Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 14: Đánh Rắm Một Cái
Thái độ đột ngột thay đổi của Dịch Kiếm Tông chủ làm cho mọi người ở đây không chuẩn bị kịp, ai nấy đều thất kinh. Làm sao tiểu tử này mới nói mấy câu đã thuyết phục được chủ nhân một tông chứ? Lẽ nào tiểu tử nhìn tầm thường ngây ngô này là đòn sát thủ của Dịch Kiếm Tông hay sao? Chỉ là vừa nghĩ lại cũng không đúng, đòn sát thủ không đưa ra sớm, hà tất phải chờ tới bây giờ.
Mọi người không hiểu ra sao, chỉ có mấy người đã thấy Lâm Dịch xuất thủ lại không ngạc nhiên với kết quả này một chút nào, đặc biệt là vài tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc, sắc mặt rất khó coi, rất sợ Lâm Dịch lấy Linh khí của bọn họ ra để khoe khoang, như vậy sẽ rất là mất mặt.
Thôi Dũng biết Lâm Dịch lợi hại, cho nên rất hy vọng Sở Trường Phi báo thù giúp hắn, vì vậy hắn tiến lên cười nịnh nói:
- Đại sư huynh, hung hăng đánh hắn, người lớn lối như vậy, ta cũng không quen mắt.
Sở Trường Phi ngạo khí tận trời, vẻ mặt rất xem thường, quay đầu đi chỗ khác, miệng hừ lạnh nói:
- Loại con kiến hôi này, ta xem thường xuất thủ, sẽ tự làm mất thân phận của ta. Nếu như ngươi có hứng thú, ta tặng hắn cho ngươi.
Thôi Dũng bị những lời này làm cho sợ run, hắn rụt đầu, không dám đứng ra nữa.
Lâm Dịch đi lên Thí Kiếm Bình, khẽ cười nói:
- Ngươi sợ sao?
- Ngu ngốc!
Sở Trường Phi ném ra một câu nói rồi dựa vào ghế, giương mắt nhìn trời, không để ý tới Lâm Dịch nữa.
Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên giằng co, mọi người cũng hiểu rõ suy nghĩ của Sở Trường Phi, một người vô địch Ngưng Khí, một người không có Ngưng Khí, chênh lệch này quá lớn, quả thực không cùng một cấp bậc.
Trong lúc Lâm Dịch đang cân nhắc có nên thả ra khí tức Ngưng Khí tầng tám, để cho mọi người cảm nhận một chút hay không thì lại nghe thấy Hàn Nguyên Cốc chủ lắc đầu than thở:
- Thực sự là hồ đồ, Dịch Kiếm Tông các ngươi lại dám mang ra một tiểu bối không đặt lên được mặt bàn như vậy. Như vậy đi, Trương Phong, ngươi chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng năm, đi so chiêu một chút cùng vị đạo hữu này vậy.
Hàn Nguyên Cốc chủ cũng để ý, nhìn vẻ mặt này của Lăng Kiếp, hình như vô cùng có lòng tin đối với tiểu tử ngây ngô này Cho nên hắn định phái ra một đệ tử có tu vi Ngưng Khí tầng năm để thử xem sâu cạn thế nào.
Chỉ là hắn làm như vậy lại khổ Trương Phong, vốn hắn chỉ ôm tâm tính xem náo nhiệt, đâu có nghĩ đến mình lại bị bắt lội xuống nước. Mấy hôm trước tiểu tử này chủ động khiêu khích Lâm Dịch, bị hắn đánh cho bị thương nặng tới mức phun máu, lại còn phải giao nộp Linh khí lên. Tới bây giờ còn chưa lấy về được, lúc này nào dám tiến lên tự mình ăn đau khổ nữa chứ? Đây không phải là hành vi ngu ngốc tự mình hại mình hay sao? Nhưng cốc chủ đã nói, hắn lại không thể không nghe, ài...
Mọi người thường nói trong cái khó ló cái khôn, Trương Phong gấp đến độ mồ hôi đầu đầy, đột nhiên trong lòng linh cơ khẽ động, vẻ mặt ra vẻ buồn bực, hơi có suy yếu nói:
- Cốc chủ, hôm nay con bị tiêu chảy, thân thể rất yếu, sợ rằng không thể ra trận. Nếu như thua thì sẽ làm mất danh tiếng của Hàn Nguyên Cốc ta, xin sư phụ tìm người khác.
