta tới đây là để báo thù đấy.
Các tu sĩ nghị luận ầm ĩ, xì xào bàn tán, chỉ là vừa nghĩ lại, tiểu tử này cũng kiêu ngạo quá mức, chỉ là Ngưng Khí tầng tám. Chống lại Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong cũng không có một chút phần thắng nào, không phải là có thủ đoạn đặc thù gì đó đấy chứ.
Hàn Nguyên Cốc chủ híp mắt một cái, bên trong có hàn quang lóe lên, không biết nghĩ cái gì.
Lúc này Lăng Kiếp, tông chủ Dịch Kiếm tông lại nở nụ cười, vuốt cằm nói:
- Không tồi, không tồi. Thanh Phong đã dạy ra đồ đệ tốt, quả nhiên năm đó lão phu không nhìn nhầm.
Tuy rằng như vậy nhưng trong lòng Lăng Kiếp lại có một tia hổ thẹn, những năm này tông môn không quan tâm tới Lâm Dịch, dừng cung ứng Linh thạch định kỳ mà người này vẫn có thể tu luyện tới Ngưng Khí tầng tám, thiên phú bậc này quả thật là nghịch thiên. Thế nhưng trừ Thanh Phong ra, những người như bọn hắn đều đã nhìn nhầm, năm đó nhìn nhầm một lần, không nghĩ tới hôm nay lại sai tiếp một lần nữa.
Phản ứng của mọi người không giống nhau, sắc mặt Tiêu Thiên Trúc vốn là nhân vật lĩnh quân của Dịch Kiếm Tông rất là xấu xí, hừ nhẹ một tiếng:
- Hà tất phải khoe khoang như vậy, cũng chỉ là Ngưng Khí tầng tám mà thôi.
Kỳ thực thực lực cao thấp thế nào trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Trước tiên không nói tới thái độ của tông môn đối với hai người trong sáu năm qua, tài nguyên phân phối bất công thế nào. Chỉ nói Dịch Kiếm Thuật sau khi Ngưng Khí của Lâm Dịch đã có thể giết chết Tiêu Thiên Trúc mấy lần trong nháy mắt rồi.
Lúc này Dư Minh trưởng lão nhìn về phía Lâm Dịch lại giống như phát hiện ra bảo vật vậy, nếp nhăn trên mặt sâu hơn nhiều, thầm nghĩ:
- Người này năm đó đã có chỗ cổ quái, hôm nay lại là tu sĩ Ngưng Khí tầng tám, đông đảo tu sĩ Kim Đan ở đây cũng không có ai nhìn thấu được tu vi. Có lẽ là có công pháp ẩn nấp tu vi, hoặc là có bí bảo nghịch thiên có thể qua mặt, thậm chí là giấu diếm được tu sĩ Kim Đan.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dư Minh nhìn Lâm Dịch trở nên càng cổ quái, có chút nóng bỏng, giống như người đói bụng nhìn thấy một bàn thịnh yến vậy.
Vẻ hiếu kỳ trong mắt nữ tử tuyệt sắc của Sơn Nhạc Môn càng nặng, giơ tay vuốt mái tóc mai của mình, môi khẽ mỉm cười, con ngươi tựa như một hồ nước trong vắt sâu hun hút nhìn lên trên mặt của Lâm Dịch.