Tiểu tử này ra vẻ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cũng rất có nghề. Hắn tự cho là mình nói không chê vào đâu được, ai ngờ trên trán của mọi người ở đây đều nổi lên gân đen, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, giống như đang nhìn một người ngu ngốc vậy.
Không đợi Trương Phong kịp phản ứng thì đã nghe Hàn Nguyên Cốc chủ vỗ bàn giận dữ hét lớn:
- Thối lắm, tu sĩ Luyện Khí chúng ta thân thể mạnh mẽ, làm sao sẽ tiêu chảy giống như phàm nhân cơ chứ?
Mọi người ở đây cùng cười vang lên, nếu như tu sĩ này nhát gan sợ ra trận thì cũng có thể tìm một lý do thỏa đáng. Sao lại nói mình bị tiêu chảy chứ? Mọi người cũng không biết được nguyên do chân chính trong chuyện này.
Trương Phong sửng sốt, sau đó cúi đầu, quỳ gối ở trước mặt Hàn Nguyên Cốc chủ, nước mắt nước mũi nức nở nói:
- Cốc chủ đại nhân, thật sự là con bị tiêu chảy, ngày hôm qua không biết ăn phải loại thảo dược gì, lúc đó dường như có thể tăng tiến công lực, nhưng không nghĩ tới trừ đau bụng ra lại không có một chút hiệu quả nào cả, con oan uổng quá...
Mọi người vừa nghe vậy cảm thấy có chút lý lẽ, lại nhìn dáng vẻ của tiểu tử này, cũng không giống như đang nói láo. Vì vậy cả đám không khỏi len lén cười thầm, vài người bị hại còn lại của Hàn Nguyên Cốc nhìn thấy Trương Phong quẫn bách như vậy lập tức cảm thấy thú vị, không ngờ lại hồn nhiên chưa phát giác ra được nguy cơ đã tới gần.
Chỉ có tiểu tử Hàn Lỗi đã linh cảm thấy không ổn.
Hàn Nguyên Cốc chủ nhìn thấy Trương Phong khóc thê thảm, quả thực rất đáng thương, cho nên hắn cũng không hề làm khó đối phương mà chỉ khiển trách một tiếng, sau đó quay đầu nói:
- Khổng Tuế, ngươi đi lên giao thủ với hắn thử xem.
Nhắc tới cũng trùng hợp, Khổng Tuế này cũng là một trong những người bị hại, Linh khí của bản thân vẫn còn ở chỗ của Lâm Dịch. Vốn hắn nhìn thấy cốc chủ phái Trương Phong ra chiến, trong lòng bình tĩnh lại, còn âm thầm cười trộm. Vốn hắn ôm tâm tính của người đứng xem, chỉ là đâu ngờ tới tình thế lại xoay chuyển nhanh như vậy. Bản thân hắn cũng khó giữ được, giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, làm người lạnh lẽo thấu tận tâm can.
Lúc này đến phiên Trương Phong cười trộm, chỉ là cũng coi như tiểu tử này cẩn thận, vẫn cúi thấp đầu như cũ, vẻ mặt sầu khổ, nhưng trong mắt lại có ý cười.
Hàn Nguyên Cốc chủ nhìn thấy Khổng Tuế chậm chạp không đi ra, sắc mặt không khỏi trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Sao vậy, ngươi cũng tiêu chảy sao?
Những lời này vốn đã làm cho Hàn Nguyên Cốc chủ tức giận, cho nên hắn thuận miệng nói.
Nhưng Khổng Tuế đã gấp tới mức khó chịu, sau khi nghe được câu này, hai mắt lại sáng ngời, không khỏi ra vẻ nhe răng nhếch miệng, lại còn thấp giọng nói:
- Cốc chủ anh minh, ta cũng dùng loại dược thảo này, hôm nay cũng là đang rất yếu...
Các tu sĩ khác không chút kiêng dè cười ha hả, đều cảm thấy vô cùng thú vị. Còn sắc mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ thì âm trầm, ánh mắt đảo qua, hàn ý lạnh lẽo. Vài tu sĩ đang cười ngửa cười nghiêng vội vã im lặng, ngồi nghiêm chỉnh lại, thế nhưng vẫn nín cười, vẻ mặt đỏ bừng.
Khổng Tuế cũng nở nụ cười lúng túng, sau đó chỉ vào Trương Phong nói:
- Đều do hắn, lôi kéo ta, nói đó là dược thảo tăng tiến công lực, ta tin tưởng không chút nghi ngờ, cho nên… cho nên mới ăn vào.
Trong lòng Trương Phong vốn đã cười tới mức nở hoa, đâu ngờ tới đảo mắt mình lại bị kéo xuống nước, hắn không khỏi trợn mắt nhìn về phía Khổng Tuế, trong lòng mắng to:
- Ngu ngốc, tiểu tử ngươi chơi ta.
Dường như Khổng Tuế đã nghe thấy tiếng oán giận của Trương Phong, hắn thầm đáp lại trong lòng, nói:
- Lão tử chơi ngươi thì sao? Ai bảo ngươi chủ động thêu dệt chuyện, đừng mơ có thể lên bờ một cách yên bình.
Lúc này sắc mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ tái xanh, âm trầm rất dọa người, sau khi hắn nhắm mắt một lúc, lại chậm rãi nói:
- Còn có ai ăn phải dược thảo kia nữa?
Vốn mấy người bị hại còn lại đang không biết nên tìm lý do gì để tránh được lần đại nạn này, sau khi nghe thấy cốc chủ vừa hỏi, bọn họ cảm thấy có hi vọng, có cảm giác thoải mái cho nên ào ào đứng dậy, cướp lời nói:
- Ta, ta, ta, còn có ta...
- Ta ăn sớm hơn ngươi.
- Nói vô ích, ta ăn nhiều nhất, hiện tại ta là người yếu nhất.
- Mẹ nó, ta ăn linh tinh, đã ăn vài loại rồi...
Đông đảo tu sĩ ở đây trợn mắt há hốc mồm, rớt cằm xuống dưới đất, đây là tình huống gì chứ? Tiêu chảy tập thể? Dường như mỗi một người còn rất hạnh phúc vậy?
Cho dù là nữ tử tuyệt sắc của Sơn Nhạc Môn kia cũng không chịu đựng nổi nữa mà khẽ cười vài tiếng, nhưng không hấp dẫn được quá nhiều lực chú ý. Đại đa số mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào một màn đáng yêu ở bên phía Hàn Nguyên Cốc.
Mấy người bị hại thấy ánh mắt lạnh như băng của cốc chủ, bọn hắn cắn răng nghiến lợi, tiếng cãi vã dần dần hạ thấp xuống, từng người một cúi thấp đầu, im lặng không lên tiếng.
Hàn Nguyên Cốc chủ khẽ phun ra một ngụm trọc khí, mọi người đều biết vị này đã tức giận không nhẹ, cho nên cố nén cười, không dám lên tiếng. Lúc này bầu không khí ở trong trường hoàn toàn yên tĩnh, cũng có thể nghe được tiếng kim rơi.
Một người bị hại trong đó nhìn thấy mấy vị sư huynh đệ của mình người thì ăn sớm, người thì ăn nhiều, người thì ăn lung tung. Bản thân không có ưu thế gì, trong lúc hắn đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể tranh thủ được sự đồng tình thì đột nhiên trong lòng khẽ động, thầm nghĩ:
- Giả vờ phải chuyên nghiệp, nhìn ta đây.
- Phụt...
Vị huynh đệ này thừa dịp toàn trường đang yên tĩnh, đánh ra một quả rắm lớn ở trước mặt mọi người.
Sau đó sắc mặt hắn ửng đỏ, ngượng ngùng nói:
- Cốc chủ, ta không nhịn nổi...
-...
-...
Ha ha ha ha!
Lần này các tu sĩ cũng không nhịn được nữa mà bộc phát ra từng trận cười to, có tu sĩ cười tới mức không thở được, ngửa tới ngửa lui, thậm chí còn ôm bụng cười nói:
- Không được, ta cười tới đau bụng rồi, ta cũng tiêu chảy rồi, ha ha ha.
- Nếu như không cười ra tiếng, ta cũng không nhịn được nổi a, ha ha...
Mấy người này đã làm mất hết mặt mũi của Hàn Nguyên Cốc, nhưng mà mấy người này đều có một suy nghĩ. Đó là đánh chết cũng không đi giao thủ cùng tiểu tử ra vẻ ngây ngô kia, bằng không kết quả sẽ còn thảm hại hơn.
Lâm Dịch mỉm cười nhìn mấy người kia trình diễn trò khôi hài, hận ý trong lòng đối với Sở Trường Phi lại không giảm bớt một chút nào.
Mọi người không hiểu ra sao, chỉ có mấy người đã thấy Lâm Dịch xuất thủ lại không ngạc nhiên với kết quả này một chút nào, đặc biệt là vài tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc, sắc mặt rất khó coi, rất sợ Lâm Dịch lấy Linh khí của bọn họ ra để khoe khoang, như vậy sẽ rất là mất mặt.
Thôi Dũng biết Lâm Dịch lợi hại, cho nên rất hy vọng Sở Trường Phi báo thù giúp hắn, vì vậy hắn tiến lên cười nịnh nói:
- Đại sư huynh, hung hăng đánh hắn, người lớn lối như vậy, ta cũng không quen mắt.
Sở Trường Phi ngạo khí tận trời, vẻ mặt rất xem thường, quay đầu đi chỗ khác, miệng hừ lạnh nói:
- Loại con kiến hôi này, ta xem thường xuất thủ, sẽ tự làm mất thân phận của ta. Nếu như ngươi có hứng thú, ta tặng hắn cho ngươi.
Thôi Dũng bị những lời này làm cho sợ run, hắn rụt đầu, không dám đứng ra nữa.
Lâm Dịch đi lên Thí Kiếm Bình, khẽ cười nói:
- Ngươi sợ sao?
- Ngu ngốc!
Sở Trường Phi ném ra một câu nói rồi dựa vào ghế, giương mắt nhìn trời, không để ý tới Lâm Dịch nữa.
Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên giằng co, mọi người cũng hiểu rõ suy nghĩ của Sở Trường Phi, một người vô địch Ngưng Khí, một người không có Ngưng Khí, chênh lệch này quá lớn, quả thực không cùng một cấp bậc.
Trong lúc Lâm Dịch đang cân nhắc có nên thả ra khí tức Ngưng Khí tầng tám, để cho mọi người cảm nhận một chút hay không thì lại nghe thấy Hàn Nguyên Cốc chủ lắc đầu than thở:
- Thực sự là hồ đồ, Dịch Kiếm Tông các ngươi lại dám mang ra một tiểu bối không đặt lên được mặt bàn như vậy. Như vậy đi, Trương Phong, ngươi chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng năm, đi so chiêu một chút cùng vị đạo hữu này vậy.
Hàn Nguyên Cốc chủ cũng để ý, nhìn vẻ mặt này của Lăng Kiếp, hình như vô cùng có lòng tin đối với tiểu tử ngây ngô này Cho nên hắn định phái ra một đệ tử có tu vi Ngưng Khí tầng năm để thử xem sâu cạn thế nào.
Chỉ là hắn làm như vậy lại khổ Trương Phong, vốn hắn chỉ ôm tâm tính xem náo nhiệt, đâu có nghĩ đến mình lại bị bắt lội xuống nước. Mấy hôm trước tiểu tử này chủ động khiêu khích Lâm Dịch, bị hắn đánh cho bị thương nặng tới mức phun máu, lại còn phải giao nộp Linh khí lên. Tới bây giờ còn chưa lấy về được, lúc này nào dám tiến lên tự mình ăn đau khổ nữa chứ? Đây không phải là hành vi ngu ngốc tự mình hại mình hay sao? Nhưng cốc chủ đã nói, hắn lại không thể không nghe, ài...
Mọi người thường nói trong cái khó ló cái khôn, Trương Phong gấp đến độ mồ hôi đầu đầy, đột nhiên trong lòng linh cơ khẽ động, vẻ mặt ra vẻ buồn bực, hơi có suy yếu nói:
- Cốc chủ, hôm nay con bị tiêu chảy, thân thể rất yếu, sợ rằng không thể ra trận. Nếu như thua thì sẽ làm mất danh tiếng của Hàn Nguyên Cốc ta, xin sư phụ tìm người khác.
Tiểu tử này ra vẻ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cũng rất có nghề. Hắn tự cho là mình nói không chê vào đâu được, ai ngờ trên trán của mọi người ở đây đều nổi lên gân đen, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, giống như đang nhìn một người ngu ngốc vậy.
Không đợi Trương Phong kịp phản ứng thì đã nghe Hàn Nguyên Cốc chủ vỗ bàn giận dữ hét lớn:
- Thối lắm, tu sĩ Luyện Khí chúng ta thân thể mạnh mẽ, làm sao sẽ tiêu chảy giống như phàm nhân cơ chứ?
Mọi người ở đây cùng cười vang lên, nếu như tu sĩ này nhát gan sợ ra trận thì cũng có thể tìm một lý do thỏa đáng. Sao lại nói mình bị tiêu chảy chứ? Mọi người cũng không biết được nguyên do chân chính trong chuyện này.
Trương Phong sửng sốt, sau đó cúi đầu, quỳ gối ở trước mặt Hàn Nguyên Cốc chủ, nước mắt nước mũi nức nở nói:
- Cốc chủ đại nhân, thật sự là con bị tiêu chảy, ngày hôm qua không biết ăn phải loại thảo dược gì, lúc đó dường như có thể tăng tiến công lực, nhưng không nghĩ tới trừ đau bụng ra lại không có một chút hiệu quả nào cả, con oan uổng quá...
Mọi người vừa nghe vậy cảm thấy có chút lý lẽ, lại nhìn dáng vẻ của tiểu tử này, cũng không giống như đang nói láo. Vì vậy cả đám không khỏi len lén cười thầm, vài người bị hại còn lại của Hàn Nguyên Cốc nhìn thấy Trương Phong quẫn bách như vậy lập tức cảm thấy thú vị, không ngờ lại hồn nhiên chưa phát giác ra được nguy cơ đã tới gần.
Chỉ có tiểu tử Hàn Lỗi đã linh cảm thấy không ổn.
Hàn Nguyên Cốc chủ nhìn thấy Trương Phong khóc thê thảm, quả thực rất đáng thương, cho nên hắn cũng không hề làm khó đối phương mà chỉ khiển trách một tiếng, sau đó quay đầu nói:
- Khổng Tuế, ngươi đi lên giao thủ với hắn thử xem.
Nhắc tới cũng trùng hợp, Khổng Tuế này cũng là một trong những người bị hại, Linh khí của bản thân vẫn còn ở chỗ của Lâm Dịch. Vốn hắn nhìn thấy cốc chủ phái Trương Phong ra chiến, trong lòng bình tĩnh lại, còn âm thầm cười trộm. Vốn hắn ôm tâm tính của người đứng xem, chỉ là đâu ngờ tới tình thế lại xoay chuyển nhanh như vậy. Bản thân hắn cũng khó giữ được, giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, làm người lạnh lẽo thấu tận tâm can.
Lúc này đến phiên Trương Phong cười trộm, chỉ là cũng coi như tiểu tử này cẩn thận, vẫn cúi thấp đầu như cũ, vẻ mặt sầu khổ, nhưng trong mắt lại có ý cười.
Hàn Nguyên Cốc chủ nhìn thấy Khổng Tuế chậm chạp không đi ra, sắc mặt không khỏi trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Sao vậy, ngươi cũng tiêu chảy sao?
Những lời này vốn đã làm cho Hàn Nguyên Cốc chủ tức giận, cho nên hắn thuận miệng nói.
Nhưng Khổng Tuế đã gấp tới mức khó chịu, sau khi nghe được câu này, hai mắt lại sáng ngời, không khỏi ra vẻ nhe răng nhếch miệng, lại còn thấp giọng nói:
- Cốc chủ anh minh, ta cũng dùng loại dược thảo này, hôm nay cũng là đang rất yếu...
Các tu sĩ khác không chút kiêng dè cười ha hả, đều cảm thấy vô cùng thú vị. Còn sắc mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ thì âm trầm, ánh mắt đảo qua, hàn ý lạnh lẽo. Vài tu sĩ đang cười ngửa cười nghiêng vội vã im lặng, ngồi nghiêm chỉnh lại, thế nhưng vẫn nín cười, vẻ mặt đỏ bừng.
Khổng Tuế cũng nở nụ cười lúng túng, sau đó chỉ vào Trương Phong nói:
- Đều do hắn, lôi kéo ta, nói đó là dược thảo tăng tiến công lực, ta tin tưởng không chút nghi ngờ, cho nên… cho nên mới ăn vào.
Trong lòng Trương Phong vốn đã cười tới mức nở hoa, đâu ngờ tới đảo mắt mình lại bị kéo xuống nước, hắn không khỏi trợn mắt nhìn về phía Khổng Tuế, trong lòng mắng to:
- Ngu ngốc, tiểu tử ngươi chơi ta.
Dường như Khổng Tuế đã nghe thấy tiếng oán giận của Trương Phong, hắn thầm đáp lại trong lòng, nói:
- Lão tử chơi ngươi thì sao? Ai bảo ngươi chủ động thêu dệt chuyện, đừng mơ có thể lên bờ một cách yên bình.
Lúc này sắc mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ tái xanh, âm trầm rất dọa người, sau khi hắn nhắm mắt một lúc, lại chậm rãi nói:
- Còn có ai ăn phải dược thảo kia nữa?
Vốn mấy người bị hại còn lại đang không biết nên tìm lý do gì để tránh được lần đại nạn này, sau khi nghe thấy cốc chủ vừa hỏi, bọn họ cảm thấy có hi vọng, có cảm giác thoải mái cho nên ào ào đứng dậy, cướp lời nói:
- Ta, ta, ta, còn có ta...
- Ta ăn sớm hơn ngươi.
- Nói vô ích, ta ăn nhiều nhất, hiện tại ta là người yếu nhất.
- Mẹ nó, ta ăn linh tinh, đã ăn vài loại rồi...
Đông đảo tu sĩ ở đây trợn mắt há hốc mồm, rớt cằm xuống dưới đất, đây là tình huống gì chứ? Tiêu chảy tập thể? Dường như mỗi một người còn rất hạnh phúc vậy?
Cho dù là nữ tử tuyệt sắc của Sơn Nhạc Môn kia cũng không chịu đựng nổi nữa mà khẽ cười vài tiếng, nhưng không hấp dẫn được quá nhiều lực chú ý. Đại đa số mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào một màn đáng yêu ở bên phía Hàn Nguyên Cốc.
Mấy người bị hại thấy ánh mắt lạnh như băng của cốc chủ, bọn hắn cắn răng nghiến lợi, tiếng cãi vã dần dần hạ thấp xuống, từng người một cúi thấp đầu, im lặng không lên tiếng.
Hàn Nguyên Cốc chủ khẽ phun ra một ngụm trọc khí, mọi người đều biết vị này đã tức giận không nhẹ, cho nên cố nén cười, không dám lên tiếng. Lúc này bầu không khí ở trong trường hoàn toàn yên tĩnh, cũng có thể nghe được tiếng kim rơi.
Một người bị hại trong đó nhìn thấy mấy vị sư huynh đệ của mình người thì ăn sớm, người thì ăn nhiều, người thì ăn lung tung. Bản thân không có ưu thế gì, trong lúc hắn đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể tranh thủ được sự đồng tình thì đột nhiên trong lòng khẽ động, thầm nghĩ:
- Giả vờ phải chuyên nghiệp, nhìn ta đây.
- Phụt...
Vị huynh đệ này thừa dịp toàn trường đang yên tĩnh, đánh ra một quả rắm lớn ở trước mặt mọi người.
Sau đó sắc mặt hắn ửng đỏ, ngượng ngùng nói:
- Cốc chủ, ta không nhịn nổi...
-...
-...
Ha ha ha ha!
Lần này các tu sĩ cũng không nhịn được nữa mà bộc phát ra từng trận cười to, có tu sĩ cười tới mức không thở được, ngửa tới ngửa lui, thậm chí còn ôm bụng cười nói:
- Không được, ta cười tới đau bụng rồi, ta cũng tiêu chảy rồi, ha ha ha.
- Nếu như không cười ra tiếng, ta cũng không nhịn được nổi a, ha ha...
Mấy người này đã làm mất hết mặt mũi của Hàn Nguyên Cốc, nhưng mà mấy người này đều có một suy nghĩ. Đó là đánh chết cũng không đi giao thủ cùng tiểu tử ra vẻ ngây ngô kia, bằng không kết quả sẽ còn thảm hại hơn.
Lâm Dịch mỉm cười nhìn mấy người kia trình diễn trò khôi hài, hận ý trong lòng đối với Sở Trường Phi lại không giảm bớt một chút nào.